Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012

Số 14. Câu chuyện cuối tuần...


NỖI ĐAU CỦA NIỀM TIN


Tại sao mày bỏ tao mà đi như thế. Từ khi tao biết “mặt trời chân lý chói qua tim”. Tao với mày chưa hề rời nhau nửa bước cơ mà…?
Dù sao thì tao phải đi thôi.
Thôi được rồi, nhưng mày phải nói cho tao biết tại sao mày đi chớ.
Thôi được, mày hỏi gì.
Tao chỉ muốn biết tại sao mày bỏ đi thôi.
Tao chỉ là loại dân quèn, nên tao chỉ biết nhìn từ phía dân chứ không biết nhìn từ phía triều đình. Tao chỉ hiểu rằng, sự công bằng của con người và và xã hội được thể hiện qua sự minh bạch của tòa án. Nhưng tòa án của ta thì có tiền sẽ thằng kiện, kể cả mày sai. “Khó nhất là được xử theo luật”. Bạn tao làm quan chức lớn trong ngành tư pháp nó bảo tao thế
- Một đất nước mà các chức quan lại đều được mua bằng tiền và kẻ “chiếm quyền độc tôn” biến nó thành món hàng để bán.
- Một đất nước mà có đủ các cơ quan từ lập pháp, hành pháp và tư pháp nhưng đều do sự điều khiển của “quyền lực đỉnh cao”, và nó không có bất cứ sự giám sát độc lập nào.
- Một nhà nước mà quan chức tham nhũng tràn lan, hầu hết thì chỉ mấy thằng tép riu vào tù. Còn mấy thằng gộc thì… vẫn “mặt dày mày dạn” vung tay ra rả dạy người ta chống tham nhũng.
- Một nhà nước mà toàn bộ các doanh nghiệp do CP quản lý, cấp vốn và điều hành. Thất thoát hàng trăm ngàn tỷ công quỹ (tiền thuế của dân) thì… “BCT quyết định không kỉ luật đồng chí nào thành viên chính phủ”?
- Một nhà nước chỉ lo đấu đá nội bộ tranh ăn, tranh ghế. Bắt tay với kẻ thù của dân tộc, chẳng cần biết đến quyền lợi của đất nước, dân tộc bị thua thiệt, mất mát ra sao…
Và còn nhiều thứ quái gở nữa mà tao kể không thể kể hết được. Vậy… mày bảo tao ở lại để làm gì chứ?

Tao van mày. Tao theo đảng 67 năm, tao trung thành cẩn cẩn. Không lẽ tao và cả dân tộc này bị… ngu lâu đến thế sao?. Dù biết rằng sự thật nào cũng cay đắng cả, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi. Nói ra nó vu cho tội “tuyên truyền chống phá, âm mưu lật đổ”. Đằng nào cũng chết. Thôi thì…

Vậy là mày đã hiểu rồi đấy. Thôi, chào mày tao đi.

Chúc mày thượng lộ bình an. Niềm tin của tao ạ


Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

Con rồng cháu tiên


(Viết ngắn 12)

CHUYỆN CHỈ CÓ Ở TRUNG QUỐC

Tại một vùng phía nam TQ. Có gã tên là Hồ Đục Khoét. Gã đi đâu cũng khoe rằng gã thuộc dòng giống nhà họ Hồ, người làm quan to nhất nước. Vợ gã sinh được một thằng con trai. Do chính sách hạn chế sinh đẻ của nhà nước, nên có được thằng con trai là giống vàng giống bạc, niềm tự hào của dòng họ. Thằng con lớn lên chuyên cờ bạc gái gú, bố láo ăn cắp nổi tiếng khắp vùng.

Một bữa mẹ nó đi nương về, trên lưng gùi một gùi rất nặng. Thị hạ gùi ngồi thở. Hồi lâu chẳng thấy thằng con đâu, mới gọi: Thằng chó của mẹ đâu rồi. Chẳng có ai thưa hết. Thị lại gọi: Thằng chó… mày đâu rồi. Cũng chẳng có ai thưa… Tức quá thị nghiến răng quát: Thằng mặt l… đâu rồi.

Gã chồng trừng mắt chửi: “Tỉu nà ma cái nị” (tiếng Tàu, dịch là “Đ… con mẹ mày”). Con tao là con rồng cháu tiên, dòng họ Hồ Cẩm Đào. Mày không nhớ hay sao. Hếch mũi lên mà ngửi cứt nó coi. Có phải mùi cứt Tàu trăm phần trăm đây không…!?

Ặc...!?

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

Số 12...


BUÔNG ĐỒ ĐAO THÀNH…

Chí Phèo dẫn theo vợ vào chầu. Phật hỏi: Mày là ai. Dạ con tên Chí Phèo, còn đây là vợ con tên Thị Nở ạ.
Mày xin gì?.
Dạ… con nhớ lời Phật dạy “Buông đồ đao thành phật”. Con trót dại xiên thằng Bá Kiến một nhát, vô tình trúng chỗ hiểm, nó toi đời. Con xin buông đồ đao nương nhờ cửa phật ạ…
Được ta hiểu chuyện của mày. Ít ra thì mày cũng muốn làm người lương thiện nhưng không đứa nào nó cho. Tao thu nhận vợ chồng mày. Dạ… cám ơn Đức Phật từ bi… Con xin theo ngài để hối cải ạ.

Bỗng ngoài cửa có tiếng xôn xao. Đức Phật chắp tay niệm Phật hiệu, phán hỏi: Ai đó… mời vào…
Gã họ “Sít” dẫn đầu, theo sau là gã họ “Mao” cùng lốc nhốc một đám đàn em.
Bọn bay cần gì?
Dạ… chúng con nghe ngài dạy “Buông đồ đao thành Phật”. Chúng con đến xin ngài cho chúng con được hầu dưới trướng ạ…
À… Thì ra là các ngươi. Ta không nhận được.
Sao ạ?
Chúng mày giết nhiều người quá. Tội này trời không dung, đất không tha. Cái đám con cháu chúng mày bây giờ cũng đâu có tử tế hơn đâu. Thôi chúng mày về chỗ của chúng mày mà xám hối đi.
Dạ… là chỗ nào ạ?
Tầng 19, Địa Ngục A Tỳ. Đi nhanh kẻo nó đóng cửa thì chúng mày thành Ma Trơi, hết hòng đầu thai đó… 


Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

Số 11. Học trò hệ... tại chức.


TÁI CƠ CẤU

Pu-Tin có thâm niên ỉa đồng. Một bữa đang sung sướng vì thắng lớn cuộc bầu cử “rân trủ” kiểu… mafia. Càng sướng hơn khi đồ phế thải... tuôn ra ào ào. Bỗng thất thần nghe tiếng gào thét… Ối giời ơi… “tái cơ cấu”…!?

Gã cựu KGB giật mình vội rút súng, vận dụng “trò chơi” kiểu Mafia Nga, nhanh chóng tiếp cận. Gã bắt được một thằng cũng đang chơi trò... ỉa đồng. 

Mày là thằng nào. Tại sao mày ỉa đồng?.

Dạ thưa sư phọ. Con là đệ tử của thày.

Mày tên gì?.

Dạ... 3D ạ.

Tao đéo có thằng đệ tử nào tên thế.

Dạ… con là đệ tử học… tại chức ạ…!?

À ha… Thôi được… đệ nào cũng là đệ. Nhưng ỉa đồng là bí nghề của tao, sao mày biết chớ.

Dạ thưa, thày ỉa đồng lâu ngày quá, cứt khô ba nắng thành ra ai chả ngửi thấy ạ…

À… giỏi… giỏi, thì ra mày biết ngửi cứt… Nga. Nhưng tao hỏi: Tại sao mày lại hô lên là “tái cơ cấu”?. 

Dạ con học thày quả ỉa đồng, Nhưng lâu ngày cứt chất thành đống, thối quá hổng có ai chịu được. Con phải tính nước con… “tái cơ cấu” ạ.

Chuyện nhỏ…

Nhưng nó không nhỏ đâu sư phọ. Con vừa thò tay ra định... "tái" thì có thằng khác nó tranh phần…. 

Thằng nào... thằng nào. Bảo sư phọ để tao ra tay…

Dạ thằng này nó bảo nó đã có thâm niên ỉa đồng tới 72 năm rồi cơ…

A… thì ra là nó… Thôi, nó cùng… hệ với tao. Bài của tao lộ bem mẹ nó rồi. Mày xào lại kiểu đó sao đặng chớ… Chơi kiểu khác đê...!

3D quay ra… Đủ má cái bọn Nga ngố. Bố bày trò bố “tái cơ cấu” mà cũng đéo xong. Phen này bố chơi quả “rửa đít” cho cha con chúng mày … sáng mắt… !?

Ặc... ặc... !?


Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012

Số 7. Rỗi hơi ngày chúa nhựt...



"ĐE BI GI"... 

Trong một cuộc “Pic-nich” quốc tế. Thăng Thủ Miến gặp thằng Thủ Vịt. Thằng Miến bảo: Tao nghe đồn mày tài hoa lắm. Thấy bọn  “quảng cáo bán lông gà lông vịt” bên xứ ngoại nó bình bầu mày là thằng Thủ “sáng giá nhất Châu Á”.

Bộ mày không tin à. Chiêu này gọi là “nói một đằng làm một nẻo” đó. Tao chơi nhiều năm vưỡn ngon.

Tao phục mày…! (nhổm qua bàn bắt tay).

Nhân đây tao giới thiệu với mày đây là “nhất phẩm phu nhân” của tao?

Kính chào phu nhơn bà… (nhồm đít cúi chào)

Còn đây cũng là phu nhân của tao…

Vợ nữa hả?

Tức là tao có nhiều vợ đó?

Tao nói mày thông cảm: Xứ tao thờ Phật. Tao chỉ dám một thôi.

Vậy mày ráng mà học hỏi đi.

À… mà tao chưa hiểu. Mày hai vợ thì… ấy ấy thế nào.

(Nghĩ: Đủ má… thằng này ngu quá). Miệng cười giả lả: Để tao giải thích. Một để làm tình, một để đẻ con…

À… à… Vậy là tao hiểu rồi. (Nghĩ: thằng này chơi trò “bắt cá hai tay”. Có ngày…). Cười ha hả bảo: Thế giống nào đẻ, giống nào để … chơi?.

(Thủ Vịt nghĩ: Đủ má. Thằng này chậm hiểu quá). Tao nói mày biết. Tao vốn thích chơi trò hai mang, lúc thế này lúc thế kia. Trò mèo này tao chơi suốt mà đéo thằng nào biết, thế mới hay…

À… thì ra thế… Tao ngưỡng mộ mày lắm.

(Thủ Vịt nghĩ: Tiện thể ba mày khoe phát). Ví như tao ở giữa. Một bên Mỹ, một bên Tàu. Tao chỉ cần... tím hai tay. Chúng nó lướt, tao cũng được lướt theo. Mày hiểu chưa.

Ua… hiểu… hiểu. Nhưng lỡ một thằng nó buông thì sao chớ?.

(Đủ má lần nữa. Thằng này thật thà quá). Bố bảo nó cũng không dám buông. Buông phát ông rơi vào tay thằng kia ngay.

Thằng Miến thắc mắc: Thế sao ngày trước mày khuyên tao…?

(Nghĩ: Đúng là thằng này đại ngu. Bố mày bơm đểu mà mày cũng tin…). Há há há…?

Thăng Miến nhủ thầm: Địt mẹ thằng chó. Mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cái loại chuyên ăn theo nói leo, lưu manh… xóm như mày mới chính là thằng… “đe-bi-gi”. (Tiếng Miến dịch là “đéo biết gì”)


Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Viết ngắn 11



BÌNH TĨNH…!

Anh ơi thằng “quản gia” đã vô ấp rồi

Tao biết từ trước lúc nó bị bắt cơ.

Ngộ nhỡ nó khai ra thì… bỏ bu cả lũ?

Nó dám không. Cả nhà nó trong tay tao mà…?

Dạ… vào tay CA thì sắt cũng bị… đun lỏng?

Đủ má… Thằng nào nung chảy nó, ông cho nó thành chó luôn. Còn thằng ấy dám khai ư… Nó sẽ được… tự treo cổ trong trại giam. Mịa, cứ chờ đi.

Dạ… nhưng mà em vẫn thấy… sợ.

Mày yên tâm. Bọn nó chỉ dám rung cây dọa khỉ. Coi chừng ông cho chúng “cùng nhau xuống hố” luôn. Trước sau gì chúng sẽ tìm đến tận nhà ông bày trò… thỏa hiệp cho mà coi.

Nhưng anh ơi. Em sợ bác Cả Lọa không chịu?

Mày bình tĩnh đi. Đây chính là kế hoạch là của bác ấy. 

Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

Truyện có hơi bị... sex?


KỈ NIỆM THỜI CHIẾN TRANH (tiếp)

Cô Hồng thứ hai có tên “Hồng Tươi”. Cô cao khoảng hơn 1m70, cân nặng chừng 70 kí lô. dáng người cao lớn khỏe mạnh. Tính tình cô cởi mở, vô tư. Đôi mắt to, tròn, cái nhìn sáng trưng. Cô được mệnh danh “sát thủ tình trường”. Chuyện về cô thì nhiều giai thoại rất vui.

Chuyện thứ nhất: Cô Hồng Tươi quê miền tây. Cô tham gia thanh niên xung phong rồi chuyển về D33 làm hộ lý. Cô người cao lớn vạm vỡ nên thường nhận vai… “vận chuyển thương binh”. Hầu hết thương binh vào bệnh xá đều ít nhiều được cô vận chuyển bằng cách… bồng trên tay.

Ngày mới về đơn vị, cô yêu một anh chàng tiếp phẩm người Nam bộ. Anh dáng cao gầy, nhưng rắn chắc và đen thui. Họ nhiều lần rủ nhau ra rừng tình tự. Chiều ấy hai người ngồi dưới gốc cây quen thuộc. Họ vặt lá cây trải tấm thảm lá rất dày. Khi màn ân ái đang đến độ đắm say… Bỗng cô Hồng vùng dậy, hốt hoảng vơ vội quần áo chạy như ma đuổi. Anh chàng tiếp phẩm quá bất ngờ vội vã mặc quần rồi túm cái áo chạy theo, vừa chạy vừa hốt hoảng gọi: Em ơi chậm tý. làm sao... làm sao … kiến cắn hả, ong đốt hả…!?. Chuyện tưởng không ai biết hóa ra loang khắp đơn vị. Chẳng là có gã vệ binh phát hiện ra đôi tình nhân. Thấy họ chuẩn bị lên điểm hẹn. Gã vội lẩn đi trước, trèo lên cây chờ sẵn tính nhìn trộm… Cô Hồng đang mơ màng trong cơn… sung sướng, bỗng phát hiện có người trên cây đang nhìn xuống… Thế là vỡ chuyện. Chỉ có vậy thôi mà cuộc tình đành tan vỡ…

Chuyện thứ hai: Mãi năm 25 tuổi cô Hồng Tươi vẫn cô đơn lạnh lẽo một mình một lán giữa rừng. Các cô khác đều đã tìm được bạn tình, chuẩn bị tổ chức đám cưới tập thể. Một bữa, Hai Lồng tiểu đoàn trưởng tìm đến lán Chính trị viên tâm sự: Anh Bẩy à… Tui thấy em Hồng cũng tốt tính. Vả lại tui đã ngoài bốn mươi rồi. Tôi muốn gá nghĩa với cổ. Nghe chừng cổ cũng ưng ưng. Nay báo cáo tổ chức để tui có điều kiện đi lại với cổ… Bẩy Bát ôn tồn. Thay mặt cho tổ chức tôi hoàn toàn tán thành việc của hai đồng chí. Để tôi gọi cổ lên hỏi chuyện coi ý cổ thế nào rồi sẽ quyết… Từ đó, Hai Lồng thường hay lân la đến thăm lán cô Hồng. Cuộc tình kể như đã chín.

Một buổi chiều mùa khô, trời se lạnh. Hai Lồng chợt thấy trong lòng bổi hổi bồi hồi. Bèn khoác áo sang lán cô Hồng. Chẳng thấy cổ đâu. Hai Lồng tỏ vẻ thắc mắc. Bữa nay chủ nhật, lại không có thương binh… cổ đi đâu dzậy kà. Theo lối mòn Hai Lồng lần bước về phía rừng. Đến cạnh một hố bom khá sâu, bỗng Hai Lòng tròn mắt nép vội vào một gốc cây to, bụng nghĩ thầm. Đây là vùng hậu cứ, cách trận địa cả ngày đi đường, thì làm gì có biệt kích chớ. Vội dụi mắt nhìn kĩ… Dưới đáy hố bom, hai tấm thân trăng nhẫy đang quằn quại cuốn chặt lấy nhau. Gã đàn ông dáng bệ vệ, mái tóc hói tận nửa đầu, ngó quen quen… Còn cô gái nhìn kĩ đích thị là cô Hồng rồi. Hai Lồng vớ một nhánh cây quăng mạnh. Giật mình ngửng đầu lên thấy Hai Lồng đang đứng chàng hảng trên miệng hố bom, mắt mở trừng trừng nhìn gã đàn ông như nhìn… quân thù. Bẩy Bát vội vã mặc quần áo rồi cắm đầu lủi nhanh về lán… Cô Hồng ngồi thu lu dưới đáy hố bom mãi tối cũng chưa dám về, đơn vị phải cho người đi tìm. Tối đó cô Hồng bỏ cơm…

Đám vệ binh ngồi quanh bàn trà chuyện rôm rả. Một tên bảo: Mịa, làm mối làm mai kiểu đó thì thằng đếch nào chả ham. Mày nói sai mẹ nó rồi. Trước khi làm mối thì ông mối phải kiểm tra chất lượng coi sao đã chớ… Ha ha ha. Một thằng vẻ hiểu biết: Cô Hồng này nổi tiếng là “sát thủ tình trường”, khắp miền Đông ai mà không biết tiếng. Chắc chính trị viên kêu cô ra để tiến hành điều tra tư tưởng,  nắm bắt tình hình, đặng... lên phương án chỉ đạo. Nhưng gặp cổ rồi thì biết đâu chính trị viên cũng bị cổ... cám dỗ thì sao. Chúng mày chỉ được cái nghĩ xấu cho lãnh đạo thôi…!?

Cuối năm 1973, Lão Đồ bị thương. Khoảng 10 giờ sáng hôm sau được đưa đến bệnh xá D33. Lão được phẫu thuật lấy mảnh pháo ra. Ca mổ diễn ra nhanh chóng. Lão muốn ngất xỉu vì bị mổ… sống. May quá rồi cũng xong, vết thương được băng bó. Lão dần tỉnh táo trở lại. Nháo nhác nhìn quanh thấy mình nằm trên chiếc giường đan bằng cây rừng được trải tấm dù màu xanh xám chiến lợi phẩm. Khoảng một tiếng sau đó. Chị bác sỹ bảo: Chuẩn bị chuyển thương binh về lán. Chị là người miền Nam, ước khoảng gần 40 tuổi gì đó. Nghe bảo chị theo ba mẹ ra bắc tập kết, học bác sỹ rồi vào B. Chị là bác sỹ duy nhất ở bệnh xá sư đoàn. Vài cô y sỹ toàn học nghề ở... trong rừng. Còn lại đều là y tá, hộ lý...

Chừng nửa tiếng sau thấy cô Hồng xăm xăm bước vào. Chẳng nói chẳng rằng, một tay luồn dưới gáy, một tay đỡ dưới khoeo. Cô nhấc bổng tấm thân 40 kí lô của Lão, phăm phăm vạch lá lướt về lán thương binh. Lão đã tỉnh táo hẳn. Nằm trong vòng tay… ấm áp của cô Hồng, Lão thấy một cảm giác rất lạ. Bầu vú to tướng của cô ép chặt trên má Lão. Nhất là cái… núm to như quả trứng chim cút cứ đều theo nhịp bước chân cổ dụi vào má. Dù vết thương vẫn còn đau rát, nhưng Lão cảm thấy toàn thân mình đang… cứng lên. Chịu chẳng thấu, Lão giả vờ xoay mặt, chúm môi… “thơm” nhẹ vào cái núm cưng cứng nhô nhô dưới lần áo mỏng, tiện đà dụi hẳn mặt vào cái đống to tướng ấy. Chẳng thấy cổ phản ứng gì. Đặt Lão nằm ngay ngắn lên võng. Cô Hồng liếc nhìn Lão, tia mắt ánh lên vẻ tình tứ. Cổ vỗ mạnh vào mông Lão rồi cười cười bảo: Sắp hết máu mà vẫn còn… dê. Hu hu hu. Từ bữa đó hễ mỗi lần cô đưa cơm đến lán cho Lão lại thấy cô cười ỏn ẻn, tia nhìn rất chi là… đặc biệt. Cái ánh mắt ấy Lão nhớ đến tận bây giờ…

Số 6. Thư rãng cúi từng đơi...



KỈ NIỆM CHIẾN TRANH

Tháng 12/1969, Lão Đồ nhập ngũ, bổ xung quân cho đơn vị huấn luyện đi B. Chả hiểu sao đơn vị này lại thiếu nhiều quân số đến thế. (Phải là bây giờ thì hiểu ngay. Nhưng ngày đó ngây thơ trong trắng lắm nên…). Năm đó trúng vào đợt tổng động viên toàn quốc. Dù sức khỏe loại B2, lại đang học lớp 10 (hệ 10/10 phổ thông) vẫn được ưu tiên ra chiến trường. Trước lúc lên đường, còn kịp nhờ cô bạn cùng học gần nhà: Nghe nhà trường phổ biến là những người nhập ngũ đợt này được trao bằng tốt nghiệp đặc cách. Bạn ở nhà khi nào người ta gọi phát bằng tốt nghiệp, nhớ rủ thày tớ đi nhận cùng”. Rồi Lão nghe theo tiếng gọi núi sông, lên đường cứu nước… Đơn vị Lão đã huấn luyện gần xong chuẩn bị đi B. Lão hỏi trung đội trưởng: Anh ơi, em chưa được huấn luyện mà cũng phải đi B à?. Anh cười cười. Cần gi phải huấn luyện, cứ vào chiến trường khác biết đánh nhau tuốt, lo gì…?

Đầu năm 1970, Lão vào đến miền đông nam bộ. Được bổ xung vào công trường 9 (sư 9 bộ binh), đơn vị anh hùng quân giải phóng. Vinh dự đầy mình.

Sư đoàn của Lão có một tiểu đoàn quân y, số hiệu “D33”. Lính ta cứ nghe nhắc đến đơn vị này thì mắt anh nào cũng chợt sáng lên. Số là cả sư đoàn có trên một chục cô em gái. Mấy cô xinh xắn dễ thương nhất được biên chế về “C1 Chính Trị” để phục vụ sức khỏe các lãnh đạo. Vài cô về C3 làm y tá đơn vị. Cô Sáu, con gái tư lệnh sư đoàn 9 Út Thới về làm việc tại ban quân y sư đoàn (thuộc C3). Khoảng hơn chục cô còn lại đều tập trung ở tiểu đoàn quân y (D33). Sở dĩ cả đám lính tráng dưới trung đoàn, mỗi khi nhắc đến cái tên “D33” đều hình tượng đến cái… “mu con rùa”. Khổ nỗi quanh năm ở rừng chả nhìn thấy người khác giới. Có lần hành quân bắt gặp hai con khỉ lớn đang truyền tay nhau đứa khỉ con. Cả lũ dừng chân ngắm nhìn hau háu, mặt ngẩn ngơ... Thằng Lỷ dân Thanh Hóa, mệnh danh “ăn rau má, phá đường tàu” có vợ và con nhỏ mới sinh trước lúc đi B. Tối đó về ngủ nó nằm mê cứ khóc nức nở từng hồi. Hỏi tại sao? Nó mếu máo; Tao nhớ nhà lắm… Thật tội quá…? 

Bởi sự “khan hiếm” đến thế cho nên chuyện về các cô D33 đều được truyền tai nhau đồn thổi khắp sư đoàn… D33 có 2 cô tên là Hồng. Tuy rằng trước lúc gia nhập “quân giải phóng” các cô đều có cái tên rất dân dã như cái Tí, cái Tẹo. Nhưng đều đổi ra tên mới cho nó… dễ thương. Cô Hồng thứ nhất có tên “Hông Nhỏ”, người trắng trẻo, nhỏ nhắn nhưng chắc lẳn, làm chức vụ… chị nuôi của bệnh xá. Cô được nhiều anh lính để mắt tới. Tuy không xinh gái, nhưng được cái thùy mị, hiền lành dễ mến…

Hồi đó có anh lính người Hà Nội vào viện. Anh bị sốt rét còng cả lưng, đầu trọc lóc… Vào viện được nửa tháng thì cắt sốt, người bớt xanh, sức khỏe dần hồi phục. Anh chàng này hay la cà xuống nhà bếp trò chuyện với cô Hồng. Dần dần hai người có tình ý với nhau. Nhưng chuyện đến tai lãnh đạo. Lập tức cô Hồng được gọi lên gặp chính trị viên. Chẳng biết cô được cấp trên nhắc nhở thế nào mà từ đó, cô có ý lảnh tránh anh chàng Hà Nội. 

Bốn giờ sáng, như thường lệ, cô Hồng Nhỏ trở dậy nhóm bếp nấu ăn cho đơn vị. Anh chàng Hà Nội lò dò lần xuống bếp. Căn bếp rộng chừng 10 mét vuông, nằm sâu dưới đất khoảng hơn một mét, lợp lá Trống Quân dày, kín bưng. Anh ngồi ở bậc cửa lên xuống nói chuyện với cô Hồng. Anh bảo: Tại sao hồi này em cứ lảng tránh anh. Cô Hồng lặng lẽ làm việc không muốn trả lời. Mà biết trả lời sao chứ?. Anh Hà Nội bèn xấn đến gần kéo tay cô gắt. Em phải nói gì với anh đi chứ. Nếu không… Anh sẽ chết cho em coi. Cô Hồng hoảng sợ vội vùng tránh ra bên. Anh Hà Nội một tay túm áo cô Hồng, một tay rút chốt quả lựu đạn bi (Loại lựu đạn sát thương do TQ sản xuất, trang bị cho lính bộ binh). Nghe tiếng đầu nổ kêu “bép” một cái. Cô Hồng hiểu ngay sự chẳng lành. Vội ráng hết sức xô anh chàng ra và chạy vội lên bậc cửa bếp. Đoàng… tiếng nổ đanh gọn vang lên trong buổi sớm mai rúng động khắp rừng. Cả trạm xá vùng thức giấc, đổ xô về bếp ăn. Người ta thấy anh chàng Hà Nội vỡ toang ổ bụng, ruột văng tung tóe nằm gục cạnh bếp Hoàng Cầm đang cháy rừng rực. Mùi thịt cháy khét lẹt. Cô Hông nằm phủ phục giữa bậc lên xuống, máu chảy lênh láng…

Ngày hôm sau cả đơn vị đến thăm cô mới hay cô chỉ bị mấy mảnh lựu đạn găm vào… mông. Từ đó cô có tên “Hồng… Mông” hay “Hồng Lựu đạn”… Chuyện nổi tiếng khắp miền Đông Nam bộ hồi bấy giờ.

(còn nữa)

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

Số 5:


VÀI NHẬN ĐỊNH…!

Khi  blog Quan Làm Báo (QLB) xuất hiện, Lão cũng có hơi bị… bất ngờ. Đọc một hồi, thấy có vài cái mới, lạ… Một vài điều Lão đã… “biết rồi, khổ lắm nói mãi”…

Đọc tin về vụ bầu Kiên bị bắt… Lão Thấy dù rằng đồng chí “Dũng nhà báo” vô khám hồi rồi, thì ra… đéo phải đ/c ấy là QLB. Vậy cái lý do để họ bắt đ/c ấy chỉ là ngụy biện…?. Rất có thể là đ/c ấy đã làm phật ý đ/c cộm cán nào đó. Hoặc chỉ là sự… “phản đòn” khả dĩ có thể của phe kia. Thôi thì… chấp nhận cuộc chơi thì chấp nhận hậu quả thôi… Dũng ạ!?

Nhìn rộng ra hơn: Mục tiêu của QLB là gì: Chĩa mũi dùi tấn công trực diện (nhưng giấu mặt) nhằm vào 3D… Điều này rõ ràng nằm trong âm mưu tấn công, hạ bệ 3D của ai đó…?. Đó cũng chính là đòn mở đầu cho cuộc đấu. QLB là kẻ đi tiên phong nhưng chơi trò… nhá nhem kiểu Mafia. Một kiểu tuyên truyền định hướng?

Nhìn sâu hơn nữa, mới thấy mục đích của QLB chẳng phải là để tạo ra điều gì tốt đẹp, mới mẻ cho đất nước. Làm dân chẳng được lợi ích gì ngoài vụ… thỏa chí tò mò, hóng hớt. Nhưng ác cái, thông tin mà QLB đưa có nguy cơ… là thật. Điều đó cũng đồng thời bóc cái vỏ mà QLB vẫn che mắt thiên hạ lâu nay… Vậy QLB là ai? Xin trả lời ngay: Là thành phần rất… cộm cán trong tỷ lệ 16/3 của các đ/c “quyền lực tối cao”

Kết luận: QLB đã hoàn thành nhiệm vụ. Bây giờ chỉ làm mỗi chức năng đưa tin và… tiếp tục bình loạn, bới thối… cho đến khi kết thúc cuộc chơi. Nói trắng ra, QLB chả đưa đến lợi ích gì cho quốc gia dân tộc. Cái mà dân được hưởng chỉ là thỏa chí tò mò… vốn có từ trong máu. Nhưng nó lại cũng đồng thời bới thối luôn cả… bè đảng?.

Cuộc đấu này theo nhận định của Lão Đồ thì: HỌ CHẲNG LÀM GÌ CHO QUYỀN LỢI CỦA ĐẤT NƯỚC. MẶT KHÁC, NÓ CÒN THỔI BÙNG NGUY CƠ “HÁN HÓA” CỦA DÂN TỘC…

Thậm nguy….!?


Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

Viết ngắn 10



HỘI CHỨNG… MÓC ĐÍT !? 

Cách nay tới gần 70 năm. Chẳng biết ở đâu lòi ra một thằng lạ hoắc. Thằng này có tài ngửi. Nó ra giữa chợ tụt quần ngồi móc đít… rồi đưa lên mũi ngửi. Sắc mặt tỏ vẻ nghiêm trọng, mồm chúm chím, đầu gật gù vẻ khoái chí. Có người hỏi: Thơm hay thối?. 

Mày coi đây. Đít tao đã được tô vẽ thêm rất nhiều màu sắc cho nó… mới lạ, khó nhận ra đó là đít. Mới ngửi thì thối, ngửi mãi khắc thơm, thơm một cách “toàn diện tuyệt đối”…!? 

Mấy hồi gần đây, xuất hiện nhiều thằng khác giống thằng “Thơm Thối” ngày trước. Cả lũ dẫn nhau ra giữa chợ, thi nhau móc đít rồi đưa lên mũi ngửi. Thằng nào cũng tự khen: Ua… thơm… thơm lắm. Ai đi qua cũng dừng lại ngó nghiêng rồi nhếch cười bỏ đi. Một hồi sau thấy cả lũ chuyển sang chiêu mới lạ. Thằng này móc đít thằng kia, đưa lên mũi ngửi, rồi ha hả khen… Thơm… thơm lắm… thơm như múi mít. 

Vụ móc đít giữa chợ đồn khắp đó đây. Các nhà khoa học thế giới cho đây là sự việc rất nghiêm trọng, bèn tổ chức một đoàn đi thực tế sang xứ ta tìm hiểu. Họ phát hiện ra một điều rất lạ. Đó là tất cả đám “Thơm Thối” kia đều là các quan chức… thích mần thơ!? 

Dân xứ ta gọi đó là “Hội chứng móc đít”. Hội này đang nở rộ và càng ngày càng có đông hội viên.

Số 4: Truyện cổ tích xứ... Lọa.


TỰ KIỂM ĐIỂM…?

“Vào thời hậu duệ triều minh
Một nhà độc trị, 63 kinh… dưới trời”

                                   (thơ nhái)

Cả Đại đọc diễn văn khai mạc: Mấy năm nay “tình hình chính trị” coi mòi… không được ổn định. Ngoài mặt ta vẫn phải tuyên truyền là tại bọn “thế lực thù địch” nó lợi dụng, nó tuyên truyền chống phá… Nhưng bên trong, ta biết rõ là tại anh em mình. Hôm nay tôi mời các chú đến tổ chức họp kiểm điểm nội bộ, trên tinh thần “phê và tự phê” nghiêm túc, đặng tìm giải pháp khắc phục… Các chú thấy thế nào…?

Chú Ba giơ tay: Em xin phát biểu.

Chú có sáng kiến gì?.

Người ta vẫn nói “Nhà dột từ nóc”. Nhường anh Đại tự kiểm điểm trước, đặng cho đàn em noi theo.

Cả Đại xua tay. Chú sai rồi. Anh là người cầm trịch, là chủ trì. Anh cũng sẽ “phê và tự phê” nghiêm túc quyết liệt như anh em. Nhưng anh còn có trách nhiệm tổng kết. Anh sẽ kiểm điểm cuối cùng.

Vài tiếng xì xầm: Phải… rồi… ồi… ồi…!

Cuộc họp tiền hành trong không khí… tế nhị. Cả Đại yêu cầu: Từng người đọc bản “tự kiểm điểm cá nhân”… viết sẵn. Chú Ba được suy tôn là “lãnh đạo nổi danh nhất thế giới”. Ưu tiên chú làm trước. “Ba Dê” cầm giấy đọc sang sảng… “Tất cả những khó khăn hiện tại là do tình hình kinh tế thế giới suy trầm, có ảnh hưởng đến ta. Mặt khác, thế lực thù địch điên cuồng chống phá…”

“Tư Ét” thẽ thọt: Thưa anh Đại. Lúc em đang phê, bọn phóng viên nó phỏng vấn đểu. Em trót dại phát biểu liều, ví anh em ta như là… bầy sâu. Vụ này em xin thành khẩn “phê và tự phê”. Em nghiêm túc rút kinh nghiệm sâu sắc ạ.

“Năm Hát” vung tay chém gió: Trên tinh thần phê và tự phê nghiêm túc và quyết liệt. Học tập amh Ba, vừa rồi em cho xây khu mồ tổ thật… hoành tráng, rộng hàng trăm héc ta, đầu tư hàng chục tỷ đồng… Đặng ít nữa rước hương hồn cha về quê thờ phụng ạ…

Lần lượt các anh em trong nhà đều đọc bản “tự kiểm điểm”. Nội dung rất sâu sắc và… mùi mẫn…!?

Cả Đại giương mục kỉnh, dõng dạc: … Mặc dù ta đã tung hết vở “tuyên truyền định hướng”, nhưng thấy rằng hiệu quả không được như ý. Bây giờ tôi mới hiểu “Kinh tế cũng là chính trị, và… ngược lại”. Cái này hỏng thì cái kia cũng chẳng… ra gì. Nghe qua bản tự kiểm điểm của các chú, thấy rằng anh em ta đều có cố gắng. Nhưng trong nội bộ có chuyện “bằng mặt không bằng lòng” Cụ thể chú này ăn nhiều, chú kia ăn ít… sinh ra suy tỵ, chọc thối ngầm lẫn nhau. Cái thời “In-tẹc-let” bi giờ có muốn giấu cũng chẳng được. Chúng nó huỵch toẹt mẹ nó âm mưu ra hết trên mạng… Thôi anh kết luận thế này: Dù gì thì anh em ta ngồi đây mặt mũi đều… bẩn cả, tay ai cũng đều có… dính chàm. Nhưng xét câu “đồng chí- đồng tình- đồng lõa”, thôi thì ta… thỏa hiệp với nhau để cùng tồn tại. Đừng chơi quả “xin bát cơm nguội” ngầm nhau nữa. Chủ yếu là để thiên hạ nó không biết, nó kiếm cớ nó chọc ngoáy nội bộ ta. Mục tiêu của cuộc chỉnh đốn “long trời lở đất” của anh em ta chỉ có hai chữ “thỏa hiệp” đó thôi. Chủ yếu là tìm cách bao che, bưng bít, cùng chia chác… lâu dài. Các chú thấy thế nào…!?

Bỗng từ ngoài cửa lớn có tiếng Vợ Cả Đại oang oang: Các ông còn ngồi đây mà “tự” với “phê” được à. Không bán đổ bán tháo cho nhanh… mà biến. Toàn một lũ đầu đất chuyên lừa đảo trí trá gian manh, thì nghĩ được điều gì tử tế mà họp với bàn. Thời bây giờ chứ đâu phải thời xưa, lừa được ai chứ…

Cô Năm xấn xổ. Cũng tại các ông bày vẽ ra cáí vụ “kinh tế có định hướng…” nhằng nhít thiên địa, nên giờ nó mới… bí đái như thế chứ.

Bỗng có tiếng… lạ âm âm vang giữa không trung, tựa như từ cõi âm ty vọng về nghe rõ mồn một: Chúng mày chỉ được cái chuyên đổ vấy đổ vá. Mình ngu lại cứ đổ tại… thế giới. Rặt một lũ bố láo ăn cắp, quen “theo đóm ăn tàn”, làm sao mà nghĩ ra được điều tử tế. Tiếng vọng xa dần: Một lũ hậu sinh vô phúc nên tránh sao khỏi quả báo như ngày nay. Thiên hạ nó ngu một lần chứ đâu có ngu lâu để chúng mày “định hướng” mãi chứ…?

Vợ Cả Đại tái mặt: Chết rồi…, hồn bố hiện về bố qưở rồi. Cũng tại bao năm vẫn chưa được siêu thoát, chưa được đầu thai kiếp sau nên cụ có phần… bức xúc. Nay chị quyết định, phen này dứt khoát phải… làm theo di ngôn cụ để lại, chứ cứ phơi xác lộ thiên thế nó trái đạo lý làm người lắm. Các cô thấy thế nào. Dạ đúng ạ… cả chục nàng dâu cùng đồng thanh hô vang.

Anh Đại bỗng vùng đứng dậy tuyên bố: Thôi, các chú về nhà “phê và tự phê” từng gia đình, rồi viết báo cáo… Bãi triều.


Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

Viết ngắn 9



DIÊM VƯƠNG TUYỂN NGƯỜI KẾ NHIỆM. 


Diêm vương quát: Tao đóng sẵn 3 cái cọc. Cọc 1 dành cho mấy thằng giết người cướp của dã man. Bỗng thấy anh Luyện rón rén bước vào hàng đầu.

Cọc thứ 2 dành cho mấy thằng khủng bố. Gã họ Bin lon ton xếp đẩu hàng.

Cọc thứ 3: Dành cho mấy thằng tội phạm giết người hàng loạt. Gã họ “Sít” vội nhảy tót vào đầu hàng, tiếp đến là họ “Mao” rồi mấy gã nữa xếp theo dài dằng dặc…

Một gã tóc bạc, kính trắng đang xớ rớ đứng ngoài. Diêm vương quát: Thằng kia, mày tên gì. Cớ sao không xếp hàng...?

Dạ Đại ạ. Biệt danh “Đại Lú”. Con chưa biết xếp vào hàng nào ạ.

Thì ra là mày… Tao nghe tiếng mày lâu rồi.Thôi… Mày khỏi xếp hàng.

Dạ thưa ngài Diêm. Vậy là sao ạ…!?

Lên đây ngồi với tao… Diêm xứ đang “loạn 63 xứ quân”, trên bảo dưới đéo thèm nghe… Từ giờ, mày nhận việc dần đi cho quen. Nghe đồn mày vừa làm cuộc cách mạng long trời lở đất có tên "phê và tự phê"... phải không?

Dạ thưa, sao ngài biết... hay thế?. 

Hả…!. Diên Vương bỗng bật dậy chạy ngay đến trước mặt anh Đại dập đầu lạy ba bốn cái: Thưa anh Đại. Diêm xứ từ nay đã có người kế nhiệm rồi. Ta… thăng đây. Chưa dứt lời, Diêm Vương biến thành đám khói đen kịt, tỏa mùi... thối hoắc biến mất…!? 

Ặc… ặc…!?

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Bài số 1-2012


TRUYỆN TRÒ VỀ… YÊU NƯỚC.

Chủ nhật, có thằng cháu về thăm. Nó khoe tuần rồi nó vừa đi biểu tình. Ông biết không, khí thế lắm, tinh thần lắm. Bọn TQ xâm lược chắc phải run sợ…!???
Lão ôn tồn hỏi: Ai rủ cháu đi biểu tình.
Cháu vào mạng thấy bảo tàu cá TQ tràn ngập biển đông, chúng dã tâm cướp nước mình nên bức xúc lắm. Có mấy đứa bạn rủ thế là cháu đi. Ít ra cũng phải tỏ ra là mình yêu nước chứ ạ.
Ông không thắc mắc chuyện đó. Nhưng…
Sao hở ông?
Ông hỏi câu này, cũng là để giúp cháu nhận thức rõ hơn về lòng yêu nước. Này nhé: Cháu có chắc rằng nhưng người không đi biểu tình là họ không yêu nước không…

Cháu… cháu… không biết ạ.
Chắc là cháu không thể trả lời phải không. Ông ngày còn trẻ như cháu, cũng nghe theo tiếng gọi núi sông, cũng xả thân mình đi cứu nước. Vậy ông có yêu nước không? Chắc là có phải không. Kết cục hết chiến tranh, đất nước quy về một mối. Ông thì sức khỏe chẳng ra gì sau nhưng năm tháng chui vào rừng xanh nùi đỏ, sống với khỉ… Ông được trả gần ba triệu “tiền xương máu” cho cả một thời tuổi trẻ. Kể ra vậy thì rẻ quá phải không cháu. Nếu không có chiến tranh thì tốt biết mấy…
Ông nói vậy cháu chưa thông.
Vậy cháu có ý kiến gì không?
Cháu thấy ông có vẻ chỉ nghĩ đến bản thân. Thế hệ trẻ chúng cháu có tầm nhìn cao hơn xa hơn… Chúng cháu quan tâm đến sự tồn vong của quốc gia, dân tộc…
Cháu đúng. Các cháu được sống trong hòa bình. Được nuôi dưỡng tốt, được học hành nên người… Cháu có biết câu: “Con hơn cha, nhà có phúc”. Nếu không làm được thế thì là… vô phúc phải không?. Ông không được học hành tử tế như các cháu. Nhưng cái đó lại không phải là vấn đề chính. Vấn đề nằm ở chỗ nhận thức. “Nhận thức khách quan” cháu ạ. Thường có rất nhiều điều những người trong cuộc không nhận ra, nhưng người ở ngoài cuộc thường khi lại nhận ra rất rõ…
Ông ơi… Cháu thấy cái chị gì đó có bố bị CA đánh chết. Chị ấy biến căm thù thành hành động yêu nước. Chị là ngôi sao trong làng biểu tình, một ý chí, một tấm gương…
Ông đồng ý với cháu về điều này. Nhưng ông thì nghĩ khác. “Thù cha bất cộng đái thiên”. Làm con phải có trách nhiệm trả thù cha. Nếu không thì mang tội bất hiếu. Nếu là cha của ông bị đánh gẫy cổ đến chết… Dù người ta bảo là làm theo luật pháp. Nhưng đánh chết người mà chỉ bị tù có 4 năm thì hóa ra mạng người rẻ quá sao cháu. Giết người phải đền mạng. Cháu biết không?
Dạ đúng.
Nếu là ông thì khác nha. Ba đời nhà thằng trung tá đó từ từ về chầu ông bà ông vải nhà nó. Sẽ không ai biết là vì sao mà chết. Nó sống là để nhìn thấy tội ác của nó phải trả giá. Sau đó mới đi làm cách mạng cháu ạ. “Thù nhà” trả xong mới “đền nợ nước” chứ?. À… ông hỏi cháu câu này. Nếu giặc TQ xâm lược nước ta, cháu nhận mình là người yêu nước. Vậy…  cháu có cầm súng đánh giặc không?
Chắc chắn ông ạ, cháu sẽ cầm súng bảo vệ tổ quốc…
Vậy là cháu suy nghĩ giống ông cách đây 40 năm. Cũng nhiệt huyết, cũng yêu nước, cũng căm thù giặc và cầm súng ra đi cứu nước… Để rồi bây giờ khi hiểu ra bộ mặt thật của chiến tranh… thì đã không còn sửa được nữa.
Là sao hả ông?
“Chiến tranh là cuộc bắn giết của những kẻ không biết nhau, phục vụ cho mục đích của những kẻ biết nhau mà không bắn giết nhau”. Cháu đi đánh giặc để bảo vệ đất nước, điều đó đúng. Nhưng cần phải biết rõ đất nước này của ai. Đảng bây giờ muốn gì thì làm nấy, chả ai can ngăn, quản lý được…? Cháu đi biểu tình thể hiện lòng yêu nước còn bị bắt bớ, đánh đập, bị quy tội phá rối, phản động…? Ai cũng biết, họ hiện giờ chỉ lo cho quyền lợi của họ trước rồi mới đến đất nước, dân tộc… Các quan chức bây giờ toàn tham nhũng, phá hoại… Không nói cháu cũng hiểu, phải không…
Dạ…
Phải biết mình làm gì, Đừng để lòng yêu nước của mình bị lợi dụng. Mấy người kêu gọi biểu tình. Mục đích của họ là gì? Phải chăng họ yêu nước hơn cháu. Có lẽ không phải rồi. Họ cũng chỉ là những kẻ cơ hội chính trị như nhau cả thôi, có khác gì đâu… Biết đâu họ lại chính là “cánh tay nối dài của đảng” thì sao. Vỏ dưa hay vỏ dừa cũng đều là… vỏ cả, cháu ạ? 
Lão khuyên cháu hãy bình tĩnh mà suy xét. Ai cũng muốn trở thành anh hùng, vĩ nhân. Nhưng phải hiểu mình là ai, mình ở vị trí nào, hành động vì lợi ích của ai? Không thể cứ yêu nước chung chung kiểu nghe người ta hô hào thì mình thể hiện, mình hăng hái nhiệt huyết xông vào bất chấp… Người ta bảo là các cháu bị “thế lực thù địch” nó xúi giục quả cũng có phần… có lý đó. Phải không cháu…!?. Hãy học những người cộng sản làm cách mạng cháu ạ...!?
 Vâng… Cháu cám ơn ông. 

LHĐ: Yêu nước theo cái cách của đồng chí “Nữ hoàng biểu tình” kia lập đàn cầu cho TQ đánh VN… thì quả thật đáng… ngại quá!?


Lão Hồ Đồ xây xong nhà bên "blogger.com" hồi 17 giờ ngày 16/08/2012. Chưa kịp post bài, nên có lời chào thân ái gửi đến bè bạn gần xa. Chúc bè bạn vui khỏe và hạnh phúc. Hẹn gặp lại nhau tại Blogger này.
Thân ái.