Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

Số 46-2012: Truyện sex, cấm trẻ em...


TÂM SỰ CỦA CHỊ HIỂN
(vợ trung tá công an Vũ Văn Hiển)

Hội phụ nữ phường tổ chức họp tổng kết. Cả đám gái đú chụm nhau tám sôi nổi. Một cô khoe: Lão nhà tao á… Cứ đến giờ là thẳng tưng, he he. Một cô toe toét: Thế đã thấm vào đâu, lão nhà tao á, mỗi đêm ít nhất cũng phải qua... ba ga, tàu mới được dừng. Cả bọn vỗ tay tán thưởng rôm rả. Cô vợ gã trung tá vẻ mặt rầu rĩ ngồi im một góc. Đám bạn hỏi tại sao… tại sao? Cô bảo: Bây giờ tao mới hiểu. “Cái thứ đó nó giống như cái kho, xài nhanh chóng hết…”. Tại tao ham quá, lại nghi gã bồ bịch nên xưa giờ tao thực hiện kế hoạch “giữ cho chặt, vắt cho kiệt”. Thanh thử giờ Lão nhà tao nó… kiệt hẳn rồi. À thì ra vậy. Cô tiếp: Tao có tật, hàng đêm cứ phải một tay giữ chặt… cái đó mới ngủ được. Nhưng hồi này cứ túm được cái nó lại tuột ra. Sao hả. Nó mất mẹ nó lõi rồi, chỉ còn mỗi… cái vỏ thôi. Hu hu hu.

Ha ha ha, đám bạn gái cười ngặt nghẽo. Ối ông bà cha mẹ ơi. Có mỗi cái “tự do” mà mất nốt thì còn sống làm cái đéo gì cho nó chật đất ra nữa hở giời. Chị Hiển phân trần: Bởi dzậy, vì quá bức xúc nên lão ấy mới… văng ra công khai thế chớ. Cái giống mất rồi mới tiếc, mà cũng còn đâu nữa mà văng chớ?

Ua… thì ra là vậy… Hố hố hố… Há há há… Ặc ặc…


Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

Số 45-2012: Thư rãng cúi từng đơi...


PHẢN ĐỐI QUAN LÀM BÁO…!?

Mấy tháng gần đây xuất hiện gã “Quan làm báo”. Nhưng mãi khi thủ tướng lên TV tố cáo gã này “tuyên truyền nói xấu nhà nước, nói xấu đảng…” thì mới biết là có gã đó trên đời, khối người mới tò mò tìm đọc… Quả thật, việc gã này chuyên bới thối thủ tướng là hoàn toàn có thật.

Lại nhớ hồi đi học phổ thông, rồi học đại học. Người ta dạy rằng: “Cách mạng vô sản chủ trương dùng bạo lực để cướp chính quyền”. Thật ra điều này cũng đâu có gì khó hiểu lắm đâu. Tức là đảng chủ trương dùng bạo lực để… cướp cái không phải của mình. Rất đáng khâm phục lý tưởng của những người CS và cung cách làm cách mạng của họ…

Tôi là người cùng quê với anh Luyện, một tấm gương cách mạng sáng ngời cho thế hệ trẻ ngày nay noi theo. Anh được giáo dục trong môi trường XHCN nên thấu hiểu tận cùng bản chất của cách mạng vô sản. Anh đã hành động đúng. Dùng bạo lực cách mạng để cướp… tiệm vàng!?

Thủ tướng là người cộng sản chính hiệu con nai vàng. Cái mục tiêu “dùng bạo lực để cướp chính quyền” chắc chắn thủ tướng phải nắm rất chắc. Dù là bạo lực đen hay bạo lực đỏ, suy cho cùng cũng là bạo lực cách mạng cả thôi. Nói dối lừa đảo có lợi cho cách mạng thì cứ dối trá tẹt tèn ten đi. Này nhá: “Qua kiểm điểm đã khẳng định Ban Cán sự đảng Chính phủ luôn kiên định với Chủ nghĩa Marx-Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh, mục tiêu lý tưởng Chủ nghĩa xã hội, Cương lĩnh, đường lối của Đảng; trung thành với lợi ích của quốc gia, dân tộc; nghiêm túc chấp hành, kịp thời thể chế hóa, quyết liệt triển khai thực hiện chủ trương, nghị quyết của Đảng. Không suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống; không cục bộ, bè phái; không có “lợi ích nhóm”. Kiên quyết đấu tranh chống suy thoái về tư tưởng chính trị và tham nhũng, lãng phí.”.

Đọc những thông tin của “Quan làm báo” thấy cũng có đôi điều đúng, có đôi điều sai... Theo chỉ thì số 7169 thì “việc bôi nhọ danh dự thủ tướng cũng chính nói xấu đảng và nhà nước ta”.

Tôi cực lực phản đối Quan làm báo. Có khi bà con trên mạng “I-tờ-lét” phải xuống đường biểu tình phản đối “Quan làm báo” không chừng…

“Dùng bạo lực cách mạng để cướp chính quyền” là mục đích làm cách mạng của thủ tướng. Thật ra thủ tướng mới là người thực sự trung thành với lý tưởng cộng sản. Thế mà gã “Quan làm báo” nó cố tình bêu xấu chả cho bằng được. Tệ thật…!?

Pà mịa nhà chúng nó. Tự do cái con cặc (Thằng trung ta CA nó bảo thế). Hù...!?


Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Số 44-2012: Viết ngắn...


NỖI BUỒN… THÁNH!?

Vào ngày hội các thánh. Lâu ngày gặp nhau, các ngài túm tụm tám chuyện rôm rả. Có một ngài tên là “thánh tự phong”, nét mặt ỉu như bánh đa gặp nước mưa. Mới xúm lại hỏi han: Ngài làm sao vậy?

Tôi buồn…

Hả, có phải vì cái nhà nước xứ ngài nó coi dân như kẻ thù hả.

Không phải…

Thế buồn vì cái tòa án nó xử… đểu, bị cả thế giới nó chửi cho, bộ mất mặt quá hả

Không phải.

Cái gì cũng không phải, vậy cái gì mới phải?

Là cái…

Cái gì… cái gì?

Là câu nói bất hủ của tôi hóa ra lại là… “con cặc”.

Cả đám các ngài thánh bật cười: Ha ha ha… Hiểu rồi… hiểu rồi. Thế cái lũ con cháu ngài dạy bảo thế nào mà nó lại tương cái của nợ đó vào miệng ngài thế hử.

Bà vãi dưới trướng đang ngửa cổ hóng hớt, thấy các thánh cười sằng sặc, vội vái lấy vái để, lo các ngài cười quá lỡ đứt ruột chết thì khổ…!?

Ha ha ha…!?

Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Số 43-2012: He he he...


DIÊM VƯƠNG CƯỜI… HA HA HA?

Diêm vương hỏi; Thằng Mác kia, ra tao hỏi:  “Tự do” của mày là gì?
Dạ thưa ngài Diêm, Mác con là người vẽ ra chế độ. Con bảo vệ luận án của con. Tự do là… “chủ nghĩa cộng sản” ạ.
Thế cái chủ nghĩa của mày nó đâu rồi.
Dạ, loài người ném nó vào sọt rác từ năm 1990 rồi ạ,
Ừ, vậy ra… là hàng đểu à?
Diêm Vương chỉ thằng Mao hỏi: Tự do của mày là gì?
Dạ theo con tự do là “Đại cách mạng văn hóa” long trời lở đât ạ.
Tao nhớ hình như bọn chúng nó đang đòi truy tố mày tội giết tới… 80 triệu người Trung Quốc mà?
Thằng kia mày tên gì,
Dạ… con tên Đại Lú ạ.
Sao tao không thấy tên mày trên bản đồ thế giới. Theo mày Tự do là gì?
Dạ thưa ngài Diêm, ngài hỏi câu khó quá.
Thằng chó kia, tao đang hỏi mày. Tự do là gì?
Dạ thưa…
Nói mau.
Dạ, 72 năm từ lúc sinh ra đến giờ, chúng con vẫn còn đang băn khoăn với cái khái niệm dở hơi này đấy ạ.
Thôi được, thế cái khái niệm hay nhất mà mày biết là gì?
Dạ,  Con cũng không biết đâu ạ. Nhưng mấy ngày rồi có thằng trung tá công an nó phát hiện ra cái khái niệm rất hay ạ.
Thằng ấy là thằng nào?
Dạ nó tên Vũ Văn Hiến, nó thuộc thành phần tinh túy trong hàng ngũ “còn đảng còn mình” đấy ạ.
Khái niệm của nó là gì?
Dạ “cặc” ạ…!?
Ha ha ha, cặc hả? Ngày trước tao nặn cho thằng A Đam cái đó là để nó… đục con Eva, nó làm ra loài người chúng mày. Ơ…, thì ra tự do của chúng mày là thứ đó hả. Thế thì xứ Vịt chúng mày tự do quá xá rồi, còn phải tìm ở đâu nữa. Thôi mày về đi, sau này có thằng nào nó phản biện, thì cứ bảo là Diêm Vương đã ha ha ha rồi. Ha ha ha… “tự do” – “con cặc”. Xứ Vịt chúng mày cũng… hề thật đó chớ?

Ặc…!?

Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

Số 42-2012: Truyện của Lão Hồ Đồ.


CÚI XIN (tiếp)

Đại được tha… Anh gầy xọm, mặt hốc hác, bước đi lòng khòng… Thanh xót xa nhìn chồng, đôi mắt đẫm lệ… Đêm ấy, vợ chồng ân ái thật mặn nồng sau mấy tháng xa cách. Thanh ôm chồng khóc mãi, nước mắt ướt đẫm ngực Đại. Anh vuốt ve mái tóc bờ vai của vợ dỗ dành. Anh đã về đây rồi mà, thôi đừng khóc nữa em… Thì ra anh chẳng có tội gì cả, anh bị chúng nó lừa mất tiền, lại bị chính chúng nó kiện anh tham ô tiền của công ty… Thanh vẫn khóc nức nở. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi lã chã…

***

Anh ơi… Tiếng Thanh thì thầm trong ống nghe…
Em hả, có chuyện gì không?
Em… em… nhớ… anh
Tân bật cười. Vậy thì lên đi, anh cũng đang nhớ em đây…
Dạ, hôm nay chồng em đi vắng. Bỗng dưng em nhớ anh quá… Cười khúc khích.

Thanh nâng ly rượu màu đỏ xậm lên ngang tầm mắt. Ánh mắt đong đưa theo chiều sóng sánh của ly rượu… Thế là chồng em đã được tha về rồi. Em mừng quá.

Số nó son đấy em ạ. Cũng nhờ anh quen biết rộng, anh ra tay đắc lực chứ không thì nó toi rồi. Em không biết đám công an bây giờ nó ghê lắm. Không có tội bọn chúng nó đánh cho bằng phải có tội. Có tội chúng đánh thật đau để vòi tiền. Không chi tiền thì tội càng nặng, tù mọt gông… Đời nó chó thế đấy em ạ…
Dạ… Bữa nay em lên để cám ơn anh đã giúp đỡ gia đình em mấy tháng qua.
Vẽ chuyện, ơn huệ gì chứ. Anh chỉ cần em thôi… Tân ôm choàng lấy Thanh, Anh dụi mặt vào bộ ngực thây lẩy của người đàn bà. Anh đi tắm cái đã…
Dạ…

Tuân trần trưồng bước ra khỏi nhà tắm, những giọt nước ướt lướt thướt nhểu xuống theo mỗi bước chân. Thanh ngồi hơi ngửa người trên chiếc ghế da, toàn thân trắng ngà khêu gợi. Chai rượu hồi nãy Tân đem theo vào phòng đặt cạnh lọ hoa ni lon. Ly rượu màu nâu sóng sánh đặt kế bên. Thanh nở nụ cười rất tươi. Đôi môi đẹp như đóa hoa hồng nhạt hé mời. Cặp vú tròn vo nhau nhảu chĩa ra phía trước. Đôi núm vú màu hồng xậm chồi lên khỏi cái quầng màu hồng nhạt trên nền da trắng mịn. Thanh khẽ nghiêng người khép hai đùi nõn nà, ánh mắt ướt át nhìn Tân…

Tân như choáng ngợp trước tấm thân mỹ miều của người đàn bà. Anh quỳ xuống sàn úp mặt vào đùi người tình. Thanh đưa tay mềm mại xục vào mái tóc dầy của Tân. Cử chỉ âu yếm khiến anh hưng phấn đến lạ. Tân choàng tay qua cái eo thon thả mịn màng quyến rũ đến không thể dừng được ấy… Thanh lắc nhẹ đầu xua mái tóc mềm mại xuôi về phía lưng trần. Cô ngả đầu vào vai Tân. Anh sung sướng đặt một nụ hôn dài lên đôi môi xinh đẹp của Thanh, nụ hôn ngọt lịm. Tiếng Thanh thì thào. Anh lúc nào cũng nôn nóng như thế à, cứ như là con hổ đói ý… Đàn bà ai cũng thích được chiều chuộng vuốt ve… Tân sướng rơn, cái lưỡi lại liếm lên môi mấy cái liền. Thanh nũng nịu. Em muốn uống rượu… Tân cầm ly rượu kề vào môi Thanh. Cô hớp một ngụm lớn, hơi nhăn mặt cố nuốt. Cô cười cười đẩy ly rượu về phía Tân: Em uống rồi, giờ đến anh đấy. Tân  ngửa cổ uống cạn…

***

Chiều muộn không thấy khách trả phòng, cô nhân viên nhà nghỉ lên phòng gõ cửa. Cửa khóa trong, im lặng… im lặng…. Gọi mãi không có tiếng trả lời, bèn lấy chìa khóa dự phòng tra vào ổ. Cánh cửa bật mở. Một tiếng thét kinh hoàng… Trên giường, hai cái xác trần truồng đang cuốn chặt lấy nhau như đám giây cuốn bùng nhùng. Mọi người đổ xô đến.  Hai thân thể đã cứng đơ, tím bầm… Họ chết đã lâu.

Báo cáo pháp y kết luận: “Hai người chết vì trúng cùng một loại độc cực mạnh. Người đàn bà có thai 3 tháng…”

***

Mùa thu đã về, sắp đến ngày quốc khánh… Dọc con phố chính người ta đã treo cờ và biểu ngữ đỏ ối. Lá thu đã xao xác rơi đầy trên hè phố hoe nắng. Chiều lơ đễnh, buông xuôi… Người đàn ông ngồi thừ câm lặng, đôi mắt tối xầm, lạnh tanh. Ly cà phê trước mặt đã cạn.. Dàn AUDIO đang phát bản nhạc cũ, tiếng hát thật trầm: “Hãy sống giùm tôi, hãy thở giùm tôiAnh chị này, sao vui mừng làm người cúi xin…”. Ừ, sao em lại làm người cúi xin hả em…?


Số 41-2012: Truyện của Lão Hồ Đồ.


CÚI XIN…

Mẹ… thằng này số nó son. Vừa lính về đến quê đã vớ được con ngon thế làm vợ. Tân chép miệng vẻ tiếc rẻ. Ước gì… Anh lắc đầu cố xua đuổi ý nghĩ rối rắm ở trong đầu. Nhưng càng cố cảm giác ganh tị thèm thuồng trong Tân càng mỗi lúc càng lớn dần. Ước gì… Cái lưỡi của Tân liếm nhanh đôi môi bóng nhẫy. Đám cưới linh đình, cỗ bàn la liệt…

Anh ơi, chồng em…
Hả… nó bị làm sao.
Chồng em bị bắt rồi. Thanh bật khóc nức nở.
Hả… Nó bị hồi nào?
Dạ gần một tháng rồi ạ.
Em ngồi đợi anh chút nhé. Với tay quay số… Thế nào, hả… vụ đó thế nào… Được rồi để coi lại… Ờ… được… được, gác máy thở dài: Hừm… thì ra nó mắc tội "lừa đảo chiếm đoạt tài sản công dân"… Người ta kiện nó. Em yên tâm đi, từ từ để anh tìm cách tháo gỡ…  
Dạ… Trăm sự nhờ anh giúp. Em chả hiểu mô tê gì cả, thấy anh ấy bị bắt em hoảng quá cuống cả lên, chạy vội tìm đến anh nhờ cậy. Chả gì anh cũng làm sếp tòa án, chắc chắn anh sẽ… Em xin anh giúp chồng em, cần gì em cũng lo liệu được.
Cô nói thế bộ coi tôi là người thế nào chớ. Chả gì tôi với nó từng là đồng chí, đồng đội cũ với nhau bao năm mà… Cô nói thế làm tôi buồn…

***
Em van anh, anh cứu chồng em với.
Em yên tâm. Anh cứu, anh sẽ cứu…!
Ôi… sao em thấy mệt quá. Chân tay em sao lại mềm nhũn ra thế này. Em… nóng quá… Anh… cởi… giùm… em với… Hu hu.
Một tiếng sau. Thanh vẫn còn mê mệt, miệng liên tục rên những tiếng ú ớ. Tân chậm rãi mặc quần, nhếch cười: Mấy năm rồi mà con này vẫn còn ngon thế. Mới xa chồng chưa đầy tháng mà đã ứ đọng như hồ chứa nước thủy điện. Đụng vào là tuôn trào như thác. Cái lưỡi của Tuân lại bất giác liếm nhanh đôi môi bóng nhẫy. Ua… đã thiệt tình.

***

Có việc gì mà anh kêu em lên gấp vậy?.
À, anh vừa liên hệ với bên công an. Các anh ấy bảo đang xác minh lại vụ án. Anh đưa em sang gặp thằng cán bộ điều tra bên đó hỏi han tình hình. Nào đi…
Thanh hấp tấp đi theo Tân…
Trưa rồi, mình ăn cơm đã, anh đói quá.
Dạ… nhưng…?
Muốn cứu chồng em thì phải nghe anh, chắc chỉ mấy tháng là cùng, nó sẽ được thả ra thôi. Anh tin là tội của nó cũng không nặng đâu.

Ơ… Sao anh lại dẫn em vào đây. Vào đây nghỉ trưa một lát. Anh hơi say chưa lái xe về được. Thanh líu ríu theo Tân. Anh đi tắm cái cho mát đã… Vừa nói Tân vừa lột bỏ quần áo vứt lên giường lững thững đi vào phòng tắm. Tiếng nước xối ào ào… Anh nhờ cái.. Dạ… Thanh líu ríu bước vào theo… Em cởi đồ ra kẻo ướt hết... Cọ lưng cho anh với… Có tiếng Tân trêu đùa trong nhà tắm… Một lát sau đã thấy Tân bế Thanh trên tay bước ra. Hai tấm thân ướt lướt thướt… Nào ngoan đi nào. Nhưng… em sợ… Có anh đây sợ gì chứ… Thanh nghĩ: Thôi thì mình hy sinh tất cả vì chồng mình, vả lại cũng đâu có mất gì đâu…

***
Một tuần sau... Reng reng…. Em ơi! Lên anh bảo cái này…

(còn nữa)

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Số 40-2012: Đòn... độc.


TAO CHƯA THUA ĐÂU…!?

Dạ thưa anh Ba, Bọn chúng hình như đang âm mưu chơi đòn độc.

Mày cứ yên trí đi, tao có kế hoạch rồi.

Dạ thưa anh Ba. Em không thể yên trí được đâu ạ. Em run lắm, chưa biết bao giờ thì đến lượt em… Hu hu hu.

Đủ má, thằng này nhát quá. Tao còn ngồi đây mà, đã hết võ đâu. Trong cái hồ lô này còn mấy món bửu bối chưa xài.

Dạ, nó là cái gì ạ…

Đó là cái túi đựng tiền, mày hiểu chưa. Hiện giờ cái hầu bao của chế độ này đang nằm trong tay tao. Chỉ cần thít chặt cái miệng túi thì cả thằng “Nhà nước” lẫn thằng “tuyệt đối toàn diện” kia nó… nghỉ nhai ngay…

Nhưng…

Mày khỏi lo. Bây giờ tao cho bọn “xăng, vàng, điện, phí, thuế…” nó loạn trước.

Dạ em chưa hiểu ạ?

Tao cho năm thằng đó tăng giá vùn vụt. Dân chúng bị bóp cổ sẽ la làng ầm ỹ cả lên. Sức ép ập thẳng vào mặt mấy thằng kia. Bọn chúng thì đang cố ém thông tin sợ… vỡ trận. Đòn này hiểm lắm mày biết không?.

Dạ hiểu ạ. Dân ta có câu: “Một thằng phá bằng trăm thằng xây” ạ…

Phen này chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, cứ chờ xem…

Dạ, anh Ba còn thì chúng em còn. Anh mất thì cả cái cơ đồ bao năm của cả đám cũng “theo gió bay đi” luôn đấy ạ.

Tao xưa giờ đâu có hèn chớ…

Thằng đệ vừa khuất dạng. Anh Ba nhếch cười. Chúng mày cứ yên trí lớn đi. Ba mày tiền bạc đã rải khắp thế giới, chuyên cơ đã nổ máy sẵn… Động cái là ba mày biến ngay. Ha ha ha.


Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012

Số 39-2012: Cấm... cấm hết, cấm tiệt?



KINH DỊ…


Từ giờ trở đi, ông không được bén mảng đến cái thằng “Dân báo”, “Quan báo”, với thằng “Biển đông” ất ơ vớ vẩn kia nhá. Tôi vừa đi họp chi bộ, có cấp trên phổ biến, cái “7169” đã có hiệu lực rồi. Từ giờ cấm in tơ lét với chả in tờ… lờ gì nữa nhá. Ông dờ hồn đó…?

Nhưng nó chỉ cấm có 3 thằng thôi. Khối thằng khác còn kinh dị hơn nhiều cơ…

Là thằng nào…

Là thằng “Trương Tấn Sang blog”, thằng “Nguyễn Tấn Dũng blog”,  Beo blog, rồi thằng “Vua báo”. Mà gần hơn nữa là một thằng lạ hoắc và rất kinh dị nữa vừa mới chào đời hôm qua. Đó là thằng “Đảng làm báo” .

Thằng nào thì thằng cũng đều là phản động hết, nhớ chưa. Giết nhầm còn hơn bỏ xót. Đảng dạy “Làm cách mạng là phải biết hy sinh”.

Thưa đồng chị vợ, ta phải hy sinh ai…?

Là hy sinh một phần “lực lượng cách mạng” chứ ai…

Lực lượng cách mạng là những ai…?

Là giai cấp công nhân, nông dân và nhân dân lao động chứ còn ai…

Ý chời chời… đảng ta khôn thế?

Không khôn sao làm lãnh đạo được chớ…?

Ặc...!

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

Số 38-2012: Quẻ... tận!



QUẺ… TẮC TỬ

Bay đâu, mày đi bảo cái thằng “quốc sư” lại tao bảo.

Dạ anh Ba có điều chi dạy bảo ạ

Chả dạy cái gì sất. Tao đang điên cái đầu đây. Mày mau gieo quẻ coi thời vận thế nào…

Gã thày bói vuốt râu khề khà: Dạ thưa anh Ba… em không dám phán ạ…

Mọi khi mày tỏ ra thông tuệ lắm cơ mà. Sao hôm nay lại…?

Dạ thưa đó là… mọi khi, chớ hôm nay em bị… bí đái rồi ạ

Hả, thôi bí đái hay bí ỉa thì cũng cứ nói đại ra coi sao.

Dạ tuân chỉ. Em vừa gieo quẻ ở điện thờ sư tổ xong. Các ngài cho em ba tờ giấy. Em chưa dám đọc. Tiện thể anh Ba gọi, em mang theo đến đây luôn. 

Đưa tao coi… Ờ mà từ từ đã. (Nghĩ… Đủ má có thằng nó đầu độc thì… bỏ má). Thôi… mày đọc tao nghe:

Dạ em xin đọc ạ. Tờ thứ nhứt rằng: Anh Ba thắng, thì dân xứ Vịt sẽ thảm hại vô cùng. Bởi cái chế độ “độc tài tập thể”, sẽ biến thành “độc tài tư nhân”. Và cuộc chém giết trả thù dã man tàn bạo sẽ xảy ra. Đầu rơi máu chảy và sẽ có nhiều kẻ vô tội dính đòn…

Còn gì nữa…?

Dạ, đây là tờ thứ hai: Nếu phe “độc tài tập thể” thắng: Ngoại bang sẽ chính thức cai trị đất ta. Và cái nỗi nhục mất nước muôn thu không rửa sạch. Sẽ bị nguyền rủa như Trần Ích Tắc, như Lê Chiêu thống, như…

Ua… đủ má nó…!?

Tờ thứ ba: Sẽ có một cuộc thỏa thuận ngầm và sự phân chia lại đều hơn những gì mà anh Ba trước đây đã ăn cả giầy lẫn tất… Và rất có thể sẽ có bạo loạn hay binh biến ạ?

Nghĩ: Đủ má nó, thần thánh có khác, nó đọc vị hết cả ruột gan mình là sao chớ?

Dạ thưa anh Ba: Trong tờ thứ ba còn có một tờ rất nhỏ nữa ạ… Em gieo quẻ mấy lần đều như nhau ạ…

Nó ghi cái gì…?

Chỉ mỗi chữ “Tận”… thôi ạ

Tận là sao?

“Tận” là hết đường đó. Em đoán rằng dù vừa rồi anh Ba có hứa với bên bác Cả Lọa dâng cái này cái kia hòng làm hài lòng bác ấy, đồng thời tính làm cho đối thủ nó sợ nó chùn tay. Nhưng võ đó cũ rồi. Em nghiệm rằng chỉ vài ngày nữa thôi thì mọi chuyện sẽ… ngã ngũ.

Ngã là ngã làm sao…?

Quẻ đầu năm em đã nói rồi. Anh Ba năm nay đại hạn, lại thêm chữ “tận” nữa thì xấu lắm ạ…

“Đại hạn” với “tận” là cái chó gì chứ.

Dạ thưa, đã “đại hạn” mà thêm chữ “tận”… tiếng Tàu dịch là… “tắc tử” đấy ạ…?

Hả…
Im lặng
           Im lặng
                       Im lặng…

Ô ô ô...

Lão Đồ hôm nay rỗi rãi quá mà chả  biết treo cái gì? Ối chời... há há há.

Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012

Số 36-2012: Vợ giận... 3?


PHÊ VÀ TỰ PHÊ – SỰ SÁNG SỦA CỦA ĐẤT NƯỚC…

Cô bác sỹ reo lên đầy phấn khởi vội tìm Lão khoe. Ông coi đây. Bọn thế lực thù địch phen này hết đường hòng… “xuyên tạc bóp méo” nhá…? Báo đảng đăng hẳn hoi rồi nhá:

“Qua kiểm điểm đã khẳng định Ban Cán sự đảng Chính phủ luôn kiên định với Chủ nghĩa Marx-Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh, mục tiêu lý tưởng Chủ nghĩa xã hội, Cương lĩnh, đường lối của Đảng; trung thành với lợi ích của quốc gia, dân tộc; nghiêm túc chấp hành, kịp thời thể chế hóa, quyết liệt triển khai thực hiện chủ trương, nghị quyết của Đảng. Không suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống; không cục bộ, bè phái; không có “lợi ích nhóm”. Kiên quyết đấu tranh chống suy thoái về tư tưởng chính trị và tham nhũng, lãng phí.”.  

Lão lẩm bẩm: Nghe thấy… khó tin quá. Bao nhiêu vụ tày đình đang được điều tra, bắt bớ hàng loạt, nhiều đại gia cộm cán vô khám. Rồi hàng loạt các loại “Vina…”, những “quả đấm thép” biến thành… nước đá. Hàng ngàn tỷ biến mất vô tăm tích kia chả thấy một dòng nào thừa nhận trách nhiệm. Các ổng tự nhận trung thành là trung thành cái nỗi gì chớ.

Ông nghe đây: Các ổng khẳng định vẫn trung thành với lý tưởng và sự nghiệp cách mạng của đảng đó, rõ chưa.

Chưa rõ…

Cô bác sỹ chưng hửng, trợn mắt gằn từng tiếng: Vậy... là... sao?

Trẻ con nó cũng không tin được… Từ quan chức cấp cao nhất trong đảng, chính phủ cho đến cấp phường xã… đều tham nhũng. Chính ngài chủ tịch ví chúng như “một bầy sâu…, bọn cõng rắn cắn gà nhà…”. Ngài Tổng thì bảo “một bộ phận không nhỏ…”. Nếu những thứ đó mà là “lý tưởng là sự nghiệp của đảng” thì tôi xin vái cả nón. Có mà các ổng… “tự sướng” với nhau thôi.

Ông đúng là phản động nặng rồi. Giời ơi là… giời?

Lão Hồ Đồ quay đi lẩm bẩm: Hễ cứ nói đến…”vụ đó” là vợ chồng Lão bị… đôi co căng thẳng. Chắc chiều nay lại “rau muống nhạt chấm mắm… chát” nữa rồi. Lạ sao chớ, hay là mình bị… hồ đồ thật rồi?


Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

Số 35-2012: Thư rãng cúi từng đơi...


(Chuyện cổ tích xứ Tàu)

TÌNH YÊU… NHẬN VƠ?

Một cô tuổi nhầng nhầng, áo váy lòe loẹt thướt tha lượn chợ, có đứa ở xách làn theo sau… Bỗng phát hiện tấm ảnh cũ được bà chủ đem ra làm giấy gói hàng. Cô trừng mắt quát: Sao bà dám lấy ảnh “lãnh tụ vĩ đại” ra làm giấy gói hàng thế kia hả?.

Cô thông cảm. Tôi mua giấy lộn để gói hàng, chắc là nó lẫn trong đó, tôi không cố ý.

Bà làm thế là xúc phạm đến tình cảm thiêng liêng của nhân dân đối với lãnh tụ vĩ đại đó…?

Chị đại diện cho ai? Một giọng nói oang oang như lệnh vỡ sát bên cạnh.

Tôi không đại diện cho ai hết. Nhưng không được có hành vi làm xấu hình tượng lãnh tụ yêu quý của tôi.

Bốp… Chị ta nhận một cái tát tối tăm mặt mày, một bên má đỏ bầm.

Chị “áo váy” sấn xổ: Tại sao mày đánh tao chứ hử?

Bốp một cái tát nảy lửa nữa vào bên má đối diện. Chị ta loạng choạng ngồi phệt xuống sàn chợ…

Một bà to béo lừng lững đứng chàng hảng vung tay chỉ vào mặt chị “áo váy” quát: Lãnh tụ kính yêu là của nhà nước. Ai cho mày nhận là của riêng nhà mày. Bà đánh cho mày nhớ đừng có nghe chúng nó xui dại rồi đi nhận vơ cái thứ không phải của mày. Mày về mà lo cho bố mẹ mày, chồng con mày đi. Cái gì của nhà nước thì để nhà nước lo. Tao nhắc lại: Lãnh tụ đéo phải của riêng mày đâu mà mày nhận vơ…!?

Ặc…!?


Số 34-2012: Truyện của Lão Đồ.


NỘI TÔI (tiếp)

Nội tôi chống gậy lập cập bước ra, lặng lẽ ghé ngồi vào chiếc ghế mây vẫn thường ngồi, chậm rãi vê miếng trầu đưa lên miệng, nhai bỏm bẻm.

Bà có khỏe không. Hình như bà đang bịnh…!?

Già rồi còn khỏe với ai. Tui bịnh sơ sơ thôi, hỏng có chi?

Bà giờ sung sướng quá rồi. Gia đình con cái đề huề. Lại có con cháu gái học hành giỏi giang. Ừa, mà sao nó giống bà hồi đó như  bóc vậy chớ. Hồi nãy nhìn nó, tui cứ nghĩ là…

Ông nói chi lạ. Ông làm đến bậc quan to nhất tỉnh. Ông đã ngồi trên đầu thiên hạ, ông chẳng thiếu gì tiền, vậy còn chưa vừa lòng sao?. À mà con cái ông chắc phải giỏi giang lắm, làm đến chức gì rồi?

Hưm… bà mỉa tôi làm gì. Nghĩ đến con cái tui buồn thúi cả ruột… Đã lâu lắm tôi mới về quê… Không gặp thằng Hai đây tui cũng không biết bà còn sống đến bây giờ…

Ông còn nhớ đến tui nữa sao?.

Tui… tui…!. Ông Tư cúi mặt thở dài.

***

Mấy ngày sau, Nội có vẻ mệt lắm. Nội kiu ba tôi tới dặn dò: Dù ổng có sai thì má cũng đã tha thứ cho ổng rồi. Thằng Hai mày cũng…

Ba tôi gắt: Má tha chứ tui hỏng có tha được đâu…

Thằng Hai vẫn chứng nào tật đó, mi cố chấp quá, tha được thì tha đi…

Tui không thể quên những năm tháng sống ở quê. Má lặn lội quanh năm vất vả đầu tắt mặt tối, ăn khổ sống hèn… giành tiền nuôi tui ăn học. Tui nghĩ công của má đối với tui chẳng thể nào kể hết. Mấy chục năm qua chỉ có má với tui. Có thấy mặt ổng bao giờ đâu… Khi biết ra thì ổng làm quan lớn rồi. Nhà giàu muôn thiên… mà ổng có bao giờ tìm thăm má lấy một lần…?

Ừa… hồi đó chiến tranh mà, ổng mải lo làm cách mạng. Trách ổng cũng tội

Tui không trách ổng. Chiến tranh đã qua mấy chục năm rồi…

Người sắp chết thì chấp nhất nỗi gì chứ. Thằng hai nghe má đi. Mình ở hiền gặp lành, trời cao có mắt đó con ạ…

Tui nghe nói ổng bây giờ sống buồn lắm. Vợ con ổng quanh năm mải lo ăn chơi đốt tiền… Ổng đã nghỉ hưu mấy năm rồi, sống một mình trong căn biệt thự lớn trên Sài Gòn, bệnh chẳng có ai chăm sóc. Ổng được vậy cũng là tốt phước rồi đó má.

Mi cứ giận ba mi mãi được sao?

Nội giận dỗi quay mặt vào vách, không nói gì nữa…. Ba tôi ngồi lặng bên giường rất lâu. Ông lặng lẽ nắm bàn tay giá lạnh của Nội buông thõng nơi mép giường, Ánh mắt ông như chợt chùng xuống. Nội tôi đi ngay hôm sau đó.

***

Ngày tôi theo chồng, ba gọi tôi vào bảo: Đây là đôi bông tai của Nội. Lúc ra đi, Nội dặn ba trao lại cho con ngày con lấy chồng. Nó chẳng đáng là bao, nhưng đó là cả kỉ vật duy nhất cả cuộc đời gian khó của Nội. Con phải giữ gìn cẩn thận nha…

Tôi nhận chiếc hộp nhỏ trong tay mà đôi mắt rưng rưng…

Ba tôi bảo: Đã mấy lần Nội nói ba tha thứ cho ổng. Nhưng ba… không… thể…!. Mấy năm chiến tranh, ổng từng được Nội con nuôi nấng che chở. Nội thương ổng, chịu khổ cả một đời chờ đợi ổng. Nhưng ổng có bao giờ nhớ đến Nội đâu. Người mà chỉ biết có tiền, đến quê hương, vợ con của mình cũng bỏ mặc. Còn đưa người về cưỡng chế cướp đất của chính quê mình rồi bán cho người nước ngoài. Đến cái khu mộ tổ nhà mình ổng cũng chẳng chừa cho nữa…

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

Số 33-2012: Truyện của Lão Hồ Đồ.



NỘI TÔI…

Cứ đến 29 tết, Nội nằng nặc đòi về quê. Vào ngày đó, ba tôi im lặng chấp hành mọi điều kiện của Nội. Ông lái chiếc xe 4 chỗ, đưa cả nhà về quê… Mỗi năm vào ngày đó tôi như bị cực hình. Thấy phải làm rất nhiều chuyện mà tôi không hiểu. Căn nhà ở quê nằm khuất trong khu vườn rộng trồng cây trái, mái lợp cỏ tranh. Vách ngăn cũng bằng cỏ tranh, nền đất nện với mấy thứ đồ đạc lỉnh kỉnh mốc thếch. Mỗi lần về quê, Nội lẩn thẩn sờ lần từng đồ vật cũ kĩ trong nhà. Hồi lâu lững thững ra gốc mù u đầu con rạch cạn ngồi im lặng như một pho tượng. Có lần nghe Nội ca cẩm: Ngày trước con rạch này rất rộng và sâu lại nhiều nước nữa. Chỗ này cột chiếc ghe nhỏ của nhà mình. Vậy mà…

Ba tui trở nên lầm lì. Ổng chỉ lững thững đi theo những bước chân lẫm chẫm của Nội… Còn tôi thì tha thẩn lượn quanh khu vườn cho hết thời gian. Gia đình tôi sồng trên thành phố, một căn nhà lớn ba tầng gần trung tâm, cách quê vài chục cây số. Con đường nối hai nơi nhỏ hẹp, rải một lớp nhựa mỏng làm mặt, đây đó nhiều chỗ rạn vỡ gồ lên như lưng trâu, thi thoảng mấy hố lõm sâu như chỗ heo nằm. Ba tôi bảo trông nó giống như cái hố đạn pháo ngày trước. Tuy vậy cũng đã có đường để đi, ngày trước muốn lên thị xã phải đi bằng ghe lái. Nội tôi kể  thế…

Năm nay Nội yếu lắm, không về quê được nữa. Nội gọi ba tôi vào bảo: Thằng Hai mày về quê thắp nhang mộ tổ tiên thay má, nhớ đi mau rồi về. Nội chỉ nói thế rồi quay mặt vào tường. Tấm đệm Nội nằm phát ra tiếng sột soạt rin rít… Ba kéo tấm chăn mỏng đắp ngang người Nội. Ông quay ra dặn tôi: Ba đi nhanh thôi rồi sẽ trở lại ngay. Nhớ coi chừng Nội nha Út. Chỉ vài chục cậy số, ba đi xe máy cho nhanh. Nói rồi ông lúi húi dắt xe ra khuất mé cửa.

Tôi mang laptop ra học bài, cũng sắp bảo vệ luân án rồi. Khi tôi tốt nghiệp đại học. Ba bảo tôi cần phải học thêm để sau này về giúp ba quản lý công ty… Giờ tôi đã sắp tốt nghiệp thạc sỹ một trường quốc tế của Mỹ. Trường này chỉ dạy bằng tiếng Anh. Nhớ hồi mới vào học, lớp đông lắm, có tới cả trăm. Chỉ hơn tháng thì vắng hẳn. Phần đông là con cháu các quan chức đăng kí theo học. Nhưng cứ rã đám dần bởi thày giảng bài bằng tiếng Anh. Người không đủ khả năng ngoại ngữ, ngồi nghe khác nào vịt nghe sấm. Mới hay việc học đâu có dễ. Ví như phải học xong phổ thông mới đủ khả năng để nhận thức các kiến thức bậc đại học vậy.

Nội thở dài, trở mình nằm nghiêng. Trời trở gió, mấy đám mây xám lăng xăng bay lượn trên bầu trời. Nắng đã chênh chếch bên hông nhà. Thấy Nội rên khe khẽ. Chắc là Nội đau lắm. Nội tôi bị bệnh khớp đã lâu. Những ngày trở gió, Nội thường khó ở trong người. Tôi ngồi bóp chân cho Nội hồi lâu. Thấy Nội nằm yên. Tôi khẽ kéo tấm chăn mỏng đắp cho Nội, lại ra phòng ngoài làm bài tiếp.

Xế trưa Ba về. Theo sau ông là một ông già, tóc bạc phơ, ăn mặc rất sang trọng. tóc bóng mướt, da mặt tai tái, đôi mắt héo úa. Nhìn sắc mặt thì thấy ông có vẻ như là đang bịnh nặng.

Dạ… mời ông Tư ngồi chơi ạ. Con Út đâu, rót nước mời ông Tư nha.

Dạ… Tôi bưng khay nước rón rén lại bàn, đặt ly trà nóng ấm với cái đĩa trước mặt khách, khẽ khàng: Dạ… con mời ông Tư dùng nước trà ạ…

Ông già ngẩng nhìn tôi, đôi mắt đục lờ bỗng bừng lên vẻ ngơ ngác khiến tui hơi ngỡ ngàng vội quay nhìn sang chỗ khác. Sao ổng nhìn mình với ánh mắt lạ vậy chớ?

Con nhỏ…

Dạ thưa ông Tư. Nhỏ Út là con gái duy nhất của tui đó. Dạ, cháu vẫn còn đang đi học ạ.

Mà… con nhỏ…?

Ông khách thoắt nín bặt

(còn nữa)


Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

Số 32-2012: Chỉ tại thằng "Quan báo"...?


PHẢN ĐỘNG

Có thằng cháu họ làm biên tập ở một tờ báo quốc doanh lớn đến thăm nhà… Chả là đã có lần Lão có ý nhờ nó đăng bài… chui, nhưng nó hứa khi nào được sẽ báo… Chuyện đã gần 10 năm!?

Bà bác sỹ làm vài món đãi thằng cháu… Rượu được vài tuần, Lão giả vờ lơ mơ buột miệng nói: Cái bọn Mỹ thế mà láo. Nó dám dạy cho đảng và nhà nước ta bài học về làm lãnh đạo, về nhân quyền.

Thằng cháu đang ăn vội ngừng nhai, tròn mắt…

Lão Đồ tiếp luôn: Bài học thứ nhất là “đảng cầm quyền trước hết phải vì quyền lợi quốc gia, vì chủ quyền đất nước, vì quyền lợi của người dân…!”. Mấy vụ chỉ biết có quyền lợi bản thân, gia đình, phe nhóm thì… chỉ có trong phim hành động Mỹ.

Thằng cháu gay gắt: Ông đọc ở đâu mà toàn luận điệu phản động thế?

Hả… Là ông đọc ở cái thằng “Quan làm báo” đó. Kể ra thì ông cũng có biết thằng đó đâu. May nhờ thủ tướng nói trên TV mà ông mới biết trên đời này có thằng đó…

Nó là thằng phản động, chuyên nói xấu nhà nước, nói xấu đảng…

Nó nói xấu thế nào?

Nó chuyên khui chuyện thâm cung bí sử của triều đình, chuyện “kín” của thủ tướng ra cho cả thiên hạ biết…

Ờ… ờ… Cháu nói đúng. Vụ bắt thằng “Kiên bạc” cùng một số tên đồng chí, đồng bọn, đồng lõa, đồng chia tiền… đã chứng tỏ thông tin của thằng Quan làm báo cũng đâu có sai?

Nhưng với thủ tướng thì nó là phản động, nó tuyên truyền chống phá, nó dính cái “xiềng 7169”. Từ giờ ông không được đọc nó nữa nhá…

Ôi chời…!.Cháu tôi ngoan quá. Nó cấm cả tôi coi gì nghĩ gì nữa hả trời… Bọn con cháu bây giờ nó “lộn tồng” hết cả rồi… Ý quên, là “lộn tông” đó?

Ông mà còn đọc thằng "Quan làm báo" đó là ông coi chừng bị bỏ tù có ngày…

Cháu có đọc nó không?

Cháu chấp hành nghiêm túc chỉ đạo của thủ tướng. Vả lại bọn trên mạng toàn đưa tin phản động, tuyên truyền chống phá, âm mưu lật đổ không hà. Cháu chẳng thèm đọc…

À… vậy là ông hiểu rồi. Cháu không đọc nó thì sao biết nó phản động. Muốn người ta tin và đọc báo của các cháu thì phải nói cho rõ là nó phản động thế nào, nói xấu đảng nhà nước thế nào. Chứ cứ xưng xưng quy tội nó là phản động như cháu thì chỉ có… ma nó tin thôi…

Thằng cháu đuối lý, nhấp chén rượu rồi vội vã… cáo từ.

Ôi, cháu ơi. Chuyện phải trái đâu còn đó, là chuyện của thủ tướng với thằng Quan làm báo thôi. Cháu vẫn chưa ăn gì mà…?

Ăc...!?


Số 31-2012: "Ngon từ thịt...?


THẾ LỰC THÙ ĐỊCH.

Có anh chủ tịch xã bắt bồ một cô văn thư, thường lén lút đi đêm. Bị vợ phát hiện nên gia đình thành cơm không ngon canh chẳng ngọt. Chị vợ quản lý chặt chẽ cả "sức chiến đấu' lẫn nguồn tài chính. Anh ta thường chơi trò phản đòn, kiếm cớ mệt mỏi trốn… nghĩa vụ. Thành ra chị vợ rất bức xúc

Một bữa xảy ra cãi nhau rất to. Chị vợ xỉa xói vào mặt chồng chửi là đồ sấp mặt, cái đồ ngủ với quân ta làm gián điệp cho tây. Cái loại gái biết ông có vợ rồi vẫn đâm đầu vào mới là “thế lực thù địch”. Theo 7169 là phải truy bắt bỏ tù triệt để…?

Anh chồng biết thân biết phận nằm im, nghĩ: Mẹ nó, cái thế lực thù địch sao mà nó lại ngon từ thịt ngọt từ xương, lại dễ thương, …đến  thế, không mê có mà… điên?

Há há há…!


Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Số 30-2012: Nóng lên đến... 1000 độ đơi...

Blog Entry
Sep 18, '12 6:25 AM
for everyone


Hôm nay xuất hiện trên mạng một trang blog xã hội mang tên Đảng Làm Báo http://danglambao.blogspot.com/ , trang mạng nầy còn rất mới chưa có thông tin hấp dẫn ngài những bản tin "chống phản động" được đăng lại từ những trang báo lề trái .

Vào tuần trước đây, báo cáo ngày 7/9 của Văn Phòng Trung ương Đảng về tình trạng một số trang thông tin điện tử như: “Dân làm báo”, “Quan làm báo”,”Biển Đông”… đã đăng tải thông tin vu khống, bịa đặt, xuyên tạc, không đúng sự thật nhằm bôi đen bộ máy lãnh đạo của đất nước ... Thủ tướng CS Nguyễn tấn Dũng đã ra lệnh cho các báo lề phải phản công các trang mạng xã hội lề trái .

Chúng ta vẫn chưa biết trang blog Đảng Làm Báo là của đảng, của công an hay chỉ là một trang mạng cá nhân của người nào đó ... Trong tương lai chắc chắn sẽ có những chiến tranh về thông tin và đây có thể là bước đầu của cuộc chiến đó .

Nguồn:
(http://winc100.multiply.com/journal/item/1589/1589?replies_read=2)

Số 29-2012: Phận chó...!


NỖI NIỀN… CỐ VẤN?

Dạ thưa anh Ba, em cảm nhận được sức nóng đang tăng rất mạnh xung quanh. Tình hình đã rất chi là… tình hình.

Ừa, chú nói vậy là tao cũng sinh nghi. Cuộc chiến đang hồi gây cấn, mà trời yên biển lặng tức là báo hiệu giông tố sắp ập xuống…?. Mình rầm rộ phản đòn, mình khoa trương sức mạnh. Hóa ra toàn tung chưởng vào… không khí cả là sao?.

Dạ thưa anh. Em giờ còn mỗi cái danh “cố vấn” nữa thôi. Vả lại suốt đời chỉ chuyên phá, có biết xây là gì đâu…?. Dù rằng em còn lũ đàn em. Nhưng cái lũ âm binh này không thể tin chúng nó được đâu…

Tao đã nghĩ đến điều đó. Tao còn ngồi đây, thằng nào dám…?

Dạ… Mình toàn chơi bài công khai, mình chường mặt ra. Trong khi chúng nó toàn chơi kiểu “ẩn giả”…

Đủ má, mày nói gì tao đéo hiểu? “Ẩn giả” là cái chó gì chứ.

Dạ thưa anh Ba. Em hơi chữ nghĩa một tí thôi. Có nghĩa là anh Ba làm tể tướng, tức là hành pháp. Hành pháp tức là phải chiếu theo luật.  Khi mọi chuyện bị lột trần ra thì mình phải giơ mặt ra chịu đòn, bị bọn nghị nó tẩy chay, bọn dân nó phỉ nhổ. Anh nhận trách nhiệm hết các loại “vi na” này đến cái “tổng…” khác. Dù rằng chỉ là trách nhiệm… gió. Còn bọn “ẩn giả” kia chúng “tham nhũng quyền lực”, chúng giấu mặt. Nói về thủ đoạn bẩn thì chúng đâu có kém. Lại được bác Cả Lọa đứng trên chăn dắt… Dạ, mình toàn bị lùa vào đường… cụt. Anh mà rụng thì chúng em… toi là cái chắc ạ.

Mày không phải dạy tao. Tao đã có cách. Thôi mày cũng già yếu rồi, cần phải giữ gìn sức khỏe, về mà nghỉ sớm đi, mai tính.

Gã cố vấn lủi thủi ra khỏi cửa còn ngoái lạ lẩm bẩm: Mịa, cái thân chó như mình  bao năm chỉ biết chơi trò bẩn. Giờ bị thằng “Quan báo” nó phanh phui mẹ nó hết cả “hàng họ” ra rồi, có chạy đằng trời. Một thằng “Quan báo” đã quá nhức đầu rồi. Giờ lại thêm thằng “Vua báo” mất dạy kia nữa. Đ… mẹ, thì ra chúng nó coi cái “7169” của mình chỉ là cái… đít thằng tội phạm. Thôi thì “Quân tử phòng thân, tiểu nhơn phòng bị gậy”. Mịa… không chuồn nhanh nó ra thêm cái… “Ma báo” nữa thì có chạy đằng trời…



Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

Số 28-2012: Viết ngắn.



“BEM BÉP”…!

Thằng cháu hỏi: Ông ơi… “kiểm điểm” là gì?

Ủa… sao cháu biết hay vậy.

Ghê lắm ông ơi. Chỉ tại cái đó mà tối qua nhà cháu xảy ra chiến tranh. Cháu đang ngủ, giật mình thức dậy. Thấy mẹ cháu bảo: Toàn một lũ ăn cướp, ăn cắp như nhau cả, thằng nào phê thằng nào chứ?.

Bố cháu quát: Trong phong trào phê và tự phê toàn diện triệt để, nghiêm túc như hiện nay, tôi ra lệnh đồng chí vợ kiểm điểm ngay lập tức. Dù gì cũng là vợ bí thư, không được ăn nói bậy bạ như bọn “thế lực thù địch” thế chứ?.

Cháu sợ quá vội nhắm mắt lại...

Sao phải nhắm mắt?.

Thấy mẹ cháu tụt quần ra vỗ bem bép bảo: Có mà… phê vào đây này…?


Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2012

Số 27-2012: Viết ngắn.



ĂN TẠP…

Có ông anh là quan chức lớn của nhà nước về thăm quê. Cả họ đón mừng thật là hoan hỉ. Tối, chú em họ mời cơm. Ông anh đến dự. Lúc rượu ngà ngà. Ông anh cười cười bảo: Chú kiếm đôi giầy mà đi, cả đời cứ chân đất thế kia nó… mất tư thế lắm. Người em cười nụ: Anh nói em mới nhớ. Trước đây em cũng có giầy có tất đàng hoàng đấy chớ. Nhưng bọn quan lại bây giờ chúng nó ăn tạp lắm. Không những đã xơi mất giày, còn xơi luôn cả tất của em rồi còn đâu…!?

Ông anh nhăn mặt gắt: Chú chỉ được cái... phản động!

Chú em lại cười nụ chỉ vào đôi giầy bóng loáng dưới chân ông anh: Mà chân anh đi giầy của em cũng vừa phết đấy nhể..

Ặc…?


Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Số 26: Lại giận nữa rồi...!?


VỢ GIẬN (2)…!?

“Cô nổi tiếng với những ca khúc nóng bỏng làm say lòng giớí trẻ…”. Cô bác sỹ lẩm nhẩm đọc, bảo: Này ông, cái con cháu ca sỹ họ Hồ này nó mới mới giỏi làm sao chớ, lại còn mới lấy chồng nữa đấy?

Hả, ai họ Hồ mà chả giỏi… Mờ nó lấy ai?

Ua… đây này, nó lấy một thằng tên là Cương kiếc gì đó. Thằng này có biệt danh thấy toàn… “tiền ngoại” không hà.

Ừa… Tưởng ai, thằng đó tên “Cường Ơ Rô”, chớ có phải Cương kiếc gì đâu…

Ừa, ông nói tôi mới coi kĩ. Thì ra nó tên… “Cường Ơ Rô”, một đại gia nắm trong taycái tổng cực mạnh, đứng hàng tốp ten đất nước. Đúng là thần đồng rồi.

Bà nhận xét quả thực chính xác. Mấy đứa nhóc bây giờ chí lớn tài cao, học một nghề mà giỏi nhiều nghề. Ví dụ như có đứa gái kia mới có hai tám tuổi, học nước ngoài mới ra trường, về nước nắm luôn tới bốn tổng công ty hàng đầu đất nước, mỗi cái có vốn hàng nghìn tỷ đồng. Rồi kia nữa, có con nhóc mới hai bốn tuổi vừa học xong đại học ngành báo chí. Bỗng dưng làm chủ tịch cái “Vina…”, một doanh nghiệp lớn của nhà nước.

Ông đừng có phát ngôn tiêu cực đấy nhớ. Các cháu bây giờ được cha mẹ chúng cho ăn học Tây Tàu, đứa nào chẳng giỏi.

Cái giỏi của các cháu là ở chỗ nó vừa đi học, lại còn tranh thủ làm thêm ngoài giờ, kiếm được cả ngàn tỷ đồng. Thoắt cái dùng tiền mua ngay cái ghế chủ tịch tập đoàn… Trên thế giới, kể cả Mỹ cũng chưa có đứa nào giỏi được như thế.

Ừa, ông nói chí phải. Công nhận các cháu xứ ta bây giờ… siêu thật.

Ua, nãy giờ bà khen các cháu học giỏi hay khen cô cháu ca sỹ giỏi giang?

Ừa nhể. Con cháu ca sỹ đó cũng giỏi chớ sao.

Ừa, cứ cho là như thế đi. Tôi nghe thằng nhóc chồng nó mới nứt mắt ra đã ăn chơi tĩ tã, một mình làm chủ hàng chục siêu xe toàn hàng khủng. Nó cũng giỏi như mấy cháu gái vừa kể đấy chứ.

Thì chứ sao? Con cháu nó chả nói rõ đây này: “Nó yêu anh “Cường...” là do tình yêu chớ đâu có vì cái… Ơ Rô?”. (Ặc…)

Ừa nhể. Mả mẹ chúng nó, hóa ra mình lạc hậu mẹ nó rồi.

Cô bác sỹ nghiêm giọng: Ông vừa nói gì?

À… là tôi vừa chửi tục. Xin lỗi bà… (Lão chợt nhớ cô bác sỹ là đảng viên…)

Ông thôi cái kiểu xỏ lá ba que đi nhá. Tôi đang coi báo đảng mà ông lại chửi tục là sao. Ông còn tiếp tục… phản động thế, tôi cho ông ra đường sớm đó…

Hu hu hu…!. Lão sợ quá đành im bặt, lủi thủi ra sau hè, ngả mình trên chiếc xích đu bằng gỗ cứng đơ… Bỗng dưng Lão nhớ cô “Chậu Vỡ”, nhớ da diết…!?