Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Số 81-2012: Không đề...


BỖNG DƯNG THẤY… NGỨA MỒM!?

Ua... thấy các bác nghị đang cùng anh Bình ruồi ngồi đếm tiền vàng trong túi dân mà buồn cười suýt ngất. Sự xụp đổ của cái nền kinh tế thị trường định hướng... đểu kia đã vượt tầm kiểm soát của đảng và nhà nước, thực sự đã bị chính họ phá nát đến hết khả năng cứu chữa rồi. Có chăng họ đang tìm cách đổ lỗi cho cái thế lực... vô hình nào đó, rồi tìm cách bao biện, chối tội để câu giờ, chờ cho nó... tự hồi sức trở lại thôi.

Bà con ta có tiền vàng thì cất cho kĩ vào nha, chớ lộ ra đó. Thời bây giờ phải có tiền mới sống được qua những ngày gian khó sắp tới. Mà phải tiền thật (USD, vàng, hay ngoại tệ khác), chớ không phải tiền giấy Cụ đâu nha. Hiện nay họ đã in quá nhiều tiền để chi tiêu CP và tham nhũng rồi. Cứ cái đà lao dốc không có phanh thế này, sắp tới nó sẽ chỉ là tờ giấy vô nghĩa thôi...

Ác cái dân ta có tính bầy đàn,. Hễ cứ có mấy tên cò mồi hô lên cái là đua nhau chạy theo... Thôi thì cứ để cho cái đám lắm tiền nó... khôn trước đi. Dân ta cứ tà tà mà sống, đợi chúng "cùng nhau xuống hố" thì ta làm lại từ đầu vậy.


Bài ở đây:
http://www.thesaigontimes.vn/Home/taichinh/nganhang/86193/No-xau-Thong-doc-lac-quan-dai-bieu-hoai-nghi.html


Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Số 80-2012: Tình trạng khẩn cấp...?


PHONG TRÀO THI ĐUA YÊU NƯỚC…?


Đọc tin cực hót trên báo nhà nước, ai cũng phải giật mình. Bọn… “Lạ” này khốn nạn đểu cáng đến không thể tưởng tượng được. Hết phát hiện có đỉa trong bánh kẹo.. lạ, giờ đến chất độc… lạ trong áo ngực của phụ nữ sản xuất từ nước… lạ. Nói dại nếu chất độc có lây nhiễm ra ngực của chị em thì rất có thể sẽ thành đại dịch rất lớn. Nhất là đối với trẻ sơ sinh, hay các bậc đàn anh đàn em. Từ các bậc cha chú, người cao tuổi, các vị tiền bối đáng kính, tới các quan chức từ trung ương đến địa phương ... Bởi họ đều có nguy cơ bị lây nhiễm rất cao do tiếp xúc trực tiếp qua đường... miệng?.

QH cho gọi đại diện cơ quan “Quản lý thị trường” đến chất vấn: Các anh phải báo cáo rõ, hiện trong nước mặt hàng áo ngực phụ nữ nhập từ nước "lạ" chiếm tỷ lệ bao nhiêu trên thị trường?. Cục trưởng báo cáo: Dạ thưa QH, theo báo cáo chưa đầy đủ thì tỷ lệ khoảng 90% ạ. Thế “đầy đủ” thì chiếm bao nhiêu? Dạ 99% ạ. “Thế thì chết mẹ cái đất nước này rồi còn gì”? (mượn lời anh Tư)

Bởi tính khẩn cấp của vấn đề. QH đã kịp thời ra lời kêu gọi phát động phong trào thi đua yêu nước khẩn cấp, với khẩu hiệu “Phụ nữ nói không với áo ngực”

Kết quả: Sau một ngày thì có thư ngỏ của đại diện phụ nữ cả nước gửi đến QH rằng: “Báo cáo QH, phong trào do QH phát động đã được chị em phụ nữ cả nước nô nức hưởng ứng. Lợi ích có thể thấy rõ ngay là tạo ra tâm lý thoải mái hơn khi làm việc, đi lại, ăn uống sinh hoạt của chị em. Sự gò bó của chiếc áo ngực xưa nay đã được “giải phóng” một cách “toàn diện triệt để”. Nhưng phản ứng phụ lại khá phiền phức. Chỉ trong một ngày thả rông mà độ trễ của bộ ngực đã tăng tới hơn một cm theo chiều… rơi thẳng đứng!?. Cứ đà này, chỉ chưa đầy ba tháng, bộ ngực của chị em toàn quốc sẽ rơi đến... đầu gối. Đề nghị QH nghiên cứu biện pháp khắc phục…”

Ngay lập tức, QH yêu cầu Hội LHPN, cơ quan cố vấn cho QH tìm giải pháp khắc phục, đồng thời ra nghị quyết rằng: Chị em phụ nữ được “yêu nước khẩn cấp” theo phong trào, nhưng nước ta là "nhà nước pháp quyền XHCN", nên vẫn phải tuân theo các quy định của pháp luật. Kể từ nay trở đi, chị em chỉ được phép “yêu nước... khẩn cấp” khi ở… trên giường thôi? Hiểu chửa?

Ủa… dzậy là chết má con tui rồi. Vậy là sau 26 năm đổi mới, giờ lại quay về “chế độ cũ” rồi. Thế thì “thi đua yêu nước” làm cái đéo gì chứ… !?

Ặc… ặc!?

Sô 79-2012: Chống tham nhũng đê pà con ơi...!


XUI DẠI…?

Tôi vừa đi họp cử tri thành phố về đây, tình hình phấn khởi lắm. Anh Tư đã giải đáp được nỗi băn khoăn của tôi rồi. Từ nay bà phải tích cực chống tham nhũng đấy nhá.

Chống gì?

Từ nay dân ta phải mạnh dạn mà chống tham nhũng. “Người ta chỉ trù úm được một người, một nhóm người chứ làm sao trù úm cả dân tộc này được”.

Ông chống cách nào?

Là vận động thật nhiều người cùng tham gia…

Vậy là ông chết rồi. Ông sẽ dính cái tội bị “thế lực thù địch xúi giục, kích động nhiều người gây rối trật tự”, rồi còn bị bỏ tù vì tội “tuyên truyền chống phá, âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân” ngay…

Nhưng anh Tư đã cam kết rồi… Sợ gì chớ…

Này ông, Đảng ta lãnh đạo tuyệt đối toàn diện. Trong tay đảng và nhà nước có đủ lực lượng hùng hậu, từ Tòa án, Quân đội, Công an, đến cơ quan Thanh tra các cấp… mà chẳng chống được, huống hồ mấy cái thằng… ku nhọ cỡ như ông chớ. Đảng đã thừa nhận bọn tham nhũng là các quan chức nhà nước. Đã trở thành “bộ phận không nhỏ các đảng viên có chức có quyền của đảng”. Là “cả một bầy sâu” nhung nhúc ra kia. Chống tham nhũng là chống đảng à?. Anh Tư đang lo cái vụ... "đồng chí X" còn chưa xong.  Vớ vẩn còn bị biến thành "CIA" có ngày kia kìa. Ua…!. Ông lại nghe anh Tư xui dại rồi…?


Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Số 78-2012: Truyện cực ngắn


HỘI NGHỊ NHƠN QUYỀN THẾ GIỚI.


Đội tưởng đội bảo vệ: Đây là hội nghị quan trọng của LHQ về nhân quyền thông qua quyền tự do báo chí. Nhận định sẽ có nhiều kẻ gian trà trộn phá rối, gây náo loạn an ninh. Cần phải canh gác thật cẩn trọng, kĩ lưỡng, không được lơ là… Các anh nghe rõ chưa?
Dạ rõ.
Mọi nghi ngờ đều phải báo cáo với tôi.

“Dzét sờ”…!

***
Các đại biểu trình thẻ và nhanh chóng qua cửa. Một thằng lạ hoắc tới trình thẻ: Mày là ai.
Dạ em “Quan làm báo” ạ
Tao chưa nghe tên mày bao giờ sất…
Dạ, em nổi tiếng là báo mạng từng có cả triệu độc giả chỉ trong vài ngày…
Mày từ đâu đến?
Dạ nước Vịt Ngan ạ
Báo cáo đại ca, thằng này lạ hoắc, rất khả nghi ạ.
Cho vào phòng đợi, xem xét sau.
Dạ
Thưa anh, Em là “Vua làm báo” ạ…
Hả… cũng từ nước Vịt Ngan chớ gì.
Dạ…
Mày vào phòng đợi đi.
Mày là ai.
Vỗ bốp vào ngực: Tao, đi không đổi họ, chết không toàn thây… ý lộn, chết không đổi tên. Tao là “Đảng làm báo” đơi.
Dạ đại ca, lại có thằng tên “Đảng làm báo” định xâm nhập ạ?
“Đảng làm báo” là thằng chó nào chớ, cho vào phòng đợi luôn thể.
Mày ở đâu đến?
Dạ xứ Vịt Ngan ạ…
Đủ má, mấy thằng xứ Vịt Ngan chúng mày sao vẽ ra lắm thứ báo quái dị dzậy chời… Hù… Tên gì?
Dạ, báo chính thống nhà nước, mang tên “Nhân Dân” ạ
Ua… mả mẹ nó, xứ mình xưa giờ làm đéo gì có cái thứ “Nhân dân” đâu chớ. Dạ thưa đại ca, thằng này nó xưng danh mà em sởn da gà luôn. Dạ, xin chỉ đạo của đại ca ạ…
Ua… lần đầu tiên tao mới nghe cái tên này. Nó đã tự nhận “chính thống”, là chưng “bộ mặt quốc gia” ra rồi. Thôi thì cho nó vào, nhưng phải giám sát chặt chẽ mọi hành vi, cử động.

“Dzét sờ”…!

TẠI HỘI TRƯỜNG:

Em xin ứng cử vào “Ủy ban nhơn quyền” thế giái… Ý lộn.. thế giới ạ..
Mày là thằng nào?.
Dạ em tên “Nhân dân” ở xứ Vịt Ngan ạ,
Cả hội nghị bỗng cười vang. Ua… Thì ra là thằng đội lốt “Nhân dân” xứ Vịt Ngan đây hả. Chúng tao đang bàn để ra nghị quyết về “thành tích nhơn quyền” của chúng mày đây,
Dạ… nghị quyết gì ạ.
Chúng tao vừa đọc đơn xin ứng cử của chúng mày…
Dạ, đúng thế ạ…
Bộ mày coi LHQ là cái chợ sao…
Dạ em đâu dám…
Thế thì mày về liệu mà bảo nhau thay đổi thể chế chính trị sớm đi rồi hẵng nói chuyện nhơn quyền nha. Cái bọn độc tài chết dấp chúng mày chuyên cai trị bằng bạo lực, bằng tuyên truyền gian manh lừa đảo bịp bợm, bố láo ăn cắp, mất dạy xưa nay, ai mà không biết chớ. Mày mà còn chưa chịu sửa nhá, chúng tao đánh cho xưng đít mày lên chớ đừng vội ham…

***
Dạ thưa đội trưởng, có chuyện rồi ạ.
Chuyện gì?
Dạ… cả hội nghị đang chửi thằng đó thậm tệ ạ.
Mày báo ngay cho FBI
Dạ sao ạ…
Thằng này đích thị là “bọn thế lực thù địch”, định chui vào hội nghị nhằm “tuyên truyền chống phá, âm mưu lật đổ” nền báo chí tự do LHQ đây. Mà nghe này…
Dạ…
Mày ghé tai mấy thăng FBI, bảo: Địt mẹ, gom luôn cả đám, đập chết mẹ mấy thằng đó luôn đi. Khỏi cần báo cáo…

“Dzét sờ”…!

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

Số 77-2012: Viết ngắn.


NHÀ EM XIN RẬP ĐẦU LẠY...


Cúi xin các bác nghị lưu ý quan tâm cho điều này ạ. Hiện tại nước ta chưa có bất cứ điều luật nào điều chỉnh về hoạt động của đảng. Nếu Ban phòng chống tham nhũng trao về tay đảng và tổng bí thư làm trưởng ban. Cũng đồng nghĩa với việc chống tham nhũng, việc quy tội, việc hành xử với tội phạm tham nhũng của nước ta từ nay sẽ không được điều chỉnh theo điều luật nảo cả… Vậy thì nguy rồi.  “Nhà nước pháp quyền XHCN” của ta ở đâu…!?. Vậy là sau 26 năm đổi mới, nước ta quay trở lại chỗ cũ mất rồi...?

Nhà em thuộc loại thấp cổ bé họng, chả dám "tuyên truyền chống phá" ai hết. Cũng chả hiểu các bác nghị có biết đến điều này không. Chớ chúng em thì... lo quá?

Biết đâu một ngày nào đó người ta bảo: "Chỉ có đám dân đen chúng mày mới tham nhũng..." thì "chết mẹ cái đám ku nhọ" chúng em rồi. Hu hu hu.


Số 76-2012: Mưa chiều chúa nhựt...



PHẢI LÒNG…?


Từ dạo đưa nhau qua sông vắng,
Chân lạc đường mây có nhớ không?
Chẳng phải lòng nhau mà cứ đợi,
Bến chiều đỏ mắt phía trời mong…

Thương mãi đôi bờ con nước đỏ,
Đời biết đâu là bến đục trong?

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Số 75-2012: Truyện cực ngắn


ĐỒNG CHÍ X

Buổi chiều 15/10/2012:

Kính thưa các đồng chí X. Tôi xin thay mặt cho ban chấp hành “Bộ Chăn Trâu” đọc báo cáo đặc biệt…

Tôi… (nghẹn ngào)… “Bộ Chăn Trâu” xin nhận kỉ luật tập thể và cá nhân một “đồng chí X”… trước toàn thể “Tập đoàn các đồng chí X”?. Qua kết quả bỏ phiếu tín nhiệm, tuy “đồng chí X” chỉ đạt 40/172. Nhưng để thể hiện tinh thần dân chủ, nên mang ra lấy ý kiến tập thể các đồng chí X, để tiến hành xem xét, đi đến kết luận và ra nghị quyết xứ lý. Đảm bảo tính nghiêm minh của “Tập đoàn X” chúng ta…

***
Buổi tối 15/10/2012:

Dạ thưa thầy. Con vừa thoát cái hạn nặng ạ,

Ta chúc mừng anh. Vậy là số anh chưa đứt. Anh vẫn còn tại vị là may lắm rồi…

Dạ... Nhưng con bị chúng nó đổi tên thành “Đồng chí X” rồi ạ..

Ta hiểu… Trong cả “Tập đoàn đồng chí X” chưa bị lộ, thì chúng nó phải kiếm bằng được một “đồng chí X” đã bị lộ để quy tội, để chĩa mũi dùi dư luận. Để bọn “rân chí thấp” nó tưởng bọn chúng nghiêm minh thật, nó quên cái tội to đùng của cái “tập đoàn đồng chí X” kia đi. Nhưng anh cứ bình tĩnh. Trò đó ta dùng mãi, lộ hết tẩy rồi. Thời bùng nổ thông tin bây giờ, lừa được ai nữa chớ?

Dạ thưa thầy, con không thể bình tĩnh được ạ.

Ta nhìn thấu tim anh. Anh giờ giống con mèo đã bị vặt hết râu, đang mệt mỏi phờ phạc nằm lim dim. Lũ chuột tưởng là anh ngoan rồi, từ giờ anh không thể ăn thịt chuột được nữa… nên đang chạy loăng quăng trên lưng trên đầu anh. Chờ khi râu anh mọc đủ trở lại, anh sẽ nuốt chửng tất cả chúng nó…


                (Đủ má thằng chuột Cống... Mày sẽ là thằng tao nuốt chửng đầu tiên...)

Dạ… Người thật anh minh. Con xin giập đầu trăm lạy ngàn lạy vong linh người. “Người sống mãi trong sự nghiệp cách mạng của chúng con” ạ…

"Đồng chí X" phấn khởi bước ra ngoài, miệng nở nụ cười thật tươi. Đủ má nó, đúng là… thánh có khác!

Mấy ngày sau:

Bữa nọ con đã báo cáo cụ thể với thầy về cái vụ “đồng chí X”. Thầy bảo con cứ yên trí, thầy đã có cách. Đến bữa nay, bỗng dưng thầy quay ngoắt 180 độ là sao?

Bữa đó khác, bữa nay khác. “Vạn vật luôn vận động để phát triển”, bộ anh quên rồi sao?

Khác là khác chỗ nào cơ ạ…

Ta biết anh trung thành… Nhưng cái thứ “giáo lý Ma-Le” kia đã bị vứt vào sọt rác từ thế kỉ trước rồi. Vô phúc cho thằng nào còn nhắc tới thứ đó là bị cả thế giới nó chửi vào mặt cho là đồ… man rợ. Ta thật lòng khuyên anh nên thận trọng...!?

Thế sao?

Chẳng sao cả… Là thằng “đồng chí X” nó đến thăm ta vừa về khỏi. Nghe nó trình bầy kế hoạch, ta thấy nó cũng có chút ý tưởng, chút lý lẽ…

Nhưng con là người đến trước cơ mà…!?

Ta biết, trước hay sau không quan trọng.

Vậy thưa thầy, cái gì mới quan trọng ạ.

Ta không nói đâu. Nhắc cho anh nhớ: Ta là người âm, có câu “trần sao âm vậy…!”. Thôi anh về đi, ta mệt rồi. Ông thầy lững thững bước về phía sau bệ thờ. Bàn tay Ngài khẽ đập đập vào túi áo "đại cán" bên sườn. Hà hà… cái phong bì của thằng X hôm nay nghe chừng nặng gấp mấy cái phong bì hôm trước…?


Số 74-2012: Chuyện buồn muốn kể...



(Kể chuyện Lão Hồ Đồ đi dự họp…)

HỘI BẠN HỌC CŨ…


Tôi nghe hình như nhà nước ra cái nghị định… phải gió gì đó cấm lập hội cơ mà…

Là cấm lập cái loại hội “phản động” thôi… Chứ mấy cái  hội như: Hội học sinh, hội đồng nghiệp, hội ái hữu tuổi già, hội… này kia kia nọ thì không cần xin phép vẫn… không sao. Điều đó thể hiện tính dân chủ bao la bát ngát của đảng và chế độ XHCN tươi đẹp của chúng ta… 

Vậy hả...?

Nhưng nói thì nói thế. Ngay cả các hội này cũng đều nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của các đồng chí an ninh. Cứ thử… nói khác ý coi, sẽ thành phản động hết …!?

Chị làm công tác đoàn, rồi đảng, đã làm đến chức “tỉnh ủy viên”, phó bí thư đảng ủy khối cơ quan… Đã mấy lần định đưa chị sang nắm chức phó chủ tịch tỉnh. Nhưng lạ lắm, hễ cứ gần đến ngày quyết định cuối cùng thì lại nghe chỉ đạo bảo… thôi. Lúc gần về hưu chị mới được bổ nhiệm chức “chủ tịch hội nông dân tỉnh”. Chị được tỉnh ủy phân công thay mặt khánh thành “trại trẻ em khuyết tật” xây bằng tiền tài trợ nhân đạo của… nước ngoài. Mãi sau này thấy khối người còn bảo: Bà chủ tịch hội nông dân tỉnh là người có công xây cái trung tâm trẻ tàn tật tỉnh này, chứ còn ai vào đây nữa chứ…?. Chẳng mấy ai biết cái trò “của người phúc… nhà mình”, các quan chức vẫn quen làm lâu nay. Giá như bà ấy bỏ tiền túi ra thành lập cái trung tâm ấy thì cũng đáng khâm phục thật…?

Ngày họp hội, mọi người bầu bà “Chủ tịch” vừa nghỉ hưu làm “Hội trưởng” thay cho một bạn khác làm kinh doanh đang rất bận rộn… Bà chủ tịch bảo: Tôi bây giờ nghỉ hưu rồi, suốt ngày bận lo chăm cháu, chả có lúc nào rỗi. Thôi để nhường cho người khác.

Chỉ mỗi mình bà có cháu thôi sao?

Nhưng mà…!

Bà lãnh đạo cả tỉnh còn được, xá gì cái hội con con vài chục người chứ?.

***
Năm ấy hội tổ chức gặp mặt thường niên. Bạn bè kéo nhau đến khá đông. Trong chương trình được thông báo có mục: Bầu bổ xung anh X vào ban liên lạc… Đến ngày họp hội, tuy chưa bầu bán gì, nhưng anh X tỏ ra nhiệt tình đột xuất, vung tay chỉ đạo nhiều việc của hội một cách rất… hăng hái. Anh đứng lên phát biểu rất gay gắt. Nào là việc chi tiêu quỹ hội của “Hội trưởng cũ” dù đã có bản tài chính công khai đầy đủ, nhưng chưa được công bằng. Ví dụ: Chồng bạn N chết ở Hà Nội. Hội thuê hẳn một chuyến xe chở các bạn đi viếng, chi phí tiền triệu. Trong khi đó bố bạn Y chết ở quê lại chỉ chi có vòng hoa với mấy trăm ngàn…

Một chị rất nhiệt tình với hội, đã từng ủng hộ quỹ hội nhiều lần với số tiền kha khá do chồng chị làm quan lớn, thu nhập cao, thắc mắc: Bố chồng tôi chết ở Tây Nguyên. Tôi có gọi điện báo cho ban liên lạc. Dù xa xôi quá không đi viếng trực tiếp được, thì ít ra cũng phải có lấy cái điện hoa… Vậy mà chờ mãi cũng chẳng thấy. Là sao…?

Tất cả bè bạn ngơ ngác vì sửng sốt, chẳng hiểu ra sao. Mọi người quay nhìn về phía bà hội trưởng chờ đợi. Bà ấy vẫn ngồi… im lặng, ánh mắt lạnh lùng như không hề có chuyện gì xảy ra…!?

Họp xong, còn mỗi tiết mục liên hoan rồi… giải tán. Mà bỏ mẹ rồi, quên luôn cả phần “bầu bổ xung thành viên ban liên lạc mới”…!?.

***
Cứ tình trạng thế này, năm sau chắc tôi không về họp hội nữa…!?. Một bạn ở xa than thở…!

Mấy cô bạn gái thì bảo: Thông cảm cho bà ấy, bận chăm cháu ấy mà…

Một bạn vẻ hiểu biết, lắc đầu: Đúng là làm quan lâu quá thành nhiễm thói quen dùng “thủ đoạn lãnh đạo”…

Lão Hồ Đồ bảo: Bạn đúng. Mọi thứ đều có lý do. Vấn đề là phải hiểu nó, chứ không phải là cố tình bao biện cho nó…!?

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Số 73-2012: Con cháu bà Trưng bà Triệu...


(Viết từ một câu chuyện có thật)

KIÊN ĐỊNH LẬP TRƯỜNG…

Mịa, thí cho mấy đồng còm rồi bảo mình bỗng dưng giao mảnh đất tổ tiên ông bà để lại bao đời nay cho chúng nó. Bộ chúng nó coi mình là cái đồ ngu như chó sao…?.

Thôi bà nhận tiền đền bù đi cho tôi được yên…
Bà thông cảm cho tôi. Chi bộ vừa họp kiểm điểm tôi. Chỉ đạo tôi phải có trách nhiệm đôn đốc vợ con nhận tiền đền bù.
Tình cảm vợ chồng mấy chục năm. Sao bà nỡ…
Tôi biết bà cả đời hy sinh vì chồng vì con.
Quỳ xuống đôi mắt rưng rưng, giọng mếu máo: Cho tôi xin lỗi…

Ông nhận “trách nhiệm chính trị”… luôn đi?

Trăm sự cũng tại cái áo… này đây. Tôi đã khoác cái áo đảng viên mấy chục năm nay. Mặc dù đã quá cũ, quá xấu, quá rách, quá bẩn... Nhưng bỏ thì… tiếc lắm.

Vậy thì… ly dị đi.

LHD: Thật đáng khâm phục con cháu bà Trưng bà Triệu...


Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Số 72-2012: Viết ngắn...



THẾ LỰC THÙ ĐỊCH…?

Bà làm nhẹ tay đừng để xoong nồi nó va nhau loảng xoảng lên thế. Bà không nghe anh Tổng đang đọc báo cáo tổng kết quan trọng à?. (Vỗ đùi cái đách). Hay... chí phải. Tất cả là do bọn "thế lực thù địch" mà nên hết…!?

Bọn nào mà giỏi giang thế?

Bà biết không. Ta chủ trương bao giờ cũng phải có một kẻ thù nào đó. Mục đích là để kích thích tinh thần cách mạng vô sản của toàn đảng toàn dân ta. Không có kẻ thù thì cách mạng với ai đây chứ?

À tôi hiểu rồi. Cái bọn đã làm cho các Tập đoàn tổng Cty, các DNNN, những quả đấm thép do chính phủ cầm đầu nó công khai tham nhũng, gây thất thoát hàng ngàn ngàn tỷ. Làm cho ngân hàng nợ xấu lên hàng triệu tỷ. Không những thế chúng còn làm cho “bộ phận không nhỏ” hàng ngũ lãnh đạo từ cao nhất đến thấp nhất thoái hóa biến chất thành “cả một bầy sâu” chứ gì… Bọn chúng đúng là lũ khốn nạn, mất dạy hết chỗ nói nhể?

Bà đừng có tỉa đểu nhá. Anh Tổng vừa phổ biến trên TV là “kiên quyết không để bọn thế lực thù địch nó lợi dụng, xuyên tạc, chống phá nội bộ ta”. Rõ chửa?.

Vậy là tôi biết rồi.

Biết gì?

Bọn đó đích thị là cái… mồm của anh Tổng?

Số 71-2012: Tức khí chẳng viết được chữ nào. Thôi thì...?



TÌNH YÊU VÀ  TUỔI TRỜI

Không đủ sức dắt em đi hết nửa vòng trái đất,
Để học khôn một lần ba năm.
Mải tìm kiếm những điều không có thật
Sống trọn tuổi trời, vẫn chẳng được vẹn nguyên…?

Khi tình yêu ngập ngụa sắc màu lý tưởng,
Nòi Rồng Tiên sinh bọc trứng trăm con,
Ta tự hào bốn ngàn năm lịch sử,
Sao bắt cháu con người lủi thủi cúi luồn…?

Ta vĩ đại cả nỗi buồn thế hệ,
Một thời đi qua có lửa máu mỗi chặng đường.
Có biết đâu, chúng trở về giấu mặt,
Chúng trở mặt quay lưng…
Còn mắt mẹ đỏ hờn…

Chỉ yêu thương còn vĩnh viễn đó em…
Anh đi hết một vòng tròn đất nước,
Và nhận thấy một vầng trăng vẫn khuyết,
Một nửa thời gian còn lại thiếu an lành…

Nào, hãy nắm lấy tay anh.
Vũ trụ với trăng sao ta không với tới được,
Em lại hiền lành với tảo tần xuôi ngược,
Cho cuộc đời mãi yêu như vợ của anh…!


Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

Số 70-2012: Chuyện của Mèo và Chuột?



HỘI ĐỒNG CHUỘT…

Sau vài năm học bắt chước tiếng chuột kêu, thằng Mèo đã thành công rực rỡ. Lũ chuột cứ tưởng đồng bọn tìm nên lũ lượt kéo nhau đến… Chỉ cần nằm một chỗ cất tiếng hót cho tròn, cho đẹp là sống phởn phơ. Kết quả, dòng họ nhà “Na sin”, “Na lai” đã chính thức bị nuốt chửng, số “Na…” còn lại đang bị nhai nghiến ngấu đến… nhừ cả thịt lẫn xương. 

“Hội Đồng Chuột” lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp, bàn cách chống đỡ, đối phó. Chuột Cống bảo: Thằng này nó hót tiếng chuột còn hay hơn cả… chuột, nên “một bộ phận không nhỏ” đồng chí ta bị đưa vào “vùng phủ sóng”, khiến cái mồm... chuột chỉ còn tác dụng gậm nhấm chứ không để nói. Hỏi thì chỉ trợn mắt lắc đầu. Tao phát hiện có tới hơn 72% thành viên “Hội đồng Chuột” của chúng ta đã lộ mặt… phản phé. Nguy cơ tiệt chủng đã hiện ra trước mắt.

Một kế hoạch khẩn cấp được thông qua và lập tức triển khai. Trước hết, kế “dương đông kích tây, nội công ngoại kích”. Rồi đến kế hoạch tung tin đồn nhảm bắt chước bọn “thế lực thù địch” được triển khai cấp tốc. Hết “Cu báo”, rồi… “Vu báo” liên tiếp ra đời. Cực chẳng đã, “Đ… báo” cũng phải chường mặt để nghênh chiến... Trong khi cái hội nghị cấp tốc của “Hội đồng Chuột” đang chém nhau quyết liệt thì ở vòng ngoài, một chiến dịch lớn chưa từng có nhằm “tung bụi mù mịt”. Thông tin dư luận bị nhiễu sóng, mất phương hướng. Kết cục… thằng Mèo bị yếu thế do bị chém đứt gần hết… râu!?


 (Cho tao... xin lỗi hỉ. Tao cũng xin nhận trách nhiệm chính trị luôn thể nha...?)

Một ngày cuối thu đẹp giời, nắng vàng rực rỡ, không khí mát mẻ dễ chịu. Thằng Mèo với vẻ mặt “ngoan hiền”, tìm đến “Hội Đồng Chuột”, xin đàm phán. Tao biết chúng mày chuyên nghề đục khoét của công… Nhưng ăn cắp chỉ là hành động lén lút. Tao thì khác. Tao cướp thẳng tay, cướp công khai, cướp có tổ chức luôn. Nhưng thôi, giờ tao với chúng mày “nước sông không phạm nước giếng”. Chúng ta đôi bên đều bẩn như nhau. Tao đề nghị… “hưu chiến”.

Mày nói thật không?

Thật trăm phần trăm chứ lỵ. Tao giờ không còn giả tiếng chuột nữa rồi đấy thôi… Chúng mày quả là hay quên. Hồi mới nhậm chức, tao chả nói rõ là gì. Tôi yêu nhất, quý nhất là sự trung thực, ghét nhất, giận nhất là sự giả dối”. Tao còn lên TV vung tay chém gió “quyết liệt” nữa: “Nếu không chống được tham nhũng, tôi xin từ chức…!?”

Nhưng… mày đã liếm sạch luôn bãi nước bọt mày vừa nhổ ra. Chó nó tin mày nữa…?

                                                           
   (Gặm nhanh đi mày. Sai là tại cái thể chế chính trị, chứ đéo phải tại tao với mày)

Bởi dzậy… Nên mới phải thương thảo để cùng chung sống hòa bình chớ. Vấn đề bây giờ là phải biết “tự trọng”. Phải “chú trọng giáo dục nhân cách, lý tưởng…” thì mới sống nổi.

Chuột Cống rỉ tai chuột Đồng: Đ… mẹ thằng này mặt dầy quá. Có mỗi bài “giả tiếng chuột” cứ đem ra chơi mãi, đéo biết ngượng… Nhưng nói thì nói vậy, chứ ở đời “biết ngoại ngữ vẫn hơn” thật…!. Chiêu này tuyệt hảo đấy. Chỉ cần áp dụng nhuần nhuyễn hơn tí nữa thì đầu voi cũng thành đuôi… chuột tất, có khi còn lừa được cả… thế giới nữa ấy chứ. Tội lỗi gì thì cũng phải xí xóa cho nhau, nội bộ phải đoàn kết nhất trí. Mục đích chính là quyền lực của “Hội đồng Chuột” nhà ta phải được bền vững. Cái lão "VietPhuong" đã viết điều này từ hồi 1970 rồi: "Tất cả những gì xấu xa của tao thuộc về mày. Tất cả những gì tốt đẹp của mày thuộc về tao...". "Hội Đồng Chuột" không thể sai. Có thằng nào bóc thối ta cứ đổ vấy cho cái bọn “thế lực thù địch” nó chọc ngoáy, gây chia rẽ nội bộ… Hiểu chửa…!?


Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Số 69-2012: Viết ngắn - Câu hỏi khó...!?


QUÝ VÀ HIẾM


Đố mày biết cái gì quý và hiếm nhất…?

Không biết.

Dễ quá mà…?

Nhưng là câu hỏi khó. Biết mà không thể trả lời.

Thì cứ nói đại đi.

Là “độc lập tự do” đó đó…!

Ai bảo mày thế. Đảng đã dạy bảo dân ta bao năm “Nhà nước là của dân, do dân, vì dân” rồi còn gì. Lại còn là một “nhà nước pháp quyền XHCN” hẳn hoi nữa đấy nhá. Mày nói  “tự do là của hiếm” thế hóa ra mày… phản động à?

Bác Hồ chả dạy rồi. “Không có gì quý hơn độc lập tự do”. Trên đời này cái thứ “không có gì quý hơn” nó mà không hiếm thì có mà... “chạy đầy đường” à?

Ua, Pà mịa, thế mà mình đéo nghĩ ra?. Ặc...!?


Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012

Số 68-2012: Một bài thơ cũ...


TIẾNG DƯƠNG CẦM…

Người hát xẩm lom khom quơ manh chiếu.
Dáng co ro run gió lạnh mùa đông.
Tiếng đàn rung nghe não lòng lữ khách.
Khung cửa sổ bên kia bỗng lặng tiếng dương cầm.

Buổi sớm sương vây nhập nhòa phố vắng.
Tiếng dương cầm như mưa rắc vội vàng.
Khung cửa sổ đánh rơi tình thiếu nữ,
Và góc đường lá đỏ bỗng lang thang.

Người hát xẩm vẫn lom khom rải chiếu
Tiếng đàn giăng réo rắt níu rặng cây,
Và phố vắng không tiếng dương cầm vọng,
Chỉ xác ti gôn rơi đỏ thắm lối gầy.

Kẻ độc hành từ ấy không về nữa,
Để mỗi sớm mai cánh hoa vỡ rưng rưng,
Giọt mưa rắc lăn tăn trên phố nhỏ,
Và lá khô bay bay mãi chẳng dừng…

Tiếng dương cầm cũng thôi không rơi nữa,
Phố cũ âm thầm vàng võ những mùa đông…


Số 67-2012: Truyện cực ngắn - Lão Hồ Đồ.


XIN LỖI…

Thằng Vịt cúi đầu thật thấp, hai tay chắp vào nhau, mếu máo: Dạ con xin lỗi bố mẹ, con xin lỗi họ hàng, con xin lỗi toàn thể…, từ nay không dám đốt tiền nữa ạ. Con xin ăn năn hối cải. Con xin hứa sẽ… “quyết liệt” sủa chữa.

Đó ông coi đi. Nó đã thành khẩn xin lỗi rồi đấy nhá.

Ừm…

Thôi, bố mày đã … “Ừm” rồi đấy, từ giờ mày phải ngoan ngoãn lo tu chí làm ăn, Cầm hút… (ý lộn), cấm đốt tiền nữa nhá.

Dạ… từ giờ con xin ngoan hết tất cả các loại ngoan ạ…?

Sáng hôm sau:
Mẹ ơi, con tới cữ rồi, cho con tiền… hức… ực!?
Hả… Tao đã bảo…?
Nhưng con hết chịu nổi rồi… Con chết đến đít rồi đây này.
Thi ráng mà chịu đi…
Mẹ không thương con nữa sao. Con cầu xin mà… Thằng Vịt bỗng phòi bọt mép ngã lăn ra đất uốn mình quằn quại.
Ối… cái xã hội chủ nghĩa dơ dáy bẩn thỉu này nó làm hại đời con tôi ra thế này sao chứ?. Đây… (cầm nắm tiền quăng xuống đất…)

Một tháng sau:
Cớ sao tiền trong két nó hao nhanh hơn cả hồi trước vậy hả. Bà quản lý tài chính “cuốc ra”, chắc chắn bà phải biết rõ chớ…?

Tại chính ông ý, chẳng bao giờ quan tâm đến cái nhà này. Bao năm rồi cứ mải lo phê với tự phê mà cái “nội bộ” của ông có tử tế hơn được tẹo nào đâu. Ông đâu có biết, lạm phát bây giờ nó ghê gớm lắm. Mớ rau muống hôm qua mới 2.000, giờ lên tới 10.000 rồi. Bộ ông nghi tôi… nuốt mất tiền của ông sao?

Nhưng lạm gì thì lạm cũng không thể hao nhanh đến vậy.

Hừ…!? (Bà vợ ngoảy người làm mặt… giận)

Bà là chỉ huy tối cao ở trong… nhà. Bà phải cho tôi biết. Thằng Vịt nó sao rồi?

Nó chẳng sao hết. Từ hồi đó đến giờ nó vẫn ngoan như… cũ.

Ừa, tôi mong là vậy. Nhưng vừa rồi thấy người ta bảo nó nghiện lõ đít ra rồi…

Đâu có (hai tay xòe ra lắc lấy lắc để). Đâu có gì… Có gì đâu. Ông lại bị cái bọn “thế lực thù đich nó tuyên truyền chống phá, âm mưu lật đổ, nó xuyên tạc kích động gây chia rẽ nội bộ” chớ gì!?. Nhưng cho tôi hỏi. Các ông mấy chục năm nay vẫn chơi một mình một chiếu, các ông “nội bất xuất, ngoại bất nhập”, chuyện gì cũng giấu như mèo giấu cứt… Cái bọn thế lực thù địch vô hình kia, bộ chúng ba đầu sáu tay hay có 72 phép thần thông biến hóa như Tề thiên đại thánh mà chống phá, mà chia rẽ nổi các ông chứ?. Nó mà giỏi đến thế thì…!?

Nhưng tôi biết rõ thằng Vịt nó nghiện.

Nhưng nó đã công khai nói “xin lỗi” rồi đấy thôi…!

Đ… mẹ. Cứ làm láo, cứ mất dạy rồi giả vờ cúi đầu mếu máo nói “xin lỗi” là xong hả. Xin lỗi rồi thì phải có hành động sửa chữa cụ thể, công khai minh bạch ra cho người ta biết, người ta giám sát chứ. Thời bây giờ ai còn tin những lời hứa suông. Thiên hạ nó bảo “chớ tin ca-ve kể chuyện, đừng nghe con nghiện trình bầy”. Mịa, bọn phản động nó tung tin đồn lung tung thế mà lại trúng mới chết chứ. Hừ…!. Ông chồng lắc đầu ngán ngẩm. Mà có phải lần đầu nó giở cái trò “xin lỗi”… phò phạch này ra đâu?. Hu hu hu... “Vậy là chết mẹ cái đất nước này… rồi”? (mượn lời anh Tư)


Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Số 66-2012: Lão Đồ lại... mần thơ.


Bài thơ Lão làm đã lâu lắm. Chẳng nhớ được từ bao giờ nữa...

ĐƯA EM VỀ HẠ…

Anh mãi nhớ, ngày đưa em về hạ,
Con đường quen nâng nhẹ gót nhung mềm,
Chiều đưa tiễn mênh mang cơn gió lạ,
Cứ đi đi, ngần ngại chỉ… buồn thêm?

Rồi đi mãi chẳng về thăm chốn cũ,
Hạ vẫn chờ hong hanh nắng vừa lên,
Anh cứ đếm bao mùa say phượng đỏ,
Bên trời xa im lặng cánh chim vờn…?

Thì vậy nhé, mình đưa nhau lần đó,
Mỗi hạ về lại nhớ cánh tay êm…

Thứ Năm, 18 tháng 10, 2012

Số 65-2012: Thư rãng cúi từng...


CỨ… TỪ TỪ RỒI TÍNH…!?

Có mấy ông bạn về hưu đến chơi. Biết Lão Đồ thích nhậu. Bà bác sỹ ra quán thịt cầy mua về mấy đĩa. Có đủ cả riềng non vỏ đỏ au, mấy củ sả nõn nà, cùng một túi nilon đẫy… “lá diêu bông”.

Rượu được vài tuần, một ông nghề giáo bảo: Tôi thấy lạ, cái môn lịch sử dạy học sinh rất rõ ràng là… “một hai ba bốn” như thế… như thế. Cớ gì thi tuyển sinh đại học năm nào cũng nhiều ngàn điểm không là sao chớ?

Một ông hùng hồn: Thịt chó bao giờ cũng là món khoái khẩu của dân ta. Đã ngồi vào mâm thì từ thượng quan, hạ quan đến cấp… phó thường dân, chả thằng nào đứng dậy nổi. Đến bọn Tây sang ta còn mê tơi cái thứ mắm tôm. Xơi vào nó có hơi bị… khăm khắm. Nhưng thêm món thịt chó cộng lá “diêu bông” thì phê tới bến luôn, nhậu quên cả lối về. Bà con ta mới cho ra cái khái niệm “Nguyên lý thịt chó” là vậy…

Ông nói sao, “Nguyên lý thịt chó” là cái thứ… chó gì hả?

Bởi dzậy, cái nguyên lý thịt chó nó đại ý dư lày: Mặc dù anh em đồng chí vác dao vào hội nghị “Phê và tự phê”, chém nhau vỡ mặt vỡ mày, nhưng khi ngồi vào mâm thịt chó thì đều trở nên hiền từ như đức Phật. Tất thảy đều vui vẻ xí xóa mọi tội lỗi cho nhau hết…!?

Đéo phải… Một ông từ nãy giờ toàn im lặng, ăn nhiều mổi, uống nhiều rượu bỗng hăng hái: Các ông sai bét. Cả bọn họ cũng sai luôn. Các ông đi phê phán lịch sử nhưng lại quên béng cả lịch sử. Này nhá:

Có phải hồi tiền thân các “đồng chí” đều nghèo rớt mùng tơi. Thuộc tầng lớp bần cố nông, ít học, củ sọ chỉ biết có… phân với gio thôi. Đúng không?

Nghèo giống như chị Dậu, phải bán cả con lẫn chó… là cùng chớ gì?

Đúng. Các anh ý nghèo quá, cơm chả có mà ăn. Mấy gã sáng bụng nhất trong bọn bèn tụ nhau lại bàn chuyện làm cách mạng. Một anh tuyên bố: Mấy thằng địa chủ nó chẳng phải mó tay mó chân vào việc gì. Vậy mà chúng quanh năm ngồi mát ăn bát vàng…. Giờ ta phải cướp của nó mà ăn chớ nhịn đói mãi sao?. Chúng ta phải làm cách mạng thôi…

Cách mạng gì?.

Là cách mạng vô sản đó…?

Vô sản là gì?

Là “dùng bạo lực để cướp chính quyền. Có chính quyền là có tất cả”.

Vậy hả…. Nhưng làm cách nào?.

Bây giờ mình nghèo quá, mình phải dựa vào mấy thằng ku đen ngu dốt dễ lừa… đặng kiếm miếng bỏ vào mồm mà sống cái đã

Rồi sao?

Sau đó ta lừa ngay mấy thằng đó làm lực lượng cách mạng.

Rồi sau nữa

Ta cướp được chính quyền về tay rồi. Cho nó vài năm làm ăn riêng lẻ để tuyên truyền lý tưởng “lấy ruộng đất của địa chủ chia cho nông dân”. Rồi sau đó ta lùa chúng vào HTX. Ta lấy lại luôn…

Thời kinh tế thị trường rồi, làm chó gì có ai còn nhớ cái “HTX” là gì chớ.

Bởi dzậy. Hiện tại đã có rất cần tiền. Tài nguyên khoáng sản bán hết rồi. Giờ chỉ còn đất thôi. Bán cho “các nhà đầu tư” cả nước ngoài lẫn nước trong sẽ kiếm được nhiều tiền bỏ túi. Bọn nào chống đối, sẵn quyền lực trong tay, ta chơi bài cưỡng chế, tức là “cướp có tổ chức” đó.

Vậy là ta cướp ngay cả người đã từng cưu mang mình hổi kháng chiến à?.

Bọn chúng “dân trí thấp”, biết gì.

Một ông ngỡ ngàng: Nghe ông nói giống y chang lịch sử đảng hà…?

Thì chính là nó đó.

Ông thày giáo thoắt giật mình: Bỏ mẹ, thì ra lịch sử là vậy đó hả. Đảng ta thật sáng suốt, thật vĩ đại.

Một ông hùng hồn: Tôi ủng hộ thủ tướng. Dù sao thì thủ tướng vẫn là người sáng giá nhất, ít nhiều có “tư duy đổi mới” nhất. Là người duy nhất dám… đụ vào mặt đồng chí mình, đụ vào mặt cả cái lý tưởng của mình luôn. Thủ tướng cứ ra lệnh đi. Tôi xin góp một lá phiếu bầu ngài làm "thổng tống". Ý lộn... là... ống cống. Ha ha ha.?

***

LHD: Mả mẹ nó, hiểu biết tí ti như mình, hẵng nghĩ được đến đó cái đã. Cứ học tập các đồng chí ta “làm cách mạng” phát. Rồi từ từ tính đi…?

Số 64-2012: Tâm sự vụn của Lão Hồ Đồ...


CHUYỆN “ĐỒNG CHÍ X…”?

Cái cụm từ “đồng chí…X” nó cũng giống như rất nhiều cụm từ ta vẫn nghe vẫn thấy hàng ngày từ mồm các quan chức nhà nước. Đâu phải đến cái… TW6 nó mới... nổ ra như vậy.

Này nhá: Anh Tư đã từng nói (ở đâu đó): “Một con sâu… cả một bầy sâu… thì chết mẹ cái đất nước này…”. Khiến cho bao đồng chí hóng hớt viết bài đặt câu hỏi rằng “Bầy sâu là những ai”? Lại nữa, có lần (cũng ở đâu đó) Anh Tư phát biểu rất hùng hồn: “Có đồng chí ở cấp vụ rất cao…” này kia kia nọ. Rồi thì là… “có kẻ… cõng rắn cắn gà nhà”. Thế là lại có bao nhiêu đồng chí đặt câu hỏi: … “kẻ nào cõng rắn…”?

Rồi anh Đại: “đề nghị kỉ luật BCT và một đồng chí…” Thế là lại phân tích lại đặt câu hỏi: “Ai là đồng chí X…”?

Nhưng hỏi chỉ để mà hỏi… chơi chơi thôi, chẳng có ai thèm trả lời hết. Thôi thì các đồng chi hóng hớt cứ thoải con gà mái mà đồn đoán, mà suy luận linh tinh… Rồi thì là mà lại rơi vào… khoảng trống câm lặng nào đó như là đấm vào không khí vậy.

Vậy thì: Đồn đoán để làm gì chứ. Ai cũng biết làm chính trị thì không bao giờ nói thật hay chỉ rõ ra vấn đề cụ thể nào. Họ chỉ nói chung chung, hé ra tí chút… gọi là, nhằm kích thích dư luận, định hướng dư luận vào một… mục tiêu nào đó mà thôi.

Mang tiếng là trí thức, có đầu óc nhạy bén, có tư duy hơn người mà vẫn dễ dàng bị “tuyên truyền định hướng” như thế. Cứ bảo sao cỡ phó thường dân như Lão Đồ cùng nhiều triệu bần dân thấp cổ bé họng được gọi là “Rân chí thấp” kia cứ bị lừa hết quả này đến quả khác?.

Cứ tưởng các đồng chí làm thế là để khai sáng văn hóa, văn minh cho cái củ sọ u tối của đám dân chúng u mê. Vậy là đếch phải rồi.


Hãy thay đổi cách thức, không chạy theo mấy câu nói nửa vời của mấy đồng chí làm nghề... chính trị mà vội vàng bày tỏ quan điểm. Để rồi hy vọng, để rồi vỡ mộng, để rồi bức xúc quá… văng tục, chửi bới… bâng quơ. Vậy có ra gì?

Lão tâm sự mấy điều nho nhỏ như vậy. Rất mong được bè bạn hiểu cho điều băn khoăn của Lão già này. Hãy làm khác đi những gì đang làm hiện tại. Đừng làm cái việc chạy theo, nắm bắt rồi phân tích, rồi hy vọng… để rồi bị họ dắt mũi, họ định hướng như bấy nay nữa, mới mong đem lại hiệu quả tuyên truyền cao hơn… Mong được như vậy lắm…!


Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

Số 62-2012: Truyện cực ngắn - Lão Hồ Đồ.


NỖI NIỀM ANH ĐẠI

Thằng lái xe dìu anh vào đến cửa. Chị ơi, hôm nay anh hơi mệt. Chị đỡ anh giúp em với. Ua, sao hôm nay bỗng dưng nặng thế hở trời. Như tảng đá vậy…?

Anh Đại nằm im trên giường, bỗng cảm thấy tấm đệm hôm nay cứ như có gai. Anh nghển đầu gọi: Bà Đại đâu rồi.

Dạ, ông gọi tôi.

Bà nấu cho tôi gói mì ăn liền.

Dạ… ờ mà…?

Chuyện gì?

Ông chả mấy lần dặn tôi. Mì tôm của thằng họ Trầm đều là của đểu, có chất bảo quản độc hại cao gấp hơn 100 lần quy định đó sao. Xưa rồi ông ăn toàn hàng hiệu, sao bữa nay lại…

Bà không nấu thì thôi vậy… Anh Đại giận dỗi quay mặt vào tường.

Dạ, là tôi lo cho ông thôi. Tôi nấu ngay đây.

Ăn xong bát mì, khắp người anh Đại mồ hôi tháo ra như tắm. Ờ, hình như báo chí nó tuyên truyền đểu sao chớ. Người già ăn thứ mỳ của thằng họ Trầm hình như nó tỉnh người ra sao đó. Thấy sảng khoái dễ chịu hẳn. Nghĩ đến đó, anh Đại liu riu vào giấc ngủ.

Anh thấy mình đang bay rất nhanh giữa làn mây ngũ sắc. Bỗng anh bất ngờ la lên: Dừng lại. Hình như thầy tao đang ngự ở bên kia… Anh dừng bước giữa thảm cỏ dày xanh mướt đến ngỡ ngàng. Phía xa kia dưới một gốc cây to, cành lá xum xuê. Anh lại ngỡ ngàng lần nữa: Ơ kìa, sao thày lại ngồi ở chỗ đó chớ. Xưa giờ dân ta vẫn bảo: “Thằng Cuội ngồi gốc cây đa” cơ mà…

Anh chạy vội đến gần cúi chào. Dạ, con kính chào thày ạ.

Người ngồi dưới gốc cây ngửng mặt lên rầu rĩ: Ta chờ anh tới 43 năm rồi. Giờ anh mới tới là sao.

Dạ thưa thày, con bận bịu quá. Giang sơn gấm vóc thày để lại giờ nó tối tăm như hũ nút. Con lên kế hoạch định cải tạo nó, làm cho nó… sáng trở lại. Nhưng…

Anh đã thất bại chứ gì.

Dạ…

Ta biết, anh là trò ngoan của ta. Anh đã tận tâm tận lực, đã cố hết sức rồi…

Dạ xin thày chiếu cố ạ..

Thôi, anh đã hoàn thành xứ mạng của mình, đã đến lúc anh về gặp ta rồi.

Dạ con chưa hiểu ý thày…?

Chẳng cần phải hiểu. Anh ngồi xuống đây với ta. Ông thày thở dài. Mấy thằng trước anh đều là một lũ trò đểu. Nhân cách chúng chẳng ra gì. Có thằng còn âm mưu hãm hại cả ta nữa. Ta dạy "làm cách mạng để cướp chính quyền" thôi. Thế mà bây giờ chúng cướp tất, cướp triệt để, cướp sạch sành sanh, cướp có tổ chức luôn... Anh thì khác. Anh trung thành đến mê muội. Nhưng anh làm ta tin anh…


                                                              (hình từ internet)

Dạ, con xin cám ơn thày… Con muốn báo cáo kết quả đợt “chỉnh đốn” theo bài bản của thày ạ.

Anh khỏi báo cáo, ta biết cả rồi. Anh nghỉ ngơi đi, đừng cố thêm làm gì nữa. Số của chúng nó tận rồi, không cứu được nữa đâu...

Dạ con xin lĩnh hội ý thày.

Anh có nhớ bài thơ “Chào sáu mốt” của thằng Lành không. Khi đã lên đến “đỉnh cao muôn trượng” thì chỉ còn mỗi lối duy nhất là đi xuống. Lên đến đó con người ta cô đơn lắm. Cứ coi gương của ta thì rõ, biết là thế cũng đành... chấp nhận thương đau mà ôm hận ngàn thu… Thôi, anh tìm cách hạ cánh đi. Người khôn thì hãy rời khỏi khi đang ở đỉnh cao. Anh hãy lấy cuộc đời của ta mà tự răn mình. Mặc mẹ chúng nó đi…!?

Dạ… con xin lĩnh hội ý chỉ của thày…!!!???

***

Bỗng anh Đại bị một vật lạ thốc rất mạnh vào lưng. Anh la hoảng: Bớ người ta, bớ thằng Cuội. Mày chăn trâu thế nào mà để nó xổng chuồng. Ối giời ơi, con trâu... điên nó húc tao đau quá này trời… Hu hu hu. Mau cứu tao, cứu… tao với. Ối giời ơi đau quá…!?

Bà Đại thấy chồng bỗng giật nảy người, rên lên thảm thiết, mồm lảm nhảm những câu ú ớ, người thoát mồ hôi lạnh, vội lay gọi tíu tít…

Anh Đại thều thào: Bà sang bên đó trước lo dọn dẹp nhà cửa đi. Nhớ gọi các con cháu cùng sang. Nhưng phải từng đứa một kẻo chúng nó nghi. Tôi sắp xếp nốt mấy thứ công vụ. Tôi kiếm cớ sang đó chữa bệnh là xong thôi. Cứ vậy đi…!

Ông ơi mình đang… mà sao ông vội…?

Bà đi nhanh kẻo trễ.

Dạ… Vậy ông lo giữ sức khoẻ. Tôi đi đây.

Ừa, bà đi mạnh giỏi. Nhớ bảo trỏng…!!! (né từ húy)

Bà Đại chắp tay cúi khom: Ông cũng… nhớ bảo trỏng nha…!?

Ngoài hiên bỗng có tiếng khóc rống lên. Hu… hu… hu…!?