Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Số 59-2013: Truyện tình thời chiến tranh

Truyện ngắn

PHƯỢNG…

Lời tựa: Câu chuyện kể lại những điều đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi về mối tình đầu của tôi với Phượng. Cô giao liên thuộc “Thành Đoàn Sài Gòn”, một đơn vị biệt động bí mật. Những điều được viết ở đây mang những dấu ấn riêng tư và những tình tiết có thật, có văn… Nhưng nó ấp ủ bao điều tôi chưa nói được với Phượng. Nếu còn sống đến giờ, Phượng cũng đã gần 60, cái tuổi đã có quên có nhớ. Mong Phượng được an lành hạnh phúc trong cuộc đời. Mong lắm…

Năm 1974, tôi đã vào chiến trường được 5 năm, thì có tới 3 năm làm lính trinh sát sư đoàn. Trung đội tôi được phân công lập chốt tiền phương, phục vụ cho chiến dịch có tên “Chiến dịch Đường Bẩy Ngang”. Sau khi đánh chiếm thị trấn Dầu Tiếng. Địch rút lui về bên kia một nhánh sông nhỏ phía tây thị xã Thủ Dầu Một. Cây cầu sắt bắc ngang sông bị đánh xập. Lúc này chiến dịch đã kết thúc. Nhiệm vụ của đơn vị chỉ nhằm quấy nhiễu quân địch. Tạo điều kiện cho đơn vị đặc công nước vận chuyển vũ khí xuôi theo sông Sài Gòn, ém sẵn chuẩn bị cho đợt tổng tiến công mùa xuân năm 1975. Chúng tôi cắm cứ ở một vạt rừng thưa hẹp men theo bờ sông Sài Gòn. Đầu rừng là bến đò nhỏ có tên Giồng Sỏi. Bến đò dường như đã bỏ hoang lâu rồi nên chẳng có con đò nào đậu bến chờ khách. Nơi đó thuộc địa phận xã Thanh An, quận Dầu Tiếng, tỉnh Bình Dương. Vạt rừng nhỏ đã có một đơn vị dân chính đóng cứ từ trước. Thời gian sau mới biết đây là một trạm giao liên thuộc cơ quan Thành đoàn Sài Gòn. Có nhiệm vụ đón các đội viên từ vùng địch ra vào căn cứ. Trạm chỉ có mấy người, hầu hết đều rất trẻ. Người lớn tuổi nhất mới chỉ ngoài 20. Anh tên Hai Sang. Hai Sang người thấp bé, chân đi vòng kiềng. Đôi mắt nhỏ sắc và nhanh như cắt. Mỗi khi nói chuyện với ai đôi mắt anh đều nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Anh tỏ ra là người khá từng trải. Nghe anh Năm Thắng bảo: Ảnh nhỏ con vậy chớ giỏi lắm đó. Ngày trước anh vốn là thành viên băng cướp “Mặt Trời Đen” nổi tiếng miền Nam, từng là “anh hùng xa lộ”, chạy xe Honda rất giỏi. Sau được cảm hóa theo cách mạng. Ảnh từng trong đội biệt động đánh chiếm đài phát thanh Sài Gòn hồi Mậu Thân. Khi bị địch phản công ác liệt. Đồng đội dần hy sinh hết. Quân tiếp viện không tới… Anh vừa đánh vừa rút lên tầng thượng. Đạn hết mà địch quân đã sát gần. Anh bèn xoay người nhổ cái dù lớn gần đó lao người nhảy xuống… May nhờ dưới đường đang cực kì lộn xộn nên anh may mắn thoát được. Năm Thắng quê ở Hóc Môn, người vùng năm thôn vườn trầu nổi tiếng. Anh dáng người cao ngỏng. Sống mũi cao, mặt dài, dáng vẻ điềm đạm ít nói, nhìn hiền khô. Năm Thắng bảo: Ngoài anh Hai Sang ra thì hầu hết các anh chị em đều là học sinh sinh viên. Năm Thắng học kĩ thuật, Chín Hùng học canh nông. Út Phượng văn khoa, Tư Minh học luật… Út Phượng là cô em út trong trạm. Cô thường đi công tác vắng. Ngày nào ở lại trạm, cô lãnh trách nhiệm nấu ăn. Ngày đơn vị tôi tới đóng quân. Các anh chị cùng nấu ăn chung với đơn vị tôi.

Phượng dáng tầm thước, khỏe mạnh. Vẻ mặt thanh tú, đôi mắt to sáng rực rỡ. Đôi môi dầy đa tình, làn da trắng xanh, dấu tích của những trận sốt rét rừng. Phòng ở của Phượng là mái lều nhỏ thấp tè nằm nép dưới rặng tre ngà gần bếp ăn. Ngoài những ngày đi công tác. Phượng thường ở cả ngày trong phòng riêng. Chỉ khi nấu ăn mới len lén xuống bếp. Đơn vị tôi hơn chục người. Có một anh nuôi, thường chia nhau phụ anh nuôi nấu ăn.


Những ngày không phải đi công tác. Tôi hay nằm trên võng đong đưa, miệng tấm tỉ hát mấy bài nhạc vàng bắt chước trên dài phát thanh Sài Gòn. Chiều cuối năm nhạt nắng. Mấy cánh lá đỏ lắt lay rơi chao nghiêng bên cánh võng, trên lối mòn quanh co vắng lặng. Lòng người thêm cô quạnh, thấy mình bơ vơ lạc lõng giữa rừng xa heo hút. Những lúc đó tôi lại nhớ nhà, nhớ trường, nhớ bạn đến nao lòng. Từng ngọn gió đuổi nhau trên đám cây thấp ven bờ sông nghe lao xao, khe khẽ. Tôi nghêu ngao hát “Nếu có lần em gõ cửa ghé thăm. Ngõ vắng đìu hiu khung cảnh âm thầm. Em ơi người xưa đã ra đi. Không gặp em phút phân ly. Không hôn bờ mi nhỏ lặng im…”. 

Thi thoảng tôi sang chơi bên phòng của Út Phượng. Thường hai đứa chỉ ngồi lặng im, nhìn ra khoảng trống bên ngoài. Những vệt nắng xuyên qua tàn cây trải xuống nền cỏ vừa đủ để chúng xanh hơn. Cái cảm giác bất chợt làm cho tâm tư mỗi người thêm chút bình yên. Lâu lâu mới nói mấy câu chuyện nhỏ bâng quơ. Thấy Phượng chỉ cười hiền… Em nói nhỏ: Anh là bộ đội quân giải phóng, mà lại hát nhạc vàng thì… lạ thật. Tôi cười: Nhạc gì thì cũng chỉ là nhạc. Anh hát những bài hát mình thích thôi. Vả lại đâu chỉ có mình anh thích những bản nhạc đó. Đồng đội của anh rất nhiều người thích. Có mấy người còn hát rất hay nữa đó, có chi lạ đâu… Mấy hồi Phượng đòi nghe tôi hát. Tôi bảo: Mỗi khi hát những bản nhạc tình, anh lại thấy lòng mình lắng dịu lại. Phượng cười: Vậy anh hát đi. Bài nào Phượng cũng thích cả… Phía bên ngoài vách lá vừa vẳng lại tiếng động khe khẽ. Dường như có tiếng chân ai vừa lướt qua, nghe như tiếng lá rơi…

(còn nữa)

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Số 58-2013: QUẢNG CÁO - "Một góc nhìn khác"

QUẢNG CÁO
Một góc nhìn khác

Quảng cáo trên VTV có đoạn: Một cô gái ăn hết đĩa mì ăn liền hiệu "OMACHI" mới… xong, nhìn thấy còn tí dấu vết dính ở đĩa. Nàng điềm nhiên lấy một chiếc ống hút ngậm vào mồm rồi hút (không phải liếm) hết cái thứ màu đo đỏ… còn lại. Cái hay của quảng cáo là ở chỗ: Nàng ngửa mặt lên và… hà một tiếng biểu lộ sự… cực khoái!?.


Quảng cáo hay, hấp dẫn và rất… nóng. Nếu ai có con, có cháu chơi… hàng nóng, hoặc đã từng tự hít heroin thì đều mỉm miệng cười ruồi. Hình như họ đang quảng cáo cho… phe mình?

Mới hay quảng cảo ở xứ ta quá dễ. Hễ cứ có tiền là lên VTV được ngay. Ua... Nói vậy là sai má nó rồi. Còn phải có chỗ "tựa lưng vững chãi" mới được thế chớ bộ. Nếu không có thứ đó thì cứ... thử cái coi. He he he...!. 



Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

sỐ 57-2013: Chuyện rỗi hơi...!

Thử tám những chuyện không phải của mình…!

BẢN CŨ… MẦN  LẠI.

Năm 1985, hàng  năm sau ngày thống nhất đất nước. Những người lãnh đạo nước ta vẫn còn đang ngây ngất tự hào được làm “bên thắng cuộc”. Sự ngây ngất bay bổng cả chục năm ấy đã làm cho đất nước lâm vào tình trạng kiệt quệ về kinh tế. Đời sống người dân còn tệ hại hơn cả thời chiến tranh. Nguồn viện trợ đã chấm dứt. Không những thế, người đồng chí anh em núi liền núi, sông liền sông lại dạy cho một bài học đích đáng. Nguy cơ mất ổn định chính trị đã hình thành. Quyền lực chính trị bị lung lay…

Với những cái đầu chỉ quen hô hào đánh nhau, nay đành phải gấp rút tính kế cứu nguy sự xụp đổ chính trị. Lập tức chính sách kinh tế mới đúng với câu nói bất hủ của Lê nin năm 1917 ở Nga “Tiền ở trong tay chúng ta chứ ở đâu…” như một tia sáng cuối đường hầm. Một chiến dịch tuyên truyền vĩ đại cho một cuộc đổi mới với cái tên cũng hoàn toàn mới “Giá - Lương - Tiền”, đã đẩy lạm phát lên tới mức hơn 700%. Nền kinh tế nước ta thực sự đổ vỡ. Là một nước trồng lúa nước mà dân không có gạo để ăn, buộc phải ăn rất nhiều thứ không phải là lương thực…!?

Kết cục của kế hoạch kinh tế vĩ đại đầy sáng tạo và quyết liệt đó đã đẩy nền kinh tế nước ta xuống... hố. Họ không thể tiếp tục in tiền để ăn chơi nhảy múa mãi được, bèn bày trận… đổi tiền. Qua ba lần đổi tiền với cách thức như nhau thì toàn bộ số tiền dành dụm cả đời của dân chúng trong nước thành… trắng tay. Đó là một sự thật rõ ràng mà bất cứ một người dân VN nào cũng không thể quên. (Nếu quên thì ngu quá!)

Năm 2013, tình hình trong nước và thế giới đã khác hẳn so với năm 1985. Đất nước đã qua 27 năm cải cách theo xu hướng kinh tế thị trường… Thì bỗng đâu lịch sử lại lặp lại. Nền kinh tế bị kiệt quệ do tham những phá hoại của những người nắm quyền lực. Tài nguyên đất nước bị khai thác đem bán cũng cạn kiệt. Nguồn thu cho ngân sách để nuôi sống nhà nước đã cạn theo. Quen thói giật gấu vá vai. Người ta vẫn lén lút in tiền để chi tiêu hòng câu giờ và tiếp tục vơ vét. Lợi ích phe nhóm đã hiện rõ hình thù quái đản của nó. Bàn tay bẩn thỉu đó đang khoắng mạnh vào cuộc tranh chấp quyền lực. Khiến “Cơ quan quyền lực cao nhất” hầu như bị bất lực…  Lực lượng đối lập đang lớn mạnh từng ngày với những phương pháp hoạt động khôn khéo đã gây được nhiều tiếng vang trong nhân dân. Đẩy nhà nước vào thế bị cô lập, đối đầu với dân chúng… Cuộc đấu đá tranh quyền tranh lợi trong nội bộ đang ngày càng quyết liệt. Nguy cơ đổ vỡ chính trị là rõ ràng và được chính những người cầm đầu “nhà nước” thừa nhận.

“Không bao giờ chấp nhận chia sẻ quyền lực cho bất cứ ai”. Đó là chân lý ngàn đời của tất cả các nhà nước trên trái đất. Vậy thì chỉ còn một cách là cố chống đỡ mà thôi. Việc làm trước mắt là tuyên truyền (kể cả lừa bịp) về các thành tựu kinh tế, sự ổn định quyền lực, ổn định chính trị để ru ngủ đám dân chúng đang phẫn nộ. Mạnh tay đàn áp bắt bớ những tổ chức đối lập chính trị, các cá nhân phản biện… bất chấp sự phản đối ngoại giao của cộng đồng quốc tế. Bàn chuyện đổi tên nước vào lúc này thực chất là trò chơi của phe nhóm nhằm mục đích lũng đoạn quyền lực mà thôi. Có người bảo đó là hành động khơi mào cho việc đổi tiền trong nay mai, chẳng biết có đúng không?

Vậy đổi tiền đạt được mục đích gì?. Xin trả lời rằng: Khi kinh tế khủng hoảng, DN phá sản hàng loạt. Những tập đoàn tổng công ty nhà nước vỡ nợ hầu hết… thì làm sao có tiền để mà thu thuế. In tiền ra để chi tiêu mãi là hành động tự sát. Đành tận thu vào nồi cơm của dân, dù chẳng cứu được bao lâu. Đợi khi đứng bên bờ vực thì mới… đổi tiền.

Cái lợi của nhà nước trong việc đổi tiền là rất… tuyệt vời:

- Cướp trắng thành quả lao động của toàn dân thu về tay mình (như đã từng làm).

- Tạo ra sự nhập nhèm những khoản nợ nần không thể trả được của nền kinh tế. Hy vọng làm chậm lại tiến trình khủng hoảng kinh tế. Nhất là làm “bốc khói” những món nợ khổng lồ của DNNN đang làm nóng bấu không khí chính trị, nghị trường.

- Hợp thức hóa toàn bộ số tiền tham nhũng của các quan chức từ thấp nhất đến cao nhất hiện nay. Gây khó khăn cho các cơ quan quản lý quốc tế truy được nguồn gốc của nó tại các tài khoản ở ngân hàng nước ngoài…

- Và mục tiêu chính là "giữ vững quyền lực chính trị". Cho dù có đổ vỡ kinh tế. Dân chúng có nghèo khổ đến mức nào đi nữa thì ráng mà chịu. Họ vẫn ăn trên ngồi chốc với tiền bạc vơ vét được và vẫn “lãnh đạo toàn diện triệt để” đến cùng.

Tuy nhiên… sự phát triển, tiến bộ là quy luật tất yếu của xã hội loài người. Cái gì cản trở nó sẽ bị đào thải đúng như nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác. Có ai đó nói “Kinh tế cũng là chính trị (và ngược lại). Xụp đổ kinh tế sẽ dẫn đến xụp đổ chính trị”… Câu này đúng với thế giới nhưng không đúng với Việt Nam. Nếu qua được đận này, càng khẳng định rõ ràng rằng “sự lãnh đạo toàn diện triệt để” hiện nay là “hoàn toàn đúng đắn”.

Còn… nếu không xảy ra như thế thì sao?. Câu trả lời rằng: “Dân ta phải biết sử ta. Nếu mà chưa biết thì tra Gu - gồ”...


Vậy động lực nào có thể chống tham nhũng, diệt được “cả một bầy sâu” nhung nhúc kia. Nhà báo họ Trương với tư duy “một góc nhìn khác” có một câu trả lời thật hay, thật chính xác: Đó lại chính là… sâu.

LHĐ: Đổi tiền kiểu cũ bây giờ chỉ lấy được tiền của các phe nhóm nữa thôi. Dân đã giữ vàng giữ đô, chả còn mấy hột tiền cụ để mà lấy. Vả lại đổi tiền cụ rồi lấy lại tiền  cụ về để làm gì?. Bà con ta cứ yên trí đi. Sẽ không có đổi tiền nữa đâu...

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

Số 56-2013: Truyện kiếm hiệp Tàu Khựa.


CHÚNG MÀY CỨ DỜ HỒN ĐẤY…!?

Lão Đồ chơi hết một lít, còn rót thêm một ly cối ở cái bình bên cạnh, mắt đắm đuối ngắm nhìn phần tinh chất trong vắt lấp lánh trước mặt, nghĩ: Ua… Rượu gì thì rượu. Chơi một lít mà chưa say thì vưỡn chơi tiếp. Sợ chó gì bố con thằng nào chớ… hự… chơi… tiếp luôn… ậc. Bỗng nghe phía ngoài có tiếng chân người rầm rập. Tiếng thằng cu tí nhà bên oang oang. Chúng mày ơi… địt mẹ nó… hả… địt mẹ… nhiều sai nha quá… Mấy thằng nhỏ cùng đồng thanh hô vang: Ua… cái lồn gì mà nhiều sai nha thế kia, bộ định phá làng phá xóm sao chớ… Hờ… hờ…!.

Một đám đông sai nha roi điện súng ống khiên giáp chỉnh tề, ào ào như sôi tràn vào. Bỗng Bà bác sỹ khoa sản quát: Đây là “phủ” của ta. Đứa nào dám… Bỗng nghe tiếng nàng nhỏ dần… Lão chợt tỉnh cơn say hé mắt nhìn sang. Dạ… muội kính chào đại sư huynh giá lâm.

Một giọng khề khà cất lên nghe như tiếng mèo hen ậc ậc… Muội chớ đa lễ… Hè…!. Lão lại hé mắt phát nữa, thấy một gã “bụng to trán hói giọng nói khề khà” (đéo biết là con gì) đang vung tay chỉ trỏ lung tung. Miệng quát oang oang. Tiểu sư muội chớ có cản trở.  Ta vâng lệnh sư phụ đến bắt bọn phản động về trị tội.

Dạ thưa đại sư huynh. Gã là phu quân của muội, bao năm chỉ biết toan lo nghèo khó, làm ăn buôn bán đặng nuôi gia đình. Lo cho mấy đứa hài nhi được cơm no áo ấm. Đặng có đủ sức khỏe chuyên tâm học sách thánh hiền, kiếm cơ hội được làm người tử tế. Gã chưa bao giờ dám trái ý tiểu muội, thì làm sao phản động được chớ.

Nhà ngươi khỏi phải bào chữa cho gã. Đất nước này là của sư phụ. Sư phụ bảo phải là phải, bảo trái là trái. Có biết bao nhiêu là luật ra đấy. Nhưng luật gì thì cũng không được trái ý sư phụ. Muội biết không. Nước ta có tới hơn 14 vị sư phụ. Tại hội nghị 7 vừa rồi định cử thêm mấy vị sư phụ nữa, đặng chia bôi cho nó đều. 


Vừa rồi có mấy đứa SV bị bọn phản động xúi giục, dám cắt ngón tay lấy máu viết lên một tấm vải trắng dòng chữ… quái dị. Bọn chúng đã bị quy tội “tuyên truyền chống phá”, bị trừng trị thẳng tay. Bấy lâu nay thằng phu quân nhà muội cũng có lần… nói cạnh khóe nghe ra có vài điều trái ý sư phụ. Nên nhân cơ hội này quét sạch tận gốc luôn thể. Sư phụ từng dạy: “Giết nhầm còn hơn bỏ xót”. Muội nhớ không?.

Vậy là sao?. Ai sống trên đời cũng có gia đình cả. Gia đình chính là những hạt nhân của xã hội. Phá cái hạt nhân này thì làm gì còn xã hội nữa chớ.

Ta chỉ là kẻ thừa hành. Ta vâng lệnh sư phụ trảm bọn phản động thôi.

Phu quân muội mắc tội phản động bao giờ chớ?

Ha ha ha…

Đại sư huynh cười ha ha ha là ý làm sao. Cười thế nghe nó… đểu lắm đó.

Là tại muội ngu quá, chẳng hiểu chính trị là gì sất. Ta biết chồng muội xưa giờ là người trung thực tử tế, suốt đời chỉ toan lo nghèo khó, thờ vợ nuôi con… Nhưng triều đình ta vốn không bao giờ nghe lời nói thật hết. Thằng chả dám nói thật là… phạm húy đó, rõ chửa.

Dạ thưa đại sư huynh, vậy là sao chớ. Đất nước ta vốn “nghìn năm đô hộ giặc Tàu”. Mối thù giặc Tàu đã ăn vào máu của mỗi người dân ta. Đến trẻ con nó cũng không quên được.

Nhưng cái này là trái với chỉ đạo của sư phụ. Bay đâu. Bắt ngay thằng phản động nhà này cho ta.

Dạ thưa đại sư huynh. Đây là toàn những người ruột thịt của muội. Xưa giờ muội đều kính trọng và yêu mến. Xin…

Không xin xỏ gì hết. Đây là lệnh của sư phụ. Thiên Triều xưa giờ có công bảo vệ "môn phái MaLe" chúng ta. Bao năm nhờ Thiên Triều mà cơ đồ của sư phụ mới được bảo tồn. Mới thừa cơ vơ vét được nhiều của cải do sưu cao thuế nặng đè lên đầu lên cổ nhân dân, do bán tài nguyên đất nước. Từ khoáng sản, dầu khí đến gỗ quý rừng sâu, đến cả gạo muối là thứ tối thiểu nuôi sống dân tộc Việt ta cũng không chừa. Cái gì bán được là bán hết… Bây giờ chẳng còn gì để bán nữa rồi. Kinh tế nước nhà đang lâm vào cơn nguy khốn cùng quẫn. Sư phụ đã hết cách. Nghe bảo thiên triều hứa sẽ ra tay cứu vớt. Đổi lại, mấy đứa có ý đồ chống lại Thiên Triều đều phải bị bắt, bị quy tội “chống phá”, bị tống tù mọt gông hết. Thằng Hồ Đồ kia dám gọi Thiên Triều là bọn… Tàu Khựa. Vậy là đã phạm húy rồi, ta cũng bắt luôn. Không đứa nào trong cái đất nước này được có ý chống lại Thiên Triều hết. Lệnh của Thiên Triều. Ba đời nhà sư phụ cũng chẳng dám trái với ý chỉ. Thôi ngươi mau cúi đầu quy phục thiên triều luôn cho rồi…

Không được. Bà bác sỹ khoa sản cất tiếng lanh lảnh. Đây là gia đình của muội. Muốn gì thì muốn, muội cũng phải bảo vệ. Gã tuy có Hồ Đồ thật. Nhưng gã thật sự trung thành với muội. Hồi trẻ tuy gã có tính ngông cuồng. Lại thêm máu dâm dê nên có yêu đương tùm lum, gởi gấm tình cảm tứ tung. Nhưng gã vẫn là chồng iu quý của muội. Muội không thể…

Gã đại sư huynh quát: Bay đâu. Băt thằng già tên là Hồ Đồ về trị tội… Có mấy tiếng dạ ran. Bỗng bà bác sỹ khoa sản quát: Dừng tay… Mấy thằng sai nha ngu dốt kia. Dám đụng đến phu quân ta thì đừng có trách ta nặng tay nha. Ta nói cho chúng bay biết. Cứ thử động chân động tay cái coi. Tao phanh luôn cả… tử cung lẫn dạ con ra hết đó nha…!?

Đám sai nha bỗng chùn lại một đống, thằng nọ nhìn thằng kia, mắt dáo dác ngó quanh. Đại sư huynh vừa lên giọng định quát lớn… Bỗng thấy con dao mổ sáng quắc lấp lánh trước… đùi. Gã vội nhảy khỏi kiệu, thoắt cái đã biến khỏi hiện trường. Tới ngoài chục trượng mới vội đưa tay sờ ku thảng thốt: Mẹ nó… may quá mình tránh kịp. Sư phụ mà có ở đây nó cũng thiến luôn chớ bộ. Đụng đến phu quân cái con chuyên chơi dao mổ này là đụng đến dân tộc, đến niềm tự hào nghìn năm chống giặc Tàu, trăm năm chống giặc Tây. Gã ôm ku lẩn nhanh vào bụi rậm. Vẫn còn nghe tiếng sư muội lanh lảnh vọng đến. Dân tộc này nhiều thế hệ tổ tiên có công dựng nước giữ nước. Bộ chỉ có mấy thằng mày mới có công sao mà cứ tự kể công với dân tộc mãi vậy chớ?. Chúng mày ngấm ngầm đem bán đất liền biển đảo cho bọn Tàu Khựa. Bộ chúng tao mù hay sao mà không nhìn thấy chứ hử.

Nàng hớp một ngụm nước mát rồi dõng dạc: Ta tuy cùng môn phái với sư huynh. Nhưng đừng có ép ta quá. Ta dù phận nữ nhi, nhưng vốn mang trong mình dòng máu bất khuất của Bà Trưng Bà Triệu. Chúng mày thờ giặc Tàu làm thày thì chúng mày thành giặc rồi. Dân tộc này sẽ không tha cho chúng mày đâu. Bất cứ kẻ nào cắt đất, cắt biển dâng cho giặc Tàu đều mang tội bán nước hết. Tội này đáng tru di chín đời đó, rõ chửa. Chúng mày cứ… dờ hồn đấy?


Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Số 55-2013: Truyện của Lão Hồ Đồ


GIẤC MƠ THÁNH

Này thằng Ba Dê kia. Mày đến đây làm gì.

Dạ thưa thượng đế … con đến cầu xin ngài một điều ạ.

Địt mẹ nhà mày. Thượng đế cai trị thế giới này. Bộ mày nói xin là xin được sao.

Dạ… con biết điều đó ạ. Nhưng con vẫn “quyết liệt” con cầu xin ngài đấy ạ.

Thằng này khá. Nhà trời ta bao năm chìm trong cơ chế “kinh tế kế hoạch”. Đến nỗi trở thành một lũ vừa đói vừa ngu vừa… ờ… ờ… (Ông trời bỗng ậm ừ. Mẹ nó… ta bỗng nhiên bí từ là sao chớ). Ừa cũng bởi bấy lâu thiên hạ chúng nó ví nhà trời như là “ốc đảo giữa đại dương nhân loại”. Một mình một chiếu nên suốt đời tưởng mình “đỉnh cao trí tuệ”, coi thiên hạ chỉ là… muỗi. Thành thử…!?

Dạ thưa ông trời. Thời nay là thời kì của hòa nhập và phát triển. . Chúng con đã kịp đổi mới, từng đổ cứt vào cái nền “kinh tế kế hoạch” kia rồi đấy ạ

Hả… Chúng mày đổi mới kiểu gì mà hay vậy ta?.

Dạ là… “Kinh tế thị trường” ạ.

Ua… tưởng gì chớ cái vụ đó thì bọn giãy chết nó làm ngon lành mấy trăm năm qua rồi. Mới gì mà mày còn khoe chớ?

Dạ nhưng “nghị quyết” của chúng con bảo là mới thì nó phải mới thôi ạ.

Cái người ta làm mãi rồi. Chúng mày vơ vào lại bảo là mới là hay, chó nó tin à. Nhưng nghe ta hỏi. Vậy nó hay ở chỗ nào?

Dạ nó hay ở chỗ có thêm cái đuôi XHCN. Ông Trời coi cái “kinh tế thị trường” của bọn giãy chết kia nó làm gì có đuôi đâu chớ?

À… ta hiểu rồi. Chúng mày định chơi quả “xập xí xập ngầu” rồi bảo là khác người chứ gì?

Dạ đúng ạ.

Xưa giờ ta nghe nói khác là phải khác ở cái bản chất. Chứ theo đuôi người ta, rồi thêm mắm thêm muối lại bảo khác thì chó nó cũng đéo thèm nghe. Mày biết không. Xứ mày có câu “chó bao giờ chê cứt”. Nhưng bọn chó nó chỉ ăn cứt thật thôi. Chớ cứt rởm mà ăn vào thì chó cũng xình bụng như thường, cũng bị Tào Tháo đuổi cả đó.

Dạ thưa ông trời. Bởi vậy…?

Vậy sao?

Bởi dzậy nên… bi giờ nó mới bí.

Bí sao?

Bí là ở chỗ xưa nay toàn tuyên truyền đểu, toàn tự tô son trát phấn, tự khen mình hay mình giỏi. Thế mới bỏ mẹ chớ. Đến bây giờ nội bộ nó còn chẳng tin thì bọn dân ngu ku đen kia nó còn tin mới là lạ.

Tức là sao?

Dạ thưa… Lũ chúng con toàn học ở trong… rừng. Kiến thức toàn loại… rừng rú thì làm gì có sáng tạo được đâu ạ. Mấy thằng có tí trí khôn thì đã bị chúng con “vô sản hóa” hết rồi. Chúng đầy bụng chữ nhưng chỉ dám trùm chăn ngủ kĩ thôi. Cho tý lợi ích rồi bảo sủa là nó lên tiếng chó ngay. Ngặt cái có mấy thằng nó chợt tỉnh ngủ, nó đòi quyền lợi. Chia cho chúng nó có mà điên sao?

Thế chúng nó cũng chịu à?

Không ạ

Sao?

Con người ta hơn loài vật ở chỗ có tư duy. Bị lừa một lần hai lần…đến lần thứ ba thì còn tin sao nổi. Sáu mươi mấy năm chúng con chỉ chơi có mỗi một món, chả sáng tạo được thêm cái gì. Bộ người ta là động vật hết cả sao mà còn tin được chớ?

Mày định gì?

Dạ… con định chơi trò “đổi mới” kiểu khác ạ.

Chúng mày gần trăm năm nay chỉ thật có… 50%. Ta hàng năm được nghe chúng mày báo cáo toàn hay toàn tốt cơ mà.

Dạ thưa ông trời. Con đâu có qua mắt được Ngài đâu ạ. Với cái cỡ đỉnh cao trí tuệ tự phong như chúng con bây giờ thì chỉ có hơn ba triệu thằng đang nằm trong rọ nó buộc phải tin. Con biết trong hơn ba triệu đó chắc chắn tới 90% lũ chúng là bọn cơ hội. Chúng nó chui vào đó để kiếm chác thôi. Cái thẻ đỏ kia chúng chỉ coi là phương tiện để tham những. Chớ cái lý tưởng chó chết đó thì  bị… điên nó mới tin nổi.

Thế mày có cơ hội không?

Con còn là tên cầm đầu bọn cơ hội ấy chớ. Nhưng cái thể chế này nó lấy cái đó để tồn tại. Thì hậu quả nó phải như thế mà thôi. Con biết chắc là vậy. Một bọn ngu dốt nắm quyền thì chỉ thành lũ ăn cướp phá hoại, chớ biết xây được cái giống gì mà đòi tiến bộ với phát triển được chớ?. Hậu quả là đến bây giờ nó đã thối đến mức không thể chịu nổi nữa rồi. Thế mà cái thằng Đại Lú kia nó còn cố tình nó… Hơn nữa, nó còn kết bè với thằng Tư, nó chơi đểu, nó đánh con thậm tệ. Nhưng trình chúng kém thế, làm sao hạ nổi con chớ…?

Khá khen thay nhà mày giỏi. Cũng đáng mặt làm chính trị. Nhưng ta hỏi: Sắp tới mày đình chơi kiểu gì?

Dạ thưa ông trời. Con bắt chước thằng họ Pu bên Nga ngố ạ. Về bản chất con vẫn độc tài như mấy thằng kia thôi. Chúng nó “độc tài tập thể”. Con chơi quả “độc tài cá nhân”. Nhưng nó khác là khác ở cái tên. Ví dụ ngày trước là “dân chủ cộng hòa” thì nay con chơi quả “cộng hòa dân chủ”. Mới nghe thì có vẻ khác, nhưng bản chất thì vẫn y nguyên. Tỷ như ăn một bát cơm trước rồi uống một cốc rượu thì khác gì uống một cốc rượu trước rồi mới ăn cơm chớ. Nếu khôn mà vừa uống rượu vừa nhắm thì còn có cơ chém thêm được ít mồi… Xoay đi xoay lại thì vẫn là mẹ nó cả thôi…

Mày khôn thế thì còn lên đây làm gì?

Dạ xin nhà trời ủng hộ con làm thành sự nghiệp ạ.

Ta biết. Dòng họ Nguyễn nhà chúng mày có công cướp nước. Chúng mày chả bao giờ chịu nhận mình sai. Rồi còn bao biện là sai thì sửa, sửa rồi lại sai, lại sửa tiếp… Gần trăm năm nay càng sửa càng xấu. Đến nỗi cả bọn thành “một bầy sâu” như thế. Hỏi… Ông Trời ngập ngừng.

Dạ thưa ông trời. Ngài nói vậy là ngài… chơi khó em út rồi.

Ừa… Ta lỡ lời. Thôi thì mày làm đéo gì thì làm đi. Tao mệt với mày quá. Nhưng mày phải nhớ cho kĩ. Ngoài luật người còn có luật trời đó…!?

Dạ xin cám ơn ông trời ạ…

Anh Ba cúi mặt nghĩ. Quả này Lão Trời bị hố rồi. Ông đây cứ làm đểu rồi ông báo cáo thật hay thì nhà trời có cả ngàn con mắt cũng đéo biết được. Phen này ta ngon rồi… Ha ha ha… Anh Ba vừa dứt lời, bỗng thấy trời đất tối đen. Ngoái nhìn sang lân bang thấy vẫn sáng sủa thì bắt ham. Gã tức quá bèn chửi đổng: Địt mẹ cả lò cả ổ tám đời chín mười đời cái bọn “toàn diện triệt để” kia nhá. Cứ đàng hoàng mà chơi với thế giới thì có hay dở gì nó lòi mặt chuột ra ngay thôi…!

Ông trời ngẩn mặt ra nghĩ: Bà mẹ nó. Đổi tên cũng chỉ như là thay cái áo. Nó thối là thối ở cái thân thể nó bẩn thỉu bao năm toàn ăn đâu ỉa đấy, toàn thân đãm cứt như thế. Không tắm rửa cho sạch sẽ dù có thay áo mới thì thối vẫn hoàn thối. Cái âm mưu “đổi tên đổi tiền” nhằm nuốt hết mồ hôi xương máu của đám dân lành kia còn lừa được mãi sao?. Chúng mày cứ chơi đi, rồi khác biết tay. Năm 2013 dân không còn ngu như hồi 1985 đâu nhá. Đụng vào là vỡ mặt cả lũ đó… 

Bỗng Lão giật mình tỉnh giấc. Bà bác sỹ đang đứng sừng sững ngay đầu giường, bặm môi quát. Ông mơ gì mà toàn gọi tên con nào lạ hoắc vậy. Bộ ông không còn biết sợ sao…?. Tiếng bà bác sỹ nghe lãng đãng như gió thoảng: Chơi hết lít rưỡi thế thì còn biết trời cao đất dày là cái giống gì nữa chớ. Kính thưa ông… Hồ Đồ. Ông gần ngang với thánh ngài rồi đó…!

Lão chỉ nghe lõm bõm vậy rồi chìm vào giấc điệp. Thấy cô “Chậu Vỡ” đang cười cười nhìn về phía Lão, tay vẫy vẫy, giọng ngọt ngào: Anh ơi anh hời… Mấy chục năm qua anh đi đâu. Sao tới bây giờ mới đến thăm em và con vậy chớ?

Lão Đồ giật mình. Không lẽ mình đã đi lạc vào cõi mộng rồi sao?


Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

Số 54-2013: Truyện kiểu... "mì ăn liền"



GIAI ĐOẠN CUỐI

Anh tổng thều thào. Bàn tay run vẫy khẽ nắm tay nàng: Em ơi… Anh với em từng chung lưng đấu cật, thắm tình đồng chí gần trăm năm nay, tình nghĩa mặn nồng. Anh biết em… Hụ hụ hụ…!

Anh đừng nói nhiều làm gì. Anh thấy trong người thế nào?

Anh… ự… anh… Anh mệt lắm.

Em biết rồi. Bao năm tình nghĩa vợ chồng. Chẳng qua cũng bắt nguồn từ cái tình đồng chí vĩ đại thôi mà.

Em nói đúng. Nhưng anh giờ…

Em nghe nói, trình độ của “đại ca Nin” thâm hậu lắm. Để em điện thoại hỏi coi. Đại ca chắc chắn sẽ có cách mà. Anh khỏi lo đi…!

Anh thở dài: Em ơi… em đâu có biết đại ca anh hồi đó chỉ giỏi đánh nhau thôi. Hòa bình phát là sa vào ăn chơi nhẩy múa, bị dính ngay quả bệnh lậu, bị nó hoành hành dữ dội đến tàn tệ. Khốn nạn ở chỗ hồi đó lạc hậu, thế giới chưa tìm ra thuốc kháng sinh. Đã thế còn bị đám đàn em nó ám sát. Ảnh bị thương lại bệnh nặng rề rề nên hao tổn hết nguyên khí. Bèn vội đưa đồng chí vợ trốn về vùng căn cứ địa Tai Ga đặng… dưỡng thương. Nhưng rồi đại ca cũng không qua khỏi. Thật đáng tiếc…!?. Đại ca có công chống bọn phát xít. Nhưng chỉ là giỏi đánh nhau. Đến lúc chiếm được giang sơn mới hay đám đàn em chỉ là bọn cướp không hơn không kém. Ảnh bèn ra cái gọi là “Chính sách kinh tế mới” đặng tìm cách cứu vãn cơ đồ. Ai biết đâu, chỉ vì tranh đoạt quyền lực mà ảnh bị chính đồng chí mình ám hại, đành chết tức tưởi vậy đó…

Nhưng đó là chuyện cũ rồi. Anh giờ đang làm tổng bí. Cầm đầu cả mười mấy ông vua trong cái “bộ chăn trâu”. Anh đâu có hèn chớ.

Em… hụ hụ hụ… Em đừng có… to mỏ. Anh đâu có hèn… Mấy mươi năm qua tu luyện võ công bí truyền do cha già dạy dỗ. Anh võ công cùng mình thì biết sợ là gì đâu. Cứ nghĩ, anh em đồng chí từng ấy năm quây quần ấm cúng, môi hở răng lạnh, tiền hô hậu ủng thì đã trở… thành vách sắt, đã vững vàng muôn năm rồi. Chỉ việc ngồi đấy mà hưởng phú quý vinh hoa... Ai ngờ…!?

Ngờ gì hở anh?

Anh đâu có ngờ... Mãi gần đây anh mới biết mình đã bị chúng ám hại, thành tẩu hỏa nhập ma. Thì ra cái bí kíp võ công “Ma-Le-Mao” kia chỉ là đồ rởm.

Hả anh trúng độc rồi hả. Đứa nào… đứa nào dám… Nàng lắp bắp: Để em… để em…!?. Bộ là anh bị các đồng chí hạ độc sao?

Không phải.

Hở… thế là cái thứ chó gì mà hạ độc được anh chớ…?.

Đ… mẹ nó… Thế mới đau chớ!

Hả… vậy là sao?

Là tại anh. Anh tổng thở hào hển… Em ơi. Bệnh ung thư của anh đã đi vào tim óc, đã đến thời kì cuối mất rồi. Bao năm anh cố dùng công lực bổn môn để gắng gượng. Nhưng…?

Ối anh Đại ơi… anh đừng nói dại thế… Em sợ.

Không… anh đang nói thật. Dù rằng cái môn phái “Ma-Le Mao” kia cứ tự nhận là “đỉnh cao trí tuệ của loài người”. Nhưng đó chỉ là thủ đoạn “tuyên truyền định hướng” mà thôi. Anh… tới số  mất rồi.

Hử… anh tới đâu…

Ối giời ơi đau quá…. Đau quá?

Ối anh ơi... Chị bật khóc. Từ ngày làm vợ anh thấm thoắt đã hơn sáu mươi năm. Em vẫn tuyệt đối tin tưởng, tuyệt đối trung thành với nghị quyết. Thậm chí đi họp chi bộ, có bao nhiêu điều em biết là láo khoét mà cũng đâu có dám nói ra. Em sợ chúng nó thủ tiêu thì chết mẹ… Nhưng nhìn anh đau đớn thế này em đau lòng lắm… Hu hu hu.

Em nhớ thằng tổng bí bên Đông Âu nó phán câu: “Kẻ làm người, 20 tuổi không theo môn phái “Ma-Le-Mao” là không có trái tim” không.

Dạ, em có nghe rồi nhưng không hiểu gì cả.

Em nghe một mà chưa nghe hai. Đó mới chỉ là một nửa sự thật. Nửa sự thật vĩnh viễn chỉ là… nửa sự thật thôi. Nửa câu sau đó rằng: “Bốn mươi tuổi mà không từ bỏ giáo phái Ma-Le là người không có khối óc”. Người có khối óc là người biết tư duy, biết phải trái, biết đâu là đường sáng, sự tiến bộ mà đi theo. Cứ ôm khư khư cái quyền, để rồi nay biến thành “cả một bầy sâu’ chuyên đục khoét phá hoại đất nước. Anh với em cả đời có chịu học hành đâu mà có tri thức. Chỉ nghe bí thơ chỉ đạo là răm rắp chấp hành. Biết sai cũng không dám nói. Coi bộ em với anh bị vướng vào nỗi sợ vĩ đại rồi. Mình theo lý tưởng, minh chấp hành nghiêm nghị quyết… mà vẫn còn sợ thế. Đám bần dân kia còn sợ đến mức nào chớ?

Anh lầm rồi. Chỉ những thằng ngu mới không sợ chết, mới ôm bom ba càng liều chết cho chúng ta thôi… Anh giờ đã vào thời dĩ vãng. Anh cố chịu đựng cái chủ nghĩa Ma-Le tới giờ cũng là đã hết sức rồi. Nay bệnh anh nặng thế này, chắc không qua khỏi 2014 đâu. Em cũng liệu mà lo lấy thân thôi. Chắc là anh đã nhìn thấy mả của các cụ “Ma-Le-Mao” lấp ló phía trước kia rồi. Nhưng mình đâu dễ xuôi tay vậy. Em chợt nhớ tới bên bác Cả Lọa. Có câu còn nước còn tát, cầu cứu bác ý phát may còn cứu vãn được chăng.

Em  lầm… Bác ý cũng đang… thở hắt ra như anh thôi. Anh thì tới cuối của thời kì cuối. Bác ý cũng vào tới giữa của thời kì cuối. Hơn nữa bác ý bao năm chuyên lấn hàng rào sang đất nhà mình. Chỉ vì vẫn lụy cái tình đồng chí chó đó mà anh phải ngậm miệng ăn tiền bấy lâu. Tin bác ấy là toi cả giang sơn cha ông để lại về tay bác ý rồi. Trước đây nghe Thánh dạy: “Dễ trăm lần không dân cũng chịu. Khó trăm lần dân liệu cũng xong”. Vậy mà bao năm ngồi lên đầu dân tộc, cứ ngỡ mình bất khả xâm phạm. Đến nỗi… nay trở thành kẻ thù của dân tộc. Bác Cả Lọa bao năm đi ngược dòng văn minh nhân loại, giờ đã thành “kẻ thù của thế giới” rồi. Em ơi… Giọng anh thều thào: Anh mệt lắm. Anh sắp đi đây. Em ở lại cố duy trì cái sự nghiệp vĩ đại của anh đến 2014 nhé. Đầu năm hay cuối năm không quan trọng. Miễn là sống đến đó là chế độ ta đã thành… đồng chí minh rồi.. Anh nắm tay vợ thều thào… Anh theo cụ Các, cụ Lê, cụ Mao đây. Nói dứt lời, anh bỗng cong người thở hắt ra. Chị hốt hoảng đưa ngón tay trỏ dí vào mũi, thấy anh đã ngừng thở. Chị vội rút điện thoại, bấm vào đường dây nóng, đặng cấp tốc đưa anh vào bệnh viện Hữu Nghị. Người ta cho anh ngửi ô xy đặng… duy trì. GS-BS bảo: Anh giờ đã thành… thế giới thực vật rồi. Cứ đà này chắc anh khó đợi đến năm 2014 được đâu. Cái thứ ung thư đã… di căn như thế thì đến thánh Các, thánh Lê, thánh… giời ơi đất hỡi nào cũng đành “bó tay com” mà thôi. Chị bỗng ngửa mặt lên trời thốt kêu lên giọng bi thương: Ôi… ta thành góa phụ rồi sao. Như ta đây… Chị nghẹn ngào thổn thức. Ta từng theo các Cụ của anh ý mấy chục năm. Ta luôn được dạy bảo rằng “dọn hố xí hai ngăn cũng là nhiệm vụ các mạng giao, cũng là góp phần làm cách mạng, …”, có dám từ nan bao giờ đâu chứ…?. Chăm sóc anh ý cũng là nhiệm vụ cách mạng cơ mà, cũng là góp sức… cướp chính quyền chớ bộ. Nhưng giờ thì ta cũng thấy “lực bất tòng… muốn” mất rồi… Hu hu hu…

Anh Ba nãy giờ núp sau ngách hẻm cười đểu lẩm bẩm. Ta cũng chẳng tử tế đéo gì sất. (Anh Ba nắm chặt tay, người  gồng lên). Nhưng tao đang nắm cơ hội trong tay. Mịa… cái bọn bần dân kia rồi sẽ biết tay tao. Đủ má… chúng mày cứ chờ đấy. Ông nắm được quyền lực cái là biết ngay thôi. Đủ má nó, hỏng có lâu đâu, Cứ chống mắt lên mà nhìn đi.… Dứt lời, anh Ba phẩy tay thũng thẵng rời khỏi hiện trường…

Chị chỉ còn biết ôm xác anh khóc mãi. Chị biết. Cái lý tưởng mà anh bỏ cả đời tu luyện đã thật sự xụp đổ mất rồi. Chị chợt giật mình nhớ hồi cải cách, có bao nhiêu bà vợ địa chủ phải ăn trộm thi hài chồng đem vào hẻm núi chôn mà không dám đề bia. Thôi thì mang anh đi ngay kẻo… muộn. Đợi đến lúc chúng nó đúc tượng đài như các cụ “Ma-Le-Mao…” kia có mà nỗi nhục nghìn đời suốt kiếp, chứ báu bở gì chứ…!?. May mà mình vẫn còn tí sáng suốt, vẫn còn may chán… Hu hu hu. Dứt lời, chị ôm xác chồng, miệng hú lên một tiếng vang vọng. Vận kình lực vào đôi chân, trổ “Langbavibo”, nhằm phía núi thẳm rừng sâu, thoắt cái đã mất dạng.

Thổ địa nhìn theo lắc đầu thở dài… Thôi thì cóc chết rồi cũng phải quay đầu về núi. Chúng mày cưỡi trên đầu trên cổ dân tộc cả gần trăm năm, Tham lam tàn ác đến mức ăn hết cả lộc của con cháu tổ tiên. Bảo nhau cùng lượn nhanh đi cho thế giới nó yên bình. Cũng là… hợp lòng trời đất cả thôi… Hù…!?

...
Vĩ Thanh: Vài năm sau. Môn phái “Ma-Le-Mao” vĩnh viến biến khỏi trái đất. Mới đây có bọn khủng bố mới xuất hiện mang bí số “khungbotinhoc”. Bọn này hành động rất bạo tay. Nghe đồn chúng đã tấn công vào mạng Nhà Trắng. Gây ra một vụ nổ rất lớn. Đả thương được cả ngài minh chủ võ lâm tên là Ô Bá Mà… Nhưng sau khi điều tra, mới biết. Hóa ra đó chỉ là giấc mơ của giáo chủ “Ma-Le-Mao giáo” mà thôi.


Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

Số 53-2013: Chém gió cúi từng.


CÓ… TRỜI CỨU.

Có tiếng kêu oai oái ngoài cổng, giọng thảm thiết. Lão ơi cứu em…!?

Lão lật đật mở cửa, thì ra là thằng em kọc chèo. Tay phải nó nắm chặt bàn tay trái, máu chảy lễ loại. Mồm xưng vếu. Lão hoảng hốt hỏi: Tại sao… tại sao…???

Dạ em báo cáo bác. Hơn 60 năm qua em tận tâm tận lực em trung thành tuyết đối, em cúc cung tận tụy, em chấp hành nghiêm chỉnh nghị quyết. Mỗi đêm em đá hai hiệp, mỗi tuần em đá thêm hai hiệp phụ. Mà giờ… hu hu hu. Gã rên rỉ: Ôi em đau quá… Ờ… hờ…!

Vậy là sao?

Đời người được mấy mươi năm. Phục vụ mãi mà có món ngon món bổ nó cướp lấy nó ăn, nó mang về nhà nó cất kĩ hết. Mình mang tiếng “liên minh công nông” cái chó gì đó thì quanh năm cứ… vêu mõm, đéo có mà ăn đầy đủ, đặng bồi hoàn sức lao động hao phí đã bỏ ra chớ đừng nói đến “dân giàu nước mạnh” với cái “công bằng dân chủ văn mình” được chớ?. Nó nói thì cái đéo gì cũng hay, cũng tốt. Nào là “của dân do dân vì dân” đâu chớ. Dân ta có câu “Ăn rồng cuốn, nói rồng leo, làm mèo mửa”, toàn tuyên truyền đểu thôi hà. Mịa… Có sức trâu cũng chẳng còn trắng đêm phục vụ chế độ được mãi chớ. Hu hu. Địt mẹ nhà nó… ua… đau… ua  đau quá. Dạ thưa Lão, giờ em… u… u … em không đá nổi hiệp phụ nữa. Hu hu hu…!?

Vậy là sao?

Lão toàn hỏi bí em. Em mới chỉ dám trốn… phí thôi mà đã bị dzậy đó.

Ua… Giờ thì tao càng hiểu rõ rồi. Đang vào thời khủng hoảng. Hàng trăm ngàn doanh nghiệp phá sản, thất nghiệp tràn lan, thuế không thu được. In tiền ra mà xài thì lạm phát. Vạn bất đắc dĩ phải bày ra kế tận thu. Tìm mọi cách tăng thuế, tăng phí, đành cướp lấy cái mà ăn đặng giữ chắc lấy cái ghế… Nhằm trúng ngày này mày trốn… phí. Hự… Mày chết là cái chắc rồi con ơi. Thôi… Mày chấp nhận thương đau đi. Tiện đây, tao cho mày bình “A ma công” xịn. Mày chịu khó mày… tu luyện đi rồi phục vụ nó cho chu đáo. Mịa hơn sáu mươi năm chớ sáu trăm năm mà dưới tay nó thì đời mày chẳng thể ngóc cổ lên nổi đâu. Bản chất chế độ nó thế. Nó mà hay mà tốt thật thì đất nước này đâu có xếp vào tốp cuối bảng của thế giới như thế chứ. Mày vẫn còn may đó. Nó mà điên lên nó xẻo luôn cái đó là mày… tàn đời luôn đó con…!. Có mà trời cứu...!?



Thằng chú ôm bình gựu quý lủi ra cửa, quay lại nhìn Lão hạ giọng vẻ thương xót: Trời đất này ở đéo đâu chả thế. Lão cũng lo cái thân mình đi là vừa… Hu hu hu!?.


Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

Số 52-2013: Loạn...?


QUYẾT THEO ANH GOÓC

Thằng lái xe dìu ông vào nhà. Nó thở hổn hển bảo: Bà đỡ ông giúp cháu với. Hôm nay sao ông nặng thế. Ông vừa dự lễ nhân dịp thành công hội nghị bẩy. Cháu thấy ông cầm chén rượu đi chúc khắp lượt. Ông vẫn cười tươi lắm. Cặp kính của ông cứ lóe lên nhiều lần ạ… Nhưng ông có uống đâu, cớ sao lại say được chớ?

Ừa… cháu giúp bà đỡ ông vào phòng đi.

Bà tổng băn khoăn hỏi: Ông thấy trong người thế nào.

Tôi không sao.

Thế sao ông?

Tôi đang lo quá…!

Ông lo gì.

Lo cơ đồ Thánh giao cho mà bây giờ thấy khó mà cứu vãn nổi nữa rồi… Bộ nó mất từ tay tôi sao chớ?

Thôi… ông nghỉ đi… Mọi việc đâu vẫn còn đó, lo gì.

Không lo mà được à. Bà nói thế bộ…?

Tôi vừa coi ti vi, thấy bảo hội nghị bẩy do ông chủ trì đã thành công tốt đẹp. Ông có gì phải buồn chớ.

Ôi… bao năm bà theo tôi. Bà không biết là cái ti vi nó đều tuyên truyền đểu à.

Ừa thì cứ coi như thế đi. Nhưng cớ sao…?

Tôi thất bại rồi… Vừa nói anh tổng vừa nấc lên quay mặt vào trong.

Vậy là sao chớ?. Tiếng chị tổng thảng thốt.

Không sao. Bà biết không. Đến cái phương án tôi từ chức giữa kì mà chúng nó cũng đã tính đến. Nó đã chọn người thay… Mới hay thằng Ba nó đang lấn lướt cả cái “bộ chăn trâu” rồi. Tôi đã ngang nhiên dùng quyền để đưa thằng Bá vào mà nó vẫn rớt. Hóa ra…?

Ra sao?

Ai cũng trách cái thằng Nông chó kia nó ngu quá. Nó chỉ lo vơ vét, lo hưởng thụ. Nó buông tay cho thằng Ba nó chiếm lĩnh hết. Đến lúc tôi nắm được quyền thì thế lực của nó đã quá mạnh. Từ hội nghị bốn đến giờ đã là hội nghị bẩy rồi mà tôi toàn thua. Hu hu hu

Ông không phải thống thiết làm gì. Tôi nhớ hồi ông lên ti vi ông mếu máo. Khối thằng ngu nó cứ tưởng ông khóc thật. Tôi biết là ông khóc giả theo bài của thày ông thôi, nên chả lừa được ai. Đến giờ mà ông vẫn nói thế. Bộ ông thua là thật sao?

Thua thật rồi. Thua sát ván luôn bà ơi. Nhưng…

Nhưng gì?

Thua thì thua, tôi đâu có chịu. Đường đường mình là tổng bí. Quyền lực còn đang nắm trong tay. Bộ cứ nói thua là thua sao. Thua thì cũng phải cho nó hoành tráng chớ bộ.

Ông định gì?

Có thua thì cũng phải giống như que diêm sáng lóe lên một lần mới chịu tắt chớ bộ.

Tôi chưa hiểu.

Tức là có chết thì chết, cũng phải sáng lên một lần. Tôi phải làm một… “Goóc Ba Chốp” chớ bộ.

Ông làm thế thì cả thế giới vô sảng nó đều chửi ổng là đồ phá hoại, là phản động, là chó má…

Ồi... cái thế giới vô sảng chết tiệt kia nó đâu còn nữa mà đòi. Tôi thì lại thấy ổng đầy phát triển sáng tạo. Ổng biết thời thế đã đến lúc tận cùng. Thành ra ổng là người có công phá nát cái lô cốt XHCN vừa lụn bại vừa lạc hậu kia. Ổng hiểu nó đã đến lúc phải… chết. Và bởi vậy, ổng được loài người tiến bộ tôn vinh, kính nể.

Như thế là phản bội lý tưởng rồi…

Thà là mang tiếng phản bội. Nhưng tôi làm gì còn cách nào khác được chớ?.

Vậy là tôi hiểu ông rồi. Không ăn được thì đạp đổ chứ gì?

Bộ bà không tin chồng bà sao?

Tôi tin… tin...!?

Ừa vậy là tôi yên tâm rồi. Thằng Ba nó chó thế. Tôi còn chó hơn nó nhiều đó. Bà biết chửa.

Bà tổng hạ giọng: Dạ em biết rồi ạ…

Ừ… hừm…!?

Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

Số 51-2013: Chém gió cúi từng


Truyện của Lão Hồ Đồ.

BỘ GIÁO VÀ… RỤC

Có thằng chắt họ bên nhà vợ về chơi. Nó vốn gọi Lão là cụ cố. Tức nó nhằm đời thứ tư tính từ thời vợ Lão trở đi. Nghe bảo có một đoàn đông lắm, tới cả mấy chục chiếc xe xịn đỗ kín luôn đoạn đường từ tỉnh lộ vào tận… làng lộ. Hàng chục thằng mặt mày bặm trợn, tay chân cổ cánh xăm đen xì toàn hình thù cổ quái xếp hàng ngay ngắn hai bên đường. Mặt mũi nhâng nháo, bặm trợn, các loại gân guốc nổi lên cuồn cuộn. Một đám thiếu nữ váy áo sặc sỡ, tay bưng mâm đỏ, tráp đỏ, trùm vải đỏ… trịnh trọng tiến về đình làng. Các quan chức làng xã ra đón rước từ quan lộ tháp tùng theo vào, vẻ mặt huyênh hoang, bước líu ríu theo sau các quan trên gồm chủ tịch, bí thư, tùy tòng cấp huyện cấp tỉnh. Đám quan trên quan dưới ào ào như xôi “tiền hô hậu ủng”… Ôi, vinh dự quá, vĩ đại quá, sung sướng quá đi…!. Đám trẻ con trong làng mình trần trùng trục, đánh mỗi cái quần đùi bạc phếch, lưng đen nhẻm mốc thếch, giơ cả xương sườn lẫn xương sống… nhộn nhạo chạy theo đám rước. Khiến đám quan chức từ làng đến huyện, tỉnh hết thảy đều… hoa cả mắt.

Nghe ồn ào, Lão lò dò ra coi. Thấy đám đông túa ra đầy đường, tay cầm cờ tổ cuốc vẫy lia lịa, mồm cười như… Pháp cho tiền. Lão chép miệng. Mấy chục năm mới có một thằng “vinh quy”. Cả tỉnh, cả xã, cả huyện không vênh vang hớn hở mới là lạ. Mịa… vinh dự đến thế kia mà. Các con cháu chắt ông thành hoàng nào dám… ngó lơ?. Thằng chắt dẫn đầu đoàn vào đình làng, cúi rạp trước tượng thành hoàng lậy như bổ củi, miệng lảm nhảm khấn vái cái gì đó chả ai nghe rõ. (Phải rồi,  thành hoàng là người tiên cảnh mới nghe mới hiểu được nó khấn cái gì. Chớ cái thứ người trần mắt thịt thì chỉ như đàn khảy tai trâu thôi). Lão nghĩ. Người ta kinh doanh… ý lộn. Kinh quy… Ý lại lộn nữa. Là “vinh quy bái tổ”. Mấy ai ra làm được cái chức quan nhớn triều đình. Nay về quê cũng mong muốn được nở mặt nở mũi, cũng phải cho nó ra trò phát, bộ xúm xó thì coi sao được chớ…?

Khoảng gần sáu giờ chiều. Trời mùa hạ nóng ran, Lão bật quạt hết tốc lực vẫn thấy mồ hôi chảy dài dọc theo sống lưng. Bèn lột áo vắt vai ngồi nhậu. Sáng nay bà bác sỹ ra chợ mua được con cá chép. Bả thở dài bảo… Mấy con bán cá rao hàng hay hơn cả quảng cáo trên ti vi. Mua đi mua đi bà ơi. Cá chép sông ngon lắm (Địt mẹ… chép sông là ông chép ao). Nhìn bà phúc hậu thế, con đảm bảo cân đúng (cân đúng của chúng nó thì 1kg được 9 lạng là cùng). Bà bác sỹ chọn lựa mãi mới mua được con chép chừng 1kg. Mang sang mấy cái cân bên hàng khác cân thử thấy vưỡn y chang, mới yên tâm trả tiền rồi mang về. Lão nghĩ: Mịa... chỉ có hai cái thân già mà chơi con chép 1 kg. Báo hại Lão cả tuần nhậu một thứ đó thì chán phè rồi … Bỗng ngoài cổng rộ lên éo éo:

Dạ thưa bà cụ cố ăn cơm chưa ạ.

Hả… thằng nào đấy. Nói rồi vội lon ton ra cổng. À… thì ra là thằng chắt đấy hả. Cụ cố nhà mày đang uống rượu…

Lão ngửng đầu lên hiêng hiếng đôi mắt kèm nhem nhủ thầm: Chi zợi…?

Bỗng thấy một con nhóc xinh ơi là xinh, trẻ ơi là trẻ, miệng cười cười bưng vào một khay tròn màu đỏ, bên trên có một cái gì khum khum, được phủ tấm vải màu đỏ chói mắt. Thằng chắt khệ nệ đón lấy, kính cẩn trao cho bà bác sỹ. Lão đưa chén lên môi hớp một phát, vẻ mặt trầm ngâm, giả đò… phớt lờ.

Chắt chào cụ cố ạ…!?

Đứa nào thế?

Bà bác sỹ đỡ nhời: Có thằng chắt nó đến chào ông. Vừa nói bả vừa nắm tay một thằng béo múp, trán hói, mặc com le đen, ca ra vát đỏ chói, láng cóng từ đầu đến chân nói: Ông coi đi. Đố ông biết nó là đứa nào đây nhá.

Lão hé măt nhìn rồi phán: Chả biết là thằng chó nào sất.

Tiếng bà bác sỹ khe khẽ: Chắt mày thông cảm. Cụ nhà chắt bây giờ thành… đại nát mất rồi. Cứ chơi nửa lít là cười hơ hớ, trò chuyện như pháo ran. Chơi một lít là đòi đi buôn cái giống gì gọi là “nhãn lai… dừa” chi đó. Chả là hồi xưa, có bác tổng chỉ đạo “trồng cây gì, nuôi con gì”. Thế là từ hồi đó, ổng đâm ra trí tuệ lộn xộn. Ổng phán rằng: “Cái thứ lớp ba trường làng thì biết nuôi con đéo gì chớ. Có mà nuôi con Kave, trồng cây Anh Túc luôn đi. Hù… Đấy chắt coi. Hễ cứ nhậu vào là nói năng lảm nhảm không có hàng lối gì sất. Có bữa ổng còn xưng xưng phán: “Bà là đảng viên thì nằm xa tôi ra kẻo bị lây cái vía bọn phản động…”. Đấy chắt coi, cái thứ nát rượu thì ai thèm chấp nhời đâu chớ. Thôi mày vào uống với ổng vài chén. Rồi lựa lời mà khuyên ổng mấy câu cho cụ nhờ. Chớ mấy hồi... ổng phản động lắm.

Dạ thưa cụ cố. Chắt cụ từ thủ đô mới về. Nghe bảo hồi này cụ cố cũng yếu rồi, không như hồi xưa. Nên tới chào cụ, nhân tiện kính cụ một chén ạ.

Ta biết. Mày làm quan chức, quen chơi toàn rượu tây. Chúng mày uống mà có tay vịn khi phê cũng còn có chỗ mà đổ cái phê đi. Chứ chơi nhằm cái thứ nút lá chuối quê mình thì có ngày… ngã ngựa đó con.

Dạ… Chắt xin cám ơn cụ cố chỉ dạy ạ.

Bố tao sống dậy cũng không có dám… chỉ dạy mày đâu. Ta biết mày vừa lên chức bộ trưởng. Mày về quê vinh quy bái tổ. Vậy là vinh dự cho làng quê nghèo khổ ta quá rồi. Quê ta vốn tự hào có truyền thống nhiều người ra làm quan giúp nước. Rất nhiều người làm quan thanh liêm, cũng lắm kẻ thoái hóa biến chất thành “cả một bầy sâu”, thành bọn giòi bọ chuyên ăn… bẩn cả máu, cả mồ hôi nước mắt của dân của nước mà chả biết ngượng. Ừa… Thế mày làm bộ trưởng bộ gì vậy chứ hử.

Dạ thưa cụ cố. Chắt cụ làm bộ trưởng bộ giáo dục ạ. Bộ của chắt lấy mục tiêu “trăm năm trồng người” theo gương bác… Hồ Cẩm Đào vĩ đại đấy ạ.

Ừa… ta nhớ rồi. Vậy là mày làm tới chức bộ trưởng bộ giáo dục rồi đấy.

Dạ đúng vậy ạ. Chắt cụ đã mang lại niềm vinh dự cho tỉnh ta, huyện ta, xã ta và cả dòng họ ta nữa đấy ạ…!?

Ừa… tốt quá… tốt quá… Mới rồi ta có nghe một thằng nhóc nó lên cái “giú tù bi” nó hùng biện cái chó gì đó về ngành của mày. Ta nghe nó nói toàn chuyện lạ hoắc. Nhưng nghe xong thì thấy hơi… hú hồn. Bộ nó không biết chắt của ta đang làm bộ trưởng cái bộ giáo đó sao chớ.

Dạ thưa cụ cố. Mấy thằng nhóc đó nói liên thiên láo lếu thế… ai thèm đếm xỉa làm gì chứ.

Nhưng nghe thấy nhiều vấn đề nó nói ra, ta cũng có quan tâm. Tỷ dụ như…

Dạ thưa cụ cố. Cái đám “dân trí thấp” bây giờ bị… điên hết cả rồi đấy ạ. Cháu nghĩ gom chúng nó lại, tống thẳng vào Châu Quỳ luôn được rồi. Cụ cố là bề trên. Cụ chớ có nghe chúng nó tuyên truyền phản động ạ…!?.

Ừa… Nhưng ta hỏi mày “con người mới XHCN” là cái thứ quái quỷ gì chứ hử. Gần “trăm năm trồng người” mà thành quả bây giờ đám quan chức từ trên xuống dưới thành “một bầy sâu, bọn thoái hóa biến chất”... Còn dân chúng thì mày bảo bọn “dân trí thấp”, bọn phản động đòi tống vào Trâu Quỳ… Vậy chúng mày đào tạo ra cái giống gì vậy hử?

Dạ thưa cụ cố. Cụ về hưu cả chục năm, lại già quá rồi thì nên “vui thú điền viên” đi cho nó lành. Cụ quan tâm vụ đó làm gì cho nó nhức đầu ra cụ ơi.

Thằng này láo. Mày dám…

Dạ thưa cụ cố, chắt đâu có dám ạ.

Này ta bảo. Mày làm bộ trưởng bộ giáo dục nước nhà. Mấy chục năm chúng mày đẻ ra đủ các loại cải cách. Chúng mày biến bao thế hệ con cháu ta thành vật thí nghiệm. Thế cái thằng nhóc đó nó bảo “cần ngay một nền giáo dục khai phóng” là sao. Mới đầu ta nghe lộn là… giải phóng. Thôi thì khai hay giải gì thì cũng là chúng nó cần chúng mày hãy… buông tay ra. Giải phóng thì xét về ngôn từ ta cứ nghe hoài rồi cũng quen đi nên có vẻ dễ hiểu hơn cái khai phóng. Nhưng giải phóng hay khai phóng thì cũng đều là cần… “buông tay” ra để nền giáo dục nước nhà được giải thoát. Bộ thế không đúng sao…!?

Dạ thưa cụ cố. Chắt hoàn toàn hiểu rõ ý của cụ cố đó ạ.

Mày làm bộ trưởng bộ giáo dục. Đã biết rõ mà sao không làm cho nó tốt hơn đi.

Dạ nhưng… chắt được chỉ đạo phải làm thế ạ.

Ta biết. Mấy thằng chúng bay chỉ là làm theo chỉ đạo thôi. Nhưng ai cũng biết. Nền chính trị nào thì đẻ ra cái nền giáo dục ấy. Nó sản xuất ra cái sản phẩm mà nền chính trị đó yêu cầu và được nó chấp nhận. Dù cho đó chỉ là một nền giáo dục giả cầy lạc hậu. Thằng nhóc đó nó hùng biện hơn một giờ đồng hồ. Không phải điều gì nó nêu ra cũng đúng. Nhưng ai cũng phải thừa nhận thằng nhóc đó thật sự dũng cảm. Nó dám bóc ra một sự thật đau đớn… Không lẽ chúng mày đang làm một “nền giáo dục nô lệ” là thật sao?

Dạ thưa cụ cố. Cháu chỉ là… “kẻ thừa hành”. Dưới sự lãnh đạo toàn diện tuyệt đối, thì ai ai cũng phải nghiêm chỉnh chấp hành nghị quyết thôi ạ…!”

Ừa… mày nói thế ta hiểu là mày thật lòng rồi. Nếu muốn cải tổ nền giáo dục “nộ lệ” để xây dựng nền giáo dục tiên tiến theo kịp các nước trong khu vực và thế giới, thì không thể chơi mãi cái trò “cải cách” kia được. Trò đó chỉ là trò chơi chính trị, một thứ trò bịp bợm mà thôi. Muốn có một nền giáo dục tiên tiến phải thay đổi từ cái gốc. Đó là phải thay đổi cái “chế độ chính trị” cơ chắt ạ. Cứ hô hào cải cách kiểu lừa bịp thế mãi thì chả ai còn tin nữa đâu.

Dạ thưa cụ cố. Cụ bây giờ ngồi một chỗ, lại nhậu tối ngày thế. Sao cụ cứ bóc tẩy chắt cụ như vậy hở trời…?

Ừa thôi. Hôm nay mày vinh quy bái tổ, mày tự hào, mày vĩ đại rồi. Nhưng ta nói thẳng cho mày biết. Cái nền giáo dục mà chúng mày luôn mồm cổ xúy, tự khen hay, tự nói tốt bao năm nay ai cũng hiểu nó chẳng tốt đẹp gì cả. Cần phải thay nó bằng một cái khác tốt hơn. Đó là xu thế lịch sử. Kẻ nào cản trở bánh xe lịch sử sẽ bị đào thải. Hồi tao đi lính. Chính trị viên của tao vẫn bảo thế. Mày rõ chửa?

Dạ… đề nghị cụ cố đừng có phát ngôn theo kiểu bọn “thế lực thù địch”, bọn phản động như thế. Cháu không thể chấp nhận nói khác ý, khác quan điểm chỉ đạo đâu nhá. Cụ… cụ… đừng có!?

Ta biết. Nhưng mày nói thế thì hóa ra cái thằng nhóc “lười học” kia nó  hùng biện là… đúng sao.

Thưa cụ cố. Chẳng cần biết đúng hay sai. Những phát ngôn không trùng với chỉ đạo của trên thì đều là… phản động hết. Một thằng nhóc lớp 12 làm sao có đủ tri thức làm được bài nói tuyệt vời đến thế chứ. Chắc chắn có kẻ tiếp tay, đồng lõa, bảo kê… Rồi sẽ có ngày tóm cổ cả lũ chúng nó tống vào tù hết cho coi.

Bộ nó nói sai sao?

Dạ, nó không sai. Hơn nữa nó còn rất đúng, rất tiến bộ nữa ấy chớ.

Mày làm bộ trưởng giáo dục. Đã thấy đúng thì mày phải có hành động tích cực để cải tạo nền giáo dục nước nhà sao cho tiến bộ, văn minh. Ít nhất cũng sánh vai được với các nước trong khu vực chớ. Cứ tậm tịt thế này mãi thì có nói hay nói tốt thì chó nó cũng chẳng tin nữa đâu?

Dạ thưa cụ cố. Chế độ chính trị của ta công nhận cái thứ bằng cấp rởm đó thì đám quan chức các cấp kia nó mới đua nhau đi… mua bằng được chớ.

Ua… ta quên chưa hỏi. Thế cái bằng TS ngoại của mày học ở đâu.

Dạ thưa cụ cố. Chắt có học gì đâu. Cái bằng TS đó là chắt cụ phải mất 17 ngàn đô mới mua được chứ bộ…?

Lão Đồ bỗng giật mình. Hóa ra cái thằng Nhân ngày trước nó cũng có tâm có tầm với nên giáo dục nước nhà. Nó chỉ mần cái chức bộ trưởng cái bộ của chúng mày vài năm. Nó đã phát động phong trào trung thực công bằng phát là thấy ngay cái nền giáo dục của chúng mày nó tệ đến mức nào. Thật ra nó biết rõ cái thứ giáo dục của chúng mày chỉ là đồ đểu. Nó muốn cải tổ, nó muốn… Nhưng giờ nó được phái đi làm cái vụ vỗ về, cái vụ xã giao chuyên nói lời hay ý đẹp theo chỉ đạo. Chấp nhận cảnh “chó nằm gầm trạn” mà thôi. Từ một thằng có tri thức, có tâm có tầm với nền giáo dục nước nhà. Chỉ vì cái nghị quyết chó kia bỗng biến thành một thằng vô học. Suốt ngày đi phát ngôn này kia kia nọ theo chỉ đạo. Ta thấy thằng đó nó có tài thật. Nhưng dưới cái nghị quyết của chúng mày thì nó dù có đầy mình chữ nghĩa cũng phải chấp nhận làm chó mà thôi. Nên cũng có thương nó vài phần rồi.

Địt mẹ nó. Thì ra bọn này nó “giáo” xong cái rồi lại… “rục” luôn hả?. Chết mẹ đám con cháu chắt chút chít ta rồi. “Chết mẹ cái đất nước này rồi”. (Mượn câu chú Tư phát cho nó… máu)