Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

Số 27-306-2014 - CUỘC CỜ TÀN... (Phần kết)

Phần kết: GIƠ MẶT TƯỚNG.

Thế từ xưa đến giờ anh quản lý chế độ, quản lý đất nước… thì quản cái giống gì chứ?

Thì tôi sinh ra chỉ chuyên chỉ đạo. Còn mọi thứ khác giao hết cho thằng Ba , thằng Tư, thằng Năm hói… Bà thấy không. Nhàn tênh, thời gian chỉ để nghĩ mưu kế. Ha ha ha.

Nếu thằng Ba nó lựa gió bẻ măng. Nó chơi trò hai mặt thì ông tính sao…?

Ừa nhể… Bỏ mẹ rồi. Tôi vừa nghe thằng thơ kí nó báo cáo tin mật. Nó bảo em nghi thằng Ba thằng Tư có nguy cơ phản trắc. Rồi mấy thằng pháo mã tốt sau vụ Ngựa chết… bí hiểm, bỗng ngộ ra phận mình chỉ là đám để thí nên tỏ ý dao động...!?

Dạ em cũng nghĩ. Mình ép nó quá thì dù có ngu như chó nó cũng phải mở mắt ra... Rồi bỗng dưng một ngày nào đó. Chúng nó hè nhau nó "thành lập chính quyền kách mệnh”. Nó rủ nhau về hết bên thằng Ba… là mình toi hẳn đấy anh ơi…!

                                (Cảnh sát Ukrainer cúi đầu tạ lỗi với nhân dân)
                                            (Hãy mở to mắt ra mà coi nè...!?)

Nhưng em cứ yên tâm. Bên anh Tập đã chỉ đạo sát sao rồi. Nếu có vụ đó. Chỉ cần anh lên tiếng khẽ cái là ảnh nhân cơ hội giúp anh em đồng chí trên tinh thần 4/16 đã kí kết ở tầm chiến lược. Anh ấy kéo quân sang liền…

Thế bộ…

Bộ gì…

Mình cũng “cõng rắn về nhà” như thằng họ Trần tên Ích Tắc ngày xưa sao?

Không phải. Đây là tình nghĩa đồng chí anh em 4/16 giúp đỡ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn cơ mà…!?

Nhưng mời giặc vào nhà dù gì đi chăng nữa thì cũng đều là "bán nước" hết đó…

Anh không phải thứ đó.

Bà Đại cười chua chát. Mấy bữa nay tôi có nghe tin về tình hình bên “U-Cờ-Rai-Na”. Đám dân đen đã nổi lên lật đổ chính quyền theo đuôi Nga chuyên độc tài toàn trị, tham nhũng phá hoại. Chuyên tàn ác với dân, chỉ lo giữ quyền lực thối nát mà quên đứt quyền lợi đất nước dân tộc. Đặc biệt gây ấn tượng nhất là hình ảnh đám côn an bên đó cùng nhau thành khẩn cúi đầu xin lỗi dân. Kiên quyết chống lệnh, không bắn vào dân… Nhìn lại cái nhà nước đó thì ra giống y chang nhà nước mình… Nói đi nói lại thì cũng chỉ là một phường cả thôi. Đã vào cái thế “CỜ TÀN” đến nơi rồi mà còn mải lo đấu đá tranh quyền tranh ăn nữa thì thảm cho dân ta quá đi. Chẳng lẽ các ông đợi đến lúc cái đám “xe pháo mã sỹ tượng” nó không chịu nghe lệnh của các ông thì mới… trốn như thằng tổng thống bên đó sao?. Tôi sợ không kịp đâu ông ơi… Hu hu hu!?. Ông coi lại cái... "tiền sự" vừa mới xảy ra cách đây không lâu đây nè. 



Mịa... Cái lũ các ông mà còn không biết sợ nữa thì có khác gì cục... gì đó chứ đâu phải... cái giống người. Ối ông ơi là ông ơi...!?


LHD: Mịa... nếu đến nước này mà vẫn còn không hiểu nữa thì ngu muội quá. Đám này chỉ còn mỗi nước đưa lên máy bay trực thăng. Bay ra giữa biển... Rồi bỗng dưng máy bay bị mất điều khiển.... không hả?


Số 26-306-2014 - CUỘC CỜ TÀN (tiếp)

Phần 2: NƯỚC THÍ XE…!

Bà đã hiểu chưa. Vậy là xe chết hay xe chưa chết…!?

Tôi vẫn còn bán tín bán nghi.

Đòn này hơi bị cao. Tôi chờ mấy thằng cầm đầu “nhóm lợi ích” đó nó thở phào, nó hơn hớn nghĩ rằng vận hạn đã qua. Tâm lý thằng nào vừa thoát chết cũng đều hay nổ hết. Lời qua tiếng lại. Dù có úp úp mở mở đi chăng nữa. Máy ghi âm sẽ ghi đủ. Và…

Và sao?

Là nó sẽ được báo cáo tận tay tôi… Và tôi chỉ còn mỗi việc…

Việc gì?

Nghiên cứu và nghiên cứu theo bài của bên anh Tập chỉ bảo… Ha ha ha.

Vậy là  chú Ba chuyến này tèo thật hả anh. Em thấy chú ấy xưa nay vưỡn tốt với nhà mình cơ mà.

Nó vốn rất tốt mà. Nhưng trên bàn cờ thì thằng nào cũng chỉ là quân cờ. Chỉ có tướng mới làm chủ bàn cờ thôi. Bà hiểu chửa?

Nhưng…

Nhưng gì?

Nếu chúng chết hết thì anh được gì chứ?

Ha ha ha… vụ này anh vừa xử lý xong. Nếu cần thằng nào phải chết. Tức là thằng đó sẽ chết thật. Nhưng mà… có gì phải vội đâu. Kịch vẫn đang diễn mà…!

Sao cái chế độ của anh toàn làm những chuyện bí hiểm đến vậy. Còn đám tang của nó thì tính làm sao?

Bà đúng là… chậm hiểu. Cái xác vào phút chót sẽ được thay bằng một khối… sáp giống y hệt nó, từ Thái Lan mang về bằng chuyên cơ bí mật. Rõ mặt thằng… Ngựa đó chưa. Cho mai táng cẩn trọng theo tiêu chuẩn… “cuốc gia” vì đồng chí ấy có công với… chế độ hiểu chửa. Và rồi…

Rồi gì?

Tại một nơi bí mật nào đó. Thằng Ngựa đó được chăm sóc y tế rất tốt. Nó sống khỏe như… thiên thần trở lại. Nó được bảo rằng có đồng chí X nào đó định… giết mày bịt miệng. Giờ mày tính sao… Ha ha ha. Bà bảo nó có khai hết ra không.

Chắc chắn sẽ khai hết…


Tôi lại khởi tố tiếp vụ án. Và rồi…!?

(còn nữa)

Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

Số 25-305-2014 - CUỘC CỜ TÀN.

Phần 1: BẦY QUÂN.

Anh Đại về nhà vẻ mặt hồ hở. Chị Đại chúm chím cười hỏi: Hôm nay anh có gì vui mà vừa đi vừa cười thế…?

Ủa… anh đang cười hả. Sao hôm nay em thông minh đột xuất thế cơ chứ?

Em là vợ anh mà. Không thông minh bọn chúng nó lại bảo em cũng… lú như anh sao?. Nhưng em chỉ thông minh mỗi khoản… tiền thôi.

Ừa phải rồi. Vợ anh xưa giờ vẫn nổi tiếng là thông minh tiền số một luôn ấy mà… He he he.

Nhưng em vẫn chưa biết anh vui cái gì?

Là anh vừa quyết định kế hoạch tầm chiến lược vĩ mô luôn…

Anh nói thì cứ nói, chớ em thì ứ hiểu được. Thôi thì em xin làm chân hậu cần, em thu phong bì hộ anh được chưa.

Bà nói chỉ có đúng trở lên. Xứ ta làm quan chỉ để vơ vét của dân của nước để làm giàu chứ cái thứ "đỉnh cao chí tệ" tự nhận thì làm được cái con chó gì cho dân cho nước đâu?. Nhưng bà chỉ nói đúng có... 50% thôi.

Em không hỉu. Thế 50% kia là cái con bỏ mẹ gì…!?

Còn là phải chiếm đoạt toàn bộ quyền lực trong tay, không thèm chia cho thằng nào hết. Ta toàn quyền tham nhũng ăn cắp phá hoại mà không đứa nào làm gì được ta. Bà hiểu chửa?

Dạ… em có hơi hơi hiểu ạ. Dưng mờ…

Mờ sao?

Là mọi ngày thấy anh về luôn với vẻ mặt đăm chiêu. Nay bỗng anh cười hơn hớn là cớ làm sao?

Là anh vừa chỉ đạo xong một vấn đề cực kì quan trọng.

Trọng gì?

Là anh vừa cho phép thằng Ngựa nó được… chết!?

Nhớ câu “sinh có hạn tử bất kì…”. Em cứ nghĩ người ta chết có số. Người chết là đau thương tang tóc. Bộ chú ấy chết làm anh vui đến thế sao.

Không phải… Bà coi thường chồng bà đến vậy chứ. Tôi từng sang tận nước... trên học tới “giáo sư tiến sỹ ngành ní nuận” chứ bộ. Bà nói thế coi ra khinh trình của chồng bà quá vậy chứ hử?

Dưng mờ em không hiểu. Cái thằng Ngựa nó là đường dây chính của vụ án. Nó chết thì… đứt mạch hết rồi còn điều tra điều mẹ gì nữa đâu?. Coi như công cuộc chống tham nhũng "mếu máo" của các anh thành phá sản dễ thế sao?

Bà đúng là “nữ nhơn nan hóa”. Nếu thằng Ngựa nó chết… giả thì sao?

Hả… Bộ xứ ta còn có vụ đó nữa sao?

Bà nên nhớ. Trong cái nhà nước của tôi. Tất cả chỉ có đồng chí... tôi. Mọi việc đều được “bí mật cuốc ra’ tất ráo cả. Một thằng chết “bất đắc kì tử” không rõ nguyên nhân mập mờ như nó. Bỗng dưng một ngày đẹp giời nào đó. Nó bỗng dưng trở thành liệt sỹ thì sao. Bà có tin không?

Tin… vụ này xưa giờ tôi được chứng kiến nhiều rồi…

Nếu thằng Ngựa nó chết… giả. Sau đó nó được đưa về một hang “Bác Bó” ma quỷ nào đó tận thâm sơn cùng cốc. Cho nó một viên “hoàn hồn đơn” của Tàu. Nó bỗng dưng tỉnh lại một cách đầy... ngơ ngác. Lúc đó nó có khai đồng chí X ra không?

Ừa nhỉ. Mả bố thằng đó không khai mới là lạ. Nhưng trên bàn cờ tàn hiện nay thì nó vốn là quân xe quân pháo quân mã, là một quân rất quan trọng. Chết xe pháo mã là chết nửa giang sơn rồi…!


Nè... chị ni chường mặt lên Face mà con cháu nó nhìn thấy, liệu chúng có ngượng không nhỉ?


Bà có lý. Nhưng nếu muốn quản lý quân tượng. Thì phải thí quân xe. Xe chết thì tượng rối. Tượng chết chỉ còn vài thằng sỹ. Mấy thằng này tuy có tiếng mà đều… Anh Đại xòe bàn tay từ từ nắm lại…

(còn nữa)


Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

Số 24-304-2014 - Chém gió nhân chuyện "Ngựa về Ngọ đi"...!?

NƯỚC CỜ TÀN…?

Lão Hồ Đồ chơi gần hết can (2 lít) rượu 29. Bỗng thấy đầu óc sáng suốt, tâm hồn bay bổng. Nhân vụ anh Ngọ vừa mới chết rất… đột ngột vì bệnh ung thư. Lão nghĩ lung lắm. Mịa nó. Ung thư mà chết đột ngột thì ma tây nó cũng chả tin. Nghĩ quanh nghĩ quẩn mãi không ra điều gì sáng sủa. Bèn chém gió phát cho nó máu.

Lầu 1: Đối với phe “nghị quyết”. Nếu vụ án anh Ngọ được tiếp tục triển khai theo... chỉ đạo (rất khả thi) thì sẽ có loạn trong nội bộ. Kẻ được anh Rũng nêu tên (bằng giấy trắng mực đen) chắc chắn sẽ bị… hành hình. Làm được việc này thì lòng tin đối với “nghị quyết” vốn đang sâu lắng tận “đáy lòng dân” có thể chưa tuôn ra ngay, cũng cố… nhịn lại tí chút chờ coi tuồng. Từ đó chế độ XHCN vạn lần tươi đẹp có thể đứng vững thêm tí chút, rồi mới tính tiếp…!?. Đợi bên anh Tập tắm đến đâu thì mình cũng cởi áo tắm theo tới đó!?. Nếu vụ án anh Ngọ dừng lại thì công cuộc chỉnh đốn vĩ đại (gì đó) được coi như thất bại hoàn toàn. Và các đồng chí… nhanh chóng bảo nhau học bài của anh Rũng Rương cho rồi. Nhưng đi đâu?. Chắc chỉ còn mỗi hướng bắc là có vẻ khả thi nữa thôi. Mà sang đó thì khác gì anh họ Trần tên Ích Tắc, hay anh “Hoan Hoàng” ngày xưa đâu nhể?

Lầu 2: Các đồng chí từng là các “ông anh” bên cạnh đồng chí Rũng Rương nếu có thể đối đầu được với anh Bá. Thì hãy ra tay ngay kẻo muộn. Trong bàn cờ tàn. Bên đi trước sẽ thắng. Tuy nhiên các anh thắng thì đất nước này cũng không trong tay các anh được. Hiểu chưa các anh?. Giải pháp an toàn cho các anh chỉ còn mỗi bài của đồng chí Rũng Rương. Nhưng quá khó để thành công, bởi thời đại ngày nay, “lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà vưỡn… khó thoát!?. Trong tình thế hiện nay, phe “Nghị quyết” đang cầm trịch cuộc chơi. Vậy thì phải… chiến đấu đến hơi thở cuối cùng rồi còn gì. Chẳng lẽ chịu chết… “oan ức” vậy sao?. Bởi vậy chắc chắn nội bộ sẽ loạn. Và các anh (nhóm lợi ích) chính là cái... mầm loạn...!

Lầu 3: Anh Ba. Người cầm đầu đám bậu xậu đang bị chém chí tử hiện nay thì sao?. Anh đang cần một kế hoạch tầm vĩ mô thật cụ thể, khả thi. Bởi ai cũng biết anh Ba vẫn từng mơ mần “thổng tống”. Nhưng cái tầm của anh Ba còn lâu mới với tới thằng cha họ “Pu” bên Nga. Vậy thì nhân cơ hội này, anh Ba về quê lập chiến khu, làm kháng chiến và tuyên bố theo chế độ của bọn … giãy chết. Trước mắt anh sẽ có gần 3 triệu phiếu bầu từ “Khúc ruột ngàn dặm” với “hơn 10 tỷ đô xanh” mỗi năm. Cộng thêm một nửa giang sơn phía nam vốn rất dễ… “tuyên truyền định hướng” (rất khả thi). Anh còn đợi gì nữa chớ?. Tiền anh nuốt đủ rồi. Tài nguyên đất nước anh và đàn em đã vơ vét hết sạch cả rồi. Lúc này không chớp thời cơ thì đến bao giờ!?. Tuy nhiên, mần cách mạng thì cần kiên định lý tưởng và điều căn bản nhất là phải biết dựa vào sức mạnh đoàn kết của toàn dân. Thứ mà anh và những người như anh đã từng đánh mất. Tìm lại cũng đâu có dễ?. Nhưng làm chai cho đáng nên chai, "một xanh cỏ hai đỏ ngực". Xá gì chớ anh hỉ?


(Đến nước này thì mấy anh bảo nhau cùng đi buôn lợn con vậy, chớ biết sao giờ?)

Hớ hớ hớ… Tôi đi ngủ đây bà lão ơi. Mịa… Hôm nay chắc lại phải…  trốn thuế quá!?


Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Số 23-303-2014: Ông về ông lập... chiến khu...!

CHIẾN KHU

Anh Ba vứt cái cặp táp trên ghế hỏi: Bà nó đâu…!

Chị Ba ỏn ẻn: Dạ thưa em đây…

Bà lẹ vậy sao…?

Dạ… em cả ngày chỉ chờ… Hễ anh về đến cửa là em đếm từng bước chân của anh rồi.

Ừa… Bà cho tôi ly Uýt - ki.

Ủa… sao bữa nay anh đòi thứ đó.

Hôm nay tôi đang vui.

Hả… có chi vui vậy chớ?

Là tôi vừa bố trí xong cái vụ thằng Hoàng. Nó khai trương thành công cái “Mắc-đo-nan” ở Sì Goòng rồi.

Vậy hả?. Em vẫn nói mà. Rể mình nó ngon quá trời luôn. "Lý lịch trong sáng, tài năng đầy mình" cơ mà...!

Đâu có. Nó chỉ là thằng “chường mặt” ra chợ trời thôi. Là tôi đó…!?

Ôi anh Ba… anh nói mà em không hiểu gì hết là sao?. Trong lúc vòng vây đang ken dày tứ phía, đạn bắn như mưa, đàn em chết như rạ. Cớ sao…?

Bọn Tàu nó bảo: “Nữ nhơn nan hóa” là hỏng có sai. Là thế này, tôi đã lót ổ xong rồi. Mấy thằng đàn em thân cận cũ đều bị chém chết hết. Nó dùng cái đòn ‘nghị quyết” là tôi “Gú-gồ chấm Tiên Lãng” luôn. Bà nghĩ coi, Vào lúc này tôi còn bảo kê được nữa không?

Chắc là không quá. Xưa giờ chúng đều dựa vào anh hết ráo cả. Nó ăn được thì đều có phần anh đầy đủ mà…

Tôi biết.

Biết sao mà anh không ra tay cứu chúng nó chứ. Chúng nó đứt thì coi như anh cũng thành…cục giò thịt luôn rồi còn gì?

Cứu hả… Cứu sao nổi mà cứu chớ. Bọn chúng hết thời rồi. Này nhá. Dầu khí hết, than hết, rừng hết, cá thì cũng… về tay thằng khác hết rồi. Phải bán cả cái Bô-xit nữa là cùng đường rồi… Vậy chúng nó sống được mấy ngày nữa mà oai chớ?

Em không chịu đâu. Ông từng giàu lên từ cái chế độ này. Cớ sao?

Cớ sao là cớ sao?

Là ý em…

Bà nghĩ một mà chẳng nghĩ hai. Tôi đã lên kế hoạch đâu vào đấy cả rồi. Thằng nào cũng là đàn em của tôi. Chỉ có vài thằng là còn đang do dự. Nhưng rồi chúng cũng sẽ theo tôi hết… Chỉ cần chút xíu thời gian nữa thôi.

Anh nói gì mà khó hiểu vậy ta?

Bà sẽ không bao giờ hiểu. Thế… tự nhiên bà được kết nạp sao. Nếu không là vợ tôi thì còn lâu nhá. Tự dưng chúng nó mang phong bì đến nhà bà sao?

Là … là… em… Nhưng em vẫn lo lắm. Ngộ nhỡ…

Bà khỏi lo đi. Rồi sẽ có một ngày, bỗng dưng từ nam sông Bến Hải trở vào tuyên bố độc lập thì sao?


Hả…. ư… ư…!?

Là lập chiến khu đó. Bà đã thấm nhuần chưa?

Em… em… em…!?

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

Số 22-302-2014: Câu chiệng cúi từng...!

MẦN LỚN…!

Hội làng đầu xuân mới. Thằng cháu về “vinh quy bái tổ” khoe: Dạ… kính thưa các cụ. Nhà cháu vừa trúng số độc đắc. Cháu vừa chuyển công tác lên... bộ ạ.

Cả họ cùng kêu lên: Hả…!. (Duy mỗi Cụ Cố chỉ há mà không ra hơi…)

Cụ trưởng họ phều phào: Mày lên đó làm chức gì.

Dạ cháu cụ bằng này tuổi rồi. Học có lớp 3 trường làng thì làm đươc chức gì chớ.

Thế thì có chó gì mà oai đâu?

Dạ oai chứ ạ. Chỗ đó nghiêm mật lắm. Hễ ai vào đều phải “xuống xe, xuất trình giấy tờ” hết.

Mịa… cơ quan nhà nước muốn vào ai không phải trình giấy tờ chứ.

Nhưng chỗ này khác hẳn cơ ạ.

Khác gì?

Khách khứa cả năm chả có mấy thằng. Nhưng…

Nhà mày cứ nói toạc móng chó ra là làm ở cơ quan nào?. Ừa… thử coi… Cụ cố vuốt chòm râu ngắn tũn gật gù. Ừa… tao nghe nói Quốc Hội là cơ quan lập pháp. Nơi có quyền lực cao nhất. Vậy mày… ?

Dạ thưa các cụ. Quốc hội chỉ là thứ hai thôi…Bởi ở ta nó luôn luôn phải đứng sau một thứ?

Thứ gì?

Nghị quyết?

Bộ mày tính học bài của bọn Bắc Triều Tiên hả.

Không phải. Là bắt chước bài của… Trung Quốc ạ.


Hết chuyện.

Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

Số 21-301-2014: Chuyện bên nước... Tàu.

MUỐN RA NÓ CŨNG ĐÉO CHO…!?

Thằng cháu phó bí thơ mời cỗ. Thấy bà vợ bảo: Nó đưa cái thiệp đẹp lắm. Có khi cả xã chả nhà nào có tiền mà in được đẹp như thế.

Tới ngày hẹn, Lão tay chống gậy. Mũ phớt lệch nghiêng trên đầu, Chân giầy tây bóng lộn (mới lấy nước lã lau hồi sớm)… trịnh trọng sang nhà nó. Ôi chời chời… hoành tráng quá, sang trọng quá. Cái rạp bằng khung sắt, căng kín mít vải xanh đỏ tím vàng. Phía trên kết hoa giăng đèn sáng loáng, vừa kín cái sân đình làng... Lão được dẫn lên ngồi mâm trên. Đích danh thằng cháu hầu rượu. Lão hỏi: Hôm nay vui vụ gì mà mày làm cỗ to thế?

Dạ thưa cụ cố. Lăm lay cháu cụ ăn mừng hai vụ luôn thể. Đó là cháu vừa đốn ngã thằng bí thơ cũ giành được cái ghế của ló. Thứ hai là thằng chắt cụ, tức là con trai nhớn nhà cháu chuẩn bị cưới vợ…

Nó lấy con nhà ai?

Dạ… anh ấy sắp lên bí thư huyện. Ló sẽ có tương lai cụ ơi…

Ừa… tao công nhận mày hay…

Dạ cám ơn cụ cố dạy bảo ạ.

À mà này… Tao hơn 40 năm tuổi đảng. Mà ngẫm lại mới thấy mình toàn cống hiến hy sinh. Hàng tháng đều đóng đảng phí đầy đủ đúng hạn, cấm có dám vi phạm điều gì trong 19 điều răn… Ủa… ý lộn, điều cấm... Nhưng hơn 40 năm qua tao toàn cống hiến mà chả nhận được cái gì sất. Tao vẫn nghèo khổ quá đi. Muốn cho thằng cháu đích tôn món qùa mừng nó vừa đỗ đại học mà chẳng có tiền. Vậy là sao…?. Thôi mày cho tao nghỉ sinh hoạt nhá. Tao với bà lão cố mà cuốc cái vườn nhà trồng rau, nuôi gà… đặng mang ra chợ bán lấy chút tiền thêm thắt thu nhập, đặng sinh sống hàng ngày cho nó tử tế chút, được không?

Dạ không được ạ.

Là cớ làm sao?

Dạ thưa cụ cố. Cụ phải sinh hoạt để làm gương cho con cháu. Lại nữa chúng cháu rất cần sự dạy bảo của cụ cố đấy ạ.

Tao già rồi, đầu óc lú lẫn. Lại ngày xưa chả được học hành cho tử tế. Cái thứ lớp ba trường làng như tao thì dạy bảo được ai chớ.

Nhưng cụ cố nhất định phải đi sinh hoạt đều ạ. Cháu cụ làm bí thơ cơ mà.

Thôi tao xin mày. Tao mệt lắm rồi. Cho tao xin.

Cụ có xin cũng không được. Nếu cố tình thì chi bộ, đảng bộ sẽ đưa ra hội nghị nhân dân toàn… xóm tiến hành kiểm điểm theo quy trình. Rồi  đảng bộ sẽ ra quyết định khai trừ cụ… Nếu vậy thì bẽ mặt cháu lắm, không lẽ cháu lại dám thất lễ với bề trên sao.

Thôi tao về viết đơn xin ra vậy. Đằng nào thì tao cũng chết. Chớ hơn 40 năm rồi tao mới biết. Thì ra đảng mình nhiều người giàu nứt đố đổ vách, tiền có đốt cũng chả hết. Trái lại, tao với bao đảng viên khác thì nghèo thấy mẹ đi. Cứ theo mãi mà có được cái gì đâu chớ.


Thằng cháu lẩm bẩm: Địt con mẹ nó. Đây là “đảng cộng sản Trung Quốc”. Chớ nếu đảng khác là cụ cố nhà mình toi mạng rồi…!?


Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

Số 20-300-2014:Chém gió cúi từng đơi: BỮA NAY ĂN GÌ?

BỮA  NAY ĂN GÌ?

Anh ơi. Bữa nay ăn gì. Nhà mình còn mỗi mớ rau “Răm” thôi anh ạ.

Em cứ luộc lên được rồi.

Dưng mờ…?

Địt mẹ nó… Có thế chứ…!

Anh bảo gì?

Ơ… Có bảo gì đâu.

Dưng mờ rau “Răm” luộc thì em không ăn được.

Anh thích thế?

Này anh đang làm gì đấy.

Anh đang đọc báo mạng…!?

Hả… Em cấm anh chát chít với mấy con chó "râm đãng chảy nước..." đó đấy nhá…

Ua… Quá… hay…!

Hay là em ra chợ mua thêm kí thịt heo về luộc cho anh uống rượu  nha.

Có thế chứ…!

Anh vừa bảo gì?

Địt mẹ bọn thế lực thù địch nhá. Địt con mẹ bọn EU, bọn Nhựt Bổn với cả bọn Mỹ từng bị ông “đánh thắng…” kia nhá. Chúng mày đừng cậy chúng mày đầu tư, chúng mày đưa FDI cho các ông nhiều mà đòi lên nước với ông mày nhá… Bố mày cứ nói thế đấy…!

Hả… Từ lúc về làm vợ anh. Em có biết nấu ăn gì đâu. Anh đừng có chửi em vậy chớ?

Địt con mẹ chúng nó nhá… Bố mày đéo sợ thằng nào con nào đâu nhá. Quyền của ông, ông làm đéo gì thì làm, chúng mày đừng có can thiệp vào công việc nội bộ của ông nhá…!?

Hu hu hu… sao nãy giờ anh toàn chửi em vậy…?

Địt con mẹ chúng mày nhá…!

Hu hu hu… Tức quá đi. Ối giời đất ơi. Em đi chết đây…!

Chết mẹ chúng mày hết đi. Chúng mày đừng hòng mà hùa nhau chúng mày lên án ông. Ông đã giả nhời rõ rồi nhá. Bên lước ông cái nhơn quyền nó đéo giống chúng mày tẹo nào đâu nhá. Nhơn quyền bên các ông nhiều đến nỗi chơi không hết, còn đang chạy đầy đường kia kìa…!?

Bà bác sỹ lon ton đến gần: Hả... Ông đang coi cái chi vậy…?

Ủa… bà đó hả. Tôi đang coi cái “cờ-líp” vụ báo cáo nhơn quyền LHQ của đảng ta.

Hả… thế mà tôi cứ tưởng.

Tưởng gì?

Là ông đang chửi đểu tôi.. Hu hu hu. Bỗng bà bác sỹ tròn mắt. Ủa… sao thằng chả nói y như "lồng chấy bí thư" vừa chỉ đạo lúc họp chi bộ tối qua quá vậy. Hả… thằng chả xưa giờ toàn phát ngôn phản động mà. Có khi hắn đang chửi đểu mình sao?. Nghĩ vậy, bà bác sỹ hai tay chống nạnh quát: Hôm nay ông định ăn gì. Nhà chỉ có mỗi mớ rau “Răm” nữa thôi…!. Ông có ăn không thì bảo…!?

Tôi xin bà. Cho tôi ăn thứ đó là tôi hết… nộp thuế luôn đó nha.

Hả… Thế thì bữa nay cho nhịn luôn, khỏi cơm cháo chi hết. Đáng đời bọn phản động chuyên nói xấu đảng của tôi nhá!?



Lão đành ôm can 2 lít rượu 29 lụi cụi ra quán, gọi mấy đĩa thịt chó nóng hổi...!. Thôi thì cũng là qua bữa thôi, chớ biết sao giờ…!. Hu hu hu.

LHD: Mịa... Có vợ đảng viên nhiều khi nó... chó thế đấy. Hu hu hu.!?


Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

Số 19-299-2014: ĐÉO BIẾT...!?

NHÂN DÂN LÀ CÁI GIỐNG GÌ...?

Gã chồng hùng hục đi đi lại lại trong nhà. Thi thoảng lại chửi đổng: Địt con mẹ cả lũ chúng nó… Vợ gã ngạc nhiên lắm nhưng không dám hé răng, sợ gã khùng lên lại ăn mấy cái... đạp. Mãi sau không chịu nổi vợ gã mới khẽ khàng hỏi: Ông bức xúc cái chi?

Địt con mẹ cả lò nhà chúng nó. Có hỏi ông bao giờ đâu mà nó dám xưng xưng bảo rằng đây là “ý chí nguyện vọng của nhân dân” cơ chứ.

Nhân dân có tới gần 90 triệu. Chúng nó không bức xúc, cớ sao ông…?

Nhưng tôi có phải là nhân dân không?

Thì… chắc rồi.

Thế mà tôi sống hơn 60 năm trên đời, chẳng có thằng chó nào nó hỏi lấy một câu. Thế mà chúng nó cứ xưng xưng bảo đây là “ý chí nguyện vọng của nhân dân” là sao?

Ông nói cũng phải. Nhưng cái thứ nhân dân như ông có mơ cũng chẳng có đứa nào nó thèm hỏi đến. Không những thế, ông lạng quạng ra đường. Thấy ngứa mắt là nó ra ngay cái nghị định phải gió gì đó nó phạt luôn cả người “đi bộ đánh võng” là ông toi đời…

Vậy là cớ làm sao. Ở nhà vợ bắt nạt. Ra đường loạng quạng có khi bị chúng nó... phạt. Muốn đòi cái gật đầu rằng tao có đồng ý vụ đó chưa mà… chúng nó cũng đéo thèm để ý… Vậy cái nhà lước lúc nào cũng to mỏ hót rõ hay là “của dân, do dân, vì dân” cái con củ c… gì chứ?.

Ông muôn đời vưỡn là “nhân dân của chế độ XHCN vô cùng tươi đẹp, dân chủ nhất thế giới…” này. Nhưng đéo có thằng nào nó cần biết ông là ai đâu. Rõ chửa…


Nghĩ: Hóa ra xưa giờ chỉ có mỗi con vợ mình nó nói cái gì cũng đúng. Mả mẹ chúng nó… Đau thế...!?


Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

Số 18-298-2014: Chúng mày đi chết hết đi...!

Phần chưa có trong kịch bản

TÁO QUÂN 2014…!? (tiếp)


Ngọc Hoàng “thật” lững thững bước vào điện, khiến toàn thể văn võ bá quan đều… sững sờ. Ngài lớn tiếng quát: Dừng tay. Cho hạ ngay con Y Tế xuống. Cho nó về nhà ngủ với chồng nó đi. Hôm nay mày phải "phục vụ tận tình" cho nó nha. Tao tặng mày chai dầu ăn hiệu "Nep-Tuyn" một lít. Lúc nào cần thì tùy nghi sử dụng nha... Nhớ phải mần cho nó... lét đó. Sớm mai sang văn phòng tao... khám lại. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ... trên giao theo chỉ đạo thì... tao sẽ giúp đỡ nhiệt tình nha. Thật ra, tội lỗi của mày không phải do tự mày gây ra đâu…!?

Táo Y Tế quỳ mọp: Em cám ơn anh Hoàng muôn phần ạ. Anh Hoàng muôn năm… muôn năm… đại muôn năm ạ. Mai mốt em sẽ đến tận… nơi để cám ơn anh Hoàng đầy đủ theo “đúng quy trình” đấy ạ.

Khỏi chúc tụng. Mày lượn nhanh cho nước nó trong, kẻo… (lộ)

Bắc Đẩu vội khom lưng vái: Dạ thưa Ngọc Hoàng… “thật” ạ. Cớ sao…?

Nam Tào cũng cúi khom thưa: Ai - em cứ tưởng Ngọc Hoàng bị bệnh… Vậy là cớ làm sao chứ ạ?

Hai thằng kia đứng lên. Nghe ta hỏi đơi: Triều đình này của ai?

Nam Tào và Bắc Đẩu nhìn nhau cùng đồng thanh: Dạ thưa là của Nhà Trời ạ.

Nhà Trời của ai?

Dạ của Ngọc Hoàng ạ…

Tao vừa vắng mặt vài bữa. Vậy mà chúng mày đã làm loạn hết cả là sao?

Dạ thưa Ngọc Hoàng, chúng thần xin nhận “trách nhiệm chính trị” ạ…

Chả nhẽ chúng mày bao năm hầu hạ tao cẩn trọng. Đều cúc cung tận tụy. Một phường chân tay bộ hạ cả. Không lẽ tao lại... vậy sao. Hờ hờ!

Dạ… chí… chí… phải ạ…!?

Nhưng mà tao vừa đi gặp Thánh Ngài về. Thánh Ngài hiện đang buồn rũ cả ra…

Dạ… cứ tưởng mấy bữa anh âm thầm đi nhận chỉ thị bên anh Tập. Nên chúng em ở nhà đánh phải “tự… diễn biến” ạ.

Chúng mày tính làm loạn hả. Tao vừa bị Thánh Ngài đuổi ra khỏi cửa, còn chửi: “Chúng mày đi chết hết đi”

Vậy là sao?

Còn sao với giăng gì nữa hở. Hóa ra bao năm chúng mày ra tay sắp đặt kịch bản, tự tay chúng mày diễn. Tưởng thiên hạ nó ngu hết sao. Tao cứ ngỡ “Đã là đồng chí thì không còn ai xấu nữa”. Bao năm chúng ta đều chung lý tưởng cả… Ai ngờ!?

Dạ thưa Ngọc Hoàng chúng thần đâu dám ạ.

Tao tuyên bố: Từ nay giải tán cái đảng "Nhà Giời". Từ nay cho chúng mày ra “cơ chế thị trường” hết một lượt luôn thế…

Dạ thưa Ngọc Hoàng. Chúng thần xưa nay chỉ biết có mõn... cơ chế nhà Giời. Nay ra “thị trường” thì chỉ có mà ăn… cám lợn thôi ạ.

Tao quyết định rồi. Thánh Ngài bảo: Thật ra cái chủ nghĩa Ma-Le đó nó chết từ năm 1991 rồi. Chúng mày tồn tại đến bây giờ chỉ là khoác áo, là đồ giả hiệu nữa thôi. Diễn trò lừa đảo mãi cũng đéo ai thèm coi nữa đâu. Thôi giải tán luôn đi cho nó… sớm chợ.



                                       (Mai về tao treo... cổ tao tự tử luôn cho rồi)

Nam Tào bỗng lớn tiếng: Giải là giải thế nào chớ. Hậc… hậc… hậc…!? (gã bật... cười đểu)

Ngọc Hoàng quắc mắt: Thằng Nam Tào kia. Mày định mần phản hả?

Dạ không ạ. Thần đâu dám. Nhưng thần chợt nhớ lại... chuyện cũ.

Cũ nào?

Là cái này đây ạ?

Hử…?. Mày đưa cái “Sổ Tử” cho tao là sao?.

Dạ thưa Ngọc Hoàng. Ngày đó ngài đưa thần cái phong bì hơn 1 tỷ đô. Ngài bảo: Tao nhờ mày xóa tên tao và cả dòng họ nhà tao trong sổ tử đi. Bởi vậy ngài và con cháu nhà ngài mới được… đến ngày nay đấy ạ.

Hả… Vậy là… (Nghĩ: Địt con mẹ cả nhà bọn cộng sảng chúng mày nhá. Bố mày bị dính đòn nhà chúng mày mất rồi… Hu hu hu.). Ngài bỗng dịu giọng: Tất cả đều... bình thân. (Tao cũng… bình thân luôn).

Ngài quay sang “Thằng Tèo trông xe” đang cóm róm chúi mặt vào góc tối quát lớn: Thằng "Ngọc Hoàng giả" kia. Từ nay tao phong mày là Ngọc Hoàng chính thức. Mày có công cởi giầy ném vào mặt cả lũ quan chức chúng nó. Mày lại còn treo luôn cái con Y Tế chó dại đó lên… Thật ra thì tất cả chúng nó đáng phải treo cổ hết từ lâu rồi. Thôi… từ nay mày trông coi triều đình thay tao nha.

Thằng Tèo run lập cập: Dạ thưa...!. Thần dân chỉ là tên coi xe dưới hạ giới, một thằng Tèo mạt rệp thôi ạ. Hừ… hừ… Thần sợ quá…. Thần đâu dám ạ…!?

Mày xứng đáng lắm. Cứ coi cái giầy của mày ném vào mặt đám quan lại triều đình chó má chúng tao như thế. Mày đáng mặt làm Ngọc Hoàng lắm rồi. Hơn nữa đây là ý trời. Thằng nào chống lại “Trời Đất, Tổ Tiên, Dân Tộc” thì sẽ bị “Tru di cửu tộc” hiểu chửa. Là chín đời đó mày…!?


Ngọc Hoàng quay người, đưa mắt lướt một vòng điểm mặt tất cả văn võ bá quan. Ngài nghiêm giọng quát: Bãi triều…!


Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2014

Số 17-297-2014: "Thượng phương bảo... kê"

BẢO KIẾM HAY… BẢO KÊ?


Bà bác sỹ khoa sản đang cắm cúi coi TV. Bỗng bà vỗ đùi cái “đách” rồi cười lớn: Chí phải. Anh tổng đúng là đỉnh cao trí tuệ thật rồi. Thế mà đám phản biện nó cứ bảo…!

Bảo gì?

Bảo là anh tổng bị… lú.

Thế không lú thì là cái gì chứ. Không những “tổng” mà còn là “Đại Tổng Lú” nữa là khác ấy chứ.

Ông đừng có phát ngôn phản động nhá. Hôm nay mồng ba tết. Tôi không thèm chấp đâu nhá.

Thiệt sao?. Tôi hỏi bà. Cái gì là “sức mạnh của nhâng dâng bắt nguồn từ sự nãnh đạo của đoảng” thì ý nghĩa nó ra cái éo gì chớ?. Giả sử cứ nói ngược lại dư lày “Sức mạnh của “đoảng” bắt nguồn từ sức mạnh của nhân dân” cho nó lành. Nghe tuy có chưa sáng nghĩa lắm, nhưng cũng còn có tính “hiện thực cách mạng” chút. Nói như anh tổng thế thì chỉ có là “đỉnh cái hũ nút”. Đỉnh của đánh tráo khái niệm, là cái đỉnh… nhí nhố. Bà hiểu chưa?

Ông đúng là Hồ Đồ thật rồi. Từ trưa 30 đến giờ như cái hũ chìm. Toàn phát biểu lôm côm…

Ừa… thì tôi hũ chìm. Nhưng cũng vẫn còn hiểu tiếng Việt đó nha.

Ông đúng là… Trong tay anh tổng nắm quyền lực tối cao. Có anh Bá đới đao hộ vệ với thượng phương bảo kiếm… chấn cuốc. Sợ gì triều đình không vững chứ?

Bà nói một mà chẳng hiểu hai. Xưa giờ hễ triều đình nghiêm kỉ cương. Vua dân đồng lòng lo việc nước. Triều đình trước hết vì quyền lợi của dân của nước. Lo bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ quốc gia. Không hèn với giặc, ác với dân như… mới là nước mạnh. Sức mạnh của dân tộc được kết tinh từ lòng yêu nước, từ sự đoàn kết “Diên Hồng”. Với hàng triệu chữ “Sát Thát” trên cánh tay… Chớ cái thứ…!

Ơ… cái ông này. Ông kể tội ai ở đây?


Tôi chả kể tội ai cả. Đúng là có “Thượng Phương Bảo Kiếm” trong tay thật. Nhưng với triều chính loạn thần. Hôn quân cầm quyền. Bọn xu nịnh ngồi trên cậy quyền ăn cướp, tham nhũng, phá hoại. Cấu kết chặt chẽ với đám giang hồ xã hội đen thành những nhóm  Mafia nhỏ trong một triều đình Mafia lớn, lũng đoạn đất nước. Kẻ hiền trung bị ép rệp, bị tiêu diệt hầu hết như hiện nay thì “Thượng Phương Bảo Kiếm” cũng chỉ là cái thứ “Thượng Phương Bảo Kê” thôi nhá. Nói cho bà nhớ. Dân bây giờ khác rồi. Đừng có múa dìu qua mắt dân mãi nhá… nhá… nhá!