Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Số 369-2014 - GIẤC MƠ KÌ LẠ

Chém gió cúi từng

GIẤC MƠ KÌ LẠ

Hôm nay tiếp sứ thần bề trên. Anh uống hơi nhiều. Thằng lái xe đưa anh vào tận giường và anh thiếp đi…

Anh thấy mình đang thảnh thơi du ngoạn trong khu vườn tuyệt đẹp và mới lạ. Anh nghĩ: Hình như đây là thiên đường XHCN thì phải. Làm theo năng lực hưởng theo lao động cả trăm năm mới có ngày nay… Bỗng chớp sáng lóe, sấm nổ cái đùng. Anh ngước nhìn đã thấy Thiên Lôi đang túm tóc thằng Hói, thàng Ba thằng Tư… Ối giời… sao còn có cả Thánh ngài nữa kìa… Gã Thiên lôi mím môi vung búa…

Ói giời ơi… Anh Đại vùng chạy thật nhanh. Mịa nó. Cái bình của tao đâu rồi…

Bỗng có tiếng thẽ thọt vẳng bên tai: Bình nào… !?

Là cái bình mà lúc nào tao cũng phải bảo vệ thật chu đáo ấy. Tao sợ nhất là nó bị vỡ đó…


Nó còn đâu mà tìm…

Vậy nó đi đâu?

Tưởng các ông bán sang Tàu kiếm tiền đặng vơ vét bỏ túi hết rồi…

Thế tao biết núp vào đâu bi giờ.

Nè… Có mỗi cái ống đồng thì ngày xưa cho thằng Thoát Hoan nó núp để trốn về Tàu rồi. Hiện chỉ còn cái ống cống thôi. Có chui tạm không?

Thế nó dẫn về đâu?

Không biết…!?

Mịa đi đâu thì đi chớ đừng có sang Tàu nha…

Ua… Trước giờ mấy đời tổng bí chúng mày đều “coi kẻ thù là bạn” mà lúc muốn tìm đường trốn thì không dám sang bạn mà trú thân. Thiệt tình…!

Mịa sang đó thì đéo còn cái quần sịp mà che ku nữa ấy chớ…

Thế sao bao năm hễ cứ mở mồm ra là mày hô vang “4/16” cơ mà?

Đéo biết. Làm chánh chị thì phải nói láo, phải xuyên tạc lừa đảo, phải khóc đúng lúc, phải đi đêm... Lừa càng giỏi thì tức là mần chánh trị càng giỏi… Dưng mờ giờ bí quá. Giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này, tao biết chui vào đâu?

Thì chui ống cống núp tạm đi rồi tính sau nha…!?

Anh Đại giật mình choàng dậy... người ướt đẫm mồ hôi. May quá chỉ là mơ thôi, nhưng cũng đã... đái ra quần rồi.



Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

Số 368-2014 - Truyện ngắn - MÓN VỊT NƯỚNG 2 (tiếp)

MÓN VỊT NƯỚNG 2 (tiếp)


Này… bớ thằng “Buồi đen” kia. Mày vừa chửi đểu gì đấy…!?

Dạ thưa đại ca, em chỉ lẩm bẩm thôi ạ.

Đcm mày… Tao nghe rõ ràng mày vừa chửi thề mà…

Dạ… Nước Mỹ chúng em hiến pháp rồi luật pháp đều cho phép được chửi thề tự do luôn. Kể cả chúng nó mang hình em nó in vào quần sịp, nó… cởi truồng đi xe đạp khắp phố nó biểu tình. Kể cả thằng chồng nó kêu nó bị… “dấm đài” hàng đêm. Em cũng đéo cần quan tâm lun. Thằng chồng tức khí bèn viết stt, đưa lên mạng kêu bai bải rằng con vợ nó chân dài mà vưỡn mắc bệnh… dấm đài. Ác cái con đó nó “chỉ biết còn đẻng còn mình” nên sống chết nó nhất định không khai. Mịa… em biết thừa cái thứ nó… đái ra đó là thứ… tanh tưởi không hà?

Sao dzọ. “Dấm đài” mà toàn ra… thứ đó là sao?

Em có phỏng vấn kĩ rồi. Nó bảo… đấy là sản phẩm của thằng chả suốt đêm hôm trước vất vả lặn lội, nó “úp mặt vào sông quê” mấy lần rồi nó mới… trút sang ợ? …!

Mịa… vụ này tao mới nghe lần đầu đó nha. Nó ra cái lước gì mờ… lạ hoắc vậy chớ…?

Dạ nó ra cái nước của… chồng nó bơm vào đấy ạ?. Thế mà em vưỡn… vưỡn OK hết. Xin  Đại ca cho em biết cái đéo gì là… chửi thề vậy chứ?

Tao cũng có biết đéo đâu. Trên phường mấy lần cử cán bộ văn há đến góp ý. Tao chỉ bảo: Xin các đ/c thông cảm. Nói tục chửi đểu là bản chất của nhà em. Các đồng chí tha cho em được nhờ ạ… Thằng bí thơ phường quay đi chửi:

Đcm mấy thằng này toàn chửi bậy quen thân. Bảo mãi đéo chịu nghe…!”.

Có gì đâu. Hàng ngày tao đều có chửi “Đcm cả lò nhà chúng nó” mà. Quen miệng nó thành… truyền thống, thành bản chất chế độ… Nên có thằng thiếu tá chó gì đó nó mới bảo “tự do là cái con… kặc”. Dưới sự nãnh đạo toàn riện chiệt để, cực kì sáng suốt của đẻng đến gần chăm năm qua. Lại liên tục được học tập và mần việc theo tấm gương bác… “Hồ Quang”. Đến nỗi cái con người mẫu nó bảo “Chỉ cần TQ rút ra cái là cái hạnh phúc nó… trào ra ngay. Mịa… một câu giả nhời đầy… trí tuệ, đầy tấm gương bác “Hồ Quang”, đầy tính đẻng luôn…!?. Mày cũng biết rồi còn gì?

Ủa…. thế sao đại ca chửi em?

Là tao chứi cái đám… lưu manh côn đồ lừa đảo. Chuyên "nói một đàng mần một nẻo" kia…!

Dạ… em lưu manh hồi nào đâu. Đằng nào thì hết năm nay em cũng về em “vui thú điền viên” như anh Sáu thôi. Tránh voi chả xấu mặt nào. Em đã mua sẵn cái trại “Ô Vít” rồi. Em hàng ngày tập cưỡi ngựa, em ăn uống đàng hoàng, đủ chất. Cỡ như em ăn hàng Tàu cả 10 năm cũng đâu có sợ béo. Mịa, bác coi có thằng nào lợn như thằng Ủn mà còn thông minh đâu chứ?

Đcm mày. Đừng có chê thằng đó. Đến khi nó bị bệnh đéo đứng dậy nổi. Nó mới ngộ ra rằng: “Nước nó dân nó mới là của… chúng nó”. Thế là nó…

Dạ thưa đại ca. Đó vốn là xu thế thời đại thôi ạ. Thằng Ủn nó Ủn thế là triệu chứng béo phì, là thiểu năng trí tuệ thôi. Nhưng nó vốn con giòng cháu giống, lại được học bên tây về, nên nó chơi trò lá mặt lá trái…. Bộ mấy thằng chó bên xứ nhà bác nó ngu sao mà ngu tận mạng dzợ?.

Chúng nó cũng từng… “mần mình mần mầy” đó chớ?

Nó mần vụ đó với ai dzợ…?

Là với bố của nó…!

Bố nó là thằng nào dzợ.

Mịa tao phê quá đéo nhớ gì sất… Ừa… để tao nhớ cái coi… Ừa, Bố chúng nó là đám thằng Pu với thằng Tập đó…Ừa… vậy là tao hiểu rồi. Tao nhủ mày. Tới đây mày chơi chiêu của tao đi. Bọn Tây một đêm mần 5 cái. Bọn Tàu mần mỗi đêm ba cái. Còn tao mần mỗi đêm chỉ một cái thôi…

Bác ơi… Mỗi đêm một cái thì có gì oai đâu?

Đệch… thăng Ô mần tới “Thổng tống Hoa Kỳ” mà ngu tận mạng luôn. Mày về bảo con vợ của mày ý. Mỗi bữa mày chơi nguyên con vịt nướng Bắc Kinh vào. Mỗi đêm mày chỉ đá có một hiệp. Dưng mờ tới… gà gáy vưỡn còn đang… chưa tới bến.  Mày hiểu chửa…

Thằng Ô vội cúi gập tấm thân dài 2 mét của nó kêu lên rằng: Em xin bái phục đại ca… Hàng của em vốn vừa to vừa dài… Em học tập con “Kiều Lữ Hải Rương” em mần 30 cái mỗi đêm mà con mẻ vưỡn bảo: “Chã bõ ngứa lìn”, đéo có ý nghĩa gì sất… Mịa đau thế?

Thế sau hai khóa cầm quyền. Mày gặt hái được điều gì?

Em luôn phục vụ cho quyền lợi của nước Mỹ ạ

Điều đó là chính đáng. Tao buồn…

Dạ, đại ca buồn gì?

Là tao buồn cho chế độ của nước tao… Giả như chúng nó cũng vì quyền lợi của nước Vịt, của rân tộc Vịt được nửa của mày đi, thì tao đâu có viết cái vụ “món vịt nướng” như ri đâu. Hu hu hu… Em giúp việc ơi. Cho anh cái khắn giấy, đặng…

Dạ… em có đem theo khăn Mỹ đây ạ… Xin đại ca dùng tạm ạ…

Đcm cái khăn của mày… Phải nói là nó vừa mịn, vừa thơm, vừa hấp dẫn… Dưng mờ…

Mờ sao?

Là tao ngửi cái là cảm thấy mình văn minh hẳn lên. Đệch… lần sau sang đây. Mày nhớ mua cho tao dăm tấn để tao dùng dần nha…

Dạ thưa đại ca… Em xin tuân chỉ ạ. Chúng em đã từng sản xuất ra vũ trụ, ra phi thuyền… Nhưng ác cái vừa rồi thằng Điếu Kày nó sang nước em. Nó đi đôi dép mà em không thể nào tưởng tượng nổi. Nó vừa mát, vừa thoáng, vừa gọn lại vừa… “mô đeo” đến thế cơ chứ. Đệch… cả nước Mỹ chúng em đều… ngỡ ngàng?

Tao biết rồi… Vụ đó là nước Mỹ của mày chỉ ham cái to, cái vĩ đại… cái nhứt, mà quên bố nó cái nhỏ. Chúng mày đã bao giờ mần được cái bánh "trưng" to nhất, cái bánh "giày" to nhất (bao gồm… lõi xốp) để cúng tổ tiên chúng mày chưa…?

Dạ qủa này là em xin thua các đồng chí bên bác luôn.

Mày đã chịu phục chúng nó hẳn chưa?

Dạ… em phục lăn luôn rồi đấy ạ…

Có thế mày mới biết là Mỹ chưa to đâu nhá… "Nhật Mỹ" cũng chỉ đi… "rửa xe" thôi nhá. Bọn bên tao nó bảo thế. Đây nè…!


Dạ em hiểu ạ…

Thế thì mày bớt mồm đi nha. Nổ to lộ bố nó cái mục tiêu ra rồi…

Dạ… em xin ghi nhớ lời dạy của đại ca. Mịa từ giờ trở đi em có oánh rắm thì toàn là rắm… xịt thôi ạ. Oánh rắm to là đại ngu ạ.

Thế mà mấy thằng bên tao nó lên QH nó nổ tưng bừng… Mà tao biết chắc bằng GS-TS của chúng nó là chỉ toàn… hàng Tàu không hà.

Dạ thưa đại ca. Em xin có ý kiến ạ…

Mày ý… thả phanh đi…

Em xin mời đại ca sang cư trú bên em đi. Chớ ở bên xứ Vịt nhà đại ca bấy nay toàn… “Vịt nướng” không hà. Lũ chúng nó chỉ nuôi cho béo rồi đem… nướng mần mồi nhậu thôi ạ. Chớ…


Đcm thằng da đen mặt lầu kia nhá… He he he… Sao thằng này nó nói cái gì cũng đúng ý tao vậy ta… Đcm bọn giãy chết chó kia nhá…!?. Mày yên tâm đi. Cái đám Vịt ngan đó chỉ “muôn năm” được đến hết năm 2014 thôi nhá…!. Mịa chết nhanh đi kẻo toàn dân nó hô "một hai ba" cái. Nó… cùng chém là đéo đỡ được đâu… Hừm…!?

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

Số 367-2014 - Truyện ngắn MÓN VỊT NƯỚNG 2 (tiếp)

MÓN VỊT NƯỚNG 2 (tiếp)


 Đcm… "Buồi đen" là thằng nào? Đừng có đóng giả côn a ra đường ăn cướp, rồi khi bị phanh phui thì chối bay chối biến rằng… mấy thằng đó là côn an thiệt. Dưng mờ nó chỉ đóng giả bọn "quần chúng tự phát", nó đi cướp thôi… à nha.

Dạ em đích thị họ Ô. Tên chính thức là “Bá mà” đây ạ.

Đcm nhà bọn giãy chết kia nhá. Bọn chúng mày tuyền dối trá lừa đảo, toàn tuyền truyền định hướng, toàn coi lịch sử là cái thùng rác đặng phi tang quá khứ xấu xa bẩn thỉu man rợ của chúng mày, toàn tự nhận mình hay mình tốt nhất thiên hạ…. thôi nhá!

Bác đang chửi ai dzợ…?

Hả… tao đang chửi bọn chó ý mờ. Thế mày không phải giống đó hả.

Dạ… Bác hiểu nhầm ý em rồi.

Nhầm là nhầm làm sao. Cái cách mày gọi điện thoại khi tao đang nhậu tới phê lòi, lại không có số trong danh bạ thì là toàn bọn… khủng bố thôi nhá. Tao không có đăng kí dịch vụ gì cả… Mà hàng ngày bọn “Vịt Teo” nó nhắn cả chục cái tin nhắn mà tao không yêu cầu… Mịa… tao tắt máy cả ngày đéo dám gọi gì, nghe gì. Thế mà khi mở ra vưỡn có tới cả vài chục cái tin nhắn. Mịa… Cứ như chúng nó bỏ mắm tôm, dầu nhớt, rác rưởi hối thối vào nhà mình vậy?

Đó là do thằng họ Phùng nó kinh doanh đểu. Bọn “Vịt Teo” là sân sau của nó, nên mí có vụ chơi đòn bẩn đó chớ. Mịa… mang rác đổ vào nhà người ta chỉ là bọn “côn đồ đỏ” mới dám làm thôi. Người tử tế ai làm vậy chớ?.

Ừa… họ Ô lại cuốc tịch Mỹ thì phải khác bọn chó đói đó chứ. Mịa… mày nói nãy giờ toàn đúng không à. Thế mày gọi cho tao có việc gì không?

Dạ… Vừa rồi em chấp hành lệnh của “SIÊU QUYỀN LỰC”. Em bán vũ khí sát thương… từng phần cho bọn Vịt ạ.

Thế nó không đền đáp mày cái gì à?

Dạ… em "nhả" cái nhơn quyền phát. Thế là bọn chúng nó thả ngay mấy thằng “tù nhơn lương tâm”

Ủa… tao nghe thằng Điếu Kày nó bị… trục xuất sang Mỹ mà. Bộ chúng nó coi nước Mỹ chúng mày là cái xứ toàn nhập khẩu, toàn chứa chấp bọn phản động hay sao?

Dạ… Đó là chúng nó đi đêm với em. Chúng nó thả mấy thằng đó rồi trục xuất thẳng sang em là do… em đồng ý nhận đó. Nó sang em được sống trong chế độ Rân trủ. Được hưởng cuộc sống tự do thật sự. Dưng mờ bên các bác  ý. Chúng nó coi Tự do là “cái con cặc”  nên em vẫn còn có chút… băn khoăn.

Mày quả là hiểu biết… Dưng mờ…

Dạ thưa đại ca. Dưng mờ câu đại ca vừa nói có nhiều ý nghĩa. Em muốn biết cái … dưng mà đó là cái giống gì ạ…

Đệch… Làm tới tổng thống Hoa Kỳ mà ngu lâu khó đào tạo vậy chớ…

Nè Lão chửi em thì em đành chịu. Bề dưới sao dám cãi bề trên. Cỡ như thằng Pu, thằng Tập… mịa, cương với em là em đập phát chết liền đấy ạ…

Mày nói thế bộ mày cho đám lãnh đạo xứ Vịt tao chỉ là "món vịt nướng" hết sao?.

Dạ thưa đại ca. Chúng nó vốn giống gì em đếch thèm biết. Mịa, bắt tay chúng nó cứ tưởng cầm nhầm phải chân... heo rừng không hà.

Đó là do…  “quá khứ để lại” thôi mà.

Dạ… Ngưỡi Mỹ chúng em có câu: “Nói nhời phải giữ lấy nhời” Nhổ xong lại liếm như mấy thằng bên bác ý thì… Em nói bác đừng buồn nha.

Thì mày cứ nói đi…

Đệch… suốt ngày chúng nó tuyên truyền em là kẻ thù xâm lược… Rồi suốt ngày chúng nó chửi em là “thế lực thù địch”. Quanh năm nó coi bọn “Tàu Khựa” là bạn… Bộ em tin cái bọn "coi kẻ thù là bạn" như chúng nó thì em... chết liền?

Ừa… Tao cũng nghĩ vậy… Cớ sao mày bớt cấm vận, mày bán vũ khí sát thương cho chúng nó. Mày không biết rằng, bán cho chúng nó thì chỉ hai ngày sau là công nghệ của chúng mày nằm trên bàn của bọn Tàu Khựa ngay rồi à?

Dạ… em biết.

Biết sao vưỡn bán…

Bác ui… điều này em không giả nhời bác được đâu?

Vậy là sao?

Là em bán hàng thật chăm phần chăm đấy chứ ạ.

Thế sao mày vưỡn bán… Mày không sợ nó ăn cắp bản quyền, nó mần hàng nhái nó đánh lại mày sao. Mịa, bọn chó Tàu là siêu ăn cắp đó mày.

Dạ.. em cố ý cho chúng nó ăn cắp đấy ạ.

Vậy là sao?

Dạ… công nghệ em bán cho bọn Vịt các bác là từ năm 1960 rồi ạ.

Ủa… Mày hay vậy ta. Dưng cho tao hỏi cái. Thế công nghệ mới hiện đại nhất bây giờ liệu có chiêu “bắt tay trên màn hình” không.

Dạ có ạ…

Mở cho anh cái. Anh muốn bắt tay cám ơn thằng Ô phát…!?

Dạ… để em gọi về Nhà Trắng bẩu chúng nó nối vệ tinh cái đã…

Đcm mày. Cớ sao mày dám ôm cái con… Ni na Phạm chặt tới mức…?

Dạ là nó ôm em chặt đấy chớ.

Đcm… “cái tay… cái tay… túm lấy cái tay”… Là cái tay của mày đó.

Dạ… em trong sáng mà…

Dân Vịt xứ tao đéo có cái gì gọi là “chong sáng” sất. Đcm thằng mô mà dám ôm con giúp việc của tao là tao chém à…

Thằng Ô sửng cồ: Đcm cái văn há của xứ đại ca nhá. Ôm thôi có mần gì đâu. Bộ đại ca thấy em rờ bím con đó hả. Em mờ mần thế là con vợ em nó… xả em làm hai phần từ đầu đến… ku, không chừa chỗ nào. Hu hu hu…

Ừa… dzậy là tao thông cảm rồi. Tao vốn có tình cảm với con NiNa. Thấy mày ôm nó chặt quá. Tao tưởng… Thôi… mày đừng có giận nha. Tao già rồi mà vưỡn nổi máu… ham. He he he

Dạ… em không dám ạ…


Gã Ô quay ra  vừa đi vừa chửi… Đcm mẹ chúng mày. Cứ tưởng bố mày bán vũ khí sát thương, rồi “hợp tác toàn diện”… Bộ bố mày mù hay sao. Bao năm nay chúng mày tự nguyện làm chó cho bọn Tàu. Bây giờ bọn Tàu sắp… “ao”, chúng mày vội quay sang nịnh bợ bố mày. Đcm… lũ ăn cháo đá bát này “cầm lên được bỏ xuống được” nha. Đại ca cứ yên tâm. Em … Ô chớ đâu phải mấy thằng Pu, thằng Tập với thăng… Ủa… thằng chó nào bên đại ca nữa mà mình không nhớ ra tên ta.

(còn nữa)


Số 365-2014 - Truyện ngắn - MÓN VỊT NƯỚNG 2

MÓN VỊT NƯỚNG 2.

Em đang làm gì đấy.

Dạ… tại em thấy anh thích món Vịt nướng nên sáng nay đi chợ em mua nguyên một con vịt…


Ối giời đất ơi. Xứ ta có tới  hơn 3 triệu con vịt. Cộng thêm vợ con gia đình ba đời họ Vịt nhà chúng nó tính sơ sơ cũng cả… chục triệu. Mịa… đem nướng chúng nó lên. Anh nhậu tới mút mùa vẫn chưa hết… !

Là tại em thấy anh thích nhậu món… Vịt nướng mờ…?

Đcm nó thôi rồi. Ai bảo đi mê cô giúp việc trẻ khỏe, đa râm lại… xinh quá mạng đi chớ. Miềng cố gắng cả tháng vẫn không đạt yêu cầu… !?

Nè… em lại gần đây anh nói nhỏ nha. Từ giờ mỗi đêm anh chỉ đá được một hiệp thôi à… ?.

Thì vưỡn. Một hiệp của anh nó đáng ra một hiệp lắm… Anh cấm được cho ai biết kinh nghiệm đó nha. Cái cách mà chỉ một hiệp là đến… gà gáy luôn đó?

Nè… em còn chưa biết thì thằng chó nào nó biết. Bộ em tính anh dễ dàng khổ biến kinh nghiệm mần Kách Mệnh sao chớ. Đcm nhà chúng nó. Cái văn minh tiến bộ thì đéo có học. Lại đi theo cái thằng Mac, thằng Ăng, thèng Lê… Đến nỗi năm 1991 nó đổ vỡ hàng loạt. Thế là cuồng cuồng lên đéo biết dựa vào ai. Sau khi bị thằng họ Đặng nó dạy cho bài học nên thân năm 79. Cả lũ run như chó phải bả, bèn xin họp cái “hội nghị thánh đổ”, xin cúi đầu làm chó cho bọn Tàu từ đó… Đcm… thiệt tình!

Dạ… anh vừa lẩm bẩm gì thế?. “Món vịt nướng 2” đã được 99%. Có nhậu không thì bảo. Hay là anh lại… mềm nhũn rồi?

(Nghĩ: Đcm nó. Cô giúp việc chỉ được cái nói đúng là không ai bằng. Giờ có nhậu phê tới… rốn thì thằng đó cũng vưỡn… mềm nhũn bố nó rồi. Hừm…!?)

Đâu có. Mềm thì anh sẽ cố. Nó cứng được hay không là do tài của em đó?

Hả… xưa giờ anh bảo chơi toàn rượu xịn. Cái tẩu nó cứng ngắc 24/24 cơ mờ…!

Cứ đợi đấy. Anh chơi quả rượu xịn này xong cái là… “năm bờ oăn” ngay…!

Thiệt không?

Thử cái biết ngay. Em mau mang mồi lên đi.

Anh ơi… có một điều em không hiểu.

Hiểu gì?

Anh vốn là là “SIÊU QUYỀN LỰC” mà sao anh nhậu suốt ngày suốt tuần suốt tháng… Bộ anh không dành ra mấy phút, đặng anh động não suy nghĩ đặng... đặng nghĩ kế gì đó đặng… để ra quyết định cho cả thế giái vậy?

Em đâu có biết. Cả 16 thằng trong BCT nó có bao giờ nghĩ đâu. Hễ thằng Đại nó bảo sao thì 15 thằng kia đều gật hết. Dưng mờ thằng Đại nó cũng có nghĩ gì đâu. Nó nhận chỉ đạo thẳng từ bên thăng Tập, nó về truyền đạt nguyên văn thôi mờ…!?. Em hỏi câu hơi bị… ngu lâu. Anh không nhậu thì biết mần cái gì. Em coi TV đi. Các quan chức xứ ta hễ thằng nào phát biểu thường rất hoành tráng nhưng lại rất chung chung, rất bâng quơ. Khi bị chất vấn thì loanh quanh lo co, không giả nhời thẳng vào vấn đề… Rồi sau đó tạt bóng… lung tung, rồi lên TV nổ tanh bành luôn. Mờ nó vưỡn làm nãnh đạo… muôn năm đấy thôi.

Nổ gì vậy anh?

Bản chất nhà chúng nó là vậy. Nổ thì tanh bảnh, nổ vĩ đại luôn. Dưng mà đéo biết chúng nó nói cái gì?

Ủa… vậy sao?. Chắc họ không dám nói ra thôi chớ bộ. Nói quan điểm hay suy nghĩ của mình thì có khó chi mô.

Bởi dzậy. Khó cái là chúng nó đéo có cái chính danh. Bao năm nay toàn “tuyên truyền định hướng”. Tức là “tao nói thế, dưng mờ chúng mày phải hiểu theo ý tao là… thế này cơ”!?. Giờ mới lòi mặt nạ lừa bịp dối trá. Đến Thánh Ngài mà có tới hơn 4 ngày sinh với hàng chục cái tên… Đéo biết tên nào là tên thật nữa thì…?.

Ủa vậy sao. Thì ra họ đều là “Người cõi trên” hả anh?. Anh ơi theo em biết thì người cõi trên đều là tiên là phật hết đó anh ờ…?

Không phải. Ổng có vợ có con đùm đề mà. Có đếm trên đầu ngón tay hết cả bàn tay luôn cũng chưa đếm hết vợ ổng đâu. Dưng mờ…!

Mờ sao?

Nhưng BCT không cho nhận… con.

Vậy là sao chớ?

Thánh mờ… Thánh thì phải không vợ không con, hoặc có vợ con đùm đề  thì cũng phải coi như… “vưỡn còn zin 100%”, đặng mới thánh được chớ?

Thánh mờ đa râm như thế thì là…  thánh đểu à?

Ủa… sao em biết hay dzợ ta…?

Cái gì giấu mãi rồi thiên hạ cũng sẽ biết. Cái kim bọc trong núm giẻ, lâu ngày rồi cũng lòi ra…

Anh thì khác nha. Anh đâu có thánh chó gì đâu. Anh chỉ có một vợ. Và  em là… vợ thứ thôi hà. Có câu: “Làm trai hai vợ phải thương… vợ nhì!?. Nghe mà có lý đó nha…

Reng… Reng…!

Ủa thèng nèo gọi đó…?

Dạ.. em nghe tiếng thấy lạ hoắc à. Hình như không phải người xứ ta…

Hăn nói tiếng gì?

Dạ… em đâu có biết?

Dưa máy cho anh…

Dạ đây ạ…

Mày là thằng… buồi nào vậy?

Dạ em… “buồi đen” đây ạ.


(còn nữa)

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

Số 364-2014 - CHUYỆN TÌNH LÀNG HO QUẠN - (tiếp và xả hết... râm)

CHUYỆN TÌNH LÀNG “HO QUẠN” (hết)


Trang Hái thất tình bấy lâu ăn không ngon, ngủ không yên thành ra gầy mòn… Một ngày anh nghĩ… Mịa… mình cũng đâu có hèn. Mình vốn chí lớn, gan lại to mờ… Thế mà cái con Cái Thủy nó dám lên mặt với mình. Nó  dám bỏ mình nó đi theo… giai. Mịa… tức thế. Và rồi… Anh quyết chí lập nghiệp… Từ một “Anh Hai làng Ho Quạn”. Anh bỗng nhiên nổi danh. Càng ngày anh càng trở nên nổi tiếng khắp nước với giọng hát vừa bay bướm vừa lãng mạn, đầy chất… gợi tình. Anh được tổ chức quan tâm. Một ngày đẹp trời, anh được cấp trên gọi lên dự lễ… phát thẻ, được giao giữ chức giám đốc “Trung tâm hát Ho Quạn” của tỉnh… Trong trái tim nồng nàn tình yêu, anh vẫn nung nấu mối tình xưa… Nghe trên đài mới biết. Cái Thủy trong lòng anh đã lên đên chức… “đại biểu quốc hội”. Anh căm lắm. Nghĩ mình cũng đâu có hèn. Mà sao phấn đấu bao năm cũng chỉ… Bao đêm vắt tay lên trán nghĩ suy. Anh mới ngộ ra cái chân lý: Thì ra là mình không có cái đó. Cái đó ai cũng bảo nó bẩn, nó thối. Ai cũng né không dám gọi đúng cái tên của nó. Nhưng nó lại làm nên sự sung sướng. Mà hết thảy từ quan trên đến quan dưới, có thằng nào không từng “úp mặt vào sông quê” đâu chứ.. Mình đường đường cũng giám đốc “Trung tâm hát Ho Quạn” chớ bộ… . Bao đêm không ngủ. Anh nghĩ mãi… nghĩ mãi… Bỗng một ngày đẹp trời… Sau nhiều đêm thức trắng lên kế hoạch. Gần sáng bỗng anh hét vang… Đây rồi. Cơ hội cho mình nổi tiếng đây rồi…

Sáng hôm sau anh lên “Sở Văn Há” trình bầy kế hoạch. Ngài Giám đôc há mồm cá ngão ra để nghe anh trình bầy, cái đầu hói liên tục gật gù. Mắt gã lem lém nhìn trộm cái phong bì bên cạnh tay anh… Mọi việc coi như xong… Mấy tháng sau mới vào hội. Làng Ho Quạn năm nay thưa thớt khách về thăm. Anh nghĩ, khách về hội đâu có quan trọng. Cái chính là quan chức xe pháo nườm nượp, đỗ cả dãy dài là… oai rồi. Anh chắc mẩm kế hoạch của anh được phê duyệt phen này chắc ăn như bắp…

Đúng ngày, mấy chú bên phòng nhân sự đã tụ họp đủ cả hơn một ngàn chị năm chị sáu chị bẩy chị tám chị… út ít Cũng đầy đủ áo tứ thân, nón ba tầm kéo nhau về… tề tựu đông đủ dưới cờ. Hàng ngày luyện hát say mê…!?

Bài hát “Bài Ho Quạn hát bầy”… do anh chủ trì đã “thành công tốt đẹp”. Xưa giờ xứ ta cái gì cũng phải nhất. Này nhá bánh chưng phải to nhất, bánh dày cũng phải... to nhất. Là ngày giỗ tổ cơ mà, dù là… lõi xốp. Mình chơi quả hát “Ho Quạn…bầy” này là trúng số độc đắc rồi. Phen này cả nước sẽ vinh danh “Hát Ho Quạn to nhất” cho coi…

Màn trình diễn thành công tốt đẹp. Trên dưới đều vỗ tay râm ran. Báo chí đăng tin chộp hình thoải con gà mái… Lăng xê hết cỡ… Thế mà bọn thối mồm nó dám dè bỉu. Nó bảo: Xưa giờ, Ho Quạn là chỉ hát giao duyên, tức là anh với chị làng Ho Quạn đến hội chỉ thi hát coi làng nào hơn làng nào. Nhất là cái quy định “Anh Hai Chị Hai làng Ho Quạn không được phép lấy nhau…”. Bởi vậy mình có lấy được cái con Cai Hải  chó đó đâu… Mình làm quan chức. Sang năm về hưu rồi. Cũng phải có cái gì đó… ghi lại dấu ấn… để đời chứ. Ít ra mình cũng phải nổi tiếng phát…  Mả bố mấy thằng thối mồm. Nó mệnh danh Giáo sư tiến sỹ mà chả hiểu chó gì cả. Hát là hát, văn há là văn há chứ…!?. Hai cái đó do hai cơ quan quản ní điều hành khác nhau chớ bộ. Mấy thằng chó đó biết Ho Quạn là cái đéo gì đâu. Mình đưa cái phong bì cái là chúng nó... kí liền. Thế mà mấy thằng đéo được sơ múi gì bỗng dưng thành... thối mồm, cứ dài mỏ châm chọc, bảo mình bị… cuồng dâm… Mà mình có cuồng dâm bao giờ đâu chứ?. Mình chỉ là giám đốc cái trung tâm hát… Ho Quạn của tình thôi mà…!?

... 

Mấy năm sau. Có một ngày trời đẹp, gió mát hiu hiu. Vợ mất đã lâu, Trang Hái đi chợ mua rau về tự nấu cơm. Mịa… com bụi mãi thấy người nó… háo quá.. Bất ngờ… Trang Hái gặp lại người tình xưa. Chàng bèn mời Cai Hải vào quán cà phê, gọi hai ly nước… Thấy vẻ mặt Cai Hải rầu rầu. Trang Hái thấy thương lạ, bèn hỏi: Em có chuyện chi mà buồn vậy chứ?

Đâu có…! Cai Hải xua tay nói chỏng?

Anh biết mà. Dân Ho Quạn chúng mình đâu có giỏi nói dối. Anh mấy chục năm làm quan, chuyên dối trên lừa dưỡi. Giờ thấy nói dối cái biết liền…

Là em có chuyện khó nói.

Giờ mình già mõ ra rồi. Ngày đó yêu em. Anh phun như… vòi rồng. Nay thì rặn cả tiếng đồng hồ chỉ ra có… nửa giọt. Ác cái nó lại…

Lại sao?

Nó không phải màu nước gạo…?

Thế nó là… nước gì?

Nước cống…!

Thì thôi. Anh chấp nhận vậy đi…! Vậy là anh hỏng thật rồi.

Thế còn em thì sao? Tình hình… điện nước thế nào…?

Nó cũng chỉ được có thế thôi. Ngày đó anh phun phè phè. Em tháo như suối nóng. Nghĩ đời người ta giống như cái kho. Xài nhanh chóng hết. Em bây giờ…?

Giờ sao… bộ có còn được nữa không?

Hết rồi anh ơi.

Dù sao thì đã gặp em đây. Anh cố tình hẹn em tối nay nhá. Tại nhà nghỉ X… không gặp không về…

Dạ… Tình cũ không rủ cũng đến. Đúng giờ em sẽ “đến hẹn lại lên”. Nhưng… !?

Sao hả em?

Trước khi đi anh ghé qua hàng bán đồ công nghệ phẩm nha?

Đế làm gì hở em?

Anh mua một chai dầu ăn hiệu “Nép-Tuyn" cỡ hai lít… Em tính, cỡ một lít chưa đủ đâu anh ạ?

Để làm gì chứ…

Tối nay đúng giờ nha. Đến lúc đó anh khắc biết…

LHĐ: Đéo biết cuộc tình Ho Quạn sẽ đi về đâu. Dưng mờ thấy họ đằm thắm như thế. Mình củng thấy… cảm động. Bỗng dưng nhớ bà BS quá chời đi... Hu hu hu !?


Số 363-2014 - Truyện ngắn - TRUYỆN TÌNH LÀNG... HO QUẠN?

CHUYỆN TÌNH LÀNG “HO QUẠN”

Ngáy Cái Thủy sắp 13 tuổi. Không hiểu vì sao má suốt ngày cứ nhấp nha nhấp nhổm. U nó bảo: Các cụ có câu “Gái thập tam, nam thập lục”. Bộ mày cấn lắm rồi sao.

U ơi. Con suốt đêm không ngủ. Cái chỗ đó nó cứ… ngứa ran lên ạ.

Ngứa thế nào?

Dạ không phải ngứa, mà là nó… cứ ngứa… ran?

Tao đã bảo rồi… Mình là đờn bà, U ngày trước cũng vậy, mới có 12 tuổi là u đã ngứa ran lắm rồi. Dưng mờ… lề lối gia phong. Ngứa thì thò tay vào quần mà gãi, chớ không được kêu ca… Nghe chủa.

Dưng mò con gãi cả đêm, càng gãi lại càng ngứa tợn, có ngủ được đâu.

U lại nhớ câu “con hơn cha là nhà có phúc”. Cha mày 10 năm nay đã… xụi lơ. Khiến u phải lên chùa tính… ăn rặm. May gặp thằng chả họ Thích nó cũng...?

Ủa… “Ăm Rặm” là gì vậy u?

Là… Ùa… ùa… thì là ăn rặm đó…! Bà thở dài. Con gái có nhớn mà không có khôn. Nói mãi mà nó chả hiểu gì sất… Bà lại thở dài cái… sượt.


(Mày coi u mày ngày xưa đây này. Chỉ cần ra... đứng đường cái là khối thằng nó ham liền.) 

Nhưng cả đêm con vưỡn không thể nào ngủ được vì… ngứa. Càng gãi thì càng… sướng. Và cái… “Mụ Rân” nó cứ… phồng lên…!?

Một ngày Cái Thủy theo đám chị đi hát trong ngày hội làng. Làng nó có tên là làng “Ho Quạn”. Giai  gái đến tuổi đều đi hát. Thủy ta diện bộ cánh đẹp nhất. “Quần tứ thân, áo Ho Quạn truyền thống, nón quai thao...". Mặc cho chị em say mê hát. Cái Thủy chỉ nhăm nhăm tìm giai. Nó nhận ra một anh đẹp trai lại hát đối hay nhất làng bên. Thủy đem lòng si mê… Đêm về, nàng toàn thò tay vào quần gãi “Mụ Rân”, miệng liên tục hát bài “đêm qua nhớ bạn”… Đến nỗi u cái Thủy chửi rầm rầm… Tao nhắc cho mày nhớ nhá. Ho quạn chỉ là bạn hát thôi nhá. Truyền đời cho mày hay. Anh hai chị hai không được lấy nhau… Nghe mày hát cả đêm chỉ cõ mỗi câu đó làm tao cũng... mủi lòng. Bà khẽ kháng đưa miếng trầu lên miệng nhai chóp chép, giọng kể lể: Ngày đó tao 12 tuổi, cũng được u tao cho theo chị em đi hát. Tao gặp được anh đó. Ảnh đi theo đám hát. Suốt buổi chả thấy ảnh hát câu nào. U mấy lần buông câu hát gợi ý mà thấy ảnh cứ… lặng thinh. Càng nhìn ảnh u càng mê tơi. Ảnh dáng thư sinh, ra người nho nhã vẻ con nhà... có học. Dưng mờ khi u phải bóng phải gió ảnh rồi, thì mới hay ảnh là con nhà quan. Nhà ảnh đang vào hồi cơ cực. Cha ảnh vì say rượu nên ra lệnh cho đám “Cảnh Khuyển” đánh chết oan người ta. Triều đình hồi đó nghiêm hơn triều đình ta bi giờ. Tiền cũng không giải được tội. Cha ảnh dính tội tử… May nhờ dòng họ nhà ảnh lúc bấy giờ cùng họ nhà vua. Bề trên mới bày cho cha ảnh cách thoát tội tử. Cha ảnh bèn trốn về tận rừng Sát làm thầy bốc thuốc. Hết đường sinh sống, ảnh bèn xin làm chân cu li dưới tàu của Pháp đặng “tìm đường cứu nước”... Thế là tao hết mơ mộng. Ngày bố mày mang lễ đến hỏi, tao chỉ bảo u tao rằng: “U thích ai thì u cứ gả”. Thế là tao về làm dâu nhà đó. Tao nào có thích gì thằng chả đâu. Thế mà ở với nhau mấy chục năm. Tao đẻ tới 10 đứa lận.. Thằng chả nó làm cách chi mà hay vậy chớ…!?

Thôi mẹ đừng có kể chuyện đó mãi làm… con nứng. Hội làng ta vừa rồi con hát đối với một anh tên là Trang Hái… Ảnh tuy không cao to, dưng mà coi cái mặt cũng thấy hơi hơi mặn mà… Con đem lòng yêu anh ý. Con đã… trao khăn.

Hả… đã trao khăn. Ừa… trao khăn thì tao không có thèm để ý. Trao khăn rồi… mày có trao thêm cái gì nữa không?

Dạ ảnh rủ con lên đồi. Ảnh ôm con, rồi ảnh…

Ối giời… Thế là mày chết rồi. Cái đó bán được ngàn vàng. Mày cho khơi khơi thế… Ối giời ơi… uổng quá… uổng quá?

Dạ… ban đầu thì thấy hơi đau, nhưng sau đó thì… sướng lắm ạ.

Mày y chang tao ngày xưa. Dưng mờ… nay là thời hiện đại. Mày phải theo chí hướng… thằng chả đó. Mày phải đi làm “Kách Mệnh”. Mày phải tìm con đường mày cứu… Ủa… là cứu cái chó gì đây nhở?. Chúng mày là dòng giống Rồng Tiên…. Phải biết cách… đánh đổi lợi ích. Mày hiểu chửa. Mày cho thế thì… rẻ quá. Ngu thì ngu có mùa thôi. Mày ngu cả bốn mùa thế thì sao thành người được hở con?

Dạ… con xin vâng nhời u dạy bảo ạ…!

Vài năm sau đó Cái Thủy lấy chồng. Nó kịp tìm được chàng rể là một nhà quản lý văn hóa đức cao trọng vọng tận trên tỉnh. Ngày cưới…U Cái Thủy thích chí, cười khoe cả hàm răng đen chỉ còn tại ngoại có… vài chục % .

Năm ấy theo cơ cấu quốc hội, “Làng văn hóa dân gian” có một vé cơ cấu. Cái Thủy được chồng nó dẫn dắt thành ra… trúng quả. Nó nghiễm nhiên thành Đại Biểu Cuốc Hội. Năm sau, Cái Thủy được đại diện cho quốc gia đi hát ở Nhựt… Cái Thủy tuy đã xuống sề, hơi đã phều phào... Nhưng kíp hát vẫn thành công rực rỡ. Tiền “Cát-Sê” thu khá bộn. Thằng trưởng đoàn lăm le đến bảo.  Nè… em muốn con trai không?

Hở… Chồng em làm gì có… thứ đó?

Thời nay người ta đã công nhận thuyết gien. Con trai hay con gái là do ở thằng đờn ông?

Ủa… vậy sao?

Bi giờ em muốn con trai không?

Dạ… em thích vụ đó lắm rồi đấy ạ…

Thì đêm nay… anh sắp đặt nha. Đảm bảo không ra con trai không tính tiền…!?



(Hàng đây nè... Đảm bảo phê tới số luôn?

P/S: Không biết bọn côn an chó bên Nhựt nó chơi quả gì. Mà từ đó, không thấy Cái Thủy lên truyền thông nước nhà nước hát nữa...!?. 

(còn nữa)

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

Số 363-2014 - MÓN VỊT NƯỚNG (tiếp và hết)

MÓN VỊT NƯỚNG (tiếp)

Reng…

Lại thằng nào gọi đấy?.

Dạ chú 3X ạ…

Ừa… thằng này nó thông minh. Dù học trong rừng nó cũng đã từng có bằng tốt nghiệp đại học luật “RỪNG RÚ”.  Đưa đây…!

A… nô. Tao phê má nó rồi. Có rì thì lói nhanh, lói ít hiểu nhiều đi. Lói dài lổ lắm là tao đéo nghe được đâu. (Mịa, phê quá… cứng cả lưỡi!?)

Dạ thưa đại ca. Trước em đã bá cáo với đại ca là… em muốn mần cái “thổng tống”. Dưng mờ nay thì…

Thì sao…?

Dạ... Em hết ham rồi ạ.

Là sao. Bấy lâu tao luôn ủng hộ mày một phiếu. Cớ sao…

Dạ… Sau cái vụ Cơ-Rim thì em thấy nản. Mình là kẻ yếu. Xưa nay có bao giờ “độc lâp tự do…” đúng như kiểu của bác… Hồ Quảng được đâu. Hết dựa hơi anh Sít, lại đến anh Mao… Đến lúc Sít Mao chết sạch thì chúng nó lại phải nhờ đến ai thì bác biết rồi còn gì. Đừng bắt em đọc tên họ mấy thằng đó ra là nó cho cho em ngửi… “Urani…”, là toi ba đời nhà em luôn đó.

Ủa… tao tưởng quả đó là đòn mày dằn mặt thằng Bá …?

Dạ, không phải ạ. Thằng Đại nó muốn dùng thằng Bá để diệt em. Ai ngờ em mơi ra mấy vụ. Thằng Bá chỉ là tên “vũ dũng vô mưu”. Nó mang “Thượng phương bảo kiếm” ra chém lung tung, toàn chết quân nó… Thế là thằng Đại nó cho thằng Bá rớt quả tạ, để tránh hậu họa…

Ủa… tao tưởng thằng Đại với thằng Tư xưa giờ vưỡn được tiếng “niêm khiết” nắm mà…?

Dạ chúng nó ăn kín quá. Lại được cái truyền thông là của chúng nó nên nó ăn dày thế mà vưỡn be bịt được hết, có ai biết đâu…?

Nghe mày nói tao mí nhớ ra. Vụ gì thì thằng Đại nó cũng đều có xơi hết…

Dạ… nay nó tính chơi trò chống tham nhũng, nó định mượn gió bẻ măng, nó chơi em sát ván. Mịa... đệ của em chết hàng loạt luôn...!. Bài này của anh Tập dạy mà. Nó chỉ là thằng học lóm thôi. Tài đến đâu mà đòi… chớ?

Bởi dzậy… Ủa, mà nãy giờ toàn nói dông dài. Mày có hỏi rì không. Bố mày phê lắm rồi.

Dạ… em chỉ xin ý kiến chỉ đạo thôi ạ.

Mày vưỡn... muốn mần cái "thổng tống" chứ rì?

Dạ… Anh Pu ngon hàng thế. Lại trùm KGB giết người không dao mà còn…

Thì mày xin làm chó cho nhà thằng Tập đi…

Dạ… cho em xin vái luôn thằng đó ạ.

Thế mày điện gấp để làm gì?

Dạ… em xin Lão cho em được “hạ cánh an toàn” ạ…

Mày xin hơi muộn rồi đó…

Dạ em chưa hiểu ý đại ca ợ?

Mày gặp Riêm Vương hỏi đi nha. Bữa rồi thằng chả nó hỏi tao. Xin ý kiến đại ca coi mấy thằng Vịt xử lý thế nào…?

Tao bảo… Mày cứ tùy nghi?. Thế mà thằng đó nó đéo hiểu bèn hỏi lại: Dạ thưa đại ca, "tùy nghi" là gì ạ…!?

Lão tức quá chửi. Đcm thằng Riêm nhá. Tao cứ tưởng nước tao chỉ toàn thằng Lú. Hóa ra nước Riêm còn có thêm cả mày nữa. Đcm “tùy nghi” tức là mày thích mần thế nào thì mần. Hiểu chửa… Đcm cái bọn lú bên tao ý, xưa giờ chỉ là đám “Rận Mu” chuyên chui vào… “chỗ kín” để hít máu nhưn dưn. Hết dựa thằng Sít rồi đến thằng Mao. Nay tiếp bước cha ông chúng nó lại quay sang qụy lụy thằng Pu, thằng Tập. Trong cái đầu rừng rú của chúng nó có cái rì sáng suốt đâu. Ua… Chết cha rùi. Thì ra xưa giờ miềng toàn phò trợ bọn xấu, bọn đểu… không. Hóa ra mình cũng… rừng rú chả kém rì chúng nó... Nè thằng 3X kia. Mày hạ cánh ở đâu cho tao theo với. Tao cũng… hết cửa rồi…!?

Anh ơi... chớ hốt hoảng. Còn có em đây mờ...

Hả… Em lại đây.. Ngồi vào lòng anh đây. Mịa... bỗng dưng anh thấy... lạnh sườn quá.

Thôi... em sợ cái “tẩu” của anh lắm… Hí hi hí…!

Anh đã cất nó từ sáng hôm qua rồi mờ.

Anh chỉ được cái nà…!. Mỗi đêm anh quất hai hiệp. Giờ nó có ngự trong túi anh thì cũng… mềm như dọc mùng nướng rồi. Nói thì nói cho oai vậy, chớ chỉ được tháng đầu. Hiện giờ anh chỉ đi được có một hiệp thôi à nha…?

Hả… bộ anh yếu thế sao?

Dạ, không yếu đâu ạ.

Cả tháng mỗi đêm chỉ đi có một hiệp mà bảo không yếu… là cớ làm sao?

Dạ… anh đá có một hiệp mà tới gà gáy sáng vưỡn chưa xong. Dạ… Thành thử em bị… đuối quá. Thôi em xin anh. Từ nay giở đi anh đá nửa hiệp thôi nha. Để em ngủ lấy mấy tiếng. Anh đá cả hiệp tiếp thì chỉ tháng nữa là em không… nướng nổi vịt cho anh nhậu nữa đâu.

Ua… em mới chưa 40 mà sao “điện lước” kém quá vậy ta…

Hì hi… không phải là kém đâu ạ. Là tại anh vắt kiệt lước đó chớ… He he he.


                                       (Mịa... Hàng vầy mà hắn còn chê... kém!?)

Lão tức khí chửi đổng: Đcm thằng Riêm kia nhá. Mày làm quan nhà Giời, võ công cùng mình, chuyên đi mây về gió, mà có mỗi cái… “tùy nghi” đéo hiểu là cái giống rì thì cùn đời chỉ mần được cái chức… Riêm đó thôi nhá… Đcm mày, ngu quá. Mày về học cho thuôc bài đi rồi hẵng gặp tao nhá. Bài đây nè:




Số 362-2014 - MÓN VỊT NƯỚNG (tiếp)

MÓN VỊT NƯỚNG (tiếp)

Anh ơi. Em nghe trong điện thoại. Hình như  anh Tập đang khóc dữ lắm ạ…

Nó chết chắc rồi. Dính đòn Nhựt, không khóc mí là lạ. Thôi… Món Vịt Nướng còn gì đưa nốt lên nha… Mịa chơi cả lít mà vưỡn chưa đã. Mờ cớ sao cái cô giúp việc bữa may bỗng dưng cứ… hơn hớn ra thế kia?

Dạ… em xưa giờ vưỡn xinh mờ. Em mờ “nuy” cái là anh… xỉu liền.

Đệch… sắc đẹp gì mà… nuy cái xỉu liền thì đéo ai dám nhìn?

He he he… là em đùa thôi. Anh nhìn phát là phê tận mạng luôn đó.

Hả… thử coi…

He he he… nàng hăm hở tiến ra… Lão vội chui vô gầm bàn tránh đạn. Hồi sau mới ghé mắt coi thì ra là… quá phê luôn. Mịa… Chắc bữa nay đành… xụi lơ rùi… Đcm nhà chúng nó.


                                               (Dạ... gà mái ghẹ đây ạ)

Reng…!?

Địt mẹ nó, nhậu cái đéo yên. Thằng nào gọi đấy?

Dạ anh Đại ạ.

Bảo nó.  Lão phê rồi, không tiếp khách…!

Dạ… dưng mờ….

Mờ sao?

Dạ ảnh kêu “tình hình chính trị” hiện đang… gấp lắm rồi ạ.

Mấy thằng này lửa cháy đến đít vẫn chưa nhấc nổi cái mông thì lúc nào chả gấp. Đâu đưa đây coi… Đcm mày. Bố đang phê. Đéo chỉ đạo được gì đâu. Mày biến đi…!

Dạ anh ơi. Hình như có thằng đang hùng hổ xông thẳng vào cổng nhà mình. Thằng này tóc bạc kính trắng, mặt nhăn như quả táo tầu, đi đứng lẫm chẫm. Ơ kìa… đám bảo vệ dàn hàng ngang chạy ra cản… bỗng dưng đều đứng xụi lơ, nhanh chóng xếp hàng hai bên, tay trái giơ cái thẻ gì đó nhìn đen đen đỏ đỏ. Ua… trên tay thằng tóc bạc cũng đang giơ cái thẻ gì đó… đỏ chon chót ạ…?

Nàm thao?

Dạ, tất cả bọn chúng nó đều đồng loạt từ từ sờ tay… lên ngực ạ?

Đcm thằng già dê kia nhá. Bố mà không phải lo giữ cái bình, thì bố sai bọn Cảnh Khuyển nó cho mày thành... móm suốt đời luôn nhá...!?. Đcm...!!!???

Em ra ngay bảo nó: Lão phê rồi đéo tiếp khách. Mà bi giờ có tiếp thì cũng… loạn ngôn mẹ nó rồi. Đéo chỉ đạo được gì hay đâu…!?

Dạ thưa anh. Ảnh bước vào trong cánh cổng cái là quỳ ngay ạ. Cứ đi một  bước lại quỳ xuống đặng… lạy ba cái ạ.

Hả… bộ thằng này chơi quả “nhất bộ tam bái” sao chớ. Trong đạo Phật gọi đó là… "xám hối" đó. Há há há!

Dạ… dưng mờ em thấy gã vái nhanh như bổ củi. Mịa, bọn móc túi trên xe bít còn… khóc thét ạ. A ha ha… gã dừng lại trước cửa rồi. Gã bắt đầu… thiền…!?. Ủa… nhà miềng là hướng Bắc-Nam. Thằng này nó vái mà em thấy hơi ngờ ngợ. Hình như nó đéo… vái thẳng cửa nhà mình. Để em coi… Hình như nó toàn vái lệch sang bên phải một tí sao đó.  Đcm nhà nó. Lệch bên phải 5 độ là hướng nào nhở… À em nhớ ra rồi. Là hướng Bắc Kinh.

Thôi rồi… vậy là anh biết thằng này là thằng chó nào rồi. Mặc quan phục Tàu, tóc bạc, kính trắng… Ô là là… Thôi, em cứ để nó quỳ… cả tháng luôn đi.

Dưng em thấy lạ lắm. Cớ sao khắp thế giái nó cứ điện thoại xin ý kiến anh hoài vậy chớ?

Là anh quan chọng mà…

Quan trọng đến mức nào mà thượng vàng hạ cám đều phải xin ý kiến anh chứ hử?

Và cũng thượng vàng hạ cám đều phải có… phong bì. Em hiểu chưa?

Thế thì anh là “SIÊU QUYỀN LỰC” hả…?

Chí phải.

Thảo nào…?

Dưng mờ cái thứ phong bì là anh bí mật thôi. Chớ đám kia nó trả tiền anh bộn lắm rùi... Mấy cái phong bì đó chỉ là cái đinh cái lạt, cái thứ va linh tinh thôi... Chỉ đủ tiền em đi Xốp-binh hàng tuần thôi mờ.

Bỗng cô giúp việc quỳ lạy dưới chân: Anh ơi. Em xin gởi gắm cả đời em, cả ba đời nhà em cho anh rùi...!

(còn nữa)