Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

Số 422.2015 - RÂN TA BIẾT ĐI ĐƯỜNG NÈO?

RÂN TA CÒN BIẾT ĐI ĐẰNG NÀO…!?

Nếu phe “lợi ích” thắng… thì đất nước sẽ bị thao túng bới những con bạch tuộc hút hết máu dân tộc như anh 3X đã từng làm. Mặc dù anh ba từng nắm được quân đội và CA, mà anh vưỡn… Đó là bởi anh ba đéo có cái tầm… Tầm ở đây là tầm của một “thiên tài đổi mới”.

Nếu phe “lợi ích đảng” thắng: Thì có nghĩa là “Ta vẫn cứ lệ thuộc Tàu+ dài dài….”.

Xét về chánh chị thì vấn đề đặt ra đã quá rõ ràng…

Hiện tại thì thấy “Các đ/c rân trủ cuội be lên rất hăng rằng thì là con A làm đĩ. Chơi với thằng B. Thế rồi con A lại yêu thằng C bởi thằng này ku vừa to lại vừa dài…”

Xin nói thẳng: Cú đi đêm của anh Kả Chọng sang Mỹ chỉ là đi đêm thôi. (Đkm đứa nào biết ông mặc cả điều rì đới!?)

Lão Đồ vẫn nhớ câu Pác Hù Quang bẩu: “Cuộc kháng chiến chống Mỹ có thể kéo dài... 5 năm 10 năm hoặc lâu hơn nữa…”. Vậy đừng nói Lão tiêu cực nhá. Đây chính là cái tẩy “ĐI ĐÊM” của các đồng chí ta đó… “Các đồng chí ta xin Mỹ… 5 năm 10 năm hoặc lâu hơn nữa”. Đặng vơ vét tận kiệt rồi mới chịu… phắn.

Nhìn đây mà nghĩ đi nhá...

Hãy suy nghĩ rộng và sâu hơn. Hỡi các đồng chí rân trủ… Xin nói thẳng: “CÁC Đ/C CHẢ LÀ CÁI ĐÉO RÌ”. Đừng có múa may mà  thêm… thối.)


Kết lựn: Vào thời điểm chốt. Chúng sẽ thỏa hiệp để cùng tồn tại thêm 5 năm nữa. Khi tất cả đã cạn khô không còn gì để ăn nữa thì thì chúng sẽ phắn đồng loạt… !?. Nếu ai quan tâm sẽ thấy “Lão Độc Hành” phán câu này không thể sai. Vụ này sẽ được kiểm nghiệm trong tương lai gần… không quá 5 năm tới.


Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

Số 421-2015 - Chém gió - NỔ TO HƠN BOM TÀU...!

NUÔI CON GÌ… GIỒNG CÂY GÌ…!

Một bữa Lão mang cơm cho con mèo. Nó trơ tráo nhìn Lão… Bỗng nó trổ tiếng người: Bấy lâu nay ông chủ có thấy con chuột nào vào nhà mình không?

Ua… Mày làm tao quá ngạc nhiên đấy nhá. Không phải vì mày biết nói tiếng người đâu. Bọn bần nông nó bảo: Bọn khỉ khi tiến bộ, nó đi hai chân rồi nó dần thành… bần nông. Khi đó nó lại không nói được như… tiếng người.

Dạ thưa ông chủ. Điều đó là tuyên truyền bíp thôi. Nhưng truyền thuyết cũng cho rằng con là giống “có công với cách mạng” nên con được ăn trên đĩa.

Ủa, sao tao lại quên mẹ chuyện đó nhỉ?



Là bởi con có công săn chuột. Tất cả các loại chuột từ to đến nhỏ con đều… xơi hết. Nên bấy lâu nhà ta vắng chuột đó… Ông chủ thừa biết bọn chuột rồi đấy. Chúng thuộc loài gậm nhấm, chuyên đục khoét tàn phá gia sản của nhà ta. “Chúng ăn không chừa thứ gì”. Đến nay chúng còn kéo bè kéo cánh thành “nhóm lợi ích” nhằm thao túng mọi mặt của đất nước. Để giữ gìn tài sản quốc gia. Công săn chuột của con đáng được tặng huân chương ấy chứ…?

À… thì ra là vậy. Tao công nhận mày có công, nên mày được ăn ngon hơn, được ăn trên đĩa, bát hẳn hoi như vậy. Cũng đáng thôi mà.

Thưa ông chủ. Nhiệm vụ của con là giữ yên trong nhà. Chỉ tại con ngu quá. Nghĩ một mà không nghĩ hai. Đến nỗi bọn chuột bi giờ nó hơi bị… lộng hành.

Mày nói cũng phải. Nhưng mày nói thêm phát nữa là tao biến mày thành “thằng đánh máy vi tính” đấy nhá…

Dạ xin ông chủ tha cho ạ. Chuột nào con cũng xơi tất. Dưng mờ…

Sao…!?

Là tại cái bình của ông chủ giờ nó nhung nhúc chuột mà… con đành “bó tay chấm com” thôi ạ.

Vậy mày cứ yên đó chờ chỉ đạo.

Dạ, con xin chấp hành nghiêm nghị quyết ạ…




Gâu gâu gâu… Một bóng vàng nhào dzô như ánh sao băng. Chớp mắt cái đã thấy nó ngồi chồm hỗm trước mặt, thè cái lưỡi đỏ lòm, rớt rãi chảy lòng thòng… Lão vuốt ve nó một lúc rồi mắng: Mày sủa suốt giống cái loa phường thế, không biết mỏi là gì à?. Lúc bố mày đang ngủ mà mày cứ sủa nhặng là sao?

Thằng chó bất chợt trổ tiếng người: Bộ ông chủ không tin con sao.

Tao biết. Mày là giống trung thành nhất trong các thú nuôi. Dưng mờ tao ghét mày ở cái tật hay sủa… hóng.

Dạ thưa ông chủ: Nhiệm vụ của con là phải sủa mỗi khi có kẻ xâm nhập đến đất nhà mình, ao nhà mình… Ông chủ chửi con thì con chịu. Nhưng chó thì chỉ biết sủa chứ biết sao giờ?. Mới đây con đã mua được cái máy quay băng. Con thu tiếng sủa vào băng, con phát đều đều… Nhưng do…

Do gì?

Băng Tàu chất lượng kém, xài lâu nó nhăn… nên tiếng có hơi bị rè…

Thế mày có định sủa tiếp không. Để thực hiện tốt "tuyên truyền định hướng". Nhiệm vụ của mày là phải… sủa. Thôi bây giờ cái băng nó rè thì quăng nó đi. Mày sủa… trực tiếp ngay và luôn. Được chưa…?

Dạ thưa ông chủ. Con xin chấp hành chỉ đạo. Con sẽ sủa hàng ngày ạ…

Thằng chó nghĩ thầm… Thì xưa giờ mình vẫn sủa theo chỉ đạo đấy thôi…

Bỗng thằng Mèo kêu ngoao ngoao, giọng trịch thượng: Này thằng chó. Tao còn có công giữ gìn phần… nội bộ. Cứ thằng chuột nào ngo ngoe trước mõm là tao xơi luôn. Thế cái giống chó như mày ngoài sủa thì làm được cái gì chứ…?

Tao hả. Tao canh giữ bờ cõi biên cương trên bộ, dưới nước… không cho thằng nào xâm phạm. Hễ nó mon men từ xa cái là tao sủa ngay. Ông chủ nghe phát là lập tức “xin chỉ đạo của bên chính quốc” ngay. Hiểu chửa?

Thế sao vẫn mất dần đất đai, biển đảo chớ?

Ơ… Địt mẹ bọn mèo nhà chúng mày nhá. Mày biết kêu meo meo mà để lũ chuột nó phá tan hoang đất nước. Nó tham nhũng phá hoại đến tận cùng. Mày là cái đinh gì mà to mỏ nổ dữ dzợ?

Bỗng mèo nhảy dựng lên tuyên bố: Đkm thằng chó kia nhá. Cớ sao mày để mất HS-TS vào tay bọn Tàu vậy chớ…?

Ua… thế mày không biết à. Xưa giờ tao sủa đều là theo chỉ đạo đó… mày thì có đéo gì mà oai chứ?

Tao công nhựn bọn chó nhà mày chỉ biết… sủa không hà. Đkm thằng chó phát nữa. Nếu ông chủ không thể để lũ chuột nó đục khoét phá hoại rồi nó chui vào cái bình của nhà chủ… Mày hay đéo gì chứ?

Ừa… gâu gâu gâu… tao công nhận mày đúng. Dưng mày có biết câu: “Nước mất thì nhà tan” không. Tao mới quan trọng nè… Dù sao tao cứ sủa lên cái là oai rồi… Hiểu chửa…?

Thế tao hỏi mày. Tao với mày xưa giờ đều làm theo chỉ đạo. Bao năm nay cố đến đâu cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ trên giao... Rốt cuộc thì ông chủ nhà ta cần “nuôi con gì, trồng cây gì”.

Ua… Đkm bọn mèo ngu. Các cụ Bô Lão quê ta đã khẳng định rồi đó thôi…

Khẳng gì?

Thì “nuôi con Kave, trồng cây thuốc phiện:” đi…!


Ô… Đkm thằng chó. Sao mày không nói sớm?


Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015

Số 419-2015 CÁI ĐỒ... CÁI ĐỒ LỘN GẰM...!

NÓ TÊN LÀ THẰNG… LỘN GẰM…!

Thằng bạn của Lão thuộc diện siêu giỏi. Nó được nhúp về TW làm phó thanh tra. Khi nhận chức nó mới nhận ra thằng chó từng ăn cắp công quỹ, từng chia phần với khách hàng làm mất uy tín thương hiệu của doanh nghiệp lại ngồi ghế “chánh thanh tra”. Hắn thắc mắc mới hỏi sếp: Tôi làm giỏi. Tại sao tôi chỉ làm phó cho thằng không biết gì mà bỗng dưng lại làm sếp của tôi…!?

Thế anh hỏi chú. Lợn rừng có con đầu đàn không.

Vụ đó em công nhận. Nhưng lợn thì muôn đời chỉ là lợn thôi. Nó không biến thành rồng được đâu. Loại như mấy thằng này chúng không làm gì mà cứ hưởng lợi, cứ vơ vét mang về nhà mình không hà. Bọn lợn nó không nhận họ hàng đâu.

Này… thằng chú. Mày vừa chửi đểu anh đấy nhá… Mày có tin không. Mày nói “phạm húy” thế là có ngày mày bị sa thải đó… Anh không cứu mày được đâu.

Thằng bạn lột ngay đồng phục bước ra khỏi phòng. Nó dừng bước ở cửa ngoái lại: Nhưng sếp phải cho em biết nguyên nhân chớ.

Thôi thì chỗ tình nghĩa. Tao nói thẳng cho mày biết. Mày giỏi thật. Nhưng mày không phải là đảng viên. Hiểu chửa.

Ua… Đkm mấy thằng như anh nhá. Em đi đây. Các anh cứ ở lại mà “toàn diện triệt để với duy nhất” đi nhé. Thế anh đã mua nhà bên Mỹ chưa…!?

Ơ thằng đệ… mày lại chửi đểu anh nữa rồi. Loại như anh đâu đủ tiền mần vụ đó…!. Hắn xuống giọng van nài. Chú phải thông cảm cho anh chứ. Chúng nó toàn con ông cháu cha, toàn hàng gộc cả mà. Nhưng anh cần người làm việc...!

Nhưng em không cống hiến trí tuệ cho mấy thằng vừa ngu vừa dốt nó hưởng trên đầu em. Thôi… em đi đây. Mà em cũng xin nói thật với anh. Các cụ ta có câu “nói thật mất lòng”. Mấy thằng đó chỉ đáng... “lộn gằm” thôi.


Ơ… Đkm thằng đệ mày dám đọc tên thánh ngài anh ra mà chửi hả… Anh đéo thèm bảo vệ mày nữa đâu…!?. Mày biến ngay đi. Đkm thằng này thế mà mất dạy quá...!


Số 418-2015 Xin làm người xa lạ





Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015

Số 416-2015 - CHUYỆN TỬ TẾ THỜI XHCN

CHUYỆN TỬ TẾ THỜI XHCN

Khoảng gần 7 giờ sáng ngày 25/8/2015, tức ngày 12/7 cô hồn. Lão ra một cửa hàng thuốc tây quen biết mua thuốc. Gần đến nơi thì xảy ra chuyện. Một cháu gái khoảng hơn 10 tuổi, đi một chiếc xe đạp từ trong một đường nhỏ vượt sang đường lớn rất nhanh. Nhìn cháu mặc đồng phục học sinh. Lão nghĩ chắc cháu rất vội vì sắp đến giờ vào lớp. Vừa qua giữa đường thì xe cháu gái quyệt vào đuôi một chiếc xe máy đang đi khá chậm. Trên xe một chị phụ nữ chở 2 cháu nhỏ cỡ tuổi mẫu giáo. Xe máy không có vấn đề gì. Nhưng cháu gái đi xe đạp thì đổ xe, ngã rách đầu gối chiếc quần đồng phục và xây sát nhẹ, rớm máu. Cô chủ quán bán thuốc Lão quen chạy ra đỡ cháu vào lề đường. Lấy bông cồn rửa vết trấy xước và băng lại cho cháu. Lão đỗ xe máy, dắt xe đạp của cháu vào lề đường… Lão nghĩ mình và cô chủ hàng thuốc đã làm được một việc tốt, có ý nghĩa.

Nếu sự việc chỉ như thế thì chẳng có gì để nói. Nhưng ngày hôm sau Lão đến hiệu thuốc thì cô chủ hàng thuốc phân trần. Mới hôm qua bố của cháu bé ngã xe đã đến cửa hàng của cô gây sự chửi bới bằng những lời rất khó nghe. Khi được cô và dân phố xung quanh nói rõ sự thật thì anh ta quay sang chửi rồi vu cáo cô bán thuốc là người quen của người đi xe máy đã làm ngã con anh ta… Ra về anh ta còn dọa cô chủ hàng thuốc rằng hãy cẫn thận có ngày gã… chém chết.

Nhớ hồi cách nay khoảng hơn 10 năm. Lão Đồ làm việc ở một DNNN thuộc TW. Có chi nhánh tại thành phố quê Lão. Bữa đó đến phiên trực cơ quan. Đúng 7h30 tối là người mới phải đến nhận ca trực. Một đồng nghiệp của Lão đành phải lên đường mặc dù trời đang mưa rất to. Sấm chớp ầm ầm… Ngang đường anh gặp một vụ tai nạn giao thông. Anh dừng lại móc điện thoại gọi côn an… rồi tiếp tục lên đường đi nhận trực. Mấy ngày hôm sau bỗng có côn an đến cơ quan gặp lãnh đạo và anh được ngồi giữa 2 đồng chí côn an được “Xít đờ ka” chở đi… Cứ như vậy mấy ngày là một lượt như thế… Cả cơ quan nháo nhác không hiểu chuyện gì. Họ nhìn anh ta với ánh mắt đầy nghi ngờ và dò xét. Coi anh như tên tội phạm nguy hiểm. Mặc dù chả biết anh tội gì… Mãi sau mới hay, một trong mấy nạn nhân của vụ tai nạn đó là con ông giám đốc sở giao thông tỉnh. Thằng này ăn chơi bờ bụi, nghiện ma túy nặng… Nhưng…!?

Đến đây thì ai cũng đã hiểu rõ câu chuyện. Lão chỉ còn nói với cô chủ cửa hàng thuốc tây một câu cuối cùng rằng “thật là làm phúc phải tội”, và khuyên cô chủ cửa hàng thuốc tây cho qua đi. Cô cười cười bảo: Bác ạ. Cỡ như cha con nhà đó thì sau này có gặp vận hạn thì đừng có trách người ta không cứu giúp…

Lão bảo: Dù sao thì trong lúc khó khăn hoạn nạn. Một hành động chia sẻ là một nghĩa cử đẹp, nên có… Miễn lương tâm mình không xấu là được, cô ạ…

Mới hay. Con người sau gần trăm năm được sống, được dạy dỗ chỉ bảo dưới bàn tay lãnh đạo “tuyệt đối toàn diện” của đảng và của một nhà nước pháp quyền XHCN vạn lần tươi đẹp, như người bố của cháu bé đã thể hiện rất đúng bản chất của nền giáo dục đó.

Lâu nay, có một số đồng chí lên mạng viết stt chê bai người Việt ta thiếu văn hóa, thiếu lòng nhân hậu, thiếu tình thương với đồng loại… thì không có gì sai cả. Nhưng nếu đó chỉ là mượn chuyện để rao giảng lòng tử tế, hay tuyên truyền chánh chị thì cứ nghĩ cần phải coi lại động cơ của họ đi là vừa. Con người XHCN đã đến lúc lòng tin vào đảng, nhà nước và pháp luật, lòng tin vào lương tâm của con người đã mất hoàn toàn như hiện nay. Họ hành xử như bố của cháu bé cũng là dễ hiểu thôi. Không thể đánh giá họ vô văn hóa, hay hành vi côn đồ, xử sự vô lý… một cách khơi khơi cho được.

Và cái căn bản là Lão, cô chủ cửa hàng bán thuốc cũng phải suy nghĩ kĩ một khi mình hành động vì lương tâm và lòng nhân hậu.



P/S: Sau cái stt này, Lão nghĩ sẽ có một vài đồng chí “Rân trủ cuội” sẽ ném đá nhà Lão. Tuy nhiên sự thật vẫn rất trớ trêu như thế. Mấy kẻ cơ hội, mượn danh thường vẫn vậy. Và rất may mắn cho dân ta. Những người nhân hậu, giàu tình yêu thương trong dân ta vẫn còn rất nhiều so với đám cuội đó.


Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

Số 415-2015- Truyện ngắn HOA BÈO TÍM (tiếp)

HOA BÈO TÍM - (tiếp)

Có tiếng nước khua nhẹ phía bên. Chiếc thuyền nan nhỏ ghé sát bờ đầm. Vầng sáng từ chiếc đèn soi quét loang loáng. Một dáng người nhỏ thó nhưng nhanh nhẹn bước lên, xoay người cột sợi dây thừng vào cọc… Căn lều nhỏ như tối lại dưới cái bóng của Hưng.  Dường như Hưng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Lụa. Anh lặng lẽ ngồi xuống mép sạp, định bật lửa châm vào chiếc đèn bão treo trên cột chòi. Lụa thì thầm: Thắp đèn làm gì hở anh. Ngồi dưới trăng thế này thích hơn… Ánh trăng chênh chếch soi mờ gương mặt khắc khổ đầy vẻ phong sương của Hưng. Mới mấy năm thôi, nom Hưng khác nhiều quá. Em về hồi sáng, nhưng bận việc, giờ mới… Tiếng Lụa nhè nhẹ như tiếng gió. Ừ… Giọng Hưng khàn đục. Vậy là em đã tự tìm đến đây. Anh tưởng… Em không… Lụa chợt im bặt. Giọng cô như nhòe đi… Mới mấy năm thôi, có gì mà phải làm ra vẻ xa lạ thế. Em mới về hồi sáng nay thật mà… Ừ, anh biết. Cái Thảo mới bảo với anh hồi tối. Anh không vui à… Không… có… À anh… Thôi chả cần đâu, miễn là anh còn nhớ đến em là vui rồi, cứ phải cay nghiệt thế để làm gì. Không… anh không cay nghiệt. Em nghĩ là anh hẹp hòi thế sao… Lụa thảng thốt: Không…!

Lụa lặng thinh. Cũng vào cái đêm trăng sáng đến rạo rực như đêm nay. Cũng bên bờ đầm ngăn ngắt hoa bèo tím cách mấy năm về trước. Lụa run rẩy trằn mình trong vòng tay của một người con trai. Nỗi sợ hãi bâng quơ ban đầu vụt qua đi thật nhanh, nhường chỗ cho những cảm giác mới lạ xâm chiếm. Cái anh chàng Hưng khờ khạo còn run bắn khi bàn tay mềm ấm của Lụa luồn vào dưới bụng… Mới đấy mà đã bốn năm rồi… Lụa thì thầm: Sao anh ngồi xa thế?  Không… Anh sợ…? Sợ gì chứ? Tiếng Lụa ráo hoảnh. Cô nắm tay Hưng kéo mạnh. Hưng dường như không còn sức lực để cưỡng lại. Anh ngã nhào úp mặt trên cặp đùi trằng mịn nóng sực của Lụa. Mùi da thịt con gái ngầy ngậy xộc vào mũi làm anh ngây ngất. Hưng cố tình giấu mặt mình trong đôi bàn tay mềm ấm dịu dàng của Lụa. Lụa ngã đè lên cánh tay Hưng. Một lần nữa Lụa cảm nhận được toàn thân Hưng rúng động. Trời ạ. Gã đàn ông gần ba mươi mà vẫn… Lụa xoay người ghé mặt mình sát vào mặt Hưng. Mùi thơm da thịt đàn bà một lần nữa như một liều thuốc mạnh. Hưng vội vã ôm ghì tấm thân nóng bỏng của Lụa. Đôi vú căng tròn được cô cố ý thả rông áp mạnh vào vồng ngực trần của Hưng. Đôi núm vú giờ đã cứng đanh cứ liên tục cọ đi cọ lại khiến Hưng rùng mình. Một cô gái điếm dày dạn phong sương bỗng trở nên mơ mộng ngây thơ dường ấy. Vẫn cái cách ấy, vẫn bàn tay run rẩy như thế. Dường như bàn tay ấy hơi ngập ngừng khi rón rén quờ quạng xục tìm vào từng góc tối trên thân thể người đàn bà… Cái cảm giác mơn man buồn buồn như mơ hồ xa xăm chợt tìm về trong Lụa. Cô mở lòng chiều chuộng Hưng. Gã đàn ông vụng về trườn lên người Lụa, toàn thân gồng cứng. Hưng quằn quại như con rắn nước rồi bỗng hực lên một tiếng khô khan. Luồng hơi nóng ngần ngật tuôn trào vào thân thể Lụa, dìu cô ngang qua khoảng tối chòng chành vụng dại. Lụa run rẩy trong cảm giác vừa quen thuộc vừa như mới lạ… Ánh trăng vằng vặc xiên qua mái lều cũng lắt lay đồng lõa. Hưng không có cái mạnh mẽ hoang dã như Hào. Nhưng cái cách của Hưng mang đến cho Lụa sự khoái cảm đầy ắp và rất thật. Hào thì ồn ào, cuồng dại, thật đấy mà như giả đấy, lập lờ như là có lại cũng như là không…?

Bao giờ em đi? Mai… Tiếng Lụa thì thào. Sao không ở thêm mấy ngày nữa… Em…!. Lụa chợt nhớ đến căn nhà nhỏ Hào thuê trong con ngõ nhỏ ngoại ô. Buổi đầu tiên đến ở, Lụa ngạc nhiên hỏi: Sao mình phải ở đây…? Hào nhếch cười bảo: Thì ở đây chứ sao? Sao là sao? Lụa hơi gắt. Ở đây là lý tưởng nhất rồi đấy. Vừa kín đáo, vừa yên tĩnh. Không ai có thể ngờ được. Nghề nghiệp đã luyện anh thành loài thú ăn đêm. “Nơi hầm tối nhất là nơi sáng nhất. Nơi anh tìm ra sức mạnh của tiền”. Em hiểu chưa. Dạ hiểu…!

Lụa xoay người ôm ghì lấy Hưng. Em muốn đêm nay giành trọn cho anh. Mai em phải đi rồi. Hưng thở dài… Sao vội thế…? Em không thể. Em còn công việc… Em…! Lụa chợt nín bặt… Cô không thể cho Hưng biết về thân phận của cô hiện giờ. Em lên đó làm nghề gì…? Hưng hỏi ráo hoảnh? Em... bán… hàng thuê?. Được bao nhiêu một tháng? Hai triệu, có tháng hơn… còn tùy nhà chủ, tùy đắt hàng hay vắng khách… Hai triệu thì sao mà đủ sống chứ? Em cố gắng dè xẻn mà. Hay về đây ở với anh đi. Dù anh không giàu có, nhưng cũng chẳng đến nỗi nào đâu. Nhưng…! Tiếng Lụa mất hút vào trong tiếng gió. Mấy cánh lá chuối lại cọ vào nhau sột soạt như cào cấu. Câu chuyện chợt ngừng ngang. Lụa làm sao có thể về đây chứ. Cô đã quen với cuộc sống hiện tại. Lụa thỏa mãn với nó, chấp nhận nó như một sự đã rồi, như là số phận. Cô không đủ tự tin để làm một cuộc thay đổi. Em…? Sao…? Em không thể. Em muốn như thế này thôi. Em muốn mỗi khi về quê, em là của anh. Để em được làm vợ anh như thế này này, có sao đâu… Hưng nín bặt. Cuộc đời em giống như là một giấc mơ, như có đấy mà cũng như không… Không. Anh không nghĩ thế. Có thể anh không cho em được những gì em muốn, những thứ em đang có hiện giờ… Nhưng anh sẽ cho em một cuộc sống an nhiên tự tại. Một cuộc sống cho mình, của mình… Lụa quay đi. Nhưng anh ơi! Em không thể… Em quen sống và thích sống như hiện giờ. Em không thể… Lụa bất ngờ quay lại. Đôi cánh tay mềm mại ẻo lả như hai con rắn cuốn chặt lấy cổ Hưng. Cô hôn thật lâu lên đôi môi mềm ấm của anh. Hãy tha lỗi cho em. Em không thể. Rồi sẽ có người đàn bà nào đó thay em lo cho anh. Còn em… Cô chợt thở dài. Em không thể… Em không… Cô định nói là không còn xứng đáng với anh, nhưng chợt ngừng bặt. Cái câu nói chưa kịp thốt ra ấy nó mới cũ kĩ, mới cải lương làm sao khiến cô ngượng ngập, không thể thốt ra khỏi miệng được…

Lụa dừng chân nơi rặng tre đầu làng. Cô rút điện thoại. A lô, tôi gọi xe nãy giờ, để khách phải chờ lâu vậy là sao?. Phía đầu con đường đất vừa ló ra chiếc taxi màu trắng bạc… Ừa thấy rồi, xe vừa đến! Cô nghiêng đầu nhìn về phía đầm cá đang lấp lóa dưới nắng sớm. Con đường mòn nhỏ ẩn khuất dưới đám cỏ cao ngập đầu gối. Căn lều canh cá loi thoi giữa rặng chuối um tùm. Những tàu lá chuối xanh mướt như đang giãy giụa trong gió sớm. Thảm hoa bèo bỗng tím ngắt là lạ. Màu tím mới rực rỡ làm sao. Lụa thở dài. Chắc giờ này Hưng còn đang ngủ mệt, cả đêm hôm qua rồi còn gì… Đôi mắt Lụa chợt như mơ màng. Cô khoác chiếc túi lên vai. Ngoảnh nhìn lại phía ấy một lần nữa, rồi thong thả bước. Ừ phải rồi…!. Ai cũng có một chốn quê trong sâu thẳm tâm hồn, một chốn trở về, chỗ náu thân sau những bầm giập của kiếp người, tìm sự chở che, tha thứ cho mỗi lỗi lầm, chữa lành những vết thương tủi nhục suốt cuộc đời con người. “Quê hương mỗi người chỉ một. Như là chỉ một mẹ thôi. Quê hương nếu ai không nhớ. Sẽ không lớn nổi thành người…”


Ừ nhỉ. Thế mà đã bốn năm rồi đấy. Thời gian trôi nhanh thế… Hưng ơi. Em đi đây. Rồi em sẽ trở lại. Em sẽ lại về tìm anh. Đừng đi khỏi cái chòi canh cá ấy nhé. Để em còn có thể tìm thấy anh. Em yêu anh…!

Quê hương -  2012


Số 414-2015 - BẬT MÍ...

LÃO ĐỘC HÀNH… BẬT MÍ


Năm 2015 đã đến tháng 8 cách mạng “nong chời nở đất”. Liềm tự hào đỉnh cao chói nọi của đẻng CS Vịt Ngan vĩ đại muôn năm và… muốn nằm cùng… xyz”. Lão Đồ là người không màng chánh chị. Nên có vài nhời cầu xin các đ/c “đối nập” đừng có mời Lão tham gia hội hè làm gì cho nó mệt. Hơn 40 năm làm việc trong cơ quan nhà lước. Lão đã chán ngán vụ họp hành lắm rồi. Xin miễn cho nhá…!

Bữa nay nhân vụ giời mưa bao trùm toàn miền Bắc, gây lũ lụt, chết người, thiệt hại… Ngồi buồn một mình thấy thương… nhân noại, thành thử cứ nghĩ ngợi lung tung. Nên nẩy ra cái ý điên rồ rằng: “Mình là người ngay thẳng, không chống đối, không phản động… (chỉ không đồng tình), nên cũng có đôi bài viết có ý ngả về… cánh trái. Mong được các đ/c thông cảm.

Bởi vì cái sự “bức văn xúc” (Vừa chơi gần 1 lít lá chuối xong) không phải vì thời cuộc, mà vì một cái thứ vớ vẩn có tên là “văn chương”. Năm nay là năm 2015, năm bản lề của chế độ. Lão cũng thấy mình cần phải… “bản lề” phát cho nó thức thời. Bởi vậy mới có vụ “BẬT MÍ” dư lày…

Lão vốn là đệ tử không chính thức của ông thày họ Châu tên Bá Thông. Từng bị “tẩu hỏa” nên  tính hơi bị nông nổi, bông phèng. Nhà thì nghèo chỉ ham chơi, ham nhậu, ham… Lão chơi mạng từ hồi YH360, rồi đến Mul… và bi giờ là Blogger và Face.

Lão Đồ vốn sinh trưởng trong một dòng họ có tên “địa chủ”. Cụ cố nhà Lão từng bị “tòa án nhân dân” xử tử trong cuộc cải cách ruộng đất “lẫy lừng thế giới, vang danh địa cầu… vùng hoang đảo", ngay trên thửa ruộng chưa đầy mẫu Bắc Bộ (360m2), với gần 40 miệng ăn từ người già đến trẻ nhỏ. Bố Lão là một người ham học. Năm 1959, ông đã học xong lớp 7 bổ túc... Nhớ câu “ con hơn cha là nhà có phúc” nên Lão cũng tỏ ra rất ham học. Mấy chục năm theo đảng. Năm nào Lão cũng đệ đơn xin đi học… mà chẳng thấy hồi âm. Mãi đến năm 1995. May nhờ đ/c giám đốc giả nhời thẳng rằng: “Đảng không có nhu cầu đào tạo anh. Bởi vì anh không phải là… “đẻng dziêng”. Kết cục, Lão phải tự đi học bằng tiền của mình và… đã tốt nghiệp đại học dưới chế độ XHCN vạn lần tươi đẹp của chúng ta… một cách đàng hoàng.

Khởi điểm, Lão Độc Hành có bút danh là “Bắc Hà”, một người viết văn. (chả dám nhận là nhà văn). Cũng có một vài truyện ngắn được bạn bè quý mến tán thưởng… Nhưng vẫn thấy mình còn… sơ khai. Rất cám ơn anh QL và một số bè bạn thân quý khác đã động viên giúp đỡ… Lão mới dám mạnh dạn viết… Bởi không muốn được đ/c biên tập cắt xén theo cơ chế... định hướng, nên đành chờ chế độ đổi thay theo phần tích cực… Có một ngày Lão sẽ in truyện của mình. Lão năm nay mới ngoài 60, nguyện sống chừng… vài ba chục năm nữa mới chịu về đoàn tụ với tổ tiên nhà Lão. Nghĩ vậy nên Lão vẫn tiếp tục viết. Và sẽ có ngày được dâng hiến thành quả của mình cùng bạn bè thân quý của Lão.

Đôi lời “Bật Mí”. Mong bạn bè thể thứ cho. Rât vui được bè bạn ghé thăm và ủng hộ. Cám ơn nhiều.


Số 413-2015 _ Truyện ngắn HOA BÈO TÍM

Lời tựa: Truyện ngắn HOA BÈO TÍM là một trong những truyện Lão thích. Đã đăng trên Multiply... Trong một ngày mưa tầm ta như hôm nay. Ngồi ngắm mưa qua song cửa lòng chợt thấy mềm lại. Lão đăng lại hiến bạn bè. Mong bạn bè góp ý cho Lão nhé. Chân thành cảm ơn.


Truyện sex…!
(Nghiêm cấm trẻ em dưới 16 tuổi và "trẻ em" trên 70 tuổi)

HOA BÈO TÍM

Lụa trần truồng nằm ngửa, hai chân giang rộng duỗi thẳng trong tư thế hoàn toàn thỏa mãn. Đôi mắt cô lim dim nhìn lên trần nhà phẳng lì, ghép bằng những mảnh nhựa trắng mịn… Cô bật cười thầm, bởi đã lâu quá cô mới nhớ là mình có một cái tên rất quê: “Lụa”. Cái tên nghe thật cục mịch, cái tên của một thời quá khứ. Không có những lúc yên lặng ngẫm ngợi như lúc này, có lẽ cô đã quên mất cái tên cúng cơm của mình.

Mới đó mà đã bốn năm rồi, từ ngày con bé Lụa được một người cùng quê đưa lên thành phố kiếm việc làm cùng những lời hứa hẹn đảm bảo toàn phần tốt đẹp. Từ một cô gái quê, Lụa trở thành một người đàn bà trải đời ở tuổi hai mươi. Từ cái đêm đầu tiên lên thành phố, Lụa đã choáng ngợp bởi nhịp sống gấp gáp chốn thị thành. Cô nhanh chóng hòa tan mình trong guồng quay hối hả xô bồ ấy. Cũng ngay cái đêm đầu tiên đó, cô trở thành đàn bà dưới tay một đại gia tìm cơ hội giải đen sau phi vụ làm ăn đổ vỡ. Cô nhận được ba triệu đổi cái trinh trắng của đời con gái. Mọi chuyện theo dòng thời gian từ đó cứ trôi đi lặng lẽ. Chẳng ai quan tâm đến Lụa, chẳng ai biết là có con Lụa trên cõi đời này. Là một người nhạy cảm. Lụa nhanh chóng hòa nhập, trở thành gái điếm một cách tự nguyện từ lúc nào không hay…

Cô xoay người nhìn Hào đang thiêm thiếp trong giấc ngủ mỏi mệt. Cô thường tự hào. Dưới bàn tay chuyên nghiệp của mình, cô chưa khuất phục trước bất cứ gã đàn ông nào. Ấy vậy mà cô nhiều lần phải gục ngã dưới sức càn lướt của Hào. Hào đến với Lụa cũng thật bất ngờ. Anh vốn là một sếp có số có má trong ngành công an. Có lần Lụa ỡm ờ… Này anh. Em thấy lạ lắm… Lạ gì? Lạ là anh rõ ràng là công an. Nhưng lại chẳng giống công an, mặc dù anh đích thị là công an. Vậy là sao…?. Chính xác, anh là thế. Có đấy mà không có đấy. Một thứ công an mặc thường phục. Nhưng anh có uy quyền hơn bộ quần áo đó. Ua… Lụa bật cười. Vậy thì em hiểu rồi. Có nghĩa là anh có đi buôn ma túy thì chẳng công an nào dám bắt. Em thật thông minh. Đó chính là điều anh cần ở em. Người ta có câu: “nhất mại dâm, nhì ma túy”. Em luôn đứng hàng thứ nhất đấy. Ha ha ha.  Hào cười sặc sụa đến văng cả nước giãi. Ô hô hô, gái điếm …!. Ô hô hô, công an…!

Lần đầu bắt gặp tia nhìn hoang đã của Hào, Lụa như đang mơ ngủ chợt bừng tình… Lụa nhớ lại những tháng ngày ngập ngụa trong cuộc đời làm gái điếm của mình. Lụa không thể nhớ đã ăn nằm với bao nhiêu gã đàn ông. Nhưng đêm đó với Hào. Lụa mới thật sự được làm đàn bà… Lụa thầm kêu trời vì những ngón chơi độc địa của Hào, khiến cô nhiều lần lên đến tột đỉnh của sự khoái lạc, mà Hào thì vẫn nhơn nhơn như chưa hề có dấu hiệu dừng lại. Không lâu sau đó Hào bảo: Anh đã chuộc em ra. Từ nay em về với anh…

Anh ạ. Mai cho em về quê giỗ mẹ… Hào ậm ừ trong cơn say. Đêm ấy Hào dày vò thân xác Lụa một cách bất thường. Lụa ngửi được mùi tanh tanh khác lạ từ hơi thở hào hển của Hào… Hình như Hào vừa uống một thứ rượu lạ, làm tình cũng man dại khác lạ… Lụa mỉm cười mãn nguyện. Cái cách làm tình của Hào trước giờ vốn rất hoang dã, bạo lực. Hào có thể vục mặt vào háng Lụa cả giờ không chán. Mặc cho Lụa giãy giụa trong cơn khoái lạc. Mặc cho suối tình phun trào ướt đẫm khuôn mặt gồ ghề nung núc những múi thịt của Hào. Mỗi ngày, Lụa lại gặp những kiểu mới lạ mà chỉ có Hào, không phải gã đàn ông nào cũng có… Với Hào, Lụa dường như không phải là mình nữa. Cô luôn buông thả mình vào những cơn khoái lạc cuồng dại. Có bao nhiêu dồn nén Lụa đã tuôn ra hết. Tấm ga giường dưới lưng giờ vẫn còn ướt lạnh từng khoảng lớn. Lụa lơ mơ trong giấc ngủ mệt. Đã mấy lần Lụa tuôn trào trong cơn cực khoái… Giờ thì cô thấm mệt?.

Lụa ướm lời với Hào bảo: Em muốn anh cùng về với em, đặng còn giới thiệu anh với gia đình… Hào cáu kỉnh ngắt lời làm Lụa cụt hứng. Giờ nghĩ lại mới thấy Hào đúng. Là sếp trong một ngành nhậy cảm. Làm sao Hào có thể chường mặt ra chứ. Ngay cả mối quan hệ giữa Hào với Lụa nữa, cũng đâu có thể công khai. Hào có vợ ở quê. Với tuổi năm mươi, con cái đã đùm đề…

Lụa mơ màng nhớ đến Hưng, người bạn thân từ thủa hàn vi ở quê. Mối tình đầu đơn sơ mà sâu lắng. Người ta bảo: Tình đầu vụng dại mà ai dễ quên…?. Nghĩ đến Hưng, lòng Lụa bỗng nôn nao khác lạ. Mai về gặp Hưng, chắc anh chàng khờ sẽ ngạc nhiên lắm đây. Chả gì đã bốn năm đi làm ăn xứ người… Người quê vẫn nghĩ như thế. Chuyến về lần này cũng như là “vinh quy”, phải tỏ ra sang trọng đàng hoàng chút chứ. Chả lẽ…!. Lụa nghĩ tới gói tiền hơn chục triệu giành dụm bấy lâu, vẫn nằm im tận đáy túi xách. Cô cất công cả buổi chiều chọn mấy bộ váy áo trang nhã mà sang nhất, đôi giầy ưng ý nhất… Ừa… chả gì…!

Lụa dậy sớm tắm rửa sạch sẽ, diện bộ cánh đi đường, khoác túi đến bên giường khẽ gọi. Anh ơi, em đi đây. Em đã mua bữa sáng cho anh để trên bàn ăn đó…. Ừ… ườm… hôm nay chủ nhật. Ừm… để đấy, anh còn ngủ mờ… Vâng…! Lụa khẽ khàng khép cửa, tính khóa ngoài nhưng lại thôi. Đường đường là sếp công an, lũ trộm có gan cọp cũng chẳng dám đụng vào… Lụa bước đi vội vã. Cô ngảnh lại phía căn hộ nhỏ cuối con ngõ sâu hun hút một lần nữa. Dường như đó là cái cảm tính cố hữu không hề khác của mọi đàn bà…?. Rặng Ti Gôn nhà ai thả chùm hoa đỏ thắm đong đưa phía cổng. Những cánh hoa rơi rụng lăn tăn trên nền bê tông xam xám. Cô thở dài quay bước…

Chiếc Taxi dừng lại đầu làng. Đám trẻ con cởi trần đang đùa nghịch đuổi nhau chí chóe phía sân đình, khuấy động sự tĩnh mịch cố hữu của làng quê nghèo khó. Cái ao lớn phía trước dường như nhỏ lại. Những đám bèo tây xanh mướt dập dờn trên mặt nước xám đục. Hoa bèo làm thành tấm thảm lớn trùm tím cả mặt ao… Lụa chậm bước, ánh mắt chợt trở nên mơ mộng. Cái ngày đó…

Này Lụa, mày sao học dốt thế?

Ừa,… thì đây học dốt, có sao đâu… Là ý tao bảo mày phải cố mà học đi. Sắp lên cấp ba rồi, học như mày làm sao thi chuyển cấp chứ?. Thây kệ tao… Tiếng thằng Hưng dỗ dành: Mày phải chú tâm mà học đi. Coi như là hy sinh mấy năm nữa. Ít ra cũng lấy cái bằng đại học đặng… Lụa quay mặt xì mạnh, rồi ngoảy nhìn ra mặt ao làng. Từng cánh hoa bèo tím ngăn ngắt phủ kín mặt nước như tấm thảm lụa mịn màng trong ánh nắng chang chang đầu hè. Tiếng Hưng như gió thoảng. Chỉ còn hai tháng nữa là thi rồi. Hay mày sang nhà tao cùng ôn đi. U mày chắc chả có tiền mướn thày cho mày học thêm đâu… Ư… hừ… Thằng Hưng thấp giọng. Ừa… mà nhà tao cũng thế. Nhưng vẫn phải học thôi chứ biết sao bây giờ… Tao không cần. Tiếng con Lụa gắt gỏng… Ừa thì tao bảo thế, mày có nghe hay không thì tùy… Năm ấy Lụa thi trượt, còn thằng Hưng lên cấp ba… Cưối năm… Lụa lên thành phố đi làm qua một người cùng làng giới thiệu… Và rồi mọi chuyện như là được sắp đặt sẵn, cho đến ngày hôm nay…? Lụa cúi đầu rảo bước trên con đường cát trắng mịn. Cô cúi xuống nhặt đôi giày cao gót xách trên tay, mạnh dạn bước trên con đường cát trắng. Cái cảm giác mịn màng ấm nóng dưới chân sao mà đê mê đến thế. Lụa rẽ vào con ngõ nhỏ. Cỏ non mơn mởn lăn tăn phủ trên lối đi. Hôm trước điện về, bố bảo bỗng dưng thấy mệt lắm, ho nhiều về đêm… Mày nhớ về giỗ mẹ mày nhé. Năm nay bố làm giỗ to, mời cả họ hàng. Biết đâu…?. Vâng, để con tính…


Buổi tối, vầng trăng lắt lẻo trên đầu rặng tre ngà. Lụa thong thả bước trên con đường cát trắng lần ra phía đình làng. Ánh trăng vằng vặc xuyên qua kẽ lá làm thành những mảng sáng bệch bạc. Gió đêm mát rượi khiến tâm hồn cô thư thái. Hồi trưa, Lụa hỏi dò con Thảo. Hưng bây giờ sao rồi…?. Con Thảo ngập ngừng… Nó vẫn thế. Là thế nào.? Ồ… thì ra mày vẫn…?. Nó bây giờ làm thầu ao cá của thôn. Mấy năm nay làm ăn cũng khá. Phải cái vẫn ở một mình trong cái chòi cạnh đầm kia kìa. Bao năm rồi nó vẫn cứ sống lủi thủi loạng quạng như thế… Cũng có mấy đứa gái đú tìm đến với nó. Cũng chỉ ít ngày rồi lại lặng lẽ từ bỏ… Chỉ một câu buông thõng: “Một cái xác không hồn”… “một khúc thịt biết đi”. “Chán phè…”. Mày biết đấy, lũ con gái bây giờ rặt một thứ đĩ ngựa. Không biết chúng học ở đâu mà yêu cũng vội vã, chơi cũng vội vã… Hình như chúng đang sống gấp, đang thử nghiệm một lối sống chẳng giống ai… Lụa lần theo hướng cái Thảo chỉ hồi chiều. Con đường mòn cạnh đầm cá về đêm có vẻ âm u hơn. Ánh trăng vằng vặc, tiếng côn trùng lúc rộ lên chòng chành, lúc lặng đi nghe như xa tít. Chỉ có gió thì lúc nào cũng lồng lộng như cố tình khỏa lấp cái hoang sơ của đêm. Túp lều canh cá của Hưng núp dưới tán cây xi già lọm khọm, nép bên bờ nước. Lụa khom người bước vào căn lều nhỏ đầy vẻ hoang tàng ấy. Tấm bạt mỏng che phía ngoài gặp gió bay phần phật… Rặng chuối viền theo bờ đầm lao xao trong gió lộng. Những cánh lá cọ vào nhau sột soạt tạo thành tràng âm thanh gờn gợn. Lụa vén mảnh váy ngắn ngồi ghé trên sạp lều bằng tre, đưa tay sờ soạng xung quanh. Tấm vải bạt dày trải làm chỗ ngủ chiếm gần hết mặt sàn. Chiếc gối nhỏ đan bằng sợi nilon của Tàu ngả màu xám đục… Lụa ngồi lặng nhìn ra mặt đầm bàng bạc màu trăng. Những tảng bèo tây trôi nổi dập dờn. Tiếng cá đớp trăng chồm chộp đâu đó. Thảm hoa bèo ban ngày tím ngắt giờ cũng tối đen thăm thẳm…

(còn nữa)


Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2015

Số 412-2015 - ANH PHÙNG ĐI ĐÂU...!?

Bài phân tích
TỪ NHỮNG SỰ KIÊN NÓNG BÈN… RÚT RA?

Lão Đồ tôi không màng chuyện chánh chị. Nhưng cả tháng nay cái Face của Lão cứ nóng mãi… Thành thử Lão tôi cũng thấy “mỏi con mắt bên phải, ngứa con mắt bên trái” hoài. Có mỗi cái vụ anh Phùng đi chữa bịnh bên xứ giãy chết thôi, có chi mờ nóng tới vậy chớ. Ảnh dù có mần cái thứ “con hoang” cho bố Tàu thì cũng là chuyện phình phường. Xét cho trúng thì đâu chỉ có mình anh mần vụ đó đâu. Thử điểm mặt thì có hàng trăm hàng ngàn đứa con hoang như anh chớ bộ. Thế thì có gì mà phải… xoắn. Thế nhưng (Nó chết là ở cái chữ nhưng này đây). Điểm qua một vài sự kiện xung quanh vấn đề này để rút ra cái kết, thấy cũng cần thiết. Biết đâu nó trúng thì sao nhẩy. Này nhé:

Ngày 22/6 ảnh đi Pháp trong chuyến công tác. Anh làm việc với bộ trưởng QP pháp quốc (Có tin, có hình chứng minh là thiệt). Theo chương trình thì sau đó anh tới Ấn với cùng nhiệm vụ… Nhưng anh bỗng dưng… phát bịnh bất ngờ tại Pháp và phải vô bệnh viện. Bỏ ngang chuyến đi Ấn. Theo hồ sơ còn lưu tại bệnh viện thì anh đã ra viện từ ngày 10/7/2015...?

Thế rồi bọn Pháp nó loan tin anh bị ám sát trúng tới 2 viên đạn vô ngực. Rồi thì báo dân nó loan tin anh chết đã mang về nước đặng cất trữ trong kho lạnh. Rồi thì đ/c vợ cùng con trai anh cũng bị ám sát, vợ anh chết, con trai thủng bụng phải nhập kho… ý lộn là nhập viện cấp cứu…!?

Đểu nhất là bọn Đức trùm phát xít nó đưa tin anh chết tại Pháp hôm chúa nhựt 19/7/2015. Đến nỗi bên ta cuống lên đành lên tiếng thanh minh thanh nga rằng… Ảnh vưỡn đang rất chi là… phẻ.

Rồi đến cái ngày 25/7 anh về nước. Cái hình chụp anh tại sân bay mờ mờ ảo ảo, khiến cư dân ta càng nghi ngờ đẫy. Rồi thì báo chí đưa tin anh rất chi là “khỏe mạnh, đĩnh đạc, tươi cười trong vòng tay đồng đội”. Nhưng diễn viên đóng thế thì… rõ cái mẹt… ồn ra éo giấu được ai…

Xâu chuỗi những sự kiện thì thấy ngay một sự mập mờ với cả một âm mưu che giấu sự thật của các đ/c ta. Đến nỗi truyền thông cả đống chờ ở sân bay cũng không có lấy một tấm hình hay cái clip ngắn cho ra hồn để chứng tỏ anh đang rất “khỏe mạnh, đĩnh đạc, tươi cười…”. Vậy là sao?

Theo Lão thì chỉ có một nguyên nhân mà chưa có ai nghĩ tới. Đó là “Hình như ảnh ngửi thấy mùi chẳng lành sắp xảy ra với mình. Ảnh không muốn lặp lại số phận như anh Bá nên anh tính bài “chuồn” trước. Nhân chuyến đi Pháp thế là anh lặn luôn".


Một đại tướng tổng tư lệnh. Một ỷ dziêng BCT như anh mà bỗng dưng bốc hơi đã làm cho cả đẻng ta hốt hoảng. Vì thế họ bèn tính chuyện che giấu, rồi diễn kịch lừa dân ta và thế giới. Lão khẳng định chỉ có một nguyên nhân này thôi, không có hai đâu. Bà con ta cứ nghĩ mà coi nha. Sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc vỡ trò. Nếu bây giờ tuyên bố ảnh chết thì quá dễ. Nhưng bỗng dưng ở một nơi nào đó ảnh lên tiếng thì bẽ mặt. Thôi thì cứ để anh tạm… được sống, rồi diễn trò “đóng thế” lòe thiên hạ,. Đặng tung gián điệp tìm ảnh sau… Chứ không thì bẽ mặt cả lũ à. Chỉ là đi chữa bịnh thôi mà nổi sóng hơn tháng nay. Không lẽ các đ/c ta rỗi việc quá, nên bầy trò ra chơi cho vui sao? Các đ/c ta đâu có ngu. Phải không?


Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2015

Số 411-2015 - ANH Ý ĐÃ VỀ RỒI...!

ANH Ý VỀ RÔÌ…!?
Nghe tin anh ý về rồi. “Khỏe mạnh, đĩnh đạc…” làm nức lòng bao con trẻ cả nước ta…Thế mà bọn xấu nó lại bảo hình ảnh là đồ rởm. Thê mí đau chớ?

Lại thêm mấy thèng thối mồm nó phụ họa theo, nó bẩu… chẳng rõ mặt anh ý, nên nó éo tin.


Thâm chí có đứa còn trưng cả “hình thằng diễn viên đóng thế”… nữa chớ.


Thế hóa ra người ta cố tình tung tin láo để lừa bịp à. Vậy anh Phùng giờ đang ở đâu… Có ai biết không?
Lão xưa giơ vẫn quý anh Phùng lắm. Nhưng cũng lại rất lo cho số phận của anh ý. Kẻ bẩu chết, kẻ bẩu vưỡn sống… chả biết đâu mà lần. Chỉ vì trót phát ngôn thân Tàu (theo chỉ đạo) mà nên nông nỗi này… Thật ra anh ý vưỡn tốt mờ…

Í giời ơi!. Úm ba na… Bớ anh Phùng ơi. Anh ở đâu?. Mong anh được siêu thoát cho nhanh. Chớ sống mà để chúng đưa anh ra làm trò hề truyền thông, nó bêu riếu thế thì nhục lắm. Anh đường đường là "tượng...". Ý lộn. Là "đại tướng tổng tư lệnh, Ỷ dziêng BCT" chớ bộ heo nọc đâu chớ?. Và rồi trước sau gì chúng cũng… nướng anh chin vàng, rồi nhậu với rượu Mao Đài thôi hà. “Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách”. Trốn nhanh đi kẻo muộn. Lão thương anh lắm nên mới khuyên anh vậỵ đó. Chạy càng xa càng tốt. Với tiền của anh bi giờ. Anh sống tới kiếp sau vưỡn chưa hết, lo gì chớ. Đến trẻ con bi giờ nó cũng biết. Cái “lũ con hoang” chúng nó tàn bạo độc ác có tiếng xưa nay đó mờ.


Thứ Năm, 23 tháng 7, 2015

Số 410-2015 - NGHE ANH Ý HÁT "TÌM EM TRONG CHIỀU HỘI LIM"

Mời bè bạn nghe một bài hát hay của Trọng Tấn về quê tôi... Giờ này anh ở đâu, đã lâu rồi chưa nghe anh hát?

 

Dành cho các bạn tập hát:


Thứ Tư, 8 tháng 7, 2015

Số 409-2015 - QUÀ LÓT TAY...?

VẬT TẾ THẦN

Anh Đại đi Mỹ. Khác với anh Tư, anh 3X… và một số đồng chí cộm cán khác… Trước đó đều có thả vô điều kiện vài tù nhơn chính chị… lấy thảo!

Thế nhưng lần này anh Đại đi Mỹ không hề có vụ thả tù nhơn chính chị nào hết. Không lẽ cú này không có quà lót tay kiểu XHCN với Mỹ sao?

Hoàn toàn không đúng thông lệ cũ. Vậy thì ảnh đi Mỹ làm gì mà ảnh cười tươi thế!?

Nhưng ai biết đâu rằng anh Đại quá cao tay. Anh đi Mỹ cú này phải nói là đại thắng. Các anh vưỡn… độc tài toàn trị kiểu CS và các anh vưỡn vào… TPP một cách vô cùng… hoành tráng. Anh Đại và  TT Mỹ còn bảo nhau cùng coi đồng hồ… còn dự lễ yến cực kì thân mật với Phó TT Hoa Kì. Và đặc biệt tiểu phẩm phim hài kiểu rất Vịt Ngan, là chính ngài phó TT Mỹ còn... lẩy Kiều nữa chớ. Trọng thị đến thế là cùng. Làm gì có thằng 3 thèng 4 nào hơn chớ...!?. 

Anh Đại và đẻng của anh thừa biết Mỹ cần các anh. Và anh Đại cũng thừa biết chế độ của các anh xưa giờ chỉ là đám chư hầu CS. Không thờ được chủ này thì tìm chủ khác để thờ. Miễn sao đẻng ta phải được...  nãnh đạo…!?

Và cuối cùng. Cái gì là nhân dân, cái gì là dân tộc chứ. Cái gì là bán nước hay dâng nước cho giặc Tàu… Chỉ là sáo mồm mà thôi. Làm gì có chứng cớ chứ. Xưa giờ đẻng luôn vẽ lịch sử. Lịch sử đẻng muốn thế nào là đẻng tự vẽ thế ấy… Làm gì có chứng cớ đâu. Bọn “Rân trủ” bọn “phản biện” vớ vẩn anh Đại đây không thèm chấp. Thằng nào ngo ngoe anh chiếu theo điều 258, anh gô cổ tống tù là chúng mày toi luôn… Đẻng của anh giờ được Mỹ quốc bảo hộ nên sẽ vững bền cỡ...  trăm năm nữa. Chúng mày cứ chống mắt mà coi đi…!?

Chúng mày muốn phản biện chứ gì. Chúng mày chưng ra chứng cớ chứ gì. Tao chỉ tuyên bố chúng mày là bọn phản động… là chúng mày chết hết. Rõ chửa…!?

Vậy là anh Đại đi Mỹ là vì đẻng của ảnh. Chớ đâu có vì quốc gia dân tộc Vịt bất khuất 4.000 năm lịch sử vĩ đại đâu…!?


Đừng có mà mơ nhá…!

Xin hỏi: Vậy vật tế thần của anh Đại quả này là cái gì?.




Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Số 408-2015: ĐỐI THOẠI LỊCH SỬ

ĐỐI THOẠI

Hai con cá mập đang đối thoại với nhau.

Cớ sao mày hay cắn đứt cáp Internet thế?

Tao cắn hổi nào?

Thói đời kẻ làm điều xấu có bao giờ nhận mình xấu đâu. Tao hiểu mà.

Tao thề có trời đất. Tao mà cắn cáp phát chết liền.

Vừa dứt lời, bỗng trời đất tối xầm. Trời chuyển cơn giông lớn “xưa nay hiếm” khiến hàng loạt cây đổ tại thủ đô. Vài ngày sau, VTV đưa tin cáo phó: “Một đồng chí UVTW… đã từ trần do bị sét đánh…!?”

Này… mày thề thế là tao tin rồi. Nhưng tao không tin chế độ cộn sảng nhà chúng mày tử tế đâu. Thế giới nó xếp chúng mày vào danh sách các nước “kẻ thù của Internet” cơ mà. Bộ không đúng sao?

Mịa chúng nó toàn tung tin đồn nhảm nói xấu chế độ XHCN tươi đẹp của chúng tao thôi. Làm gì có vụ đó…!

Thế tại sao cáp quang biển bên chúng mày cứ bị mày cắn đứt hoài vậy. Không lẽ cá mập Mỹ với cá mập Vịt chúng mày khác nhau sao?

Tao có giải thích thì mày cũng không hiểu đâu. Truyền thông là chính trị mà…

Bên tao gọi là lực lượng thứ tư đó…!

Ừa bên tao cũng vậy. Nhưng bắt buộc phải định hướng, và đẻng tao thống nhất quản lý cực kì chặt chẽ. Mày hiểu chưa…

Đẻng là cái đéo gì…?

Thế bên mày có đẻng không?

Có… Bên tao có tới gần 10 đẻng lận.

Nhiều để mà loạn à. Một đẻng cho nó dễ lãnh đạo. Thằng nào cúng sợ. Nên bên tao đẻng bảo đi là đi, đẻng bảo nghỉ là nghỉ. Cấm cãi…

Hầy… Vậy là độc tài rồi còn gì. Tao hiểu rồi. Đẻng bảo cắn phát là mày căn ngay. Đúng không?

Mày… hự… mày chỉ được cái nói đúng thôi…!

Nhưng sao lại cứ cắn hoài vậy chớ. Bộ mày ngứa răng lắm hả?

Đâu có. Tao đâu có đói. Mà thật ra loài cá mập mình đâu cần răng để… gặm nhấm như loài chuột bọ kia đâu. Cứ há miệng hít một cái là hàng triệu loài cá khác chui vào bụng. Khỏi nhai luôn…


Ừa mày nói cũng đúng…

Thế bên Mỹ của mày có tham nhũng không?

Tao thừa nhận là có.

Bên nước Mỹ của mày có bán tài nguyên đất nước không?

Hoàn toàn có.

Thế mà bao năm bọn “thế nực thù địt” nó cứ chửi nãnh đạo bên tao là tham nhũng phá hoại là sao chớ…

Ừa… nghĩ cũng cay mũi đấy. Nhưng tao nghe đẻng chúng mày thừa nhận tham nhũng đã làm mục ruỗng chế độ, là cả một bầy sâu... Nhưng tao thấy các quan chức bên mày có mấy thèng bị tù vì tham nhũng đâu?

Có… nhiều là đằng khác.

Là những thằng nào?

Là “các đồng chí đánh máy vi tính” đó. Các đồng chí ấy quan trọng bậc nhất đấy.

Mịa tham nhũng, phá hoại mà vưỡn… không sao thì tội đệch gì mà không tham nhũng phá hoại chớ…

Cái này là cách hiểu giữa tao và mày có sự khác biệt. Chúng ta cần phải hiểu nhau hơn, đặng…

Bộ mày tưởng bên chúng tao toàn lũ bằng giả hết sao. Bộ chúng tao không biết gì hết sao. Thế thì làm sao cai quản thế giới chớ?

Mọi chuyện là ở cái chỗ đó đó. Nên tao với mày mới ngồi tại đây để “ đối thoại” đó?

Hả… Thế là tao bị mày lừa à?. Nhưng tao hỏi: Bỗng dưng bên nước mày “rút cổng internet tận 10 ngày để bảo trì” là sao?

Là bảo trì chứ là sao?

Đệch… Tao biết tỏng cả lũ chúng mày rồi. Hễ cứ có sự kiện chính trị hơi nóng cái là đứt cáp, là bảo trì… Đặc tính “độc tài cộn sảng” đây mà…

Mày chỉ được cái nói đúng là không ai bằng.

Nhưng mày là cá mập xứ Vịt. Có phải “đồng chí đánh máy vi tính” đâu…

Thế mí đau chớ. Tao gánh tội mà đéo cãi được với ai. Tao đéo phải thằng đánh máy vi tính mà chúng vẫn cứ đổ tội cho tao. Nhưng tao quyết tâm quyết liệt tao tuyên bố. Cái vụ "rút cáp đường truyền cổng vào Internet xứ Vịt” vừa rồi là đéo phải do tao…

Thế là tội của thằng nào vậy?


Mày sang hỏi đẻng trưởng bên tao cái, biết liền…!

Thế sao mày không hỏi trước đi?

Đcm nhà mày ngu lâu thế. Không lẽ tao đi hỏi cái TV à?


Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Số 407-2015 - Xin đừng để người ấy phải khóc...

XIN ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI ẤY PHẢI KHÓC. (tiếp và hết)

Ngày…

Anh muốn đưa em về quê. Đặng…?

Anh ơi… Cho em ở lại Hà Nội đi…

Ừ… Nếu em thích thì cứ vậy đi. Anh nhớ. Từ lúc mình cố mua được căn nhà này cho con có chỗ ở. Em chưa từng sống ở đây quá 2 ngày mà…

Ngày…

Em thấy trong người thế nào?

Em mệt… và đau lắm.

Để anh pha viên giảm đau cho em nhé…

Vâng…

Ngày…

Đã gần hai tháng rồi, tôi không hề ngủ. Và… Em cũng vậy…

Ngày…

Anh ơi… Em mưốn đi thăm mộ tổ tiên…

Ngày…

Em cố ngủ đi…

Em mệt lắm…

Có đau không.

Em đau lắm

Để anh tiêm cho em mũi giảm đau nhế.

Vâng…

Ngày…

Anh ơi… em không nhấc nổi mông nữa rồi…

Để anh giúp em nhé…

Không cần đâu anh. Em mệt lắm… Em cám ơn anh đã chăm sóc em mấy tháng qua… Anh à. Mình có hai đứa con. Chỉ có một đứa thành đạt. Còn một đứa đang vẫn… Anh hãy thương nó nhiều hơn nhé.

Anh với em bao năm chưa từng không quan tâm nó, yêu thương bù đắp cho nó. Bởi anh vẫn biết nó còn thiếu rất nhiều.

Nhưng… giờ không có em… Em khẽ nhắm đôi mắt. Chỉ có hai dòng lệ cứ trào ra không ngớt…

Em ơi… đừng bỏ anh vội như thế… Không có em… anh biết sống sao đây. Em là người anh yêu thương trân trọng suốt mấy chục năm qua. Không lẽ em nỡ bỏ anh cô đơn một mình trong căn nhà quạnh vắng như thế này sao?.


P/s:


Tôi… xin. Tôi vạn lần cầu xin mọi người… Nếu trong cuộc đời bạn gặp được một người con gái mình hết lòng yêu thương. Một người trọn cả cuộc đời vì gia đình, vì chồng vì con… Xin đừng để cho người ấy phải khóc… Như tôi…!!!???


Số 406-2015 - Xin đừng để người ấy phải khóc...!

Truyện ngắn

XIN ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI ẤY PHẢI KHÓC.

Vợ tôi… Một cô gái nhà quê hiền lành chất phác. Ngày chúng tôi cưới nhau, cổ vừa tròn 18 tuổi. Cả hai gia đình đều nghèo lắm. Ngày tôi trở về từ chiến trường. Mẹ tôi sang nhà em hỏi vợ cho tôi…

Mới đó mà đã gần 40 năm sống chung với nhau. Gia đình chúng tôi thật hạnh phúc. Dù rằng thời bao cấp. Tôi và em đều rất vất vả kiếm sống và nuôi con ăn học…!

Năm thứ 37…

Ngày…

Anh thấy em bỗng dưng… Em thấy trong người thế nào…

Em mệt lắm…!. Nhưng em cứ nghĩ… tại mấy ngày qua, em đi cuốc đất trồng rau đó thôi…

Em muốn ăn gì không, để anh nấu…?

Không… Em chỉ mưốn ngủ thôi.

Em… em… Em đừng có ngủ. Anh vẫn còn đang thức cơ mà…

Nhưng em … hức… mệt. Hai dòng nước mắt em chảy dài, tạo nên hai vệt trắng bàng bạc trên gò má…

Ngày…

Em thấy trong  người thế nào?

Em mệt lắm. Em vừa hỏi BS. Nhưng ông ấy không chịu nói… Có phải là em bị ung thư không hả anh?

Không… Em chỉ bị… suy nhược cơ thể thôi…?. Hắn cúi đầu sau một câu nói dối. Em vẫn còn đang khỏe mạnh mà…

Em vẫn đang khỏe lắm. Chỉ tại mấy hồi em thấy mệt thôi. Cớ sao nói em suy nhược chứ…?. Em chợt nín lặng đầu cúi xuống. Tôi vội lấy khắn lau mắt cho em…]

Ngày…

Thôi… Anh đừng có giấu em nữa. Em biết em đang bệnh gì…

Không có đâu… Em… đang…

Em nấc lên… Sao anh lại cứ cố giấu em mãi vậy chứ…?

Ngày…

Thưa BS Kết quả khám của vợ tôi thế nào…?

Chị nhà bị ung thư Gan giai đoạn cuối. Đã xâm lấn sang nhiều bộ phận trong cơ thể?

Thế có cách nào giải quyết không. Tôi nghe nói, viện QY.108 là bệnh viện giỏi nhất về ung thư mà…?

Ông trưởng khoa im lặng…

Vậy là sao. Bằng cách nào thì tôi cũng phải cứu vợ tôi. Anh hiểu không…?

Sẽ phải tốn kém lắm đấy… Có thể chị nhà phải sang Singapo, may ra còn có hy vọng...!?.

Nhưng điều tôi muốn hỏi khả năng tốt nhất có thể hiện giờ…?.

Tôi không thể khẳng định. Bởi y tế nước ta vào thời điểm này chỉ tiếp thu sản phẩm y học thế giới. Đã hơn 20 năm qua, ta và thế giới chưa hề có thành tựu y tế phát triển nào về ung thư cả....

Vậy là các anh chỉ nhập máy móc tân tiến về chữa bệnh thôi sao…?

Nhưng công nghệ mà chúng tôi đang sở hữu là công nghệ tiên tiến tầm thế giới…

Ngày…

Em ơi. Anh biết bệnh của em khó lắm… Anh muốn đưa em về nhà mình thôi.

Không. Tối hôm qua em đã nói với bác sỹ. Em đã kí giấy đề nghị phẫu thuật…

Hả… Em không thể…

Nhưng cuộc sống của em là của em. Em muốn liều một phen…

Nhưng anh thì không thể… Tôi nấc lên…! Hu hu… Nếu em muốn liều thì cứ việc… liều đi. Tôi vùng chạy ra khỏi phòng bệnh. Tối hốm đó tôi không ở lại bệnh viện…

Ngày…

10 giờ sáng hôm sau, vừa vào bệnh viện.  Chú giường bệnh bên cạnh ngoắc tay bảo: Đêm qua chị khóc nhiều lắm…

Ngày…

Các con tôi đổ xô vào bệnh viện. Nó cố thuyết phục mẹ nó rằng không thể phẫu thuật. Sợ rằng…


(còn nữa)