Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2015

Số 401-2015 - Truyện ngắn - ĐIỀU ANH CHƯA NÓI

                             ĐIỀU ANH CHƯA  NÓI


                                      Thân tặng các bạn cùng học
                                      Lớp 5 TD -Vietinbank- Đồ sơn – Tháng 12/2003

Lễ nghiêng đầu nhìn ra cửa xe để kiếm tìm. Không có anh trong những người ra tiễn. Bank Star chiều chợt buồn. Buổi học cuối cùng kết thúc lúc bốn giờ chiều. Các đoàn tíu tít chuẩn bị trở về. Thị xã Đồ Sơn mới ngày nào còn xa lạ giờ thành thân thiết, ấp ủ bao kỉ niệm. Từng đọn mây lớn vần vũ phía chân trời, lúc tím xẫm lúc đỏ ối. Con đường dẫn vào khu du lịch giờ cũng vắng lặng thờ ơ. Lễ thở dài… Em muốn nhìn thấy anh một lần nữa thôi, có được không? Em không tin vào duyên số. Có những người sống gần nhau cả đời cũng vẫn chỉ là bạn. Em quay mặt đưa tay khẽ vén lọn tóc vừa xõa bên má, cố giấu đi ánh mắt buồn. Chỉ lát nữa thôi, anh cũng lên xe trở về. Em lên phía bắc. Còn anh đi phương nào? Đôi mắt em ngẩn ngơ quay quắt lần tìm dãy phòng nghỉ mờ tối. Tàn cây xanh phía trước khách sạn cũng cúi đầu ủ ê. Kia rồi, bên khung cửa sổ tầng hai. Sao anh còn đứng đó? Em thở dốc như bị hụt hơi, như vừa gỡ được tảng đá nặng. Sao anh không ra tiễn em? Sao không thể nói lời từ biệt. Cứ nhìn em mãi làm gi?.

Chiếc xe chuyển bánh hoà vào dòng xe cộ nườm nượp. Khu chợ đông đúc xô bồ. Những gương mặt xa lạ lướt qua nhạt nhoà vô cảm. Dãy hàng quán về chiều lấp loá bóng người liêu xiêu méo mó. Ngồi cạnh Lễ là Tấm, cùng phòng khách sạn trong suốt đợt tập huấn. Tấm cao gầy, khuôn mặt thanh tú thông minh hiếu động, đôi mắt long lanh đa tình. Tấm sống vô tư mhư không có điều gì phải suy nghĩ cả. Dạo trước hai người cùng làm việc ở chi nhánh. Lễ về phòng giao dịch được hơn năm nay. Tấm nhí nhảnh và cũng dễ quên chóng nhớ như những chuyện đàn bà. Ngay cả lúc này nó cũng còn tíu tít chuyện trò được cơ chứ.


Hai người thả bộ trên bờ đá chắn sóng dọc theo khu du lịch. Biển đang lúc triều cường. Từng lớp sóng đẫy đà xô đẩy, dựng bức tường bọt trắng xoá liên tiếp chạy về cuối đường. Gió thổi tung tóc em bay loà xoà trên vai anh. Ngoài khơi xa, mấy chiếc thuyền câu bồng bềnh chao sóng. Chỉ vài cánh chim chao liệng cũng làm chiều xôn xao. Gió thu ùa về se lạnh. Em khẽ nép vào anh xuýt xoa. Hắn cởi áo chòng choàng lên vai em.  Anh không lạnh à? Có chứ! Sợ lạnh quá em ốm. Một cơn gió lướt qua hất tung bọt nước về phía hai người. Em co người bước vội né tránh, vô tình ép cả thân hình vào ngực anh. Hơi ấm đàn ông thấm nhanh vào da thịt. Đã lâu rồi cảm giác dịu dàng êm ái ấy không có trong em. Trái tim đàn bà run rẩy đón nhận những rung động khe khẽ vừa trồi lên từ sâu thẳm u uất. Van anh đừng làm nó thức dậy. Đừng bắt em phải đau khổ vì thêm một lần dập vùi chôn dấu nó. Vùng con gái đã chết ỉm cháy khô như cát vụn. Ngọn sóng kia đừng trào lên như thế. Đừng dụ dỗ làm mê muội con tim mù loà.

Anh đưa tay chỉ về ngọn núi đá xa xa đang nằm gối đầu bên bờ nước. Em có biết câu chuyện về ngọn núi kia không? Em chu miệng: Anh kể đi! Em muốn nghe! … Ngày đó đã lâu lắm! Anh kể bằng một giọng trầm ấm. Ngọn núi kia nằm kề bờ biển. Họ như đôi bạn có nhau mà không có nhau. Không biết đã qua bao tháng năm dãi dầu, sóng biển cứ xô mãi, xô mãi như chọc ghẹo, như giỗi hờn. Núi đã lặng câm sau những ngang trái tình đời. Lòng đã lạnh, núi tìm giấc ngủ vùi trong âm thầm lãng quên. Sóng cứ hoài công xô đẩy mỏi mòn. Thời gian trôi đi nhanh lắm. Tóc núi đã bạc, môi biển đã khô.

Một ngày kia thức dậy. Xung quanh vắng lặng không có tiếng sóng vỗ về bờ đá. Núi chợt thấy trống vắng chông chênh, sợ những tháng năm đắm chìm trong yên lặng đã qua. Núi ngơ ngác ngó tìm. Bờ nước lùi xa thế, không nghe được tiếng sóng rì rào, không thấy vị mặn mòi của gió. Núi đành chờ, chờ mãi…. Triều cường lúc nửa đêm, sóng dào dạt xô bờ. Núi chợt nhận ra mình không thể chờ hơn được nữa, không thể sống thiếu biển. Núi mở rộng vòng tay. Sóng lại mềm mại hôn lên bờ đá, lúc xô bờ cuồng nhiệt, lúc giỗi hờn lảng ra khơi xa. Từ đó họ không còn cô đơn nữa…

Chiếc xe chở đoàn của Lễ lao vun vút trên con đường trải nhựa phẳng lì. Trời đã tối hẳn, màn đêm đặc quánh. Chỉ ánh đèn pha còn thức làm thành vầng sáng bồng bềnh phủ lên con đường phía trước. Chiếc xe lầm lũi cắt ngang bóng tối. Mảnh trăng lắt lẻo trên mỏm núi xa mờ bơ vơ. Con đường lầm lì dưới bánh xe rào rào nghiến đất.. Loài bướm đêm lấp loá ngoài cửa kính chắn gió, va đập lăn lóc rơi vãi. Lễ co mình kéo vạt áo vào ngực, cảm giác lạnh lẽo ùa đến vây quanh. Giữa màn đêm mênh mông, con người bỗng thấy nhỏ bé và yếu đuối lạ lùng… Tấm ngoẹo đầu trên vai Lễ ngủ gà ngủ gật. Ngồi yên lặng trong bóng tối khá lâu, nửa người mỏi nhừ. Lễ vẫn cố chịu không muốn làm Tấm thức giấc. Lễ thèm được vô tư như Tấm, nhưng làm sao được. Không biết giờ anh ở đâu? Đường về nơi anh cách gần hai trăm cây số, chắc phải khuya lắm mới đến nơi. Chiếc xe bỗng chao nghiêng vụt qua một chiếc khác chở hàng cồng kềnh, làm mấy đống túi lỉnh kỉnh xô đổ lung tung. Mọi người ồn ào kiểm lại đồ đạc. Lễ lặng lẽ xếp lại mấy chiếc túi vào góc, lấy chân chặn phía ngoài.

Ngày nghỉ hiếm hoi giữa đợt tập huấn. Sáng nay nước cạn, bãi cát trải dài hun hút phía xa. Vài cánh chim trời chấp chới chao liệng, xà xuống mặt nước nhấp nhô sóng. Tiếng kêu mỏng manh lạc lõng vút bay lên bầu trời xanh thắm. Biển cho em cảm giác bình yên tĩnh lặng. Phía trước, Tấm tay xách giày, tay giữ váy chạy nhảy tung tăng trên bờ sóng. Thỉnh thoảng cúi nhặt cái gì đó đưa lên ngắm nghía, rồi lại ném đi. Nhìn Tấm vui đùa em cũng vui lây. Tiếng em thì thầm lẫn vào tiếng gió. Đã hơn một năm nay chồng em bệnh nặng. Căn bệnh tinh thần sau biến cố của dòng họ. Anh ấy như ngọn đèn dầu cứ ngày một lụi đi. Hai đứa con em còn nhỏ, đang đi học. Cuộc sống âm thầm buồn tủi vây quanh, em phải gồng mình gánh chịu. Niềm vui cuối cùng là những đứa con. Chúng là máu tim em. Dù cực đến đâu em cũng… Em bắt gặp ngọn lửa rực hồng ủ trong mắt anh, đốt cháy em tan chảy. Những khát khao buông thả thổn thức trong ngực. Em chới với trong cơn khát cháy lòng thèm một ốc đảo ẩm ướt. Một chốn ẩn thân giữa xa mạc hoang vu. Những bước chân anh cũng im lặng từng dấu hằn trên cát trắng. Có lẽ em không còn gượng được nữa. Đừng bắt em ngã vào vòng tay. Đừng xô đẩy trái tim đàn bà thèm dâng hiến trao tặng. 

Cuối cùng thì Lễ cũng về đến nhà. Bước chân gấp gáp gằn trên mặt đường đá sỏi. Thị trấn vùng núi đơn xơ chỉ một dãy phố gày gò heo hút chạy dọc theo con đường quanh co. Bao lâu rồi vẫn dáng vẻ như thế. Mới tối đến phố nhỏ đã vội vắng tanh. Chỉ vài quán xá còn sáng đèn. Tiếng nhạc xập xình đong đưa. Tiếng hát ai sóng sánh vầng trăng lạnh…“Nếu ngày mai không có anh. Ai sẽ đưa em về. Trời sắp đổ cơn mưa…”

Lối rẽ lượn vòng lẩn khuất, những tán cây đen thẫm ma mị nằm ườn trên mặt đất. Căn nhà nhỏ tiều tuỵ bơ phờ bên lối gầy. Ngọn đèn hắt ánh sáng từ khung cửa vẽ một vệt dài nhợt nhạt trước sân. Lễ khẽ khàng đặt những túi lỉnh kỉnh xuống bậc thềm. Đứa con nhỏ chạy ra đón mẹ, tíu tít lục quà trong đám túi dưới đất. Ngồi xuống bậc thềm lạnh lẽo, Lễ thấm thía cái mệt mỏi rã rời của chặng đường dài.  Trên chiếc giường ở phòng ngoài ngổn ngang nào chăn màn, sách vở, quần áo bẩn. Dưới đất những mảnh giấy lộn vương vãi., giầy dép chỏng chơ. Lễ xuống bếp rửa mặt. Trên sàn bếp vài ba chiếc xoong nhôm nằm lăn lóc rúm ró bên mấy thanh củi nám đen cháy nham nhở. Một chậu quần áo bẩn cao ngất đập vào mắt. Lễ buông tiếng thở dài. Xin anh đừng trách em yếu đuối. Em là đàn bà, một người đàn bà có chồng. Những quằn quại thổn thức bị vây bọc, muốn thoát khỏi cũng không tìm được lối ra. Cõi lòng em đầy ắp những ước ao, khát thèm cám dỗ. Người đàn bà trong em luôn nổi loạn. Những rung động bị vùi dập làm tắt lịm ước vọng đa tình… mỗi lần... mỗi lần... làm em kiệt sức. Hãy cho em một điểm tựa để tin cậy, hy vọng. Đã hơn một năm rồi em cô đơn chèo chống, xoay xở để thoát khỏi. Em đã thất bại buông xuôi để trở về bổn phận. Anh đừng trách em yếu đuối. Em là thế, bằng lòng với trách nhiệm, hào hiệp với tình thương còm cõi không màu.

Lễ xắn tay áo dọn dẹp bãi chiến trường lưu cữu trên nhà dưới bếp, giặt đống quần áo. Em biến thành một con người khác, hì hục, nhẫn nại, cam phận. Ngừng tay khi đồng hồ đã điểm mười một giờ đêm. Lễ đưa tay quệt ngang trán, gạt lọn tóc xoà xuống mắt. Phơi đống quần áo vừa giặt, Lễ mới cảm thấy toàn thân rã rời, bàn tay tê cứng vì lạnh. Lần từng bước vào buồng ngủ. Người đàn ông gầy khô xơ xác đang nằm thiêm thiếp, mỏng dính trên chăn đệm. Gương mặt anh nhợt nhạt dưới ánh đèn neon, mắt khép hờ. Lễ biết anh còn thức. Chắc là anh đang mong Lễ. Mình đã về à! Đã ăn gì chưa?. Lễ ngồi xuống cạnh giường, kéo tấm chăn mỏng đắp lại cho chồng. Anh cứ nghỉ đi. Tôi ăn rồi. Đưa tay sờ lên trán anh, làn da hâm hấp nóng. Lê với vỉ thuốc trên bàn, chọn mấy viên và ly nước, đỡ lưng cho anh uống. Bóng Lễ in xẫm trên bức tường lạnh câm bất động. Lễ lại thở dài… Cám ơn anh. Người đàn ông đã đánh thức trái tim con gái, đánh thức những khát khao. Cho em nỗi đau đớn ngọt ngào. Cho em thêm can đảm để sống với lựa chọn bổn phận của mình.

Đâu đây trong gió văng vẳng vọng về tiếng nhạc từ quán Karaoke, đưa đẩy như xa như gần. Bài hát rót thêm nỗi buồn vào ngực đêm. “Nếu ngày mai không có anh. Ai sẽ đưa em về. Trời sắp đổ cơn mưa…”. Lễ cúi đầu cố nén một tiếng thở dài. Em còn gánh nặng gia đình, còn công việc cơ quan đang đợi. Em đành xuôi tay cam chịu, đành vậy thôi. Một cơn gió lạnh lướt qua, tấm rèm cửa run lên bần bật. Lễ khẽ rùng mình, hai tay ôm ghì vào ngực. Một mùa đông nữa lại về. Đêm lao xao…

Một năm sau

Hắn đang hoàn thành nốt những dòng cuối trong tờ trình vay vốn, mà cả tuần nay hắn đã dày công… Reng… hắn quờ tay tìm điện thoại trên bàn, bấm máy trong vô thức: A lô… Em à.

Dạ em đây. Em đang nhớ anh...!

Hả… em đang ở đâu?

Em ở…

Ở đâu… Nói nhanh đi.

Em đang ở… bệnh… viện…!

Hắn ngần ngừ gõ cửa phòng sếp. Đặt tập hồ sơ vay vốn xuống bàn, giọng khẩn khoản. Dạ… em xin sếp…!.

Sếp nghiêm mặt: Tháng này anh không đạt chỉ tiêu khoán… Lương của anh…!?

Dạ… em biết, nhưng em đang có việc gấp. Em phải đi ngay ạ…

Hắn tất tả lao vào bệnh viện…. Em nằm đó, tấm thân gày guộc lún sâu trong đống chăn đệm. Hắn khẽ khàng ngồi xuống bên mép giường, rụt rè nắm bàn tay bé nhỏ gầy khô của em… Em mệt nhọc mở mắt nhìn hắn. Từ hai khóe mắt trào ra hai dòng lệ đục lờ… Em… Tiếng em như chìm lỉm trong tiếng thở khò khè mệt nhọc. Em khẽ quặn người rên lên. Đôi mắt vội nhắm chặt. Vầng trán nhỏ hắn lên mấy nếp nhăn đau đớn.. Em lại nấc lên lần nữa. Em… Em gần 20 năm làm vợ. Nhưng người mang đến hạnh phúc cho em lại không phải là anh ấy… Lễ cố ngước nhìn gương mặt lo âu của hắn. Anh ơi… Đôi bàn tay em bất chợt níu chặt, nghẹn ngào… Gặp được anh là em mãn nguyện rồi… Em yêu anh…

Lễ từ từ nhăm đôi mắt đẹp. Và từ đó hắn không bao giờ còn được nhìn đôi mắt ấy nữa…

                                                                    


Đồ Sơn – Tháng 12. 2003

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

Số 400-2015 - TƯƠNG LAI ĐẺNG TA.

THÔI THÌ TÚNG ĂN VỤNG, ĐÓI MẦN LIỀU…!

Thằng ghẹ lon ton chạy thẳng vào tư dinh, miệng lắp bắp: Dạ thưa anh Đại. Em bị… ngắn lưỡi rồi ạ.

Đcm… Thằng Ghẹ kia nhá. Bố mày cả ngày lo chỉ đạo chuyện nước non. Vừa đến nhà còn đang mệt bã ra, mày lại vào… quấy?

Dạ thưa đại ca. Đại ca chỉ đạo em đi Mỹ đặng… Quả đó em được đại ca khen là … “hoàn thành nhiệm vụ”. Dưng mờ bấy nay em theo rõi tin tức thấy… Em có vẻ như là… không có cơ hội. Thôi thì em tính chơi phát cuối cùng đặng…

Mày chơi quả gì?

Dạ em chặt cây ạ. Em xập xí xập ngầu cây nọ cây kia. Trong đó có cả trăm câu gỗ sưa. Trăm cây là trăm tỷ đó ạ. Phen này em bán sang Tàu em thu mớ lớn… Ai dè…

Dè sao?

Dạ chúng nó biểu tình phản đối rầm rầm ạ.

Vậy… Mày sử lý sao?

Dạ em cho ngay thằng phó xin lỗi rồi em ngấm ngầm em cho chúng nó… chặt tiếp ạ. Tiền em trót nhận rồi, không chặt tiếp nó tố cái…  là em toi luôn ạ…?

Mày được nhiêu?

Dạ chả mấy đâu ạ. Em hết cửa rồi, chả còn cái gì để ăn. Em chịu phận đói là đói chung cùng toàn đẻng, toàn nhà lước ta thôi ạ…

Ừa… nghe mày nói tao mới nhớ. Tao không dám ứng cử kì 2 cũng chỉ là thế cùng thôi. Khiến lũ lau nhau chúng mày theo tao bấy nay, giờ đéo có gì để kiếm tiền… Bọn chúng còn chửi tao... mặt dày cũng đéo có sai. Tao đưa thằng Bá ra kinh. Đến nỗi nó bị đầu độc chết mà tao đàmh… bó tay. Thôi thì…?

Thì sao hả đại ca…

Tao biết cả cái sứ mệnh vô sảng của ta chỉ còn mỗi chỗ để mặc cả nữa thôi.

Dạ… là chỗ nào vậy đại ca?

Là cái cảng “CAM SÀNH” đó… Nhưng hiện giờ thèng Pú Tỉn nó đang ngắc ngoải. Bên anh Tập phen này cũng đang… vớ vẩn. Đẻng ta đéo còn trông cậy vào đâu nữa… Dưng mờ bao năm toàn chửi Mỹ là kẻ thù. Bi giờ muốn … “hòa nhập” với nó, thì cũng cần có cái gọi là... lộ trình. Mày hỉu chưa…

Dạ… thưa anh Đại. Anh cùng bề trên tài khoản gửi ngân hàng Thụy Sỹ bao muôn. Bọn đệ chậm chân bòn mót bao năm cũng chưa đủ. Bèn tính chuyện chặt cây đặng kiếm chút đỉnh. Dưng mờ… bị phản ứng dữ quá, thành ra…

Tao thông cảm với mày. Nhìn sang anh Pú Tỉn, anh Tập thấy không còn nương tựa được nữa rồi. Tính quay sang bọn Mỹ giãy chết. Dưng mờ mình… “ngoắt” kiểu đó thấy nó… đểu quá. Tao chỉ đạo thằng 3X rồi. Hãy chuyển đổi từ từ. Được đến đâu hay đến đó, miễn là ta còn cầm quyền ngày nào, thì còn cơ hội đặng… vơ vét. Bao giờ cái xứ xở “rừng vàng biển bạc” này nó cạn khô thì tao mới… chạy. Hiểu chửa?

Dạ thưa anh Đại… Em luôn nhớ câu “Đẻng còn mình còn”. Thế ngộ nhỡ mai này “Đẻng mất thì em đi đâu”…

Thì thôi, chúng mày “TÙY NGHI DI TẢN” đi. Tự cứu lấy thân được rồi…


Ua… Thằng Ghẹ chửi thề: Đcm anh Đại cùng cái chế độ độc tài CS của anh luôn. Em và các đệ của em xin bái bai lun nha…Nhân thể em Đcm phát nữa. Đổ cho bọn Việt Tân với bọn thế lực thù địch "nó phá hoại, nó âm mưu lật đổ..." cũng đéo nổi nữa rồi… Hu hu hu.

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015

Số 399-2015 - Thời... sợ: ĐẠI CA VÀ... BỀ TRÊN.(tiếp và hết)

ĐẠI CA VÀ… BỀ TRÊN. (tiếp)

Dạ… đệ đâu dám. Dưng mờ xét về mặt địa lý, từ Bắc xuôi Nam thì đại ca ngồi cao nhất. Tới em rồi mới tới thằng Đại Lú đang quỳ mọp dưới kia. Vừa rồi nó qua mặt đệ nó lén sang cầu cạnh đại ca. Sắp tới đệ sẽ gọi nó sang viết bản kiểm điểm vì tội phản chủ…!?

Ủa… Bộ có vụ đó nữa sao?

Dạ thưa đại ca. Đại ca đã từng cho cái thằng “Ky ky sít sít” gì đó chơi cái món… phóng xạ. Vừa rồi đệ cũng cho thằng Bá nó chơi thứ đó luôn. Kết quả thế nào thì đại ca biết rồi đó. Đệ gọi mà nó không sang vội là nó… tắc tử đó. He he he.

(Thằng Pu nghĩ: Đcm thằng Tàu chó. Sao mày ngu thế. Cần loại thằng đối lập nào thì cho nó xơi đạn ngay trước cửa điện CREM… luôn. Mần chó gì phải lâu la phức tạp vậy chớ…)

Bỗng anh Đại giơ tay xin phát biểu: Dạ thưa “Đại Ca” với lị “Bề Trên”. Em phận con chó, lại làm nghề thịt chó… có dám gì đâu. Xin Đại Ca với bề trên ra tay bảo bọc cho chế độ của em nó được tồn tại. Chớ nghe nãy giờ thấy Đại Ca với Bề Trên toàn tính chuyện của mình. Dạ… Em theo chủ nhĩa “Ma-Tịt” đến tận bi giờ là chứng tỏ em đã trung thành lắm rồi… Xin Đại ca với bề trên cho em chút xíu “ý kiến chỉ đạo sáng suốt” ạ…?

Gã Pu vụt đứng dậy nói. Chuyên cơ đang chờ tao. Tiếng anh tao chỉ biết mỗi từ “gút- bai” thôi. Tao “gút bai” đây. Bên nhà vừa điện qua. Chiến tranh lạnh lần 2 sắp chấm dứt. Chắc phen này tao không xong rồi. Chúng mày tự lo lấy thân đi là vừa rồi.

Cả hai thằng cúi đầu tiễn chân đại ca lên chuyên cơ. Cả Đại cúi đầu thưa:

Dạ thưa Tập bề trên…?

Tỉu nà ma cái lỵ. Nãy giờ tao chơi cái thứ Mao Đài nên súng ống nó đang… căng. Tao đang cần đấm bóp các loại… chân. Mày bảo con vợ mày vào hầu hạ bề trên đi…

Dạ thưa… Vậy là… vậy là… vậy…?


Tỉu nà ma cái lỵ nhá. Vợ mày già như con chó… không còn hầu hạ nổi ngộ nữa đâu… Mau sai con gái nhà lỵ bóp trym cho tao mau. Ngộ đang ngứa cựa lắm rồi…!

Số 398-2015 - Thời... sợ - ĐẠI CA VÀ BỀ TRÊN..


Truyện ngắn thời… sợ

ĐẠI CA VÀ… BỀ TRÊN.

Chị Đại phàn nàn: Anh ơi, Nhà mình vừa mở quán thịt chó cái là cả dãy phố Nhật Tân chúng nó dỡ quán treo bảng vỡ nợ hết là sao?

Sự linh nghiệm là ở cái bảng hiệu đó. Xưa giờ hay dở đều ở cái bảng hiệu. Nên cả 85 năm nay. Chỉ có mõn… sự nãnh đạo sáng suốt toàn diện triệt để của đẻng anh, cái thứ thịt chó Nhật Tân nó mới giữ vững bản quyền vậy đó...

Dưng mờ cớ gì cái quán “THỊT CHÓ ĐẠI LÚ” mở ra cái thì chúng nó dẹp tiệm luôn. Cả dãy phố Nhật Tân xưa giờ sầm uất là thế. Mà bây giờ…

Anh mở quán thì ba đời bốn đời nhà bọn “Nhật Tân” chúng nó sao mọc mũi xủi tăm nổi chớ.

Dưng mờ…

Mờ sao?

Nhà mình treo bảng “Đại Lú” hẳn hoi mà cả tháng rồi chả có ma nào nó thèm đến. Có khi tại cái tên Đại Lú cũng nên. Dân xứ này chỉ có nhậu thịt chó. Nhà mình treo bảng “THỊT CHÓ ĐẠI LÚ” hay là “ĐẠI LÚ THỊT CHÓ” đi chăng nữa cũng chẳng ích gì. Ông xưa giờ chỉ biết mần mỗi cái GS-TS ngành ní nuận… lú. Nhậu thịt chó quán ông chúng nó sợ bị… lú như ông thì chết mẹ ba đời nhà chúng nó à?.

Bà yên tâm. Tôi vừa nhận chỉ đạo bên đại cuốc. Anh Tập sẽ bao quán nhà ta trọn ngày mai luôn.

Hả… Mai là 30 tết. Quả là anh ý sáng mắt.

Thôi, bà lo chọc tiết, pha thịt, nấu đủ 7 món thật ngon nha.

Ủa… vậy là em thức trắng đêm sao?

Anh cũng đâu có ngủ. Anh cũng trắng đêm luôn. Anh phải lo sắm sửa mũ mão cân đai đặng mai đón thiên triều… Hơ hớ hờ hơ. “Đông phương hồng, có mao chửa tung…”

Mới 7 giờ sáng. Thủ đô xứ Vịt còn nhấp nhóa trong mưa bụi giăng giăng. Hàng cờ dọc hai bên phố cúi đầu lướt thướt dưới mưa. Không gian mờ mịt… Một gã mặt nhăn như quả táo tàu, ăn mặc chỉnh tề bước vào quán, quát: Thằng Đại đâu rồi…

Đại Lú lom khom bước ra cúi đầu lễ phép thưa: Dạ thưa bề trên. Em có mặt hầu ngài ạ.

E hèm…!. Khách mời đã đến chưa?

Dạ thưa… Thằng Pu đến từ giữa đêm hôm qua rồi ạ. Nó chửi em toàn tiếng tây không hà. Thì ra cái giấy mời éo ghi rõ giờ ta hay giờ tây, khiến nó đi sớm tới 6 tiếng đồng hồ. Dạ thưa nó đang ngáy như sấm trong phòng khách kia ạ.

Chưa dứt câu đã thấy gã họ Pu thất thểu bước ra. Anh Tập bỗng đứng bật dậy vòng tay thưa. Dạ thưa thằng đồng chí mới tới ạ…

E hèm… Tao nghe cái giọng lơ lớ là biết ngay mày là thằng nào… Dưng mờ cớ sao mày gọi tao là “thằng đồng chí” vậy…?

Dạ thưa anh. Đó là tại bọn “thế lực thù địch” bên nước em nó gọi, em quen miệng nên… nhầm. Xưa giờ Sô-Viết là cái nôi đẻ ra chủ nghĩa “Ma Tịt” của phe ta cơ mờ. Em nào có dám… phạm thượng?

Gã Pu ngoảnh mặt chửi thề: Địt con mẹ bọn Tàu đểu…

Mời đại ca ngồi. Bữa nay em bao quán. Kính mời đại ca xơi mỹ tửu xứ em ạ…

Thứ gì dzợ?

Dạ… là “Mao Đài mỹ tửu” ạ…!?

Thăng Pu nhếch mép cười đểu xua tay: Tao đéo sướng cái món Mao Đài, uống thì thơm mà toàn hương vị, đéo có mùi rượu... Thằng Đại Lú đâu, mày cho tao chai Vôt-Ka Nga đi.

Dạ thưa đại ca. Liên Sô tự nhận là “đỉnh cao trí tuệ thế giới”. Năm 1966, đệ ngu dốt nên dám mó dái ngựa. Thành thử  hai vạn quân của đệ chỉ một đêm biến khỏi trái đất, không bao giờ còn tìm thấy nữa. Đệ sợ đại ca từ hồi đó… (Nghĩ: Tỉu nà ma nhà Lỵ. Ngộ xưa giờ đéo có sợ thằng nào con nào đâu. Trong tay ngộ có một tỷ tư nhân mạng nhá. Ngộ đốt mỏi tay không hết luôn… Cứ dè chừng. Lúc nào Lỵ yếu cái là Ngộ chiếm luôn cái Lỵ đó nha…)

Chú chỉ được cái nịnh đểu. Ngày đó chú xua quân tính vụ…”bành trướng lên phía bắc”. Tiếp đến nắm 1979 chú… “bành” phát nữa về phía nam. Nhưng lịch sử muôn đời vẫn là lịch sử. Các chú có máu bành trướng xâm lược, nhưng bao đời có làm nổi đâu. Trong khi bọn Nhụt Bổn ví như cái… giải khoai giữa biển khơi mà nó thôn tính luôn cả cái chó gì gọi là “Đại Cuốc” của các chú đó đó. Nghĩ mà nhục…!?


Dạ thưa đại ca ngày đó khác, bi giờ khác. Đệ hiện đang giàu thứ nhì thế giới… Đệ có thể…

Mày vừa kí với tao mua 400 tỷ đô mua dầu khí. Bộ mày không nhớ sao?

Dạ… em đâu có quên. Dạ… Nhân đây em đề nghị Đại ca cho em mua luôn 50% hợp đồng ạ…


Địt mẹ nhà mày… Thế giới toàn bảo bọn Tàu thâm. Dưng mờ tao đâu có ngu. Giá dầu đang dưới 40 U một thùng. Bán cho mày thế bộ tao đi… tự sát sao?

(còn nữa)

Thứ Năm, 5 tháng 3, 2015

Số 398-2015 - CHẾT ĐI CHO ĐỠ CHẬT ĐẤT?

SỐNG CHI CHO CHẬT ĐẤT MÃI VẬY CHỚ… ?
(Lời thằng cháu Ủn)

Đệch… bữa rồi thằng cháu Ủn nó điện thoại khoe: Bác ơi. Cái thằng Họ Pu nó vênh vang bấy nay, cả thế giái có thằng khen hay, có thằng chửi là ngu. Nhất là vừa rồi nó lên TV dọa: “… chỉ cần 30 phút nó san bằng nước Mỹ”… Hóa ra…?

Hóa sao?

Mấy thằng bên xứ nhà bác còn khen nó nức nở rằng: “Một lãnh tụ đầy thông minh, trí tuệ, đỉnh cao…”. Ấy vậy mà bao năm qua cháu cũng lầm nó mần… đại ca. Hóa ra là đồ rởm không hà.

Rởm là rởm sao chớ. Nó đang được các đồng chí bên bác khen nức nở. Còn cử cả ngài tổng bí sang đặng… cầu cạnh.

Đâu có bác ơi. Bao năm cháu chơi chiêu này hoài hà. Mỗi khi cháu đói cái là cháu dọa bom nguyên tử. Vậy là chúng nó đua nhau mang tiền mang gạo đến cứu đói dân cháu. Bộ thằng Pu nó cũng đói như cháu sao chớ?. Mịa… thằng Pu nó chơi chiêu này của cháu, bộ nó không biết nhục sao. Mịa… nó bỉ mặt cháu bác quá đi…!

Đâu có. Dù giá dầu thủng sàn, dù đồng Rúp mất giá thảm hại… dưng mờ thằng Pu nó vưỡn… ngon mà. Bên bác các đồng chí vưỡn khen… thấy mẹ luôn đó.

Bác ơi. Phanh bác lại đi. Cháu cứ tưởng thằng Pu cầm đầu thế giới CS bao năm, là thằng thâm sâu về… “độc tài”. Khi nó tuyên bố thế cái là cháu khinh tạt luôn…

Sao mày dám… hử?

Dạ… Nó phải sài chiêu dọa bom nguyên tử là nó sắp… tận rồi đó bác.

Tao không hỉu.

Nó ngủm đến đít rồi bác ơi. Đói như chó bắc cực rồi… Cháu bác đéo coi cái chủ nghĩa với tư tưởng ông cha cháu là cái cục cứt gì đâu. Cháu đã đàm phán với anh em nhà cháu rồi. Nếu phen này đéo có thằng nào thức để “canh giữ hòa bình thế giái” là cháu tuyên bố… “thống nhất đất nước” luôn thể…

Địt con mẹ thằng cháu ngoan. Bên bác chúng nó đang đánh nhau chí tử ra kia. Thằng xộ khám ăn án dài hạn. Thằng treo cổ tự tử tại công sở, thằng chết… bất ngờ không rõ nguyên nhân. Thằng chết đúng quy trình. Rồi thằng Bá nó chết vị bị đầu độc cái vụ… “210” gì đó… Chúng nó đâu có ngu đâu.

Bác ơi… Chúng nó đẳng cấp nào mà chả ngu. Bản chất chúng nó vốn “Ngu lâu khó đào tạo” mà bác. Chúng nó cùn đời cũng không ngóc nổi mặt lên đâu…

Ôi giời… Tao buồn cho dân tộc tao quá đi… Hu hu hu. Thôi. Tao phê bố nó rồi. Tao… bò lên giường đơi…!?


Bác ui, thương bác quá. 85 năm nay mà chúng nó vẫn chưa chịu mở mắt ra thì thảm cho dân cho nước bên bác quá rồi. Hay là cháu bảo lãnh bác sang Nam Hàn cư trú đi. Địt con mẹ cái bọn… chó bên bác nhá. Để bác tao khổ ải quá thế. Sao chúng mày ngu lâu quá vậy. Chúng mày rủ nhau cùng đi chết hết đi. Sống làm gì cho chật trái đât vậy chứ. Hừm…!?

Ủn ới ơi... Chửi chúng nó chỉ phí nhời thôi. Tao phê lòi rồi, đéo nghe thấy gì đâu...!?