Lời tựa: Truyện ngăn VÒNG TRÒN CUỘC ĐỜI - Lão Độc Hành (Bắc Hà) được viết từ năm 2012. Được treo lên trang "blogspot.bacha.com" sau đó. Nhân lúc đang nghỉ dưỡng bệnh, thấy rảnh rỗi. Lão đem ra "lau chùi" lại cho đỡ bụi bám, rồi treo lên hiến bè bạn cùng thưởng thức. Mong được sự ủng hộ của các bạn. Chân thành cảm ơn.
VÒNG TRÒN CUỘC ĐỜI
Nghe tin nó về hưu
đã mấy tháng mà tôi vẫn chưa sắp xếp công việc để đi thăm. Mải bận bịu lo cái
trang trại với bao công sức gần chục năm qua, nay cũng bắt đầu thấy thích mắt.
Còn nhớ xã tôi hồi cải cách. Chỉ có gia đình hai đứa tôi là thành phần địa chủ.
Ông nội tôi với ông nội nó đều bị xử tử ngay tại đám ruộng của nhà mình, sau
hồi đấu tố quyết liệt của đám bần cố nông, theo sự điều khiển của “Đội”. Ngày
ấy “Đội” có quyền to lắm. Cho ai sống được sống, bắt ai chết phải chết. Họ
không ra mặt, nhưng đứng đằng sau tổ chức đám bần cố nông thất học, xúi giục,
ép buộc, dụ dỗ cho họ đấu tố một cách hung hãn. Quy thành phần và thi hành án
tại chỗ… Có lẽ bởi cùng cảnh ngộ mà hai đứa chúng tôi thân nhau như anh em ruột
thịt. Thế rồi chiến tranh nổ ra. Tôi vào lính cả chục năm, đành bỏ dở việc
học hành. Ngày xuất ngũ trở về quê hương, nghe tin nó công tác ở sở giao thông
của tỉnh…
Chiếc “Drem II”
trườn từ từ trên con đường rải đá men theo sông Thương. Tân Trung là xã nghèo
của huyện. Ruộng ở đây ít lắm. Chủ yếu vỡ đất đồi trồng sắn trồng khoai. Nghe
kể ông nội nó ngày trước chỉ có hơn mẫu ruộng nhưng bị quy tội nặng cũng bởi
cái lý do này… Rẽ vào con đường làng đất đỏ được khoảng nửa cây số, tôi dừng lại trước
một cánh cổng sắt cao chừng hơn ba mét, làm bằng những phiến sắt đặc ken dày.
Dãy tường vây cao hơn đầu người, có lưới thép phía trên bao kín mấy quả đồi
thấp. Một ngôi biệt thự khá lớn nằm chềnh ềnh đối diện ngay cổng vào. Cánh cổng
sắt nặng nề mở ra trong tiếng chó sủa ran ran. Thằng Bắc quần đùi áo may ô,
chân dép tổ ong lật đật mở cổng đón tôi. Nó cười hềnh hệch: Tôi về cả mấy
tháng, nhắn ông mấy bận chả thấy gì. Hôm nay trời đang nắng bỗng mưa to hay
sao?
Tao bận bịu cả
ngày. Mở được mắt ra thì trời đã tối, còn đi được đâu. Vả lại bây giờ lại thêm
lũ cháu nó quấn xung quanh. Bà vợ già nhà tao cả đời vất vả vì chồng vì con,
giờ chăm cả đám cháu nữa… Vất vả quá thành già mõm ra, yếu rớt…
Thôi chuyện đâu còn
đó. Nó kéo tôi vào mảnh sân rộng lát gạch vuông đỏ au. Tôi dựng xe ngắm nghía
xung quanh. Thằng Bắc quay vào nhà lát sau đã quần áo chỉnh tề, giầy bóng loáng
bước ra cười hềnh hệch. Ông coi có được chưa. Còn chỗ nào chưa ưng ý cứ phán
một câu. Mai cho sửa liền…
Tôi lướt mắt một
vòng, gật đầu khen: Đẹp… Phải nói là rất đẹp và hoành tráng nữa ấy chứ. Tao ưng
nhất cái lầu giữa ao kia. Mai này trồng ít gốc sen. Vào những ngày hè oi bức. Lúc
rạng sáng, buổi chiều hôm ngồi nhâm nhi ly trà nóng, ly rượu thơm giữa nồng nàn
hương quê… thì còn gì bằng.
Cái ao đó chỉ là
chỗ để chơi thôi. Nó nhỏ xíu mà, cỡ ba bốn sào gì đó. Nhưng tôi thuê thằng kiến
trúc sư lên cái “ma-ket”, rồi giao cho cánh thợ nó làm. Thấy cũng tàm tạm…
À này, tao nhớ ngày
trước nhà mày chỉ có toen hoẻn hơn sào đất, mà nay…
Hắn lại cười hềnh
hệch: Tôi mua nguyên mấy quả đồi dưới chân núi này hơn năm rồi. Đợi nghỉ hưu
mới tiến hành xây dựng một thể. Căn nhà hai tầng ngày trước phá đi xây cái biệt
thự mới. Nó đưa tay chỉ: Ông nhìn coi: Bên phải tôi là núi Ông Voi. Có
tiếng là vùng đất linh thiêng. Biết bao nhiêu quan chức từ trung ương đến tỉnh, đua nhau về đây, bí mật mua đất đặt mộ tổ tiên. Tôi ở vào khu vực đó cũng được
hưởng tý sái nên…
Phải rồi, chả thế
mày chỉ học có đại học tại chức mà lên đến trưởng phòng dự án
của sở. Cái phòng sờ vào đâu cũng có tiền ấy.
Bởi vậy…
Chả so sánh làm gì.
Tao khi lính về thầu được hơn chục héc ta đất rừng, lập cái trang trại. Tao
phân khúc vùng chăn nuôi, trồng cây ăn quả, trồng rừng… Mấy hồi đầu cũng vất vả
khổ sở lắm. Nhưng nghĩ mình nông dân chỉ quen với ruộng, với đất. Nhớ hồi xưa các cụ
nhà mình đều địa chủ. Đời con cháu sau này người ta đè đến không ngóc cổ lên
nổi. Tao lại chẳng chịu học hành, chỉ cổ cày vai bừa thế nên về quê cày ruộng chớ
biết đi đâu.
Tôi nghĩ khác. Ông
không biết đấy thôi. Cái xuất xứ địa chủ đó chỉ là… qua khứ để lại. Muốn được
cái gì cũng phải nỗ lực tranh cướp, bon chen. Thời nay làm quan chả cần học cao, chả cần
kiến thức. Như tôi đấy, lên phó phòng rồi mới đi học trả nợ. Mà học gì đâu chứ.
Chỉ đánh trống ghi tên thôi. Tiền… tiền hết đó ông.
Tao có nghe chuyện
đó. Nhưng…
Không sao. Miễn là
phải khôn, phải lau lách. Phải biết địch biết ta. Ăn mười thì phải biết
chỗ mà rải cho đủ, hòng mua món mới. Khi đã vào dây rồi thì khỏi lo. Cứ làm tới
đi, có sai đến đâu thì vẫn cứ đúng… sợ gì. Nhưng tiền chia phải đều. “Lộc bất
khả tận” ông ạ.
Ừa… phải vậy rồi..
Tôi với nó dừng chân trước căn nhà sàn lớn đang lắp ráp dở dang. Bữa nay
thợ nghỉ, gỗ vẫn ngổn ngang dướí đất trên sàn. Thằng Bắc bảo: Tôi mua căn nhà
này tận Sơn Động hồi năm bẩy tám. Cái năm ta “đánh” đám người Hoa đó. Rồi đưa
lên xe chở đất làm đường, đem dần về đây. Cũng mất mấy tháng mới xong. Từng đó
năm vẫn nằm đắp chiếu. Giờ mới mang ra lắp lên. Căn nhà rộng gần trăm mét
vuông. Toàn gỗ quý nhóm một. Thằng chủ nhà là người Hoa. Nó bảo phải làm cả
chục năm mới xong. Hồi làm đường trên đó. Tôi lên công trường vào nhờ nghỉ
trưa. Thấy ưng ý quá, mới gạ gẫm nó bán lại. Bây giờ có tiền tỷ cũng chả mua
nổi đâu…
Thế cả khu đồi lớn vầy mày tính sẽ quy hoạch thế nào?
Có… nhưng phải làm dần dần. Đầu tiên là đám cây cảnh. Tôi tính dùng nửa quả
đồi sau nhà để làm thứ này. Ngày còn công tác, tôi vỡ ra một điều rất hay. Giờ
mới có thời gian để thực hiện. Cây cảnh vừa chơi vừa bán cũng thu khối tiền. Có
thằng nhờ cây cảnh mà hàng năm thu nhiều tỷ tiền lời đấy. Với lại bao năm công
tác quen biết nhiều. Đám đàn em đi biếu sếp bây giờ cũng tinh vi lắm. Cái cây
kia chúng nó biếu sếp tôi dịp tết. Sau tết tôi đến chơi, tấm tắc khen đẹp, khen
là thế rồng phượng tuyệt tác… Sếp cười cười. Cậu thích thì lấy đi. Nhà tớ chả
có chỗ mà để cái cây lớn thế này. Đành mang lên tầng năm. Bận bịu tối ngày, có
lúc nào lên tận đó mà ngắm đâu. Thành ra… Dạ em đâu dám ạ, để sếp chơi cho nó
sướng chứ ạ. Tôi dò hỏi thằng mua cây đó hai mươi triệu. Tôi nhẩm tính cái dự
án sắp tới, “Đồng tiền đi trước đồng tiền khôn”. Thế là tôi xin sếp để lại với
cái giá 250 triệu… Sếp cười ha hả bảo: Chú mày thông minh. Thôi mang về đi. Thế
là nó nằm ở vườn nhà tôi từ dạo ấy.
Thật thế sao… Hù. Tham nhũng bây giờ tinh vi thật. Cái cây chỉ đáng vài
chục triệu. Nó chạy vòng vòng một hồi, biến thành mấy trăm triệu, mà có ai
trách móc được câu nào đâu.
Nói ông thông cảm. Sếp tôi ngày trước cũng bần cố nông. Nay mất gốc rồi.
Cái bằng tiến sỹ mua cả trăm triệu từ hồi làm sếp phó ấy. Cả đời chỉ biết có
“chức - quyền - tiền” thôi. Có biết cây cối xấu đẹp thế nào đâu mà ngắm chứ. Ha ha
ha… !
(còn nữa)