Phần
2: CHỌT…!
Chế độ ta nó vậy. Cái vụ chạy
chọt đã trở thành chuyện “cứ như là đúng rồi” ấy. Hễ cứ sắp đến mùa thi tuyển
công chức hàng năm. Những thông tin về “đường dây chạy công chức”, truyền tai
nhau tới tận từng làng quê, lối xóm. Biết là đi thi có điểm cao vẫn… trượt, bởi
những quy định khó hiểu nào đó mà người thi không biết hoặc chưa hiểu... Bất cứ
ai nếu muốn có công chức đều phải chạy. Đám ngu bị lừa bao năm nay. Giờ thành khôn bèn lập đường dây chạy…!!!???.. Chúng đều biết, ai có con học xong các trường,
nhận tấm bằng tốt nghiệp trở về chờ xin việc thì đều phải… "chạy là cái chắc"?
Thế mới nói. Năm 2016. Làn
sóng chạy công chức lan tràn. Khiến đứa cháu nằng nặc đòi mẹ phải… chạy cho nó.
Và chuyện bắt đầu từ đây… Ông bạn già thở dài. Khổ cho mẹ nó. Cả đời chỉ biết
làm ruộng. Vất vả quanh năm mới đủ ăn, vẫn nghèo xơ xác. Nó vẫn cố lo cho con
được ăn học, cũng đạt được tấm bằng “cao đẳng mầm non”. Nên suốt đời vất vả thế,
mà có dành dụm được đồng nào đâu. Thấy con đòi chạy. Vì thương con. Lại lo họ
hàng làng xóm bảo là không biết lo cho con. Thế là nó đi vay khắp nơi mới đủ số
tiền ứng trước. Cả trăm triệu chớ ít gì…
Vậy rồi sao?.
Hơn nửa năm trôi qua kể từ
khi giao tiền. Mới vỡ lẽ rằng đã đến nhầm chỗ. Thế là cuống cuồng đi đòi lại tiền…
Thế có đòi được không?
Có… nhưng chỉ đòi được
một phần. Số còn lại thì thằng đó toàn hứa rồi… không trả. Bỏ cả việc đồng áng.
Đi đòi mãi mà vẫn không được… Cô nó nhiều bức xúc, bởi chỉ nghe thằng đó… hứa. Quay đi ngoảnh lại mà cũng đã gần một năm qua rồi.
À thì ra là vậy. Tôi biết.
Trong một trăm thằng làm vụ này. Thì có tới chín mươi chín thằng lừa đảo. Những
người dại dột bị chúng lừa mất tiền là rất phổ biến… Lúc nãy ông nói muốn nhờ tôi một chuyện, là
chuyện gì vậy.
Nhờ ông đưa lên
phây-búc mấy cái giấy tờ liên quan vụ này giùm tôi.
Tưởng gì. Chuyện nhỏ.
Tôi có chơi phây-búc từ nhiều năm. Cũng có khá đông bạn bè giao lưu. Tôi đưa
lên đó, chắc chắn bạn bè của tôi sẽ “shar” rộng rãi ngay.
Vậy tôi nhờ ông giúp
cho em tôi nhá. Nhà nó nghèo. Số tiền đó tuy không lớn. Nhưng với nó là cả một
gia tài, biết bao giờ mới kiếm được. Bữa gặp tôi nó bức xúc lắm. Muốn bảo mấy
người nhà nó đến tận chỗ thằng kia làm to chuyện. Tôi khuyên nó hãy bình tĩnh.
Mình đi đòi tiền thì phải kiên nhẫn. Mình làm thế là tự chuốc lấy cái sai. Xông
vào nhà người ta bao giờ nó mới xuất hiện. Nếu làm quá thi họ báo công an can
thiệp. Mình từ cái phải, không khéo trở thành trái, thành vi phạm pháp luật
hình sự, tội “gây rối trật tự công cộng”
Ông nói phải. Tôi sẽ
giúp ông đưa chuyện này lên “phây-búc”.
Để cho mọi người biết rõ vụ việc. Biết rõ mặt thật của cái thằng tự nhận là cán bộ, có chức vụ hẳn hoi, mà vẫn đi lừa đảo,
ăn chặn cả tiền bạc của người nghèo… Làm "dăng há" mà đéo có "dăng há". À mà tôi hỏi thêm. Ông có hình ảnh thằng đó không?
Có chứ. Đứa cháu còn ghi âm cả mấy lần giao tiền nữa.
Ua... thật là "vi rượu". Vậy thì thằng này chết chắc. Ông yên tâm đi. Thôi, ông ở đây chơi với tôi vài ngày. Tôi
kiếm vài món nhậu, đặng mình tâm sự chuyện rông dài…
Ừa… Cũng lâu quá tụi
mình không gặp lại. Cũng là…
Ông cứ yên tâm. Tôi hứa
giúp là sẽ giúp. Mấy thằng lừa đảo như này phải trừng trị. Để nó biết thế nào là “nhân
- quả”. Nói thật với ông. Cái đám quan chức bây giờ, từ trên xuống dưới có thằng
nào tử tế đâu. Rặt một lũ lưu manh lừa đảo không hà… Chuyện đâu còn có đó. “Muốn
nhanh thì phải từ từ”. Nghe chuyện của em ông. Tôi cũng lấy làm phiền lòng. Âu cũng là giúp ông, giúp cho xã hội bớt đi một tên quan chức lừa đảo, tráo trở... Kể cũng là một công đôi việc. Ông ạ…!