Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Số 407-2015 - Xin đừng để người ấy phải khóc...

XIN ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI ẤY PHẢI KHÓC. (tiếp và hết)

Ngày…

Anh muốn đưa em về quê. Đặng…?

Anh ơi… Cho em ở lại Hà Nội đi…

Ừ… Nếu em thích thì cứ vậy đi. Anh nhớ. Từ lúc mình cố mua được căn nhà này cho con có chỗ ở. Em chưa từng sống ở đây quá 2 ngày mà…

Ngày…

Em thấy trong người thế nào?

Em mệt… và đau lắm.

Để anh pha viên giảm đau cho em nhé…

Vâng…

Ngày…

Đã gần hai tháng rồi, tôi không hề ngủ. Và… Em cũng vậy…

Ngày…

Anh ơi… Em mưốn đi thăm mộ tổ tiên…

Ngày…

Em cố ngủ đi…

Em mệt lắm…

Có đau không.

Em đau lắm

Để anh tiêm cho em mũi giảm đau nhế.

Vâng…

Ngày…

Anh ơi… em không nhấc nổi mông nữa rồi…

Để anh giúp em nhé…

Không cần đâu anh. Em mệt lắm… Em cám ơn anh đã chăm sóc em mấy tháng qua… Anh à. Mình có hai đứa con. Chỉ có một đứa thành đạt. Còn một đứa đang vẫn… Anh hãy thương nó nhiều hơn nhé.

Anh với em bao năm chưa từng không quan tâm nó, yêu thương bù đắp cho nó. Bởi anh vẫn biết nó còn thiếu rất nhiều.

Nhưng… giờ không có em… Em khẽ nhắm đôi mắt. Chỉ có hai dòng lệ cứ trào ra không ngớt…

Em ơi… đừng bỏ anh vội như thế… Không có em… anh biết sống sao đây. Em là người anh yêu thương trân trọng suốt mấy chục năm qua. Không lẽ em nỡ bỏ anh cô đơn một mình trong căn nhà quạnh vắng như thế này sao?.


P/s:


Tôi… xin. Tôi vạn lần cầu xin mọi người… Nếu trong cuộc đời bạn gặp được một người con gái mình hết lòng yêu thương. Một người trọn cả cuộc đời vì gia đình, vì chồng vì con… Xin đừng để cho người ấy phải khóc… Như tôi…!!!???


Số 406-2015 - Xin đừng để người ấy phải khóc...!

Truyện ngắn

XIN ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI ẤY PHẢI KHÓC.

Vợ tôi… Một cô gái nhà quê hiền lành chất phác. Ngày chúng tôi cưới nhau, cổ vừa tròn 18 tuổi. Cả hai gia đình đều nghèo lắm. Ngày tôi trở về từ chiến trường. Mẹ tôi sang nhà em hỏi vợ cho tôi…

Mới đó mà đã gần 40 năm sống chung với nhau. Gia đình chúng tôi thật hạnh phúc. Dù rằng thời bao cấp. Tôi và em đều rất vất vả kiếm sống và nuôi con ăn học…!

Năm thứ 37…

Ngày…

Anh thấy em bỗng dưng… Em thấy trong người thế nào…

Em mệt lắm…!. Nhưng em cứ nghĩ… tại mấy ngày qua, em đi cuốc đất trồng rau đó thôi…

Em muốn ăn gì không, để anh nấu…?

Không… Em chỉ mưốn ngủ thôi.

Em… em… Em đừng có ngủ. Anh vẫn còn đang thức cơ mà…

Nhưng em … hức… mệt. Hai dòng nước mắt em chảy dài, tạo nên hai vệt trắng bàng bạc trên gò má…

Ngày…

Em thấy trong  người thế nào?

Em mệt lắm. Em vừa hỏi BS. Nhưng ông ấy không chịu nói… Có phải là em bị ung thư không hả anh?

Không… Em chỉ bị… suy nhược cơ thể thôi…?. Hắn cúi đầu sau một câu nói dối. Em vẫn còn đang khỏe mạnh mà…

Em vẫn đang khỏe lắm. Chỉ tại mấy hồi em thấy mệt thôi. Cớ sao nói em suy nhược chứ…?. Em chợt nín lặng đầu cúi xuống. Tôi vội lấy khắn lau mắt cho em…]

Ngày…

Thôi… Anh đừng có giấu em nữa. Em biết em đang bệnh gì…

Không có đâu… Em… đang…

Em nấc lên… Sao anh lại cứ cố giấu em mãi vậy chứ…?

Ngày…

Thưa BS Kết quả khám của vợ tôi thế nào…?

Chị nhà bị ung thư Gan giai đoạn cuối. Đã xâm lấn sang nhiều bộ phận trong cơ thể?

Thế có cách nào giải quyết không. Tôi nghe nói, viện QY.108 là bệnh viện giỏi nhất về ung thư mà…?

Ông trưởng khoa im lặng…

Vậy là sao. Bằng cách nào thì tôi cũng phải cứu vợ tôi. Anh hiểu không…?

Sẽ phải tốn kém lắm đấy… Có thể chị nhà phải sang Singapo, may ra còn có hy vọng...!?.

Nhưng điều tôi muốn hỏi khả năng tốt nhất có thể hiện giờ…?.

Tôi không thể khẳng định. Bởi y tế nước ta vào thời điểm này chỉ tiếp thu sản phẩm y học thế giới. Đã hơn 20 năm qua, ta và thế giới chưa hề có thành tựu y tế phát triển nào về ung thư cả....

Vậy là các anh chỉ nhập máy móc tân tiến về chữa bệnh thôi sao…?

Nhưng công nghệ mà chúng tôi đang sở hữu là công nghệ tiên tiến tầm thế giới…

Ngày…

Em ơi. Anh biết bệnh của em khó lắm… Anh muốn đưa em về nhà mình thôi.

Không. Tối hôm qua em đã nói với bác sỹ. Em đã kí giấy đề nghị phẫu thuật…

Hả… Em không thể…

Nhưng cuộc sống của em là của em. Em muốn liều một phen…

Nhưng anh thì không thể… Tôi nấc lên…! Hu hu… Nếu em muốn liều thì cứ việc… liều đi. Tôi vùng chạy ra khỏi phòng bệnh. Tối hốm đó tôi không ở lại bệnh viện…

Ngày…

10 giờ sáng hôm sau, vừa vào bệnh viện.  Chú giường bệnh bên cạnh ngoắc tay bảo: Đêm qua chị khóc nhiều lắm…

Ngày…

Các con tôi đổ xô vào bệnh viện. Nó cố thuyết phục mẹ nó rằng không thể phẫu thuật. Sợ rằng…


(còn nữa)

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Số 405-2015 - Ôi... May quá.

ÔI… MAY QUÁ

Khai mạc hội nghị TW 11. Anh Đại dõng dạc tuyên bố mạnh mẽ và quyết liệt: “Dứt khoát không đưa vào TW những kẻ tham nhũng… vặt…!”

Sau nhiều ngày họp bàn cực kì sôi nổi mang tính quyết tâm đổi mới cao về nhân sự. Có sự “Rân trủ trong đẻng” rất chi là quyết liệt. Phần cuối là bỏ phiếu bầu nhân sự. Vẫn biết bản chất chế độ ta nhân sự phải do đẻng đề xuất, và được trình lên thiên triều chấp thuận. Đó là chuyện tiền… bỏ phiếu thôi. Anh Đại vốn nghi ngờ ban bầu cử chuyên gian lận chế biến kết quả bỏ phiếu từ lâu. Nên anh dứt khoát ngồi sau rèm kiểm phiếu lại.

Tới 100 phiếu đầu đều là phiếu trắng. Đến tận phiếu 101 mới có một phiếu bầu đích danh “đồng chí Đại”. Cả mừng anh Đại lật tiếp… 99 phiếu tiếp theo cũng toàn… phiếu trắng. Anh Đại bỗng ngẩn ngơ. Ừ nhể. Không lẽ cả 200 TW ỷ dziêng tiền nhiệm mà chỉ có mỗi mình được tín nhiệm bầu vào TW đẻng khóa 12 hay sao…Nghĩ đến đó. Anh Đại bật cười lớn; Ha ha ha…!?

Chị Đại nằm bên nãy giờ nghe anh lảm nhảm điều gì đó, nên sinh nghi. Những chị kiến nhẫn chờ tính… bắt quả tang. Đến lúc không nhịn nổi. Chị giơ tay tát phát trời giáng vào mõm anh Đại… Anh Đại bừng tỉnh quát:

Cái gì vậỵ. Trời đánh hả. Trời xập hả… ?. Bớ người ta… a… a!? Ối giời ơi! Còn mấy cái răng cuối cùng đã rời khỏi cuộc đời trong tình cảnh thế này sao?

Chị Đại trừng mắt: Tôi theo dõi lâu rồi nhá. Đệ của tôi nó báo cáo  trực tiếp hàng ngày. Coi bộ hồi này ông hơi bị thân mật với con thơ kí đấy nhá…

Anh Đại cãi phăng phăng: Đâu có… Là anh đang nằm mơ mà?

Mơ gì?

Anh mơ vụ bỏ phiếu nhân sự cho đại hội 12 sắp tới?

Thế không phải nhân sự đã lên danh sách trình Thiên triều phê duyệt rồi sao?

Quả này anh trúng độc đắc luôn rồi. Ha ha ha.

Độc đắc thế nào?

Là… là… trong 200 phiếu bầu thì có 199 phiếu trắng. Còn một phiếu bầu đích danh tên anh… Em sợ chưa…?

Sợ… sợ rồi…. Nhưng…!

Nhưng sao?

Cũng là tại anh oang oang tuyên bố: “Dứt khoát không đưa những kẻ tham nhũng vặt vào TW” đó sao?

Thì đúng rồi. Chỉ có 1 phiếu bầu cho anh chính là của thằng đệ ruột anh nó bầu. Còn lại 199 thằng “tham nhũng vặt” nó đều bỏ phiếu… sạch hết cả. Quả này anh trúng… “độc đắc” rồi đó. Phen này anh ăn to rồi nhá.


Anh Đại khoái chí cười vang: Ối thánh ngài ơi ơi. Thánh ngài phụ hộ độ trì khóa này cho con trúng cái TW ỷ dziêng. Đặng con lĩnh xong thẻ bài miễn tử là con yên tâm rồi. Cám ơn thánh ngài quá đi… Hô… hô… hô… Đcm nó… “úm ba la con cá tra…”. Ha ha ha…!?