Truyện ngắn
XIN ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI ẤY PHẢI KHÓC.
Vợ tôi… Một cô gái nhà quê hiền lành chất phác. Ngày chúng tôi cưới
nhau, cổ vừa tròn 18 tuổi. Cả hai gia đình đều nghèo lắm. Ngày tôi trở về từ
chiến trường. Mẹ tôi sang nhà em hỏi vợ cho tôi…
Mới đó mà đã gần 40 năm sống chung với nhau. Gia đình chúng tôi
thật hạnh phúc. Dù rằng thời bao cấp. Tôi và em đều rất vất vả kiếm sống và
nuôi con ăn học…!
Năm thứ 37…
Ngày…
Anh thấy em bỗng dưng… Em thấy trong người thế nào…
Em mệt lắm…!. Nhưng em cứ nghĩ… tại mấy ngày qua, em đi cuốc đất
trồng rau đó thôi…
Em muốn ăn gì không, để anh nấu…?
Không… Em chỉ mưốn ngủ thôi.
Em… em… Em đừng có ngủ. Anh vẫn còn đang thức cơ mà…
Nhưng em … hức… mệt. Hai dòng nước mắt em chảy dài, tạo nên hai vệt
trắng bàng bạc trên gò má…
Ngày…
Em thấy trong người thế nào?
Em mệt lắm. Em vừa hỏi BS. Nhưng ông ấy không chịu nói… Có phải là em
bị ung thư không hả anh?
Không… Em chỉ bị… suy nhược cơ thể thôi…?. Hắn cúi đầu sau một câu
nói dối. Em vẫn còn đang khỏe mạnh mà…
Em vẫn đang khỏe lắm. Chỉ tại mấy hồi em thấy mệt thôi. Cớ sao nói
em suy nhược chứ…?. Em chợt nín lặng đầu cúi xuống. Tôi vội lấy khắn lau mắt
cho em…]
Ngày…
Thôi… Anh đừng có giấu em nữa. Em biết em đang bệnh gì…
Không có đâu… Em… đang…
Em nấc lên… Sao anh lại cứ cố giấu em mãi vậy chứ…?
Ngày…
Thưa BS Kết quả khám của vợ tôi thế nào…?
Chị nhà bị ung thư Gan giai đoạn cuối. Đã xâm lấn sang nhiều bộ
phận trong cơ thể?
Thế có cách nào giải quyết không. Tôi nghe nói, viện QY.108 là bệnh
viện giỏi nhất về ung thư mà…?
Ông trưởng khoa im lặng…
Vậy là sao. Bằng cách nào thì tôi cũng phải cứu vợ tôi. Anh hiểu
không…?
Sẽ phải tốn kém lắm đấy… Có thể chị nhà phải sang Singapo, may ra còn có hy vọng...!?.
Nhưng điều tôi muốn hỏi khả năng tốt nhất có thể hiện giờ…?.
Tôi không thể khẳng định. Bởi y tế nước ta vào thời điểm này chỉ
tiếp thu sản phẩm y học thế giới. Đã hơn 20 năm qua, ta và thế giới chưa hề có thành tựu y
tế phát triển nào về ung thư cả....
Vậy là các anh chỉ nhập máy móc tân tiến về chữa bệnh thôi sao…?
Nhưng công nghệ mà chúng tôi đang sở hữu là công nghệ tiên tiến tầm
thế giới…
Ngày…
Em ơi. Anh biết bệnh của em khó lắm… Anh muốn đưa em về nhà mình
thôi.
Không. Tối hôm qua em đã nói với bác sỹ. Em đã kí giấy đề nghị phẫu
thuật…
Hả… Em không thể…
Nhưng cuộc sống của em là của em. Em muốn liều một phen…
Nhưng anh thì không thể… Tôi nấc lên…! Hu hu… Nếu em muốn liều thì
cứ việc… liều đi. Tôi vùng chạy ra khỏi phòng bệnh. Tối hốm đó tôi không ở lại
bệnh viện…
Ngày…
10 giờ sáng hôm sau, vừa vào bệnh viện. Chú giường bệnh bên cạnh ngoắc tay bảo: Đêm
qua chị khóc nhiều lắm…
Ngày…
Các con tôi đổ xô vào bệnh viện. Nó cố thuyết phục mẹ nó rằng không
thể phẫu thuật. Sợ rằng…
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét