“CHÍNH
CHỦ”
Anh xách
cặp bước vào nhà. Chị Ba đang ngồi vắt vẻo coi ti vi. Chiếc váy ngủ mỏng tang
hằn rõ chiếc quần lót xẫm màu phía trong. Một đường xẻ dài của chiếc váy lên tận eo lấp
ló khoảng đùi trắng hếu khêu gợi… Anh Ba nghĩ thầm. Đã bao năm ăn ở với nhau, đến từng xăng ti mét trên thân thể nàng mình đã soi kĩ. Ấy vậy mà mỗi khi nàng
“xếch-xi” mình thấy nàng vẫn đẹp, vẫn… máu như hồi xưa. Đời ta còn thiếu gì
đâu. Vợ đẹp con khôn, biệt thự khắp nước, xe hơi có thừa, tài sản muôn thiên, tiền gửi
ngân hàng khắp thế giới. Lại thêm cái “quyền lực bất khả xâm phạm” trong tay,
muốn gì được nấy, thật là mỹ mãn…
Này anh,
nghe bảo anh vừa kí cái “nghị quyết” gì đó “phạt xe không chính chủ” hả…?
Không
phải “nghị quyết”, là “nghị định”.
Nghị gì
thì nghị chớ… Ở Việt nam ta có cái gì là chính chủ?
Nước ta
là “nhà nước pháp quyền XHCN” do đảng “lãnh đạo toàn diện tuyệt đối”. Theo khái
niệm “Nền dân chủ pháp trị XHCN” thì tất cả đều là sở hữu toàn dân do nhà nước
quản lý…
Tôi biết
rồi, lý sự loanh quanh một hồi rồi ai cũng hiểu tất cả đều là “chính chủ” của
các ông hết, chả chừa cho ai được cái gì. Nhưng còn có một thứ tôi nghĩ là
không phải “chính chủ”… của các ông đâu.
Hử… là
cái gì?
Là cái
của tôi, tôi cho ai người ấy được...
Chồng quay
đi, lẩm bẩm: Lấp la lấp lửng quen thân, là cái chó gì chớ…!
Vợ nhếch
cười: Có thế mà cũng đéo đoán ra… Cái bướm của vợ đó đó…!?. Nếu các ông cũng
nhận là “chính chủ” của các ông nốt, thì bao năm nay bà mua xà phòng thơm bà…
cọ rửa bộ phí tiền sao…!?
(Ối giời ơi... ngứa cái "chính chủ' quá...!)
Ặc…!
Ặc…!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét