Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

Số 50-2013: Truyện của Lão Hồ Đồ.


CHÂN TU

Tôn Ngộ Không có công lấy kinh, lại thành tâm chân tu nên được phong làm Thánh. Nghe đồn trên trời một ngày tính bằng cả năm ở chốn trần gian. Mới được mấy tháng, Lão Tôn đã thấy buồn. Bỗng nhớ đám con cháu nhà Khỉ ở Hoa Quả Sơn da diết. Lại nghĩ, các quan nhà trời thì đua nhau tham nhũng ăn cắp lộc nhà trời. Lại còn ra tay trừng trị đám dân đen ngu dốt bị cướp đất, cướp tài sản, cứ hè nhau đi kiện… củ khoai mãi mà chẳng được ai quan tâm. Nghĩ cảnh bất công sẽ tạo nên “bạo lực cách mạng”. Nhưng có lẽ bọn chúng nay đã khôn hơn thời trước nhiều rồi. Cái quy luật đó nghe chừng khó mà xẩy ra. Cái chức Thánh kia chả ra cái chó gì sất. Lão Tôn một đời ngang dọc giang hồ, tưởng làm thánh cho oai chớ ai biết đâu…? Càng nghĩ càng thấy… tưng tức.

Một ngày Lão Tôn bỗng nảy ý muốn vân du thiên hạ, bèn dùng Cân Đẩu Vân khinh công thượng thặng lên đường. Lão nghĩ. Địt mẹ cái  gã họ Kim chuyên viết truyện kiếm hiệp Trung Hoa kia nó toàn bịa thôi. Mẹ… không có phép thuật thì chỉ bay được như ngan ấp là cùng. Lại còn cái thằng Trương Vô Kỵ thối kia làm đéo gì có chuyện làm “Võ Lâm Minh Chủ” được chớ. Đang bay… Lão Tôn bỗng ngừng chân ngó xuống dưới, mới hay ở chỗ đó thấy dân chúng lam lũ nghèo khổ quá, thầm nghĩ. Con người ta sinh ra ai cũng có quyền được mưu cầu sự sung sướng, được ấm no hạnh phúc, được sống trong cảnh khoan hòa thái bình, không phải lo bọn quan lại bất nhân tham nhũng ăn cắp phá hoại đất nước, áp bức dân lành. Nhà trời từng nặn ra trái đất. Bộ bây giờ chúng nó phá hoại hơn cả nhà trời rồi sao. Nghĩ vậy Lão Tôn bèn đáp xuống một quả núi. Mới hay nhằm trúng ngày giỗ tổ. Nhưng sao chỉ thấy đèn hoa giăng giăng, người đông như kiến cỏ mà chẳng thấy thằng cuốc tổ nhà chúng nó đâu cả. Lão dừng lại hỏi một thằng trán hói, người nung núc những mỡ, mặt mày hớn hở, ngực nở đầy rôm. Dẫn theo đám tùy tùng đông đảo xúm quanh, hỏi. Thế cái thằng “Cuốc Tổ” nhà chúng mày đâu, mau ra trình diện với ta.

Dạ thưa Lão Tôn. Quốc tổ của nhà chúng con mấy năm nay bị trấn yểm nên chẳng dám hé mặt ra đâu ạ.

Vậy là sao?.

Thằng đó giả nhời: Dạ… thưa Lão Tôn, con không được quyền phát ngôn ạ.

Thế thằng nào được quyền?

Dạ ngài Bí thơ của chúng con ạ.

Này thằng họ Bí kia. Cớ sao mày đem cái hòn đá Tàu về mày yểm vong linh tổ tiên nhà chúng mày vậy chớ.

Dạ thưa Lão Tôn. Con cũng chỉ lợi dụng chức quyền đặng kiếm tí bổng lộc. Chúng con là lũ vô thần. Kẻ chân tu sao ngồi chung với đám nghịch tặc được chớ. Nên bao năm cỡ bí thư cấp tỉnh như con đều phải tự lo lấy thân thôi ạ. Con lựa mãi mới kiếm được cái hòn đá thần linh đó mang về trưng lên tận đền thượng, tính dòng họ nhà con cũng nhờ nó mà mong “cuốc tổ” ngài hiển linh phù hộ cho được muôn đời ăn trên ngồi chốc, đè đầu cưỡi cổ bọn dân đen. Lại nghĩ, chúng nó leo dốc lên đến đó thì đều hoa mắt chóng mặt ù tai hết, ai  để ý mà biết vụ gian lận đó chớ… Nào ngờ!?

Ngờ sao?

Có thằng tên là Tễu gì đó nó phát hiện ra, nó be lên… thế là hỏng chuyện. Phen này con quyết thuê bọn đàn em XHĐ diệt chết thằng chó đó luôn. Nó chết chắc rồi đấy ạ.

Ôi giời…!. Lão Tôn bỗng dưng kêu lên một tiếng thất thanh, vội túm chặt Ku, mắt dáo dác tìm một bụi cây, mồm la bai bải. Chúng mày đâu. Chỉ cho tao cái chỗ xả mau. Một thằng cầm gậy điện, cổ đeo cái còi lủng lẳng… vung gậy chỉ trỏ một hồi. Lão Tôn luống cuống lách qua cánh của có chữ WC mất hút. Sau một hồi được xả xúp bắp, nghe phía bụng dưới có phần… nhè nhẹ. Vừa lách mình ra khỏi khe cửa vội kêu lên. Bà mịa nó, nước đái bọn này còn khó ngửi hơn cả nước đái khỉ. Nghĩ vậy bèn trổ phép đằng vân, lộn một phát là tới âm phủ, quát. Này… cái thằng vua tên là Hùng kia. Cớ sao mày đã “hùng” mà lại không “thiêng” vậy chớ.

Gã tên Hùng quỳ mọp thưa: Dạ con tên là Hùng, đã từng có thời làm vua nước này. Nhưng đã mấy chục năm qua, chúng nó hè nhau luyện một loại võ công có tên “Ma-Le” nên giang sơn gấm vóc nhà chúng con mới bê sê lết, chẳng sủi tăm được tí nào. Càng luyện càng thấy thụt lùi so với hàng xóm cả mấy chục năm… Dạ thưa.

Thưa gì…

Dạ thưa Lão Tôn. Chúng con bị lừa rồi ạ.

Lão Tôn nghe nói đến cái tên “Ma-Le” kia thì có hơi giật mình tỏ vẻ… sợ, mặt mũi chợt vàng khè, miệng thều thào: Mịa… Chúng mày vô phúc rồi con ạ. Cái thứ võ công đó khác đéo gì cái con vi rút H7N9 mất dạy kia đâu. Nói xong, Lão Tôn vận đằng vân, lộn cái đã chạy xa tới 3.600 dặm, mới dám thở hắt ra… Địt mẹ nhà chúng nó. Cái “Hát” với cái “en- nờ” chó gì đó mình đọc trên mạng thấy bảo chết người nhanh lắm. Mình vốn xuất thân từ Hoa Quả Sơn cũng là từ mặt đất chớ bộ. Nay tuy đã làm Thánh trên trời, nhưng dù mang lốt nọ lốt kia cũng một lần da đến thịt thôi. Vả lại… mấy năm nay cái dịch “hát” với “en nờ” độc địa ma quái này đều có xuất xứ từ bọn Tàu khựa mà ra. Bọn này thì cả thế giới nó đều ghê tởm. Chúng nó đang hè nhau tìm mọi cách tẩy chay. Nói dại lỡ dính cái của nợ này vào là chết cả nhà trời luôn. Lão chõ mồm xuống phía dưới quát lớn: Thôi tao phán câu này cho nó… vuông. Cái chế độ của chúng mày thối lắm rồi. Thôi thì chúng mày cứ tự sinh tự diệt đi. Có câu: “chết trẻ khỏe ma”. Chúng mày chết nhanh đi cho dân nó được nhờ…

Sao Lão Tôn lại rủa chúng con thậm tệ thế chứ.

Mày có nhớ câu: “một nghìn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm đô hộ giặc Tây” không?. Nếu mà không nhớ cái đó thì chúng mày chỉ đáng làm được kiếp chó thôi. Tao ở trên giời cũng nghe rất nhiều chuyện xấu xa tệ hại của chúng mày rồi. Đã đến lúc giời đất cũng không tha cho cái lũ ăn cướp chúng mày nữa đâu. Mau bảo nhau mà lặn đi cho nước nó trong. Chứ cứ dùng dằng mãi thế nó bốc mùi thối quá rồi đấy…!?

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

Số 49-2013: Chém gió.


ÔI… MAY QUÁ

Lão Đồ chơi hết nửa lít, thấy vẫn còn… vơi vơi. Bèn thũng thẵng ra hàng bà Tư Béo, tay vung vẩy cái chai rỗng, chân bước đong đưa như người sắp… về cõi. Chợt dừng lại trước ngã ba đường. Ua… cái gì lạ vậy chớ. Mọi bữa chỗ này làm chó gì có tấm bảng đó, mới ngước nhìn lên lẩm bẩm đọc. Tấm bên trái đề “bọn giãy chết”, bên phải đề “đỉnh cao trí tuệ”. Bà mẹ nhà chúng nó. Người ta ai chẳng khôn. Bọn bên trái thì đang giãy rồi, nay mai đằng nào chả chết. Bọn bên này đã là “đỉnh cao trí tuệ” thì phải tiến bộ, phải ngon đòn hơn bọn giãy chết là cái chắc rồi. Lão rẽ ngay sang bên phải thũng thằng bước. Đi được hơn… 8 mét bỗng có thằng mặt rỗ… huê. Tay lăm lăm thanh đao đen xì nhảy ra chắn đường. Quát: Tiền đâu, mau đưa ra…!?

Lão băn khoăn nghĩ. Mẹ cả nhà chúng nó. Đỉnh cao trí tuệ đéo gì mà lại đi ăn cướp giữa ban ngày vậy chứ. Chưa kịp định thần đã nghe thằng kia quát: Ông đây đang lúc quẫn bách. "Đất nước ta rừng vàng biển bạc chỉ cần nằm ngửa ăn sẵn" như ông từng tuyên truyền, bao gồm khoáng sản, đất đai, dầu khí, than đá… Đến cả rừng Trường Sơn ông mày cũng đã bán hết rồi. Ông xúi mấy đứa tay chân bủa sang “nước bạn Lào anh em” đặng ăn trộm gỗ về bán… !?. Nhưng đời ông nhằm lúc “chó cắn áo rách”. Kinh tế thế giới đang thời suy trầm. Ông thì vẫn khăng khăng là ông đang ổn định. Ông đang tăng trưởng, đặng tính lừa chúng nó… Nhưng chúng nó khôn quá, đéo thèm tin ông nữa… Ối giời ơi, ông đang bị… hết tiền. Mày có bao nhiêu thì đưa ra ngay.

Dạ thưa “người anh hùng đỉnh cao trí tuệ”…. Em đã về hưu 10 năm rồi. Cũng tại ngày trước em cống hiến hơi bị ít nên lương hưu của em ban đầu chỉ có hơn một triệu. Qua bao nhiêu lần… bổ xung, em mới được hơn hai triệu tí. Em trót tiêu mất một triệu chín. Còn một trăm ngàn xin biếu anh lấy thảo ạ…

Được. Mày đưa ngay ra đây… Gã lụi cụi đếm tiền nghĩ: Đủ má nó, toàn tiền lẻ là sao chớ.  Sáng nay bộ ông mày ra ngõ gặp gái già sao chớ. Quả đầu mà bị… hẻo thế này. Chắc cả ngày…?. Gã phảy tay: Cho mày đi…!

Lão lụi cụi đi qua gã, nghĩ: Lạ quá ha… Rõ ràng là “đỉnh cao trí tuệ”. Chế độ XHCN văn minh gấp vạn lần bọn giãy chết. Cớ sao lại có ăn cướp công khai vậy chứ. Lão bỗng giật mình sững lại, vã mồ hôi lưng. Trước mặt Lão hiện ra một thằng mặt mày sáng láng. Trước ngực treo cái bảng đề “GS+TS”. Gã vung tay vẽ lên trời hai chữ “lý luận”, gầm gừ quát : Mau nôn tiền ra…?

Lão giật mình há hốc mồm ngơ ngác. Rõ ràng thằng vừa rồi có… rỗ huê mà. Nó tự xưng đỉnh cao trí tuệ rồi. Cớ sao lại lòi ra một thằng “đỉnh cao” nữa vậy chớ. Bèn hỏi: Mày là “đỉnh” thật sao chớ.

Gã quát. Bộ tao làm tới chức “Tổng bí”, không đỉnh cao thì là cái chó đây à?.

Thấy gã nhiều lí luận. Lão bèn nói: Dạ thưa anh “tổng đỉnh cao”. Em muốn phỏng vấn anh phát.

Ừa… tao cũng đang chẳng có việc gì làm nên mới ra đây tính chuyện… mần ăn. Mày muốn nói gì thì nói đi.

Dạ… thưa anh “đỉnh… tổng”. Em biết các anh cả trăm năm nay vẫn đỉnh như thế, sao giờ lại đi cướp vậy.

Địt mẹ thằng này ngu quá. Tao bản chất vẫn là cướp. Mày có nhớ bài “cuốc tế ca” không. Trong đó có câu: “Cướp được chính quyền là (tao) có tất cả”. Nhưng cái “tất cả” đó tao bán mẹ nó hết rồi. Giờ tao đang đói đây. Không đi cướp thì lấy gì ăn đây hở giời?

Lúc nãy em đi vào con đường “đỉnh cao trí tuệ” của các anh. Cứ nghĩ nó ngon hơn bọn giãy chết. Ai ngờ…?

Mày bị lừa rồi con ạ. Nhưng cũng đéo phải chỉ mỗi mình mày bị lừa đâu. Ngày trước đã cả nửa thế giới cũng bị lừa như thế. Nhưng chúng nó khôn rồi. Hiện giờ chỉ còn hơn 80 triệu thằng như chúng mày còn bị lừa nữa thôi…!?

Em xin anh… đỉnh cao. Em muốn quay lại ạ…!?

Mày ngu quá. Lịch sử làm đéo gì có chữ “quay lại” chứ. Thôi mày ngu thì chấp nhận thương đau đi. Hối cũng không kịp đâu con…!?


Lão Đồ bỗng giật mình choàng dậy. Đầu còn ong ong như vừa bị bọn “đỉnh cao trí tuệ” nó… đánh vậy. Tai bị nhéo vẫn còn đau rát. Chợt bừng tỉnh hẳn, đã thấy bà bác sỹ đứng ngay cạnh giường. Đôi mắt phát ra “tia sáng hình viên đạn”. Lão chột dạ  nghĩ thầm. Địt mẹ nó. May quá mình chỉ là nằm mơ thôi…!?


Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Số 48-2013: Truyện của Lão Hồ Đồ


THÁNH TỔ

Cả Đại, mày lại ta hỏi.

Dạ thưa… Con giập đầu bái lạy Thánh Tổ. Con cầu xin…

Mày xin gì.

Dạ, con chỉ xin một lời phán của Thánh thôi ạ.

Được, ta cho mày. Dù gì mày cũng đã có tâm có chí muốn lên làm… thánh. Mày cũng muốn được nằm trong cái… bể phốt như ta chứ gì. Hị hị hị… Cứ mơ đi con…!?. Thánh phảy tay: Mày nói đi…

Dạ thưa… Con đã từng bắt tay với thằng “Tư X” để đánh thằng “Ba X”. Lúc đầu nghĩ, mình dù gì cũng trung thành cẩn cẩn với chủ nghĩa. Mình đánh thằng Ba X kia cũng là để bảo vệ chủ nghĩa thôi. Nhưng…?

Nhưng sao?

Dạ thưa Thánh Tổ. Con thừa nhận là con không đủ tầm nham hiểm đểu giả trơ trẽn như thằng Ba X. Con đã thất bại rồi ạ.

Ừa mày tên Đại Lú thì ai dám bảo mày khôn được chớ. Cái thứ “chủ nghĩa Ma-Le” kia vốn là hàng đểu. Ta hơi ngạc nhiên bởi giờ này mà mày còn tin cái của nợ đó mà thôi.

Dạ thưa Thánh. Không tin cái đó thì biết tin cái gì đây ạ. Bộ Thánh bảo con không cần cái… “chính danh” mà sống được sao?. Chúng con đã bán hết tài nguyên khoáng sản đất nước… Cũng may mà ngày trước Thánh chưa kịp đốt hết cả dãy Trường Sơn. Sau này chúng con đốn gỗ đem bán cũng vơ được mớ bộn… Nhưng giờ thì cả thế giới nó biết chúng con là đồ khôn vặt, lừa đảo. Chúng nó cho chúng con ngồi chầu rìa luôn rồi đấy ạ.

Vậy là mày vẫn chưa biết cái chủ nghĩa “Ma-Le” kia nó là cái đồ gì sao.

Dạ thưa Thánh Tổ. Con biết quá đi chứ ạ. Nhưng con cũng chỉ là người trần mắt thịt nên cũng chỉ biết… trung thành thôi ạ.

Ha ha ha… Thánh bật cười: Kẻ trung thành thời nào cũng nhiều như mản. Nhưng đó toàn là bọn ngu dốt mà hăng máu chó. Còn cái đám tự nhận là “nhân sỹ…” kia tuy đầy mình bằng cấp GS, TS, danh hiệu ưu tú… này kia kia nọ. Nhưng chúng đã lộ mặt chỉ là lũ cơ hội. Chỉ cần thấy tý lợi ích là chúng nó đào ngay cả mả tổ nhà chúng nó đem bán. Cái lãnh thổ, cái nước non dân tộc chúng coi là cái… con cặc gì đâu?. Thánh chợt thở dài… Nhưng vụ đó cũng đã xưa rồi. Ai ngu đến mức bị lừa mãi mà không mở được mắt ra chớ?.

Dạ thưa ngài Thánh: Con chưa hiểu ý của ngài ạ.

Thánh Tổ nghĩ: Kẻ ngu trung chỉ dùng được khi có chiến tranh. Những thằng đó sẵn sàng bom ba càng thí thân cùi. Làm người mà không sợ chết chỉ là bọn đại khùng. Thánh bèn phán:

Thằng kia. Nghe ta dạy đây. Cái thứ mà người ta đã thẳng tay vứt vào sọt rác của lịch sử đã mấy chục năm rồi. Chúng mày cứ đem ra xào xáo, thêm gia vị Tàu cho nó bốc mùi… rởm, rồi tuyên truyền mãi thế. Bộ… mày không biết ngượng sao?

Dạ thưa Thánh Tổ. Con biết chứ ạ. Nhưng còn cách gì hơn đâu. Cái “chính danh” đã mất. Chúng con đang cố tuyên truyền định hướng nhằm… vớt vát được tí nào hay tí đó. Miễn là...

Là gì…?

Con vẫn nghĩ. Cái thứ của rởm này vốn là do Thánh Tổ nhặt từ hải ngoại về. Con chỉ thuận theo Thánh dạy mà làm. Bộ con sai sao?

Mày không sai. Nhưng mày… lú.

Cả Đại giọng bực dọc: Thánh chửi con lú là sao chớ?

Mày lú thật rồi con ạ. Dù mày mang danh GS-TS “ngành ní nuận”… thì mày vẫn chỉ là thằng Đại Lú. Mày hãy ngậm mồm lại đi “cho nước nó trong”. Hừ…!

Thưa thánh. Con cầm đầu BCT như ngài mà nỡ chửi con thế. Bộ ngài cũng không biết ngượng sao?

Mày khỏi phải nhắc. Làm chính trị thằng nào mà biết ngượng chứ?. Nhưng nói thế thì nói chớ ta cũng ngượng quá lâu rồi. Đau nhất là chúng mày phơi tao ra mấy chục năm. Đưa tao ra làm cái bung xung, để chúng mày núp bóng, chúng mày tuyên truyền thiên hạ học tập toàn những thứ mà tao không hề có. Thằng nào có ngu vãi nó cũng đéo có tin. Mày hiểu chửa.

Đại Lú lầu bầu: Bộ Thánh Tổ nhà mình đang ỉa vào cái chủ nghĩa mà thánh mang về sao chớ?.

Bỗng Thánh Tổ sang sảng: Tao đã sai thì mày làm sao đúng được chớ… Thằng Ba đâu. Vào ta hỏi

Một gã thấp bé nghẹ cân, mặt rỗ, nhưng là rỗ… “có hàng có lối” lon ton chạy vào, chắp tay quỳ mọp, mồm tung hô sang sảng:  Thắn Tổ ngài zạng tế, zạng tế, zạng… zạng tế. Muông năm… muông năm… đại muông năm ạ…!

Thánh phán: Bình thân. Nghe báo cáo, ta thấy ý của mày cũng chưa có gì sáng sủa cả. Nhưng ít ra mày cũng là đứa khôn hơn mấy thằng Lú kia. Trong thời điểm hiện nay cũng coi như là có hơi chút… sáng tạo. Đừng để đến lúc tất cả đều đổ vỡ thì… chết hẳn. Tuy ta cũng chưa ưng cái bụng. Nhưng giờ này trông ra trông vào cũng chỉ có mày. Dù mày cũng ngu dốt, cũng tàn ác, cũng hèn hạ như mấy thằng kia. Nhưng “bó đũa chọn cột cờ”. Ta chọn ý tưởng của mày. Ráng mà mần cho tốt nghe con.

Tuân chỉ… Ba X lom khom lùi ra năm bước, khuất tấm rèm che mới quay người lui ra hẳn.

Cả Đại sửng sốt: Dạ… Con chưa đồng ý ạ.

Mày đồng hay không đồng cũng không quan trọng. Thời nay có câu “thay đổi hay là chết”. Mà bản chất của chúng bay thì không thể thay đổi được, chỉ có thể thay thế bằng cái khác mới hơn. Thằng Tư X nó có cái mới đó. Mất nước đến nơi mà cứ ca mãi cái điệp khúc “trung thành, trung hiếu”  đó thì… đã muộn lắm rồi đó con.

Cả Đại vội cụp mỏ, rên lên hư hư…

Thằng Tư đâu?

Dạ có con.

Vụ này mày tính sao…?

Dạ, bấy lâu con ngu dại đi theo thằng Đại Lú, tính nhân cơ hội “đục nước béo cò”. Nhưng nay…!?

Ta hỏi, mày tính sao?

Dạ… con… con… Tư X ngây mặt một hồi. Bỗng gã ngước mặt nhìn Thánh Tổ, ánh mắt long lanh, cao giọng: Dạ thưa Thánh Tổ. Con thấm nhuần chỉ đạo rồi ạ. Con từ nay sẽ hoàn toàn ủng hộ thằng “Ba X”. Con biết thằng Đại Lú kia nó là thằng đại ngu. Nhưng lúc nó lên làm tổng bí. Con định lợi dụng cái ghế của nó để đánh thằng Ba X nhằm… trục lợi.

Nhưng mày kém quá chớ gì.  Thôi… Nghe ta phán đây:

Thằng Đại Lú xem ra nó… lú quá mất rồi, không dùng được nữa. Nó chỉ có mỗi cái “thủ đoạn chính trị”, nhưng tri thức thì tù mù. Nó có ngồi trên ngai tổng bí thì cũng chỉ làm cản trở bánh xe lịch sử thôi. Còn mày tuy có tham vọng. Nhưng “thân bần trí đoản”, chẳng làm nên cơm cháo gì sất. Thằng Ba tuy xấu xa bẩn thỉu đê tiện, tuy tàn bạo gian hiểm, tuy ngu dốt hèn hạ… nhưng mức độ hơn hẳn mấy đứa mày. Đây chính là cái ta cần cho sự nghiệp cách mạng trăm năm ta từng theo đuổi. Thôi thì “bó đũa chọn cột cờ”. Nay ta tiến cử thăng “Ba X”. vậy chúng mày tính sao?

Cả Đại giơ tay phản đối: Thưa thánh đại. Làm như thế là phản bội lại “lý tưởng Ma Le” mà ngài mang về từ thế kỉ trước ạ.

Thánh nghĩ thầm: Mả mẹ mày. Ngu quá dạy mãi mà đéo chịu hiểu. Hừ…!?

Thằng Tư X bỗng tiến ra vòng tay giập đầu lạy ba cái. Thánh phảy tay:  Mày cần gì.

Dạ thưa Thánh. Con quyết định theo thằng Ba X ạ…

Ừa… vậy là được. Ta chuẩn y… Ngài ngửa mặt lên trời than: Đụ mạ nhà chúng nó. Cơ ngơi đã đến nước này mà đệ tử thì toàn lũ tham lam ngu dốt, lại gian hiểm xảo trá thế này thì trông đợi vào đâu nữa hở giời…

Bỗng một tiếng sấm vang dội giữa trưa hè nóng bỏng. Đã thấy Thiên Lôi xách búa rời khỏi cổng nhà trời. Thánh Tổ bật khóc: Hu hu hu.


Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

Số 47-2013: Chuyện cuối tuần...


HỐI CẢI…?

Nghe nàng nói đến chữ “hối cải”, Lão Đồ có hơi… giật mình. Nghe cứ như là lời thú tội của bọn tội phạm trong trại giam vậy. Lão biết trong đó hầu hết là tội phạm thật. Chúng ít nhiều đều có ảnh hưởng đến an ninh xã hội. Chúng đi tù là đúng rồi. Nhưng trại giam cũng từng có hàng vạn kẻ chỉ có mỗi cái tội “thua cuộc”. Bị xử theo đạo luật… súng đạn của “Bên thắng cuộc”. Hồi đó Lão từng được chính trị viên quán triệt: “Đối với kẻ thù. Ta phải triệt tận gốc, diệt tận ba đời nhà chúng nó để chúng không còn cơ hội ngóc đầu lên được…”. Đó là câu chuyện của Miền Nam sau 1975. Nhưng chuyện đó đã cũ rồi. Bây giờ chẳng mấy ai còn lạ gì cái mục đích cuộc CM long trời lở đất kia chỉ để "biến bọn tư bản giàu có thành vô sản" và… ngược lại.

Cũng hồi đó, Lão Đồ yêu một cô sinh viên đại học văn khoa Sài Gòn. Cổ đi học tập theo “giấy triệu tập” gần một tháng mới về. Cổ hỏi: Anh ơi… Em thắc mắc lắm. Giai cấp công nhân bên nước tư bản gọi là “vô sản”, là “giai cấp lãnh đạo CM”. Thế công nhân dưới chế độ XHCN có phải là “giai cấp vô sản” không hử anh…?. Lão đớ họng… May quá ẻm không làm vợ Lão. Ẻm hỏi thế thì Lão cũng đéo dám giả nhời. Bởi biết rõ rằng giai cấp công nhân dưới chế độ nào thì cũng... chó như nhau. 


Một ngày, đồng chí vợ sau lúc… mặn nồng mới thỏ thẻ: Anh có thông cảm cho em không. Lão chưa hiểu chuyện gì nên thắc mắc, hỏi: Chuyện gì vậy?

Là em thấy hối hận. Bao năm em cứ ngỡ mình là đảng viên, là “giai cấp lãnh đạo”. Mình luôn được quyền “hướng dẫn quần chúng”, mình định hướng, mình chỉ đạo mọi thứ. Bọn dân chúng chỉ là loại ku đen, chỉ biết ngậm miệng chấp hành, chứ đâu có dám cãi...!

Vậy thì ra…?

Bao năm em được giáo dục rằng: Vì sự nghiệp cách mạng, phụ nữ trong chế độ XHCN chúng ta phải luôn phấn đấu để đạt được sự bình đẳng với nam giới. Nhưng em vừa đọc được câu của ai đó rằng: “Khi đã bình đẳng rồi (tức 50/50 với nam giới) thì phụ nữ sẽ… không còn là phụ nữ nữa”. Hu hu hu. Không lẽ em trở thành… “bóng” sao chớ?

Thôi… thôi…, nếu chỉ có thế thì không cần phải hối hận, anh làm chồng em, anh hiểu mừ…

Nhưng… Hu hu hu…!

Lão đưa tay vuốt tóc nàng thủ thỉ: Không sao, em hiểu ra sai lầm. Em biết hối cải là được rồi… Anh càng thương em hơn.

Nàng gục đầu vào ngực chồng thút thít… Cũng tại em ngu dốt. Cứ tưởng chấp hành nghiêm nghị quyết, nghiêm chỉ đạo… là OK rồi. Ai biết đâu chứ?

Lòng Lão bỗng… chùng xuống. Thấy thương vợ quá. (Ặc…!)

Khóc một hồi chắc mệt. Nàng nằm im. Lão thì vẫn thao thức. Mới suy nghĩ cặn kẽ đôi điều. Bấy lâu bả luôn… sừng sộ mỗi khi Lão nói điều gì đó trái ý, trái “quan điểm cách mạng” của bả. Bả luôn bám lấy cái quan điểm đó rồi chỉ đạo, định hướng. Luôn quy Lão tội phản động, tội 79 tội 88. Mà nay… Hù... Chắc mai có “gió mùa đông bắc” chăng. Nhưng điều rõ nhất là bả đã nhận ra cái thứ đó nó… đéo định hướng được ai nữa. Nó biết rõ nguy cơ sắp “vỡ cái của nợ” đến nơi. Nên nó... mếu máo nhận lỗi, hứa chỉnh đốn. Nó  bảo “vận động sửa đổi cái HP...”. Nhưng kiên quyết không bỏ điều 4, không “phi chính trị hóa quân đội”… Dù biết rõ quân đội có nhiệm vụ chống giặc ngoại xâm bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, bảo vệ đất nước, nhân dân. Quân đội muôn đời chỉ “trung với nước hiếu với dân” thôi. Rồi nữa… Còn kiên quyết không chấp nhận quyền sở hữu đất đai của dân. Nhất định không trả lại ruộng đất cho nông dân như đã hứa… từ năm 1954. Ừa… mà đất đai là tài nguyên đất nước có giá trị. Bán cho ngoại bang, bán DA thu tiền thật vô thiên lủng luôn, ngu gì mà buông chớ. Thì ra cái bọn “72” kia chính là “thế lực thù địch” rồi. (Đéo ai biết đám đó có phải đám… “chân gỗ” không?)

Lão lại vuốt tóc vợ thì thầm: Anh hoàn toàn thông cảm với em. Nhưng tại sao mãi giờ em mới chịu… hối cải chứ hử!?

Hức… ực…!. Nàng lại nấc lên… Em tuy được học đại học, rồi trên đại học mà ngu vưỡn hoàn ngu. Em cứ nghĩ là vào đảng để lãnh đạo nhân dân làm cách mạng, chớ có hiểu cái chính trị nó là cái chó gì đâu. Từ nay em xin hối cải. Em không dám chửi anh là phản động. Không dám ghép anh vào cái tội “79” hay “88” kia nữa. Em... Hức… ực…!?

Nghĩ mà thương vợ quá. Dù bả là trí thức hẳn hoi mà bị “vô sản hóa” thành “trí thức cách mạng” mất rồi. Bao năm chỉ quen nghe quen răm rắp làm theo chỉ đạo mà chả dám suy nghĩ độc lập bao giờ. Gần 40 năm tuổi đảng, chuyên khoa cấp 1 hẳn hoi nhá. Không gọi là trí thức thì là cục… cứt à. Nhưng bả thuộc loại trí thức trùm chăn ngủ quên… Mà đám đó thì nhiều vô kể. Cũng mang danh GS, TS, danh hiệu ưu tú… này kia kia nọ. Cả đời chẳng có lấy một công trình khoa học để cống hiến tài năng làm giàu cho đất nước, chưng ra để được thế giới nó công nhận. Cái loại trí thức này chỉ lòe được mấy thằng không biết chữ thôi. Nhưng phải thừa nhận rằng chúng rất khôn. Hễ cứ nghe chỉ đạo phát là lên truyền thông vung tay phát biểu rất chi là nghiêm túc… Đọc sang sảng bản viết sẵn của đồng chí "nãnh đạo" nào đó, dù biết chắc sẽ bị người ta chửi thậm tệ. Đã “trùm chăn” để hưởng lộc trên ban. Thì bị dân chúng nó chửi có đáng gì đâu. Ăn cây nào rào cấy ấy mà…!?

Cả đêm nằm nghĩ miên man…!?


Thứ Năm, 11 tháng 4, 2013

Số 46: Cho chúng nó xin tí khôn đi...


Chém gió: 
SÚT VÀO CHỖ HIỂM...?

Thằng cháu Ủn bên Bắc Triều Tiên điện sang: Bác ơi… Cháu chơi quả tung “Xì líp” (ý lộn, tiếng Triều Tiên Lão nghe bập bõm nên dịch… nhầm thành ra… cái của nợ đó) Cờ líp lên thằng “Ziu tú bì”… làm khuấy động cả thế giái… (Ý… lại lộn nữa…).

Ùa… mày chơi quả đó hay, được lắm thằng cháu iu ơi. Dưng mờ tao thấy hơi bị… ngại.

Ngại gì bác ơi. Dân nước cháu đang sôi sùng sục hết cả lên, khí thế lắm. Hai mấy triệu chúng nó sẵn sàng ôm bom ba càng hết đó bác ơi. Cứ coi cái "tinh thần CM" nó dâng lên tận mắt thế thì cả lò nhà bọn tư bổn giẫy chết cũng chỉ giãy được vài phát nữa là hết giãy luôn.

Bộ mày không sợ thày mày nó giận sao?

Dạ… cháu sợ đéo gì thằng đó. Xưa giờ nó toàn xui dại cháu, định biến chúng cháu thành cái… hàng rào thịt che đỡ cho sân nhà chúng nó. Thằng đó chẳng tử tế đéo gì sất bác ợ.

Tao biết thằng đó có bao giờ chơi tử tế với ai đâu. Nhưng mày mà rời khỏi nó cái là mày hết đường sống đó con.

Dạ cháu biết ạ. Nhưng nếu cháu không thể hiện thế thì cháu còn chết nhanh hơn. Đây là cháu chơi trúng đòn của thày cháu ấy mà. Bác cứ chờ đi. Thằng thầy đểu của nhà cháu sắp xuống nước đến nơi rồi. Cháu mà bắn một quả đại bác sang bên bọn Hàn Quốc thì thằng thày đó cũng… bí đái luôn. Cháu chơi quả này hơi bị… ác đó.

Tao công nhận thằng cháu thật là khôn. Mày chia bài cho các đồng chí bên tao phát nhá, để chúng nó được khôn hơn tý. Bà mẹ cả lò nhà chúng nó… ngu lâu quá!


Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

Số 44-2013: Quyền được... phát biểu...?


CẤM….

Cấm những người không có thẩm quyền được phát ngôn trước truyền thông. Đồng chí nào không có trách nhiệm mà phát biểu lôm côm là “vi phạm pháp luật”. Sếp vung tay chỉ đạo: Nói theo chủ trương là như thế. Nhưng thằng nào phát ngôn vớ vẩn là đi tù mọt gông. Bộ chúng mày định “nối giáo cho giặc” hả. Chúng mày dám tiếp tay cho bọn lề… mạng nó xuyên tạc, nó nói xấu chủ trương đường lối của trên sao?. Ở xứ ta thì việc chấp hành “nghị quyết” là tuyệt đối. Cái vụ động viên chúng mày “nói lên ý chí nguyện vọng” kia chỉ là trò chơi chính trị thôi nhá. Đừng có giàu chí tưởng bở mà tèo có ngày đó. Nhớ chửa?


                                                             (Đừng thấy nó chào sai tay mà... tưởng bở nhá.)

Bỗng có thằng đồng chí kia bị bắt quả tang đang giơ gậy phang rất máu… Phóng viên vội đến hiện trường phỏng vấn: Thưa anh, anh không nằm trong lực lượng thi hành pháp luật. Cớ sao anh… vung gậy chặn đường giao thông?

Là tại cái… chỉ tiêu 50 triệu đó đó.

50 triệu là cái gì.

Là mức khoán cho mỗi người. Có nghĩa là mỗi tháng mỗi anh CA phải phạt được 50 triệu mới đủ chỉ tiêu trên giao. ( Nghĩ: Địt mẹ thằng này phóng viên mà chậm hiểu đéo chịu được)

Nhưng anh chỉ là dân phòng thôi. Cớ sao anh dám… vung gậy?

Một chú… áo xanh vội thanh minh: Là tại em. Mấy tháng rồi em không chung đủ lên... trên, nên có nguy cơ… bị?

Phóng viên: Thưa đồng chí bộ trưởng. Tại sao có vụ “khoán chỉ tiêu phạt giao thông” mỗi người 50 triệu/tháng vậy chớ?

Bộ không bao giờ có chủ trương giao khoán chỉ tiêu phạt như thế.

Vậy thì sao có cái vụ…?

Các đồng chí phải nhận thức cho đúng chủ trương đường lối của trên. Không bao giờ có chuyện giao khoán chỉ tiêu phạt cho các đồng chí CA. Bộ chỉ quy định là mỗi người phải phạt được 50 triệu/ tháng theo đủ yêu cầu trên giao. Cái này là do anh em nó hiểu chưa đúng tinh thần chỉ đạo của lãnh đạo Bộ. Chúng tôi sẽ nghiêm khắc chấn chỉnh. Cá nhân nào cố ý làm sai chỉ đạo của trên. Khuyết điểm đến đâu sẽ “nghiêm khắc kiểm điểm” đến đấy. Bộ sẽ chỉ đạo… quyết liệt vấn đề này để răn đe…!?

Theo “thông tư liên bộ XYZ”, tại điều Y thì có tới 70% số tiền phạt được ngành CA giữ lại tùy nghi sử dụng…!?

Cái này… cái này… là căn cứ theo quy định của CP. Nếu giả sử   chỗ nọ chỗ kia có hiện tượng giao khoán chỉ tiêu đối với các cá nhân, cũng là để kích thích tinh thần “chí công vô tư” cho các đồng chí đang thực thi nhiệm vụ. Đồng thời cũng là để cho anh em nó có động cơ, nó cố gắng phấn đấu hết lòng vì lợi ích chung của toàn ngành thôi. Chuyện nhỏ ý mà…?

Ua… Đủ má sắp nhỏ… Vậy thì cái đéo gì mới là chuyện nhớn đây chớ?


Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013

Số 43-2013: Truyện của Lão Đồ...


NGÀY CUỐI CÙNG CỦA TỔNG THỐNG MỸ…?



Bà Ôbama dìu chồng vào nhà. Ngài Ô thều thào: Em ạ, anh vừa nằm mơ, một giấc mơ rất lạ
Ơ… Giữa ban ngày anh lại nằm mơ là sao chứ hả?

Ừa… anh gặp giấc mơ cực kì quan trọng. Một giấc mơ quyết định cơ ngơi của thế giới ấy chứ lỵ.

Mơ chính trị… Ua… “mơ chính trị” là cái… đệch gì chứ hử. Em chưa nghe thấy bao giờ. Anh mơ thấy cái của nợ gì vậy?

Không phải cái của nợ. Là anh mơ gặp ông Các Mác. Ông ý bảo: “Đệch mẹ cả lò nhà bọn Tư Bản chúng mày chỉ là đêm trước của CNXH chúng tao thôi nhá. Mày hiện giờ tuy đang tạm cầm đầu thế giới. Nhưng đệ của tao nó cũng đang bắt đầu… “chỗi” dậy rồi. Mả bà nhà thằng đó nó quá giỏi. Nó đang tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên CNXH. Nay mai nó cầm đầu thế giới mấy hồi. Chúng mày cứ trống mắt mà coi đi”?... Em ơi, nghe xong bỗng dưng anh thấy… mệt quá.

Ua….Đã hai khóa anh làm tổng thống nước Mỹ. Em chưa thấy anh mệt đến vậy bao giờ.

Là tại cái giấc mơ quái quỷ đó đó.

Bộ anh mơ gặp mấy con đượi da trắng, rồi anh mê mải anh… anh bị rút hết sức chớ gì?

Là anh mơ gặp ông Các Mác…

Ổng có cho anh thấy mấy con đượi đó không?

Em thì chỉ được cái… nông nổi thôi. Làm nhất phẩm mà cứ ghen kiểu đó thì còn gì là… oai phong nữa chứ hử?. Nhưng nghe ổng nói xong thì anh suy nghĩ lung lắm..

Nghĩ gì?

Là anh nghĩ chế độ TBCN của anh bộ sắp tới ngày tàn thật rồi. Bởi anh không thể làm cách nào mà “Làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu” được. Người ta phải lao động, phải mần việc để kiếm tiền đặng trang trải cho cuộc sống. Hạnh phúc thời nay cũng cần phải có tiền. Trên thế giới chỉ có mỗi một thằng mọi nào đó nó chịu sống cảnh “Một căn nhà nhỏ hai quả tim vàng” thôi…?

Vậy thì anh cũng phải coi lại cái chủ nghĩa của anh đó nha. “Làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu” tôi cũng thấy nó quá tiến bộ đi. Người ta có thể không cần phải làm gì mà vẫn được quyền “thích gì được nấy”. Sự văn minh tiến bộ nó nhằm vào chỗ ấy đó?… Hay quá còn gì.

Ừa … mà tôi đang phân vân.

Phân vân gì?

Là tôi nghĩ: Xã hội loài người cần phải lao động để tiến hóa. Mà giờ không làm gì vẫn tự dưng được hưởng thụ tẹt ga… Thế kỷ 21 bây giờ không có ai suốt đời không làm gì, chỉ lo ăn chơi rồi cứ tự dưng được hưởng “theo nhu cầu”. Hóa ra con người thành… lũ heo à. Vậy của cải nó ở đâu ra mà “tuôn ra ào ào” vậy chớ.  Chẳng lẽ nó ở trên trời rơi xuống chăng?

Nó không ở trên trời. Nó ở trong cái cái chế độ XHCN tươi đẹp kia bỗng dưng nó… “tuôn ra ào ào” vậy đó. Có ma quỷ nó mới biết nó tuôn từ cái lỗ nào ra chớ?…

Ừa… nghe bà nói thì tôi mới sáng ra… Nhưng tôi thắc mắc rằng: Cho từng đó gạo vào nồi, rồi cho nước, rồi cắm điện. Nó sẽ ra một nồi cơm đầy hơn lúc ta cho gạo với nước vào. Bộ gạo kết hợp với nước sẽ tạo ra sản phẩm to hơn ha…?

Ùa… em cũng có ngờ ngợ nãy giờ… Nhưng anh đã quyết thì em xin theo anh. Ai chả biết câu “tam tòng tứ đức” đâu chớ

Ừa vậy là được rồi. Người ta có câu “thuận vợ thuận chồng tát bể đông cũng cạn”.

Thế sao anh bảo là học được bài của…?

À… em nhắc anh mới nhớ. Là cái thằng Vịt Ngan. Nó mần cái “Kinh tế thị trường định hướng XHCN” mới lạ. Năm 2012 nó vừa đạt được sự tăng trưởng 5,6%. Nó đứng đầu thế giới rồi. Vậy là quá mỹ mãn. Anh mới thấy bọn tư bản bây giờ quả đang giãy chết thật

Rõ ràng chế độ XHCN của nó tươi đẹp hơn hẳn chế độ TB của chúng ta rồi.  Chúng nó chỉ cần ngồi chơi xơi nước là cứ tự do hưởng thụ. Ua… quả là sáng tạo, quả là lý tưởng đó nha.

Vậy anh quyết thế nào?

Mai là ngày cuối cùng đời tổng thống Hoa Kỳ. Anh sẽ ra một quyết định quan trọng
.
Quyết gì?

Là anh giao quyền tổng thống cho đảng cộng sản Mỹ. Nhưng anh cần phải lưu ý cho mấy thằng đó rằng: “Phải xây dựng nước Mỹ tiến lên “thế giới đại đồng” theo ông Mác.  Và đảng cộng sản Mỹ được nắm quyền sinh sát. Mịa…. thằng nào nói trái ý thì cứ tự tiện “đập chết ăn thịt” luôn…

Sao bỗng dưng mà ông có quyết định điên rồ làm vậy. Bà Ôbama gằn giọng.

Là tại… đêm qua anh gặp giấc mơ lạ. Trời xui đất khiến cho anh  gặp được ông Các Mác. Anh bỗng thấy “mặt trời chân ní trói qua trym”. Anh dứt khoát phải đi theo lý tưởng của ông Mác luôn. Dứt nhời,  ngài Ô ba ma lặng lẽ đi ra cửa. Ngài hướng mặt về phía tây giơ tay làm dấu thánh mà rằng: Ua… Đệch mẹ nó… Không lẽ mặt trời đang mọc ngược sao…?