Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Số 55-2013: Truyện của Lão Hồ Đồ


GIẤC MƠ THÁNH

Này thằng Ba Dê kia. Mày đến đây làm gì.

Dạ thưa thượng đế … con đến cầu xin ngài một điều ạ.

Địt mẹ nhà mày. Thượng đế cai trị thế giới này. Bộ mày nói xin là xin được sao.

Dạ… con biết điều đó ạ. Nhưng con vẫn “quyết liệt” con cầu xin ngài đấy ạ.

Thằng này khá. Nhà trời ta bao năm chìm trong cơ chế “kinh tế kế hoạch”. Đến nỗi trở thành một lũ vừa đói vừa ngu vừa… ờ… ờ… (Ông trời bỗng ậm ừ. Mẹ nó… ta bỗng nhiên bí từ là sao chớ). Ừa cũng bởi bấy lâu thiên hạ chúng nó ví nhà trời như là “ốc đảo giữa đại dương nhân loại”. Một mình một chiếu nên suốt đời tưởng mình “đỉnh cao trí tuệ”, coi thiên hạ chỉ là… muỗi. Thành thử…!?

Dạ thưa ông trời. Thời nay là thời kì của hòa nhập và phát triển. . Chúng con đã kịp đổi mới, từng đổ cứt vào cái nền “kinh tế kế hoạch” kia rồi đấy ạ

Hả… Chúng mày đổi mới kiểu gì mà hay vậy ta?.

Dạ là… “Kinh tế thị trường” ạ.

Ua… tưởng gì chớ cái vụ đó thì bọn giãy chết nó làm ngon lành mấy trăm năm qua rồi. Mới gì mà mày còn khoe chớ?

Dạ nhưng “nghị quyết” của chúng con bảo là mới thì nó phải mới thôi ạ.

Cái người ta làm mãi rồi. Chúng mày vơ vào lại bảo là mới là hay, chó nó tin à. Nhưng nghe ta hỏi. Vậy nó hay ở chỗ nào?

Dạ nó hay ở chỗ có thêm cái đuôi XHCN. Ông Trời coi cái “kinh tế thị trường” của bọn giãy chết kia nó làm gì có đuôi đâu chớ?

À… ta hiểu rồi. Chúng mày định chơi quả “xập xí xập ngầu” rồi bảo là khác người chứ gì?

Dạ đúng ạ.

Xưa giờ ta nghe nói khác là phải khác ở cái bản chất. Chứ theo đuôi người ta, rồi thêm mắm thêm muối lại bảo khác thì chó nó cũng đéo thèm nghe. Mày biết không. Xứ mày có câu “chó bao giờ chê cứt”. Nhưng bọn chó nó chỉ ăn cứt thật thôi. Chớ cứt rởm mà ăn vào thì chó cũng xình bụng như thường, cũng bị Tào Tháo đuổi cả đó.

Dạ thưa ông trời. Bởi vậy…?

Vậy sao?

Bởi dzậy nên… bi giờ nó mới bí.

Bí sao?

Bí là ở chỗ xưa nay toàn tuyên truyền đểu, toàn tự tô son trát phấn, tự khen mình hay mình giỏi. Thế mới bỏ mẹ chớ. Đến bây giờ nội bộ nó còn chẳng tin thì bọn dân ngu ku đen kia nó còn tin mới là lạ.

Tức là sao?

Dạ thưa… Lũ chúng con toàn học ở trong… rừng. Kiến thức toàn loại… rừng rú thì làm gì có sáng tạo được đâu ạ. Mấy thằng có tí trí khôn thì đã bị chúng con “vô sản hóa” hết rồi. Chúng đầy bụng chữ nhưng chỉ dám trùm chăn ngủ kĩ thôi. Cho tý lợi ích rồi bảo sủa là nó lên tiếng chó ngay. Ngặt cái có mấy thằng nó chợt tỉnh ngủ, nó đòi quyền lợi. Chia cho chúng nó có mà điên sao?

Thế chúng nó cũng chịu à?

Không ạ

Sao?

Con người ta hơn loài vật ở chỗ có tư duy. Bị lừa một lần hai lần…đến lần thứ ba thì còn tin sao nổi. Sáu mươi mấy năm chúng con chỉ chơi có mỗi một món, chả sáng tạo được thêm cái gì. Bộ người ta là động vật hết cả sao mà còn tin được chớ?

Mày định gì?

Dạ… con định chơi trò “đổi mới” kiểu khác ạ.

Chúng mày gần trăm năm nay chỉ thật có… 50%. Ta hàng năm được nghe chúng mày báo cáo toàn hay toàn tốt cơ mà.

Dạ thưa ông trời. Con đâu có qua mắt được Ngài đâu ạ. Với cái cỡ đỉnh cao trí tuệ tự phong như chúng con bây giờ thì chỉ có hơn ba triệu thằng đang nằm trong rọ nó buộc phải tin. Con biết trong hơn ba triệu đó chắc chắn tới 90% lũ chúng là bọn cơ hội. Chúng nó chui vào đó để kiếm chác thôi. Cái thẻ đỏ kia chúng chỉ coi là phương tiện để tham những. Chớ cái lý tưởng chó chết đó thì  bị… điên nó mới tin nổi.

Thế mày có cơ hội không?

Con còn là tên cầm đầu bọn cơ hội ấy chớ. Nhưng cái thể chế này nó lấy cái đó để tồn tại. Thì hậu quả nó phải như thế mà thôi. Con biết chắc là vậy. Một bọn ngu dốt nắm quyền thì chỉ thành lũ ăn cướp phá hoại, chớ biết xây được cái giống gì mà đòi tiến bộ với phát triển được chớ?. Hậu quả là đến bây giờ nó đã thối đến mức không thể chịu nổi nữa rồi. Thế mà cái thằng Đại Lú kia nó còn cố tình nó… Hơn nữa, nó còn kết bè với thằng Tư, nó chơi đểu, nó đánh con thậm tệ. Nhưng trình chúng kém thế, làm sao hạ nổi con chớ…?

Khá khen thay nhà mày giỏi. Cũng đáng mặt làm chính trị. Nhưng ta hỏi: Sắp tới mày đình chơi kiểu gì?

Dạ thưa ông trời. Con bắt chước thằng họ Pu bên Nga ngố ạ. Về bản chất con vẫn độc tài như mấy thằng kia thôi. Chúng nó “độc tài tập thể”. Con chơi quả “độc tài cá nhân”. Nhưng nó khác là khác ở cái tên. Ví dụ ngày trước là “dân chủ cộng hòa” thì nay con chơi quả “cộng hòa dân chủ”. Mới nghe thì có vẻ khác, nhưng bản chất thì vẫn y nguyên. Tỷ như ăn một bát cơm trước rồi uống một cốc rượu thì khác gì uống một cốc rượu trước rồi mới ăn cơm chớ. Nếu khôn mà vừa uống rượu vừa nhắm thì còn có cơ chém thêm được ít mồi… Xoay đi xoay lại thì vẫn là mẹ nó cả thôi…

Mày khôn thế thì còn lên đây làm gì?

Dạ xin nhà trời ủng hộ con làm thành sự nghiệp ạ.

Ta biết. Dòng họ Nguyễn nhà chúng mày có công cướp nước. Chúng mày chả bao giờ chịu nhận mình sai. Rồi còn bao biện là sai thì sửa, sửa rồi lại sai, lại sửa tiếp… Gần trăm năm nay càng sửa càng xấu. Đến nỗi cả bọn thành “một bầy sâu” như thế. Hỏi… Ông Trời ngập ngừng.

Dạ thưa ông trời. Ngài nói vậy là ngài… chơi khó em út rồi.

Ừa… Ta lỡ lời. Thôi thì mày làm đéo gì thì làm đi. Tao mệt với mày quá. Nhưng mày phải nhớ cho kĩ. Ngoài luật người còn có luật trời đó…!?

Dạ xin cám ơn ông trời ạ…

Anh Ba cúi mặt nghĩ. Quả này Lão Trời bị hố rồi. Ông đây cứ làm đểu rồi ông báo cáo thật hay thì nhà trời có cả ngàn con mắt cũng đéo biết được. Phen này ta ngon rồi… Ha ha ha… Anh Ba vừa dứt lời, bỗng thấy trời đất tối đen. Ngoái nhìn sang lân bang thấy vẫn sáng sủa thì bắt ham. Gã tức quá bèn chửi đổng: Địt mẹ cả lò cả ổ tám đời chín mười đời cái bọn “toàn diện triệt để” kia nhá. Cứ đàng hoàng mà chơi với thế giới thì có hay dở gì nó lòi mặt chuột ra ngay thôi…!

Ông trời ngẩn mặt ra nghĩ: Bà mẹ nó. Đổi tên cũng chỉ như là thay cái áo. Nó thối là thối ở cái thân thể nó bẩn thỉu bao năm toàn ăn đâu ỉa đấy, toàn thân đãm cứt như thế. Không tắm rửa cho sạch sẽ dù có thay áo mới thì thối vẫn hoàn thối. Cái âm mưu “đổi tên đổi tiền” nhằm nuốt hết mồ hôi xương máu của đám dân lành kia còn lừa được mãi sao?. Chúng mày cứ chơi đi, rồi khác biết tay. Năm 2013 dân không còn ngu như hồi 1985 đâu nhá. Đụng vào là vỡ mặt cả lũ đó… 

Bỗng Lão giật mình tỉnh giấc. Bà bác sỹ đang đứng sừng sững ngay đầu giường, bặm môi quát. Ông mơ gì mà toàn gọi tên con nào lạ hoắc vậy. Bộ ông không còn biết sợ sao…?. Tiếng bà bác sỹ nghe lãng đãng như gió thoảng: Chơi hết lít rưỡi thế thì còn biết trời cao đất dày là cái giống gì nữa chớ. Kính thưa ông… Hồ Đồ. Ông gần ngang với thánh ngài rồi đó…!

Lão chỉ nghe lõm bõm vậy rồi chìm vào giấc điệp. Thấy cô “Chậu Vỡ” đang cười cười nhìn về phía Lão, tay vẫy vẫy, giọng ngọt ngào: Anh ơi anh hời… Mấy chục năm qua anh đi đâu. Sao tới bây giờ mới đến thăm em và con vậy chớ?

Lão Đồ giật mình. Không lẽ mình đã đi lạc vào cõi mộng rồi sao?


Không có nhận xét nào: