Truyện ngắn
TỔNG KẾT CUỐI NĂM
Con Tám Ka Ve tong te vào quán “Tư Mập Nha Trang” nhớn tiếng: Chị
Tư đâu òi. Cả cái xứ Nha Trang ni chỉ có quán Tư Mập là còn mần ăn được bởi cái
sự chân chính… Bữa ni Tám Ka Ve ni bao quán…
Tư Mập tong te chạy ra vừa đi vừa lấy tấm khăn lau cái mặt bự, tay kia với
cái "hộp quẹt" xoa xồn xột vào nách: Nè con Tám Ka Ve… Bữa ni mi bị ngộ tính hả?
Tư ui. Bữa rồi Tám ni trúng quả đậm, tính chơi ngầu phát.
Mi ngầu cách chi?
Chả gì năm 2014 chỉ còn vài bữa nữa là hết. Nhân thể trúng mánh
tính bao luôn quán chị Tư, được chửa. Mỗi ngày chị lời nhiêu?
Tao lời có triệu hà.
Được òi. Bữa ni cho lời chị Tư 4 triệu lận. Với điều kiện.
Hả… 4 triệu lận hả. Sao tay tui run quá chời dzị ta… Kiện gì?
Khách em mời muốn chi được phục vụ ngon hết cỡ tới đó. Chỉ là đồ nhậu thui nha. Không đòi chị mần cái vụ… Ka Ve mô.
Hé hé hé… Bữa ni Tư này trúng mánh rùi… He he he. Dưng mờ mi phải
đặt cọc trước nha.
Chuyện nhỏ. Chị thích tiền Đô hay tiền Tàu đây.
Thui mi ơi. Tiền đô cho dễ xài.
Đây. Chị được 200 đô. Là 4 triệu đó nha. Chưa tính tiền bao.
10 giờ sáng, quán chị Tư Mập Nha Trang bỗng dưng đông ngịt. Rộn rã
tưng bừng cả dãy phố dài ven biển…. Con Tám Ka Ve lên bục trịnh trọng phát biểu
khai mạc: Kính thưa các loại kính. Kính thưa các đồng chí anh em thân thiết của
Tám này. Bữa nay Tám tổng kết cuối năm. Xin báo cáo cùng các đồng chí anh em. Số
là bữa rồi Tám Ka Ve vừa thắng đậm. Bữa ni Tám này bao quán Tư Mập. Đãi anh em
đồng chí nhậu thả phanh tới sáng luôn. Nếu mí con mẹ ở nhà kêu ca chi cứ đổ tội
cho Tám Ka Ve luôn. Nèo… Mời anh em đồng chí. Tới luôn…
Một gã lên tiếng: Mịa… Tám Ka Ve bấy nay mần ăn ỉu xìu. Bữa ni bống
dưng… Đề nghị cho biết lý do đặng…
He he he thèng đồng chí hiểu trúng ý Tám rùi. Số là… mấy bữa rồi
Tám này trúng đậm…
Cả quán xôn xao: Trúng chi… trúng chi…!?
Có muốn nghe Tám kể hong…
Nghe… nghe… nghe…!
Được rồi. Nghe Tãm kể đây. Số là đêm rồi. Tám đi hai ca. Ca đầu…
hừm…!
Ca đầu sao?
Ca đầu Tám tiếp một thèng Tàu…
Ha ha ha… Tám hồi ni chơi toàn hàng ngoại ha…
Hừm, bởi dzậy. Thèng ni nó ngu lâu quá nên đéo hiểu Tám già ni rùi.
Tám xưa giờ thượng vàng hạ cám, tây tàu ta gì Tám xơi tuốt… Dưng mờ nay chỉ kể
chuyện hàng ngoại thoai…
Ừa… hay đó Tới đi Tám… kể đi…! Cả quán vỗ tay rầm rầm…
Tám Ka Ve khoan thai, hắng giọng. Vậy thì Tám đây xin kể. Số là… Ca
một. Tám vừa bước vào phòng đã nghe mùi khắm lặm lan tỏa. Một gã Tàu “bụng to
trán hói, giọng nói khề khà” đang nằm chình ình như con heo nái… lưng một
giường. Tám mí hỏi: Dạ… thưa anh…!
Khỏi thưa… Nhập dô với ngộ…
Dạ em lên ngay…
Ối anh ơi… sao người anh khắm thế…
Mịa… Pa théng òi ngộ hỏng có tém. Không khém mí là lạ…
Anh ui… em buồn nôn quá…
Ngộ chọ cái lị pết chớ. Ngọ tém một lừng là cả théng ngộ choi
cỡ nèo cũng không lã. Nên ngộ lau có dám tém…!. Bữa ni cái Lỵ không thoát
thoát tay ngộ lâu.
Dưng mờ…
Hong dưng gì hết. Ngộ tới nè.
Ngộ ơi cho em xin được làm vệ sinh cái com trym của ngộ thôi ạ. Còn chỗ khác thì em đành nín thở vậy. Dưng mờ em hy sinh cao cả chừng đó. Ngộ bo cho em nhiêu?
Một ngàn tệ lược chưa?
Dạ… Ngộ coi em ngon hàng mờ chi hẻo vậy ha?
Ngộ lun chơi lẹp. Ngộ cho cái lị một ngàn lun…
Ngàn chi ạ.
Một ngàn đô. Mịa cái nhà ngộ toàn chui lẹp không hè…
Dạ… thôi thì em nhắm mắt đưa chân. Em liều một phen.
Mịa… các anh em đồng chí thấy chưa. Kiếm tiền quả là gian truân lắm.
Mặc dù bữa đó Tám ni đi hai bao cao su đã qua sử dụng mà vưỡn thấy khắm đéo
chịu được. Huống chi thèng họ Cù nó bị… là đéo trách ai được.
Hoan hô Tám Ka Ve đã hy sinh vì nước vì dân… Quả là Tám trên cả
tuyệt vời…
Tám vênh mặt nói lớn: Quả thứ hai… Tám gặp ngay một thèng Mẽo.
Thèng ni cao to đẹp giai, súng dài. Nó bảo: Anh bo em luôn một ngàn đô. Dưng mờ
em phải phục vụ thật nhiệt tình. Một ngàn đô chớ bộ. Thế là Tám đây trổ tài hơn
10 năm chuyên nghiệp. Tám phục vụ hết cỡ… Thèng đó đúng là đồ tây vừa to vừa
dài. Chọc đâu chít đấy. Chọc phát nào chạm đáy phát ấy,… Tám phê quá cứ rên ư ử
suốt… Thèng Tây bo thêm cho Tám 500 đô nữa… Tám Ka Ve nhân bữa cuối năm. Tính
tổng kết phát nên mời đông đủ các anh em đồng chí đến tụ họp. Ăn nhậu thả
phanh. Quán “Tư Mập Nha Trang” nổi tiếng hiếu khách. Các đồng chí cứ nhậu tẹt
ga…
Bỗng có tiêng quát vang vang. Đậu má con Tám Ka Ve kia nhá. Bữa ni
mi tụ họp đông người ở đây tính làm loạn hả?
Tám Ka Ve hé mắt nhìn gã vừa nhớn tiếng miệng nhếch cười đểu…
Nè… con Tám mi mần cái nghề bán trôn nuôi miệng. Cớ sao bữa ni
ngươi dám lộng hành bao quán tổng kết cuối năm. Các đồng chí đâu. Bắt khẩn cấp ngay
con tám Ka Ve, quy vào tội vi phạm điều 88 với điều 258 nha…
Bỗng Tám Ka Ve đứng dậy trừng mắt quát: Nè ông bí thơ ơi. Ông chứng
minh cho Tám Ka Ve này thấy điều 88 với cái điều 258 của các ông nó không vi hiến. Nếu đúng là nó không hề... vi cái con hiến thật, thì Tám này xin được làm... liệt sỹ luôn tại đây. Khỏi bắt khỏi xử chi cho mệt...!
Hả… Gã bí thơ ngớ ra. Đcm… tao còn đéo biết nó có vi hay hiến đéo
gì nữa là mày. Mịa… mày mần cái thứ Ka Ve thì biết đéo gì mà hỏi khó tao vậy chớ!?
Tám Ka Ve đon đả cầm ly rượu tây xịn đỏng đảnh đến bên gã bí thơ.
Nàng nhẹ nhàng thơm vào má đồng chí bí thơ, giọng khẽ khàng: Anh bí nè… Anh còn
nợ Tám ni hai vé tàu nhanh, cả thảy là 600 ngàn tiền cụ chưa trả đó nha… Bộ tính đéo quỵt
hả?
Gã bí thơ lặng lẽ đẩy Tám Ka Ve ra lủi thủi bước ra cửa… quán. Cả
quán Tư Mập vỗ tay rầm rầm. “Tám Ka Ve quang vinh muôn năm”.
“Tám Ka Ve sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta…”. “Quyết tâm học tập và mần việc
theo đạo đức… Tám Ka Ve….”
Cả quán Tư Mập bỗng cùng hô vang: “Quyết tâm… quyết tâm… quyết
tâm…!?”
Tám Ka Ve hốt hoảng la lớn: Đậu má các đồng chí. Đã hô đủ ba lần
chưa dzợ.
Tiếng hô vang vọng cả phố Biển Nha Trang: Bà mịa nó. Đủ ba lần rồi
đới...!?
Tám Ka Ve bất chợt cất tiếng cười quái dị như bị ma làm: Hé hé
hé… Ặc… ặc… ặc… Đệch… các đồng chí ta chơi bẩn quá đỗi rồi. Mịa… chơi gái mà đéo
giả tiền thì đúng là… chó thật!?
3 nhận xét:
Lão chỉ được cái chửi séo là giỏi ! cẩn thận kẻo chung nó theo điều ....thì nguy, phố biển mât môt người như Lão đó ?
Lão chỉ được cái chửi séo là giỏi ! cẩn thận kẻo chung nó theo điều ....thì nguy, phố biển mât môt người như Lão đó ?
He he he... Lão Ca ui. Lão Đồ đã quá mệt mỏi òi. Bà Lão mất đi, Lão sống một mình
thấy thật thê thảm.. Chết còn chả sợ, sợ chi mô?
Đăng nhận xét