KỈ NIỆM THỜI CHIẾN TRANH (tiếp)
Cô Hồng thứ hai có tên “Hồng Tươi”. Cô cao khoảng hơn 1m70, cân nặng
chừng 70 kí lô. dáng người cao lớn khỏe mạnh. Tính tình cô cởi mở, vô tư. Đôi
mắt to, tròn, cái nhìn sáng trưng. Cô được mệnh danh “sát thủ tình trường”.
Chuyện về cô thì nhiều giai thoại rất vui.
Chuyện thứ nhất: Cô Hồng Tươi quê miền tây. Cô tham gia thanh niên xung
phong rồi chuyển về D33 làm hộ lý. Cô người cao lớn vạm vỡ nên
thường nhận vai… “vận chuyển thương binh”. Hầu hết thương binh vào bệnh xá đều
ít nhiều được cô vận chuyển bằng cách… bồng trên tay.
Ngày mới về đơn vị, cô yêu một anh chàng tiếp phẩm
người Nam bộ. Anh dáng
cao gầy, nhưng rắn chắc và đen thui. Họ nhiều lần rủ nhau ra rừng tình tự.
Chiều ấy hai người ngồi dưới gốc cây quen thuộc. Họ vặt lá cây trải tấm thảm lá
rất dày. Khi màn ân ái đang đến độ đắm say… Bỗng cô Hồng vùng dậy, hốt hoảng vơ
vội quần áo chạy như ma đuổi. Anh chàng tiếp phẩm quá bất ngờ vội vã mặc quần
rồi túm cái áo chạy theo, vừa chạy vừa hốt hoảng gọi: Em ơi chậm tý. làm sao... làm sao … kiến cắn
hả, ong đốt hả…!?. Chuyện tưởng không ai biết hóa ra loang khắp đơn vị. Chẳng
là có gã vệ binh phát hiện ra đôi tình nhân. Thấy họ chuẩn bị lên điểm hẹn. Gã
vội lẩn đi trước, trèo lên cây chờ sẵn tính nhìn trộm… Cô Hồng đang mơ màng
trong cơn… sung sướng, bỗng phát hiện có người trên cây đang nhìn xuống… Thế là
vỡ chuyện. Chỉ có vậy thôi mà cuộc tình đành tan vỡ…
Chuyện thứ hai: Mãi năm 25 tuổi cô Hồng Tươi vẫn cô đơn lạnh lẽo một mình
một lán giữa rừng. Các cô khác đều đã tìm được bạn tình, chuẩn bị tổ chức đám
cưới tập thể. Một bữa, Hai Lồng tiểu đoàn trưởng tìm đến lán Chính trị viên tâm
sự: Anh Bẩy à… Tui thấy em Hồng cũng tốt tính. Vả lại tui đã ngoài bốn mươi
rồi. Tôi muốn gá nghĩa với cổ. Nghe chừng cổ cũng ưng ưng. Nay báo cáo tổ chức
để tui có điều kiện đi lại với cổ… Bẩy Bát ôn tồn. Thay mặt cho tổ chức tôi
hoàn toàn tán thành việc của hai đồng chí. Để tôi gọi cổ lên hỏi chuyện coi ý
cổ thế nào rồi sẽ quyết… Từ đó, Hai Lồng thường hay lân la đến thăm lán cô
Hồng. Cuộc tình kể như đã chín.
Một buổi chiều mùa khô, trời se lạnh. Hai Lồng chợt thấy trong lòng bổi
hổi bồi hồi. Bèn khoác áo sang lán cô Hồng. Chẳng thấy cổ đâu. Hai Lồng tỏ vẻ
thắc mắc. Bữa nay chủ nhật, lại không có thương binh… cổ đi đâu dzậy kà. Theo
lối mòn Hai Lồng lần bước về phía rừng. Đến cạnh một hố bom khá sâu, bỗng Hai
Lòng tròn mắt nép vội vào một gốc cây to, bụng nghĩ thầm. Đây là vùng hậu cứ,
cách trận địa cả ngày đi đường, thì làm gì có biệt kích chớ. Vội dụi mắt nhìn
kĩ… Dưới đáy hố bom, hai tấm thân trăng nhẫy đang quằn quại cuốn chặt lấy
nhau. Gã đàn ông dáng bệ vệ, mái tóc hói tận nửa đầu, ngó quen quen… Còn cô gái
nhìn kĩ đích thị là cô Hồng rồi. Hai Lồng vớ một nhánh cây quăng mạnh. Giật
mình ngửng đầu lên thấy Hai Lồng đang đứng chàng hảng trên miệng hố bom, mắt mở
trừng trừng nhìn gã đàn ông như nhìn… quân thù. Bẩy Bát vội vã mặc quần áo rồi
cắm đầu lủi nhanh về lán… Cô Hồng ngồi thu lu dưới đáy hố bom mãi tối cũng chưa
dám về, đơn vị phải cho người đi tìm. Tối đó cô Hồng bỏ cơm…
Đám vệ binh ngồi quanh bàn trà chuyện rôm rả. Một tên bảo: Mịa, làm mối
làm mai kiểu đó thì thằng đếch nào chả ham. Mày nói sai mẹ nó rồi. Trước khi
làm mối thì ông mối phải kiểm tra chất lượng coi sao đã chớ… Ha ha ha. Một
thằng vẻ hiểu biết: Cô Hồng này nổi tiếng là “sát thủ tình trường”, khắp
miền Đông ai mà không biết tiếng. Chắc chính trị viên kêu cô ra để tiến hành điều tra tư tưởng, nắm bắt tình hình, đặng... lên phương án chỉ đạo. Nhưng gặp cổ rồi thì biết đâu chính trị viên cũng bị cổ... cám dỗ thì sao. Chúng mày chỉ được cái nghĩ
xấu cho lãnh đạo thôi…!?
Cuối năm 1973, Lão Đồ bị thương. Khoảng 10 giờ sáng hôm sau được đưa đến
bệnh xá D33. Lão được phẫu thuật lấy mảnh pháo ra. Ca mổ diễn ra nhanh chóng.
Lão muốn ngất xỉu vì bị mổ… sống. May quá rồi cũng xong, vết thương
được băng bó. Lão dần tỉnh táo trở lại. Nháo nhác nhìn quanh thấy mình nằm trên
chiếc giường đan bằng cây rừng được trải tấm dù màu xanh xám chiến lợi phẩm.
Khoảng một tiếng sau đó. Chị bác sỹ bảo: Chuẩn bị chuyển thương binh về lán.
Chị là người miền Nam, ước khoảng gần 40 tuổi gì đó. Nghe bảo chị theo ba
mẹ ra bắc tập kết, học bác sỹ rồi vào B. Chị là bác sỹ duy nhất ở bệnh xá sư
đoàn. Vài cô y sỹ toàn học nghề ở... trong rừng. Còn lại đều là y tá, hộ lý...
Chừng nửa tiếng sau thấy cô Hồng xăm xăm bước vào. Chẳng nói chẳng rằng,
một tay luồn dưới gáy, một tay đỡ dưới khoeo. Cô nhấc bổng tấm thân 40 kí lô
của Lão, phăm phăm vạch lá lướt về lán thương binh. Lão đã tỉnh táo hẳn. Nằm
trong vòng tay… ấm áp của cô Hồng, Lão thấy một cảm giác rất lạ. Bầu vú to
tướng của cô ép chặt trên má Lão. Nhất là cái… núm to như quả trứng chim cút cứ
đều theo nhịp bước chân cổ dụi vào má. Dù vết thương vẫn còn đau rát, nhưng Lão
cảm thấy toàn thân mình đang… cứng lên. Chịu chẳng thấu, Lão giả vờ xoay mặt, chúm môi… “thơm”
nhẹ vào cái núm cưng cứng nhô nhô dưới lần áo mỏng, tiện đà dụi hẳn mặt vào cái
đống to tướng ấy. Chẳng thấy cổ phản ứng gì. Đặt Lão nằm ngay ngắn lên võng. Cô
Hồng liếc nhìn Lão, tia mắt ánh lên vẻ tình tứ. Cổ vỗ mạnh vào mông Lão rồi cười
cười bảo: Sắp hết máu mà vẫn còn… dê. Hu hu hu. Từ bữa đó hễ mỗi lần cô đưa cơm
đến lán cho Lão lại thấy cô cười ỏn ẻn, tia nhìn rất chi là… đặc biệt. Cái ánh mắt ấy Lão nhớ đến tận bây giờ…
2 nhận xét:
Chuyện To mà, kể chuyện bị thương đi Lảo
Chuyện bị thương cũng định kể ra, nhưng lại cắt bớt đi bởi nó hơi bị... dài quá. He he he.
Đăng nhận xét