Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Số 61-2013: Truyện tình thời chiến tranh... (tiếp)

Truyện ngắn

PHƯỢNG… (tiếp)

Hồi lâu, bỗng giật mình thấy hai tay Phượng vươn lên ôm lấy cổ tôi. Tôi hốt hoảng cúi nhìn xuống, ánh mắt vụt lảng đi nơi khác. Nửa trên thân hình Phượng không còn gì che đậy. Cặp vú tròn căng trắng nõn đang phập phồng theo nhip thở. Đôi núm vú màu hồng nhạt cứ như đang ửng lên… Tôi đang ngơ ngác chưa hiểu điều gì thì đôi môi ấm áp của Phượng đã chùm lên môi tôi. Nụ hôn khiến thân thể tôi nóng bừng, choáng váng. Đôi tay em ghì chặt tôi, kéo tôi ngã nhào. Lần đầu tiên nhận nụ hôn từ một người khác giới, khiến tôi luống cuống... Chiều trôi chầm chậm. Ngọn lửa bên cạnh bập bùng một lúc rồi tắt ngấm. Một ngọn lửa khác đang rừng rực cháy trong trái tim hai người trẻ. Phượng lại hôn tôi, nụ hôn nóng rát. Tôi ghì chặt em. Thân thể hai người như chẳng thể tách rời ra. Một tia sét xé ngang trời, vạch lên bàu trồi một luồng sáng rực rỡ…!

Hồi lâu, hai chúng tôi rời nhau cùng thở gấp. Phượng day người nhìn tôi, ánh mắt long lanh ướt át. Tiếng em nhòa trong mưa gió: Anh hai…!. Hả…?. Tôi giật mình ngoảnh lại. Phượng lại choàng tay ôm lấy đầu tôi, hai bàn tay vuốt nhẹ mái tóc bờm xờm ướt lướt thướt: Anh hai khờ quá. Không lẽ anh không biết em thương anh từ lâu rồi chớ?

Ừa… Anh khờ thiệt.

Tại anh hai không biết đó. Người trong tổ chức của em không được phép có tình cảm riêng… Phượng ngừng lời, hướng đôi mắt đẹp lên tàn cây rậm. Anh hai có nhớ bữa anh đi công tác bị dính pháo chùm, lạc trong rừng hai ngày đó không?

Nhớ chứ...

Cả đêm hôm đó em đâu có ngủ được. Cứ mải ngóng ra lối mòn phía đường vào cứ mỏi mắt chờ… Mãi chiều tối hôm sau mới thấy anh lảo đảo về đến đầu dốc. Áo quần ướt sũng, rách tả tơi. Em ngã vật ra sạp, dường như là kiệt sức… Em đã cố vá lại chiếc áo cho anh. Nhưng em vụng quá, chẳng được khéo tay như mấy chị trong đơn vị đâu. Các chị ấy còn biết mạng khéo lắm. Nhìn như dệt bằng máy ý…

Đời lính bọn anh có áo mặc là tốt rồi. Rách chút xíu cũng không sao…

Nhưng em… Phượng chợt dừng lời lặng lẽ hôn tôi. Nụ hôn ướt nóng đến đê mê. Em yêu anh. Tiếng Phượng lại thì thào. Nhưng em không...

Tôi thảng thốt. Anh cũng yêu Phượng. Anh không nghi ngờ tình cảm đó của mình.

Nhưng em còn nhiệm vụ. Vì nhiệm vụ em đã phải hy sinh cả bản thân mình. Hồi trong mặt trận em từng…

Nghe Năm Thắng kể hồi đó em có làm tiếp viên trong khách sạn của Mỹ phải không?

Dạ… tiếng Phượng thoắt nhỏ đi. Em đã từng phải…

Điều đó không quan trọng. Chỉ cần em yêu anh là đủ.

Giờ đang chiến tranh mà anh, biết đến bao giờ mới kết thúc. Anh có nhiệm vụ của anh. Nay mai em lại vào mặt trận, chẳng biết sống chết thế nào. Biết bao giờ mới gặp lại… Phượng cúi đầu ánh mắt rưng rưng.

Không… Anh yêu em. Sẽ mãi yêu em… đừng vội nói lời chia xa như thế, đau lòng lắm. Tôi ngước nhìn bầu trời đầy mây xám. Từng sợi mưa xiên xiên quất xuống tàn cây ràn rạt. Mấy cành lá quặn mình trong mưa lướt thướt

Mà này…

Chi hả anh?

Tôi choàng tay ôm Phượng: Nếu sau chiến tranh mình còn sống. Phượng có làm vợ anh không?

Phượng dụi mặt vào ngực tôi thủ thủ: Em đã không còn trong trắng nữa. Lỡ sau này anh… Đôi môi em chợt run lên. Anh Hai ơi… em yêu anh. Phượng lại hôn tôi đắm đuối. Vồng ngực căng tròn của em dường như gắn chặt vào ngực tôi, nghe rõ từng nhịp tim em đang rung lên bồi hồi.


Không có nhận xét nào: