BỌN GIỮ CỜ… NHÀ SẢN.
Đám giỗ Cụ Thánh vào giữa năm âm lịch. Họ mạc lo chuẩn bị lễ lạt từ
mấy tháng trước. Thôi thì đủ cả xanh đỏ tím vàng nổi bật trên nền… lễ vật. Cả
xã cả làng cả họ đều thành kính dâng lễ… Thánh. Lá cờ thiêng của dòng họ Sản
dựng giữa sân đình, đang khẽ khàng lay động. Bỗng một cơn gió lạ ập đến khiến
lá cờ… rơi lả tả thành từng mảnh vụn. Cả họ sửng sốt tái mặt, nghi là có điềm
gở. Cụ Tổ trấn an: Bọn bay chớ vội hỗn
loạn. Đây chỉ là sự cố thời tiết. Biển Đông vẫn bình thường... Cờ của họ ta treo gần trăm năm nay, dầu
dãi mưa nắng có lẽ là bị… mục nên nó mới
bị… lả tả thế chứ. Bọn con cháu chắt chút chít đâu. Đứa nào được phân
công lo việc giữ cờ…?
Dạ bẩm cụ cố: Do không thể tin tưởng đứa nào tuyệt đối nên làng đã
họp và cử ra mười sáu thằng cùng lo giữ cờ cho nó chắc ạ.
Thế bọn chúng đâu rồi?
Dạ thưa chúng nó đang bận ạ.
Bận gì?
Gã trưởng làng liếc mắt vẻ gian manh hỏi nhỏ thằng Mõ câu gì đó rồi
cúi đầu thưa: Dạ thưa cụ cố tổ. Mấy thằng đó nhậu say, lại chia tiền không đều
đang uýnh nhau dữ lắm ạ.
Sao không can chúng nó ra.
Dạ… đã có can mà không nổi. Vả lại cả họ còn ra đình dự lễ hết rồi
ạ…
Thôi được. Đưa tao đến chỗ cột cờ.
Thằng đội trưởng giữ cờ đâu?
Một gã dáng gầy, đeo cặp kính trắng nghìn đô, tóc bạc trắng toát
lui cui chạy đến cúi gập người thưa:
Dạ thư cụ cố. Con đây ạ.
Thế sao mày để chúng nó loạn thế…
Gã mếu máo: Dạ con xin nhận khuyết điểm quản giáo không tốt. Không
biết sao mà hồi này không đứa nào chịu nghe lệnh ạ.
Thằng nào láo thì cách chức nó đi. Bộ không được sao?
Dạ chúng con đã họp, đã kiểm điểm, đã chính đốn, đã bỏ phiếu tín
nhiệm, đã đi từ "quyết tâm" đến "quyết liệt" hẳn hoi. Vậy mà mãi vẫn không kỉ luật nổi thằng
“đồng chí X” ạ. Nay thì đành… bất lực rồi ạ.
Hả… Loạn đến thế rồi sao?
Dạ chưa, nhưng cũng… sắp rồi ạ…!?
Cụ cố tổ thở dài bảo đám con cháu: Thôi đi về. Vua mà còn mếu máo
thế thì còn ra cái giống gì chứ. Giang sơn Thánh để lại coi như tiêu tan về tay
lũ này rồi… Ôi “giai cấp” ơi là “giai cấp”. Ối “công nông” ơi là “công” với
“nông”?
Cụ Cố về miếu thành hoàng nhẩn nha khui chai rượu bên Tàu vừa biếu,
nhẩn nha rót một ly cối, lại nhẩn nha đưa ly lên miệng thưởng thức. Mắt lờ đờ
ngắm trăng suông, thở dài thườn thượt. Có lá cờ bên bác Lọa giao cho gần trăm
năm qua mà giờ giữ không còn nổi nữa. Bộ phen này họ nhà Sản đã qua thời “oanh”
bước thẳng vào thời… “liệt”, đành "bó tay chấm com" mất rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét