Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Số 96-2013: Ua... may quá.

MỘT CUỘC ĐIỂM DANH

Đao Phủ tiến hành điểm danh hàng tháng. Ngài vốn là quan chức mẫn cán nên vất vả bận rộn từ sáng tinh mơ đến tận chiều tối. Ngài thở hổn hển bảo thằng thơ ký: Tao già thật rồi. Còn mỗi một thằng nữa mà mệt quá muốn xỉu


Thưa ngài Phủ. Ngài chơi lon Bò Húc phát là tỉnh ngay đấy ạ. Mấy chục năm qua ngài được Diêm Vương ban nhiều giấy khen bằng khen khẳng định thành tích và sự cống hiến, kể cả danh hiệu anh hùng, danh hiệu Pác Hù… vân vân và vân vân…!. Bỗng dưng…

Ừa thôi để tao cố vậy. Ngài Phủ cố gân cổ quát lạc cả giọng: Thằng kế tiếp, mau vào chầu.

Một gã tóc ngắn, mặt thô, mồm rộng, mắt ti hí lon ton chạy vào chắp tay quỳ mọp, chẩu mỏ thưa:  Kính chào ngài họ Đao. Con xin được điểm danh ạ.

Ừa… để tao coi hồ sơ của mày cái rồi tao phán… Ừa… thằng này cũng cộm cán đây. Cớ sao mày đổi sang họ đó. Họ của mày là Nguyễn Văn cơ mà…

Dạ thưa con vốn họ Nguyễn Văn. Nhưng bao lâu nay con theo “lý tưởng” nên phải đổi theo họ đó cho nó “kiên định lập trường”.  Đó chính là chiêu “ẩn ẩn hiện hiện” của Thánh con đấy ạ. Ngài ý còn có hàng chục cái họ cái tên, khối cả ngày sinh tháng đẻ… nên bọn “thù địch” nó bảo Thánh con là thứ… Âm Binh, chẳng biết đằng giời nào mà lần đấy ạ.

Ngài họ Đao nhăn mặt: Ừa… Tao thành thật khuyên mày một câu. Thôi thì đã đến cửa này rồi. Muốn dối trá cũng không được nữa. Tao cứ gọi mày họ Nguyễn Văn theo cái tên cúng cơm bố mẹ mày đặt cho đi. Làm người đừng có ngạ tổ tiên dòng giống mà trời không tha đất không dung đâu.

Dạ, con xin… tuân chỉ ạ.

Trong hồ sơ của mày có ghi năm 1990 mày có công lập ra cái hội gì gọi là “Hội Nghị Thành Đô”.  Nó là cái giống gì vậy hử?.

Dạ cái đó không phải con lập ạ.

Thế thằng nào lập…

Dạ đến giờ thì con vẫn chưa thể nói ra được. Lộ ra phát là chết cả đám luôn đấy ạ. Lúc đó hệ thống của chúng con vỡ hàng mảng. Đến cả nơi sáng tạo ra nó cũng trở thành cái ổ… thây ma biết đi ạ. Mấy thằng ngu dốt chúng con cứ nghĩ “ba thằng ngu họp lại chắc… khôn”. Bèn hô nhau họp hành, kiểm điểm hàng ngũ. Chỉ thấy mỗi bác Lọa là hiện vẫn còn có chút hơi sức. Thế là chúng con… ra nghị quyết ạ.

À… thì ra là thế. Tao nghe có thằng tên Trần Iích Tắc nó kêu oan rằng: “Ngày xưa lúc thất thế con dắt bầu đoàn thê tử chạy sang Tàu xin “cư trú chính trị”. Nhưng bị chúng nó vu oan là bán nước. Thật ra là hồi đó mông muội quá. Con chỉ biết chạy sang Tàu trốn thôi, chớ có… bán nước hồi nào đâu. Bọn chúng nó viết lịch sử bố láo. Khoác cho con cái tội mắc dịch đó chớ…”. Nó còn vật đầu vật tai kêu khóc thảm thiết. Tao mới giở sổ tử ra coi lại cái hồ sơ. Mới hay nó kêu oan là có cơ sở. Tao đã giải oan cho nó được đầu thai làm người lương thiện rồi. Thế hồi mày đi hội nghị Thành Đô mày kí bao nhiêu điều. Mày có nhớ không?

Dạ nhớ hết ạ. Nếu mà nọc ra thì chúng con còn bán nước hơn gấp bội thằng họ Ích đấy ạ. Nhưng chúng con bảo nhau cùng dấu nhẹm đi chẳng ai biết nên vẫn “tuyệt đối toàn diện” đều đều đến tận bây giờ ạ…

Ua… bọn mày vậy mà khôn. Bán nước mà dấu nhẹm đi thì ai biết là chúng mày bán nước được chứ. Chiêu này hay, tao phải ghi nhớ mới được. Ít nữa hết tiền đánh đề, bí quá tao bán luôn cả cái thẻ… Tao chơi lại bài dấu nhẹm… He he he, thì có mà… bố ông giời cũng chẳng biết.. Nghe mày nói tao nhớ ra cái hồ sơ của tao. Hồi đó đói quá đi kiếm việc làm đặng nuôi thân, thành ra là “đi tìm đường cứu nước”. Hớ hớ… Đểu thế mà chúng nó cũng cũng tin cho được. Ha ha ha. Thôi… cho mày về tầng 19 địa ngục, đặng xám hối cái tội lừa đảo dối trá của cả hệ thống của chúng mày đi…

Gã tên Linh vừa đi vừa lẩm bẩm: Thì ra từ trên xuống dưới thằng nào cũng đểu hết. Ta bị đày xuống tầng 19 là… đáng tội rồi. Mấy thằng đi sau chắc chẳng còn chỗ mà quỳ đặng xám hối nữa đâu…!. Ối giời ơi. Thương các đồng chí anh em ta quá. Hu hu hu.

Ngài họ Đao nhếch mép cười nụ. Ua… địt mẹ. May quá, thằng này nó đéo nhận ra mình…


Không có nhận xét nào: