CHUYỆN NHÀ CHẢ BIẾT CẬY AI...!?
Lão Đồ cưới bà vợ hồi đó lâu rồi. Vợ Lão là con nhà sếp nên đường
công danh của các con Lão đều rất… hạnh lộ. Bả đẻ một lượt hai thằng con trai. Mỗi
thằng Lão mua cho một căn nhà ba tầng mặt phố. Thằng lớn diện áo vàng sao mũ
đàng hoàng ra làm “công lộ”. Thằng nhỏ nhờ gió của anh nó đi buôn hàng
cấm. Biết mình chẳng là gì trong cái gia đình quan lại này nên Lão đành ngâm
miệng an phận thủ thường qua ngày. Hai thằng con Lão đều là “bác sỹ”…?. Nó bán
dần bán mòn hết nhà mặt phố, mua nhà trong ngõ, rồi… dẫn mẹ ra đê. Trong một
lần hết thuốc. Thằng cả vác dao chém vợ nó. Con nhỏ tủi thân bèn nửa đêm treo
cổ tự tử. Thương quá...
Thằng thứ hai cũng là “bác sỹ”. Nó đi tù vì xách ma túy cho sêp.
Một bữa, vợ Lão dẫn cả hai thằng về hỏi: Tôi đã bàn kĩ với hai thằng
nó rồi. Đằng nào thì tài sản nhà này cũng là của chúng nó. Hiện giờ cái biệt
thự cũng có giá 10 tỷ. Ông tính sao?
Tôi chả tính gì sất. Người ta ai cũng phải có cái nhà để ở chứ.
Bà vợ quát: Chúng mày đâu. Mang giấy đất mới ra đây.
Giấy đất tôi cất kỹ trong két. Tôi sợ à?
Ông cứ mang giấy đất ra đi.
Lão lọm khọm mở két. Ôi… két trống rỗng. 100 cây vàng SJC cùng toàn
bộ giấy tờ đều biến mất… Bà vợ ngã giá: Vậy ông có chịu theo tôi về ở với các
con không?
Tôi… tôi… cần phải suy nghĩ kỹ mới quyết định được chứ!?
Năm giờ sáng hôm sau Lão ra cửa đã thấy rất nhiều CA, nhiều đồng
chí dân phòng đeo băng đỏ. Còn rất đông các đồng chí không thèm đeo băng đỏ mà Lão từng
biết mặt nữa… đã tề tựu đông đủ. Có cả đại diện chính quyền cách mạng hẳn hoi
nhá…!?. Một đồng chí CA mang quân hàm đại tá sang sảng đọc công lệnh của nhà nước.
Lão bị đám người cưỡng chế lôi ra khỏi nhà. Lão bảo tao chưa kịp đi
dép… mà chả có đứa nào nó chịu nghe. Khi ra đến đường rồi thì lại chính đồng
chí Đại tá CA đọc lệnh giao giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và quyền sở hữu
nhà cho vợ và hai thằng con Lão. Đồng thời đọc lệnh cưỡng chế giao cho “đồng
chí X” để… trừ nợ!?. Lão bật khóc. Thế là công lao cả đời của Lão nhịn đắng
nuốt cay gầy dựng, đến giờ coi như… Hu hu hu.
May mà Lão vừa mới lĩnh lương hưu hồi sáng. Đêm đó Lão đến ngủ nhờ
nhà một người bạn. Hôm sau thì ra khách sạn. Lươngg hưu chả được mấy hồi. Lão
chả dám ngủ khách sạn nữa… Đang lúc bơ vơ thành người “sống vô gia cư chết vô
địa táng”… Bỗng một buổi sáng tinh mơ. Lão xuống đường mua gói mì ăn liền, thì em hiện ra. Em mua cho Lão tô phở thật to. Lão ăn ngấu nghiến vì tối qua sứt
bữa. Ăn xong mồ hôi mồ kê tháo ra như tắm. Em khẽ khàng bảo: Anh ạ…!. Con gái của mình vừa học tiến sỹ xong, người ta mời nó ở lại Mỹ làm việc. Mới rồi nó điện về bảo: Con đã làm xong
thủ tục rồi. Nó mời em với anh sang ở cùng vợ chồng nó. Anh nghĩ sao?.
Lão tức quá chửi: Địt con mẹ cái thứ… Pháp quyền XHCN nhá. Có tiền
thì công lý cũng thành chó má hết nhá…!. Chửi xong Lão chợt vả vào mặt mình ba cái. Lão nhớ vợ Lão từng răn dạy: Cấm chửi bậy. Chửi bậy là thành phản
động, thành tuyên truyền chống phá nhà nước XHCN. Nghĩ đến đó Lão liền…
câm bặt.
Hu hu hu…!. Lão đang đứng ở ngã ba đường… Biết chọn đường nào bi
giờ chớ. Có ai chỉ cách giúp Lão với. Lão xin hậu tạ. Trong lúc “tang gia bối
rối”. Lão chả biết tính sao…!?
2 nhận xét:
Nói vậy thôi chớ ở cương vị của Lão, thì có điên mới ở với các đồng chí nữa... Hé hé hé...!
Vay la vuot bien ha Lao?
qua ben nay tha ho chem...jo
Đăng nhận xét