Truyện của Lão Đồ
BA CON RUỒI.
Cuộc họp mật của “tứ trụ triều đình” đã qua ngày thứ mười vẫn chưa
ngã ngũ. Nội dung chính là vụ bên bác Tập hô hào đổi mới, toàn những vấn đề
động trời. Hơn nữa, tình hình kinh tế chính trị, xã hội văn hóa trong nước đã
rất chi là… tình hình. Bàn mãi chỉ nát nước, chưa thấy cái gì sáng sủa. Anh
tổng bảo: Giải lao năm phút.
Chú Sinh Hói vớ ngay cái Monito bật TV. Sướng ngôn viên mời: Kính
mời quý vị thưởng thức tiết mục thư giãn… Ngay lập tức màn hình hiện ra hai con ruồi. Một con béo
múp hỏi một con gầy ve: Mày quốc tịch nào?
Tao quốc tịch Mỹ. Mấy năm nay kinh tế thế giới nó suy trầm nên tao
thất nghiệp. Chính sách cho người thất nghiệp nước tao chỉ đủ ăn chứ không có
chơi. Thi thoảng tao giả vờ lăn vào bát phở của thằng Mỹ phát. Thằng đó nổi khùng
chửi um lên. Chủ quán đành phải đổ bát phở đi. Tao chỉ mút mấy cái chân cũng
béo múp luôn. Nhưng tao hỏi mày quốc tịch nào mà gầy thế này.
Tao quốc tịch Nga. Xét hoàn cảnh thì tao cũng như mày. Nhưng bên
tao còn nghèo. Phải buôn vũ khí, bán tài nguyên để sống. Tao cũng chơi bài của
mày. Tao giả vờ tao ngã vào bát phở. Thế là nó kêu lớn: Chủ quán. Dạ… ngài có
gì dạy bảo ạ.
Lấy tao cái thìa.
Dạ có ngay ạ. Gã khách múc luôn cả thìa nước suýt trong đó có tao
thảy tạch phát xuống sàn. Tao thi thoảng cũng được bữa no. Thôi mày ngồi đây.
Tao phải đi "tìm đường cứu nước" ngay kẻ đói chết.
Ừ… mày lượn đi cho nước nó trong.
Bỗng một thằng ruồi lóp ngóp bò vào. Gã hổn hển: Xin các ông các bà
đi qua đi lại, ngồi đại trên bàn, ăn đại toàn phở… Cho em tí bơ thừa sữa cặn.
Em trốn chui trốn nhủi, chịu đói chịu khát. Bao nhiêu lâu khốn khổ khốn nạn mới
đến được đây. Em mệt lắm, đói lắm.
Mày cũng… ruồi như chúng tao cơ mà. Cớ sao mày không chịu học chiêu
của tao. Mày chơi chiêu giả vờ ngã vào bát phở chưa…?
Dạ là tại em cũng học được chiêu của đại ca. Em cũng nhao vào bát
phở đặng…
Thế sao?
Dạ nó vớt em ra. Nó túm gáy em lên nó soi thật kĩ. Nó thò mồm nó
mút từng cái chân của em, theo thứ tự từ… dưới lên trên. Cuối cùng nó giơ lên
trước đèn nó soi kĩ lại lần nữa. Cái phao câu của em còn dính tí mỡ. Thế là nó
mút tiếp. May quá. Em thụt Ku vào nhanh. Quả đó mà không nhanh là em… uổng
đời trai rồi.
Thế mày quốc tịch nào.
Dạ em quốc tịch "xăng pha nhớt" ạ. Em “người Vịt gốc Hoa. Mẹ em người
Bắc Triều tiên. Bố em người Nga. Cụ cố nhà em người Cu Ba sang bên Nga học rồi
ở lại. Lấy Bà em lai tây không rõ quốc tịch ạ…”
Ha ha ha… Đệch mẹ thằng này dòng giống hợp chủng quốc như tao. Cớ
sao ngu nhiều thế…?
Dạ trước đây chúng em trót dại theo bọn khựa. em thờ cái “Ma-Le”.
Nhưng nay thấy thằng đó nó bị… lu mờ nên tính trở đòn gánh ạ. Em xin các anh
thí cho em tí bơ thừa sữa cặn đặng qua bữa ạ…
TRỞ LẠI CUỘC HỌP CẤP CAO
Anh tổng trừng mắt: Địt mẹ bọn ruồi phản động.
Chú Sinh Hói thẽ thọt: Dạ thưa… Nó nói đúng có 10%. Vậy là nó phản
động 90% rồi.
Chú Tư giấu mõm vào nách tính… che. Anh tổng quát: Chú Tư cho ý
kiến.
Dạ… theo em thằng này phản động chắc rồi đấy ạ. Bọn đó ngày trước chạy
theo bọn Mỹ kiếm tí “bơ thừa sữa cặn”. Giờ lại lên giọng bôi bác quê hương
chúng nó. Không phản động thì là gì.
Theo chú nó phản động cỡ nào?
Dạ… ít nhứt cũng 50% ạ.
Chú Ba có ý kiến gì không?
Dạ em xin được… trả lời bằng văn bản ạ.
Đang họp bàn cụ thể. Chú phải nói rõ quan điểm.
Dạ tuân chỉ. Em cho rằng con ruồi nó nói trúng thực trạng đấy ạ.
Trúng là sao?
Dạ ngày trước mình từng tuyên truyền chúng nó phản động. Chúng chạy
theo bọn tư bản giãy chết kiếm tí bơ thừa sữa cặn ạ. Đã một lần phản động bị
ghi vào lí lịch. Thì suốt đời thành phản động. Trong lí luận chính trị “đấu
tranh giai cấp’ thì ta đã thực hiện nghiêm túc. Đời con đời cháu chắt chút chít
nhà chúng nó không thể ngóc đầu lên được đâu ạ… Nhưng…!
Nhưng sao.
Dạ bây giờ hàng năm lũ chúng nó gởi về tới hơn 10 tỷ đô. Ta chả cần
làm gì cũng có số đó mà chia nhau đấy ạ. Giờ thì chúng không còn phản động nữa. Chúng
thành “Vịt Kìu iu nước, khúc ruột ngàn dặm” rồi đấy ạ.
Anh tổng gắt: Thế không lẽ thằng ruồi XHCN nó nói thật sao?
Dạ đúng ạ.
Đúng là đúng làm sao?. Không lẽ xưa giờ ta toàn tuyên truyền bịp
bợm sao?
Em không có ý như thế. Nhưng nó nói thật đấy ạ.
Thật là thật làm sao. Nó nói xấu chế độ ta mà chú bảo thật được hả.
Bộ chú…
Dạ. em thay mặt chánh phủ đi xin xỏ nhiều. Mới thấy đời cứ đi luồn
cúi xin xỏ mãi nó nhục lắm. Mà không xin thì lấy gì để mà ăn chơi, để hái đem
về nhà đưa cho… vợ đây chớ. Kinh tế suy thoái. Thuế không thu được. Ngân sách
thâm hụt. Nhưng phần bội chi thì vẫn cứ lồng lộng phát triển. Cả mấy chục năm
bội chi đến nay cũng hết cỡ thợ mộc rồi. Đi vay quốc tế chẳng có thằng nào nó
mặn mà. Trong nước đấu thầu trái phiếu CP mãi chả có ma nào nó thèm ngó. Nợ
ngập mắt lại đến hạn trả rồi. Không trả được nó đưa ra tòa WTO là mình thành “anh
bạn Triều Tiên” ngay tắp lự. Thôi thì muối mặt đi xin chớ biết sao giờ. Thằng
ruồi nó đã đến chó đến… tận mạng rồi. Mút hết chân tay mình mẩy, mút đến trầy cả Ku
nó ra thế… Nó không tiệt giống mới là lạ. Mới thấy sức sống loài ruồi nó mạnh mẽ
đến thế nào…
Nhắc cho chú nhớ. Chúng ta đang “lãnh đạo toàn diện triệt để”…
Dạ đúng ạ. Nhưng sự thật thì…
Hả… Chú phải nói rõ ra cái khái niệm “sự thật” để tất cả cùng nghe.
Cả nước có mỗi chú là khôn hơn cả. Chớ cả mười mấy đ/c ngồi đây có ai biết đó là cái chi chi mô mà lần đâu?
Dạ… em xưa giờ cũng có nghe nói trên đời có cái thứ gọi là “sự
thật” đó. Nhưng nó đã tiệt giống từ khi ta làm cách mạng thành công rồi ạ. Nên
giờ sự thật là cái gì em… cũng đâu có biết.
Anh tổng giơ hai tay lên giời hét: Ối giời ơi. Sự thật là cái gì
đây chớ?. Ông giời có biết không?
Bỗng giữa không trung có tiếng trầm hùng vang vọng: Khỏi kêu trời.
Tao Hùng Vương cố tổ chúng mày đây. Tao dựng nước mấy ngàn năm cũng dựa trên sự
thật, sự trong sáng mới thành công. Nhưng tao vẫn chưa biết chúng mày dựng nước
kiểu gì mà chả có cái gì thật hết. Lại còn để cho cái đám “Phụ lão” nó đổ tiếng ác cho tao là cớ làm sao. Tao nghe
chúng nó chửi nhức cả óc ra thế này nè:
“Chung quy cũng tại vua Hùng.
Đẻ ra một lũ vừa khùng vừa điên.
Thằng khôn thì đã vượt biên
Còn ở lại toàn thằng điên thằng khùng...”
Anh tổng gân cổ quát: Này ngài cố tổ. Ngài mà nói phát nữa là thành
bọn phản động, bọn thế lực thù địch luôn đấy nhá…
Giữa không trung bật lên tiếng cười ha hả trầm hùng: Vậy thì chúng
mày cứ việc tự sướng đi nhá. Ta thăng đây…
À mà các chú. Vậy là…
Dạ không có gì ra đâu ạ. Bá cáo anh tổng ạ. Bên an ninh chính trị vừa
bá cáo rằng: Con tàu mà chúng ta đang ngồi đây nó đã bị thủng đáy một lỗ lớn”.
Dạ… Ngay sau đây nó sẽ chìm tới tận đáy biển luôn đấy ạ…
Dạ thưa anh tổng. Chúng em đang bận lắm ạ...!Anh tổng giơ hai tay lên giời than: Địt mẹ lũ ruồi nhá. Chúng mày chỉ được cái… “xuyên tạc đúng” thôi?. Cái vận nước nó đang chìm thật rồi. Thế mà chúng bay chỉ biết lạy van bọn giãy chết xin tí bơ thừa sữa cặn. Chả đứa nào chịu giúp tao lo cho vận nước hết là sao chứ?. Hu hu hu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét