TÌNH IU… RĂNG NGHỆ.
Ngày Lão đi hội diễn thành phố. Lão hát bài “Ca dao em và tôi”. Bài
đó Quang Linh hát đã rất hay. Lão thêm tí mắm muối thế là tiết mục của Lão được
cả hội trường đứng dậy vỗ tay rào rào. Lão sướng sởn cả… gai ốc. Cuối buổi diễn
Lão theo đoàn ra xe để về. Có một em khá xinh đứng lấp ló bên chậu cây cảnh sát
gần lối đi, len lén nhìn Lão. Trong khi nhiều cô theo ra tận xe để tặng hoa. Số
là hội diễn thành phố nên hầu hết các tiết mục đều một thứ “Vừng trời đông”…
hết. Đến nỗi trưởng ban giám khảo. Ông nhạc sỹ họ "Cao" tên "Việt B." nổi tiếng thâm
hậu còn bảo: Nghe các anh hát mà tôi chả biết hát cái gì. Chỉ thấy chát thùm
thùm, loảng tủng xoảng thôi…!. Có lẽ bởi vậy Lão mới có cơ được… nổi.
Lão thấy chạnh lòng vì cô khán giả kia quá hâm mộ, bèn cố ý dừng
bước bên bậc thềm để cho đoàn đi qua. Lão đưa tay vẫy vẫy… Cô bạn hấp tấp chạy
ra chào. Cổ cầm tay Lão thật chặt, bảo: Anh hát hay quá. Em thích nghe anh hát
lắm.
Tiếc rằng tôi không phải ca sỹ. Nhưng nếu em thích thì hẹn mình gặp
lại nha.
Tưởng hẹn đùa mà hóa thật. Mới 7 giờ sáng hôm sau nhân viên khách
sạn đưa cho Lão cái danh thiếp thơm sực: “Mis Hoàng Yến… Giám đốc Cty…” Phía
dưới có dòng chữ viết tay khá nắn nót, tuy có hơi… xiêu vẹo. “Em đang chờ anh”…
Lão xin phép đội trưởng đi nửa giờ. Vừa xuống sảnh đã thấy em ngồi
đó. Em cười xinh ơi là xinh, đưa tay vẫy khẽ.
Lão lặng lẽ ngồi vào chiếc ghế đối diện, mắt không rời khỏi gương
mặt sáng trưng, đôi mắt đen, sâu, tia nhìn lấp lánh… cùng nụ cười tươi hơn bất
cứ loài hoa nào nở vào buổi sáng sớm… Ôi chời ơi là chời. Lão bị sao thế này…!?.
Anh dùng gì?
Lão choàng tỉnh vội đáp: Cho cà phê sữa nóng.
Em bật cười: Bộ anh không quen dùng cà phê à. Cổ búng tay điệu nghệ
gọi: Hai nâu nóng…!
Anh chỉ có nửa giờ thôi. Cả đoàn đang đợi…
Em hiểu mà. Diễn xong thì đoàn nào chả về ngay để… giảm chi phí.
Anh có danh thiếp không?
Lão choáng, bởi mình đã bao giờ xài tới cái thứ xa xỉ đó đâu. Bèn
lắc đầu khe khẽ. Em cười bảo: Thế điện thoại của anh đâu?
Lão lùa tay vào túi, bỗng giật mình khi chạm vào cái cục gạch… quen
thuộc. Miến cưỡng rút ra đưa cho em. Em bấm bấm một hồi trả lại cho Lão nói: Em
sẽ tìm anh…
Chừng hơn một tuần sau. Em đến tìm Lão thật. Hôm đó hai đứa đã thân
như… người tình?
Chuyện tình iu của Lão đơn giản chỉ có thế. Mỗi lần gặp, em tặng
Lão nhiều quà lắm. Nào là hải sản, thịt thú rừng, Bình rượu tay gấu, tay khỉ.
Đến cả một bình “Minh Mạng” to tổ bố nữa chớ. Lão bảo: Anh vưỡn phình phường mờ. Chơi
thứ này vào ngộ nhỡ nó bị… phản ứng ngược thì chít?
Em cười cười bảo: Đây là em gửi anh. Mỗi lần em đến thì anh phải
phong độ ồn ào nghe chưa…?
Lão cười cười: Phong độ chớ… ồn ào ngộ nhỡ…(!)
Chẳng có ngộ nhỡ gì hết đó. Em chả sợ thì anh sợ gì chớ.
Ừa… Thì anh có sợ chi mô. (Nghĩ: Chỉ sợ đi lâu quá bà bác sỹ khoa
sản ở nhà lại… mong thôi).
Bữa đó đi ngang hàng băng đĩa. Nhân rỗi rãi ghé vào coi chơi. Nghe
con cháu giới thiệu: Chú ơi. Có quả CD mới của ca sỹ Anh Thơ hay lắm. Nghe
quảng cáo thấy bảo là “Anh Thơ dũng cảm hát nhạc… sến”. Nào là… “hát vì bạn
trai đồng hương…”. Nghe bùi tai Lão mua một đĩa "xịn" với giá 85.000 đồng tiền Cụ.
Tính về nhà nghe cho thỏa chí tò mò. Lão vốn cảm mến cô Anh Thơ bởi giọng hát
mượt mà êm ái của cô. Nghe nói cô được phong danh hiệu “Nữ hoàng nhạc trữ tình
cách mạng” nữa, nên phần cảm mến có tăng thêm mấy đận. Quả thật cô hát hay,
diễn cảm, giọng hát khá tròn trịa và rất… trữ tình.
(Thật ra mua đĩa thì dễ thôi. Nếu bạn nào ít xiền thì khỏi cần. Vào đây cọp về nghe đỡ tốn mấy chục đồng đó nha. Link của nó đây: (http://www.hdvietnam.com/diendan/183-nhac-viet-nam/744651-thang-long-av-ho-quang-8-a.html)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét