CHUYỆN TÌNH LÀNG “HO QUẠN”
Ngáy Cái Thủy sắp 13 tuổi. Không hiểu vì sao má suốt ngày cứ nhấp
nha nhấp nhổm. U nó bảo: Các cụ có câu “Gái thập tam, nam thập lục”. Bộ mày
cấn lắm rồi sao.
U ơi. Con suốt đêm không ngủ. Cái chỗ đó nó cứ… ngứa ran lên ạ.
Ngứa thế nào?
Dạ không phải ngứa, mà là nó… cứ ngứa… ran?
Tao đã bảo rồi… Mình là đờn bà, U ngày trước cũng vậy, mới có 12
tuổi là u đã ngứa ran lắm rồi. Dưng mờ… lề lối gia phong. Ngứa thì thò tay vào
quần mà gãi, chớ không được kêu ca… Nghe chủa.
Dưng mò con gãi cả đêm, càng gãi lại càng ngứa tợn, có ngủ được
đâu.
U lại nhớ câu “con hơn cha là nhà có phúc”. Cha mày 10 năm nay đã…
xụi lơ. Khiến u phải lên chùa tính… ăn rặm. May gặp thằng chả họ Thích nó cũng...?
Ủa… “Ăm Rặm” là gì vậy u?
Là… Ùa… ùa… thì là ăn rặm đó…! Bà thở dài. Con gái có nhớn mà không
có khôn. Nói mãi mà nó chả hiểu gì sất… Bà lại thở dài cái… sượt.
(Mày coi u mày ngày xưa đây này. Chỉ cần ra... đứng đường cái là khối thằng nó ham liền.)
Nhưng cả đêm con vưỡn không thể nào ngủ được vì… ngứa. Càng gãi thì
càng… sướng. Và cái… “Mụ Rân” nó cứ… phồng lên…!?
Một ngày Cái Thủy theo đám chị đi hát trong ngày hội làng. Làng nó
có tên là làng “Ho Quạn”. Giai gái đến
tuổi đều đi hát. Thủy ta diện bộ cánh đẹp nhất. “Quần tứ thân, áo Ho Quạn
truyền thống, nón quai thao...". Mặc cho chị em say mê hát. Cái Thủy chỉ nhăm nhăm tìm giai. Nó nhận ra một
anh đẹp trai lại hát đối hay nhất làng bên. Thủy đem lòng si mê… Đêm về, nàng toàn thò tay vào quần gãi “Mụ Rân”,
miệng liên tục hát bài “đêm qua nhớ bạn”… Đến nỗi u cái Thủy chửi rầm rầm… Tao
nhắc cho mày nhớ nhá. Ho quạn chỉ là bạn hát thôi nhá. Truyền đời cho mày hay. Anh hai chị hai không được lấy nhau… Nghe mày
hát cả đêm chỉ cõ mỗi câu đó làm tao cũng... mủi lòng. Bà khẽ kháng đưa miếng trầu lên miệng nhai
chóp chép, giọng kể lể: Ngày đó tao 12 tuổi, cũng được u tao cho theo chị em đi
hát. Tao gặp được anh đó. Ảnh đi theo đám hát. Suốt buổi chả thấy ảnh hát câu
nào. U mấy lần buông câu hát gợi ý mà thấy ảnh cứ… lặng thinh. Càng nhìn ảnh u
càng mê tơi. Ảnh dáng thư sinh, ra người nho nhã vẻ con nhà... có học. Dưng mờ khi u phải
bóng phải gió ảnh rồi, thì mới hay ảnh là con nhà quan. Nhà ảnh đang vào hồi cơ cực. Cha
ảnh vì say rượu nên ra lệnh cho đám “Cảnh Khuyển” đánh chết oan người ta. Triều
đình hồi đó nghiêm hơn triều đình ta bi giờ. Tiền cũng không giải được tội. Cha
ảnh dính tội tử… May nhờ dòng họ nhà ảnh lúc bấy giờ cùng họ nhà vua. Bề trên mới bày
cho cha ảnh cách thoát tội tử. Cha ảnh bèn trốn về tận rừng Sát làm thầy bốc thuốc.
Hết đường sinh sống, ảnh bèn xin làm chân cu li dưới tàu của Pháp đặng “tìm
đường cứu nước”... Thế là tao hết mơ mộng. Ngày bố mày mang lễ đến hỏi, tao chỉ bảo u
tao rằng: “U thích ai thì u cứ gả”. Thế là tao về làm dâu nhà đó. Tao nào có
thích gì thằng chả đâu. Thế mà ở với nhau mấy chục năm. Tao đẻ tới 10 đứa lận..
Thằng chả nó làm cách chi mà hay vậy chớ…!?
Thôi mẹ đừng có kể chuyện đó mãi làm… con nứng. Hội làng ta vừa rồi
con hát đối với một anh tên là Trang Hái… Ảnh tuy không cao to, dưng mà coi cái mặt cũng thấy hơi hơi mặn mà… Con đem lòng yêu anh ý. Con đã… trao khăn.
Hả… đã trao khăn. Ừa… trao khăn thì tao không có thèm
để ý. Trao khăn rồi… mày có trao thêm cái gì nữa không?
Dạ ảnh rủ con lên đồi. Ảnh ôm con, rồi ảnh…
Ối giời… Thế là mày chết rồi. Cái đó bán được ngàn vàng. Mày cho
khơi khơi thế… Ối giời ơi… uổng quá… uổng quá?
Dạ… ban đầu thì thấy hơi đau, nhưng sau đó thì… sướng lắm ạ.
Mày y chang tao ngày xưa. Dưng mờ… nay là thời hiện đại. Mày phải
theo chí hướng… thằng chả đó. Mày phải đi làm “Kách Mệnh”. Mày phải tìm con đường
mày cứu… Ủa… là cứu cái chó gì đây nhở?. Chúng mày là dòng giống Rồng Tiên….
Phải biết cách… đánh đổi lợi ích. Mày hiểu chửa. Mày cho thế thì… rẻ quá. Ngu
thì ngu có mùa thôi. Mày ngu cả bốn mùa thế thì sao thành người được hở con?
Dạ… con xin vâng nhời u dạy bảo ạ…!
Vài năm sau đó Cái Thủy lấy chồng. Nó kịp tìm được chàng rể là một nhà quản lý văn hóa
đức cao trọng vọng tận trên tỉnh. Ngày cưới…U Cái Thủy thích chí, cười khoe cả
hàm răng đen chỉ còn tại ngoại có… vài chục % .
Năm ấy theo cơ cấu quốc hội, “Làng văn hóa dân gian” có một vé cơ cấu.
Cái Thủy được chồng nó dẫn dắt thành ra… trúng quả. Nó nghiễm nhiên thành Đại
Biểu Cuốc Hội. Năm sau, Cái Thủy được đại diện cho quốc gia đi hát ở Nhựt… Cái
Thủy tuy đã xuống sề, hơi đã phều phào... Nhưng kíp hát vẫn thành công rực rỡ. Tiền “Cát-Sê” thu khá bộn. Thằng trưởng đoàn
lăm le đến bảo. Nè… em muốn con trai
không?
Hở… Chồng em làm gì có… thứ đó?
Thời nay người ta đã công nhận thuyết gien. Con trai hay con gái là
do ở thằng đờn ông?
Ủa… vậy sao?
Bi giờ em muốn con trai không?
Dạ… em thích vụ đó lắm rồi đấy ạ…
Thì đêm nay… anh sắp đặt nha. Đảm bảo không ra con trai không tính tiền…!?
(Hàng đây nè... Đảm bảo phê tới số luôn?
P/S: Không biết bọn côn an chó bên Nhựt nó chơi quả gì. Mà từ đó, không thấy Cái Thủy lên truyền thông nước nhà nước hát nữa...!?.
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét