ĐI LĨNH LƯƠNG HƯU
"Tôi đi thăm cháu, ông ở nhà đi lĩnh lương hưu hộ tôi"… Nói rồi bà ý
đi. Lão Đồ cầm sổ đi lĩnh tiền. Tới nhà ông phát lương. Thấy ông đang nằm khểnh
trên xích đu hút thuốc lá. Lão hỏi: Bác ơi, đã có tiền hưu chưa ạ?
Ổng quay ra bảo: Tôi nghỉ rồi. Ông đến nhà bà Vui, số 132, đường Lê
Lợi... mà lĩnh.
Vậy hả, cám ơn bác.
Lão Đồ tôi quay ra nhà bà Vui theo địa chỉ… Đến nơi đã có hai ba bà
đang ngồi chờ lĩnh tiền.
Một bà bảo: Nhà nước bao giờ cũng quan tâm sâu sắc đến người về hưu.
Hễ cứ tết đến là cho lĩnh hai tháng liền. Sắm tết thả phanh, sướng thế… Hẻ hẻ
hẻ!
Bà kia thẽ thọt: Tiền nào thì vẫn là tiền lương hưu của mình. Tiêu
trước khỏi tiêu sau. Thả phanh rồi ra giêng lấy gì ăn?
Bà này đúng là đồ… tậm tịt. Tôi 45 năm tuổi đảng, hồi còn công tác
ý, nói một câu cả trăm người đứng im phăng phắc, chả dám nhúc nhích. Tôi nói
chỉ có đúng trở lên, chưa bao giờ sai…
Bà Vui chen vào: Đúng đấy… chính là sự quan tâm của đảng và nhà
nước đối với người về hưu. Chứ không cứ tháng một mà trả, chết ai…?
Bà 45 tuổi đảng đế theo: Bác Vui nói chí phải… Mí lỵ tết đến con
cháu đi xa về đứa nào chả mừng tuổi bố mẹ già. Tiền đó bù chỗ thiếu chớ đâu… !?
Cô ơi… Tôi lĩnh tiền hưu qua thẻ, chuyển
ngay cùng ngày cả hai tháng. Vậy mà của bà ý nhà tôi cả gần tháng sau mới được
lĩnh là sao.
Ồ… Có tiền mà trả đã là tốt lắm rồi đấy. Ông không biết thôi. Bệnh
viện tỉnh kia kìa, lương tháng một còn chưa có tiền để trả. Các ông bà hưu được
lĩnh thế này là vinh dự lắm rồi.
Hả… Bộ nhà nước hết tiền hay sao mà lương cán bộ không có để trả
vậy…?
Tôi không biết. Bà Vui xa xầm nét mặt. Tôi là đảng viên. Nhiệm vụ
đảng phân công tôi phải làm thôi. Nghe bảo tháng sau các ông bà lên bưu điện mà
lĩnh.
Ô… thế thì gay quá nhỉ. Cả thành phố hàng vạn người về hưu. Lên đó
chờ chờ đợi đợi mất ngày mất buổi. Lại còn phí của bưu điện cao lắm chớ không
phải chơi đâu…
Thì các ông các bà lên đó mà xếp hàng, đợi bao giờ có tiền mới
phát. Được lĩnh ở đây không sướng hay sao?
Cô thông cảm cho bọn tôi già cả lẫn cẫn. Nhưng trả tiền hưu trí là
chính sách của nhà nước. Phải trả tận tay người được hưởng. Không được gây
phiền hà bất kì trường hợp nào. Nói thế thì ra…
Tôi chỉ biết phát tiền thôi. Thắc mắc gì thì lên trên mà hỏi…
Lão chợt thấy trong lòng ngậm ngùi. Thì ra người ta coi bọn Lão như
đồ bỏ đi, là thứ ăn xin được họ ban phát, là cái gánh nặng của chế độ sao?.
Dưng mờ tiền của mình phải đóng hàng tháng. Nó trừ béng vào lương… Để tới lúc
về hưu nó phải trả lại cho mình. Có xin xỏ thằng nào đâu chớ!?
Ô phải rồi… Lão chợt nhớ bài giáo huấn của đồng chí “Đại tá, phó giáo sư,
tiến sỹ, nhà giáo ưu tú…” và chợt hiểu ra. Sổ hưu bây giờ quan trọng lắm. Nếu
mất chế độ thì ai trả tiền hưu cho mình đây. Do vậy phải bảo vệ chế độ… là
trúng bố nó rồi. Đồng chí đại tá nói lăng nhăng thế mà chẳng sai câu đéo nào
sất. Nói dại… Bà mẹ nó, lỡ mai này tiền hưu mất rồi lấy gì sống đây hở giời. Thôi
thì đành ngậm ngùi mà theo đảng đến cùng thôi, biết đi đâu bây giờ chớ?
Chúng mày đừng có dọa Lão chớ. Lão có tính hay… sợ lắm đó. Bớ người
ta, ngoài đó có thằng nào tử tế hơn không. Cho tao theo với... Hu hu hu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét