CUỒNG TÍN…!?
Nhà Lão Đồ ở cạnh nhà ông Minh. Ông là bí
thơ cụm dân phố. Vợ ông chết từ hồi bà còn trẻ, chỉ sinh cho ông được một đứa
con trai tên Phương. Thằng Phương cũng là đoảng viên, năm nay ba mấy rồi mà vẫn
chưa có vợ. Bố con ông Minh ở trong căn nhà lợp ngói tây lụp xụp, tường trát
vôi cát, đã lở lói mốc thếch… Lão Đồ đi ăn sáng thường gặp thằng Phương. Nó vẫn
chào hỏi Lão rất cẩn thận. Mỗi sáng nó chỉ ăn bát bún 10 ngàn. Có lần Lão hỏi:
Này… Sao mày không chịu lấy vợ để có đứa nó nấu mỳ tôm mà ăn mỗi sáng. Khỏi ra
hàng ăn tốn 10 ngàn cũng chả đến đâu… Bác thấy mày gầy gò ốm yếu quá… Bộ…?
Dạ thưa bác, cháu khỏe mà. Chỉ có bố cháu
năm nay cũng yếu lắm rồi. Nhà chỉ có mỗi cái xe đạp cũ, vẫn dành để bố cháu đi
họp trên phường. Cháu toàn đi bộ. Nhưng đi bộ cũng là để rèn luyện sức khỏe
luôn thể, phải không bác.
Ừa, cháu nói cũng phải. Bác hàng ngày vẫn
phải đi bộ để chữa bệnh nữa là…!?
Đang nửa đêm bỗng thằng Phương đập cửa
nhà Lão bảo: Bác ơi. Bác sang coi bố cháu làm sao ý… Hu hu hu. Thằng Phương bật
khóc.
Lão hối cô bác sỹ khoa sản hấp tấp chạy
sang. Vào đến nơi thấy ông Minh vẫn nằm yên, thở đều. Lão lay tay ổng hỏi: Ông
Minh ơi, ông thấy trong người thế nào…?
Dạ… em không sao. Nhưng nằm mơ rồi… em sợ
quá!
Ông phải bình tĩnh lại đi. Mơ chỉ là do
sức khỏe kém, có thể do có vấn đề về tim mạch đó. Người già như ông với tôi,
cần cẩn thận hơn chứ…?
Dạ… em vẫn tỉnh đây mà. Nhưng em gặp giấc
mơ đặc biệt lắm. Nó làm em sợ…
Ừa: Thế ông mơ cái gì, ông cứ kể ra đi.
Tôi nghe đây…
Hào…. Ào… Em mệt quá.
Bà khám cho ổng coi có cần phải đi bệnh
viện không. Bà bác sỹ khoa sản loay hoay do huyết áp, đo nhiệt độ một hồi phán:
Bình thường…!?
Vậy ông thấy trong người thế nào.
Em không sao. Chỉ là em sợ quá đó thôi.
Em muốn kể bác nghe cái giấc mơ của em.
Ừa… Vậy ông kể đi.
Em mơ vầy nè:
Dạ thưa anh Đại. Em theo đoảng hơn 40
năm. Em lập lời thề rằng em nhất định sẽ theo đoảng đến cùng… Nhưng…!?
Tao chỉ đạo mày rằng. Đoảng viên từ gần
trăm năm nay chưa có đứa nào dám nói chữ “nhưng”. Mày dám nói đến chữ “nhưng”
cũng có nghĩa là mày đã bị coi là “thoái hóa biến chất” rồi. Tao nhắc lại cho
mày ghi nhớ nhá. Là đoảng viên, suốt đời không được nói chữ… “nhưng”. Rõ chửa?
Dù anh Đại có vu cho em tội gì thì vu.
Chớ em vẫn trọn đời em tin đoảng, em theo đoảng. Em trung thành tuyệt đối với
lí tưởng của đoảng… Nhưng…!!!???
Mày chết ở cái chữ “nhưng” đó con ơi. Tao
nhắc lại. Đã làm cộng sảng thì không bao giờ được nói chữ “nhưng”. Mày cứ
“tuyệt đối chấp hành nghiêm chỉnh nghị quyết” là mày ô kê rồi.
Dạ thưa anh tổng. Ô kê là cái giống gì
vậy…!?
Thằng này ngu quá. Làm cộng sảng mà ngu
như mày thì suốt đời chỉ làm được cái chức “lồng chí” của cộng sảng thôi.
(Vậy mà tớ biết nó là cái giống gì rồi đấy nhá...!)
Ủa… Em theo đoảng, trung thành với đoảng
hơn 40 năm qua. Càng ngày em càng không hiểu đoảng cộng sảng là cái chó
gì sất…?. Lão có biết thì giảng giải cho em với. Em cắn rơm cắn cỏ em xin Lão
mờ. Hu hu hu…?
Lão Hồ Đồ ngớ người ra: Ùa… Vậy là sao
ta…?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét