KHÔN HAY DẠI…?
Lão Đồ đang nhậu tơi, bỗng chuông điện thoại reo vang. Bà bác sỹ
nhấc máy. A lô! Ai gọi đấy… Ừa được rồi… Bả cầm máy đưa cho Lão bảo: Lại cái
thằng cháu chết tiệt nó gọi ông.
Hả… thằng nào mà chết tiệt. A lô… A… thằng cháu Kim đấy hử. Tao đang nhậu…
Cháu có nhời cám ơn bác đã tặng cháu hai can rượu 29 ạ. Rượu đó tuy
không thơm bằng thứ khác. Nhưng uống thì phê lắm. Bao lâu nay cháu chơi cái anh
Mao Đài mãi thành thử ra chán quá. Thơm thì có thơm, mà uống vào chả thấy có
hậu gì hết… He he.
Vậy thì được. Mày đánh quả chuyên cơ sang đi. Bác cho mày nguyên
một nghìn can uống dần. Nhưng bên tao nó vừa chém chết thằng đó rồi. Nay mai
chắc hết cửa…
Chắc lại chung chi không đủ chứ gì. Đáng đời thằng đó. Nhưng cái
rượu của nó nhậu rất vào… kể cũng tiếc thật.
Nhân có chuyên cơ sang chở rượu. Cháu biếu bác mười nghìn chai Mao
Đài luôn. Bác tà tà nhậu nha.
Tao cũng chả khoái thứ đó lắm. Ngửi thì thơm. Uống thì
nặng mà nó không chịu phê mới đau chớ. Nhưng thôi cám ơn cháu. À mà này, cái vụ
mày hành hình thằng cha họ Jang … tao nghe đồn mà sởn cả gai ốc là sao. Mày xử
thế có thấy là… quá tay hay không chứ?
Bác ơi. Thế đã ăn thua gì. Cháu bác còn nhiều chiêu độc gấp mấy ấy
chứ. Không nhờn với chúng nó được đâu. Dạ, có thế mới đe được những thằng khác.
Đè chết mấy thằng theo Tàu làm phản.
Ơ… thế tao tưởng xưa giờ thằng Tàu nó vưỡn… Không có nó bảo trợ thì
mày sống sao nổi. Mày hơi bị… ngang tàng quá đấy.
Bác ơi. Đành là như thế. Nhưng cháu có võ riêng. Này nhá. Chúng
cháu xưa giờ vẫn là cái phên dậu cho thằng Tàu. Muốn an tâm lo đấu với Mỹ thì
cái phên dậu phải chắc. Xưa giờ nhà cháu mấy đời vưỡn chơi mỗi đòn đó. Nhưng
đổi lại thằng Tàu nó phải nuôi chúng cháu cho đàng hoàng. Nếu thấy ngót cái là
ngay tức thì cái phên dậu tự dưng nó lung lay. Bởi vậy nên cháu có làm tàng đến
mấy thì thằng Tàu nó vẫn phải ôm hết, chả dám nhả ra. Nhân cơ hội chia cắt Bắc
- Nam .
Thi thoảng chúng cháu nổ mấy phát đại bác đặng hâm nóng bầu không khí. Thế là
thằng Mỹ nó nhảy lên. Thằng Nam Triều nó cũng dựa gió bẻ măng. Nó đòi “giải
phóng Bắc Triều trong vòng 10 ngày”. Lập tức thằng Tàu buộc phải lên tiếng,
phải dàn xếp… Thế rồi thằng Mỹ mang tiền viện trợ. Thằng Tàu mang tiền sang để duy trì chế độ. Chúng cháu cứ việc ngồi mát ăn bát vàng… Thế là nhất cử lưỡng tiện
cả chứ sao?
Mày nghĩ thế là ngắn rồi. Phải có ý chí thống nhất đất nước như bên
tao chứ. Giang sơn quy về một mối có hơn không?
Bác ơi. Mấy thằng bên bác mới là ngu. Chỉ cần miền bắc làm phên dậu
cho thằng Tàu đã quá đủ rùi. Đưa cả nước
vào làm phên dậu cho nhà chúng nó thì là đại ngu. Như chúng cháu đây thi thoảng
nổ mấy phát đại bác, phóng một quả ngư lôi… Chỉ chi tí chút cũng kiếm được món
bộn. Nửa nước hay cả nước thì có khác gì. Vẫn chỉ là cái phên dậu cho thằng Tàu
cả thôi mà…
Ừa, nghe mày phân tích cũng có lý. Nhưng mà…
Cái ngu nhất là cứ khoe khoang là “đánh thắng tới… hai thằng đế quốc to”.
Đang đâu hùng hổ phát động chiến tranh, toàn là người ta lại đánh người ta. Hay ho đâu chả thấy, chỉ thấy máu người mình
chảy khắp non sông đất nước thôi. Trong khi thằng Mỹ với thằng Tàu nó bắt tay
nhau. Nó phân chia thế giới. Thế là sôi hỏng bóng không. Giải phóng thì được
cái đéo gì đâu ngoài khâu oai. Để đến nỗi bị thằng Căm, đệ tử ngu dốt của bọn
Tàu nó quấy rối phía nam. Rồi chính thằng Tàu nó đánh dằn mặt phía bắc, chết
hàng mấy chục ngàn cả lính lẫn dân. Vậy là thất bại chứ chiến thắng được ai?
Ừa nhỉ. Tao công nhận “bênh sĩ chết trước bệnh ung thư” là đéo có
sai rồi. Thế mới biết câu “Hậu sinh khả úy”. Thằng cháu quả là khôn ngoan hơn
người. Mày là tư lênh tối cao xứ Bắc Triều là đúng má nó rồi. Để tao về bảo mấy
thằng bên tao sang học tập kinh nghiệm nha.
Thôi khỏi bác ơi. Mấy thằng đó nó vốn đã ngu từ thời tiền sử. Có
nhồi cái chữ vào cái đầu đất ấy thì chúng nó cũng chả khôn lên được. Đang có
cái thế để mặc cả với bọn Tàu, thế mà lại vén tay đốt nhà táng. Bây giờ còn kêu
ca đéo gì nữa chứ. Đúng là thứ ngu lâu dốt bền khó đào tạo. Hù…!
Cám ơn mấy lời gan ruột của thằng cháu. Bữa nào chuyên cơ
sang chở rượu. Nhớ điện cho tao trước để tao cho xe chở hàng nha. Mày yên tâm.
Hàng của tao là hàng thật chứ không phải cái thứ “thùng loa lại biến thành 600 bánh ma túy” đâu.
Dạ cháu cám ơn bác nhiều nhiều. Chúc bác nhậu ngon lành. À. Bác nhớ
gửi cho cháu mâm thịt chó bẩy món như hôm 31/12/2013 bác treo lên Face ấy nhá.
Bên cháu nó cấm nhậu thứ đó. Nên bác gói kĩ kẻo mùi nó xông lên. Bọn quan chức
nước cháu nó thính mũi lắm. Nó mà ngửi được thì chúng nó xúm vào mỗi thằng xin
miếng thì hết phần cháu mất. Cháu chào bác ạ.
Ừa… chào thằng cháu ngoan. Mày là thằng có hiếu nhất trong mấy
thằng còn lại đấy. He he he.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét