Truyện của Lão Hồ Đồ
HẬU QUẢ NHỠN TIỀN.
Lão Hồ Đồ đang chăm chỉ tưới mấy chậu cây cảnh trước nhà. Kẻo mang
tiếng là chỉ biết đốn cây đem “xuất khẩu” mà không biết trồng lại rừng. Đời
chúng mày ăn tận ăn kiệt cả lộc giời lộc đất. Đời sau lấy cứt mà đổ vào mồm…!?. Lão
thấm thía câu này lắm. Phải trồng mới có ăn. Chỉ quen đi cướp để mà ăn, mà làm
giàu trên xương máu đồng loại thì chỉ được một lần thôi. Chớ tham lam quá mà
quên lời cha ông nước Việt từng răn dạy con cháu…
Một chiếc xe đen bóng, kiểu mới lạ vừa đỗ trước cổng. Một bà nhà
giàu, váy áo là lượt bước xuống đưa tay cho thằng tài xế nó đỡ…!?. Một thằng
nhóc chừng mười bốn mười lăm lon ton chạy theo mẹ. Thằng nhỏ mặc toàn hàng
hiệu… Lão không sành hàng hiệu lắm, nhưng rõ ràng Hà Nội chả mấy đứa ăn mặc
trang trọng như nó. Lão nghĩ: Thôi người ta giàu thì mặc người ta. Mình quan
tâm làm gì chứ. Bộ cũng tham tiền sao?. Lão lại chăm chú vào việc tưới cây…
Anh ơi!
Lão giật mình ngửng đầu lên, vội giật lùi một bước. Trước mặt Lão là
một bà xồn xồn xinh đẹp đài các lắm. Cho dù trên khuôn mặt phảng phất những dấu
ấn tàn phai của năm tháng. Ối giời… sao mặt nàng trông quen quá… Lão sửng sốt
đứng chết trân. Cô… cô… !?
Em đây mà… Bộ anh không nhận ra em sao?. Mới có gần hai mươi năm
thôi mà…
Hả… Lão Đồ kêu lên thảng thốt. Ối giời ơi là giời. Tôi có mơ không
thế… Em ơi… Mấy chục năm rồi em ở đâu… Mắt Lão chợt rơm rớm. Có phải là em thật
đây không. Người mà anh bao năm chỉ dám mơ, dám nhớ một mình thôi…
Anh ơi!... Nàng kêu lên thảng thốt rồi dang hai tay ôm chầm lấy Lão
thổn thức: Anh ơi là anh ơi. Em và con vẫn nhớ anh lắm…
Hử… Lão từ tốn gỡ tay em ra thì thầm. Vợ anh đang ở trong nhà.
Nàng chấm vội nước mắt trên đôi má diễm lệ. Anh ơi. Em xúc động
quá. Nàng quay lại gọi: Con ơi!
Thằng nhóc nãy giờ vẫn há mồm coi hai người lớn biểu diễn màn tình
cảm. Nghe gọi, nó lui cui túm váy mẹ nó. Chào ba đi con.
Nó cúi xuống hai tay khoanh tròn: Dạ thưa… Coong chào ba…!
Lão rên thầm: Em ơi… mau đưa con ra khách sạn nghỉ trước đi. Chiều
anh sẽ ra tìm em có được không?.
Nàng dõng dạc: Không. Em không ở khách sạn. Em phải vào chào chị
trước đã. Nàng dắt thằng nhóc xăm xăm bước vào nhà… Lão hốt hoảng chạy vội theo
sau. Đến trước mặt bà bác sỹ nhà Lão. Nàng cúi đầu chào: Dạ… em chào chị cả ạ.
Hôm nay em về quê để từ biệt chị cả. Mấy ngày nữa em bay rồi. Cũng để cho ba
con nó được gặp nhau một lần. Nó sẽ nhớ hình ảnh ba nó. Đặng sau này sang Mỹ,
nó không hỏi em hoài rằng ba nó đâu. Con chào mẹ cả đi con.
Thằng nhỏ khom lưng cúi chào: Dạ… Coong chào mẹ cả ạ…
Bà bác sỹ khoa sản nét mặt u ám. Ánh mắt mang hình viên đạn nhìn
thằng nhóc. Bả rít trong kẽ răng: Lão già kia. Vậy là sao chứ hử…!?
Lão Đồ vội vàng chạy lại lôi hai mẹ con nàng ra khẩn khoản: Em ơi…
Anh biết tình cảm của em giành cho anh. Lại là giọt máu của anh đây nữa. Nhưng em
dừng lại đi kẻo… “cái giàn thiên lý nhà anh nó sắp đổ” đến nơi rồi. Cho anh xin
lỗi em!
Sao chớ. Anh có lỗi gì đâu chớ. Trong tim em đây (nàng đưa bàn tay óng
nuột đặt lên vồng ngực căng tròn dưới lần áo mỏng). Trái tim em là của anh,
thuộc về anh… Em đưa con về để nó được nhìn thấy ba nó một lần. Con ơi… Lạy ba
đi con.
Thằng nhỏ một lần nữa chạy ùa đến, Nó ôm chặt lấy chân Lão không
chịu dời….
Nàng mở cái sắc trên tay, đưa cho Lão cái phong bì khá dày. Lão bật
tiếng kêu: Lại gì nữa đây…?
Em biếu anh 200 ngàn đô. Anh khỏi làm gì sất. Anh mướn người thay
anh lo việc nhà. Em về mấy hôm rồi. Hôm nào cũng thấy anh đi chợ, nấu cơm. Rồi
lại còn trông xe cả ngày nữa chớ... Thấy tội quá. Em thương anh lắm… (Lão nghĩ
nhanh: Đcm thằng Dương Chí nhá. 500 ngàn đô mày chỉ lấy lại được có mỗi cú điện
thoại bảo “trốn đi”. Đcm mày có rẻ mạt quá không. Nhưng em Chậu Vỡ ơi… 200 ngàn
đô là mơ ước cả đời anh đó… em biết không?. Mịa… từ giờ trở đi hễ con mẹ bác sỹ
bất ngờ giở chứng. Lão chỉ cần gí cái phong bì vào mũi cái là nó… ngất ngay).
Lão bật khóc hu hu: Ối giời đất ơi. Ối em “Chậu Vỡ” ơi. Gần hai chục năm qua mà
em vẫn nặng tình với anh. Nay em lấy chồng Mỹ giàu có như thế. Anh cũng mừng
cho em lắm.
Thôi em xin từ biệt anh,. Em đưa con của anh đi đây. Hàng năm em sẽ
gửi quà về cho anh…
Thôi em ạ. Anh cũng đâu có thiếu thốn gì đâu…
Nhưng em yêu anh. Đừng trách em đường đột nhé. Sao chị Cả lại để
anh vất vả như thế chứ?. Con chào ba đi con. Báo hại thằng nhỏ lại một lần nữa
vừa chào vừa khóc…
Lão lủi thủi ra hàng bán rượu. Mua một lúc 10 can “rượu 29”. Mịa nó
kiểu này đằng nào cũng chết. Thôi thì được lúc nào hay lúc ấy. "Đời biết có sống đến mai không mà cất củ khoai đến tối". Chết rồi thì hài cốt gửi tận chốn nào cũng đâu cần quan tâm nữa chớ. Ối bà bác sỹ ơi. Bà trung
thành với Lão mấy chục năm. Đẻ cho Lão tám đứa con ngoan… Ấy vậy mà…
Ối ông giời ơi… Có ai bảo Lão ngu, Lão cũng đành chịu chớ biết sao
giờ?. Hu hu hu…!
Có ai ở đó không... Mau cứu Lão với... ới...!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét