Truyện ngắn - CŨNG THƯỜNG THÔI (tiếp)
Cô Thơ đưa con về sống trong ngõ Cụt từ ngày thằng Hành mới lẫm
chẫm. Nay nó đã hơn mười tuổi rồi. Cao đã đến vai mẹ nó. Nhưng người gầy ve,
mặt dài, trắng xanh. Chỉ đôi mắt giống mẹ, cứ đen thăm thẳm. Lông mi cong vắt
như chải ở tiệm. Cô Thơ những lúc buồn bực trong lòng hay chửi nó là “cái sào
chọc cứt”. Lúc thì bảo “cái đồ mặt dày, loại mặt choắt tai dơi, đồ lừa đảo”…
Hơ! Nó lừa đảo bao giờ chứ?. Được cái, thằng Hành rất thương mẹ. Nó chưa cãi mẹ
bao giờ. Cứ đến ngày này hàng năm, cô Thơ nghỉ chợ, ngồi một đống ở bậc thềm,
bên cái sân bé bằng chiếc chiếu. Chai rượu đế đã vơi nửa và cái đĩa con chỏng
chơ mấy hột lạc rang cả vỏ cháy đen. Mặt cô buồn chảy ra. Những lúc như thế
thằng Hành chỉ dám lặng lẽ ngồi ngó mẹ nó và im lặng. Hồi lâu chừng như nhịn
hết nổi. Nó len lén lại gần lay vai mẹ hỏi: Mẹ khóc à?
Khóc đâu nào.
Mắt mẹ đỏ lên cả rồi kìa…
Cô Thơ vội lau nhanh khoé mắt sũng mước…
Bố con đâu…?
Câu hỏi của nó rơi vào nỗi đau trống hoác. Cô Thơ giương đôi mắt đỏ
khé nhìn nó. Thằng Hành vội quay đi nơi khác, tránh tia nhìn nóng rực. Nó lầm
bầm: Mắt thế kia mà kêu “trong veo như ánh mắt em Thơ”. Lão Hổ toàn nịnh đầm.
Biến rồi. Tiếng cô Thơ rít
qua kẽ răng. Ực! ly rượu cạn qoeo. Tiếng vỏ lạc vỡ vụn nghe như có bụi. Thằng
Hành cảm thấy sợ mẹ nó, ít nhất là vào lúc này. Nó lẩn ra một góc khuất ngồi
lặng.
Nhớ ngày đó, cách nay đã gần năm. Một chiếc ô tô đen bóng sang
trọng đỗ ngay cổng chợ. Một người đàn ông dáng lùn mập, tóc chải gôm bóng lộn,
quần áo là lượt. giày tây bóng loáng… Lão đứng cách hàng cô Thơ độ vài chục mét,
nhìn cô rất lâu. Mải bán hàng không để ý. Mãi lúc ngẩng lên thấy lão, mặt cô
chợt đanh lại. Cô cúi mặt ngồi lặng một lúc. Bất ngờ cô Thơ vùng đứng dậy. Xăm
xăm bước đến trước mặt gã đàn ông bóng lộn. Không nói không rằng, túm ngực áo
gã đẩy mạnh. Gã ngã ngửa ra chợ vì bất ngờ. Cô Thơ như một con hổ cái chồm lên
gã. Hai tay vươn ra khoằm như hai cái móc sắt vung lên làm động tác bươi bươi.
Chắc lúc đó cô tưởng cái mặt gã là đống rác hay sao ý. Mọi người vội xúm đến
can cô… Gã kia lặn mất tăm từ đó. Người ta đồn rằng người đàn ông ấy có khi là
bố thằng Hành.
Nó hỏi: Phải không?
Mẹ nó quát: Không?
Đã lâu không thấy lão Hổ lần mò sang nhà cô Thơ. Lần trước cũng lâu
rồi. Lão lấy hết can đảm mò sang. Lão gạ cô Thơ uống rượu. Đợi lúc cô Thơ có vẻ
phê phê, lão gợi ý muốn… “truyền giống”. Bị cô túm ngực quát vào mặt: Đừng
tưởng bở…?. Cô quát to đến nỗi văng cả nước miếng. Lão Hổ lấy tay vuốt khuôn
mặt tái ngắt. Lão bảo: Vẫn còn may. Cô Thơ chưa có hành động “tự vệ quá mức”.
Chứ không thì… Chỉ cần lên gối một phát, là cái “cần tăng dân số” của lão nó đi
tong. Lão về đến nhà vẫn còn run. Thằng Hô thấy bố nó buồn rũ như mớ giẻ rách.
Nó buột mồm: Cũng… thường thôi!. Lão Hổ tức quá vớ cái chổi quăng mạnh về phía
nó. Được thể nó biến luôn. Thằng Hô người thấp đậm. Dáng đi lúi húi. Nghịch
ngầm và cục tính. Tuy vậy, nó như cái ăng ten của cả ngõ. Hễ nhà ai có chuyện
gì, nó đều có mặt để bồ hóng. Bao giờ cũng buông một câu:… “Cũng thường thôi”.
Lâu dần thành quen. Ai cũng có lúc gọi nó là thằng “Thường Thôi”. Nó chi
cười... He he!
Cả lũ trẻ con lại tụ họp trong sân nhà văn hoá xóm. Thằng Hô bảo:
Chúng mày biết gì chưa?
Cả bọn trợn mắt lắc đầu.
Chuyện mới nhất về cô Thơ.
Hả ? Chuyện gì…?
Chuyện bố thằng Hành ý.
Sao, sao…?
Thì ra nó có bố.
Thằng Bí thủng thẳng: Cái thằng… Thế mà trước giờ chửi nó không bố.
Nó chẳng bảo gì cả.
Đâu có ai biết. Mãi gần đây mới nghe ở chợ xì xèo thế.
Thằng Thó hỏi: Vậy lão là ai?
Thằng Bí trợn mắt: Mày máu làm quan mà nóng nảy bộp chộp thế. Đéo
biết bao giờ mới làm được quan. Híc. Thì chính cái lão bị cô Thơ đẩy ngã chỏng
vó ở chợ hồi trước ý. Nghe bảo lão cùng quê, hồi trước có yêu cô Thơ. Lúc lên
tỉnh xin vào cơ quan nhà nước. Gã bỏ cô Thơ lấy con gái một ông quan đầu tỉnh,
dù biết cô Thơ đã có mang. Thế là lão thăng tiến vùn vụt. Giờ đã giám đốc một
sở oai nhất tỉnh rồi. Nghe bảo sắp lên hàng “bộ” chứ chả chơi.
Thảo nào… ào. Thằng Thó kéo dài giọng.
Thằng Hành biết gì chưa.
Tao đâu biết.
Thế bây giờ sao rồi?
Còn sao nữa. Lão ấy lấy vợ cả chục năm vẫn không có con. Nghe bảo
ngày trước, nhà bố vợ nuôi đàn chó đủ loại đông lắm. Một bữa gã đến cưa con gái
sếp. Lớ ngớ thế nào bị con Béc nó xông ra ngoạm một phát, đi luôn một “trứng”.
Quả kia không biết vì sao mà cũng… ung luôn. Còn mỗi cái “củ”… vô dụng. Hi hi!
Lần trước nghe bảo lão về tìm con. Bị cô Thơ tẩn một trận nên thân mà không dám
làm gì. Lão Hổ thì bảo: Thằng chả số tiệt giống. Mà cái cô Thơ kia cũng ghê gớm
lắm cơ. Ai đời lão Hổ gạ gẫm tán tỉnh mãi. Lần nào cũng bị cô Thơ làm cho sợ
đến thụt cả… vòi lại. Tống cổ lão về nhà rồi, cô còn chửi đổng suốt tối. Nào
là: Cái đồ mặt dày, mày dạn mà cũng đòi ngủ với bà sao? Bao thằng quan to sếp
nhớn gạ gẫm chán ra, đây còn chưa thèm, huống chi cái thứ mặt dày, mồm thối… Ờ
mà cái “lỗ” này thế mà có giá ghê nha. Bao kẻ sang thằng hèn cũng từ đó mà chui
ra. Làm đến ông nọ bà kia rồi cũng có lúc quay lại rúc mặt vào chỗ ấy. Vừa dơ
vừa khắm, thế mà vẫn cố mà rúc. Lạ thật…
Lão Hổ ngồi lặng nốc rượu. Bị chửi đểu tức quá, vớ cái chổi quăng
mạnh về phía thằng Hô. Nó vùng chạy ra ngõ, dừng lại lầm bầm: Cũng… thường
thôi. Tiếng thôi kéo dài ra, buông thõng....
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét