Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

Số 466-2017 - Truyện ngắn CŨNG THƯỜNG THÔI...

Truyện ngắn - CŨNG THƯỜNG THÔI (phần kết)

Lũ trẻ trong xóm được nghỉ hè. Mới từ sáng sớm khi bố mẹ chúng ra phố, ra chợ thì lũ chúng đã tập trung đông đủ. Lại xôn xao, lại ầm ĩ khắp con ngõ. Thằng Hành có vẻ khang khác mọi khi. Thằng Bí lại gần hỏi: Mày có chuyện gì hả.

Không?

Nhìn cái mặt thì lì của mày tao biết thừa. Có gì thì nói đi.

Tao muốn đi tìm bố…

Thằng Bí ngồi thừ một lúc rồi nắm chặt tay thằng Hành lay mạnh. Được. Năm nay mày đã 15 rồi. Phải đi tìm bố thôi.

Nhưng tao không có tiền thì đi sao được. 

Để tao lo chuyện tiền. Tao cùng đi với mày…

Chiều hôm sau từ chợ về, chẳng thấy thằng Hành đâu. Cô Thơ hốt hoảng bổ đi tìm. Cô lục tung cả phố không sót chỗ nào. Những đứa cùng học với nó, cô cũng đều tìm đến… Nhưng thằng Hành con cô thì như lặn xuống đất, chẳng thấy tăm hơi. Mờ sáng hôm sau thấy cô thất thểu về nhà. Lão Hổ cầm lòng không được, chạy sang hỏi thăm. Lão bảo: Tôi nghe thằng Hô nói hình như nó với thằng Bí đi tìm bố thằng Hành hay sao ý.

Cô Thơ lại bổ đi tìm thằng Hô. Lúc trở về mặt cô có phần bớt gầm ghì hơn. Cô với chai rượu và túi lạc rang cả vỏ dốc hết ra chiếc đĩa sành to. Bày hai cái li., lặng lẽ rót rượu. Mùi rượu thơm xộc vào mũi làm lão Hổ nuốt nước bọt cái ực. Chỉ nghe tiếng chạm chén cái “cách” và nghe lão Hổ khà một tiếng. Cám ơn anh. Nó tìm bố là phải thôi. Lớn rồi cũng cho nó tự quyết định việc của nó. Nào, mời…! Lại nghe tiếng chén va vào nhau cái “cách”. Lại nghe lão Hổ khà…

Nửa tháng sau thấy hai thằng khoác ba lô về. Cả lũ bạn xúm lại hỏi han. Thằng Bí bô bô: Nhà bố thằng Hành to lắm. Những 5 tầng cơ, leo mỏi cả chân. Nhưng thích… Tao với thằng Hành ở trên tầng 5. Đêm ngủ không cần quạt cũng mát. Chẳng có con muỗi nào bén mảng đến. Cơm thì toàn thứ đỉnh, lạ miệng ăn quên thở...

Thằng Thó phì mạnh: Cái đồ tham ăn.

Thằng Bí lại oang oang: Bà vợ lão ta thì thật kinh dị. Này nhé: Mụ ta người thì gầy như cái “xi mo nang”. Trước sau như một. Mặt thì nhăn như quả táo tàu ướp. Lưng gù như con cóc cụ. Nghe bảo ngày trước bà ta “bắt cóc” được bố thằng Hành. Bà ta hơn chồng mấy tuổi, lại bị vô sinh. Cố lừa lấy cho được chồng để bằng chị bằng em... Đổi lại, bố thằng Hành có nhà lầu xe hơi. Tiền tiêu không hết… Sướng. Tao mà gặp thì cũng gật ngay tắp lự. He he… Nó phá lên cười oang oang.

Cô Thơ bữa nay nghỉ chợ. Nấu cơm từ sớm đợi con về. Thằng Hành thất thểu bò về nhà lúc xâm xẩm tối. Cô Thơ lặng lẽ xới cơm đặt trước mặt con. Im lặng không nói một tiếng. Cơm xong, cô Thơ ngồi uống nước bên bậu cửa, cạnh cái sân bé như chiếc chiếu. Trăng 16 tròn tìa tịa, Không gian hấp nóng nhưng thoáng đãng. Bất chợt, thằng Hành bảo: Con về với mẹ, không đi bố nữa.

Chịu về rồi sao?

Con bỏ về. Bố với bà ấy cứ bảo ở lại. Nhưng con chán.

Ăn sung mặc sướng, ở nhà lầu mà còn chán sao?

Không phải.

Thế cái gì chán.

Suốt ngày bị nhốt trong nhà, không được đi đâu. Mấy ngày liền muốn xuống phố. Bố không cho, bảo sợ xe đụng. Con đứng mãi bên cửa sổ tầng 5 nhìn ra bầu trời mà ước ao được đến những vùng trời thật xa kia. Chỉ ước thế thôi chứ còn biết sao… Hôm sau, bố sai người mang đến một chồng báo cũ. Người ta giăng báo kín rồi đóng đinh vào các khung cửa kính. Căn phòng trở nên tối mò, ban ngày cũng phải bật điện. Hỏi thì bố bảo: Cái thế giới ngoài kia có gì mà nhìn. Toàn những chuyện vô bổ, xấu xa… Nhìn lắm chỉ sinh hư thôi. Con thấy ghét bố. Những tờ báo kia có thể bịt kín các ô cửa sổ. Người ta hy vọng có thể che khuất tất cả, khiến nó trở nên tăm tối, có thể cầm tù được tư tưởng người ta trong sự dối trá. Nhưng làm sao che được ước vọng của con người vươn ra thế giới?

Cô Thơ thở dài: Ừa, ở thế sao mà chịu được.

Con về với mẹ vẫn thích hơn.

Ừ thì về với mẹ chứ sao. Con ạ. Đường ra thế giới có muôn vạn nẻo để đi. Chớ ảo tưởng về những thứ không thuộc về mình. Mẹ cũng đã từng ảo tưởng như thế. Để rồi phải chịu đau đớn đến suốt cuộc đời đó con ạ… Cô Thơ buông tiếng thở thật dài…


Hết lớp 12, thằng Hành đoạt được học bổng du học bên Tây. Gần mười năm sau nó nhận bằng tiến sỹ và ở lại đó làm việc. Lần này trở về đón mẹ sang với vợ chồng nó. Bảo để có điều kiện phụng dưỡng mẹ nó lúc yếu đau. Hai bố con lão Hổ tiễn cô Thơ đến tận sân bay. Lão dúi vào tay cô bịch lạc rang cả vỏ. Bảo mang đi mà ăn đỡ buồn. Không biết bên đó có thứ này mà ăn không nữa. Cô Thơ vội quay mặt đi, cố giấu giọt nước mắt vừa trào ra. Không biết lão Hổ có nhìn thấy không nhỉ?... 

Thằng Hô quay nhìn theo bóng dáng hai mẹ con cô Thơ mất hút sau khung cửa phòng chờ lên máy bay. Nó buông thõng: Cũng... thường thôi. Lão Hổ trừng mắt nhìn nó, lặng im không nói gì...

(hết)

Không có nhận xét nào: