THƯ NGỎ….
(Nhân có tin mới về vụ Bau-xít tây nguyên)
(Nhân có tin mới về vụ Bau-xít tây nguyên)
Kính gửi bác Chi bác Ngọc… Dân ta có câu: “yêu cho roi cho vọt, ghét... cho rượu cho mồi”. Em nghĩ các bác là bậc tiền bối, có tâm với đất nước, có tầm với dân tộc. Luôn có lòng lo lắng cho vận mệnh của đảng. Các bác đúng là những người cộng sản chân chính. Em vô cùng kính chọng cái tâm cái tầm của các bác. Em nghĩ. Không phải chỉ có mình em đâu. Chắc là ở ngoài chợ kia, có ai đó cũng có tấm lòng như em thôi.
Nhìn lại mấy năm qua. Em đối chiếu và suy nghĩ nên thấy rõ rằng.
Các bác thật sự yêu đảng và vì đảng. Còn hơn các đồng chí đang ra sức nổ, ra
sức bao biện và “chịu trách nhiệm chính trị” xoen xoét trên ti vi kia mấy tầng
mấy bậc. Rồi mới thèm để ý tới cái đám tự nhận “còn đảng còn mình” mọi rợ
kia. Em càng hiểu rõ tại sao đám đó được đảng ưu ái đến thế…!?
Em cũng thay mặt cho vợ em, một đảng viên kì cựu có gần 40 năm tuổi
đảng, xin gửi lời cám ơn các bác. Thôi thì lịch sử sẽ chiếu cố các bác bởi tấm
lòng của những người CS chân chính. Nhưng thật là buồn vì các bác có tâm mà
chẳng được “người ta” quan tâm. Vậy thì cái tâm của các bác đã bị gửi… nhầm chỗ
rồi. Giống như thời cụ bành tổ Hùng Vương được bác Tố Hữu miêu tả là: “Nỏ thần
cố ý trao tay giặc…”. Phải không các bác đáng kính?.
Thôi thi nhà em vốn thấp cổ bé họng, nhưng được các đồng chí phong
cho cái danh hiệu… “ông chủ”. Em cũng thử lên gân lên cốt phát cho nó máu. Nhà
em xin có nhời với các bác. Vở cũ màn đã hạ từ lâu. Có cố cũng chỉ vớt vát tí
mỡ nổi mỡ phèo thôi. Ở nước mẹ vĩ đại kia đã có tới hàng vạn quan chức bỏ chạy, ẵm theo
hàng trăm tỉ đô la. Các bác có tiền thì cũng nên chạy đi, càng nhanh càng tốt.
Kẻo bọn… chúng nó bắt chước các đồng chí ta hồi sau 1975 ở miền Nam thì có mà… hết đường vượt biên!?
Vài lời chân chọng gửi các bác. Cũng là lòng thành, em mong các bác
được “vạn sự như ý”…!?
Em vốn chỉ là loại “chân đất mắt toét”. Lại tự xưng là “Hồ Đồ” thì
tri thức thuộc loại … “không thèm chấp” rồi. Em lại đã chơi hơn ½ lít xị đế nữa.
Chắc em sẽ còn loạn ngôn nổi điên không có chừng mực hơn cả nghị Phước ấy
chứ. Người ta bảo “rựu vào nhời ra”. Mong các đồng chí bác không cố chấp. Thư
đã cạn nhời, lòng còn mở ngỏ... “Trong lúc xỉn quắc cần câu, có gì sơ xuất, xin
được lượng thứ…!?”
Ai em: “Lão Hồ Đồ”.
Ua... Pà mịa nó, “Ai em” là cái chó gì
chứ?, dốt ngoại ngữ như Lão Hồ Đồ mà lại máu chơi sang, dám múa dìu qua mắt…
trạng. Thiệt tình… !?
2 nhận xét:
Hi hi...đợi say mới dám ngõ nhời :))
Hù... mịa khi còn tỉnh bố thằng nào dám... thở to?
Đăng nhận xét