NỖI BUỒN…
THÁNH!?
Vào ngày
hội các thánh. Lâu ngày gặp nhau, các ngài túm tụm tám chuyện rôm rả. Có một
ngài tên là “thánh tự phong”, nét mặt ỉu như bánh đa gặp nước mưa. Mới xúm lại
hỏi han: Ngài làm sao vậy?
Tôi
buồn…
Hả, có phải vì cái nhà nước xứ ngài nó coi dân như kẻ thù hả.
Không
phải…
Thế buồn
vì cái tòa án nó xử… đểu, bị cả thế giới nó chửi cho, bộ mất mặt quá hả
Không
phải.
Cái gì
cũng không phải, vậy cái gì mới phải?
Là cái…
Cái gì…
cái gì?
Là câu
nói bất hủ của tôi hóa ra lại là… “con cặc”.
Cả đám
các ngài thánh bật cười: Ha ha ha… Hiểu rồi… hiểu rồi. Thế cái lũ con cháu ngài
dạy bảo thế nào mà nó lại tương cái của nợ đó vào miệng ngài thế hử.
Bà vãi
dưới trướng đang ngửa cổ hóng hớt, thấy các thánh cười sằng sặc, vội vái lấy
vái để, lo các ngài cười quá lỡ đứt ruột chết thì khổ…!?
Ha ha
ha…!?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét