TẠI SAO ẤY NHỂ?
Chuông điện thoại reo. Tiếng ai đó léo nhéo: “Mời ông bà ra nhà văn
hóa thôn lĩnh tiền hưu”…!?
Ông Hy bảo vợ: Thôi tôi chả muốn đi, bà đi lĩnh hộ tôi một thể…
Về nguyên tắc, tôi không thể lĩnh hộ ông. Nếu ông không trực tiếp
đi lĩnh thì phải có giấy ủy quyền.
Tôi thấy mấy bác bảo vợ lĩnh hộ chồng cũng được mờ…?
Ông này mang tiếng là bí thơ chi bộ, hiệu phó trường cao đẳng “văn
hóa thông tin” của tỉnh mà chả hiểu nguyên tắc quản lý tài chính của đảng là gì
sất.
Bà nói vậy là sao? Tôi từng chỉ đạo cả chi bộ nhà trường chứ bộ.
Ông đừng có nổ. Tôi từng là chủ tịch công đoàn ngành giáo dục tỉnh
cơ. Vậy mà tôi vẫn…
Thôi… từ ngày bà về làm dâu. Tôi vẫn nhất nhất tuân theo mọi chỉ
đạo của bà. Bố tôi chết, mẹ tôi chết bà đều… chỉ đạo cả đấy thôi.
Ông chỉ được cái… nói đúng. Riêng số vòng hoa bên ngành tôi cũng
tới cả trăm đấy thôi. Hé hé hé.
Nửa năm… một năm, rồi… năm năm sau.
Này bà, sao lâu quá chả có ai đến chơi nhà mình vậy nhỉ?
Ừa… tôi cũng thấy lạ. Hay là tại mình về hưu lâu quá nên các đồng chí
ấy quên. Để tôi điện hỏi lại cái coi. A lô… Trưởng phòng giáo dục huyện đấy ư.
Sao lâu quá không thấy chú đến chơi?
Dạ em đang họp, chị thông cảm, để khi khác em gọi lại ạ.
Ừa… Vậy chú họp đi. Bà Thắng đặt tổ hợp lẩm bẩm… Ừa, thì đành… đợi
vậy chớ biết sao?
Nó bảo sao?
Đang bận họp.
Để tôi gọi thằng đệ. Ngày về trường nó mới học qua trung cấp văn
hóa của tỉnh. Thằng này được tôi hướng dẫn đào tạo nên người. Vài năm sau nó
xin đi học đại học văn hóa TW. Tôi kí giấy cho nó chứ ai… Giờ nó lên tới phó
hiệu trưởng rồi đấy. Ừa… ừm… coi nào… Anh quay số… A lô!
Anh ơi em đang họp… Xin lỗi anh. Họp xong em sẽ gọi lại ạ…
Ừa… Vậy chú cứ họp đi…
Ba tháng sau…
Ừa… Đợi mãi mà mấy thằng đó chả đứa nào chịu gọi điện thoại sất.
Hù.
Mà cũng lâu quá sao không thấy ai đến chơi nhà mình nhở.
Ừa em cũng…
Nhưng mờ… tại sao vậy chớ?. Tôi nghĩ mãi mà cũng chửa ra…!?
Ừa… Ngày em còn tại vị. Hễ thằng nào đến nhà mình thì đều chỉ để
đưa phong bì. Nay thì…
Ồ… hóa ra bà cũng như tôi cả thôi. Giờ chả đứa đéo nào nó muốn đến
nhà mình cũng phải. Bộ đến để chịu… mất tiền sao. Anh quăng tổ hợp điện thoại,
mặt tối xầm: Mấy thằng mặt lồn ấy. Ngày trước cái gì cũng kính thưa kính gửi…
các loại kính. Nào là anh anh em em. Nào là em xin ý kiến, xin bá cáo… Vậy
mà…
Ừa… Bộ chúng nó chỉ đểu với mỗi mình ông sao…?
Tôi đâu có ngờ chứ?
Ừa… đéo ai mà ngờ đâu chớ…
LHD: Ngờ sao được khi vớ được cái gì là nhắm luôn cái đó. Bọn cầu
cạnh chỉ cầu cạnh khi còn cầu cạnh được thôi. Chớ hết cơ rồi thì… chó đi qua
cửa nó còn chả thèm sủa nữa là. Đéo hỉu là phải...!?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét