KHỎI NÓI NHIỀU (tiếp)
Dạ thưa Nghệ sỹ nhân dân Trung Kiện. Ai cũng biết ngài vốn học hát
ở Nga về. Căn cứ vào sự công hiến cho tổ chức nên mới phong danh chức “Nghệ sỹ
nhân dân”. Ngài là ca sỹ. Cớ sao không phong chức “ca sỹ nhân dân” mà lại phong
cái… thứ đó!?
Cháu hiểu sai rồi. Ta đi hát mấy chục năm, ta toàn tâm toàn ý ta
cống hiến cho CM. Được phong NSND là chuyện dĩ nhiên. Nhưng hồi đó các đ/c cũng có phân
tích mãi nên mới quyết định cái danh hiệu đó.
Dạ thưa ngài được… quyết định gì ạ.
Nếu phong chức danh “ca sỹ nhân dân” thì khối đứa nó hiểu nhầm là
loại “ca sỹ phong trào.”, là thứ… đường phố. Nên phải đổi cái “Ca sỹ nhân dân” thành
“Nghệ sỹ nhân dân” cho nó oách. Khỏi đứa nào nó xuyên tạc là bọn… hát rong. Vả
lại ta chỉ đi hát chớ đâu cần diễn…!?
Thảo nào ngài đẻ ra thằng con trai tài giỏi quá. Nó vừa nổ bôc khói khét mù trên mạng, nên bị bà con dân ta chém tơi tả. Dựa thế bố là "NSND" nên vừa mới ti toe đã vội nổ, thế là banh xác... Ngu thế.
Hả… nó nổ sao?
Nó nổ hơi bị… to đó ạ. Nhưng nói ra sợ ngài buồn…?
Ừa… vậy thì khỏi nó đi. Tao bao năm cũng đang buồn thối ruột ra đây. Làm ca
sỹ phải được đi hát khắp nơi trong nước cũng như thế giới. Đằng này mỗi lần muốn hát
thì cứ… phải đợi người ta bày chỗ để hát. Chớ bây giờ ra ngoài hát như chúng nó
thì chó nó cũng chả thèm nghe nữa.
Thế là sao?
Vậy mới buồn. Mang tiếng “nghệ sỹ nhân dân” mà hát bây giờ "nhân dân" nó éo thèm nghe. Lại nữa, chỉ được hát mỗi năm
vài lần vào ngày kỉ niệm trong nội bộ gì gì đó thôi.
Dạ thưa… cháu xin nói thật ạ.
Thì… mày nói đi…
Thế thì “NSND” làm đéo gì chứ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét