TÂM SỰ
CỦA CHỊ HIỂN
(vợ trung tá công an Vũ Văn Hiển)
Hội phụ
nữ phường tổ chức họp tổng kết. Cả đám gái đú chụm nhau tám sôi nổi. Một cô
khoe: Lão nhà tao á… Cứ đến giờ là thẳng tưng, he he. Một cô toe toét: Thế đã
thấm vào đâu, lão nhà tao á, mỗi đêm ít nhất cũng phải qua... ba ga, tàu mới được
dừng. Cả bọn vỗ tay tán thưởng rôm rả. Cô vợ gã trung tá vẻ mặt rầu rĩ ngồi im
một góc. Đám bạn hỏi tại sao… tại sao? Cô bảo: Bây giờ tao mới hiểu. “Cái thứ
đó nó giống như cái kho, xài nhanh chóng hết…”. Tại tao ham quá, lại nghi gã bồ
bịch nên xưa giờ tao thực hiện kế hoạch “giữ cho chặt, vắt cho kiệt”. Thanh thử
giờ Lão nhà tao nó… kiệt hẳn rồi. À thì ra vậy. Cô tiếp: Tao có tật, hàng đêm cứ
phải một tay giữ chặt… cái đó mới ngủ được. Nhưng hồi này cứ túm được cái nó
lại tuột ra. Sao hả. Nó mất mẹ nó lõi rồi, chỉ còn mỗi… cái vỏ thôi. Hu hu hu.
Ha ha
ha, đám bạn gái cười ngặt nghẽo. Ối ông bà cha mẹ ơi. Có mỗi cái “tự do” mà mất
nốt thì còn sống làm cái đéo gì cho nó chật đất ra nữa hở giời. Chị Hiển phân
trần: Bởi dzậy, vì quá bức xúc nên lão ấy mới… văng ra công khai thế chớ. Cái
giống mất rồi mới tiếc, mà cũng còn đâu nữa mà văng chớ?
Ua… thì
ra là vậy… Hố hố hố… Há há há… Ặc ặc…
2 nhận xét:
Lảo lại đá giò lái đc trung tá rồi, coi chừng trúng cái tự do, nó sẽ đau
Càng là to thì rõ là càng... éo có. Há há há.
Đăng nhận xét