MÓN CANH
HẾN
Cô Hến
làng ta được cái xinh xẻo, da dẻ trắng trẻo, mồm miệng bẻo lẻo… Nhưng cũng tại
cái sự… xinh xẻo đó mà cô trở thành thất học. Đang học lớp 3 trường làng cô bỏ
ngang. Cô lên thành phố tính “xông ra biển lớn kiểu… đi tắt đón đầu” mong đoạt cái... văn minh. Chả bao
lâu cô trở thành siêu sao trong ngành… “giải trí”.
Cô có
tài nấu món canh hến. Gã tây vớ được món súp… lạ húp lấy húp để, gật đầu lia
lịa khen ngon... Từ đó gã bị cô Hến mê hoặc, toan cùng cô tính chuyện lâu dài.
Nhưng“đặc sản” mà ăn mãi rồi cũng chán. Gã Tây bảo: Anh ngán cái món “canh hến”
của em lắm rồi. Anh thích cái món canh… “nhơn quyền” cơ.
Nhưng đó
là món đặc sản của Mỹ. Em chỉ biết mỗi món… canh hến thôi.
Nếu em
không biết nấu món đó thì anh đành… bái bai?
Nàng Hến
rên rỉ: Thằng chồng Tàu thì liên tục sinh sự, chèn ép. Còn thằng bồ Tây thì
bỗng dưng dở chứng bày đặt thờ ơ. Có khi tại xơi món canh hến lâu ngày quá gã
cũng thấm nhuần trò chơi “lờ lờ nước hến” rồi sao?. Cả đời “định hướng XHCN”,
quen dựa hơi thằng này thằng kia. Có mỗi cái “vốn tự có” mang ra mồi chài, nào
biết nghề ngỗng gì khác để mà sống đâu?
Mả mẹ nó… cái đồ… đồ giai bạc…!?
3 nhận xét:
Dưng không mà sợ canh hén Lão Đồ ơi :))))
Ừa, cái thứ canh ni nó đã đến lúc khó tiếp nhận rồi, bởi quá nhám chán nữa... hì hì.
Ừa, cái thứ canh ni nó đã đến lúc khó tiếp nhận rồi, bởi quá nhàm chán nữa... hì hì.
Đăng nhận xét