ĐÓ KHÔNG
PHẢI LÀ TÌNH YÊU
Hôm nay
là thứ bảy, mọi người nghỉ cả. Hồng vẫn đến cơ quan như thường lệ. Ngồi một
mình trong phòng làm việc, vẩn vơ trước màn hình vi tính. Ngay cả Hồng cũng
không hiểu mình đến đây làm gì. Nhưng Hồng vẫn đến như một thói quen, một sự
chờ đợi khắc khoải… Chiều đổ vội. Vệt nắng tắt lịm sau những dãy phố xô bồ, ồn
ã. Chiếc xe màu đen bóng êm ru dừng gấp phía cửa sau căn nhà lớn. Hưng mềm nhũn
trên đôi tay của anh lái xe. Đặt Hưng nằm trên chiếc giường trong phòng khách. Anh
lái xe quầy quả… May quá, gặp chị ở đây. Anh nói nhanh trong tiếng thở gấp. Em
phải về nhà vì cháu nhà em đang bị sốt, cần đưa đi bệnh viện ngay. Chị giúp em
với… Giám đốc đang say, chị lo cho sếp giùm em nhé. Xin cám ơn chị…! Chưa hết
câu, anh lái xe vụt biến mất khỏi khung cửa phòng…
Nhìn
Hưng mê mệt thở dốc từng hồi. Hồng thấy ái ngại. Chị hoà nước ấm ra chiếc khay
nhỏ rất đẹp bằng pha lê vẫn để trên mặt tủ thấp đầu giường. Với bàn tay khéo
léo của phụ nữ, Hồng lau mặt, lau người cho Hưng bằng chiếc khăn bông mềm. Phải
vất vả lắm mới cởi được chiếc áo Veton ra khỏi Hưng. Sự
cố gắng làm Hồng thở hổn hển. Chị ngồi cạnh mép giường thật lâu. Căn phòng ngột
ngạt quá. Hồng mở tung cánh cửa sổ.
Một làm gió mát đem theo cả hương Ngọc Lan ngoài của sổ ùa vào phòng, xoa dịu
cái bức bối tù túng của căn phòng kín. Đây là lần đầu tiên Hồng bước vào căn
phòng này. Nó được bài trí khá cầu kì. Những khoảng rèm màu hồng rực. Mảnh ga
trải giường cũng một màu hồng nhạt. Ngọn đèn màu hồng. Nền nhà lát bằng gạch
men màu sáng sang trọng, cũng đồng loã phản chiếu ánh sáng lung linh. Căn phòng
rực rỡ ánh sáng và sắc màu. Đâu đâu cũng một màu hồng bao bọc. Hồng liên tưởng
đến căn phòng hạnh phúc ân ái vợ chồng. Vậy mà cái xác người mềm nhũn kia nào
có cảm nhận được đâu. Sắc hồng của căn phòng còn nói lên sự mạnh mẽ, đa tình
của chủ nhân nó… Dù được gọi là phòng khách, nhưng nó chỉ dành riêng cho Hưng. Và cũng chỉ Hưng mới chính thức là chủ nhân của chốn này.
Ngay cả cô bồ trẻ cũng mấy khi dám tự bước vào đây. Thế còn Hồng thì sao, một
diễm phúc hay một cơ hội…?
Hồng
ngồi lặng. Đã mấy năm qua, Hồng vẫn là “Q” trưởng phòng tổ chức hành chính. Nhưng
với nhiệm vụ của mình, Hồng phải có trách nhiệm chăm lo cho Giám đốc. Sự chăm
sóc giống như là bổn phận. Bỗng Hưng buột miệng kêu ú ớ. Tiếng kêu nghe lạc
lõng thất thanh như tiếng con thú hoang bị thương, gần về cuối chìm đi, rên lên
như một tiếng nấc. Hồng cảm thấy nao lòng. Vì đâu mà Hưng phải cô đơn và bất
lực đến như thế?. Ở cơ quan này, mọi chuyện đều không thể qua mắt được Hồng.
Trong trách nhiệm lãnh đạo phòng tổ chức. Hồng tận tâm chăm chỉ và trung thành.
Đâu đó những ánh mắt ghen tỵ, những lời xì xào thoảng qua. Nhưng Hồng không hề
quan tâm.
Cánh tay
bất chợt vung mạnh vào không khí, rồi lại bất lực thả rơi thõng xuống mép
giường. Hồng khẽ khàng đỡ cánh tay Hưng đặt vào chỗ cũ. Ngồi bên cạnh giường
trong đêm tĩnh mịch. Hồng thả lỏng tâm tư, mê mải nghĩ ngợi về những mảnh sáng
tối của đời người. Những bon chen , giành giật. Những
trò lừa đảo dối trá ngổn ngang khắp đó đây đã khiến con người trở nên nhỏ bé,
yếu ớt và vô vọng trong cuộc mưu sinh. Đã mười giờ tối. Tiếng chuông đồng hồ
lớn đỉnh tháp Bưu điện thành phố bính boong thả nhịp. Hồng làm sẵn một ly cam
vắt chờ giải rượu cho Hưng. Hồng chợt rùng mình thảng thốt khi một bàn tay nóng
sực, mềm ấm nắm chặt tay Hồng. Đôi mắt Hưng nhắm nghiền, mặt tái nhợt. Hưng
thều thào: “Đừng đi… Đừng bỏ anh. Đừng!... !”. Hình như Hưng vừa gọi tên ai đó
trong cơn mê sảng. Bỗng cánh tay Hồng bị kéo mạnh. Vòng tay Hưng bỗng trở nên
rắn chắc ghì chặt ngang lưng. Hồng ngây người. Dù rất ngạc nhiên nhưng cũng
thấy rúng động với những cảm giác mới mẻ ngỡ ngàng trong vòng tay của một người
đàn ông lạ. Hồng im lặng. Toàn thân cứng đờ vô lực. Hưng như một con thú chồm
lên Hồng. Những tiếng gầm gừ trong cơn cuồng nộ, bị kìm nén không thoát ra được.
Hưng cuống cuồng nhay xé tấm thân người đàn bà trong vòng tay. Những mảnh áo
quần bay tứ tung . Hồng muốn kêu lên
cầu cứu. Nhưng cái miệng nhỏ nhắn của Hồng bị bịt kín bằng một nụ hôn dài bất
tận. Hưng gồng mình buông thả. Tất cả nỗi đè nén trong vô thức bùng lên, trút
đổ cuống cuồng. Một luồng hơi nóng ngần ngật đang trào sang thân thể. Hồng cong
người đón nhận. Giây phút ấy Hồng mới cảm nhận được mình là đàn bà…?
Hưng đổ
vật xuống bên cạnh. Vòng tay vẫn như một sợi dây rắn chắc trói chặt thân thể
người đàn bà. Hồng ngẩn ngơ run rẩy, nỗi sợ hãi hoà tan cùng khoái cảm vẫn cứ
mỗi lúc rung lên trong tâm khảm. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên mặt Hưng
chầm chậm. Ôi, tại sao cái con người giỏi giang hào hoa kia lại cô đơn và đáng
thương đến thế. Mấy chục tuổi rồi mà vẫn khóc âm thầm như một đứa trẻ. Hồng âu
yếm lau nhẹ giọt lệ với sự trìu mến khác thường. Thế này là sao chứ. Những suy
nghĩ quẩn quanh lẫn lộn rời rạc, miên man trôi mãi về xa tít. Giấc ngủ ngọt
ngào vừa chợt đến như bám chặt dính dấp, lôi kéo trái tim
mù loà vào cõi si mê hoan lạc. Hồng chìm vào giấc ngủ chập chờn mộng mị… Những
đam mê mới mẻ đã chấm dứt những ràng buộc cuối cùng của Hồng với chồng.
Nhận
quyết định ra một phòng giao dịch xa trụ sở, Hồng đổ bệnh sau nhiều đêm khóc
xưng cả mắt. Đôi mắt mơ màng đầy quyến rũ làm mềm lòng bao chàng trai. Ngày nào
Hải thường hãnh diện mỗi khi giới thiệu Hồng với bè bạn. Mí mắt xưng mọng thâm
đen vì khóc nhiều, khiến đôi mắt mờ dần. Hải xin nghỉ phép, vội về đưa vợ nhập
viện. Những ngày ở bên Hồng. Hải muốn bù đắp chút thiếu hụt trong lòng vợ. Chút
ân tình giành cho người đàn bà mà Hải đã từng yêu tha thiết. Giành cho Hồng tất
cả những gì tốt đẹp nhất mà anh có được. Xin trả cái ơn cho những rung động đầu
đời, những năm tháng hạnh phúc mà Hồng mang lại cho cuộc đời anh. Để những
chuỗi ngày tha hương sau này sẽ không còn những tơ vương dính dấp, làm ngập
ngừng mỗi bước chân. Hải không biết những ngày đó sẽ ra sao. Nhưng lòng anh đã
lạnh. Ngọn lửa trong trái tim đã lịm
tắt. Nhìn Hồng thiêm thiếp trên giường bệnh, Hải vừa thương vừa giận. Em ơi… Tình
yêu đâu phải là món hàng đem ra để trao đổi, để đặt giá… Em thì đa cảm, nhút
nhát. Em đâu có đủ nhẫn tâm để xông vào cuộc đua chen… Có lẽ sau này em sẽ nhớ.
Nơi đó chỉ có quyền, tiền và những trò lường gạt. Đó không phải là tình yêu.
…
Mùa hè đã về đến mang cái nóng thiêu đốt mặt đất.
Những cơn mưa đổ xuống quay cuồng vội vã. Cánh cửa sổ màu xanh chỉ mở vào ngày
cuối tuần. Người đàn bà vẫn ngồi lặng lẽ như một pho tượng. Khuôn mặt đẹp hướng
về cuối con đường thưa người qua lại. Ánh mắt lặng buồn và cam chịu. Quá khứ êm
đềm đã tuột khỏi vòng tay. Lẩn vào đâu đó cùng những cay nghiệt của thói đời. Chùm
Tigon rải từng cánh hoa nhỏ trên ban công. Những cánh hoa vụn vỡ héo tàn ngả
màu xám rải đều dưới những cánh hoa vẫn còn đỏ tươi vừa rơi rụng. Thời gian trôi
êm ả lặng lẽ. Có phải nỗi cô đơn đã làm chiều thêm hoang vắng?. Biết rằng, sự
chờ đợi bao giờ cũng mong manh…
Quê hương 5/2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét