Truyện ngắn
CƠN GIÔNG
Năm nào
cũng vậy, vào ngày này là hắn lại trở về. Mai là ngày giỗ u hắn. Nhưng lần này
hắn muốn lặng lẽ trở về, để rồi quyết định sẽ lặng lẽ ra đi. Cho đến giờ này
cậu của hắn cũng chưa hay tin gì về hắn. Ngôi mộ u hắn lè tè như một mô đất nhỏ,
nằm riêng rẽ dưới chân con đồi thấp. Hắn ngồi xuống bật lửa thắp ba nén nhang.
Khẽ khàng cắm lên đầu ngôi mộ, phía sau tấm bia làm bằng mảnh đá vát cạnh xù xì.
Vẻ mặt hắn trầm lặng. Ngọn khói nhè nhẹ lan toả nồng nàn trong gió chiều mơn
man. Hắn im lặng cúi đầu. Từ xa, trông hắn tiều tuỵ và cô đơn như một gã hành
khất. Hắn vẫn ngồi ở đó. Thân hình đen đúa chồi lên giữa nắng chiều nhàn nhạt. Một
con chó hoang vụt nhanh qua trước mặt. Bộ lông xám loang lổ, bong tróc vì lở
loét. Chiều hoang sơ đến ớn lạnh. Hắn chậm rãi vặt những ngọn cây dại cao vượt
khỏi thảm cỏ gà trên thân mộ. Đôi môi hắn mím lại. Chiều xuống vội. Bóng chiều
u ám phủ nhanh ngọn đồi. Những thân mộ loi thoi chen lấn, nhìn mỗi lúc càng
thẫm màu. Phía xa kia, đụn mây lớn đen kịt đang bồng bềnh chồi lên từ phía tây,
lan nhanh như một đám khói khổng lồ. Trời đột ngột đứng gió. Hắn ngơ ngác giữa
không gian tĩnh lặng, gương mặt thảng thốt vô hồn.
Ngày bé,
hắn thường bị u hắn mắng chửi. Ông ngoại đánh hắn bằng chiếc ba toong làm bằng thân cây mây già uốn khoằm một đầu. Bà ngoại
vụt hắn bằng chiếc đòn gánh sứt mấu, bóng lên màu mồ hôi… Bất chợt hắn sờ vào
đầu những ngón tay, đã từng bị cậu hắn đập bằng thước kẻ gỗ lim vuông cạnh… mỗi
khi hắn đọc nhầm phiên âm chữ Hán. Ngày đó hắn chỉ biết khóc, khóc nhiều lắm, khóc
đến cạn khô nước mắt. Mãi về sau này khi bị đòn, hắn không còn biết khóc nữa. Hắn
nhớ như in mùa thu năm ấy. Hắn mới chỉ vừa 6 tuổi thôi, đã biết gì. Ngoài đình
tiếng loa dóng rả, thôi thúc… U hắn nghe loa gọi tên vội vứt đôi quang với hai
cái xảo. Bà xách đòn gánh tất tả bước ra cổng. Hắn chới với chạy theo gọi… U ơi,
u ời… U hắn vẫn ống thấp ống cao, tay xách đòn gánh chạy đi. Hắn lon ton chạy
theo. Ngoài đình nhiều người lắm. Người ta xúm đông xúm đỏ, người cuốc người
gậy lao xao. U hắn vừa đến nơi đã được gọi tên ngay: “Mời Ủy viên hội phụ nữ kháng
chiến huyện. Đồng chí Nguyễn Thị Hiên lên đấu tố…”. Hắn vừa đến nơi đã thấy ông
nội hắn đang bị trói ghì vào cái cọc ngay trên thửa ruộng của nhà hắn, mái tóc
xõa rối bù, mắt nhắm nghiền, đầu gục xuồng. Hắn chợt gọi thất thanh: Ông ơi…!.
U hắn vội bịt mồm hắn rồi tất tả xốc cây đòn gánh chạy về phía ông nội hắn. Hắn
khóc nấc lên. Đôi mắt nhòe nhoẹt của hắn chỉ nhìn thấy cây đòn gánh trên tay u
hắn cứ vung lên mấy bận. Hồi lâu bà gục xuống ngất xỉu… Người ta khiêng u hắn
vào góc ruộng. Người bứt tóc, kẻ vặt tai hồi lâu… Chỉ thấy u hắn nhắm nghiền
đôi mắt. Hai hàng nước mắt chảy dài xuống hai bên thái dương… Hình như tóc u
hắn bất chợt bạc thếch…
Thầy hắn
mất tích trong một đêm mưa gió. U hắn đi đâu suốt đêm hôm đó. Bà về đến nhà lúc
gần sáng, người ướt đẫm, lạnh run. Hắn nằm bên đống lửa co quắp như con tôm luộc. Hắn chẳng biết u đi đâu. Sau này
nghe u kể. Thày hắn ra đi vì một nhiệm vụ bí mật. Mới năm sáu tuổi đầu, hắn
được chứng kiến những ngày tưng bừng của quê hắn trong cuộc cải cách ruộng đất.
Ông nội hắn bị quy thành phần địa chủ mặc dù những năm kháng chiến, ông đã nuôi
giấu nhiều cán bộ cách mạng cao cấp của đảng. Ông nội bị đem ra đấu tố suốt mấy
ngày không ăn không uống. Rồi ông bị xử bắn. Xác ông phơi ngoài bãi ngô. Những
thân ngô đã chặt hết, còn trơ lại mấy đoạn gốc ngắn ngủn, sắc nhọn. Bà nội hắn
thương ông nhưng chẳng biết làm gì hơn là ngồi khóc thầm sau núi. Hai ngày sau
không cầm lòng được. Nửa đêm bà lén tìm xác ông về chôn cất. Nhưng ác thay, chỉ
còn thấy non nửa cái xác tơ tướp, thịt xương lẫn lộn một đống bầy nhầy vì bị lũ
chó hoang nhay xé, ăn thịt, kiến bu dầy. Bà nội hắn phải lấy rạ đốt mới giành
lại được phần xương thịt ít ỏi của ông, bó vào mảnh chiếu rách mang chôn trong
hốc núi. Gia đình hắn bị cả làng cả xã kì thị phỉ nhổ như những kẻ mắc bệnh
dịch hạch. Bà nội hắn, bác cả, cô ruột hắn… dần từ bỏ cõi đời trong căm hờn và
đói rét. U hắn bị kỉ luật một cách bí ẩn bằng những lí do rất mơ hồ vu vơ… Gia
đình hắn bị quy tội “phản quốc” vì cha hắn theo giặc… Không chịu nổi nỗi nhục
nhã ê chề. U hắn bế con bỏ quê mà đi. Bà đưa hắn dong duổi khắp những vùng đất
ngày trước bà hoạt động cách mạng. Hai u con sống lắt lay qua ngày, nhờ vào
lòng hảo tâm của những cơ sở cũ của bà. Hắn lớn lên trong âm thầm tủi hờn đời
mẹ. Nhiều năm sau đó u hắn gần như câm lặng. Bà bị mất dần tiếng nói. Gương mặt
luôn thất thần. Nhiều lần lên cơn tâm thần, bà khóc lóc suốt ngày đêm. Đến nỗi
tròng mắt đỏ quạch, rồi thâm đen và mất dần ánh sáng. Một ngày, bà lên cơn điên
loạn. Bà chửi trời, chửi đất. Chửi sự ra đi nhẫn tâm của người đàn ông xấp mặt.
Bà rủa hắn là “cái thứ con hoang, là kết quả sự quần hôn của những giáo lý….”.
Bà đánh hắn tơi bời bằng bất cứ thứ gì túm được trong tầm tay với. Tuổi thơ của
hắn ngập chìm trong thù hận tăm tối. Đòn roi đã rèn hắn trở thành tảng đá câm
lặng xù xì. Trái tim biến thành một khối chết chóc… Hắn biết, đòn roi không làm
cho con người trở nên tử tế. Chỉ biến chúng thành những tên nô lệ, những cỗ máy
vô tri, những kẻ hèn nhát. Những khối thịt hoang dã, trần truồng bị ngâm tẩm trong
sự thù hận giai cấp tàn khốc và oan nghiệt.
(Còn nữa)
1 nhận xét:
Vì VN nghe bọn TQ nó xúi nên làm CCRĐ, do đó đã có hàng vạn người cách mạng chân chính bị giết oan ! Khio phát hiện ra sai lầm thì đã quá muộn ?
Đăng nhận xét