CHUYỆN NHỚ ĐỂ RỒI QUÊN.
Hoà bình lập lại, chúng lần lượt trở về. Cả
bọn gặp lại nhau, huyên náo như chợ vỡ. Chúng hò nhau tổ chức liên hoan mừng
chiến thắng. Mà kẻ chiến thắng nào chả cảm thấy tự hào, chả “niềm vinh quang
ngây ngất”. Thằng Tâm vẫn ít nói như ngày nào. Gặp lại cái Mít. Ánh mắt nó vẫn
thoáng như có đám mây mờ che phủ. Nỗi buồn cố giấu sau mắt kính cận dày như cái
đít chai. Nhưng cái Mít giờ đã yên phận. Chỉ buồn là nó không đẻ cho thằng Khìn
lấy một đứa con. Nghe nói thằng Khìn có tính bạo dâm. Mỗi khi làm tình với vợ,
nó thường thượng cẳng chân, hạ cẳng tay rất tàn bạo, nên có lẽ bị trời bắt phải
chịu tội như thế… Thằng Lê chép miệng: Trời có mắt cả đấy. Nhưng mà đau đớn cho
cái Mít quá…
Ngược lại, cái Mít đến giờ còn xinh đẹp mặn
mà hơn xưa. Lũ con gái cùng lớp nhìn nó cũng phải xuýt xoa, chắc lưỡi. Bố mẹ thằng
Khìn đã về chầu ông bà, ông vải nhà nó từ lâu. Thằng Khìn bây giờ làm chủ một
cửa hàng buôn lớn, giàu có vào bậc nhất nhì ở phố Tàu. Nó mải lo kiếm tiền
chẳng mấy khi ở nhà. Một ngày đẹp trời, thằng Lê ghé tai thằng Tâm nói gì đó.
Hai thằng lên xe máy vù đi. Dưới gốc cây si già ven sông, cái Mít đang đợi.
Triền đê vắng vẻ tĩnh lặng. Vài cánh chim nhỏ chao liệng chấp chới. Tiếng kêu
nhòn nhọn lạc lõng giữa thinh không. Trời đất như chao nghiêng dưới sắc chiều
hoe nắng. Thảm cỏ sườn đê trải một khoảng sáng vàng úa, u buồn. Mặt nước sông
nổi sóng xô nhau vào bờ đất oạp oạp. Cái Mít ôm thằng Tâm khóc
mãi. Chẳng biết chúng nói gì với nhau. Mãi sau này thằng Tâm mới hé chuyện. Cái
Mít muốn thằng Tâm cho nó một đứa con. Nhưng Thằng Tâm bảo: Cái Mít là vợ thằng
Khìn bạn nó, nên nó không thể. Với lại, mối tình của chúng nó chỉ là phút bồng
bột thời trẻ con. Bao năm trôi qua, lòng nó đã lạnh rồi. Chuyện tình yêu đã
chết... Đó là lần cuối hai đứa gặp nhau.
Một năm sau, cái Mít đổi tên, nâng đời. Nó
trẻ lại đến cả chục tuổi. Cái mặt trắng trẻo nõn nà. Đôi mắt ngây thơ với hàng
mi cong vắt. Cặp vú nhỏng lên thây lẩy, đầy như đĩa xôi. Cái mông tròn căng mịn
màng sau lần vải mỏng mảnh. Cứ nảy tanh tách sau mỗi bước chân. Cả phố cả tỉnh
đều thừa nhận nó càng ngày càng xinh đẹp trẻ trung. Cứ như vừa mới lột xác vậy…
Bệnh cà lăm của thằng Tâm cũng càng ngày
càng nặng. Nó chẳng thèm lấy vợ. Mỗi ngày nó càng trở nên lẩm cẩm, ít nói hẳn
đi… Cả lũ bạn chẳng hiểu là chuyện gì. Thời gian cứ trôi đi như thế. Ai cũng
bận rộn với những lo toan cuộc đời. Chẳng còn để tâm níu kéo cái thời xa xưa ấy
nữa. Thời mở cửa, đất nước như mới được tân trang gương mặt, trở nên phồn vinh
ghê gớm. Nhiều nhà lớn mọc lên. Nhiều cư dân mới lạ hoắc. Cuộc
sống chen lấn xô bồ náo loạn…
Một bữa, thằng Hậu đến tìm thằng Lê. Nó vào
thẳng chuyện, hỏi: Trong đám bạn cũ, chỉ có mày là gần gũi thằng Tâm nhất. Cớ
sao mày không giúp nó cái chuyện vợ con?
Mày bảo giúp là giúp thế nào. Thằng ấy có
mà đem bắn nó cũng chằng lấy vợ nữa đâu. Thỉnh thoảng có nghe nó thốt lên “giá
như… giá như…”. Tao vặn hỏi mãi nó cũng chẳng nói… Mà nghe như nó đang ốm thì
phải. Tao với mày đến thăm nó đi.
Ừ, đi thôi…
Thăng Tâm ốm thật. Nghe bác sỹ bảo: Nó mắc
chứng suy nhược. Sức khỏe rất kém, cần được nghỉ ngơi thật nhiều. Khi nào sức
khỏe ổn định thì đi du lịch cho tinh thần thoải mái… Cấm làm việc quá sức…?.
Thằng Hậu nhanh nhảu: Không phải “Mít”.
Phải gọi là “Mí”. Nó cũng kịp đổi tên mới, lên… đời mới rồi. Mới đây, thấy nó
cặp kè với mấy thằng Tây cao lêu nghêu. Mặt đỏ như mặt gà chọi. Lúc lại đi với
mấy ông quan chức bụng bự… Toàn thân mọng như quả sim chín. Nó giờ giàu có sang
trọng lắm, lên xe xuống xe. Đi bộ có người che ô. Ở nhà lầu, khách sạn loại sao
lớn sao bé… Thằng Khìn thì bị vỡ nợ, trốn mất tăm. Nghe đâu là mắc tội lừa đảo
gì đó. Hiện đang có lệnh truy nã… Đáng đời. Mà cũng chẳng hay ho gì cái con Mít
ấy cơ. Đi hầu hạ cho người ta, có gì mà cái mặt cứ câng câng lên thế. Giọng nói
thì cố uốn éo líu lô. Nó khoe giờ nói tiếng tây “lét” như tiếng ta.
Thằng Lê đế thêm: Mới đây thấy nó lên ti vi
phát biểu rất sành điệu. Người ta vỗ tay giần giật, khen nó có lòng yêu nước,
thương nòi, có nhiều thành tích làm từ thiện… Nó thay mặt dân ta tiếp đón ân
cần các nhà đầu tư quốc tế… Con Mít xưa nay vốn hiền lành chỉn chu. Giờ bỗng
dưng nó sao vậy kìa?
Thằng Hậu vung tay: Là nó đi theo người ta
chứ ai bắt? Chúng mày thấy không. Thời nào thì thời, làm chính trị thì cũng như
làm một con… điếm. Khi cái thời vàng son đã qua đi, nhan sắc đã tàn phai. Thứ
hàng hóa đẹp kiểu “tô vẽ quảng cáo” ấy đã lộ, đã mất cái giá trị để trao đổi.
Nó sẽ bị quẳng vào sọt rác, chỉ sớm hay muộn thôi… !
Thằng Tâm vẫn trầm ngâm nghĩ ngợi nãy giờ.
Nó bất chợt giơ tay ngăn thằng Hậu, giọng trầm lắng: Giá như… coi vậy… hồi gặp
lại cái Mít ấy. Tao chịu lời đề nghị của nó thì có khi đã… Nó ngừng lời ngước
mặt lên, đưa tay đẩy cái kính cận dầy cộp vào sống mũi. Mặt nó hướng vào một
khoảng không nào đó, tia nhìn xa xăm, vô hồn. Thằng Lê hiểu điều bạn nó đang
trăn trở. Ừa, giá như điều đó có thể xảy ra. Nếu như người ta không đố kị,
không đem hận thù gieo rắc sự chia rẽ giữa những con người…
Thằng Tâm vẫn mơ màng: Biết đâu cái Mít đã
tìm được một lối rẽ. Biết đâu đứa con sẽ làm thay đổi cuộc đời nó. Biết đâu… Ừ,
biết đâu… coi vậy …?
Cả bọn bỗng ngồi lặng. Ừ…! Nếu như mọi
người mở rộng vòng tay. Nếu như chính cái Mít không vì những tham vọng tột cùng
như thế. Nếu như những kẻ lầm lạc như nó sáng mắt sáng lòng, mà trở về trong
vòng tay nhân ái và bao dung của quê hương, dân tộc… Thì biết đâu, nó đã tìm
được cho mình một hạnh phúc chân chính… Nếu như…!!!
(Truyện có sử dụng tài liệu của một người
bạn. Xin chân thành cám ơn những người bạn của tôi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét