TÌNH YÊU KHÔNG CÓ
TUỔI.
Thằng Tuỳ ghé tai thằng Lô nói nhỏ: Tôi có chuyện này hay lắm.
Thôi đi ông. Bị quay như chong chóng vậy mà còn lắm chuyện.
Không! chuyện này hay cực… Hai thằng rủ nhau ra quán cóc ven đường.
Thôi đi ông. Bị quay như chong chóng vậy mà còn lắm chuyện.
Không! chuyện này hay cực… Hai thằng rủ nhau ra quán cóc ven đường.
Chuyện gì?.
Là chuyện của lão Khỉnh.
Khỉnh nào?.
Khỉnh giám đốc chứ ai vào đây nữa.
Ê, ông bị lão ta “đì” ghê quá nên định bịa chuyện nói xấu lão hả.
Không, chuyện đặc biệt lắm, hôm rồi tôi mới bắt gặp…
Nhìn vẻ nghiêm trọng trên mặt hắn, thằng Lô bắt đầu chú ý:
Chuyện gì?
Thằng Tuỳ ngoắt đầu ngó nghiêng một hồi, rồi thì thầm kể. Tối hôm
ấy vào phiên trực cơ quan. Tôi thấy chị Bí đi vào cổng rất nhanh. Là người cùng cơ quan
nên tôi không bảo gì. Nhưng nghĩ thì thấy lạ, đã hơn chín giờ tối, chị đến cơ
quan làm gì nhỉ. Thế là tôi bí mật bám theo… Thấy chị Bí lách qua cánh cửa hậu
nhanh như một con mèo. Cử chỉ khác hẳn vẻ chậm rãi hàng ngày. Tôi vội vào theo.
Đèn cầu thang sáng trưng. Vừa ghé mắt qua khe cửa chân cầu thang phía sau nhà
làm việc. Tôi thấy lão Khỉnh đang bồng chị Bí trên tay, hùng dũng bước lên cầu
thang bằng những bước dài vững chắc. Một cánh tay chị ôm cổ lão Khỉnh, tay kia
đấm yêu vào ngực lão, miệng cười khúc khích, cử chỉ rất chi là… ngây thơ.
Ngày về làm giám đốc, ông Khỉnh đã vào tuổi 50. Cái tuổi mà như người
ta bảo vào độ chín đỉnh điểm của đời người. Dáng cao lớn, khuôn mặt dài ngoẵng
nổi gồ những múi thịt không cân xứng. Ông có khổ người ngoại cỡ. Cao khoảng mét
tám, dáng đi thõng thẹo, hai tay dài quá khổ. Nhìn phía sau lưng, có thể hình
dung ra dáng dấp của loài… vượn. Cũng có khi vì thế mà con người ông cực kì cay
nghiệt và tàn nhẫn. Ông đã từng diệt chết nhiều đối thủ. Kể cả người đồng hương
cùng “nếm mật nằm gai” thời trước, dù chỉ mới là nghi ngờ cũng bị đạp xuống sát
đất.. Tuy nhiên về khoản kia, ông mạnh như một con… vượn. Chị Bí vừa vào tuổi
40. Năm đứa con, bốn gái, một trai đều sàn sàn vào độ lớn. Chồng chị, lão Trần
dáng người nhỏ thó, là nhân viên sở nông nghiệp tỉnh. Học trung cấp chuyên ngành
chăn nuôi. Năm ấy lão về nghỉ theo chế độ 176. Hành nghề tự do: Chuyên hoạn lợn
và tiêm lợn thuê kiếm tiền. Thằng Tuỳ trở về cơ quan sau chín tháng nằm trong
trại tạm giam, vì những lý do không rõ ràng. Người ta xui nó nhận tội để cứu
lão phó giám đốc. Thực sự nó chẳng có tội gì. Tiền chẳng được một xu, ngoài vài
bữa chiêu đãi lòng lợn tiết canh. Không có cơ sở khép tội, nó được thả. Ngày về
lại cơ quan làm việc. thằng Tùy thành trắng tay, không một cắc bồi thường danh
dự, sức khoẻ… Ngày ấy, chưa có cái nghị định gì đó về chuyện bồi thường oan
sai. Cũng từ sau buổi tối ấy, thằng Tuỳ như bị ma nhập. Bị vật lên vật xuống
như mớ giẻ rách. Liên tục nhận được các loại quyết định. Nào hạ lương, nào khiển
trách.... Khổ thân nó quá. Ai bảo… lắm chuyện.
Cái kim bọc trong giẻ lâu ngày cũng lòi ra. Cả cơ quan chỗ nào cũng
bàn ra tán vào, xì xầm như họp hội kín. Một ngày bỗng chuyện vỡ bùng khi lão
Trần, chồng chị Bí bị công an bắt. Thằng Tuỳ rỉ tai thằng Lô bảo: Có gì đâu, cái
lão “hoạn lợn” ý tính bẩn và ngu như con bò. Gặp thằng cò nhà gian xảo. Nó mồi
chài ngon ngọt thế nào mà vợ chồng lão bán căn nhà đang ở với giá khá rẻ. Còn
tốn thêm khoản tiền cò cho nó kha khá. Mãi sau mới biết thằng đó ăn tiền hai
mang, cả bên bán lẫn bên mua. Biết bị lừa thì đã quá muộn. Lão Trần bàn tính
với vợ tìm cách vòi thêm tiền. Lão giở quẻ tuyên bố bán nhà chứ không bán đường
ống dẫn nước vào nhà, thế là cãi nhau om tỏi. Tức quá, đêm lão vác cuốc thuổng
ra đào gỡ đường ống nước. Chủ mới lại là công an. Khi lão Trần vừa móc đoạn ống
nước lên thì công an phường có mặt kịp thời bắt tại chỗ kẻ gian. Giải về đồn
tạm giam mấy ngày. Chị Bí khóc ồ ồ, chạy vào gặp người yêu. Thế là ông Khỉnh ra
tay “anh hùng cứu… chồng mĩ nhân”. Ông vung tiền lo lót các nơi. Chuyện rồi
cũng dần êm. Tình yêu trải qua gian nan trắc trở, ngày càng trở nên thắm thiết
bền chặt. Cường độ tình yêu tăng lên ngất trời. Trước còn nửa kín nửa hở. Giờ
được thể cứ ra mặt công khai. Thằng Tuỳ bảo: Lão Khỉnh đầu năm, đít vô tư… mà
còn máu thế. Tối nào cũng thấy hai người dập dìu với nhau.
Thằng Lô cười hề hề: “Của lạ tạ khoai” mờ… Thằng nào chả máu?
Một ngày kia. Hai nhà cùng tổ chức đám cưới. Con trai lão Khỉnh lấy
cô con gái út nhà chị Bí. Thằng ấy học lớp ba, lêu têu bờ bụi mãi. Bố nó cho đi
học lái xe, rồi vào biên chế chính thức ở cơ quan. Con gái chị Bí nhìn như con
búp bê, là đứa xinh nhất trong bốn đứa, vừa học xong trung cấp kế toán một
trường dạy nghề của tỉnh. Trước ngày cưới một tuần. Hai đứa còn mặc đồ cưới ra
công viên quay camera đẹp như phim. Cả cơ quan quần áo chỉnh tề, nghiêm túc đến
dự đám cưới, không thiếu một ai. Cỗ xong, thằng Tuỳ kéo thằng Lô ra quán uống
nước trà. Nó bảo: Đ… mẹ. Lần đầu tiên trong đời tôi mới gặp cảnh này. Đúng là
cái thứ “chung vợ chung con”… thật là. Thế gian loạn cào cảo cả rồi…
Thằng Lô cười hì hì: Ông thấy không? Chỉ một động tác thôi, đã bịt
hết miệng đời. Hay…! Chiêu này cực kì sáng tạo. Đúng bản chất sự việc, rất đặc
trưng “tính giai cấp”. Thấm nhuần sâu sắc tư tưởng chỉ đạo xuyên suốt từ TW đến
tận… gia đình, thật tuyệt vời…
Thằng Tuỳ nghe xong phá lên cười ha ha… chắp hai tay vái lên trời.
Khâm phục, khâm phục…!
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét