Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

Số 350-2014 - Truyện ngắn CƠN GIÔNG (tiếp và hết)

CƠN GIÔNG (tiếp và hết)

Chiều xuống nhanh. Đụn mây đen kịt đã phủ kín bầu trời từ lúc nào không hay. Gió bắt đầu thổi mạnh. Từng cơn quất ngược như những lằn roi ngày hắn còn thơ bé. Mấy đám rạ khô thoắt bay tung mù mịt, cuộn lại thành chiếc vòi lớn chúi xuống mặt đất. Mưa bắt đầu rơi. Từng hạt mưa to tướng đập vào mặt hắn rát bỏng. Rồi mưa trút xuống dữ dội. Trời đất bỗng như điên cuồng trong cơn thịnh nộ. Hắn ngồi đó bình thản trước cơn giông. Mấy nén hương đã tắt ngấm. Chỉ còn xác hương nhô lên nhọn hoắt. Hắn rùng mình ngất ngây vì thấm lạnh. Toàn thân lướt thướt như một tên bù nhìn canh nương. Thân mình hắn nhẹ bẫng, bồng bềnh trong làn mưa trắng bạc. Những tia chớp rạch ngang bầu trời như muốn xé rách tròng mắt hắn. Bỗng hắn há hốc miệng, trừng trừng nhìn về phía trước. Cách chỗ hắn ngồi không xa. Thày hắn đang đứng giữa hai người đàn bà. Một bên là u hắn. Vẫn cái dáng gầy gò xanh xao. Hai hốc mắt đen tối. Manh áo rách nơi vai hở cả mảng da xạm nâu. Bên kia, một người đàn bà thành thị ăn mặc sang trọng. Dáng điệu đài các xinh đẹp. Thày hắn bận bộ kí giả màu xám sáng thẳng cứng… Xung quanh họ, một vầng hơi xốp mầu lam nhạt bao bọc. Cả ba người đứng lặng nhìn hắn. Bất giác hắn cất tiếng gọi: “Thày ơi,  u ơi…!” Không có tiếng trả lời. Chỉ thấy họ nhìn hắn bằng đôi mắt rất lạ. Ánh mắt vừa lạnh lùng, vừa vô cảm. Thày hắn khẽ lắc đầu…. Hắn cố hết sức gào lên lần nữa: “Thày ơi, u ơi…!”. Tiếng hắn mất hút vào tiếng mưa quất ràn rạt. Chốc lát, cả ba bóng người quay gót từ từ bước đi… Hắn không còn đủ sức để gào lên nữa. Hắn vùng chạy, ngã chúi, rồi lại vùng chạy. Nhưng kì lạ chưa, đôi chân của hắn dường như  bị dính chặt xuống đất. Hắn cố mãi, cố mãi đến kiệt sức. Hơi thở đứt quãng, toàn thân vô lực. Ba người đã cách một khoảng khá xa, chỉ còn thấy những chiếc bóng mờ nhạt, thấp thoáng trong làn mưa mù mịt. Hắn lấy hết sức gào lên: “Thày ơi, u ơi!. Hãy cho con theo với…!”. Tiếng vọng rơi tõm vào khoảng không đầy nước. Đôi mắt hắn mở trừng trừng rất lâu. Bỗng hắn xuay người ngửa mặt lên trời, miệng phát ra một tràng cười ngạo nghễ. Tiếng cười chát chúa sắc nhọn như làn gió mỏng quét ngang, chém rách làn mưa đang vần vũ. Hỡi các người. Một lũ người man rợ, lũ sát nhân. Vì sao đất nước này bao năm phải sống trong khổ ải, tăm tối, bị cô độc tận cùng giữa đại dương nhân loại. Suốt cuộc đời, các người đã làm được gì? Đã cho ai được cái gì?. Hay các người chỉ biết cướp đoạt tất cả…???



Cơn sốt khiến người hắn nóng như có lửa. Nhưng trong người lại lạnh run. Hắn chập chờn nửa thức nửa ngủ. Thấy cậu đang ngồi chênh chếch bên đầu hắn. Bóng ông in trên vách lá thành một khối đen thẫm như tảng đá đầu nương. Thi thoảng khối đen chập chờn động đậy bởi ánh lửa bập bùng. Cậu đã già lắm rồi. Cái lưng đã còng. Làn da cậu mốc lên, nhăn nheo và xám như gỗ mun rừng. Hắn nhớ cái ngày cậu dạy hắn học chữ. Cái thứ chữ không giống như chữ bây giờ. Hắn kiên quyết không học. Hễ cứ cầm cây cọ là hắn cố tình vẽ những nét loằng ngoằng trên mặt giấy gió. Và cậu hắn lại giơ chiếc thước gỗ lim đập tới tấp. Và mãi mãi, hắn sẽ không thể quên những điều như thế. Nhưng người ta khuyên hắn phải cố quên, cố từ bỏ nỗi thù hận đã gieo vào bộ óc non nớt của hắn. Khiến tâm địa hắn trở nên đen tối và hoang dã… “Đã mấy mươi năm rồi…” Tiếng ông cậu thì thầm. “Bỏ đi cháu ạ. Đâu chỉ có thày cháu, u cháu lầm lẫn. Đã có tới một nửa trái đất cũng lầm lẫn như thế kia mà. Hãy quên đi, bỏ đi cho nhẹ lòng…”. Hắn tự nhủ. Quên ư, làm sao để quên. Thế còn cuộc đời hắn thì sao? Không lẽ hắn phải tự quên chính hắn đi sao? Rồi còn biết bao những số phận tang thương kia nữa. Họ có quên được không?. Biết đến bao giờ sự hận thù chia rẽ, u mê kia mới được giải thoát?. Đến bao giờ con người với con người được là bạn của nhau. Đến bao giờ cái gianh giới “giai cấp” mới được gỡ bỏ?. Sự thù hận như một thứ vi trùng cấy vào những bọc máu chất phác đơn sơ kia, từ mấy chục năm qua đã tạo nên vùng dịch. Cần một phương thuốc hữu hiệu để chữa trị. Để cho lòng người được thảnh thơi, được an nhiên mà sống. Hỡi ôi. Một khi mọi sự được minh bạch, thì biết bao nhiêu thân xác đã thối rữa, bao thế hệ đã biến mất, và hệ lụy của nó là vô cùng. Làm sao để tin tưởng, để tôn trọng nếu lịch sử không được ghi chép một cách trung thực. Nếu như lịch sử cũng giống như cái thùng rác để người ta tìm cách phi tang quá khứ tăm tối mà họ từng gieo lên đầu dân tộc. Nếu như tương lai chỉ là căn nhà bê tông được xây trên vũng bùn lầy của sự dối trá…?. Nếu không, tất cả chỉ là ngụy biện, vô nghĩa…

Hắn tỉnh dậy vào gần trưa hôm sau. Ngôi nhà mái lá lụp xụp tĩnh lặng lảnh khuất dưới chân núi chênh vênh. Định thần một lúc lâu, hắn mới nhận ra từng đồ vật trong ngôi nhà của cậu. Cậu tìm thấy hắn sau trận mưa chập tối hôm qua, lúc đang nằm xấp mặt trên mộ u hắn. Ông kêu con cháu ra cõng hắn về. Hối mọi người đốt lửa, thay quần áo, đổ thuốc cho hắn. Hắn sốt mê man cả đêm. Đến sáng mới chầm chậm thiếp đi.

Hắn nằm ngửa trên chiếc chiếu cáu bẩn dưới sàn nhà, đôi mắt ngơ ngác. Chiếc bàn thờ làm bằng tấm ván mỏng thô ráp, treo trên vách bằng hai sợi dây thép đã trở nên cũ kĩ và cô độc. Hàng bát hương cái thấp cái cao vẫn còn nghi ngút khói. Làn khói bệch bạc quấn quýt bao quanh. Tấm ảnh mẹ hắn ố vàng bong tróc vì thời gian. Đầu óc hắn trống rỗng. Tâm trí hắn lang thang nơi cùng trời cuối đất. Hắn lẫn lộn giữa thực tại và kí ức. Ừ, mà sao kí ức lại xa lạ chừng ấy?. U ơi u. Giờ u ở nơi đâu… Nghe người ta bảo u đấu tố ông nội con hãm hiếp u. Ông nội con già cả như thế thì cưỡng hiếp u hồi nào chứ?. Cớ sao…!?

Buổi sáng, cả nhà cậu hắn đều lên rẫy… Hắn lặng lẽ khoác túi tìm ra đường cái, đón xe tốc hành xuôi về nam. Hắn chưa biết phải đi đâu. Nhưng một ý nghĩ luôn thôi thúc trong đầu hắn. Khiến hắn phải dời xa chốn này. Đã vào cuối hè. Ánh nắng có phần dịu hơn. Nhưng không khí oi nồng như vẫn cố giữ chặt lấy cỏ cây và con người xứ núi. Hắn ngoái cổ nhìn lại căn nhà lá loi thoi kẹp giữa hẻm núi chênh vênh một lần cuối cùng. Cảm nhận nỗi cơ đơn, lạc lõng của nó trước thiên nhiên hùng vĩ. Hắn xốc lại chiếc túi trên vai, rồi cắm cúi bước đi…

(Chuyện có sử dụng tư liệu của một người bạn đã mất. Xin chân thành cảm ơn).

Quê hương- Tháng 7/2008

Không có nhận xét nào: