Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Số 310-2014 - Đố thằng nào, con nào chọn đúng đấy?

TRÒ CHƠI TRỜI CHO…!?

Ông hàng xóm vừa đi chơi “chọn giá đúng” về. Gã sai thằng con trai út sang mời nhậu. Rượu ngon chít qua mấy lượt. Lão mới bảo: Bữa rồi nghe bà nhà tôi bảo thấy ông trên TV.

Hả… Bả thấy gì?

Là thấy ông đang… chọn giá cho sản phẩm gì đó.

Hả… Ông trúng rồi đó nha. Bà nhà ông chăm coi TV quá ha. Ông biết không. Cả đời tôi gắn với cái TV. Nên lúc nào cũng nhận được đầy đủ chủ trương đường lối chỉ đạo của trên. Không có nó mình thành… “u mê muôn năm” đó ông ơi.

Ừa… Thế ông đã lập bàn thờ "chủ nghĩa TV" chưa?.

Hớ hớ hớ... Cái ông này chỉ hay... mách qué. Hớ hớ hớ... Ông bảo. Mình tuy chủ tịch hội cựu chiến binh xã, nhưng văn hóa lớp 3 từ hồi… “cách mạng”. Giờ đọc chữ còn đánh vần bỏ mẹ ra mà vẫn có đọc đúng được đâu. Bộ không coi TV thì coi cái gì?. Tôi thấy cái TV nó văn minh lắm. Nhờ coi TV cả chục năm nay, mà bà xã nhà tôi mới khoái cái món “Chọn giá đúng” đấy chớ.

Mà này, Ông cả đời không đi chợ. không đi mua cái gì bao giờ. Ông biết gì mà đi “chọn giá đúng” chớ?. 

Ầy… để tôi giảng giải cho ông nghe. Là bả nhà tôi đi đăng kí hồi nào đâu có hay. Tôi bảo: Bà thích thì đi cho nó biết. Tôi đàn ông đàn ang, đi “chọn giá” người ta lại bảo tôi là cái thứ… “chuyên đi chợ” chi đó?. Bả cười hơ hớ phán: Tôi đăng kí tên ông. Vậy ông cứ việc đi. Đã có tôi chỉ đạo hết. Thế là tôi đi, chứ bộ sợ à…?

Ừa lạ nhỉ. Càng nghe ông nói, tôi càng không hiểu là sao??

Ầy, ông không hiểu là phải. Con gái tôi nó "quen" với cái anh gì biên tập cái chương trình đó đó. Nó bảo. Bố hay mẹ lên TV phát cho nó oai. Chớ nhà quê nhà qoéo như bố mẹ, cả đời không ra đến siêu thị thì nó bị… lạc hậu quá đi mất. Bố mẹ cứ yên trí. Mọi chuyện chúng con đã lên “ma-két” sẵn, đã “đạo diễn” cả rồi. Bố cứ lên đó giả vờ diễn sao cho tự nhiên. Đằng nào thì bố cũng trúng thưởng mà… Thế là tôi lên luôn. Chớ bộ tôi sợ sao?

Vậy là ông đâu có sợ. Cái mà ông sợ là cái khác cơ?

Ông nói lạ. Chắc ăn thế tôi mới chịu lên đó chứ bộ. Mãi giờ tôi vưỡn khoai khoái cái vụ đó đó…!

Cái trò chọn giá vốn là trò chơi dành cho mấy bà nội trợ. Các bà ấy đi chợ hàng ngày mới biết cái này hay cái kia giá bao nhiêu. Ấy vậy mà tôi thấy khối người trẻ, mặt mày phương phi phì lộn cũng chường lên đó, cười thuê, vỗ tay thuê. Chắc là bị bệnh… rửng mỡ thì phải.

Ông chỉ được cái…

Cái gì?

Đời tôi cứ được lên TV là khoái rồi. Mà nếu không có cái vụ… “chỉ đạo…” đó thì làm sao tôi xơi được cái giải thưởng 30 triệu đó đâu chứ. Còn nữa... Lấy đâu tiền mà đãi ông nhậu hôm nay chớ…


Ùa nhỉ. Bỏ mẹ rồi. Hóa ra biết bao nhiêu là tiền “quảng cáo”, tiền tài trợ, được đổi sang vài cái giải thưởng quèn đã khiến bao nhiêu người vì ham hố mà tự nguyện để được “đạo diễn”. Xét ra thì cũng bởi cái chữ tham mà ra. Cứ tưởng mình là… đỉnh, còn thiên hạ chỉ là cái lũ… “dân trí thấp” hết. 

Lão giả vờ gật gù ra vẻ đã hiểu. Mịa nó. Nhậu không mất xiền mà còn được giảng giải đường lối chỉ đạo nữa… là được cả vốn lẫn lời rồi. Mịa… trên đời này có gì sướng bằng chứ!?


Không có nhận xét nào: