Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

Số 446-2016 - Tây cũng... ngọng?

CÁI… ĐỆCH.

Tổng thống Mỹ điện đàm với anh thủ xứ Vịt. Khi ngỏ lời về quan hệ bai nước trong tương lai. Anh Thủ xứ Vịt sau một hồi “trình bầy hoàn cảnh” thì buột miệng nói “Cờ lờ mờ vờ, cờ lờ vờ”

Ngài Trăm quay sang gã thứ kí hỏi: Nó nói gì vậy mày?.

Gã thư kí ngẩn mặt ra một hồi rồi khẽ lắc đầu: Dạ… em không hiểu nó nói cái gì ạ.

Ừa ha… Mày giỏi tiếng Vịt mà sao không nghe lỏm được nó là cái gì à?

Dạ có..

Có thì nói đi…!

Dạ em nghe dân xứ Vịt nó bảo rằng đó là “cái lồn mẹ vợ” nó ạ.

Đệch… Tao cầm đầu giới “Shâu – bít” Mỹ. Tao chơi toàn hàng ngon. Mẹ vợ nó già cóc đế. Điện nước làm éo gì còn mà mời tao chơi….!. Hừm…!

Thế còn…?

Dạ còn cái “Cờ lờ vờ” đó chính là “Cái lồn vợ” nó ạ…!



Ối giời… cái đệch. Vợ nó bi giờ… thuộc loại éo còn xài được mà nó còn đi mời tao nữa… Đệch… ngôn ngữ bất đồng thế này thì nguy hiểm quá. Tao đéo hiểu chúng nó nói gì. Mau truyền một thằng Vịt Kìu chánh hiệu vào đây làm trợ lỹ cho tao. Chứ kiểu “Cờ lờ…” nhiều thế này thì bố thằng tây cũng ngọng luôn. Ua, bỏ mẹ… tao lại nói sai rồi. Tao là tây chính hiệu cơ mà…!?

Số 445-2016 - CHÚNG... CƯỚP NHAU.

CHÚNG… CƯỚP NHAU.

Lặng mà coi chúng đánh nhau
Thằng chết thằng khiêng rất đượm màu (máu)
Thằng khôn trốn vội sang “giãy chết”
Thằng tham ở lại thấm đòn đau.

Tiền bạc cả đời tham nhũng được
Cất vào hầm hố, gửi nước ngoài.
Chúng đói làm sao mà nhịn được.
Phải cướp về nuôi “nhóm của mình”

Phen này ông quyết đi buôn hóm (hòm)
Thiên hạ khối đứa bỗng… quy tiên.
Cái nhà cộn sảng luôn tô vẽ.
Màu mè hoa hoét đến là… kinh.

Chỉ khổ dân ta nghe biển chết.
Biểu tình đòi sống chúng nó vu,
Phản động, không chịu theo quyền đẻng.
Thôi thì đành cứ chịu… vô tù.

Nhưng giời có mắt đâu không biết.
Hết cướp của dân, chúng cướp nhau.
Cả lũ độc, tàn theo lịch sử.
Năm nay chắc chắn chúng sẽ… tan.


15/12/2016

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

Số 444-2016 - Chạy và... chọt (tiếp theo)

Phần 2: CHỌT…!

Chế độ ta nó vậy. Cái vụ chạy chọt đã trở thành chuyện “cứ như là đúng rồi” ấy. Hễ cứ sắp đến mùa thi tuyển công chức hàng năm. Những thông tin về “đường dây chạy công chức”, truyền tai nhau tới tận từng làng quê, lối xóm. Biết là đi thi có điểm cao vẫn… trượt, bởi những quy định khó hiểu nào đó mà người thi không biết hoặc chưa hiểu... Bất cứ ai nếu muốn có công chức đều phải chạy. Đám ngu bị lừa bao năm nay. Giờ thành khôn bèn lập đường dây chạy…!!!???.. Chúng đều biết, ai có con học xong các trường, nhận tấm bằng tốt nghiệp trở về chờ xin việc thì đều phải… "chạy là cái chắc"?

Thế mới nói. Năm 2016. Làn sóng chạy công chức lan tràn. Khiến đứa cháu nằng nặc đòi mẹ phải… chạy cho nó. Và chuyện bắt đầu từ đây… Ông bạn già thở dài. Khổ cho mẹ nó. Cả đời chỉ biết làm ruộng. Vất vả quanh năm mới đủ ăn, vẫn nghèo xơ xác. Nó vẫn cố lo cho con được ăn học, cũng đạt được tấm bằng “cao đẳng mầm non”. Nên suốt đời vất vả thế, mà có dành dụm được đồng nào đâu. Thấy con đòi chạy. Vì thương con. Lại lo họ hàng làng xóm bảo là không biết lo cho con. Thế là nó đi vay khắp nơi mới đủ số tiền ứng trước. Cả trăm triệu chớ ít gì…

Vậy rồi sao?.

Hơn nửa năm trôi qua kể từ khi giao tiền. Mới vỡ lẽ rằng đã đến nhầm chỗ. Thế là cuống cuồng đi đòi lại tiền…

Thế có đòi được không?

Có… nhưng chỉ đòi được một phần. Số còn lại thì thằng đó toàn hứa rồi… không trả. Bỏ cả việc đồng áng. Đi đòi mãi mà vẫn không được… Cô nó nhiều bức xúc, bởi chỉ nghe thằng đó… hứa. Quay đi ngoảnh lại mà cũng đã gần một năm qua rồi.

À thì ra là vậy. Tôi biết. Trong một trăm thằng làm vụ này. Thì có tới chín mươi chín thằng lừa đảo. Những người dại dột bị chúng lừa mất tiền là rất phổ biến…  Lúc nãy ông nói muốn nhờ tôi một chuyện, là chuyện gì vậy.

Nhờ ông đưa lên phây-búc mấy cái giấy tờ liên quan vụ này giùm tôi.

Tưởng gì. Chuyện nhỏ. Tôi có chơi phây-búc từ nhiều năm. Cũng có khá đông bạn bè giao lưu. Tôi đưa lên đó, chắc chắn bạn bè của tôi sẽ “shar” rộng rãi ngay.

Vậy tôi nhờ ông giúp cho em tôi nhá. Nhà nó nghèo. Số tiền đó tuy không lớn. Nhưng với nó là cả một gia tài, biết bao giờ mới kiếm được. Bữa gặp tôi nó bức xúc lắm. Muốn bảo mấy người nhà nó đến tận chỗ thằng kia làm to chuyện. Tôi khuyên nó hãy bình tĩnh. Mình đi đòi tiền thì phải kiên nhẫn. Mình làm thế là tự chuốc lấy cái sai. Xông vào nhà người ta bao giờ nó mới xuất hiện. Nếu làm quá thi họ báo công an can thiệp. Mình từ cái phải, không khéo trở thành trái, thành vi phạm pháp luật hình sự, tội “gây rối trật tự công cộng”

Ông nói phải. Tôi sẽ giúp ông đưa chuyện này lên “phây-búc”.  Để cho mọi người biết rõ vụ việc. Biết rõ mặt thật của cái thằng tự nhận là cán bộ, có chức vụ hẳn hoi, mà vẫn đi lừa đảo, ăn chặn cả tiền bạc của người nghèo… Làm "dăng há" mà đéo có "dăng há". À mà tôi hỏi thêm. Ông có hình ảnh thằng đó không?

Có chứ. Đứa cháu còn ghi âm cả mấy lần giao tiền nữa.

Ua... thật là "vi rượu". Vậy thì thằng này chết chắc. Ông yên tâm đi. Thôi, ông ở đây chơi với tôi vài ngày. Tôi kiếm vài món nhậu, đặng mình tâm sự chuyện rông dài…

Ừa… Cũng lâu quá tụi mình không gặp lại. Cũng là…


Ông cứ yên tâm. Tôi hứa giúp là sẽ giúp. Mấy thằng lừa đảo như này phải trừng trị. Để nó biết thế nào là “nhân - quả”. Nói thật với ông. Cái đám quan chức bây giờ, từ trên xuống dưới có thằng nào tử tế đâu. Rặt một lũ lưu manh lừa đảo không hà… Chuyện đâu còn có đó. “Muốn nhanh thì phải từ từ”. Nghe chuyện của em ông. Tôi cũng lấy làm phiền lòng. Âu cũng là giúp ông, giúp cho xã hội bớt đi một tên quan chức lừa đảo, tráo trở... Kể cũng là một công đôi việc. Ông ạ…!


Thứ Tư, 30 tháng 11, 2016

Số 443-2016: Thi tuyển công chức ở quê tôi...

CHUYỆN… CHẠY CHỌT.

Phần 1: CHẠY…!

Lão Độc đang lúi húi pha trà. Chả là Lão vừa mua được lạng trà Thái nguyên rất ngon. Có chuông báo, Lão lật đật ra mở cổng. Thì ra là ông bạn già đến chơi. Lại nhớ ngày trước, Lão Độc cùng ổng học chung từ lớp 1, đến hết cấp III. Rồi cùng đi bộ đội, cùng đi B…!

Cơn gió nào đưa khách quý đến thăm vậy. Tôi cứ ngỡ ông đang bận rộn, lo chuyện vườn cây ao cá cơ chứ…

Thôi chưa nói chuyện đó vội. Lâu lâu nhớ bạn cũ, nên tìm đến thăm…

Thế ông đi bằng phương tiện gì?

Ồi… Tôi có xe máy. Nhưng bây giờ giả cả, mắt mũi lại kém., đi xe máy thấy không ổn. Nên đi xe buýt cho nó an toàn.

Ừa, phải vậy rồi. Lão Độc rót chén trà nóng mời bạn. Ông bạn nhấp một hớp rồi tấm tắc khen: Trà ngon…!. Chắc lúc về tôi phải mua mấy lạng để uống…

Muốn mua lúc nào chả được. Tôi biết chỗ mua. Nhưng mà này. Đã mấy năm mình không gặp. Ông ở chơi với tôi vài ngày đi. Mình hàn huyên cho nó thỏa thích. Chứ tôi giờ sống một mình trong căn nhà rộng thênh thang. Con cái đi làm ăn xa. Nghĩ cũng thấy cô đơn lắm.

Sao cái tuổi bọn mình nó cực đến thế. Tôi với ông từ trẻ đã vất vả, khốn khổ vì nghèo đói, chiến tranh. Lúc về già đều cô đơn như vậy…!. Ta có làm điều gì trái đạo lý mà phải nhận quả báo không hử ông?

Chuyện đó đâu phải tại chúng ta.

Ừa. Ông nói cũng có lý. Giời không cho ai tất cả, và cũng không lấy đi của ai tất cả. Kẻ ăn cướp tất sẽ bị kẻ khác cướp lại mà thôi. Đó là “luật nhân quả”… Dù gì thì mình cũng đã già cả rồi. Lo chi…!. Tôi đến thăm ông hôm nay, cũng có chuyện muốn nhờ ông.

Có gì phải khách sáo thế. Chuyện gì giúp được tôi sẽ cố…

Nó hoàn toàn nằm trong khả năng của ông thôi. Chuyện xoay quanh cái vụ thi công chức ý mà…

À… tưởng chuyện gì. Vụ đó thì tiêu cực đầy rẫy. Mà cũng đâu chỉ riêng ở tỉnh mình. Toàn quốc nó đều vậy. Lạ gì…'

Nhưng đây là chuyện của gia đình tôi. Ông bạn già trầm ngâm một lát rồi chậm rãi kể. Số là tôi có hai đứa cháu họ. Năm 2015 đều có thi tuyển công chức. Lúc thi xong gặp tôi. Cả hai đứa hồ hời bảo: Cháu chắc đỗ rồi ông ạ. Điểm chuẩn là 300. Hai chị em cháu đểu vượt điểm chuẩn cả…

Ừ chúc mừng hai đứa. Thế là mẹ các cháu cũng đỡ lo một phần.

Bẵng đi một tháng sau. Cả hai đứa gặp tôi đều buồn rười rượi. Vì dù có điểm cao trong bài thi mà vẫn… trượt. Mấy đứa trúng tuyển kia thì có điểm thi thấp hơn, nhưng họ vẫn trúng… Thế mới lạ. Nghe nói họ được cộng thêm điểm ưu tiên…!!!???
Ừa… Nếu là gia đình có công với đất nước, thì chuyện cộng điểm ưu tiên cũng dễ hiểu thôi.

Nhưng mà cháu tức lắm. Thi là thi. Ai cao điểm thì trúng tuyển. Họ công bố điểm chuẩn hẳn hoi. Ai vượt điểm chuẩn thì phải được xét trúng tuyển chứ. Cớ sao?

Và đây: Họ giả nhời báo chí khi bị truy vấn. Đọc mà thấy tức. Toàn bao biện, dối trá. Cái gì cũng “đúng quy trình” cả… Vậy ra cái sai thuộc lại về người bị hại rồi…!?. Có một điều lạ là: Chưa có một cuộc điều tra nào về thân thế thật của những người vừa trúng tuyển. Họ có thật sự là đối tượng được ưu tiên không?. Chỉ có giời mới biết…!

Và đây..,

antri.com.vn/giao-duc-khuyen-hoc/so-noi-vu-bac-giang-len-tieng-vu-vuot-mat-quy-dinh-tuyen-dung-20151103150009294.htm

(còn nữa)

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

Số 442-2016 -NGHIỆN

CẢ MỘT LŨ… NGHIỆN

Lão Độc từ khi về “vui thú điềng viên” , thường hay tụ họp cùng đám bạn cũ. Ai cũng đã ngoài “60 mùa hoa cải” cả rồi. Lúc trà dư tửu lậu. Một ông tên Tuấn… bỗng khoe: Tôi hiện là Bí thư chi bộ tổ dân phố của phường.

Ừa… Bí thơ thì sao?

Đó là một vinh dự…

Ừa… Ông có vẻ là đang rất chi là… vinh dự thật

Ổng ta tiếp: Tôi làm lãnh đạo từ hổi trong quân đội. Nay vẫn làm lãnh đạo. Các ông thấy không?. Các ông phải biết rằng…

Một ông nãy giờ ngồi im, bỗng bật ra hỏi: Vậy ngồi đây gồm toàn những lão già ngoài 60 rồi. Ông lãnh đạo ai ở đây?

Ổng ta vung tay hùng hồn: “Một ngày làm lãnh đạo., thì suốt đời vẫn là lãnh đạo…”

Vậy thì ông hãy về mà lãnh đạo cái gia đình của ông cho tốt đi. Ông có mỗi thằng con trai. Nó nghiện ma túy. Nó bán nhà ông từ lúc nào mà ông không biết. Và từ đó, ông lại bán nhà tới mấy lần. Từ phố chợ đông vui nhộn nhịp, có thể kiếm tiền dễ như chơi mỗi ngày. Ông chui vào ở tận ngõ sâu…

Ừa… thì… thì đó là chuyện riêng gia đình tôi. Có can cớ gì đến ai đâu…?

Nó có đấy chứ. Bọn tàu nó bẩu: “Tiên trị gia, hậu trị quốc”. Ông thì đến “gia” còn chả lãnh đạo được thì “quốc” làm sao mà lãnh đạo?

Nhưng tôi vẫn suốt đời làm lãnh đạo. Vì tôi yêu đảng. Yêu điên cuồng, Yêu không giới hạn. Tôi nghiện hai chữ “cộn sảng”

Ối chời… Đúng là cả lũ nghiện bẩm sinh. “Nghiện đúng quy trình. Nghiện theo chỉ đạo”. Có câu “Đừng nghe Ka ve kể chuyện. Đừng nghe thằng nghiện trình bày”. Con nghiện ma túy. Bố nghiện “cộng sảng”. Thật là cả một lũ cùng nghiện… Thế mà đòi “suốt đời lãnh đạo”. Hơ hơ…!…!. 

Cả đám đồng thành: Ùa… quả vậy…!!!???. 

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

Số 441 - 2016 - Thối quá đéo chịu được...!

Truyện ngắn

CÁI XÁC KHÔNG BAO GIỜ BIẾT… THỐI

Bản Tó náo loạn nghe tin Thành Hoàng băng hà. Con cháu chắt chút chít đi làm ăn xa được thông báo, đều tức tốc khẩn trương trở về, đặng nghe... Thánh phán. Theo tục của làng. Thành Hoàng là người cõi trên. Nên phải được xây lăng mộ hoành tráng, đặng con cháu đời sau đến “tổ chức thăm viếng” và được… thành kính ngưỡng mộ một vĩ nhơn tới… muôn đời.

Ngày thứ 5, cháu chắt chút chít đã tề tựu đông đủ. Lễ tang cấp nhà nước được ban ra. Ngài tổng bí đọc điếu văn. Tiếp tới ngài đọc di chúc với giọng đọc rất thành kính trang trọng… Cả làng từ kẻ già người trẻ đều khóc nức nở, mặc dù bố mẹ của họ không có ai vừa chết. Trời thì đổ mưa tầm tã. Có một nhà thơ gạo cội còn viết bài thơ nổi tiếng khắp nước. Có câu rằng “Đời tuôn nước mắt trời tuôn mưa…!!!???”

Thế là thi hài của Thành hoàng đành phải để trong lăng mộ. Theo chỉ đạo của trên. Ngài đã “Cạ cuộc đời vì nược vì dân”. Nên thi hài của ngài sẽ không được chôn cất theo truyền thống. Các bô lão tuyên bố: “Thành Hoàng là vĩ nhơn, là…XYZ gì đó”. Và toàn làng phải “học tập và làm việc theo tư tưởng và đạo đức của… Thành Hoàng”. (Cuộc học tập đã hơn 40 năm mà chả đứa đéo nào nó chịu học…!)

Bỗng  một ngày, có thằng cháu vượt biên năm 1975,  mò về quê thăm quê. Nó từng hàng năm gửi tiền đô về xây dựng đất nước (theo nghị quyết 36 của Thành Hoàng). Thế là trưởng làng tung hô dữ dội. Nào là “Vịt Kìu iu nác”. Nào là “khúc ruột ngàn rặm”. Thế là hàng năm. Tiền đô hơn 10 tỷ liên tục gửi về, mỗi năm một tăng… đặng nuôi một bọn báo cô, chỉ biết phá, không hề biết xây…!!!???. Nó còn bẩu: Đó là một hành động thể hiện lòng iu nước. Nó góp sức để xây dựng đất nước...!!!???. Đèo mẹ. "Ngu mà vẫn cố tỏ ra nguy hỉm"...!?

Một ngày…  cả làng bỗng bất ngờ. Không biết tại sao từ làng trên xóm dưới tràn ngập mùi thối. Mỗi ngày một thối thêm. Càng ngày càng thối quá không chịu được. Trưởng làng bèn phái đám “dân vệ” đi điều tra. Thì ra, mùi thối xuất phát từ cái lăng của Thành Hoàng.

Dân chúng đổ xô đến chất vấn trưởng làng chuyện… “ này kia kia nọ”… Trưởng làng chả biết giả nhời sao bèn tính bài cùn, phất tay áo lui vào trong.

Cả làng họp lại, ra nghị quyết. Nếu xác Thành Hoàng không được chôn. Thì nguy cơ xảy ra ô nhiễm môi trường tới cả làng, cả xã, cả huyện, cả nước, cả biển miền Trung xứ Việt Nam ta chứ chả chơi. Bởi vậy… Trưởng làng lại một lần nữa phất tay áo, rồi lui vào trong trong, dứt khoát không chịu giả nhời…

Dân chúng kháo nhau: Địt mẹ cái gã trưởng làng này nhá. Xác chết mà không chôn để phơi ở đó. Dù có ướp “phoóc môn Tàu” thì rồi cái thối cũng chỉ ủ bên trong được một thời gian. Đến bây giờ đã thối ra ngoài tới hàng tỉnh, tới toàn quốc, rồi toàn thế giới rồi. Thì có “phảy áo không thèm giả nhời” như lão Tổng thì cũng đã quá muộn. Thôi thì… Làng ta cứ… tự xử đi thôi. Chứ “cái giáo lý Ma –Le” do Thành Hoàng mang từ Liên Sô, Tàu Cộng về, giờ đã thối đến thế thì làm sao mà chịu nổi. Không lẽ lại theo bọn phản động, bọn ăn bơ thừa sữa cặn của lũ “tư bản giãy chết”, liều thân vượt biên tất ráo cả một lần nữa sao…!?

Lập tức một đám “Dư luận viên” được chỉ đạo từ “Bộ chăn trâu (BCT)” tổ chức một cuộc biểu tình rầm rộ phản đối quyết định của dân Bản Tó… Nhưng thối quá ai mà chịu được. Đợi thêm mấy ngày nữa thì cả làng đành kéo cả nhà đi di tản như năm 1975 chắc. Trong nhiều ngày làng xóm trống trơn. Chó đói quá nên đi cắn càn. Bọn dư luận viên bị cắn, nhiều thằng sau đó lên cơn dại cứ suốt ngày chửi bới linh tinh. Rốt cuộc chẳng có ai không ngửi thấy thối. Thực tế thì khắp nước đều thối, cả thế giới cũng thấy thối quá, đéo thằng nào muốn chơi với bọn… Bản Tó nữa.

Thành ra… cái gì cũng thế… Thành Hoàng thì cũng chỉ là… Thành Hoàng thôi. Ông ta cũng chỉ là con người. Ổng cũng có con cu. Mà mỗi khi cứng lên thì ổng cũng phải tìm chỗ để… chọc. Cho dù thời “kách mệnh” khó khăn. Thôi thì méo mó có hơn không.  Bạ đâu ổng chọc đó. Nếu nhỡ có cho ra sản phẩm, thì ông xử lý sau. Miễn là giữ được cái danh “Cha rà dân toọc” là được roài. Thôi thì….!


Hậu quả thì dù có tuyên truyền đến đâu thì ổng cũng chỉ là cái thứ “Thành Hoàng tự tô vẽ thành thánh”. Còn cái gã trưởng làng, vốn chỉ là loại Giáo Làng tầm thường thôi… Có gì phải xoắn… Phải hông bè bạn của Lão Đồ.

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2016

Số 440-2016 - Chuyện thật 100% mà cứ như là ... bịa!!!???

“NHIỆM VỤ CHÍNH TRỊ”
(Chuyện thật 100% mà cứ như… bịa?)

Thấy vợ đi dạy về muộn. Anh chồng bức xúc: Cô đi đâu mà tới 11 giờ đêm mới vác mặt về hử.

Em đi công tác theo chỉ đạo của trên chứ đi đâu.

Địt mẹ, trên nào?

Là... trên PGD chứ trên nào.

Hả... Chúng nó chỉ đạo cô đi tiếp khách trong quán Karaoke chứ gì?. Báo chí đang làm ầm cả lên kìa... Cô có biết không?

Có gì mà rộn lên thế. Cô vợ gật gù: "Mà cũng công nhận. Mấy sép trung ương về trông già mõm mà móc lồn nhanh như chớp. Nó cho cả ba ngón tay vào nó ngoáy lung tung. Ôi... rát quá đi...".

Nhưng đây là "nhiệm vụ chính trị" đấy. Em là đảng viên phải chấp hành chỉ đạo chứ. "Nhiệm vụ chính trị" cơ mà. Em đâu dám từ chối. Mất việc thì lấy cứt mà đổ vào mồm à...!?

                                                      
                                 (Mẹ nó, rát như phải bỏng. đành "cởi mở" ra cho nó thoáng)

Ô die...!?. Quá đúng. Đéo cãi vào đâu được...!. Cả "Hệ thồng chính trị" bao trùm giăng giăng tầng tầng lớp lớp. Chống chúng nó có mà... tự sát à...!?

Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2016

Số 439-2016 - CHUYỆN CỦA NGÀI DIÊM.

ĐÚNG QUY TRÌNH… !

Diêm vương trốn vợ đi chịch gái đẹp, chưn dài. Ngài luôn tự hào và phấn khích bới quả trym dài 20 cm, to cỡ… đèn pin Tàu, đang thúc mạnh chưa từng có. Em gái rên như vỡ làng. Nước bắn tứ tung như… mưa. Khiến ngài lúc nào cũng trên đà 200/vòng phút, và không thể dừng…

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đẻng giao. Ngài lăn đùng ra chiếu nằm thở.

Bỗng có tiếng gõ cửa 2 … rồi 1. Ngài quát: Có chiện rì?

Dạ thưa ngài Diêm. Bữa nay ngài bận rộn rồi ạ.

Chiện rì nói mao?

Dạ… có tới 3 thằng tới… “nhập viện” ạ?

Hả… 3 thằng lận. Bộ trên dương trần chúng nó hết muốn sống rồi sao?

Dạ… không phải ạ. Mời ngài ra công đường ạ

Em ạ… em tuy hơi già mà sao bím thì múp, mà lại khít thế… Điện nước lại dồi dào nữa. Anh thích. Em cứ ở lại đây để anh giải quyết xong công vụ cái, anh lại cày tiếp nha.

Dạ

Có giề.

Dạ thưa ngài. Vừa có 3 thằng trình diện ạ

Địt mẹ chúng nó. Tao là Diêm Vương. Chuyện dương trần cái gì Trời biết là tao cũng nắm trong lòng bàn tay. Gọi chúng nó vào…ư

Dạ

Mày tên gì: Dạ con tên Cường ạ.

Đọc rõ họ tên

Dạ, họ Phạm Duy ạ

Mày tại sao chết.

Dạ… con bỗng dung bị bắn chết ạ…

Mày nói thế thì tao biết thế. Chứ dương gian của chúng mày tao thuộc như lòng bàn tay. Âm binh của tao có mặt khắp nơi. Cái gì tao cũng biết. Hỉu chưa?

Dạ con hỉu ạ.

Mày mần chức rì?

Dạ, con là bí thơ xứ Yên ạ.

Mày ngồi vào cái cục đá bên kia. Thằng tiếp theo

Dạ con tên Tuấn ạ.

Cả họ lẫn tên

Dạ con… Ngô Ngọc ạ.

Tại sao mày chết?

Dạ con cũng bị bắn chết như đại ca con đấy ạ.

Vậy mày ngồi bên cạnh đại ca mày đi. Chắc lúc ở trên dương trần, mày cung cúc tận tụy phục vụ đại ca mày lắm.

Dạ… ngài đoán như thần. Con chính là kẻ đó ạ.

Diêm vương quát. Thủ phạm  đâu?

Dạ có con ạ.

Mày tên gì?

Dạ con tên Minh. Đang giữ chức Vua Rừng ạ.

À… thì ra là mày. Mày phá rừng, Mày bán gỗ. Mày có chia chác đầy đủ cho mấy thằng kia không?

Dạ, luôn đầy đủ ạ. Dịp lễ tết còn có phong bì rất nặng đấy ạ. Toàn đô không…! 

Sao bỗng dung 2 thằng kia nó đồng loạt đổ tội là mày bắn chúng nó

Dạ, con có bắn đâu ạ. Khẩu súng con được cấp vẫn đang đeo bên sườn đây ạ. Nhưng con chưa có bắn phát nào đâu ạ?

Ừa… tao tạm tin mày. Dưng mờ

Bí thơ xứ Yên vội lên tiếng. Dạ thưa ngài Diêm. Chính thằng đó bắn con 3 phát vào đầu, vào tim. Nhưng con vẫn chưa biết tại sao ở phòng con lại có tới 4 vỏ đạn ạ.

Mày không phải trình  bầy nhiều. Tao biết cả rồi…

Thằng đệ của bí thơ, lết ra kêu van: Dạ, con đau đớn lắm. Đại ca con giàu gấp trăm lần con. Chứ con thân làm đệ, con được chia mấy hạt ạ. Hu hu hu…. Con chỉ giàu bằng 1 phần mười đại ca con thôi ạ.

Tao hỏi. Lương chúng mày hơn 10 triệu/ tháng. Sao chúng mày giàu thế.?

Dạ Ngài hỏi con thì con biết hỏi ai. Ngài nọc cổ thằng đảng trưởng của con ra mà hỏi. Có khi nó biết ạ…

Thơ kí đâu. Tao vừa cho xây xong tòa ngục thứ 19 rộng tới 10 ngàn héc ta. Ngục nài tao xây chỉ để giam giữ  bọn điêu ngoa thôi. Mày cho ba thằng mới này vào giam chúng với đám đồng chí của chúng nó luôn thể.

Dạ…

Diêm Vương vừa đi vừa chửi đổng. Địt mạ nó… Đúng là CS thật.  Đến lúc chết vẫn còn cố điêu ngoa, dối trá. Lại cứ tưởng ông đây không biết gì. Lúc Ngọc Hoàng đưa danh sách chúng nó đều có kèm theo lí lịch cụ thể. CMT và cả sổ hộ khẩu nữa… Mọi thứ đều rất rõ. Địt mẹ bọn CS nhá. Chết đến đít vẫn dối trá lừa đảo.  Cái gì nó cũng bảo “đúng quy trình”. Chết cũng đúng quy trình… Vậy thôi. Ngài lắc đầu rồi đi vào trong. Con Ka Ve vẫn đang nằm ngửa, dạng chân hết cỡ, đợi ngài…!. Ngài Diêm hồ hởi choàng tay ôm con Ka-Ve vào lòng nựng nịu:

Đậu mạ bọn chúng nó chớ. Chỉ có em đây mới là chân thật thôi. Thế mà bọn trên dương trần nó lại bảo những đứa như em là "phò". Đúng là lũ... đại ngu.

Thứ Tư, 29 tháng 6, 2016

Số 438-2016 - CÔNG BỐ- tin mới đơi

MÈO GIẤU CỨT

Các cụ ta xưa có câu “Giấu như mèo giấu cứt”. Mà quả thật. Loài mèo ỉa xong bao giờ cũng bới đất để cố giấu cứt. Cũng bởi mèo là giống máu lạnh. Nên cứt nó quá thối. Để bảo đảm vệ sinh môi trường và bí mật quốc gia của nền văn minh XHCN vô cùng vĩ đại, nên cần phải giấu cứt. Tuy nhiên dù có giấu kiểu gì thì mùi cứt mèo vẫn cứ nồng nàn trong không khí, không thể che đậy nổi. Không những thối trong nước (do được bao che, bưng bít, cấm báo chí đăng bài…). Nó còn thối ra đến tận xứ Đài. Thế là bọn Đài nó kêu toáng lên. Nó làm mình làm mẩy. Nó tố cáo. Nó bắt bọn chủ cứt phải nhận tội, phải bồi thường… này kia kia nọ…

Thế là tại xứ Vịt ta, cực chẳng đã đành đánh tiếng rằng... sẽ công bố, sau tới hơn 2 tháng bới đất lấp cứt mèo… Chứ cứ để cho bọn Đài nó tung sự thật ra cho cả thế giới nó biết, thì có mà mặt cứt à. Có mà đeo mo vào mặt. Và cái bi tín của đẻng ta xưa giờ vưỡn giấu dưới lớp đất mỏng kia càng thối um lên gấp bội. Mau mau mà chữa cháy thôi.


Tại sao giờ mới vội công khai "cứt mèo giấu ở đâu…". Nhưng tin rằng với kịch bản hiện nay dù có “công” thì vẫn không thể “bố” được. Họ đang cố tìm cách để xí xóa, làm nhẹ sự việc. Những thằng đ/c mau mồm mau miệng, tâng công với đẻng, xui dân tắm biển ăn cá chết còn nghĩ cách chối tội, đổ thừa... chứ. Bởi sự thật được minh bạch thì thằng đ/c nào phải chịu tội đây. “Kỉ luật hết thì lấy ai làm việc” nữa chứ?. Phỏng ạ…!?

Ngoài mùi cứt mèo thối hoắc ra còn thêm cả mùi... rắm xịt nữa. Góp thêm cho nó nồng nàn mùi XHCN nha.

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Số 437 - 2016 - Câu chiệng cúi từng mới đơi...!

ĐỐI THOẠI… NÔI BỘ VÀ… TỎA SÁNG!

Anh Đại hồ hởi bước vào nhà. Quăng tạch cái ca táp nhãn hiệu Mỹ Quốc xịn lên bàn. Số là qua hai khóa mần tổng bí. Anh bị nhiễm thói xài đồ… Mỹ của thằng 3X. Anh thong thả ngả người tựa vào lưng ghế bộ sô-fa đắt tiền nhãn hiệu… đéo gì đó, mà thằng Fùng mang biếu dạo nó được anh cho xuất ngoại… chữa bệnh. Nghe nó bẩu mua tận bên  Li-by-a, nhờ chuyên cơ ngoại rao chuyển về, cũng gian khổ lắm mới đặng… Ừa… Dù nó có nhợn đến đâu, thì ít ra nó cũng có tí lòng thành. Mình cũng phải nâng đỡ nó chút xíu chớ… Đúng là của lạ có khác. Ngồi sướng tê cả mông, mát rượi cả trym…!

Chị tổng đon đả: Anh hôm nay có gì vui mà vẻ mặt hơn hớn thế kia. Hay là…?

Em chỉ được cái là… Hơn mười năm nay anh liệt vào dạng “Trym đang sun” nên có ngó ngoáy gì được đâu.

Em thì vụ đó cách nay 20 năm rồi. Lò nướng khô như ngói. Bi giờ có nướng cả ngói cũng … ròn luôn, khỏi cần bột chiên ròn. Dưng mờ…

Mờ gì…

Em hiện là vợ anh. Là người đang nắm bản quyền. Có gì anh phải khai thật ra…!

Anh Đại xua tay: Có gì đâu…!

Nhưng cớ sao anh… giấu…!

Có gì đâu mà giấu chớ. Số là hôm nay anh thấy vui vì đại sự đã thành công. Em nhớ không. Sau vụ ĐH XII anh đánh tan bọn phản đảng “3X”… âm mưu lũng đoạn triều chính. Anh bi giờ đang truy diệt tận gốc đám tàn quân…

Anh chả nói em cũng biết. Dưng em muốn hỏi cái khác cơ.

Cái gì?

Là cái đang… nóng hôi hổi đó.

Ừa… Là nghĩa vợ chồng. Bao năm em chuyên tâm nhận phong bì… Của cải nhà ta giờ có khi to gấp mấy lần nhà thằng 3X. Làm quan đến chức tổng,  mà không biết làm giàu thì có mà thành… Lú thật à?. Nhưng mà phải hết sức… tế nhị đó nha. “Cấm ngoại thủy không ai được biết…!!!???”

Em không nói tới… cái đó. Nhân danh vợ Tổng Bí. Em hoàn toàn có quyền… “phẩn biện”. Trước tiên em hỏi…cái vụ cá chết…!?

Em hỏi bí anh rồi. Đây chỉ là chiêu do bên anh Tập ra tay… Ai không biết ảnh sai thằng Fo-Mo-sờ nó xả chất độc ra nhằm đầu độc biển nước mình. Dưng mờ…!

Mờ sao?

Đây chỉ là đòn dứ thôi. Anh mà ngu, anh nổ to phát. Là anh Tập có cớ ảnh… “dạy bài học” cho anh ngay… Hơn nữa thằng Fùng Nhợn nó chả nói rõ rằng: “Căm thù TQ là nguy hiểm cho dân tộc…” đó sao?

Ừa… thì ra là anh Tập cao tay… Thế còn cái vụ Su30K… thì sao.

Gì chứ… Với vợ anh mí nói nha. Đây là chuyện trong nhà em phải kín đó. Sau cái vụ Fo-Mo-Sa anh hỉu ngay ý đồ gây sự của anh Tập. Nên anh chủ động bày ra vụ Su30 đó. Em hiểu không?

Không hiểu.

Là anh chỉ đạo thằng Fùng Nhợn điều một con Su ra biển. Tuyên bố là huấn luyện. Thực ra là trinh sát, coi bên anh Tập chơi kiểu gì cho biết!?. Ai dè…!

Dè sao?

Ai dè… ảnh chơi thiệt… Thằng Khởi nó chỉ là hạng tép riu. Chết vì được đưa ra mần “vật thí nghiệm” . Nó hoàn thành nhiệm vụ rồi. 50 triệu đô (giá con Su) nướng theo nó chỉ là một phép thử. Anh sẽ có cớ để nói chuyện với bên anh Tập…

Nhưng rõ ràng là nó theo chỉ đạo của anh. Nó bay sang vùng cấm địa do đẻng của anh kí với bên anh Tập. Anh Tập ra lệnh bắn là… phải rồi. Có gì phải … xoắn…?

Anh đâu có xoắn. Hy sinh mấy thằng lính quèn cỡ thượng tá như thằng Khời thì… có đáng gì. Dưng mờ ngay lập tức. Anh anh chỉ đạo thằng Vịnh nó mời bên “tàu lạ” vào… thăm cảng Cam Sành rồi đấy thôi…!

Công nhận anh cao chiêu…!

Không cao chiêu sao làm tới tổng bí. Anh Tập bi giờ đang vãi cả… đái. Vài ngày nữa, khi tòa Quốc Tế tuyên anh ý phi pháp do vụ kiện của thằng Fi. Ảnh đang đối diện với lệnh trừng phạt của phần còn lại của thế giới đó…!. Vụ xả độc chỉ là chiêu ảnh gấp rút hoàn thành kế hoạch “Chuyện Đã Rồi” trên Biển Đông đặng… Nếu anh trúng kế của ảnh. Lập tức ảnh kiếm cớ “dạy cho ta bài học” ngay. Anh mà trúng kế lần 2 thì anh thành… Lú thật sao?. Bởi dzậy… Anh tương kế tịu kế. Một mặt, anh hi sinh vài thằng tá tủng đặng vuốt ve anh Tập. Mặt khác anh cùng đám đệ ruột lo tính kế… Miễn là không để anh Tập có cớ… Hiểu chửa?

À… Vậy là em hiểu rồi. Thằng Khởi chỉ là vật… thí… nghiệm. Nó là con chuột bạch trong cuộc chơi “bảo tồn quyền lực”.  Ô… dzè…!

Đổi lại, anh đã “chỉ đạo quyết liệt” rồi. Một mặt là phải  vinh danh, trao tặng phần thưởng xứng đáng cho nó và vợ con nó. Được chọn mần “vật thì nghiệm” như nó vậy là… đủ rồi. Cả lò nhà nó đâu dám đòi gì hơn…

Dưng mờ…

Dưng gì?

Là cái hộp đen… Nghe bảo đám thằng Fùng Nhợn nó tìm thấy rồi…

Ồi… Thằng đó chỉ là con Nhợn thôi. Ngay lúc nó báo cáo. Anh chỉ đạo ngay phải tuyên bố là… “chưa tìm thấy” đặng… kéo dài thời gian, còn tính tiếp…!

Sao mấy ngày trước nó còn hùng hổ tuyên bố: “Không tìm ra nguyên nhân cái chết của thằng Khởi… nó xin từ chức cơ mà…!”

Em ngây thơ quá. Nó nhận chỉ đạo của anh để phát ngôn thế. Nếu vô phúc có thằng nhà báo nào đám truy cứu câu nó phát ngôn. Nó sẽ giả nhời sang sảng rằng: “Tôi ở chức Bộ trưởng như dzầy, là do đẻng phân công. Hiện đẻng vưỡn đang cái gì đó gọi là… “tin nhiệm” đó… Thằng Phan Mai Nhợi nào có mọc sừng cúng đâu có dám… cãi?

Chiêu này giống y chang chiêu của thằng 3X rồi…

Thế thằng Fùng Nhợn nó biết nói gì bi giờ?

Em công nhận. Chồng em là “cao thủ vào hàng… số dách” luôn. Tất cả đều là do anh chỉ đạo. Ấy thế mà khi xảy ra sự cố thì toàn cỡ thằng “đánh máy vi tính” nó chịu tội. Dưng mờ…!

Lại còn mờ gì nữa đây!?

Dân bi giờ đang sống trong thế kỉ “kĩ thuật số”. Mặc dù "bọn bần nông vàng vẩu ngu dốt tàn ác" vẫn còn đông… Dưng mờ xu thế đang ngày một cạn. Chắc chắn vụ tuyên truyền lừa đảo dối trá đã gần hết tác dụng… Anh có chiêu gì đặng… tiến bộ hơn không?

Hả… Sao bi giờ em mí nói. Đkm con vợ già nhá. Bố mày đang… cú dái lắm rồi đây. Tìm được… thì bố mày còn “phản biện với vợ” làm đéo gì nữa… Dưng mờ… (Ủa sao mình cũng… “dưng mờ” mãi thế…). Đcm nó. Mình vưỡn phải vuốt ve anh Tập đều đều mới được yên thân chớ. Dù phải hy sinh thêm mấy thằng thượng tá, đại tá, đến đám tướng tủng… mà để bên anh Tập ảnh ưng cái bụng thì mình cũng dám… thí luôn thể. Miễn là đẻng phải luôn luôn “nãnh đạo toàn riện triệt để” là ổn rồi.

Nè… Thế còn đất nước, dân tộc thì sao?

Em hỏi anh thì anh biết hỏi ai. Mọi chuyện “muốn nhanh thì cứ phải là… từ từ…”. Cứt trâu ủ lâu rồi cũng phải hóa bùn thôi. Dựa trên quan điểm chỉ đạo của giai cấp vô sản thì cái cần nhất là đẻng của anh phải cầm quyền tới… muôn năm. Quốc gia dân tộc chỉ là cái thứ… “vật thì nghiệm” thôi. Anh chả thèm quan tâm. Em hiểu chửa…!


Chó nó cũng hiểu. Chỉ có lũ các anh là… đéo hiểu thôi.


Thứ Năm, 23 tháng 6, 2016

Số 436-2016 - Phim hành động Mỹ mới nhất năm 2016...

Phim hành động Mỹ hay nhất, mới nhất tháng 6 năm 2016.

 THẢM HỌA


 Lão Đồ đang ngủ, bỗng giật mình tỉnh dậy. Mới ba giờ sáng…!. Người già như Lão ngủ chả được mấy giấc, thường thức giữa đêm… Lão nghe được một tiếng nổ lớn vang vang dậy đất… Vội ngó qua cửa. Khắp phố, lửa chớp nhoang nhoáng… Lão vội lần vào giường tìm chiếc đèn pin nạp điện của Tàu mua từ lâu… Bật lên thấy khắp nơi tối om. Bật TV không phát kênh nào cả…


Ùm… ùm… Hàng chục tiếng nổ liên tiếp. Căn nhà ốm yếu của Lão run lên bần bật. Không khí ùa vào sặc mùi khó chịu… Lão vội vớ con dao quắm mua ở Sa-Pa hồi trước. Nép mình đặng cố thủ trong nhà…


Bốn giờ sáng nghe bạn gái điện hỏi:


Anh có sao không?


 Anh không sao!  Trên em thế nào?


 Trên em vùng núi hẻo lánh nên không có gì… Tại nghe nổ nhiều quá nên em lo… Anh không sao là em yên tâm rồi…!. Mất sóng…!


Lão vội ra khỏi nhà mua hai thùng mì ăn lền mang về. Phóng xe máy ra mua 10 lít xăng và đổ đầy bình… Quay về nhà thì tiếng nổ lại vang khắp nơi. Thành phố Bắc Giang nơi Lão sống tràn đầy khói bụi và tiếng nổ vẫn liên tiếp… Trên trời tiếng máy bay phản lực gầm rú điên lọan. Chẳng biết máy bay ta hay địch… Loa phường ngày nào cũng sang sảng giao giảng thông tin chỉ đạo xuyên suốt của đảng, giờ bỗng… im bặt. Lão quơ vội tí tiền lương hưu còm, cùng mấy thứ vừa sắm được lên xe máy thẳng đường… về quê.


 Quê Lão vốn miền núi phía tây bắc. Anh em nhà Lão chả còn mấy người… Nhưng kinh nghiệm chục năm lính tráng thời chống Mỹ. Lão nghĩ cứ lao vào rừng chắc sẽ… an toàn. Dù sao thì vào được rừng, dù có phải ăn lá rừng thì cũng còn có con đường sống.


 Lại có sóng… Cô bạn gái điện bảo: Trên em gần sân bay Kép. Hiện đang ngập trời khói lửa… Lão bảo: Có cần anh lên đón em không… Tiếng nổ chát chúa. Điện thoại im bặt


May mắn Lão về đến quê an toàn. Các anh chị đang đào hầm tránh bom. Lão bảo. Bây giờ là thời chiến tranh hiện đại. Mấy cái hầm ngày chống Mỹ không còn tác dụng nữa dâu. Hãy mau chóng chuẩn bị mà sơ tán đi thì hơn…! Ông anh út nhìn lại cơ ngơi mấy chục năm gầy dựng, lắc đầu ngán ngẩm. Chị vợ giục: Anh nhanh lên kẻo… Lão vừa đến nơi,


Ẩnh hỏi: Thế con chú đâu?


Con em… Quả thật Lão không thể trả lời câu hỏi của ông anh. Nhớ hồi anh trưởng còn sống. Ảnh mần tới chức đại tá, trưởng ban an ninh không quân . Mọi chuyên trong nhà ảnh lo hết…. Ảnh dặn: Nếu xảy ra bom đạn, mạnh ai người ấy lo mà cứu lấy thân. Không thể trông đợi ai đâu…!!!. Mà lúc ảnh chết, cả nhà không ai biết ảnh chết ra sao?…


Lão chả biết giả nhời anh út sao được. Lão khẽ khàng: Chiến tranh đến rồi. Em sẽ đi tránh. Anh chị cũng đi thôi.


 Ảnh nói: Tao xưa giờ làm bí thư xã này mấy khóa. Làm gì phải đi đâu chứ.


 Vậy thì em đi đây…


 Ừ… Chú mày bấy nay theo bọn phản động nó xúi giục, mới sợ. Chứ anh đây… Ảnh ngưng lời nhìn tên lửa TQ bắn loạn trời. Ảnh hạ giọng: Tao 40 năm tuổi đảng, không lẽ theo thằng ngoài đảng như chú…!. Tao quyết theo đảng của tao đến cùng… Chết nhát như chú mày là loại phản động… Tao không thèm quan tâm.


 ***


Ba tháng sau… Chiến tranh thế giới nổ ra. VN “vô tình” trở thành bãi chiến trường. Các cường quốc như Anh, Mỹ, TQ, Nga Sô. Ấn… tranh nhau nhận địa bàn. Dân VN ta chết tới 90%...


 Khi tình hình tạm yên. Lão quay trở lại quê. Vừa lúc Ông anh lóp ngóp bò ra khỏi hầm. Câu đầu tiên ảnh nói: “ Chú không bao giờ tưởng tượng được đâu. Đảng của anh luôn là người lãnh đạo sáng suốt của cách mạng đất nước”. Sớm muộn gì các anh ý chắc chắn sẽ chiến đấu để “cướp chính quyền” cho mà coi…?. Cách mạng XHCN tất thắng xưa nay mà,. Chú cứ trống mắt lên mà coi đi…!


 Lão thều thào: Các anh ý giờ đang… ở đâu rồi…!?


 Mày hỏi anh thì anh biết hỏi giời hỏi đất à. Nó ở đâu thì chỉ có trời biết đất biết chớ.. Địt mẹ thằng chú . Mày ngu mãi cũng không bao giờ chịu sáng mắt ra. Đảng CS chưa bao giờ thôi “quyết thắng”, thôi “muôn năm” đâu nhá…!. Mày có biết kì bầu cử QH vừa rồi … 96% là người của đảng tao đấy.

Hiểu chưa?

 Dạ em hiểu rồi ạ. Nhưng đất nước ta, dân tộc ta đã bị chúng bán hết rồi. Anh có biết không?


 Tao đéo cần biết. Đảng của tao sẽ và đang lãnh đạo toàn diện triệt để muôn năm nhá…!


 Thế còn quốc gia dân tộc…


 Quốc gia dân tộc là cái đéo gì vậy mày…!?


 Là quốc gia dân tộc đó… 


Gần trăm năm nay theo đảng. Tao đéo bao giờ nghe đảng tao nói mấy thứ đó…Giờ phút này. Mày chỉ cần tin đảng của tao là được… Hiểu chửa?


Dạ… em xin lạy anh “9 lạy đàn bà, 7 lạy đàn ông”… Đến nước này mà các anh vưỡn… thì thôi em không còn gì để nói nữa. Em vừa đi dự đám tang đ/c phi công chết oan tên “Trần Quang Khởi” về đây… Bọn bần nông ngu dốt muôn đời vẫn chỉ là đám… bần nông ngu dốt, chuyên suy nghĩ theo lối “tư duy bầy đàn” thôi… Hết dạy nổi rồi… Ô dzè…!!!???