Thứ Tư, 30 tháng 11, 2016

Số 443-2016: Thi tuyển công chức ở quê tôi...

CHUYỆN… CHẠY CHỌT.

Phần 1: CHẠY…!

Lão Độc đang lúi húi pha trà. Chả là Lão vừa mua được lạng trà Thái nguyên rất ngon. Có chuông báo, Lão lật đật ra mở cổng. Thì ra là ông bạn già đến chơi. Lại nhớ ngày trước, Lão Độc cùng ổng học chung từ lớp 1, đến hết cấp III. Rồi cùng đi bộ đội, cùng đi B…!

Cơn gió nào đưa khách quý đến thăm vậy. Tôi cứ ngỡ ông đang bận rộn, lo chuyện vườn cây ao cá cơ chứ…

Thôi chưa nói chuyện đó vội. Lâu lâu nhớ bạn cũ, nên tìm đến thăm…

Thế ông đi bằng phương tiện gì?

Ồi… Tôi có xe máy. Nhưng bây giờ giả cả, mắt mũi lại kém., đi xe máy thấy không ổn. Nên đi xe buýt cho nó an toàn.

Ừa, phải vậy rồi. Lão Độc rót chén trà nóng mời bạn. Ông bạn nhấp một hớp rồi tấm tắc khen: Trà ngon…!. Chắc lúc về tôi phải mua mấy lạng để uống…

Muốn mua lúc nào chả được. Tôi biết chỗ mua. Nhưng mà này. Đã mấy năm mình không gặp. Ông ở chơi với tôi vài ngày đi. Mình hàn huyên cho nó thỏa thích. Chứ tôi giờ sống một mình trong căn nhà rộng thênh thang. Con cái đi làm ăn xa. Nghĩ cũng thấy cô đơn lắm.

Sao cái tuổi bọn mình nó cực đến thế. Tôi với ông từ trẻ đã vất vả, khốn khổ vì nghèo đói, chiến tranh. Lúc về già đều cô đơn như vậy…!. Ta có làm điều gì trái đạo lý mà phải nhận quả báo không hử ông?

Chuyện đó đâu phải tại chúng ta.

Ừa. Ông nói cũng có lý. Giời không cho ai tất cả, và cũng không lấy đi của ai tất cả. Kẻ ăn cướp tất sẽ bị kẻ khác cướp lại mà thôi. Đó là “luật nhân quả”… Dù gì thì mình cũng đã già cả rồi. Lo chi…!. Tôi đến thăm ông hôm nay, cũng có chuyện muốn nhờ ông.

Có gì phải khách sáo thế. Chuyện gì giúp được tôi sẽ cố…

Nó hoàn toàn nằm trong khả năng của ông thôi. Chuyện xoay quanh cái vụ thi công chức ý mà…

À… tưởng chuyện gì. Vụ đó thì tiêu cực đầy rẫy. Mà cũng đâu chỉ riêng ở tỉnh mình. Toàn quốc nó đều vậy. Lạ gì…'

Nhưng đây là chuyện của gia đình tôi. Ông bạn già trầm ngâm một lát rồi chậm rãi kể. Số là tôi có hai đứa cháu họ. Năm 2015 đều có thi tuyển công chức. Lúc thi xong gặp tôi. Cả hai đứa hồ hời bảo: Cháu chắc đỗ rồi ông ạ. Điểm chuẩn là 300. Hai chị em cháu đểu vượt điểm chuẩn cả…

Ừ chúc mừng hai đứa. Thế là mẹ các cháu cũng đỡ lo một phần.

Bẵng đi một tháng sau. Cả hai đứa gặp tôi đều buồn rười rượi. Vì dù có điểm cao trong bài thi mà vẫn… trượt. Mấy đứa trúng tuyển kia thì có điểm thi thấp hơn, nhưng họ vẫn trúng… Thế mới lạ. Nghe nói họ được cộng thêm điểm ưu tiên…!!!???
Ừa… Nếu là gia đình có công với đất nước, thì chuyện cộng điểm ưu tiên cũng dễ hiểu thôi.

Nhưng mà cháu tức lắm. Thi là thi. Ai cao điểm thì trúng tuyển. Họ công bố điểm chuẩn hẳn hoi. Ai vượt điểm chuẩn thì phải được xét trúng tuyển chứ. Cớ sao?

Và đây: Họ giả nhời báo chí khi bị truy vấn. Đọc mà thấy tức. Toàn bao biện, dối trá. Cái gì cũng “đúng quy trình” cả… Vậy ra cái sai thuộc lại về người bị hại rồi…!?. Có một điều lạ là: Chưa có một cuộc điều tra nào về thân thế thật của những người vừa trúng tuyển. Họ có thật sự là đối tượng được ưu tiên không?. Chỉ có giời mới biết…!

Và đây..,

antri.com.vn/giao-duc-khuyen-hoc/so-noi-vu-bac-giang-len-tieng-vu-vuot-mat-quy-dinh-tuyen-dung-20151103150009294.htm

(còn nữa)

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

Số 442-2016 -NGHIỆN

CẢ MỘT LŨ… NGHIỆN

Lão Độc từ khi về “vui thú điềng viên” , thường hay tụ họp cùng đám bạn cũ. Ai cũng đã ngoài “60 mùa hoa cải” cả rồi. Lúc trà dư tửu lậu. Một ông tên Tuấn… bỗng khoe: Tôi hiện là Bí thư chi bộ tổ dân phố của phường.

Ừa… Bí thơ thì sao?

Đó là một vinh dự…

Ừa… Ông có vẻ là đang rất chi là… vinh dự thật

Ổng ta tiếp: Tôi làm lãnh đạo từ hổi trong quân đội. Nay vẫn làm lãnh đạo. Các ông thấy không?. Các ông phải biết rằng…

Một ông nãy giờ ngồi im, bỗng bật ra hỏi: Vậy ngồi đây gồm toàn những lão già ngoài 60 rồi. Ông lãnh đạo ai ở đây?

Ổng ta vung tay hùng hồn: “Một ngày làm lãnh đạo., thì suốt đời vẫn là lãnh đạo…”

Vậy thì ông hãy về mà lãnh đạo cái gia đình của ông cho tốt đi. Ông có mỗi thằng con trai. Nó nghiện ma túy. Nó bán nhà ông từ lúc nào mà ông không biết. Và từ đó, ông lại bán nhà tới mấy lần. Từ phố chợ đông vui nhộn nhịp, có thể kiếm tiền dễ như chơi mỗi ngày. Ông chui vào ở tận ngõ sâu…

Ừa… thì… thì đó là chuyện riêng gia đình tôi. Có can cớ gì đến ai đâu…?

Nó có đấy chứ. Bọn tàu nó bẩu: “Tiên trị gia, hậu trị quốc”. Ông thì đến “gia” còn chả lãnh đạo được thì “quốc” làm sao mà lãnh đạo?

Nhưng tôi vẫn suốt đời làm lãnh đạo. Vì tôi yêu đảng. Yêu điên cuồng, Yêu không giới hạn. Tôi nghiện hai chữ “cộn sảng”

Ối chời… Đúng là cả lũ nghiện bẩm sinh. “Nghiện đúng quy trình. Nghiện theo chỉ đạo”. Có câu “Đừng nghe Ka ve kể chuyện. Đừng nghe thằng nghiện trình bày”. Con nghiện ma túy. Bố nghiện “cộng sảng”. Thật là cả một lũ cùng nghiện… Thế mà đòi “suốt đời lãnh đạo”. Hơ hơ…!…!. 

Cả đám đồng thành: Ùa… quả vậy…!!!???. 

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

Số 441 - 2016 - Thối quá đéo chịu được...!

Truyện ngắn

CÁI XÁC KHÔNG BAO GIỜ BIẾT… THỐI

Bản Tó náo loạn nghe tin Thành Hoàng băng hà. Con cháu chắt chút chít đi làm ăn xa được thông báo, đều tức tốc khẩn trương trở về, đặng nghe... Thánh phán. Theo tục của làng. Thành Hoàng là người cõi trên. Nên phải được xây lăng mộ hoành tráng, đặng con cháu đời sau đến “tổ chức thăm viếng” và được… thành kính ngưỡng mộ một vĩ nhơn tới… muôn đời.

Ngày thứ 5, cháu chắt chút chít đã tề tựu đông đủ. Lễ tang cấp nhà nước được ban ra. Ngài tổng bí đọc điếu văn. Tiếp tới ngài đọc di chúc với giọng đọc rất thành kính trang trọng… Cả làng từ kẻ già người trẻ đều khóc nức nở, mặc dù bố mẹ của họ không có ai vừa chết. Trời thì đổ mưa tầm tã. Có một nhà thơ gạo cội còn viết bài thơ nổi tiếng khắp nước. Có câu rằng “Đời tuôn nước mắt trời tuôn mưa…!!!???”

Thế là thi hài của Thành hoàng đành phải để trong lăng mộ. Theo chỉ đạo của trên. Ngài đã “Cạ cuộc đời vì nược vì dân”. Nên thi hài của ngài sẽ không được chôn cất theo truyền thống. Các bô lão tuyên bố: “Thành Hoàng là vĩ nhơn, là…XYZ gì đó”. Và toàn làng phải “học tập và làm việc theo tư tưởng và đạo đức của… Thành Hoàng”. (Cuộc học tập đã hơn 40 năm mà chả đứa đéo nào nó chịu học…!)

Bỗng  một ngày, có thằng cháu vượt biên năm 1975,  mò về quê thăm quê. Nó từng hàng năm gửi tiền đô về xây dựng đất nước (theo nghị quyết 36 của Thành Hoàng). Thế là trưởng làng tung hô dữ dội. Nào là “Vịt Kìu iu nác”. Nào là “khúc ruột ngàn rặm”. Thế là hàng năm. Tiền đô hơn 10 tỷ liên tục gửi về, mỗi năm một tăng… đặng nuôi một bọn báo cô, chỉ biết phá, không hề biết xây…!!!???. Nó còn bẩu: Đó là một hành động thể hiện lòng iu nước. Nó góp sức để xây dựng đất nước...!!!???. Đèo mẹ. "Ngu mà vẫn cố tỏ ra nguy hỉm"...!?

Một ngày…  cả làng bỗng bất ngờ. Không biết tại sao từ làng trên xóm dưới tràn ngập mùi thối. Mỗi ngày một thối thêm. Càng ngày càng thối quá không chịu được. Trưởng làng bèn phái đám “dân vệ” đi điều tra. Thì ra, mùi thối xuất phát từ cái lăng của Thành Hoàng.

Dân chúng đổ xô đến chất vấn trưởng làng chuyện… “ này kia kia nọ”… Trưởng làng chả biết giả nhời sao bèn tính bài cùn, phất tay áo lui vào trong.

Cả làng họp lại, ra nghị quyết. Nếu xác Thành Hoàng không được chôn. Thì nguy cơ xảy ra ô nhiễm môi trường tới cả làng, cả xã, cả huyện, cả nước, cả biển miền Trung xứ Việt Nam ta chứ chả chơi. Bởi vậy… Trưởng làng lại một lần nữa phất tay áo, rồi lui vào trong trong, dứt khoát không chịu giả nhời…

Dân chúng kháo nhau: Địt mẹ cái gã trưởng làng này nhá. Xác chết mà không chôn để phơi ở đó. Dù có ướp “phoóc môn Tàu” thì rồi cái thối cũng chỉ ủ bên trong được một thời gian. Đến bây giờ đã thối ra ngoài tới hàng tỉnh, tới toàn quốc, rồi toàn thế giới rồi. Thì có “phảy áo không thèm giả nhời” như lão Tổng thì cũng đã quá muộn. Thôi thì… Làng ta cứ… tự xử đi thôi. Chứ “cái giáo lý Ma –Le” do Thành Hoàng mang từ Liên Sô, Tàu Cộng về, giờ đã thối đến thế thì làm sao mà chịu nổi. Không lẽ lại theo bọn phản động, bọn ăn bơ thừa sữa cặn của lũ “tư bản giãy chết”, liều thân vượt biên tất ráo cả một lần nữa sao…!?

Lập tức một đám “Dư luận viên” được chỉ đạo từ “Bộ chăn trâu (BCT)” tổ chức một cuộc biểu tình rầm rộ phản đối quyết định của dân Bản Tó… Nhưng thối quá ai mà chịu được. Đợi thêm mấy ngày nữa thì cả làng đành kéo cả nhà đi di tản như năm 1975 chắc. Trong nhiều ngày làng xóm trống trơn. Chó đói quá nên đi cắn càn. Bọn dư luận viên bị cắn, nhiều thằng sau đó lên cơn dại cứ suốt ngày chửi bới linh tinh. Rốt cuộc chẳng có ai không ngửi thấy thối. Thực tế thì khắp nước đều thối, cả thế giới cũng thấy thối quá, đéo thằng nào muốn chơi với bọn… Bản Tó nữa.

Thành ra… cái gì cũng thế… Thành Hoàng thì cũng chỉ là… Thành Hoàng thôi. Ông ta cũng chỉ là con người. Ổng cũng có con cu. Mà mỗi khi cứng lên thì ổng cũng phải tìm chỗ để… chọc. Cho dù thời “kách mệnh” khó khăn. Thôi thì méo mó có hơn không.  Bạ đâu ổng chọc đó. Nếu nhỡ có cho ra sản phẩm, thì ông xử lý sau. Miễn là giữ được cái danh “Cha rà dân toọc” là được roài. Thôi thì….!


Hậu quả thì dù có tuyên truyền đến đâu thì ổng cũng chỉ là cái thứ “Thành Hoàng tự tô vẽ thành thánh”. Còn cái gã trưởng làng, vốn chỉ là loại Giáo Làng tầm thường thôi… Có gì phải xoắn… Phải hông bè bạn của Lão Đồ.

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2016

Số 440-2016 - Chuyện thật 100% mà cứ như là ... bịa!!!???

“NHIỆM VỤ CHÍNH TRỊ”
(Chuyện thật 100% mà cứ như… bịa?)

Thấy vợ đi dạy về muộn. Anh chồng bức xúc: Cô đi đâu mà tới 11 giờ đêm mới vác mặt về hử.

Em đi công tác theo chỉ đạo của trên chứ đi đâu.

Địt mẹ, trên nào?

Là... trên PGD chứ trên nào.

Hả... Chúng nó chỉ đạo cô đi tiếp khách trong quán Karaoke chứ gì?. Báo chí đang làm ầm cả lên kìa... Cô có biết không?

Có gì mà rộn lên thế. Cô vợ gật gù: "Mà cũng công nhận. Mấy sép trung ương về trông già mõm mà móc lồn nhanh như chớp. Nó cho cả ba ngón tay vào nó ngoáy lung tung. Ôi... rát quá đi...".

Nhưng đây là "nhiệm vụ chính trị" đấy. Em là đảng viên phải chấp hành chỉ đạo chứ. "Nhiệm vụ chính trị" cơ mà. Em đâu dám từ chối. Mất việc thì lấy cứt mà đổ vào mồm à...!?

                                                      
                                 (Mẹ nó, rát như phải bỏng. đành "cởi mở" ra cho nó thoáng)

Ô die...!?. Quá đúng. Đéo cãi vào đâu được...!. Cả "Hệ thồng chính trị" bao trùm giăng giăng tầng tầng lớp lớp. Chống chúng nó có mà... tự sát à...!?