Thứ Sáu, 31 tháng 3, 2017

Số 451-2017 - chuyện lí sự.

LÝ SỰ…?


Có người hỏi: Tại sao quan chức (các loại) ở xứ ta một khi đối mặt với các vi phạm pháp luật. Thường tìm cách đổ lỗi cho người khác (thằng đánh máy vi tính chẳng hạn). Tìm cách nói dối quanh hoặc…. cãi cùn…?. Bởi vì nền pháp luật của ta nó vốn lởm khởm. Và người ta cố tình bày ra sự lởm khởm vậy. Vi phạm pháp luật mà có chức quyền thì vưỡn… không sao. Bởi thế chúng không sợ. Đằng sau chúng là tâng tầng lớp lớp các quan lớn hơn bao che. Muốn thực thi pháp luật với chúng gần như là không thể.

Ở các nước phát triển thì ngược lại. Nên các quan chức vi phạm pháp luật, chỉ có mỗi con đường… đứng ra chịu trách nhiệm.

Cái gì làm nên điều đó. Phải chăng là chính bản thân chế độ ta đã đẻ ra như thế?.

Nhiều quan chức lên truyền thông đổ lỗi cho “dân trí thấp”, nên xảy ra việc khinh nhờn pháp luật. Kể cũng có vài phần đúng. Nhưng cái gì đã đẻ ra điều đó?. Chế độ XHCN tươi đẹp gấp vạn lần tư bản đã nằm trong tay đảng ta gần trăm năm nay. Tại sao đến giờ dân trí vẫn thấp. Lỗi tại ai. Chắc không phải tại dân ta ngu đấy chứ.

Còn rất nhiều…. rất nhiều những câu hỏi khác. Tại sao quan chức ta vi phạm pháp luật hẳn hoi vẫn… không sao. Một số kẻ tham nhũng khác, dù chưa có chứng cớ thì vẫn bị truy diệt sát ván?. Bộ mặt thật của cuộc chiến “chống tham nhũng” do anh tổng phát động rầm rộ, hùng hồn… đã không thể lấp liếm được sự thật hiển nhiên nữa rồi. Họ quyết đánh nhau chí chết để cướp lại tài sản đã tham nhũng của nhau, khi tài sản quốc gia đã cạn kiệt.

Nhớ chuyện xưa về bầy chó sói. Chó sói vấn là loài thú ăn đàn. Chúng rất háu ăn và hung dữ. Vớ được con mồi, cả đàn đua nhau xâu xé. Chúng có bộ máy tiêu hóa thẳng . Nên ăn vào bao nhiêu lại chui ra đằng hậu môn ngay bấy nhiêu. Bọn chó sói bèn vơ cỏ cây đút nhét kín hậu môn cho nhau để tránh nguy cơ ăn bao nhiêu cũng không no bụng. Chúng còn được trời cho phần nước tiểu rất độc. Khi bị thú dữ truy đuổi. Chúng bèn hè nhau tháo chạy. Mỗi bước nhảy lại … tè ra một tí vung vãi trên lá cây, đường đi. Thú dữ đuổi theo ngửi được mùi nước tiểu chó sói đều… không dám đuổi nữa. Nhưng có một đặc điểm của loài chó sói ít người biết đến. Đó là khi đói mà không kiếm được mồi. Chúng thường cắn xé con nào yếu thế trong đàn, ăn thịt lẫn nhau để qua cơn đói lòng.

Quay lại chuyện những tên cướp. Khi đã hết đường ăn cướp. Chúng cũng hành xử với đồng chí của mình như vậy. Kẻ nào cũng là đồng đảng với nhau, cũng đều ăn cắp, ăn cướp như nhau. Cũng đều hiểu bụng dạ nhau. Nên chúng buộc phải bảo vệ nhau khi vi phạm pháp luật. Điều đó là tự nhiên, tất yếu, không có gì khó hiểu. Khi vi phạm pháp luật. Các quan chức ta thường tìm cách đổ lỗi cho người khác. Chối quanh hoặc… nói cùn.


Chỉ có vậy thôi…!?

Thứ Ba, 28 tháng 3, 2017

Số 450-2017 - Về một người đã khuất...

HẠNH PHÚC

Vợ Lão Độc Hành. Cái bà “Bác sỹ khoa sản” ngày nào ấy, mất đã gần 3 năm, do một căn bệnh nan y. Lão vẫn nhớ như in ngày cuối cùng của vợ. Khi đã hôn mê… Bà ấy vẫn cố nén những cơn đau vật vã, nghển cổ cố nhìn ra phía cửa, chờ đủ con cháu về đến nơi mới chịu nhắm mắt… 

Lão Độc tôi vốn là người ít học. Cũng chẳng phải là người cao sang, danh giá. Ấy vậy mà bữa nay, dám bàn đến hai chữ “HẠNH PHÚC”

Ngày còn trẻ,  Lão tôi rời chiến trường về quê với hai bàn tay trắng. U Lão đi hỏi cưới vợ cho. Một cô làm bác sỹ của bệnh viện huyện kế bên nhà. Cổ không xinh đẹp, da ngăm đen… Được cái hiền và mạnh khỏe. U Lão bảo: Mình nhà lao động, cần có nàng dâu xốc vác, không ngại việc. Anh là con trưởng. Chọn vợ cho anh là… khó lắm!

Thế rồi cô bác sỹ khoa sản về làm vợ tôi. Hồi đầu hai đứa còn e ngại mỗi khi sống bên cạnh nhau. Rất may hồi đó tới 5 năm,  Lão tôi đi công tác miền núi xa, ít khi về nhà. Lão chỉ thấy trong lòng vui vui mỗi khi cô ấy cười. Thấy buồn mỗi khi cô ấy cau mày… U Lão thường lắc đầu bảo: “Ua… cái thằng coi vậy mà mê… vợ!”

Rồi vợ Lão sinh đứa con đầu. Hồi đó vào đầu năm 1979. Xảy ra chiến tranh biên giới phía bắc. Trung Quốc xua quân ồ ạt xâm lược nước ta. Lão đang công tác gần biên giới, thuộc tuyến 1, nên không thể về. Cả mấy tháng mới lần về đến nhà. Thấy vợ Lão hai tay nâng niu đứa con đỏ hỏn, cuộn tròn trong đống tã lót bằng những quần áo cũ xin của bà con, bè bạn, được vợ Lão may lại gọn gàng. Cổ luôn miệng nựng nịu nó, rồi cười với nó… Tôi thấy trong lòng mình trào lên niềm hạnh phúc không thể tả…

Rồi các con tôi lớn lên, đi học. Nhà nghèo quá. Tôi với vợ ngoài thời gian làm việc ở cơ quan. Tối về cố thức khuya làm thêm mấy việc người ta thuê để kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống. Thấy mỗi lần con đi học về, líu lô chào bố mẹ. Tôi thấy vợ tôi mỉm cười, vẻ mặt rạng ngời, ra chiều mãn nguyện lắm, mặc dù vẫn luôn tay làm việc. Bởi vào thời đó, lương hai vợ chông tôi chỉ đủ sống 10 tới 15 ngày trong tháng. Nhìn gương mặt rạng ngời của vợ tôi trìu mến nhìn các con. Tôi hạnh phúc lắm

Khi các con chúng tôi học xong, đi làm… Cuộc sống của vợ chồng tôi cũng đỡ vất vả phần nào. Rồi con trai cưới vợ, con gái gả chồng. Rồi các cháu nội cháu ngoại lần lượt ra đời. Nhìn vợ tôi tất tả ngược xuôi lo con, lo cháu. Nhiều lúc, bả bỏ mặc tôi một mình ở quê. Tất tả khoác túi ra đi… Nhìn vẻ mặt rạng ngời của bà ấy. Tôi thấy mình… thật sự rất hạnh phúc.

Rồi từ đó, cứ mỗi chủ nhật, vợ tôi lại khoác túi bước ra cửa, ngoái lại bảo: Tôi đi thăm cháu… Ông ở nhà nhớ cho chó cho mèo ăn. Còn lại việc khác, đợi tôi về sẽ liệu… Thấy cái dáng tất tả của bà ấy vội vã khuất nhanh cuối con ngõ nhỏ… Tôi thấy lòng mình thật ấm áp.

Rồi bất ngờ vợ tôi bị bệnh. Bà ấy giấu tôi không nói ra… Mãi khi phát hiện thì bệnh đã quá nặng. Tôi trách vợ tôi sao lại giấu. Bà ấy rơm rớm nước mắt bảo: Sợ ông lo…!?

Thế rồi chỉ mấy tháng sau. Bà ấy ra đi. Tôi và các con cháu đã cố hết sức… Nhưng không thể cãi được số mệnh…

Đã gần 3 năm rồi. Bà bác sỹ khoa sản ngày nào. Người đàn bà sống bên cạnh tôi trọn vẹn mấy chục năm. Một người đàn bà hiền lành, tận tâm tận lực vì chồng, vì con, vì gia đình… Đứng ra đảm đương mọi việc lớn nhỏ cho gia đình nhà chồng. Với cương vị nàng dâu trưởng, không hề kêu ca phàn nàn điều gì.

Mỗi khi nhớ đến người vợ hiền. Tôi vẫn thấy ấm lòng.

Nhiều lúc nghĩ ngợi vẩn vơ: Trên đời này… Hạnh phúc là gì nhỉ?. Cái điều cao xa đó, Lão tôi đến giờ vẫn chưa thể hiểu được.

Hạnh phúc phải chăng là mỗi khi thấy người mình yêu thương được sống vui. Ghé vai cùng chồng mỗi lúc khó khăn gian khổ trong cuộc đời. Thà nhịn ăn nhịn mặc để lo cho gia đình, chồng con… Không hề lo riêng cho bản thân…

Một lần nữa xin hỏi: Vậy… Hạnh phúc là gì hả các bạn…!?. Phải chăng, hạnh phúc đơn giản chỉ là thấy người mình yêu thương được hạnh phúc.  Có vẻ như điều đó thật nhỏ nhoi, thật đơn giản phải không?. Nhưng đó, cũng chính là hạnh phúc thật sự. Thứ mà nhiều người sống đến cuối cuộc đời, vẫn không thể có được.

Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

Số 449-2017 - Thuyết... âm mưu

ĐỘNG CƠ
Lão Độc là người học ngành kinh tế. Tuy chẳng giỏi giang gì, nhưng cũng có đôi chút hiểu câu hỏi của cô Tạ Bích Loan hồi nào: " Động cơ của bạn là gì"..
Nói như vậy thì, bất cứ một hành động, sự việc, hiện tượng khi xảy ra đều có một động cơ nào đó. Nhất là hành động đó là của… chính quyền.
Lão xin hỏi các anh các chị rằng:
- Động của anh Hải khi đục vỉa hè Q1 là gì?
- Động cơ của kẻ chỉ đạo ảnh (# nổ) là gì?
- Động cơ của kẻ chỉ đạo anh "# nổ" là gì?
- Và mục tiêu của kẻ chỉ đạo toàn quốc dẹp vỉa hè là... cái con mẹ gì?
Có ai hiểu được không?. Hay vẫn chỉ là phỏng đoán lung tung theo cảm tính kiểu bầy đàn. Rồi bình loạn lung tung. Rồi chia phe phái đấu tố nhau. Kẻ nói đúng, người bảo sai...!?...?. Vậy xin hỏi các quý anh, các quý chị: "Ai là kẻ thủ lợi"?
Xin nỗi cả nhà các anh, các chị nhá. Các anh, các chị hơi bị... ngu rồi. Bị họ dắt mũi mãi mà đéo biết tỉnh ra. Lại cứ tưởng mình khôn.
Có câu: "Đã ngu dốt, vẫn cố tỏ ra nguy hiểm" (sát thủ đầu mưng mủ).
Anh chị nào chửi Lão Độc thì cứ chửi nghe. Lão nghe tất. Anh chị nào éc Lão thì cứ việc... éc vô tư đi. Bởi từ 350 kết nối. Bi giờ chỉ còn hơn 170 thoai... Lão vưỡn vui vẻ mà chém gió nè.
Bởi phải... biết chăm chú lắng nghe mới thành người được. Các anh chị ạ...!
Mục tiêu của nó đây nè: http://trandaiquang.org/neu-nha-nuoc-khong-thu-phi-bao-ke-se-thu-tien-su-dung-via-he.html

Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017

Số 448-2017 - Chém gió... heo may

CHUYẾN TÀU CUỐI CÙNG

Ối anh ơi, tàu đâm vào đá ngầm rồi. Nó sắp chìm. Cứu em với…

Anh kiếm được tấm ván đây rồi. Nhưng chỉ đủ cho một người thôi. Em leo lên đi…

Thế còn anh?

Anh vẫn còn… chịu được. Em cứ leo lên đi. Em là lẽ sống của đời anh, tình yêu của anh. Em phải sống…

Anh ơi, anh thế nào rồi?

Anh… lạnh… lắm… Em sao rồi?

Sao tiếng anh nhỏ thế?

Anh… s…s..ắp…ắp…. Ráng sống nhé em, tình yêu của anh…!.

Đó là câu chuyện tình đẫm nước mắt trên con tàu Titanic năm xưa.

***

Chị tổng thất thanh: Anh ơi… tàu sắp chìm rồi. Anh là chủ con tàu này. Anh có trách nhiệm phải cứu nó, cứu sinh mạng mọi người chứ…

Em yên chí. Anh đang lãnh đạo toàn diện triệt để ở đây. Đứa nào qua mặt anh là chết với anh, hiểu chửa?

Hiểu…!. Dưng mà Tàu sắp chìm. Anh xuống dưới đáy biển mà lãnh đạo à?

Để anh xử lý. Thằng nào khác ý anh là chết với anh ngay.

Ừa, vậy anh xử lý đi. Chị tổng quay ra lẩm bẩm: Mả bố nó. Tàu sắp chìm, sắp chết cả nút đến nơi rồi. Còn xử lý cái mẹ gì chứ.

Ừ. Để anh triệu tập họp BCT khẩn cấp, rồi ra nghị quyết cái đã. Rồi còn triển khai trong toàn đảng. Phen này anh quyết liệt anh chỉnh đổn đảng, chống suy thoái, chống tự diễn biến cho em coi.

Chị tổng thò cổ ra ngoài trời tối đen như mực lẩm bẩm: Ối giời. Tàu chìm đến đít rồi còn lo họp với nghị quyết cái mả mẹ gì nữa chứ. Chị quay lại hét lên: Chết đến đít rồi, lo mà thoát thân đi. Anh hiểu chửa…!

Dòng nước  băng băng ào vào phòng. Chỉ vài giây đã ngập kín. Chị tổng đứng ngoài của bị nước cuốn đi mất tích. Bên tai chị còn nghe loáng thoáng tiếng anh tổng: Ặc… ặc… Tàu chìm thì chìm, kệ mẹ tàu. Bố chỉ cần đảng của bố còn sống là OK rồi…!?

Oăc… oặc… rồi… im luôn.

Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

Số 448-2017 Chuyện ở quê

CHUYỆN Ở QUÊ

Hổm rồi quề quê ăn đám giỗ. Gặp thằng chắt. Thấy mặt nó có vẻ trầm trầm. Lão hỏi. Này chắt. Nhà mày có chuyện gì phải không?

Dạ thưa… Đúng là chẳng có gì giấu được cụ. Chắt đang có chuyện cần giải quyết…!

Ờ… Tao nghe hình như chuyện gia đình mày thì phải?

Dạ… Thằng chắt cúi mặt thở dài… Thưa cụ. Cũng sắp xong rồi. Đã qua hai lần hòa giải. Vợ chắt không chấp nhận, cứ nằng nặc đòi ly hôn. Trước đó cô ta mang hai con bỏ về nhà bố mẹ đẻ cả nửa năm rồi.

Ừa… Giữ người ở lại chứ ai giữ người dứt áo ra đi. Tình vợ chồng ăn ở với nhau đã hai mặt con. Dứt áo ra đi là chuyện cực chẳng đã, nào ai cam đành chứ. Nhưng nghĩ lại thì chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó không giải quyết được, hay bị ai đó lợi dụng rồi khống chế nó, ép nó phải làm vậy đây... À mà này. Thấy con gái bỏ nhà chồng về nhà bố mẹ đẻ mà ông bà ấy không can ngăn hay bảo ban con làm điều phải đạo, mà lại còn chứa chấp là sao?. Gia phong nhà đó có vấn đề rồi.

Dạ, chắt cũng nghĩ thế. Nó lại thở dài: Hôm rồi, chắt ra trường mầm non đón hai con của chắt về ăn giỗ. Vợ chắt dứt khoát không cho. Chắt đành phải nhờ cô hiệu trưởng can thiệp mới đón được hai cháu. Vừa ra đến cổng trường thì vợ cháu chạy ra ngăn cản. Còn bô bô tuyên bố “Đó không phải con của anh. Mà là tôi đi kiếm…!?”.

Thằng chắt mới ôn tồn bảo: À… thì ra là vậy. Bao năm tôi đi làm kiếm tiền nuôi cô học tới cao đẳng, rồi đại học giáo dục mầm non. Để cô đi… Chưa nói hết câu, vợ cháu nhảy lên cào cấu vào mặt cháu trước đông đảo người dân (cũng đi đón trẻ tan học) cùng các cô giáo trong trường. Chả là vợ cháu dạy mầm non tại trường đó mà. Được sự can ngăn của mọi người. Chắt mới đón được con về nhà. Nghĩ chẳng có chuyện gì xảy ra nữa. Ai ngờ chỉ mươi phút sau đã thấy mấy anh công an xầm xập đến nhà, yêu cầu lên xã làm việc. Chắt bảo: Tôi không có tội gì sao bắt tôi lên xã chứ?

Một anh giải thích: Đây là mời lên làm việc. Có người tố cáo anh bóp cổ vợ anh đến chết ngất ở trường… Chắt cụ thoắt buồn. Vợ chắt vốn xưa nay thể trạng yếu, hay ốm đau vặt. Hễ cứ khóc một lúc thì lăn đùng ra ngất xỉu vì… thiếu dưỡng khí. Chắt đành theo các anh công an lên xã. Tại đó họ cho biết cháu phải làm bản tường trình sự việc. Nghĩ mình không có lỗi gì nên chắt ngồi viết tường trình nêu rõ sự việc như đã kể trên. Sau một giờ ngồi tại công an xã chờ họ đi xác minh sự việc tại trường mầm non của xã, nơi vợ chắt làm việc. Mọi chuyện vỡ lẽ. Thì ra do không ngăn cản được việc chắt đón con chắt về nhà. Nên vợ chắt lủi vào lớp học ngồi khóc bù lu bù loa một hồi rồi… ngất xỉu.

Ừ… kể thì cũng có phần không đẹp đẽ gì. Nhưng đàn bà ý mà. Cái thói lăng loàn kiểu hàng tôm hàng cá ấy. Không giải quyết được việc gì thì ăn vạ, tìm cách đổ tội cho người khác… Thiệt tình.

Nhưng có điều là chắt thấy lạ. Đó là sự việc xảy ra ở trường con chắt học chỉ mới vài chục phát mà công an xã đã tìm đến nhà chắt ngay được. Sao họ sốt sắng quá vậy?. Lẽ ra khi nhận được thông báo. Họ phải điều tra sự việc rõ ràng. Rồi mới mời đương sự đến làm việc chứ. Đằng này…

Như vậy, chắc chắn có thế lực nào đó bên trên sai khiến họ rồi… Mày không nhớ rằng bố vợ mày đang làm bí thư xã à. Bí thư là to nhất ở địa phương. Ông ta có thể sai khiến công an xã mà. Và họ không thể từ chối. Tuy cách làm của họ chưa đúng trình tự, nhưng coi vậy họ cũng có phần thẳng thắn xử lý vụ việc chứ không thiên vị bên nào…

Dạ… Chắt cũng nghĩ vậy, nên…

Lão vuốt chòm râu khẽ thở dài. Không ngờ đến tận bây giờ là năm 2017 rồi. Đất nước đổi mới tới hơn 40 năm. Mà thói cường hào ác bá vẫn còn tồn tại ở quê hương mình. Dù dưới hình thức nay hay hình thức khác, thì điều đó vẫn cũng đã xảy ra. Cũng không chỉ riêng ở quê mình đâu chắt ạ.

Bữa nay, ngồi kể lại chuyện buồn của thằng chắt. Lão vẫn cảm thấy bùi ngùi. Nó là đứa ngoan, chịu thương chịu khó đi làm kiếm tiền về lo gia đình. Vợ nó là thứ gái ăn chơi, không biết làm gì. Chỉ lo son phấn bự mặt rồi ăn mặc đẹp để chưng diện. Mẹ chồng làm ruộng mà nó đâu có mó tay vào việc gì. Thậm chí mẹ chồng nó còn phải phục vụ cho mẹ con nó việc nội trợ… Thế đấy. Đất nước này còn lâu mới là đất nước đáng sống, mới hạnh phúc, như người ta từng khoe khoang được…!?


Chủ Nhật, 12 tháng 3, 2017

Số 447-2017: Chém gió chủ nhật "MÓN CANH... HỔ LỐN"

MÓN CANH… HỔ LỐN

Buổi tối, bà vợ hì hục nấu món canh đãi chồng. Lão đi bộ thư giãn về đến nhà, tắm rửa xong thì cơm chiều cũng vừa dọn lên. Ngồi xuống mâm, rót chén rượu “nút lá chuối”, chít một tợp, nhón hột lạc rang còn nóng thơm phức, bỏ vào miệng nhai rồn rột… Thấy sướng.

Nhìn bát canh vợ nấu thấy lạ, mới hỏi: Em nấu món canh gì đây?

Vợ cười nhỏn nhẻn: Là món canh … mọi ngày anh vẫn ăn đó mà.

Ý anh hỏi là món canh này tên gì?

Món canh này được nấu bằng khá nhiều thứ đó.

Em kể anh nghe coi những thứ gì nào. Lão lấy thìa múc một chút canh đưa lên mũi ngửi rồi nếm thử. Vị canh rất lạ, rất khó tả.

Vợ Lão nhoẻn cười: Được không anh?

Được… Canh vợ nấu bao giờ chả… được. Lão vội quay đi khẽ nhăn mặt nhủ thầm: Địt mẹ canh đéo gì mà mùi vị như cứt gà phơi ba nắng. Đéo nuốt nổi…!?

Vợ Lão thé thọt. Đây là món canh đặc biệt đã có từ 87 năm về trước. Nó được viết thành sách từ hơn 40 năm qua. Thành phần bao gồm:  Hương vị “kinh tế thị trường định hướng  XHCN”. Thêm vào chút bột “nhà nước pháp quyền XHCN”. Nêm thêm chút màu mè hoa lá “xã hội công bằng, dân chủ, văn minh, của dân, do dân”. Và sau cùng được nấu trong cái nồi “Chủ nghĩa Ma-Le”. Nấu trên ngọn lửa “Lãnh đạo duy nhất, triệt để, toàn diện…”. Không cần mắm muối, bột nêm hay bột ngọt các loại. Chỉ cần mang phơi đủ ba nắng là thành. Đó gọi là “MÓN CANH HỔ LỐN”. Anh hiểu chưa?


Cám ơn em. Bao năm nay ăn cơm em nấu. Giờ anh mới hiểu ý nghĩa của món canh tuyệt hảo này. Quá tuyệt vời. Món canh hổ lốn muôn năm, muôn năm, muôn năm. Vợ  anh cũng… muôn năm, muôn năm và… muốn nằm lắm rồi… Phải hông?