Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

Số 16-296-2014: Chém gió phát đầu xuân mới...: Một nhà cả ý mà...!

MỘT NHÀ CẢ Ý MÀ…!…?

Ông nói cái chó gì mà tôi không hiểu?

Bà suốt đời sẽ không hiểu đâu.

Vậy là sao. Bộ ông coi tôi là thứ ngu lâu dốt bền khó đào tạo hả…?

Không phải. Bà đọc nhiều mà hiểu ít. Bà có nhớ câu thơ: “Pác Hù ta đó chính là Pác Mao” là của ai không?

Của anh Lành chớ ai?

Lành là thằng nào?

Ông đừng có láo nhá. Là đồng chí Tố Hữu đó. Hỉu chửa?

Ủa… Vậy… hóa ra Pác Hù, Pác Mao cùng một nhà hả. Vậy thì…

Chính xác là thế, còn thì với thầm cái gì nữa chớ?


Vậy là… họ đem nước Việt ta nhập vào nước Tàu từ hồi đó mất rồi. Thế mà cái bọn dân chúng nó vưỡn cứ…  đéo chịu hiểu?. 

Hu hu hu.



Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Số 15-295-2014: Chém gió ngày cuối năm phát cho nó máu...!


 CON RỒNG CHÁU TIÊN…!?

Cứ nghĩ tiễn ông Táo về Giời xong thì Lão yên tâm ngủ ngon. Bỗng điện thoại reo vang. Tiếng thằng cháu họ Kim bên Bắc Triều léo nhéo ở đầu dây. Bác ơi. Năm nay cháu chơi quả độc. Cháu mần quả đổi mới toàn diện triệt để kiểu… quyết liệt luôn ạ.

Mày quyết liệt cái gì?

Dạ… Năm nay cháu cho đám dân chúng đốt pháo thả phanh. Cháu đã chỉ đạo cho bán nguyên liệu làm pháo tự do. Đúng đêm giao thừa cho đốt thoải mái. Chỉ dặn rằng pháo to bằng cẳng tay hay đầu gối thì đốt cách nhà 50 mét. Nếu to bằng qủa pháo thật của nhà nước hôm diểu hành kỉ liệm đó thì “tùy nghi di tản”. Thằng nào ngu mà đốt gần nhà bị xập thì đừng trách Ủn này không báo trước. Bác ơi. Đảm bảo đêm 30 tết nước cháu sẽ nổ như pháo ran luôn.

Ừa. Tiếc rằng bên tao mấy chục năm nay bị cấm đốt pháo. Nó còn dọa nếu đốt là chúng nó phạt… nặng. Thế mà từ đó đến giờ dân nó đốt vô tư mà có bắt được thằng đéo nào đâu. Cứ cho lực lượng an ninh, xe pháo ồn ào đến nơi thì chỉ thấy pháo nổ mà đéo có biết thằng nào đốt. Thế thì cấm làm cái đéo gì chớ…!

Bác ơi…. Bác bị lừa rồi. Năm 1968 chúng nó mần cái vụ “tổng tấn công toàn diện” vào đúng dịp pháo nổ mừng xuân. Toan tính chiếm luôn Miền Nam một cách bất ngờ. Bọn chúng nó nghĩ là dân Nam mải ăn tết, đốt pháo khắp nơi nên có hơi bị lơ là. Bởi vậy chúng nó ra lệnh cấm đốt pháo vào dịp tết nguyên đán kẻo…!?

Nhưng đốt pháo thì tốn tiền dân chớ tốn đâu tiền của chúng nó chớ.

Nhưng chúng sợ.

Sợ ai…!

Là sợ đại ca của chúng nó bất ngờ giở chứng, nhân cơ hội đánh chiếm… mà éo có biết.

Nhưng đó là tình nghĩa anh em 4/16 cơ mà?

Bởi ngu mới thế…! Bác cứ tự hỏi xem tại sao chúng nó vẫn mua tàu ngầm Ki-Lô để củng cố quốc phòng cuốc ra cơ mà. Chúng nó xưa giờ vốn đéo có tin đại ca 4/16 tẹo nào đâu. Suốt đời đều phải đề phòng nhau thôi mà.

Thế mày không sợ bị bọn Tàu nó đánh chiếm nước mày sao mà cho dân được đốt pháo mừng năm mới tẹt tèn ten vậy. Ngộ nhỡ…!?

Thằng Tàu nó đánh cháu thì nó được cái gì chứ. Nếu không nói là nó còn bị thiệt cả trăm đường nữa cơ.

Tao chưa hiểu.

Bác ơi. Ngày trước thời chia rẽ Bắc Nam nước bác, hay Đông Tây nước Đức, hay Nam Bắc Triều chúng cháu thì đâu phải là bác cháu mình muốn đâu chớ. Đó là do bọn “Nga + Tàu” với bọn “Mỹ” nó bắt tay nhau nó chia phần cả mà. Bởi dzậy…!

Địt con mẹ thằng cháu mày ngạo mạn quá. Bộ mày khinh lãnh đạo bên bác toàn lũ ngu lâu dốt bền khó đào tạo đến thế ư…!?

Không phải khinh mà là quá khinh chúng nó đi ấy chớ… Cứ như cháu bây giờ cựa khẽ phát là cả hai bên đều mang tiền đến liền… Bên bác ý, bi giờ mà cựa phát là thằng Tàu nó rán các bác thành tóp mỡ ngay… mờ thằng Mỹ nó vưỡn… tỉnh bơ luôn?

Nè mày ngạo mạn vừa thôi nhá.

Cháu xin lỗi. Nhân cơ hội mừng năm mới. Cháu cho phép dân bên cháu được đốt tất cả các loại pháo cho nó máu. Nhân thể cháu cho 15 ngàn khẩu pháo được… bóp cò một phát đặng mừng năm mới luôn thể.

Thế mày bắn đi đâu…?

Cháu cho chúng nó căn tọa độ. Đạn pháo sẽ rơi trúng vùng biển ngay sát gần mấy cái đảo gần danh giới đó…

Thế ngộ nhỡ bắn vào dân chài thì sao?

Bác chậm hiểu quá. Bọn Tàu nó xua đám ngư dân đi trước. Ngư chính đi sau bảo vệ. Chúng nó coi cái đám ngư dân nước chúng nó chỉ là vật thí nghiệm mà thôi. Địt con mẹ nó, thách cả lò nhà bọn Phi, bọn… bên các bác dám hé răng đấy…

Ừa… Thằng cháu khôn. Mày đúng là con rồng cháu tiên thật. Mấy thằng bên Lão chỉ đáng là con cẩu cháu nhợn mà thôi. Hu hu hu…

Bác ơi chớ có buồn. Bọn đó ngu thế bác thương chúng nó làm gì chứ.


                  (Chúng mày coi đây, dông tố đến rồi đó... liệu mà lo thân đi là vừa?)

Tao có thương chúng nó bao giờ đâu. Là tao thương dân nước tao thôi… Chắc là còn khổ dài dài mất rồi… Hu hu hu.


Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

Số 14-2014-294: Nếu... ước được thì cứ mơ ước đi...?

BA ĐIỀU ƯỚC

Anh Đại ngáp cái thật dài, bảo thằng thơ kí. Đêm qua tao vừa nộp thuế nên có phần… đuối. Già cả rồi nghe chừng… Mày ra ngoài khóa cửa lại. Tao cần nghỉ chút lấy sức. Nói chưa dứt câu, anh Đại ngửa người ra ghế, đôi mắt liu riu, thần thái bồng bềnh…

Dạ… tuân chỉ. Thằng thơ kí khẽ khàng ra khỏi cửa. Tay nhanh nhẹn bấm ổ khóa trong…

Bỗng một tia chớp sáng lòa và một dị nhân mình trần đóng khố, toàn thân… đen đúa khó tả lừng lững hiện ra trước mặt. Anh Đại ú ớ: Ngài… ngờ... ài là ai?

Ta là Sơn Tinh, thần núi Tản Viên. Ta vâng lệnh bề trên đến trao cho ngươi ba điều ước.

Dạ… ngài nói thật chứ ạ.

Quân bất hí ngôn. Mày hỏi chi lạ vậy.

Dạ tính con có hơi bị đa nghi. Từ ngày con theo “ní tưởng kách mệnh của Pác Hù” đến giờ, chưa bao giờ nói điều nào là thật cả. Nhưng Ngài là bề trên thì con… đành phải tin thôi ạ.

Tao truyền cho mày ba điều ước. Mỗi điều chỉ được quyết định trong vòng 5 phút. Nếu quá 5 phút thì các điều ước tiếp theo sẽ không còn tác dụng. Bắt đầu…!

Anh Đại nghĩ: Xưa giờ mình muốn được ngồi trên đầu thiên hạ mãi mãi. Bèn cất tiếng: Con muốn ngồi trên đầu thiên hạ.

Bỗng dưng cái ghế của ngài đang ngồi phát ra tiếng nổ lớn khiến ngài xanh le cả mắt. Vù cái, chiếc ghế đưa ngài lên lưng chừng giời.

Ối ngài Sơn Tinh ơi hỡi. Trên này gió to quá, con chịu không nổi đâu.

Mày đang ngồi trên đầu thiên hạ rồi đó. Chỗ đó cao hơi đỉnh Hoàng Liên Sơn tới… 1 mét lận. Nhắc cho mày nhớ. Mày chỉ có 5 phút cho điều ước thứ hai thôi đấy.

Anh Đại giơ tay nhìn đồng hồ nghĩ. Còn gần 5 phút. Mình phải vận động hết khả năng tư duy đỉnh cao chí tuệ để nghĩ cho kĩ, kẻo phí…!. Anh thần mặt nghĩ ngợi. 4 phút 58 giây, bỗng trên không trung vọng lại tiếng thét thất thanh. Con không chịu nổi nữa rồi. Cho con trở về vị trí cũ đi.

Một tiếng nổ đùng… anh Đại thấy mình trở về căn phòng sang trọng phủ tổng bí. Thánh Sơn Tinh lại nhắc. Nhà mày còn 5 phút để quyết định điều ước thứ ba.

Anh Đại ngẩn ngơ. Cả đời ta theo ní tưởng. Không lẽ còn điều ước cuối cùng ta không nghĩ đến thì bảo là ta cuội sao? Ngài dõng dạc: Con ước được nhìn thấy “thiên đường XHCN”?

Thần Sơn Tinh nhẹ giọng: Mày đã suy nghĩ kĩ chưa.

Con quyết định rồi. Con thề kiên định lập trường. Con chấp hành nghiêm chỉnh các loại... nghị quyết. Đến giờ thì con xin quyết liệt luôn… không bao giờ thay đổi. 

Một tiếng nổ lớn dữ dội, lửa cháy tá lả, khói bay mù mịt khét lẹt khắp nơi. Anh Đại sợ đến chết ngất. Hồi lâu anh bừng tỉnh. Thấy xung quanh tối đen, Giơ bàn tay không nhìn rõ. Bầu không khí hôi thối nồng nặc… Anh giơ tay bịt mũi quát lớn: Đây là đâu?

Tiếng vọng từ vách đá âm âm vọng lại lời anh. Bỗng anh giật mình sởn gai ốc khắp người vì nghe tiếng ai đó thì thầm ngay sát cạnh: Mi là thằng mô mà lợn tiệng vậy chự.

Đây là đâu?

Tầng mười chịn địa ngục. Tiếng nói khàn và đục, nghe lơ lớ nửa tiếng ta, nửa tiếng Tàu.

Ông là ai?

Tao là “Thạnh Ngài” đây.

Anh Đại vã cả mồ hôi bẹn. Hốt hoảng: Cớ sao…!?


Chả cọ cại chi gọi là “cợ” hết mô rứa. Tật cả lụ “cái nị” chụng bay đều phại vào cựa này hệt. Cứ coi gương tao mà ngậm sự đời đi… Mà nhặc cho nhà mi nhợ. Nệu không muốn bị đòn thì… ngậm ngay cại mồm chọ cụa mi lại. Rọ chựa…!?


Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014

Số 13- 293-2014: Thế thằng nào là "Goóc" với là "En" ở đây?

EN XIN…!

Anh Bá mở cửa bước vào: Dạ thưa anh Đại. Từ sân bay em về thẳng đây để báo cáo. Tình hình nói chung là ổn. Bên anh Tập nhất trí 90% kế hoạch của mình ạ.



Hả… thế còn 10% kia là cái giề?

Dạ là vụ của thằng Ba ạ…

Ừa… mấy hôm chú đi xin chỉ đạo. Anh ở nhà cũng suy nghĩ lung lắm.

Dạ thưa… Bên anh Tập cũng đang chơi trò “Úm ba la ra… ma quỷ” như bên ta ạ. Thằng họ Vương được mức án nhẹ. Thằng Họ Bạc tù chung thân. Nhưng nó ra đòn phản công là sẽ… công khai cái “bí mật cuốc ra”. Thành thử…!

Cỡ như thằng Rương Trí Rũng bên ta chứ gì… Tao đã tiên liệu rồi…

Dạ… Lúc về anh Tập tiễn em ra tận của. Ảnh thủ thỉ: Coi chừng thằng Ba nó muốn làm En-Xin đó…

Ha ha ha… Anh Đại cười phá lên. Vụ đó mà anh Tập cũng quan tâm thì quả là ảnh rất sâu sát rồi. Nhưng tao nhắc cho chú nhớ. Muốn có En-Sin thì phải có Gioóc-Ba-Chốp. Chú hiểu chưa…?

Dạ em hiểu ạ. Nhưng Xứ ta đào đâu ra thằng Gióc đó chớ?.

Từ từ rồi thằng Ba sẽ bị chặt hết vây cánh. Tức là các nhóm lợi ích đó. Và vài năm nữa, nó sẽ được về quê “vui thú điền viên” như thằng Sáu thôi. Và sẽ được giám sát chặt chẽ cho đến lúc… chết!?

Vậy ai sẽ là En-Sin của xứ ta ạ…!?

Ha ha ha…! Anh Đại cười ngất: Đã không có thằng “Goóc” thì là gì có thằng “En” được chứ. Sẽ cứ như thế này đến…  muôn năm thôi. Chú hiểu chưa?

Anh Bá cáo từ ra cửa… Thảo nào… Ngày trước anh Ba cũng đã từng mơ làm… tổng thống. Mình được anh Đại chọn đưa vào cuộc đấu. Ảnh bảo: Chú cứ cố hết khả năng đi. Cái chức tổng bí thì chưa nói. Chớ Thủ tướng thì chú cầm chắc trong tay rồi. Chỉ vài năm thôi mà… Nhưng cái cách anh ý chơi thằng Ba thế… Ngộ nhỡ…!?. Nhưng thôi, đã trót đâm lao phải theo lao. Mình cũng tranh thủ vơ thật nhanh. Đợi đến cuối đời bỗng dưng bị “rối loạn phát ngôn” như anh Sáu. Mình về xứ Đà “vui thú điền viên” cho nó lành. Ừ… cứ vậy đi. Anh Bá cúi đầu thong thả bước vào xe. Chiếc xe đen bóng trườn nhanh ra khỏi phủ… Ua… mà đậu má nó, cớ sao mình lại đi xe màu đen chớ. Mai mình phải đổi xe màu đỏ cho nó ngon hàng mới được… Hừ.


Đcm… cả bọn chúng nó rầu… Anh Bá không hiểu điều đó thì bộ… khinh trình của anh Bá quá chứ hử?


Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

Số 12-292-2014:Chuyện thì thầm với ông Táo...!

TIỄN ÔNG TÁO VỀ GIỜI.


Từ ngày về làm chân trông xe cho “CỬA HÀNG NẠO VÉT MƯƠNG MÁNG” của bà bác sỹ. Lão thân với nhà Ông Táo lắm. Ngày hai bữa cộng thêm bữa sáng đều tâm sự vụn với ổng luôn. Đêm qua Lão Đồ cố ý thức đến quá 12 giờ đêm, đặng tiễn Ông Táo về Giời báo cáo thành tích toàn màu hồng của “nền kinh tế XHCN” xứ Vịt Ngan ta. Lão nhanh tay đút vào túi ông Táo cái phong bì (Trong đó có 100 ngàn đồng tiền Cụ). Cũng bởi chân bảo vệ trông xe không công như Lão xiền trong túi ít lắm. Cái phong bì 100 ngàn là đã quá ngon rồi. Ông Táo nhà Lão quả thật nhanh mắt nhanh tay, thoáng cái biết ngay. Bèn ghé tai Lão hỏi nhỏ: Ông muốn đề nghị điều gì để tôi còn xin với ông Giời cho. Lão bảo: Tôi muốn hỏi ông Giời coi hộ xem “đảng cộng sản Trung Quốc sống được mấy năm nữa…”!?

Ông Táo nhà Lão tròn mắt hỏi: Lão là người Việt Nam. Cớ sao lại hỏi chuyện của đảng cộng sản Trung Quốc làm gì chớ?

Lão hỏi để biết chừng ý mà…!?

Chừng là chừng làm sao?

Là để biết bên ta trụ được mấy tháng nữa?


À há… Vậy được rồi. Ta sẽ tâu Ngọc Hoàng cho nhà Lão nha.



Ông đi đường cẩn thận nha. Nếu mấy chú côn an có mời về đồn làm việc thì chớ có theo về đó nha. Nhà Lão sang năm không còn ông Táo là Lão không có chịu trách nhiệm đâu nhá. Mịa tiền gửi nhà băng mà chúng nó còn bảo là mất đéo chịu trách nhiệm bồi thường kia kìa. Nhớ bảo trỏng nha...!?

Ông Táo quay lại gắt: Biết rồi, khổ lắm, nói mãi...!?


Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2014

Số 11-291-2014: Câu chiệng cúi từng... OBAMA đi gặp Thánh ngài.

Ô BÀ MÁ ĐI GẶP THÁNH NGÀI


Nhân ngày giỗ tổ nước Mỹ. Ngài Ô Bá Mà lên thánh đường xin gặp thánh ngài. Lệnh cho FBI canh vòng ngoài. Đám CIA canh vòng trong. Ngài Ô phán rằng: Đây là chuyện “bí mật cuốc ra’ nên phải chấp hành nghiêm chỉnh lệnh cấm. Bất kể ai… Nội bất xuất ngoại bất nhập.

Ra lệnh xong, ngài Ô quỳ lạy trước thánh ngài xưng tụng thánh kinh. Ngài ra dấu thánh đủ ba lần mới khấn rằng: Kính thưa Thánh Tổ ngài. Ngày trước ngài Ních có chia cho bọn Tàu lá bài. Cho đến nay chúng đã trở nên giàu có hàng thứ hai thế giới. Hơn nữa chúng còn là con nợ chính của nước Mỹ… Điều đó gây bao nhiêu khó khăn cho nhiệm kì 2 của con. Hiện con đã tìm ra cách trị nó. Nhưng muốn thỉnh thị Thánh ngài đôi điều ạ.

Được… cần gì mày nói đi.

Dạ thưa Thánh ngài. Con đã lên kế hoạch sẵn. Đặng kính ngài thưởng lãm và xin chỉ đạo ạ.

Thánh ngài mở ra xem thật lâu. Thi thoảng thấy đầu ngài lắc lắc. Thi thoảng lại thấy đầu Thánh ngài gật gật. Vốn đây là quy củ nước Mỹ, nên ngài Ô vẫn quỳ gối, khoanh tay ngồi đợi…!

Ta coi xong kế hoạch của mày rồi. Nhưng có điều ta chưa thỏa mãn. Cớ sao chúng mày chi tiêu thâm hụt nhiều ngân sách thế?. Để đến nỗi bọn đảng đối lập nó gây sức ép lên quyền lực của mày. E rằng mày đang đói tợn…

Dạ thưa thánh ngài. Thật ra là con đang giải quyết nợ nần cho bọn đảng đối lập đấy ạ. Lại còn lo dẹp yên dư luận nội bộ nước Mỹ. Rồi cơn khủng hoảng tầm thế giới… con cũng phải lo nữa. Con đang rất sáng suốt đấy ạ…!. QH căt giảm hơn 10% ngân sách nên cũng có hơi khó khăn ạ.

Mày tính cách nào?

Dạ con xin được trình bày hoàn cảnh ạ…

Hiện nay kinh tế suy giảm toàn cấu. Con lại bị chúng nó cắt ngân sách nhiều thế. Nên kế hoạch xoay trục của con có cơ…

Mày yên tâm. Nhìn toàn cục thì mày đang đúng. Chỉ có về mặt chiến thuật thì cần cân nhắc chút.

Dạ thưa thánh ngài. Hiện tại về tương quan quân sự thì tiềm ẩn nhiều vấn đề nhậy cảm. Còn đang trong giai đoạn thăm dò.

Ý mày muốn nói cái vụ tàu chiến Mỹ phải tránh đường cho cụm Liêu Ninh của nó chứ gì. Mày xử lý quá chuẩn đó… Đây chính là đòn cảnh báo trước. Chúng mà nhiều ảo tưởng sẽ dính. Bởi chúng vốn đa nghi Tào Tháo mà.

Dạ nhưng về kinh tế nước Mỹ lệ thuộc nhiều với nó. Hơn nữa lại đã là con nợ của nó… Chúng con xuay trục mà bị… thiếu tiền nên gay quá…

Mày nói thì tao hiểu rồi.

Dạ xin thánh ngài chỉ bảo ạ…

Thánh ngài vuốt chòm râu bạc chậm rãi. Thôi được, ta cho mày mấy lời khuyên: Thứ nhất mày xoay trục là trúng đòn rồi. Thứ hai về kinh tế, mày chỉ cần ra đòn "tiền tệ" phát là nó… hoảng ngay ấy mà. Tiền nhiệm của mày bậc thầy vụ đó. Mày khôn thế bộ không nghĩ ra sao?

Dạ thưa thánh ngài. Cứ như thánh ngài nằm trong bụng con vậy. Nhưng còn một chuyện rất khó ạ…

Mày nói đi.

Dạ bao năm con lên kế hoạch tiêu diệt “cộng sảng toàn thế giới”. Chúng thật ra là đã chết hết rồi. Chỉ còn mấy thằng theo đuôi thằng Tàu Khựa làm “cộng sảng giả hiệu” nữa thôi. Nhưng nó đang mạnh ạ…!

Thánh ngài cả cười. Mày có nhớ thằng En_Xin bên Nga nó nói câu gì không. “Cộng sảng không thể thay đổi. Chỉ có thể thay thế”?

Dạ nhớ nhưng con chưa hiểu ý thánh ngài ạ…

Được tao chỉ cho mày đây. Chúng nó hơn một tỷ dân. Nguyên lo đủ cái ăn cái mặc cho đám dân côn đồ khố rách áo ôm đó đã quá khốn nạn rồi. Mấy năm nay nó giàu là giàu nhà nước thôi. Chứ dân nó nghèo hơn chó mà... Cũng bởi chúng mày nuông chiều nó quá. Mày mua toàn hàng đểu của nó nên nó thu về nhiều tiền. Bây giờ mày phanh mẹ nó cái đó lại. Được không.

Dạ thưa con đang phanh từ từ ạ.

Được.

Nhưng còn cái tiềm năng quân sự của nó ạ.

Chuyện đó dễ ợt. Nó là thằng mới nổi. Một con nghé mới ra ràng, được mấy hơi sức chớ?. Hai ba mươi năm nữa chúng cũng chưa thế đấu thẳng với mày. Khi mày xoay trục là nó tự… về mo rồi. Mày chỉ cần chẹn con đường ra biển là nó hết cửa. Nó phải quay về nhà mà nghĩ kế. Nó có quậy tung cái biển Đông cũng chẳng sao. Mày đã quây nó kín bưng rồi đó thôi. Mấy thằng tép riu đó đang câu kẹo nhờ mày. Thằng nào thiệt tình thì chơi. Mấy thằng theo Tàu đều là bọn "làm một đằng, nói một nẻo" cả. Tin được thằng nào chớ. Trong khi thày nó với hơn một tỷ dân đang đói khát. Nó chịu chờ sao? Hàng làm ra không bán được. Dân thì nghèo chả có tiền mua sắm.. Hàng cất kho mãi thành đống rác hả?. Mày giả vờ thua nó...  một lúc. Nó thua mày cả đời hiểu chửa?. Một ngày nào đó khi nó rối loạn. Mày chơi quả “vịnh bắc bộ” mới. Cho một tàu ngầm bỗng dưng nổi lên trước mặt tàu nó. Rồi thả cái phao gì đó gây ra một vụ va chạm dẫn đến nổ tung cái “Liêu Ninh” cùng đám hộ tống. Mày tố cáo thế giới. Mày công bố thiệt hại thật to… Rồi từ đó mày cho tàu ngầm của mày chốt các hướng. Hễ bất cứ tàu ngầm tàu nổi nào của nó ra khỏi cảng là bỗng dưng biến mất không tăm tích. Mày làm được không.

Dạ… quá được ấy chứ ạ..

Kế cuối cùng mày nghe đây. Mày dồn nó về sân nhà của nó. không cho nó ra khỏi nhà là nó sẽ tự tan vỡ. Với hơn một tỷ dân đói khát ngu dốt kia. Không loạn mới là lạ… Cứ ngồi nhậu Uýt ki chờ đi. Chúng nó tự giết nhau mà chết thôi.

Dạ thưa còn mấy thằng đàn em thì sao.

Thầy nó tan chì chúng nó dựa vào ai mà phải lo…!?


Dạ... Thánh ngài dạy bảo đúng là "chuẩn không cần chỉnh" ạ. Con tạm biệt thánh ngài. Con tin rằng chưa hết năm 2016 thì thằng Khựa nó quay trở lại thời “tam quốc diễn nghĩa” thôi ạ… Xin cám ơn thánh ngài. A men…!


Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

Số 10-290-2014: Chém gió cúi từng: Tình cha con sâu đậm.

BIN THƯƠNG BA LẤM… BA UI!

Ba ơi ba, Bin thương ba lắm…!



Ừa, cu Bin ngoan, biết thương Ba dzậy là ba dzui rùi.

Ba ơi! Ba vẫn dạy Bin làm đàn ông phải biết nhường nhịn. Có con nhỏ bạn con ý. Bữa nào nó cũng đòi phần ăn của con ở trường. Con không cho. Nó lăn đùng ra khóc… Thế mà cô giáo lại bảo con phải nhường nó. Con đang đói mà.

Con ơi, nhiều khi mình phải chịu… đói chút, mình nhường phái yếu đi con.

Dạ ba nói đúng. Thảo nào mấy hồi ba má cãi nhau, lần nào ba cũng thua…!

Tại vì… Ba nhường nhịn đó.

Nhường cái khỉ khô. Phái mạnh gì mà phụ nữ trừng mắt cái là nhận khuyết điểm tăm tắp ngay. Thế là hèn đó ba.

Không hèn thì biết mần răng bây chừ. Má mi làm chủ nhà, lại là phái yếu mờ?

Bữa rồi con đó lại đòi phần ăn của con. Con không cho, nó lăn ra khóc. Con táng cho nó hai cái bạt tai. Thế là nó nín luôn ba ạ. Nhiều khi mình phải thể hiện phái mạnh chút, phải không ba…?

Ừa… ba hiểu ý của con. Nhưng…

Sao ba…!

Ba hỏng có dám…!? Hu hu hu.

Thàng nhỏ quay đi lẩm bẩm: Hèn thế mà cứ lên mặt dạy đời mình. Xì…!

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

Số 9-289-2014: Nối khổ này không thể giãi bầy...!

Truyện  của Lão Hồ Đồ

HẬU QUẢ NHỠN TIỀN.

Lão Hồ Đồ đang chăm chỉ tưới mấy chậu cây cảnh trước nhà. Kẻo mang tiếng là chỉ biết đốn cây đem “xuất khẩu” mà không biết trồng lại rừng. Đời chúng mày ăn tận ăn kiệt cả lộc giời lộc đất. Đời sau lấy cứt mà đổ vào mồm…!?. Lão thấm thía câu này lắm. Phải trồng mới có ăn. Chỉ quen đi cướp để mà ăn, mà làm giàu trên xương máu đồng loại thì chỉ được một lần thôi. Chớ tham lam quá mà quên lời cha ông nước Việt từng răn dạy con cháu…

Một chiếc xe đen bóng, kiểu mới lạ vừa đỗ trước cổng. Một bà nhà giàu, váy áo là lượt bước xuống đưa tay cho thằng tài xế nó đỡ…!?. Một thằng nhóc chừng mười bốn mười lăm lon ton chạy theo mẹ. Thằng nhỏ mặc toàn hàng hiệu… Lão không sành hàng hiệu lắm, nhưng rõ ràng Hà Nội chả mấy đứa ăn mặc trang trọng như nó. Lão nghĩ: Thôi người ta giàu thì mặc người ta. Mình quan tâm làm gì chứ. Bộ cũng tham tiền sao?. Lão lại chăm chú vào việc tưới cây…

Anh ơi!

Lão giật mình ngửng đầu lên, vội giật lùi một bước. Trước mặt Lão là một bà xồn xồn xinh đẹp đài các lắm. Cho dù trên khuôn mặt phảng phất những dấu ấn tàn phai của năm tháng. Ối giời… sao mặt nàng trông quen quá… Lão sửng sốt đứng chết trân. Cô… cô… !?

Em đây mà… Bộ anh không nhận ra em sao?. Mới có gần hai mươi năm thôi mà…

Hả… Lão Đồ kêu lên thảng thốt. Ối giời ơi là giời. Tôi có mơ không thế… Em ơi… Mấy chục năm rồi em ở đâu… Mắt Lão chợt rơm rớm. Có phải là em thật đây không. Người mà anh bao năm chỉ dám mơ, dám nhớ một mình thôi…

Anh ơi!... Nàng kêu lên thảng thốt rồi dang hai tay ôm chầm lấy Lão thổn thức: Anh ơi là anh ơi. Em và con vẫn nhớ anh lắm…

Hử… Lão từ tốn gỡ tay em ra thì thầm. Vợ anh đang ở trong nhà.

Nàng chấm vội nước mắt trên đôi má diễm lệ. Anh ơi. Em xúc động quá. Nàng quay lại gọi: Con ơi!

Thằng nhóc nãy giờ vẫn há mồm coi hai người lớn biểu diễn màn tình cảm. Nghe gọi, nó lui cui túm váy mẹ nó. Chào ba đi con.

Nó cúi xuống hai tay khoanh tròn: Dạ thưa… Coong chào ba…!

Lão rên thầm: Em ơi… mau đưa con ra khách sạn nghỉ trước đi. Chiều anh  sẽ ra tìm em có được không?.

Nàng dõng dạc: Không. Em không ở khách sạn. Em phải vào chào chị trước đã. Nàng dắt thằng nhóc xăm xăm bước vào nhà… Lão hốt hoảng chạy vội theo sau. Đến trước mặt bà bác sỹ nhà Lão. Nàng cúi đầu chào: Dạ… em chào chị cả ạ. Hôm nay em về quê để từ biệt chị cả. Mấy ngày nữa em bay rồi. Cũng để cho ba con nó được gặp nhau một lần. Nó sẽ nhớ hình ảnh ba nó. Đặng sau này sang Mỹ, nó không hỏi em hoài rằng ba nó đâu. Con chào mẹ cả đi con.

Thằng nhỏ khom lưng cúi chào: Dạ… Coong chào mẹ cả ạ…

Bà bác sỹ khoa sản nét mặt u ám. Ánh mắt mang hình viên đạn nhìn thằng nhóc. Bả rít trong kẽ răng: Lão già kia. Vậy là sao chứ hử…!?

Lão Đồ vội vàng chạy lại lôi hai mẹ con nàng ra khẩn khoản: Em ơi… Anh biết tình cảm của em giành cho anh. Lại là giọt máu của anh đây nữa. Nhưng em dừng lại đi kẻo… “cái giàn thiên lý nhà anh nó sắp đổ” đến nơi rồi. Cho anh xin lỗi em!

Sao chớ. Anh có lỗi gì đâu chớ. Trong tim em đây (nàng đưa bàn tay óng nuột đặt lên vồng ngực căng tròn dưới lần áo mỏng). Trái tim em là của anh, thuộc về anh… Em đưa con về để nó được nhìn thấy ba nó một lần. Con ơi… Lạy ba đi con.

Thằng nhỏ một lần nữa chạy ùa đến, Nó ôm chặt lấy chân Lão không chịu dời….

Nàng mở cái sắc trên tay, đưa cho Lão cái phong bì khá dày. Lão bật tiếng kêu: Lại gì nữa đây…?

Em biếu anh 200 ngàn đô. Anh khỏi làm gì sất. Anh mướn người thay anh lo việc nhà. Em về mấy hôm rồi. Hôm nào cũng thấy anh đi chợ, nấu cơm. Rồi lại còn trông xe cả ngày nữa chớ... Thấy tội quá. Em thương anh lắm… (Lão nghĩ nhanh: Đcm thằng Dương Chí nhá. 500 ngàn đô mày chỉ lấy lại được có mỗi cú điện thoại bảo “trốn đi”. Đcm mày có rẻ mạt quá không. Nhưng em Chậu Vỡ ơi… 200 ngàn đô là mơ ước cả đời anh đó… em biết không?. Mịa… từ giờ trở đi hễ con mẹ bác sỹ bất ngờ giở chứng. Lão chỉ cần gí cái phong bì vào mũi cái là nó… ngất ngay). Lão bật khóc hu hu: Ối giời đất ơi. Ối em “Chậu Vỡ” ơi. Gần hai chục năm qua mà em vẫn nặng tình với anh. Nay em lấy chồng Mỹ giàu có như thế. Anh cũng mừng cho em lắm.

Thôi em xin từ biệt anh,. Em đưa con của anh đi đây. Hàng năm em sẽ gửi quà về cho anh…

Thôi em ạ. Anh cũng đâu có thiếu thốn gì đâu…

Nhưng em yêu anh. Đừng trách em đường đột nhé. Sao chị Cả lại để anh vất vả như thế chứ?. Con chào ba đi con. Báo hại thằng nhỏ lại một lần nữa vừa chào vừa khóc…

Lão lủi thủi ra hàng bán rượu. Mua một lúc 10 can “rượu 29”. Mịa nó kiểu này đằng nào cũng chết. Thôi thì được lúc nào hay lúc ấy. "Đời biết có sống đến mai không mà cất củ khoai đến tối". Chết rồi thì hài cốt gửi tận chốn nào cũng đâu cần quan tâm nữa chớ. Ối bà bác sỹ ơi. Bà trung thành với Lão mấy chục năm. Đẻ cho Lão tám đứa con ngoan… Ấy vậy mà…


Ối ông giời ơi… Có ai bảo Lão ngu, Lão cũng đành chịu chớ biết sao giờ?. Hu hu hu…!

Có ai ở đó không... Mau cứu Lão với... ới...!


Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

Số 8-288-2014: Vẫn chung một hiện tượng mà sao... giống như nhau quá vậy?

“A” VÀ “A PHẨY”!?

Bên “A”  (4/16):
Bởi bị dọa… giết, đồng chí Dương Lập… chạy vào sứ quán Mỹ náu thân, nhưng vưỡn bị lôi ra… trình tòa!?. (Đệch mịa… Bọn Mỹ khôn thế đâu dễ lợi dụng!?)

Vì thế đồng chí Bạc bị lôi ra tòa, bị tuyên trung thân. Đ/c dọa sẽ…!?. Và nhà nước "A" vội giả vờ im lặng để… tính kế?. Nhưng đồng chí Bộ trưởng Chu… bỗng dưng bị săn sóc chu đáo. Con trai đồng chí đang sống nguây nguẩy, cũng bỗng dưng bị bắt vì tội “nhận hối lộ”…?

Bên “A…phảy” (bị 4/16):
Đồng chí Dương Chí bị lộ. Được anh ruột tổ chức đào tẩu một cách rất chi là… chuyên nghiệp. Khi hết đường mới đành… bị bắt. (chứng tỏ các anh chưa to). Dẫn đến đồng chí… anh bị tóm. Trong tù đồng chí Dương Chí khai bị đánh, bị bức cung… Trong khi anh của đồng chí thì chỉ “không nhận là đúng, nhưng cũng không nhận là sai. Chỉ là do vấn đề… tình nghĩa đồng chí anh em giữa quan chức lớn đầu ngành côn an với bọn… “giang hồ cộm cán” ( Quả cũng… rất chi là chuyên nghiệp).

Nhưng đồng chí Dương Chí cũng đâu có kém phần chuyên nghiệp. Đồng chí đã… “khai thật, khai rõ ràng” tên… đồng chí thứ trưởng Bọ Ngựa. Trong đó có tí xíu bàn tay của đồng chí Bộ trưởng… Trần Đại (Mịa… biết đâu anh Dương diễn theo kịch bản do đạo diễn nào đó đã… lên khung từ trước?). Nhưng coi vậy là đồng chí Dương Chí đã tự treo án tử vào cổ thật rồi. (Thằng đó có chết thì đệ của nó bộ tha cho anh Dương sống được sao?)

VÀ… BẢN CHẤT VẤN ĐỀ

Vậy là hai bên “đồng chí anh em, môi hở dăng lạnh, lúi liền lúi, dưng mờ biển thì của tao… tuốt” cùng tiến hành “CUỘC CHIẾN CHỐNG NHÓM LỢI ÍCH”… quyết liệt như nhau. Tuy (bên A phảy) người ta cố tình diễn hơi khác tý. Nhưng tinh mắt thì thấy “trình tự và bản chất” vẫn: “Y chang như nhau”.

Cứ cho là anh Bá âm thầm sang đó học bài. Nhưng nếu nói anh Bá diễn… y chang thày dạy thì coi bộ khinh thường trình của anh Bá quá…!?. Anh mang danh là “Hốt liền, không nói nhiều” cơ mà.

Vậy người “lên kế hoạch và chỉ đạo thực hiện” vụ anh Dương Chí quả rất… cao tay (nhưng vẫn… chưa to)?

Đạo diễn thời nay càng ngày càng thâm hậu bởi cái đám "rân trí" cũng đâu còn ngu như trước nữa. Cho dù các anh ý diễn cứ như là… thật đi. Nhưng vưỡn để bị lộ cái “mục đích” nhằm “Giữ nguyên hiện trạng muôn năm cho tới… muôn năm” thì lại cũng vưỡn… chưa to.

Còn tại sao lại đánh thẳng vào các đồng chí… côn an?. Các đồng chí phản biện tự tìm hiểu nha. Lão chưa chịu lộ “bem” đâu.

Lão Đồ có nhời thành thật khuyên “các đồng chí phản biện” một câu. Đừng nhanh nhảu nóng vội thế. Hãy bình tĩnh kiểm nghiệm chút coi sao. Cứ mải đào sâu vào cái “hiện tượng” mà lơ là với cái “bản chất” mãi như thế thì bị họ quy tội “phản động” là éo có sai mô!?. Và Lão thì quy các đồng chí chỉ là giống… “Dư nhợn viên” trá hình thôi?

Lão Hồ Đồ văn dốt võ nhát. Trình thấp tè, đéo hiểu gì sự đời cả nên bạo gan phán… xanh lè như thế. Dưng mờ nếu Lão phán vụ này có… sai. Lão đây xin hoàn toàn “nhận trách nhiệm chính trị”.


                     (Cái bản mẹt của Lão đây. Cứ việc tổng xỉ vả tẹt tèn ten đi...!)

Đcm… được chửa?

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

Số 7-287-2014: Chém gió... nguy hỉm quá!.

THIẾN…!?

Gã quan lớn tham nhũng, mang tiền mua nhà cho bồ nhí bị lộ. Vợ gã quát: Cớ sao tiền tham nhũng nó lại đi đâu. Mau khai ra kẻo bữa nay “lành làm gáo, vỡ làm muôi” luôn. Bà vợ trợn mắt, vung con dao chọc tiết lợn sáng quắc: Khai mau, không là bà… thiến…!?


Dạ thưa… thưa… Em không khai được đâu ạ.

Con dao chọc tiết lợn lại vung lần nữa. Tay kia bả lùa vào trong, lôi cổ “thằng đó”  ra kê lên thành giường, quát: Nói mau… !

Dạ thưa… cho em xin... em xin. Dạ để từ từ em nói ạ. Hu hu hu… Dạ… Em mua căn nhà ạ.

Nó đâu rồi.

Dạ em không dám khai ạ.

Lưỡi dao chọc tiết lợn lại vung lên: Có khai không?

Dạ thưa… đến nước này thì em khai tuốt tuồn tuột cả bí thư trong đống rơm thôi ạ. Em trót cho con bồ nhí rồi ạ

Một tiếng “Trời” thảng thốt vang lên và… phập…!?

Tất cả đều im lặng…

Ối giời ơi. Chết em rồi. Thế là đời em tiệt rồi… hu hu hu.

Bà vợ hổn hển, mặt tái xanh... vùng chạy ra ngoài sân… đứng thở!

Gã kia vội mở mắt nhìn xuống dưới. Chỉ thấy con dao chọc tiết lợn sáng quắc găm rất sâu vào thành giường. Cái cán vẫn còn đang rung rung. Gã vội đưa tay tìm “thằng đó”. Ôi may quá. Ơn đảng nhờ chính phủ…. “thằng đó” nó vẫn còn nguyên. Hù… Của đau con xót. Nó căm thù là phải. Chẳng lẽ tự nhận là đưa tận 10 tỷ để chồng mua nhà cho bồ nhí sao?. Nói chó nó cũng đéo thèm nghe…!?


LHĐ: Có ai tin nổi không hở bà con. Lão thấy là có đấy, thế mới lạ..!?.

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014

Số 6-286-2014: Thơ vui... thư giãn cuối tuần

TIÊU CHUẨN CHỌN VỢ

Mười bẩy thì muốn chọn gái ngon
Muốn được mông cong với ngực tròn
Muốn được làm tình như phim sex
Chân cao gầm thoáng với eo thon…

Hai nhăm thì muốn tìm gái ngoan
Hơi béo cũng được miễn còn xoan
Miễn là nói chuyện vui và hợp
Miễn là làm tình được hân hoan…

Ba mươi thì muốn chọn gái lành
Giặt giũ thoăn thoắt mạnh và nhanh
Nấu ăn khéo léo ngon và nóng
Làm về ỉa cái… có cơm canh…

Ba nhăm chỉ cần gái bình thường
Biết kêu ú ớ ở trên giường
Trời mưa biết chạy vào nhà trú
Nửa đêm không nhặt lá ngoài đường…

Bốn mươi thì tính trở nên liều
Gặp ai cũng muốn nhẩy vào yêu
Pê đê cũng được, miễn chuyển giới
Gái già cũng “hốt - đéo nói nhiều…!”

Bốn nhăm thì ế mẹ nó rồi
Cái trym chỉ dùng để đái thôi
Đéo nghĩ vợ con cho nó mệt
Cứ để thế này cho thảnh thơi….

Năm mươi thì nên ra khỏi nhà
Mua một liều thuốc Via Gờ Ra
Bẻ uống một nửa trước khi đái
Để còn đỡ nhỏ ướt nền nhà…

Sáu mươi rất dễ trở thành gà
Lấy vợ chỉ để đỡ sợ ma
Mùa đông nó kéo chăn một phát
Sáng ra nó được hưởng căn nhà.

                  (Cọp từ Facebook)

Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014

Số 5-285-2014: Nhớ một thời... xa vắng?


NHỚ LẠI TUYÊN NGÔN ĐỘC LẬP CỦA BÁC HỒ...!?.


"... thế mà hơn 80 năm nay, bọn thực dân Pháp lợi dụng lá cờ tự do, bình đẳng, bác ái, đến cướp đất nước ta, áp bức đồng bào ta. Hành động của chúng trái hẳn với nhân đạo và chính nghĩa. Về chính trị, chúng tuyệt đối không cho nhân dân ta một chút tự do dân chủ nào. Chúng thi hành những luật pháp dã man. Chúng lập ba chế độ khác nhau ở Trung, Nam, Bắc để ngăn cản việc thống nhất nước nhà của ta, để ngăn cản dân tộc ta đoàn kết. Chúng lập ra nhà tù nhiều hơn trường học. Chúng thẳng tay chém giết những người yêu nước thương nòi của ta. Chúng tắm các cuộc khởi nghĩa của ta trong những bể máu. Chúng ràng buộc dư luận, thi hành chính sách ngu dân. Chúng dùng thuốc phiện, rượu cồn để làm cho nòi giống ta suy nhược. Về kinh tế, chúng bóc lột dân ta đến xương tủy, khiến cho dân ta nghèo nàn, thiếu thốn, nước ta xơ xác, tiêu điều. Chúng cướp không ruộng đất, hầm mỏ, nguyên liệu. Chúng giữ độc quyền in giấy bạc, xuất cảng và nhập cảng. Chúng đặt ra hàng trăm thứ thuế vô lý, làm cho dân ta, nhất là dân cày và dân buôn trở nên bần cùng. Chúng không cho các nhà tư sản ta ngóc đầu lên. Chúng bóc lột công nhân ta một cách vô cùng tàn nhẫn..."

LHD: Quả thật bọn đế quốc thực dân nó khốn nạn bẩn thỉu chó má đến cùng cực không bút nào tả xiết. Mãi tận gần 68 năm qua mà tàn dư chế độ thối nát của chúng vẫn chưa hề suy giảm. Không những vậy còn tàn tệ gấp bội.

Tổ sư bố cái bọn thực dân nó... thâm thế cơ chứ!?

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Số 4-284-2014: Chém gió: KHÔN HAY DẠI?

KHÔN HAY DẠI…?

Lão Đồ đang nhậu tơi, bỗng chuông điện thoại reo vang. Bà bác sỹ nhấc máy. A lô! Ai gọi đấy… Ừa được rồi… Bả cầm máy đưa cho Lão bảo: Lại cái thằng cháu chết tiệt nó gọi ông.


Hả… thằng nào mà chết tiệt. A lô… A… thằng cháu Kim đấy  hử. Tao đang nhậu…

Cháu có nhời cám ơn bác đã tặng cháu hai can rượu 29 ạ. Rượu đó tuy không thơm bằng thứ khác. Nhưng uống thì phê lắm. Bao lâu nay cháu chơi cái anh Mao Đài mãi thành thử ra chán quá. Thơm thì có thơm, mà uống vào chả thấy có hậu gì hết… He he.

Vậy thì được. Mày đánh quả chuyên cơ sang đi. Bác cho mày nguyên một nghìn can uống dần. Nhưng bên tao nó vừa chém chết thằng đó rồi. Nay mai chắc hết cửa…

Chắc lại chung chi không đủ chứ gì. Đáng đời thằng đó. Nhưng cái rượu của nó nhậu rất vào… kể cũng tiếc thật.

Nhân có chuyên cơ sang chở rượu. Cháu biếu bác mười nghìn chai Mao Đài luôn. Bác tà tà nhậu nha.

Tao cũng chả khoái thứ đó lắm. Ngửi thì thơm. Uống thì nặng mà nó không chịu phê mới đau chớ. Nhưng thôi cám ơn cháu. À mà này, cái vụ mày hành hình thằng cha họ Jang … tao nghe đồn mà sởn cả gai ốc là sao. Mày xử thế có thấy là… quá tay hay không chứ?


Bác ơi. Thế đã ăn thua gì. Cháu bác còn nhiều chiêu độc gấp mấy ấy chứ. Không nhờn với chúng nó được đâu. Dạ, có thế mới đe được những thằng khác. Đè chết mấy thằng theo Tàu làm phản.

Ơ… thế tao tưởng xưa giờ thằng Tàu nó vưỡn… Không có nó bảo trợ thì mày sống sao nổi. Mày hơi bị… ngang tàng quá đấy.

Bác ơi. Đành là như thế. Nhưng cháu có võ riêng. Này nhá. Chúng cháu xưa giờ vẫn là cái phên dậu cho thằng Tàu. Muốn an tâm lo đấu với Mỹ thì cái phên dậu phải chắc. Xưa giờ nhà cháu mấy đời vưỡn chơi mỗi đòn đó. Nhưng đổi lại thằng Tàu nó phải nuôi chúng cháu cho đàng hoàng. Nếu thấy ngót cái là ngay tức thì cái phên dậu tự dưng nó lung lay. Bởi vậy nên cháu có làm tàng đến mấy thì thằng Tàu nó vẫn phải ôm hết, chả dám nhả ra. Nhân cơ hội chia cắt Bắc - Nam. Thi thoảng chúng cháu nổ mấy phát đại bác đặng hâm nóng bầu không khí. Thế là thằng Mỹ nó nhảy lên. Thằng Nam Triều nó cũng dựa gió bẻ măng. Nó đòi “giải phóng Bắc Triều trong vòng 10 ngày”. Lập tức thằng Tàu buộc phải lên tiếng, phải dàn xếp… Thế rồi thằng Mỹ mang tiền viện trợ. Thằng Tàu mang tiền sang để duy trì chế độ. Chúng cháu cứ việc ngồi mát ăn bát vàng… Thế là nhất cử lưỡng tiện cả chứ sao?

Mày nghĩ thế là ngắn rồi. Phải có ý chí thống nhất đất nước như bên tao chứ. Giang sơn quy về một mối có hơn không?

Bác ơi. Mấy thằng bên bác mới là ngu. Chỉ cần miền bắc làm phên dậu cho thằng Tàu đã quá đủ  rùi. Đưa cả nước vào làm phên dậu cho nhà chúng nó thì là đại ngu. Như chúng cháu đây thi thoảng nổ mấy phát đại bác, phóng một quả ngư lôi… Chỉ chi tí chút cũng kiếm được món bộn. Nửa nước hay cả nước thì có khác gì. Vẫn chỉ là cái phên dậu cho thằng Tàu cả thôi mà…

Ừa, nghe mày phân tích cũng có lý. Nhưng mà…

Cái ngu nhất là cứ khoe khoang là “đánh thắng tới… hai thằng đế quốc to”. Đang đâu hùng hổ phát động chiến tranh, toàn là người ta lại đánh người ta.  Hay ho đâu chả thấy, chỉ thấy máu người mình chảy khắp non sông đất nước thôi. Trong khi thằng Mỹ với thằng Tàu nó bắt tay nhau. Nó phân chia thế giới. Thế là sôi hỏng bóng không. Giải phóng thì được cái đéo gì đâu ngoài khâu oai. Để đến nỗi bị thằng Căm, đệ tử ngu dốt của bọn Tàu nó quấy rối phía nam. Rồi chính thằng Tàu nó đánh dằn mặt phía bắc, chết hàng mấy chục ngàn cả lính lẫn dân. Vậy là thất bại chứ chiến thắng được ai?

Ừa nhỉ. Tao công nhận “bênh sĩ chết trước bệnh ung thư” là đéo có sai rồi. Thế mới biết câu “Hậu sinh khả úy”. Thằng cháu quả là khôn ngoan hơn người. Mày là tư lênh tối cao xứ Bắc Triều là đúng má nó rồi. Để tao về bảo mấy thằng bên tao sang học tập kinh nghiệm nha.

Thôi khỏi bác ơi. Mấy thằng đó nó vốn đã ngu từ thời tiền sử. Có nhồi cái chữ vào cái đầu đất ấy thì chúng nó cũng chả khôn lên được. Đang có cái thế để mặc cả với bọn Tàu, thế mà lại vén tay đốt nhà táng. Bây giờ còn kêu ca đéo gì nữa chứ. Đúng là thứ ngu lâu dốt bền khó đào tạo. Hù…!

Cám ơn mấy lời gan ruột của thằng cháu. Bữa nào chuyên cơ sang chở rượu. Nhớ điện cho tao trước để tao cho xe chở hàng nha. Mày yên tâm. Hàng của tao là hàng thật chứ không phải cái thứ “thùng loa lại biến thành 600 bánh ma túy” đâu.

Dạ cháu cám ơn bác nhiều nhiều. Chúc bác nhậu ngon lành. À. Bác nhớ gửi cho cháu mâm thịt chó bẩy món như hôm 31/12/2013 bác treo lên Face ấy nhá. Bên cháu nó cấm nhậu thứ đó. Nên bác gói kĩ kẻo mùi nó xông lên. Bọn quan chức nước cháu nó thính mũi lắm. Nó mà ngửi được thì chúng nó xúm vào mỗi thằng xin miếng thì hết phần cháu mất. Cháu chào bác ạ.


Ừa… chào thằng cháu ngoan. Mày là thằng có hiếu nhất trong mấy thằng còn lại đấy. He he he.


Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014

Số 283-2014: Chém gió: Hóa ra chỉ là mơ thôi. Hú hồn!

Chém gió

KHỦNG BỐ HỘT NHƠN

9 giờ 10  phút sáng ngày 2 tháng 9 năm XYZ. Anh tổng vừa xem qua mớ công văn. Anh thở phào ném tập báo cáo quân sự xuống bàn. May quá. “Tình hình Biển Đông vưỡn… chưa có gì mới”. Anh mệt mỏi ngáp dài ngả lưng ra sau ghế đôi mắt liu riu…

Đúng 9 giở 30 phút, cánh của văn phòng bật mở. Thằng thơ kí hấp tấp bước vào lướt nhanh đến bên cạnh anh tổng miệng lắp bắp: Dạ thưa anh… có tin khẩn cấp ạ…

Anh tổng hốt hoảng vùng đứng dậy hỏi: Cái gì?

Dạ có nguy cơ thủ đô ta bị “khủng bố hột nhưn” ạ.


Thật hả…? Lúc nào?

Dạ… vào 9 giờ 47 phút sáng hôm nay ạ.

Anh tổng ngước nhìn đồng hồ điện tử trên tường lẩm nhẩm tính,. Ủa… vậy là chỉ còn 19 phút nữa hả?

Dạ… có lẽ vậy.

Sao không nói sớm?

Dạ em mới mò vào mạng thấy bên trang “QLB” nó vừa đưa tin cách mấy phút ạ.

Vậy là tin từ Mỹ hử. Tin thế nào?

Dạ thưa… chỉ nói là vào giờ đó sẽ có… một quả tên lửa mang đầu đạn hột nhưn tầm 500 ki-lo-ton sẽ rơi vào thủ đô ta…

Xuất phát từ đâu?

Dạ… em đâu biết?

Mày lấy xe đưa tao ra Nội Bài…

Dạ thưa anh… từ đây đến Nội Bài mất 35 phút, em sợ… không kịp ạ.

Mày ra nhà xe lấy ngay con xe chạy nhanh nhất chờ tao ở cửa.

Dạ thưa anh tổng. Tuân chỉ.

Chiếc xe hàng khủng dài gần chục mét được mua từ hồi lâu lắm trườn khỏi văn phòng. Lướt nhanh về hướng lăng Pác. Anh tổng mở điện thoại bấm số: Chú Tư hả.

Dạ em đây.

Chú đang ở đâu. 

Dạ thưa anh tổng. Theo chương trình, sáng sớm hôm nay em đi thăm nước bạn Lào. Hiện em vừa xuống sân bay Viêng Chăng ạ

Anh Tổng lại bấm nút: A lô… Chú Ba hả. Chú đang ở đâu?

Dạ em đang chỉ đạo vấn đề “an ninh biên giới” ở Hà Tiên ạ.

Anh Tổng lại bấm bấm… A lo. Chú Hùng hả.

Dạ em đây.

Chú đang ở đâu?

Dạ… Hôm nay em về quê khai trương nhà thờ họ ạ…

Anh tổng vung tay chửi: Địt mẹ cả lò nhà chúng nó. Lúc nước sôi lửa bỏng vậy mà gọi thằng nào cũng đều “theo đúng quy trình” hết cả. Ngữ này đéo tin được thằng nào nữa rồi.

Anh Tổng lại lúi húi bấm điện thoại. A lô chú Bá hả?

Dạ em đây. Có gì không anh?

Chú đang ở đâu.

Dạ em đang trên cửa khẩu Lào Kay chỉ đạo vấn đề…

Chú hay tin gì không?

Dạ thưa anh... có chuyện gì ạ.

Nghe tin khẩn của anh đây. Có tin mật “thủ đô sắp bị tấn công hột nhưn”.

Vào giờ nào ạ?

9 giờ 47 phút hôm nay. Dạ… giờ là 9 giờ 45 rồi ạ. Anh đang ở đâu. Tao vừa vào đến cửa lăng. Nhưng không nhớ mã số.

Dạ anh bấm mật mã: “Gu gồ chấm tiên lãng” là cửa sẽ mở ạ.

Anh tổng bực quá chửi: Địt con mẹ cả lũ chúng nó. Giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này. Tìm đứa nào cũng đang… “hết lòng vì nhiệm vụ trên giao” cả!?. Ủa… Anh tổng quay sang gã thơ kí: Địt mẹ sao thằng nào cũng có lý do chính đáng vậy kìa. Sao chúng nó đều… giống nhau thế hả. Bộ…. Ủa… địt mẹ chúng nó. Hay là chúng nó biết tin trước mà đéo bảo với mình hỉ?

…!?

Có tiếng gõ cửa dồn dập. Anh tổng quát: Cái gì?

Đã quá giờ ăn sáng  từ lâu mà không thấy anh dậy. Anh mệt hả?

Không… không… Anh vừa nằm mơ…

Vậy hả. (tiếng chị tổng cười khẽ. Lại mơ nữa rồi...?). Anh ra ăn sáng kẻo muộn… !?


Ừa… anh ra ngay đây. May quá… hôm nay chủ nhật. Địt mẹ nó… hú hồn.