Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

Số 13-2013: Chuyện vui thời... định hướng?



ĐI LĨNH LƯƠNG HƯU

"Tôi đi thăm cháu, ông ở nhà đi lĩnh lương hưu hộ tôi"… Nói rồi bà ý đi. Lão Đồ cầm sổ đi lĩnh tiền. Tới nhà ông phát lương. Thấy ông đang nằm khểnh trên xích đu hút thuốc lá. Lão hỏi: Bác ơi, đã có tiền hưu chưa ạ?

Ổng quay ra bảo: Tôi nghỉ rồi. Ông đến nhà bà Vui, số 132, đường Lê Lợi... mà lĩnh.

Vậy hả, cám ơn bác.

Lão Đồ tôi quay ra nhà bà Vui theo địa chỉ… Đến nơi đã có hai ba bà đang ngồi chờ lĩnh tiền.

Một bà bảo: Nhà nước bao giờ cũng quan tâm sâu sắc đến người về hưu. Hễ cứ tết đến là cho lĩnh hai tháng liền. Sắm tết thả phanh, sướng thế… Hẻ hẻ hẻ!

Bà kia thẽ thọt: Tiền nào thì vẫn là tiền lương hưu của mình. Tiêu trước khỏi tiêu sau. Thả phanh rồi ra giêng lấy gì ăn?

Bà này đúng là đồ… tậm tịt. Tôi 45 năm tuổi đảng, hồi còn công tác ý, nói một câu cả trăm người đứng im phăng phắc, chả dám nhúc nhích. Tôi nói chỉ có đúng trở lên, chưa bao giờ sai…

Bà Vui chen vào: Đúng đấy… chính là sự quan tâm của đảng và nhà nước đối với người về hưu. Chứ không cứ tháng một mà trả, chết ai…?

Bà 45 tuổi đảng đế theo: Bác Vui nói chí phải… Mí lỵ tết đến con cháu đi xa về đứa nào chả mừng tuổi bố mẹ già. Tiền đó bù chỗ thiếu chớ đâu… !?

Cô ơi… Tôi lĩnh tiền hưu qua thẻ, chuyển ngay cùng ngày cả hai tháng. Vậy mà của bà ý nhà tôi cả gần tháng sau mới được lĩnh là sao.

Ồ… Có tiền mà trả đã là tốt lắm rồi đấy. Ông không biết thôi. Bệnh viện tỉnh kia kìa, lương tháng một còn chưa có tiền để trả. Các ông bà hưu được lĩnh thế này là vinh dự lắm rồi.

Hả… Bộ nhà nước hết tiền hay sao mà lương cán bộ không có để trả vậy…?

Tôi không biết. Bà Vui xa xầm nét mặt. Tôi là đảng viên. Nhiệm vụ đảng phân công tôi phải làm thôi. Nghe bảo tháng sau các ông bà lên bưu điện mà lĩnh.

Ô… thế thì gay quá nhỉ. Cả thành phố hàng vạn người về hưu. Lên đó chờ chờ đợi đợi mất ngày mất buổi. Lại còn phí của bưu điện cao lắm chớ không phải chơi đâu…

Thì các ông các bà lên đó mà xếp hàng, đợi bao giờ có tiền mới phát. Được lĩnh ở đây không sướng hay sao?

Cô thông cảm cho bọn tôi già cả lẫn cẫn. Nhưng trả tiền hưu trí là chính sách của nhà nước. Phải trả tận tay người được hưởng. Không được gây phiền hà bất kì trường hợp nào. Nói thế thì ra…

Tôi chỉ biết phát tiền thôi. Thắc mắc gì thì lên trên mà hỏi…

Lão chợt thấy trong lòng ngậm ngùi. Thì ra người ta coi bọn Lão như đồ bỏ đi, là thứ ăn xin được họ ban phát, là cái gánh nặng của chế độ sao?. Dưng mờ tiền của mình phải đóng hàng tháng. Nó trừ béng vào lương… Để tới lúc về hưu nó phải trả lại cho mình. Có xin xỏ thằng nào đâu chớ!?

Ô phải rồi… Lão chợt nhớ bài giáo huấn của đồng chí “Đại tá, phó giáo sư, tiến sỹ, nhà giáo ưu tú…” và chợt hiểu ra. Sổ hưu bây giờ quan trọng lắm. Nếu mất chế độ thì ai trả tiền hưu cho mình đây. Do vậy phải bảo vệ chế độ… là trúng bố nó rồi. Đồng chí đại tá nói lăng nhăng thế mà chẳng sai câu đéo nào sất. Nói dại… Bà mẹ nó, lỡ mai này tiền hưu mất rồi lấy gì sống đây hở giời. Thôi thì đành ngậm ngùi mà theo đảng đến cùng thôi, biết đi đâu bây giờ chớ?

Chúng mày đừng có dọa Lão chớ. Lão có tính hay… sợ lắm đó. Bớ người ta, ngoài đó có thằng nào tử tế hơn không. Cho tao theo với... Hu hu hu. 

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Số 12-2013: Chuyện văn...?


HỘI HÍT?


Có gã nhà văn tên Vũ Hồng tận thủ đô về chơi. Lão Đồ vốn khoái món “dăng chương” nên lăng xăng đón khách quý. Lão mở chai rượu ngon, dốc lọ lạc rang sẵn ra đĩa. Nào mời nhà văn… Khà… E hèm… Hồi này nghe nói giới văn chương cũng rộn trò lắm nhể. Nào là tổ chức trao giải thưởng lớn năm 2012 rầm rộ thế, liệu có ra ngô ra khoai gì không.

Huầy… chán bỏ mẹ đi bác ạ…

Sao chán?

Là tại có mấy đứa dở hơi không biết bơi nó lại bảo nó… đéo thèm nhận giải thưởng mới đau chớ.


Hả… giải thưởng, giấy khen của nhà nước mà lại không thèm nhận. Bộ nó coi cái nhà nước này bằng… mẻ sao?

Cũng là tại bỗng dưng có con mụ “diễn viên điện ảnh” già kia nó khơi mào cái vụ công khai từ chối quả giấy khen có chữ kí của “kẻ trùm tham nhũng, hại nước hại dân…” ở trong nhà mụ ta. Hù… thế là đùng một cái mấy đứa nhà văn dở hơi nó cũng từ chối nhận giải luôn. Mả mẹ nó. Em đường đường thành viên ban chấp hành Hội nhà văn, đại diện ban giám khảo hẳn hoi chớ bộ. Thế mà chúng nó lại bảo là cái loại… “không đủ tâm đủ tầm”. Nhất là cái thằng tên là… Bọ kia nó còn xưng xưng bảo “Hội nhà văn là cái l…!?” nữa chớ. Đau thế.

Ồi… chuyện nhỏ. Chú học bài của đồng chí Ếch, chơi quả “kết luận thanh tra tuyệt mật”, vu cho cái đứa không nhận giải tội “đạo văn” phát cho mấy đứa chết luôn thể. Quyền trong tay sợ gì không dùng chớ?

Em chơi chiêu đó rồi, dưng bị chúng nó nhao nhao chửi là bắt chước bố nó không khác gì là giống… chó theo đuôi hít cứt … Ếch.

Hả….

Bộ nó bảo chú chỉ biết… hít cứt hả? Ha ha ha…!

Bà mẹ nó, tức thế…!.

Này ta bảo chú mày. Đổi mẹ nó tên cái hội nhà các chú đi.

Tên gì?

Là… là… “HỘI HÍT VĂN” đó. Cái chữ “hít văn” thì chẳng thằng nào nó lái sang là “hít cứt” được. Dù sao thì “hít văn” vẫn còn lịch sự chán. Ha ha ha…

Gã họ Vũ cau mặt, nhổm đít đứng dậy chuồn thẳng.

Ơ hay… Thằng này nhà văn nhớn mà… coi thường lịch sự thế nhở…?


Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

Số 11-2013: Hỏi xoáy đáp xoay


Chém gió

CHÚNG TAO CHƠI KIỂU KHÁC… !?

Đang nhậu tơi… bỗng điện thoại reo vang. Gã bộ trưởng ngoại giao bên Phi hấp tấp, vừa nói vừa thở: Bác biết không, em vừa đệ đơn kiện thằng Tàu Chó ra tòa án Liên Hiệp Quốc xong… Phen này chúng em cho nó bẽ mặt với thế giới luôn thể. He he he.

Bảo vệ chủ quyền lãnh thổ thì có nhiều cách…?

Nhưng em thấy cách của bọn em là nặng đòn nhất, hiệu quả nhất hiện nay đấy ạ. Thế bên các bác tính sao?

Tính gì?

Là tính cái vụ đó đó.

Tao bảo rồi. Bảo vệ chủ quyền lãnh thổ thì thiếu gì cách… Bọn tao đã có cái xiềng “4 tốt, 16 vàng” kia rồi, nên cũng mần theo kiểu “4 trên 16”. Hiểu chửa…!?

Bà mịa nó… “4 trên 16” là cái kiểu đéo gì chứ hử…?

Chán mày quá… Biết rồi mà cứ hỏi mãi...!

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Số 10-2013: Chú Thanh nó... khôn thế.


HIẾN KẾ…

Hôm qua đang nhậu, Lão giả vờ say lượn luôn là sao?. Hôm nay em phải hầu Lão cho ra khoai môn khoai lang mới được.

Chú định chơi Lão sao chớ?

Dạ đâu dám. Em dứt khoát phải xin ý kiến Lão cho bằng được đấy ạ.

Ừa, tại hôm qua chú bảo ta hiến kế. Quả thật lúc đó phê mịa nó rồi, hiến chó gì được nữa.

Nay Lão đâu có say?

Phải… Vậy chú mày có muốn ta hiến kế chứ gì?

Dạ em xin nghe, nghe một cách thực tâm thành tâm và dã tâm luôn đấy ạ.

Ta thích cái chữ… dã tâm của chú. Làm chính trị thằng chó nào chả đầy dã tâm. Ở nước văn minh tiến bộ thì cái dã tâm đó nó có học lắm. Nhưng cái đám “lớp ba trường… rừng” kia thì cái dã tâm nó vừa xấu vừa đểu vừa bẩn lắm…

Dạ em biết…!

Vậy chú nghe ta phán nhá: Con chuồn chuồn đi.

Hả?

Lượn nhanh cho nước nó trong.

Đâu có được. Em mới nhậm chức mà.

Thế mới nói…!

Lão dí đểu em sao chứ?

Đâu có, ta đang giúp chú đó. Chú thử nghĩ coi. Đất nước đang cần thay đổi, cần một thể chế trong sạch minh bạch… Xứ ta bây giờ ai có khả năng thay đổi nhất…

Dạ… là cái… cái…!.

Ta nhắc lại cho chú lần nữa. Đổi mới chính trị chớ không phải đổi mới cơ chế? Chú hiểu chưa.

Em chưa hiểu ạ.

Ta ủng hộ đồng chí Ếch. Bởi ở xứ ta bây giờ chỉ có đồng chí Ếch mới có khả năng sửa cái "lỗi hệ thống", mới thay đổi được thể chế… Hiểu chửa?

Hả… Lão đừng làm em… nhột đó chớ.

Ta khuyên chú nên phắn đi trước khi đã muộn.

Lão sao tệ quá vậy. Chưa uống đã phê mệ nó gồi…

Ủa đủ má nó. Thằng chú Thanh nó… khôn thế…?

Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Số 9-2013: Thư rãng cúi từng


TRUYỀN THÔNG ĐỊNH HƯỚNG…

Thưa anh Ba. Hình như cái… kết luận thanh tra kí vào chủ nhật.. Chúng nó bảo bộ anh Ba kí… ở nhà sao?

Tao 51 năm theo đảng, tận lực làm việc đâu kể ngày đêm chớ…

Dạ…. đấy là mình tự nói thế. Nhưng…

Tao biết rồi. Thế cánh báo chí đã nhận được lệnh cả chưa.

Dạ rồi. Đã cho đăng đồng loạt trên các báo bản “kết luận thanh tra tối mật” rồi ạ. Nhưng…

Nhưng gì?

Dạ… Bọn bọn chúng lại công khai văn bản phản bác ạ. Mà nó lập luận rất sắc bén, logic nữa mới chết chớ. Trong khi…

Nhưng vẫn phải chỉ đạo quyết liệt, đánh ngay, đánh chớp nhoáng, đánh tổng lực… Đủ má nó… Cứ tưởng trước giờ có mỗi mình biết chơi trò “Truyền thông định hướng” cơ chứ…?

Ặc…!?

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

Số 08-2013: Chém gió...?


NGÀY LỄ THÁNH

Ngày lễ Thánh, anh Đại mang lễ vào chầu. Qùy mọp dưới bệ thờ, anh xuỵt xoạt khấn: Kính thưa hai ngài sư tổ “Râu Rậm”, kính thưa ba ngài sư ông “Ma-Le-Meo”. Kính thưa Thánh nhà, cùng các thánh đồng môn khác… Hôm nay là ngày lễ thánh. Con thành tâm sửa cái lễ đặng dâng lên. Thôi thì lễ mọn lòng thành, kinh tế suy trầm, nước non đang trên đà… xiêu vẹo sắp… sụm bà chè đến nơi. Mong các Thánh thông cảm. Đại con xin thành tâm khấn vái… Khấn xong, ngài cúi gập ba lần, rồi ngước lên tượng Thánh mong chờ… Thánh phán:

Năm nay mày đãi tao món gì?

Dạ… Vịt quay Bắc Kinh ạ.

Tao thấy mày có lòng. Nhưng năm nào cũng một thứ đó, toàn hương vị Tàu, ăn hoài thấy ngán. Có món gì mới không?

Dạ “Vịt quay Bắc Kinh” thì chắc chắn phải toàn hương vị Tàu rồi chứ ạ.

A… Bọn con cháu chúng mày thật bất nhân quá. Mày cho tao xơi cái thứ… “hàng Tàu” vào để tao ngộ độc, tao ung thư, tao tiệt giống nòi nhà tao đây hả.

Dạ xin ngài bớt giận. Xứ ta từ thời Thánh truyền lại đến giờ có bao giờ thoát cảnh “hàng Tàu” đâu ạ.

Sao bảo bây giờ đang phát động phong trào thi đua “người xứ Vịt xài hàng Vịt” cơ mà. Cho tao hàng xứ ta coi sao?

Dạ… Vậy con dâng ngài món vịt quay xứ Vịt ạ.

Ưm… Khó ăn quá…  sao nó vừa đắng vừa chát thế này, mày ướp Vịt với muối xứ nào vậy.

Dạ…  Bằng muối nhập từ Hoàng Sa về đấy ạ.

Cớ sao nó vừa đắng lại vừa chát làm vậy chứ. Đổi con khác coi sao.

Dạ… Món này là hàng xứ ta 100% đấy ạ

Ưm… Hừm… món này ướp muối ở đâu mà ăn vào càng đắng càng chát hơn…

Dạ nó được ướp bằng muối làm ở Trường Sa đấy ạ. Trước đây thì mênh mông, giờ chả còn mấy hột nữa. Của hiếm mới quý đấy ạ.

Ua… mả mẹ nó. Ngoài hương vị Tàu, ngoài vị đắng và chát nổi bật ra lại còn có thêm vị cay nữa. Ối giời ơi… sao càng lúc càng cay thế này chứ. Ôi… cay quá chịu sao nổi hở giời. Hu hu hu.

Thánh bỗng sùi bọt mép ngã lăn ra đất. Ối giời ơi sao mà khó thở thế này. Mau đưa tao vào bể “phoóc” gấp kẻo muộn. Oi… oi… ọc…ọc… Ôi… khó… thở… ở quá.! Chúng mày toàn lũ phản chủ. Vớ vẩn ông vật chết tươi có ngày… Giời ơi là giời.

Anh Đại lẩm bẩm: Mịa... sao giờ mới nói, muộn bố nó rồi!?

Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

Số 07-2013: CHÉM GIÓ




NÊU GƯƠNG LIÊM KHIẾT

Bà bác sỹ cằn nhằn: Bữa nọ một đống thiệp “chúc mừng năm mới” gửi đến, cái nào cũng dầy cộp, nặng trĩu. Tôi ước chừng mỗi cái hàng xếp tiền đô chớ không ít. Ông khăng khăng bắt đóng phong bì gửi trả lại. Đúng là càng già càng chẳng biết sang trọng trọng hùng dũng là cái chó gì sất. 



Thế mà hôm nay bỗng dưng giở chứng. Thằng cháu Kim Jăng Ủn bên Bắc Hàn nó gửi biếu có kí nhân sâm, thì cái mặt cứ hơn hớn ra, gói mấy lần giấy báo cất ngay vào tủ. Thiệt tình…!?

Bà này bỗng dưng lắm điều nhiều sắc mắc làm vậy. Quà của thằng Ủn thì tôi nhận ngay. Chớ cái đám thiệp "chúc mừng năm mới" kia không thể nhận được.

Là sao?

Là tại bên Bắc Hàn nó không chơi cái trò “bỏ phiếu tín nhiệm”. Bà rõ chửa?

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Số 06-2013: CHÉM GIÓ... CÚI TỪNG.


RÁNG MÀ CHỊU…

Tại kinh tế thế giới nó suy trầm. Nó ảnh hưởng đến nước ta. Chớ xưa nay đảng lãnh đạo toàn diện tuyệt đối, luôn sáng suốt tài tình thế thì làm gì có chuyện… Ực… hự!?

Nè, thằng Huỵch. Chú mày đang chém gió gì thế.

Dạ chào Lão Ca, mời Lão ngồi ạ. Chả là em đang chửi con vợ ngu của nhà em. Nó làm em muốn điên cái đầu quá… Dạ, mới sáng sớm  mà cơn gió lạ nào đưa Lão quá bộ đến hàng nhà em vậy chứ.

Hớ hớ… Họ Đinh nhà chú mày từ thời ông cụ thân sinh đến giờ vốn chỉ có mỗi nghề thịt chó, vậy mà đã làm nổi danh khu Nhật Tân này. Nhà chỉ có chú là theo được nghề cha ông… Ta tâm đắc với chú mày vụ đó.

Dạ Lão quá khen. Lão coi chớ cả cái khu Nhật Tân mấy chục năm theo cách mạng, chỉ nổi tiếng mỗi món “Thịt Cầy Bẩy Món”. Nhưng nay thì tàn cả rồi. Chỉ có mỗi nhà em là còn trụ được. Cũng là nhờ có cánh công chức, cán bộ ta vốn máu món… giả cầy, nên em cũng đỡ.

Quán thì vắng hoe thế này, chú mày chỉ được cái chém gió là không ai bằng.  

Dạ, bữa nay chủ nhật, lại mới sáng ra nên…

Ừa ha…

Nhân Lão ghé quán, chờ chút em làm đĩa hấp nóng hổi đặng hầu chuyện với Lão. Chả là đêm qua em vừa mua được con cầy tơ cực ngon do cánh Nghệ An câu trộm được mang đến.

Nghe bảo nghề câu trộm chó ở xứ Nghệ cũng sinh tử lắm, nó còn mang đậm "chất nhân văn" nữa đó. Dân xứ Nghệ coi vậy mà chịu chơi phết đó nha…

Lão ơi, xứ đó vốn nghèo khổ. Con chó nuôi để giữ nhà, nhưng nó cũng là tài sản có giá trị. Khi bí quá mang bán chó đỡ phải bán con như chị Dậu ngày trước. Nó là cả cơ nghiệp nhà người ta. Lũ trộm chó cũng thật ác quá chứ.

Mời Lão nhậu cho nóng. Mắm tôm em thửa tận xứ Thanh, loại một hẳn hoi. Tự tay em pha đấy, đủ cả chua cay ngọt mặn… Dạ mời Lão…

Này chú cho ta xơi cái rượu gì nghe mùi lạ vậy.

Dạ, là rượu Mao Đài. Chả là vừa rồi bác Huynh nhà em lập công lớn, được bọn Tàu nó thưởng. Bác ý bảo thứ này chơi vào nó hay lắm, cứ chơi độ dăm chén mà ra đường thấy gái nào cũng đẹp, cũng muốn vồ ngay ý…

Ta xưa giờ toàn chơi hàng nút lá chuối. Vả lại, ta lần mò tự nấu lấy uống cho nó lành.

Lão chí lý. Nhưng nghe bảo vừa có cái nghị định khỉ gió gì đó bảo cấm rượu không nhãn mác cơ mà. Rượu nút lá chuối nhà Lão thì làm gì có nhãn mác được chớ. Cứ tưởng thời phong kiến đế quốc nó mới “Rượu ta nấu nó cho rượu lậu. Muối ta làm nó bảo muối gian”. Đến nay thì chúng nó rõ mặt chuột cả rồi Lão nhể.

Chính xác. Lũ chúng bây giờ còn chó hơn cả thời đó nhiều. À này… bữa rồi ta nghe bảo nhà chú có vụ lùm xùm gì đó hả?

Dạ đâu có…

Ta với chú vốn thân tình, có gì phải giấu.

Dạ… là chuyện nhỏ ý mờ,

Nhỏ là sao?

Dạ… là… Tại bữa đó có đám cán bộ dẫn một gã Tàu Khựa đến nhậu quán nhà em. Nó cũng chơi cái thứ Mao Đài này đây. Con vợ em bỗng dưng trở chứng diện bộ váy ngẵn cũn cỡn mỏng tang khoe rõ cả… nội thất ra. Đã thế lại còn toe toét cáí mồm, lượn lờ tung tăng xoắn xuýt bên cái bàn nhậu đó. Một hồi… thằng Khựa mượn cớ say rượu, lảo đảo đến ôm chầm lấy vợ em. Đã thế con vợ em nó còn cố tình tưỡn lên, cười rú như chó cái động cỡn.


Kết quả là sao?

Là… là… mấy cái dây áo nịt với dây quần sịp của vợ em bị… đứt tung.

Đến thế nữa hả?

Dạ, em điên quá rút luôn con dao chọc tiết chó xông ra… Lập tức cả đám chúng nó chồm tới túm chặt đè em xuống, tước bỏ con dao…

Chú là dân chơi dao có nghề, sao để chúng tước dễ vậy.

Lão ơi. Bọn này chúng nó chơi dao cao nghề hơn em…

Rồi sao nữa?

Dạ một thằng ý chừng chức to nhất mới lấy tay chỉ vào trán em gằn từng tiếng:  “Đ… mẹ, tao  nói cho mày hiểu. Cái vụ áo vú, quần sịp của vợ mày bị đứt dây xét về bản chất thì đúng là đứt. Nhưng cái nguyên nhân đứt là do “cố ý” hay “vô tình” thì lại là… chuyện khác”


Em cáu sườn trừng mắt quát: Nhưng đó là vợ tao mà… Cái thằng chó kia nó lột vú vợ tao ra nó thò cái mồm chó của nó vào nó…

Vú vợ mày toàn mùi mắm tôm từ cái mồm thối của mày dây vào. Nhưng mày cũng phải biết. Các đồng chí Tàu nghiện mùi… mắm tôm. Nghe chửa!?.

Em vùng dậy chửi: Đ… mẹ thằng nào bảo thế?

Thằng anh mày chứ còn ai. Đi mà hỏi nó ý…!?

Ha ha ha… Thì ra là rứa. Nghe chú mày kể ta mới vỡ lẽ. Thì ra bọn Tàu nó cũng khoái cái món… mắm tôm. Há há há… Mà nghe bảo thằng anh nhà chú làm quan lớn tận triều đình hả.

Họ Đinh nhà em chỉ có hai anh em trai. Bố em ngày trước mắc tội sát sinh nặng quá nên đời em mới… chó thế này. Thế mà bác Huynh nhà em lại làm quan rất to tận triều đình cơ đấy. Nghe bảo bác ấy chuyên quản lý cái món “tơ tưởng” của cả nước đấy ạ.

Ừa… Vậy là chú oai rồi. Dựa được tý hơi của đại ca chú, còn kêu ca nỗi gì. Cả cái phố Nhật Tân hàng chục quán “thịt cầy” vốn nổi tiếng khắp nước đều đã phá sản hết, chỉ còn mỗi nhà chú mày đó thôi. Thôi thì chịu nhục chịu hèn tý mà có miếng mà đổ vào mồm, còn giữ được cái nghề cha ông truyền lại, kẻo tiệt giống lúc nào không biết...

Lão dạy chí phải đấy ạ. Xứ ta bây giờ có cái gì không hàng Tàu đâu. Cái ghế của bác Huynh nhà em với các quan lớn trong triều đều là bên Tàu ban cho cả đấy. Tuy là đồ rởm nhưng còn có cái để mà… ngự. Quan lại triều đình ta vốn bản chất ăn xổi ở thì. Thôi thì “ăn cây nào rào cây ấy”… phải không Lão…

Chú mày chỉ có… đúng trở lên thôi. Há há há…


Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

Số 05-2013: Chuyện anh... Thanh.


ANH THANH RA… KINH

Ua… phen này sáng tỏ ý chí của đảng rồi đấy nhá…!

Có gì mà bà reo lên sung sướng thế hử. Nồi cá kho đang kêu lọc bọc trên bếp kia, cẩn thận kẻo khét…?

Chả lo, tôi vừa đổ thêm nước rồi.

Bà đang làm gì vậy

Đọc tin tức.

Bà lại tranh máy tính của tôi hử.

Chả thèm…

Hả… Lão Đồ lật đật chạy vào nhà, trố mắt ngạc nhiên nhìn bà bác sỹ đang chúi mũi vào cái Laptop mới cứng trên bàn.

Bà lấy đâu ra vậy?

Mua chớ lấy đâu ra. Bộ ông khinh tôi không biết gì về vi tính hả. Tôi vừa nhận chứng chỉ tốt nghiệp lớp vi tính bằng A hẳn hoi nhá. Lại được bè bạn chỉ dẫn, giờ tôi “lét lủng” ngon lành rồi nhá. Ông đừng hòng bíp tôi nữa nhá.

Tôi đâu có bíp bà hồi nào đâu. Dưng mờ giờ thì bà cũng “lét liếc” được rồi, cấm tranh máy vi tính với tôi nữa đấy.

Chả thèm. Đây chơi máy xịn thì tranh làm gì cái máy bàn cũ rích kia chớ?

Lão Đồ lục cục quay đi.

À này…

Hử. Vào cái trang “Quan làm báo” ở chỗ nào ấy nhẩy?

Bà là đảng viên mà đi coi “Quan làm báo” là sao? Thứ đó chỉ để cái loại “dân trí thấp” như tôi coi thôi. Bà đọc nó là không chấp hành chỉ đạo của thủ tướng. Mà thủ tướng tức là đảng đấy nhá.

Cấm nhưng mà nó lại đưa tin… đúng mới chết chứ.

Thôi… khỏi coi nó làm gì. Lão Đồ quay ra sân sau tưới mấy chậu cây cảnh.

Ông vào ăn cơm thôi.

Rồi, tôi rửa tay rồi vào đây.

À này ông, chuyến này anh Thanh ra kinh rồi đấy nhá.

Kinh gì… bộ cái thứ… hàng tháng của đờn bà đó hả?

Là anh Thanh từ Đà Nẵng ra kinh thành làm trưởng ban nội chính trung ương.

Tưởng chuyện gì…?

Nhưng đây là việc hệ trọng. Ban nội chính trung ương cầm đầu công cuộc chống tham nhũng của đảng, ông hiểu chưa?

Hiểu… cả đảng và nhà nước quyền sinh quyền sát trong tay còn chả chống được tham nhũng. Ông Thanh mần được cái chi chớ.

Cái ông này… Anh Thanh hôm nay ở Đà Nẵng đã tuyên bố rõ rồi, sẽ… “hốt” tất cả đó…

Tôi biết rồi.

Biết rồi là sao?

Là biết rồi chớ sao. Cả BCT cả TW đảng mà chả kỉ luật được đồng chí Ếch. Cái thứ trưởng ban nội chính thì mần được gì chớ. Có chăng chỉ là việc BCT đang tìm cách tạo thêm vây cánh, thế lực để lấy lại cái đã bị… hao mòn, bị rơi vào tay đồng chí Ếch mà thôi. Nhưng cái điều ẩn ý mà ai cũng thấy đó là sau bao năm đổi mới họ đã không thể lãnh đạo nổi, đã để “sự việc” nó đi quá đà, giờ đang làm một cuộc “lội về lối cũ”.

Đây là công cuộc chống tham nhũng vĩ đại của đảng, là trách nhiệm trọng đại của toàn dân ta…

Bà nói lạ. Bọn tham nhũng đều là đảng viên có quyền có chức. Chống tham nhũng phải dùng quyền lực nhà nước, cùng với việc thực thi luật pháp nghiêm minh, một nền tư pháp minh bạch… Xưa giờ ai không nghe câu “đảng lãnh đạo tuyệt đối toàn diện”. Chẳng có thằng “thế lực thù địch” hay thằng dân nào có đủ sức làm nên sự suy đồi cả một chế độ XHCN do đảng ta lãnh đạo sáng suốt tài tình được. Chỉ khi người dân không còn tin vào đảng thì họ mới không theo nữa mà thôi. Do vậy chống tham nhũng phải là nhiệm vụ của chính đảng và nhà nước, không phải trách nhiệm của dân. Nói như bà là kiểu “đánh bùn sang ao”, là cố tình đổ trách nhiệm về phía dân. Thằng dân nào lớ ngớ thử chống tham nhũng cái coi… Biết liền.

Nhưng anh Thanh ra kinh phen này là thể hiện quyết tâm của đảng và nhà nước.

Này tôi chả muốn tranh cãi với bà. “Chớ nghe người ta nói, hãy coi việc người ta làm”. Ai không biết “đồng chí Ếch” có tội rất to. Cả BCT rồi cả… TW còn chưa kỉ luật được thì đừng có chém gió làm gì nhá. Chẳng ai tin đâu. Anh Thanh ra kinh, chớ có lên trời thì đám dân cũng chả được cái lợi ích gì sất. Miễn bàn…

Cái ông này sao bữa nay gàn dữ vậy kìa.

Bãi trào…

Hả… ực… hự!?


Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Số 4 -2013: Nó đâu rồi...!?


NÓ ĐÂU RỒI.

Đang mơ màng trong giấc điệp, bỗng anh Đại giật mình chồm dậy toàn thân vã mồ hôi lạnh. Chả là anh Đại vừa gặp Thánh. Thánh chỉ tay mắng rằng: Tao giao đất nước cho chúng mày. Giờ nó đâu rồi?

Bị hỏi bất ngờ, anh Đại ú ớ không biết trả lời ra sao đành ngậm miệng tính chơi bài “im lặng khó hiểu” đặng… qua cầu.

Nghe tao hỏi đây: Nhớ hồi kí hiệp định biên giới trên đất chúng mày để mất tới hàng trăm cây số vuông, trong đó có cái “Ải Nam Quan” vẫn được coi là địa đầu đất nước là sao?

Dạ… đó là nghị quyết cả tập thể BCT đấy chớ. Ta chủ trương nhượng bộ để giữ tình hòa hảo do “Thánh ta” và “Thánh nó” gây dựng suốt bao năm đấy ạ. Nghĩ: Bà mẹ mấy thằng Khựa nó tham quá. Chúng lén lút dịch cột mốc sang đất ta cả cây số. Đến lúc biết ra thì sự đã rồi. Đành chấp nhận cùng chúng nó hủy cột mốc cũ để phi tang…!?

Thế còn Hoàng Sa thì sao?

Dạ. Hoàng Sa hồi đó nó bảo “Cùng phe XHCN, cùng đồng chí với nhau ai giữ chả được...”. Vả lại nó đòi nợ súng đạn hồi chiến tranh gắt quá. Lấy gì mà trả. Thôi đành…!?

Ôi ngu quá. Lãnh thổ quốc gia mà đem cho thằng khác giữ hộ. Ôi tổ tiên ơi, ôi ông Trời ơi…!?. Thế là mất đứt Hoàng Sa với hàng chục đảo ở Trường Sa nữa. Thằng nào kí cái hiệp định biên giới biển chứ hả. Để đến nỗi mất một nửa ao nhà. Từ 1/1/2013 thì coi như mất luôn tất cả…

Thánh lên cơn vật sùi bọt mép bèn vung roi điện táng thẳng một phát cực mạnh vào giữa mặt anh Đại, khiến anh tối tăm mặt mũi. Ối giời ơi đau quá. Nó mất là tại “nghị quyết của tập thể BCT” chứ đâu phải riêng thằng nào đâu chớ. Ối giời đất ơi…Nó đâu rồi. Nó đâu rồi hở chúng mày…?


Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Số 03-2013: Truyện kiếm hiệp.


BẢO KIẾM “THƯỢNG PHƯƠNG”

Nay ta giao cho chú thanh kiếm báu này. Ngài Tổng bí giọng trang trọng. Trên đó có khắc hình rồng… lộn, tượng trưng cho quyền lực của triều đình, thấy kiếm như thấy “Tổng… bí”. Từ giờ chú được quyền trảm trước tấu sau. Bọn tham nhũng đều là những kẻ phá hoại chống lại triều đình, cứ trảm hết…

Tuân chỉ.

Đã vào đầu đông, trời se lạnh, màn đêm thăm thẳm. Ngài tân quan ngước nhìn vầng trăng vằng vặc giữa làn sương đêm la đà tỏa nhẹ. Tâm hồn ngài trở nên thư thái, lãng mạn. Ngài mơ màng tưởng tượng như từng ngôi sao bỗng tỏa thành năm cánh vàng rực rỡ giữa nền trời đỏ rực như máu. Báo hiệu trận huyết chiến chống tham nhũng của triều đình sẽ tắm máu nay mai. Ngài nhếch mép cười ruồi. Quả thiên hạ thật xấu bụng, chuyên đồn đại những chuyện xấu xa. Nào… thằng đó cũng là tên đại gian hùng đại tàn ác. Bàn tay đã từng nhuốm máu bao người ở xứ Đà. Cũng là một thứ quan tham nhũng phá hoại nổi danh. Rằng Ngài đã từng vơ vét tàn khốc ở xứ Đà… Rằng anh Tổng định chơi quả “dĩ độc trị độc”, mượn tay gian hùng trị tham nhũng, vân vân và… vân vân. Nghĩ giang hồ thật lắm chuyện, tiếc cái cũng đâu có sai?

Ngài tân quan thong thả bước xuống sân rồng, tay cầm kiếm quý. Vỏ kiếm làm bằng thứ “kim loại màu vàng”, tỏa ánh sáng lấp lánh. Nhớ thời theo “Thánh” học công phu Ma – Le cùng đám đồng môn. Giờ chia năm xẻ bẩy mỗi kẻ một mảnh trời riêng. Nhiều kẻ đã lên tận đỉnh quyền lực. Có kẻ đang ngoi ngóp chui lách hòng leo cao luồn sâu… Con người ta vốn háo danh hám tiền. Làm quan cũng chỉ để vơ vét làm giàu, chớ không thì làm quan mần chi mô?. Ngài  tân quan khẽ khàng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ. Một ánh sáng xanh lè sắc lạnh tỏa ra rợn người. Bất giác ngài vung tay vũ lộng một đường kiếm dũng mãnh. Thanh kiếm báu tỏa những vòng ánh kiếm sắc lạnh, oai vũ như rồng bay phượng múa. Vầng trăng sao bỗng trở nên mờ tỏ. Người kiếm kiếm người như nhập làm một. Võ công của ngài tân quan tỏ ra thâm hậu bí hiểm. Ngài mường tượng sẽ trảm từng tên tham nhũng, từng kẻ thâu tóm quyền lực âm mưu lật đổ triều đình. Ngài hình dung những tia máu phun phè phè dưới lưỡi kiếm báu… Với thân thế và uy vũ của ngài thì kẻ nào dám chống lại chớ.

Ngài tân quan đột ngột dừng kiếm hướng mặt về phía tây, rọi tia mắt nhìn xuyên đêm tối. Một bóng người vừa đáp nhẹ nhàng xuống mái nhà. Ai…! Tiếng ngài vang rền trong đêm thanh vắng. Kẻ nào dám nhìn trộm ta luyện kiếm. Mau chường mặt ra kẻo… Một tiếng nói âm u vọng lại như tiếng oan hồn khóc lóc giữa đêm thanh vắng:


Ta. “Cái bang trưởng Lão” biệt hiệu “Bàn tay vàng” danh trấn giang hồ đây.

Cớ sao ngươi dám…?

Không thèm nhìn trộm nhà mày. Ta đang trên đường vân du tứ hải. Thấy mày múa kiếm như gà mái bới rác… nên dừng lại coi.

Nếu đã là bậc trượng phu, hãy cùng ta đấu vài chiêu đặng giãn gân cốt.

Người học võ ai không thích tỷ thí để học hỏi. Nhưng chuyện đó xưa rồi. Cũng chỉ vì ham hố mà ta bị gã “Nhất Kiếm Điểm Hồng” chọc cho một nhát tí lòi một mắt. Giờ ta chỉ thích lang thang bốn phương kết tình bằng hữu cho sướng cái thân…

Ngài tân quan nghĩ: Mịa, thằng này cái trí lớn bằng con muỗi. Thật hổ danh con nhà võ. Ngài bật cười: Thôi mày lượn đi cho nước nó trong. Bóng đen vụt cái thoắt biến vào đêm tối mất dạng. Ngài tân quan ngước nhìn về phía đông hạ giọng: Mời Đại Sư ra mặt để đàm đạo, cớ sao núp bóng nhìn trộm làm vậy, chẳng giống kẻ học võ tý nào sất. 

Một tiếng nói thâm trầm vọng lại: Thế giới ngày nay đang vào thời hòa bình thịnh vượng, xây dựng xã hội dân chủ công bằng văn minh tiến bộ, chỉ đối thoại không đối đầu. Điềm trời đã định, lòng dân đã quyết, chẳng thể thay đổi được đâu. Bọn “côn đồ mới nổi” hung hăng lấn ép lân bang chẳng còn mấy đứa, đều sắp theo nhau chui… lỗ cống đến nơi cả rồi, có gì mà lên mặt chứ. Ta rửa tay gác kiếm rời khỏi giang hồ đã lâu, chẳng màng chuyện thiên hạ. Nhân cùng đệ tử đi ngang thấy mày múa kiếm mới dừng lại coi sao. Đường kiếm của mày tuy đẹp, tuy nhanh, nhưng nội công thì quá thấp kém. Ta chỉ cho nhà mày cái yếu đó để mà sửa mình, đặng mong có ngày được… sáng mắt.


Ta đường đường làm quan lớn trụ cột triều đình, hiện mang trong mình trọng trách làm trong sạch nội bộ, cầm đầu công cuộc chống tham nhũng vĩ đại của nước nhà. Trong tay ta có “Bảo kiếm Thượng Phương”, thấy kiếm như thấy… “Tổng bí”. Kẻ nào dám coi thường.

Quả thật mấy thằng này có mắt mà chẩng thấy Thái Sơn, không thể dạy bảo được. Thày mà chơi ngón "Cách không điểm huyệt" thì đời thằng này ra tóp ngay. Phù... đi thôi con… Phía nóc nhà phía đông dường như có tiếng gió vi vu vọng lại. Hai bóng trắng nhẹ như lông ngỗng la đà lượn về phía xa mất dạng. Ngài tân quan ngó nghiêng một hồi vung tay tiếp tục múa kiếm.

Bỗng ngài sững người, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác. Trước mắt ngài lù lù hiện ra một gương mặt rất quen. Đôi mắt ngài chợt sáng long lanh nhìn xuyên qua ánh trăng vằng vặc. Thì ra là gã Tể tướng mặt rỗ đang nhìn ngài nhếch mép cười đểu. Ngài tân quan vung mạnh thanh kiếm báu tiếng như sấm rền: “Thằng tham nhũng phá hoại số một kia. Hôm nay là ngày ngươi phải đền tội ác mà ngươi đã gây ra với dân với nước. Ta nhận lệnh triều đình với “Bảo kiếm Thượng Phương” trong tay, quyết diệt gian trừ bạo, báo đáp ơn trên…”

Thanh kiếm báu vun vút bay tới trước mặt gã Tể tướng. Ồ lạ thay, gã vẫn trơ trơ, vẫn nhếch cười vẻ khinh khi. Ngài tân quan vô cùng tức giận, nộ khí xung thiên, nghiến răng vận hết 12 thành công lực, người kiếm như ý. Lưỡi kiếm sắc bén như tia chớp vạch một lằn sáng xanh biếc ngang cổ tên Tể tướng ngông cuồng ngạo mạn, một tên trùm tham nhũng phá hoại, kẻ cầm đầu “nhóm lợi ích” tự nhận là “nhóm tốt”. Bỗng choang… oang… leng keng… Gã tể tướng vẫn vươn cổ trơ trơ cười ruồi nhìn ngài tân quan. Mấy nốt rỗ dường như đanh lại, lõm sâu hơn… Ngài tân quan quan vội nhìn xuồng đất. Những mảnh lưỡi kiếm… vỡ nát vương vãi khắp nơi phản chiếu ánh trăng lấp lóa. Ngài vội giơ chuôi kiếm lên xăm soi kĩ lưỡng. Bỗng ngài hốt hoảng la lên thất thanh. Bớ làng nước ơi. Bớ anh Tổng ơi. Bớ triều đình ta ới ơi… Cứ tưởng “Thượng Phương Bảo Kiếm” của triều đình làm bằng vàng thật ai ngờ là đồ giả cơ chứ. Mà bỏ mẹ rồi. Chuôi kiếm còn khắc cả chứ Tàu nữa nè… Ối giời đất ơi. Kiếm trừ gian diệt bạo hóa ra là hàng Tàu rởm… dư lày hở giời. Triều đình ơi là triều đình, bảo sao không nát như tương đâm cơ chớ?. Hu hu hu.

Ngài tân quan vụt nín lặng, cúi mặt nhủ thầm. Thôi đã đến nước này thì ta đành quay về xứ Đà, đặng tìm đường trốn lên núi tu hành, kẻo bọn chúng trả thù thì bỏ… mạ. Đủ mạ nó, triều đình mà dư lày thì… mất mẹ nó nước đến nơi rồi. Hu hu hu. Ngài quăng mạnh cái chuôi kiếm Tàu xuống sân rồng, đâm đầu chạy như bay như biến vào đêm tối. Từ đó không ai nhìn thấy ngài nữa. Nghe đồn ở xứ Đà có ngôi chùa tận đỉnh núi “Ngũ Hành” cao chót vót, quanh năm mây phủ xanh mờ, vừa có thêm một gã thày tu…

Hu hu hu…!?

Số 02-2013: Bọn... đứng đường?


“ĐỨNG ĐƯỜNG”

Này ông, đi đâu hết đàn ông con trai mà để mấy cháu “liếu yếu đào tơ” ra “đứng đường” làm vậy. Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Thiệt tình…

Đó là chủ trương lớn của đảng và nhà nước nhằm làm... vơi đi hình ảnh xấu của các chú áo vàng bao năm nhũng nhiễu, ăn chặn… hoành hành khắp nơi đó. Thể hiện sự chỉ đạo cực kì sáng suốt của trên…

Thế còn các chú áo vàng chuyên nghề… “cướp đường” kia thì làm gì?

Có mà hỏi ông trời ý. Không công khai thì phải bí mật, phải làm lén thôi. Chớ bộ đông như kiến thế ngồi không thì tay chân nó ngứa ngáy lắm, chịu sao nổi chớ. Từ giờ trở đi, các chú ấy sẽ tập trung vào chuyên môn sâu hơn kĩ hơn. Trình độ cướp sẽ cao hơn, đẹp hơn...

Ông này nói lạ hỉ?.

Vậy chứ hàng ngàn tỷ tiền phạt thu được, thì 75% các chú ấy hưởng. Bây giờ không phạt được thì ngót túi các sếp quá, càng khó chịu hơn gấp bội…

Ừa ha…

Thật ra người ta đưa mấy cháu người đẹp thanh lịch ra điều hành giao thông chứ không được xử phạt, cũng là để diễn kịch thôi. Nhưng ông nên nhớ. Vở kịch nào cũng có đạo diễn. Và cuối cùng đạo diễn phải đạt mục đích.

Vậy là tôi hiểu rồi. Ăn chặn công khai nó dơ mặt quá, lại bị người ta chụp hình, quay clip lung tung tí mẹt cả, không chối được. Thôi thì ta chơi kiểu bí mật cho nó chắc ăn. Đằng nào thì nó xấu sẵn rồi. Bây giờ khen đẹp thì ma nó tin nữa. Ông có thấy không, chứ ra đường bây giờ dân ta toàn gọi các chú ấy bằng thằng tuốt cả.

Chí phải chí phải. Ma bây giờ cũng khôn rồi. Nhưng vẫn có khối đứa cố gắng bao biện rằng nó tốt đẹp lắm, nó liêm khiết, nó thương yêu dân lắm…

Cũng là diễn kịch cả thôi. Phải không?

Ha ha ha.

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

Số 01-2013: CHÉM GIÓ...



HÀNG TÀU…



Nhân dịp năm mới 2013, thằng chảu “Trym Đang Ủn” bên Bắc Hàn điện thoại mời Lão Đồ sang nhậu. Nó còn nhắn nhe cẩn thận là chờ bác sang tới nơi cháu cho phóng quả tên lửa xịn thay pháo nổ mừng năm mới. Bõ công bên nhà bác chúng nó cấm đốt pháo làm mất cả không khí… Ấy chớ cháu đừng có phí phạm thế. Quả tên lửa đáng giá cả triệu đô chớ bộ. Mày chơi thế còn ngông hơn c Mỹ đó. Khỏi lo bác ơi. Tên lửa của Tàu nó đưa sang, bảo cháu phóng lên lấy oai chứ chúng cháu đang đói như cẩu lấy đâu ra tiền mà sắm nguyên tử với hột nhưn. Hả… bộ thiệt vậy sao bay? Dạ… là hàng Tàu cả ý mà…!?



Máy bay hạ cánh, lên xe về nhà thì đã tờ mờ sáng. Lão Đồ gặp ngay gã Ngọc Niên đang lớ ngớ chờ taxi bên đường. Lão kêu tài xế đỗ lại cho gã quá giang một đoạn. Này… chú mày đi mô mà giờ vẫn còn lớ ngớ ở đây. Không ở nhà chào năm mới với vợ con à?



Dạ báo cáo bác, em vừa có chuyến công tác đặc biệt vào Kiên Giang. Mấy bữa rồi bác có đọc bài của em chứ. Cái bài “sự thật về nhà thờ họ…” ý.



Có, đọc rồi. Nhưng nghe bảo mấy thằng báo mạng nó chửi ghê lắm.



Thằng nào dám chửi “báo lề phải” chứ. Bộ chúng nó không biết  chửi báo đảng thì cũng là chửi đảng à?



Thế mới nói. Nó chửi chú mày “vừa ngu, vừa láo” nữa kìa.



Hả…?



Cả đời  theo cách mạng cũng  mong sao gây được cái uy tín, cái danh dự của một nhà báo, giờ mang làm giấy chùi đít cho đám quan lại tham nhũng phá hoại đất nước, thật không biết nhục…



Ừa… thì người ta ai làm quan lớn mà chả thích nịnh. Mình chịu khó “bón chút phân đạm” kiếm tí lợi ích ấy mà. Đất nước ta từ ngày đổi mới, tư duy đã tiến bộ nhiều. Tiền là tất cả đó bác.



Nhưng nịnh thì cũng sao cho nó kin kín tí. Đằng này lại giấu đầu hở đuôi thì trách gì thiên hạ nó ỉa vào mặt cho. Này nhá: Cái địa chỉ “số 1108, đường…” mà bài báo chú mày đưa tin chụp hình ấy nó là địa chỉ của cái Cty tư nhân nào đó. Rồi cái cổng nhà quan mày chụp đó bị tố là Photoshop vào hồi “19:43 ngày 28/12/12” rõ ràng. Và nhất là cái câu kết của mày nó nồng nàn mùi cứt nhà quan quá đi. Đếch ngửi nổi... Cái vụ "sự thật" của chú mày là cái thứ “sờ đầu gối nói… chân thật” thì có!?



Ừa thì em cũng được cấp trên chỉ đạo viết thế đấy chứ. Bộ bác nghĩ viết về quan chức cớ bự mà không nói hay nói tốt để nó lấy cớ “làm lộ bí mật quốc gia”, nó đập chết ăn thịt à?



Ta đồng ý với chú mày. Nhưng dân ta ai cũng bảo bọn Tàu nó chuyên làm hàng rởm, hàng nhái, hàng độc hại nhằm đầu độc cả thế giới. Thì ra cả cái nền báo chí truyền thông luôn tự nhân là “chính thống” của nhà các chú xưa giờ cũng chỉ là cái thứ... hàng Tàu cả thôi.



Thì tiền nào của đấy cả mà lỵ…!