Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Số 06-2013: CHÉM GIÓ... CÚI TỪNG.


RÁNG MÀ CHỊU…

Tại kinh tế thế giới nó suy trầm. Nó ảnh hưởng đến nước ta. Chớ xưa nay đảng lãnh đạo toàn diện tuyệt đối, luôn sáng suốt tài tình thế thì làm gì có chuyện… Ực… hự!?

Nè, thằng Huỵch. Chú mày đang chém gió gì thế.

Dạ chào Lão Ca, mời Lão ngồi ạ. Chả là em đang chửi con vợ ngu của nhà em. Nó làm em muốn điên cái đầu quá… Dạ, mới sáng sớm  mà cơn gió lạ nào đưa Lão quá bộ đến hàng nhà em vậy chứ.

Hớ hớ… Họ Đinh nhà chú mày từ thời ông cụ thân sinh đến giờ vốn chỉ có mỗi nghề thịt chó, vậy mà đã làm nổi danh khu Nhật Tân này. Nhà chỉ có chú là theo được nghề cha ông… Ta tâm đắc với chú mày vụ đó.

Dạ Lão quá khen. Lão coi chớ cả cái khu Nhật Tân mấy chục năm theo cách mạng, chỉ nổi tiếng mỗi món “Thịt Cầy Bẩy Món”. Nhưng nay thì tàn cả rồi. Chỉ có mỗi nhà em là còn trụ được. Cũng là nhờ có cánh công chức, cán bộ ta vốn máu món… giả cầy, nên em cũng đỡ.

Quán thì vắng hoe thế này, chú mày chỉ được cái chém gió là không ai bằng.  

Dạ, bữa nay chủ nhật, lại mới sáng ra nên…

Ừa ha…

Nhân Lão ghé quán, chờ chút em làm đĩa hấp nóng hổi đặng hầu chuyện với Lão. Chả là đêm qua em vừa mua được con cầy tơ cực ngon do cánh Nghệ An câu trộm được mang đến.

Nghe bảo nghề câu trộm chó ở xứ Nghệ cũng sinh tử lắm, nó còn mang đậm "chất nhân văn" nữa đó. Dân xứ Nghệ coi vậy mà chịu chơi phết đó nha…

Lão ơi, xứ đó vốn nghèo khổ. Con chó nuôi để giữ nhà, nhưng nó cũng là tài sản có giá trị. Khi bí quá mang bán chó đỡ phải bán con như chị Dậu ngày trước. Nó là cả cơ nghiệp nhà người ta. Lũ trộm chó cũng thật ác quá chứ.

Mời Lão nhậu cho nóng. Mắm tôm em thửa tận xứ Thanh, loại một hẳn hoi. Tự tay em pha đấy, đủ cả chua cay ngọt mặn… Dạ mời Lão…

Này chú cho ta xơi cái rượu gì nghe mùi lạ vậy.

Dạ, là rượu Mao Đài. Chả là vừa rồi bác Huynh nhà em lập công lớn, được bọn Tàu nó thưởng. Bác ý bảo thứ này chơi vào nó hay lắm, cứ chơi độ dăm chén mà ra đường thấy gái nào cũng đẹp, cũng muốn vồ ngay ý…

Ta xưa giờ toàn chơi hàng nút lá chuối. Vả lại, ta lần mò tự nấu lấy uống cho nó lành.

Lão chí lý. Nhưng nghe bảo vừa có cái nghị định khỉ gió gì đó bảo cấm rượu không nhãn mác cơ mà. Rượu nút lá chuối nhà Lão thì làm gì có nhãn mác được chớ. Cứ tưởng thời phong kiến đế quốc nó mới “Rượu ta nấu nó cho rượu lậu. Muối ta làm nó bảo muối gian”. Đến nay thì chúng nó rõ mặt chuột cả rồi Lão nhể.

Chính xác. Lũ chúng bây giờ còn chó hơn cả thời đó nhiều. À này… bữa rồi ta nghe bảo nhà chú có vụ lùm xùm gì đó hả?

Dạ đâu có…

Ta với chú vốn thân tình, có gì phải giấu.

Dạ… là chuyện nhỏ ý mờ,

Nhỏ là sao?

Dạ… là… Tại bữa đó có đám cán bộ dẫn một gã Tàu Khựa đến nhậu quán nhà em. Nó cũng chơi cái thứ Mao Đài này đây. Con vợ em bỗng dưng trở chứng diện bộ váy ngẵn cũn cỡn mỏng tang khoe rõ cả… nội thất ra. Đã thế lại còn toe toét cáí mồm, lượn lờ tung tăng xoắn xuýt bên cái bàn nhậu đó. Một hồi… thằng Khựa mượn cớ say rượu, lảo đảo đến ôm chầm lấy vợ em. Đã thế con vợ em nó còn cố tình tưỡn lên, cười rú như chó cái động cỡn.


Kết quả là sao?

Là… là… mấy cái dây áo nịt với dây quần sịp của vợ em bị… đứt tung.

Đến thế nữa hả?

Dạ, em điên quá rút luôn con dao chọc tiết chó xông ra… Lập tức cả đám chúng nó chồm tới túm chặt đè em xuống, tước bỏ con dao…

Chú là dân chơi dao có nghề, sao để chúng tước dễ vậy.

Lão ơi. Bọn này chúng nó chơi dao cao nghề hơn em…

Rồi sao nữa?

Dạ một thằng ý chừng chức to nhất mới lấy tay chỉ vào trán em gằn từng tiếng:  “Đ… mẹ, tao  nói cho mày hiểu. Cái vụ áo vú, quần sịp của vợ mày bị đứt dây xét về bản chất thì đúng là đứt. Nhưng cái nguyên nhân đứt là do “cố ý” hay “vô tình” thì lại là… chuyện khác”


Em cáu sườn trừng mắt quát: Nhưng đó là vợ tao mà… Cái thằng chó kia nó lột vú vợ tao ra nó thò cái mồm chó của nó vào nó…

Vú vợ mày toàn mùi mắm tôm từ cái mồm thối của mày dây vào. Nhưng mày cũng phải biết. Các đồng chí Tàu nghiện mùi… mắm tôm. Nghe chửa!?.

Em vùng dậy chửi: Đ… mẹ thằng nào bảo thế?

Thằng anh mày chứ còn ai. Đi mà hỏi nó ý…!?

Ha ha ha… Thì ra là rứa. Nghe chú mày kể ta mới vỡ lẽ. Thì ra bọn Tàu nó cũng khoái cái món… mắm tôm. Há há há… Mà nghe bảo thằng anh nhà chú làm quan lớn tận triều đình hả.

Họ Đinh nhà em chỉ có hai anh em trai. Bố em ngày trước mắc tội sát sinh nặng quá nên đời em mới… chó thế này. Thế mà bác Huynh nhà em lại làm quan rất to tận triều đình cơ đấy. Nghe bảo bác ấy chuyên quản lý cái món “tơ tưởng” của cả nước đấy ạ.

Ừa… Vậy là chú oai rồi. Dựa được tý hơi của đại ca chú, còn kêu ca nỗi gì. Cả cái phố Nhật Tân hàng chục quán “thịt cầy” vốn nổi tiếng khắp nước đều đã phá sản hết, chỉ còn mỗi nhà chú mày đó thôi. Thôi thì chịu nhục chịu hèn tý mà có miếng mà đổ vào mồm, còn giữ được cái nghề cha ông truyền lại, kẻo tiệt giống lúc nào không biết...

Lão dạy chí phải đấy ạ. Xứ ta bây giờ có cái gì không hàng Tàu đâu. Cái ghế của bác Huynh nhà em với các quan lớn trong triều đều là bên Tàu ban cho cả đấy. Tuy là đồ rởm nhưng còn có cái để mà… ngự. Quan lại triều đình ta vốn bản chất ăn xổi ở thì. Thôi thì “ăn cây nào rào cây ấy”… phải không Lão…

Chú mày chỉ có… đúng trở lên thôi. Há há há…


Không có nhận xét nào: