Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Số 105-2013: Chém gió cúi từng.

Đéo mần được nguyên thủ…?

Cuối tuần chả có việc gì làm, nhậu mãi cũng chán... Lão Đồ rủ thằng cháu họ Kim bên Triều Tiên chơi cờ tướng trên mạng. Thằng này cờ thấp tịt, Lão toàn nhường nước cho nó kẻo “ảnh hưởng đến tình hữu nghị bao năm xây đắp giữa nãnh đạo hai nước…”. Lão kể: Mịa hồi tao trẻ bằng cháu tao có yêu chí chết một em. Một bữa rủ em vào bụi cây tỏ tình. May quá em vui vẻ nhận lời yêu tao. Nàng hỏi: Trong giờ phút trọng đại này. Anh ước điều gì?

Tao mới bảo: Ước gì em là ngôi sao tít trên trời kia, để…?

Để làm gì?

Để khi không có anh, đéo thằng nào nó xí xớn em …!?

Nàng bất ngờ xì một tiếng rồi cắp đít đi thẳng… Thế là tan.

Thằng cháu họ Kim sửng sốt. Thế mà Lão cũng chịu à. Phải tay cháu thì con mẻ…!

Thì mày làm sao chớ?

Cháu cho con đó thành xác chết như con người yêu cũ của cháu đó. Bộ Lão không đọc báo mạng à?

Có… Nhưng tao… đéo dám giết người.

Vậy là Lão không làm được “nguyên thủ quốc gia” rồi.


Đcm nhà nó… Thằng cháu nói thế là… đúng con mẹ nó rồi.


Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Số 105-2013: Lá cờ thiêng.

BỌN GIỮ CỜ… NHÀ SẢN.

Đám giỗ Cụ Thánh vào giữa năm âm lịch. Họ mạc lo chuẩn bị lễ lạt từ mấy tháng trước. Thôi thì đủ cả xanh đỏ tím vàng nổi bật trên nền… lễ vật. Cả xã cả làng cả họ đều thành kính dâng lễ… Thánh. Lá cờ thiêng của dòng họ Sản dựng giữa sân đình, đang khẽ khàng lay động. Bỗng một cơn gió lạ ập đến khiến lá cờ… rơi lả tả thành từng mảnh vụn. Cả họ sửng sốt tái mặt, nghi là có điềm gở. Cụ  Tổ trấn an: Bọn bay chớ vội hỗn loạn. Đây chỉ là sự cố thời tiết. Biển Đông vẫn bình thường... Cờ của họ ta treo gần trăm năm nay, dầu dãi mưa nắng có lẽ là bị… mục nên nó mới  bị… lả tả thế chứ. Bọn con cháu chắt chút chít đâu. Đứa nào được phân công lo việc giữ cờ…?

Dạ bẩm cụ cố: Do không thể tin tưởng đứa nào tuyệt đối nên làng đã họp và cử ra mười sáu thằng cùng lo giữ cờ cho nó chắc ạ.

Thế bọn chúng đâu rồi?

Dạ thưa chúng nó đang bận ạ.

Bận gì?

Gã trưởng làng liếc mắt vẻ gian manh hỏi nhỏ thằng Mõ câu gì đó rồi cúi đầu thưa: Dạ thưa cụ cố tổ. Mấy thằng đó nhậu say, lại chia tiền không đều đang uýnh nhau dữ lắm ạ.

Sao không can chúng nó ra.

Dạ… đã có can mà không nổi. Vả lại cả họ còn ra đình dự lễ hết rồi ạ…

Thôi được. Đưa tao đến chỗ cột cờ.

Thằng đội trưởng giữ cờ đâu?

Một gã dáng gầy, đeo cặp kính trắng nghìn đô, tóc bạc trắng toát lui cui chạy đến cúi gập người thưa:

Dạ thư cụ cố. Con đây ạ.

Thế sao mày để chúng nó loạn thế…

Gã mếu máo: Dạ con xin nhận khuyết điểm quản giáo không tốt. Không biết sao mà hồi này không đứa nào chịu nghe lệnh ạ.

Thằng nào láo thì cách chức nó đi. Bộ không được sao?

Dạ chúng con đã họp, đã kiểm điểm, đã chính đốn, đã bỏ phiếu tín nhiệm, đã đi từ "quyết tâm" đến "quyết liệt" hẳn hoi. Vậy mà mãi vẫn không kỉ luật nổi thằng “đồng chí  X” ạ. Nay thì đành… bất lực rồi ạ.

Hả… Loạn đến thế rồi sao?

Dạ chưa, nhưng cũng… sắp rồi ạ…!?

Cụ cố tổ thở dài bảo đám con cháu: Thôi đi về. Vua mà còn mếu máo thế thì còn ra cái giống gì chứ. Giang sơn Thánh để lại coi như tiêu tan về tay lũ này rồi… Ôi “giai cấp” ơi là “giai cấp”. Ối “công nông” ơi là “công” với “nông”?


Cụ Cố về miếu thành hoàng nhẩn nha khui chai rượu bên Tàu vừa biếu, nhẩn nha rót một ly cối, lại nhẩn nha đưa ly lên miệng thưởng thức. Mắt lờ đờ ngắm trăng suông, thở dài thườn thượt. Có lá cờ bên bác Lọa giao cho gần trăm năm qua mà giờ giữ không còn nổi nữa. Bộ phen này họ nhà Sản đã qua thời “oanh” bước thẳng vào thời… “liệt”, đành "bó tay chấm com" mất rồi.


Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Số 103-2013:Đéo hỉu là sao?

MỘT DUỘC...?


Sếp trong buổi họp phê và tự phê theo nghị quyết TW4 phát biểu khai mạc: “Tôi nhận là còn nhiều khuyết điểm chưa khắc phục được. Xin các đồng chí cứ mạnh dạn góp ý phê bình một cách chân thành và thẳng thắn... Nhưng có một khuyết điểm mà bao năm nay tôi đã có nhiều cố gắng một cách… quyết liệt mà vẫn chưa bao giờ sửa được. Đó là... là bệnh “thù dai nhớ lâu”.

Anh Tổng hô hào góp ý kiến sửa đổi HP năm 1992 vừa xong. Anh hùng hồn tuyên bố: "Lưu ý cấc đồng chí: Góp ý mà trái ý của đảng là phản động, là suy thoái... rõ ràng. Cẩn thận tội này quy vào điều 79 với 88 đó nha".





          Ua... mịa nó. Rửa dái phát đã quá..!?

Ua... sao hai thằng nó này nó nói... giống nhau dữ dzậy chớ?. Chắc cùng một duộc như nhau cả hay sao đó?


Mịa... tức cái là chuyện rõ ràng thế mà chúng nó vẫn đéo chịu nhận là cùng... một duộc cơ chứ!


Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Thử chèn clip vào bài viết... (HOA SỮA - THANH LAM). Thật ra Lão muốn đưa cái clip ni vào trong truyện "Chiếc ô màu xanh" nhưng dốt quá chẳng biết cách. Mãi mới mò ra cách để "ấp" đành mần sau vậy... Hết cả ý nghĩa của câu chuyện với bài hát...?

Số 102-2013: Truyện... (tiếp)

CHIẾC Ô MÀU XANH (tiếp)


Thế rồi…!

Thế rồi… chúng tôi đến với nhau như một cặp tình nhân có lời hẹn từ kiếp trước. Em trao cho tôi tất cả. Lúc đó tôi mới biết em vẫn còn trinh trắng…

Cuối năm 1978, tôi nhập ngũ và lên mặt trận biên giới phía bắc. Trước ngày giao quân, tôi đến cửa hàng bán hoa trên phố tìm em. Cô chủ hàng bán hoa bảo: Khổ thân con bé quá. Mẹ nó mất bất ngờ. Nó vội vàng về quê chịu tang mẹ, đến nỗi chả kịp lấy quần áo mang theo. Cả tuần rồi chưa thấy trở lại.

Tôi nhập ngũ trong lòng nặng trĩu nỗi buồn. Và trên vai tôi, chiếc ba lô cũng trĩu nặng nỗi nhớ nhung lận đận…

Ba năm nghĩa vụ trôi qua chầm chậm. Tôi trở về cơ quan cũ làm việc. Mấy tuần sau xin nghỉ phép năm, tôi đi tìm em. Nghe nói em ở một làng quê hẻo lánh xa xôi lắm. Tôi vẫn miệt mài đạp xe đi tìm. Chỉ biết em tên là Ngân. Tôi đã từng đi khắp làng nọ, xã kia hỏi thăm, nhưng ai cũng lắc đầu không biết. Món tiền lương trong túi đã cạn, tôi đành lủi thủi trở về.

Mỗi khi mưa dầm gió bấc, tôi lại âm thầm dạo bước trên con đường ngày xưa… Đã hơn mười năm qua đi. Con đường ngày đó vắng vẻ hiền hòa là thế, nay đã không còn dấu tích những kỉ niệm của tôi với em. Hai dãy nhà cao tầng san sát, chen chúc trong cái hỗn độn vật vã của thời mở cửa. Hầu hết là của các quan chức cấp huyện kiếm được nhiều tiền của nông dân lên tỉnh mua đất làm nhà… Vợ con họ đua nhau mở hàng buôn bán. Cửa hàng cửa hiệu mở ra san sát hai bên phố. Các quan chức thì ngang nhiên nhâng nháo bởi sự giàu có bằng tham nhũng, bằng ăn cướp của nước, của dân…!

Một chiều mưa buồn, tôi lang thang trên phố vắng. Vợ tôi thong thả đi bên cạnh, tay cầm chiếc ô to che đủ cho hai người. Thấp thoáng trong mưa chiều bàng bạc, một chiếc xe đen bóng vừa đỗ lại trước căn biệt thự sang trọng. Người đàn ông to béo bụng phệ, ăn mặc chỉnh tề, tóc chải gôm óng mướt, lăng xăng mở cửa xe, đưa tay đỡ người đàn bà bước xuống. Đứa con gái khoảng hơn 10 tuổi nhõng nhẽo đòi mẹ nó cái gì đó. Gã đàn ông bóng lộn vội đưa tay đỡ con bé. Nó vùng vẫy giằng khỏi tay gã, mấy lần xuýt ngã chúi. Nó gào lên: Mẹ ơi. Con muốn bố cơ. Ôi bố ơi. Bố đâu rồi. Hu hu…  Trời… là “cô bé mỳ tôm” đây ư?. Còn đứa con gái đã hơn 10 tuổi kia. Ôi… con tôi!. Tiếng kêu run run như một tiếng rên...  Tôi vùng nhao người về phía trước, tay chới với vươn ra. Bỗng khuỵu gối ngã dúi vào đống bùn mà người ta vừa vét cống hồi chiều, chưa kịp chuyển đi… Tôi thảng thốt đến câm lặng. Loáng thoáng nghe tiếng vợ tôi kêu rối rít. Bàn tay cuống quýt chùi vội những bùn đất bám loang lổ trên ống quần, trên giày, trên tay tôi, giọng cằn nhằn: Khổ quá. Anh vừa ốm dậy, đi đứng phải cẩn thận chứ. Ôi giời ơi là giời… Vợ tôi túm tay áo tôi lôi nhanh vào quán nước bên đường, tất tả gọi ly trà nóng… Anh uống đi cho đỡ lạnh. Tôi chụm cả hai bàn tay cầm ly trà lẩy bẩy đưa chén nước ấm sực lên môi nhấp từng ngụm nhỏ. Ánh mắt ngây dại hướng về chiếc cổng căn biệt thự sang trọng phía xa…

Lại hai mươi năm sau.

Hai bóng người lặng lẽ trôi chầm chậm dưới mưa gió nhạt nhòa. Tôi đã không còn là tôi từ dạo ấy. Vẫn con phố ngày xưa, vẫn là tôi đi tìm tôi trong suốt cuộc đời thầm lặng của mình. Nghe bảo căn biệt thự ngày ấy đã bán đến mấy chủ mới rồi. Mà sao…?

Vợ tôi cố đưa chiếc ô màu xanh xòe ra đủ che cho cả hai người. Con phố quen như bỗng lạ. Tôi hỏi bâng quơ: Ừa… hồi đó… Em là con gái cưng của bí thư tỉnh ủy. Sao chịu lấy anh chứ?.

Nàng ngập ngừng: Tại… ừa… là… là… tại… em yêu anh…!

Ừa… Tôi chợt hiểu ra rằng, tại sao bố tôi cứ bắt tôi phải lấy em bằng được… (Thở dài…!?)

À há… Anh xin lỗi…!?. Chiều nay em làm vài món ngon đi. Nếu có thịt chó thì càng tốt. Vợ chồng mình lâu rồi chưa uống với nhau vài ly, coi như là… giải đen vậy mà.

Vợ tôi càu nhàu: Đã bị “gút” đến bò lê kéo càng mà vẫn chưa chừa. Bộ ông không biết sợ sao.

Làm người ai lại không biết sợ chứ. Nhưng hôm nay tôi bỗng nhiên… không sợ.

Nhưng ông vẫn đang bệnh mà…?


Nói vậy mà chiều ấy, trên mâm cơm nhà tôi vẫn có thêm đĩa thịt chó. Tôi nhìn vợ, ánh mắt thầm biết ơn. Bả nhỏn nhẻn cười vội quay đi. Tôi biết vợ tôi cười đấy mà đôi mắt vẫn nhòe ngấn nước. Nụ cười của một người đàn bà cô đơn và buồn tủi vì hiếm muộn…?


Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Số 101-2013: Truyện của Lão Hồ Đồ.

Truyện ngắn

CHIẾC Ô MÀU XANH

Một ngày… Mong một ngày trả nợ tình em…?

Ngày đó, tôi là một gã trai mơ mộng, thích dầm mưa một mình trên phố. Cố im lặng để nghe từng giọt mưa rơi thấm ướt trên vai, đậu trắng trên mái tóc. Tận hưởng nỗi cô đơn đến tan chảy của tâm hồn.


Một ngày cũng dầm mưa như thế… Bỗng nàng xuất hiện. Tôi bất ngờ choàng tỉnh khi chiếc ô màu xanh che vội lên đầu tôi. Tiếng em thất thanh: Anh ướt hết cả người rồi, coi chừng cảm lạnh đó. Tôi giật mình chợt thốt lên ú ớ: Tôi… tôi… cũng đang lạnh lắm. Lạnh từ trong tim lạnh ra…?

Cô gái chừng như không hiểu điều tôi vừa nói, vội giục: Anh phải về nhanh để thay quần áo, kẻo bị cảm thì chết.

Tôi đang muốn chết đây…!

Hả… Anh bị gì vậy? (chắc cổ nghĩ tôi bị… điên).

Cổ kéo tay áo tôi lôi xềnh xệch một đoạn, mới ngớ ra: Ủa… nhà anh ở đâu.

Tôi giơ tay chỉ hướng ngược lại. Cổ lại tất tả kéo tôi quay lại con đường vừa đi qua… Căn phòng tập thể cơ quan lụp xụp lướt thướt trong mưa chiều ảm đạm. Nơi mà thường ngày chỉ 9 giờ tối tôi mới mò về đến. Và cũng chỉ kịp lăn ra giường là trời cao đất dày chẳng thèm biết là gì nữa. Tôi loáng thoáng nghe tiếng cô gái cằn nhằn: Trời ạ… người đâu mà luộm thuộm thấy ghê. Tôi nghe thấy tiếng chân người vội vã, tiếng lộp độp, loạt xoạt… rồi chìm dần vào giấc ngủ mỏi mệt.

Tám giờ sáng chủ nhật, tôi bừng tỉnh dậy khi ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào mắt. Tôi chủ ý kê đầu giường nơi đó để mỗi sáng ánh nắng chiếu vào mắt đánh thức tôi kịp giờ đến cơ quan. Tôi từ từ định tâm trở lại mới nhớ ra hôm nay chủ nhật. Lồm cồm bò ra giếng rửa mặt đánh răng qua loa. Vào đến nhà mới giật mình lần nữa: Trên chiếc bàn nhỏ một tờ báo đậy cái gì đó. Tôi lật tờ báo thì ồ lên một tiếng: Bát mì ăn liền úp sẵn vẫn còn nóng. Bên cạnh là hai viên thuốc màu trắng. Một dòng chữ mềm mại nắn nót trên mảnh giấy nhỏ: “Anh ăn mỳ rồi uống thuốc nhé. Đêm qua anh sốt xình xịch…”. Phải rồi, tối qua nhậu xỉn, cái bụng trống rỗng đang quặn lên từng chập. Tôi ngồi xuống lùa nhanh hết bát mỳ, mồ hôi túa ra ướt cả mặt. Chợt ngẩn người ra: Ua… chẳng lẽ có “cô tấm thảo hiền” hiện lên thật sao.

Học xong trung cấp nghề rồi xin một chân văn phòng tại cơ quan đã được ba năm. Tôi nằm trong số đẹp trai hơn những thằng xấu xí. Cao 1 mét 64, khuôn mặt gầy thanh tú, tính tình hiền lành, mơ mộng. Cứ nghĩ do mình giỏi giang, có kiến thức nên được cấp trên quan tâm. Sau này mới vỡ lẽ là do bố tôi chạy chọt nhờ vả ai đó… Hì hì.

Một chiều trời mưa lãng đãng. Cái rét ngọt đầu đông khiến tôi động lòng, bèn khép cửa phòng thong thả dạo phố. Phía xa kia, tháp chuông nhà thờ lớn ẩn hiện lờ mờ trong làn mưa bạc. Tiếng chuông ngân nga tan loãng vào cái lạnh lẽo của mùa đông. Con phố chiều nay vắng vẻ lạ thường. Tôi cúi đầu thong thả bước. Bỗng giật mình thảng thốt dừng lại. Trước mặt tôi hiện lên một chiếc ô màu xanh. Một khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt mở to trong vắt ngơ ngác nhìn tôi. Cô gái cười nhỏn nhẻn: Anh có nhận ra em không?

Tôi trợn mắt ngắc ngứ… Ua… ơ… anh… anh…!?

Cô cười cười. Em ở kia, chỗ cửa hàng bán hoa tươi đó. Em thấy lạ lắm. Hễ hôm nào mưa là thấy anh đi dạo một mình qua chỗ này. Cứ ngỡ anh bị chập chập gì đó, nên em tò mò, mới để ý tìm hiểu. Thì ra anh làm cán bộ trên ủy ban thị xã. Nói đến đó cô gái liếc mắt nguýt dài: Người đâu mà vô tâm…

Tôi choàng tỉnh, miệng lắp bắp: Thế em là…?

Cô gái cười cười, mắt liếc nhanh: Dạ… Em làm thuê ở cửa hàng bán hoa tươi đầu phố kia. Cô đưa tay chỉ về cuối đường. Bàn tay trắng trẻo, ngón thon dài, mềm mại đến ngỡ ngàng.

Tôi lý nhí: Còn anh ở trong khu tập thể cơ quan, phía cuối đằng kia.

Cô nhoẻn cười: Vậy là anh không nhớ em rồi.

Hả… tôi ngạc nhiên vội lục tìm trong trí nhớ… Ừ lạ nhỉ. Rõ ràng thấy cô có vẻ quen quen. Gương mặt thanh tú, mái tóc dài và dày dặn nhóng nhánh chảy trên đôi vai gầy xõa xuống sau lưng như một dòng suối nhỏ. Cặp môi đầy đặn đa tình. Gương mặt trắng trẻo vương nét cười rạng ngời… Ua… tôi khoát tay: Anh nhớ ra rồi…

Hả… anh nhớ gì?

À… thì ra em chính là “Cô Tấm” hôm đó… “Cô bé mỳ tôm” đây mà.

Cô gái bật cười ngặt nghẽo. Dường như thích thú khi tôi gọi cô là “cô bé mì tôm”. Tiếng cười trong trẻo vỡ ra ròn tan rung rinh cả chiều mưa lãng đãng…


(còn nữa)

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Số 100-2013: Anh em cùng giời đất sinh ra...

NGU QUÁ

Thằng Ra Un bên chú Ku gọi điện bảo: Từ ngày anh Hai em giao quyền “lãnh đạo duy nhất toàn diện”. Em vẫn ngày đêm “canh giữ hòa bình thế giới” chẳng dám nghỉ ngơi. Nhưng nay mệt quá muốn ngủ. Nhờ Lão báo với các đồng chí anh em bên đó canh giùm để em ngủ chút đỡ mệt.

Lão bảo: Thì mày cứ ngủ đi, các đồng chí ấy khác canh cho.

Nhưng em ngủ mà cứ giật mình thon thót chả yên tâm được. Xứ mệnh canh giữ hòa bình thế giới là quan trọng lắm, không thể buông lơi được đâu. Chỉ có mỗi “Hai anh em cùng trời đất sinh ra, thay nhau canh giữ hòa bình thế giới” mà, tin thằng nào bây giờ chứ… Ảnh còn bảo: Thôi mày to khỏe mày  gác trước, anh ngủ. Mãi mà chẳng thấy anh ấy đến thay gác gì sất…

Đủ má thằng Ra Ủn. “Đã ngu dốt lại cố làm ra vẻ nguy hiểm”. Lão cười cười bảo: Mày bị nó lừa rồi.

Đệch má ma nó, em ở sát nách nước Mỹ văn minh nhất thế giới. Thằng nào  lừa được em chớ. Ảnh còn cho em mấy ngàn tấn gạo cứu đói cơ mà…

Chắc tại mày đói quá ù bố nó tai rồi. Mày có biết câu “nói một đằng làm một nẻo” là gì không chứ hử…!?


Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

Số 99-2013: Cái trí tuệ văn minh... cũng chỉ là phân thôi ư?

THANH LÝ HÀNG TỒN…

Lão Đồ có tủ sách gần một ngàn cuốn. Lão đã đọc qua hầu hết. Các con của Lão từng đọc nó. Lão trân quý tủ sách của mình nên cố gìn giữ suốt mấy chục năm. Trong 108 tác phẩm nổi tiếng thế giới thời 1980, Lão tìm mua được hơn 90 bộ lận… Nhưng nay thì hỗi ôi… Nó cứ tự rã rời từng ngày, từng tháng, từng năm… mà lòng Lão cũng rã rời theo.

Hàng ngày nhìn tủ sách cứ rã từng trang giấy từng tập sách mà lòng sắt se. Thương “đứa con tinh thần” đến… trào nước mắt. Cái chính là do chất liệu giấy, chất liệu in sách hồi đó quá kém. Kể cả mấy tác phẩm của các đồng chí anh em 4/16 hay của đồng chí Nga Sô truyên truyền cho chủ nghĩa cộng sản toàn thế giới, từng cho không biếu không nhưng Lão thì vẫn phải mua bằng tiền. Tam Quốc Chí, Thủy Hử, Tây Du Kí… Bộ Các Mác mười ba cuốn bìa cứng, giấy đẹp. Bộ Vỡ Bờ ăn theo nói leo của đồng chí Thi… đều rã rời hết cả. Cầm quyển sách trên tay mà thương cảm bùi ngùi…

Lão bảo bà bác sỹ: Em ạ. Cái tủ sách của anh nó…!

Em biết rồi. Cả chục lần em đề nghị mà anh không chịu…

Anh sai rồi. Ngày mai, anh sẽ chở tất cả chúng nó ra ven rừng anh… hỏa táng…

Ấy chớ… Để em xử lý còn hay hơn…

Cách nào chớ.

Em bán cân…

Hả… cái trí tuệ cả trong nước lẫn thế giới. Cả các đồng chí Nga Sô lẫn đồng chí Tung Của vĩ đại quý giá như thế mà đem bán đồng nát cả ư?. Ối giời ơi đau xót quá…

Bả trừng mắt: Không bán thì để làm phân à?


Lão Đồ lẩm bẩm… Cái đất nước ta nó văn minh thế. Trí tuệ loài người chỉ đáng mang đi làm… phân thôi ư?. Thảo nào?

Lão méo miệng cười muốn đau cả đĩa dồi chó lẫn chén rượu trước mặt... 



Ăc ặc ặc...!?


Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Số 98-2013: Bạn học cùng trường với ngài Ô...!?

SỰ VĨ ĐẠI CỦA ẢO THUẬT

Kính chào ngài. Nghe đồn ngài cùng học với ngài Ô3Ma. Ngài Ô hiện giờ đang làm tổng thống nước Mỹ rồi đấy ạ.

Nước tao không có chức tổng thống. Nhưng chức của tao cũng ngang với thằng Ô chớ bộ.

Dạ thưa. Ngài Ô từng có mấy bằng tiến sỹ các ngành như Chính trị, xã hội kinh tế, và đặc biệt là thần học ạ. Vậy xin ngài cho biết. Ngài học ngành gì ạ.

Tao hả… Ừa tao học ngành... ngành…

Ngành gì thưa ngài?

Là… là ngành ảo thuật đó. Tao học trường cùng với thằng cha họ Ô, chỉ khác ngành học thôi.

Xin ngài cho biết. Ngành ảo thuật thì liên hệ gì với chính trị ạ.

Thế mới nói. Bên nước Vịt Ngan chúng tao. Chính trị chính là ảo thuật đấy…

Dạ… Xin ngài cho quý thính giả biết bí quyết nghề nghiệp là gì không?

Bí quyết hả. Đó là “nhanh tay nhanh mắt”…

Xin ngài cho biết cụ thể ạ.

Tao bắt tay mày cái. Gã nhà báo đưa tay phải ra.

Không, là tay trái mới ảo thuật được.

Gã nhà báo ngoan ngoãn đưa tay trái ra bắt tay nhà đại ảo thuật.

Bỗng gã la thất thanh: Bỏ mẹ rồi… cái nhẫn cưới của tôi đâu mất rồi. Hu hu hu.


Tao nói cho mày rõ. Đây chỉ là chiêu bé nhất trong nghề thôi. Cái vĩ đại nhất của nghề ảo thuật chúng tao là biến tất cả tài nguyên đất nước thành của riêng. Mấy cái bằng tiến sỹ của thằng Ô cũng chỉ là cứt ba nắng thôi. Hiểu chửa?

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Số 97-2013: Vào đó để làm gì?

PHỎNG VẤN…?

Thưa chị. Chị có 30 năm tuổi đảng. Xin hỏi: Chị vào đảng để làm gì?
À… thì … vào… vào đảng để luôn đi đằng trước nhằm… dẫn dắt quần chúng…

Nếu đảng yêu cầu, chị có ôm bom ba càng không?

Dám là cái chắc.  Tôi sẽ được làm anh hùng.

Dạ cám ơn chị.

Dạ xin anh cho biết. Anh vào đảng để làm gì. 

Bố tôi là đảng viên, 40 năm tuổi đảng. Bộ không vào mà được à?

Nếu anh không thích thì…

Thích hay không đâu cần phải giải thích với anh?

Dạ cám ơn anh.

Dạ thưa đồng chí đảng viên trẻ. Đồng chí vào đảng để làm gì?

Tôi hả?

Đây là cuộc phỏng vấn báo đảng. Anh có thể thể phát biểu thẳng thắn…

Thẳng thắn hả… Nó là cái gì thế. Làm gì có sự thẳng thắn dưới chế độ ta chứ.

Vậy rốt cuộc anh vào đảng để làm gì?

Hả… Dân bây giờ chẳng có thằng nào muốn vào đảng. Tôi vào đảng chỉ để tìm sự che chắn, tìm cơ hội đút lót để kiếm cái chức cái quyền đặng… kiếm tiền.

Dạ xin cám ơn anh.


LHĐ: Đcm nó, may quá. Đây là nước thằng Ku Bốn. Chớ phải ở nước ta hay bên bác Lọa thì mấy thằng này toi là cái chắc…?


Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Số 96-2013: Ua... may quá.

MỘT CUỘC ĐIỂM DANH

Đao Phủ tiến hành điểm danh hàng tháng. Ngài vốn là quan chức mẫn cán nên vất vả bận rộn từ sáng tinh mơ đến tận chiều tối. Ngài thở hổn hển bảo thằng thơ ký: Tao già thật rồi. Còn mỗi một thằng nữa mà mệt quá muốn xỉu


Thưa ngài Phủ. Ngài chơi lon Bò Húc phát là tỉnh ngay đấy ạ. Mấy chục năm qua ngài được Diêm Vương ban nhiều giấy khen bằng khen khẳng định thành tích và sự cống hiến, kể cả danh hiệu anh hùng, danh hiệu Pác Hù… vân vân và vân vân…!. Bỗng dưng…

Ừa thôi để tao cố vậy. Ngài Phủ cố gân cổ quát lạc cả giọng: Thằng kế tiếp, mau vào chầu.

Một gã tóc ngắn, mặt thô, mồm rộng, mắt ti hí lon ton chạy vào chắp tay quỳ mọp, chẩu mỏ thưa:  Kính chào ngài họ Đao. Con xin được điểm danh ạ.

Ừa… để tao coi hồ sơ của mày cái rồi tao phán… Ừa… thằng này cũng cộm cán đây. Cớ sao mày đổi sang họ đó. Họ của mày là Nguyễn Văn cơ mà…

Dạ thưa con vốn họ Nguyễn Văn. Nhưng bao lâu nay con theo “lý tưởng” nên phải đổi theo họ đó cho nó “kiên định lập trường”.  Đó chính là chiêu “ẩn ẩn hiện hiện” của Thánh con đấy ạ. Ngài ý còn có hàng chục cái họ cái tên, khối cả ngày sinh tháng đẻ… nên bọn “thù địch” nó bảo Thánh con là thứ… Âm Binh, chẳng biết đằng giời nào mà lần đấy ạ.

Ngài họ Đao nhăn mặt: Ừa… Tao thành thật khuyên mày một câu. Thôi thì đã đến cửa này rồi. Muốn dối trá cũng không được nữa. Tao cứ gọi mày họ Nguyễn Văn theo cái tên cúng cơm bố mẹ mày đặt cho đi. Làm người đừng có ngạ tổ tiên dòng giống mà trời không tha đất không dung đâu.

Dạ, con xin… tuân chỉ ạ.

Trong hồ sơ của mày có ghi năm 1990 mày có công lập ra cái hội gì gọi là “Hội Nghị Thành Đô”.  Nó là cái giống gì vậy hử?.

Dạ cái đó không phải con lập ạ.

Thế thằng nào lập…

Dạ đến giờ thì con vẫn chưa thể nói ra được. Lộ ra phát là chết cả đám luôn đấy ạ. Lúc đó hệ thống của chúng con vỡ hàng mảng. Đến cả nơi sáng tạo ra nó cũng trở thành cái ổ… thây ma biết đi ạ. Mấy thằng ngu dốt chúng con cứ nghĩ “ba thằng ngu họp lại chắc… khôn”. Bèn hô nhau họp hành, kiểm điểm hàng ngũ. Chỉ thấy mỗi bác Lọa là hiện vẫn còn có chút hơi sức. Thế là chúng con… ra nghị quyết ạ.

À… thì ra là thế. Tao nghe có thằng tên Trần Iích Tắc nó kêu oan rằng: “Ngày xưa lúc thất thế con dắt bầu đoàn thê tử chạy sang Tàu xin “cư trú chính trị”. Nhưng bị chúng nó vu oan là bán nước. Thật ra là hồi đó mông muội quá. Con chỉ biết chạy sang Tàu trốn thôi, chớ có… bán nước hồi nào đâu. Bọn chúng nó viết lịch sử bố láo. Khoác cho con cái tội mắc dịch đó chớ…”. Nó còn vật đầu vật tai kêu khóc thảm thiết. Tao mới giở sổ tử ra coi lại cái hồ sơ. Mới hay nó kêu oan là có cơ sở. Tao đã giải oan cho nó được đầu thai làm người lương thiện rồi. Thế hồi mày đi hội nghị Thành Đô mày kí bao nhiêu điều. Mày có nhớ không?

Dạ nhớ hết ạ. Nếu mà nọc ra thì chúng con còn bán nước hơn gấp bội thằng họ Ích đấy ạ. Nhưng chúng con bảo nhau cùng dấu nhẹm đi chẳng ai biết nên vẫn “tuyệt đối toàn diện” đều đều đến tận bây giờ ạ…

Ua… bọn mày vậy mà khôn. Bán nước mà dấu nhẹm đi thì ai biết là chúng mày bán nước được chứ. Chiêu này hay, tao phải ghi nhớ mới được. Ít nữa hết tiền đánh đề, bí quá tao bán luôn cả cái thẻ… Tao chơi lại bài dấu nhẹm… He he he, thì có mà… bố ông giời cũng chẳng biết.. Nghe mày nói tao nhớ ra cái hồ sơ của tao. Hồi đó đói quá đi kiếm việc làm đặng nuôi thân, thành ra là “đi tìm đường cứu nước”. Hớ hớ… Đểu thế mà chúng nó cũng cũng tin cho được. Ha ha ha. Thôi… cho mày về tầng 19 địa ngục, đặng xám hối cái tội lừa đảo dối trá của cả hệ thống của chúng mày đi…

Gã tên Linh vừa đi vừa lẩm bẩm: Thì ra từ trên xuống dưới thằng nào cũng đểu hết. Ta bị đày xuống tầng 19 là… đáng tội rồi. Mấy thằng đi sau chắc chẳng còn chỗ mà quỳ đặng xám hối nữa đâu…!. Ối giời ơi. Thương các đồng chí anh em ta quá. Hu hu hu.

Ngài họ Đao nhếch mép cười nụ. Ua… địt mẹ. May quá, thằng này nó đéo nhận ra mình…


Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Số 95-2013: Chứng tỏ quyền lực hay kém hiểu biết về văn hóa?

Lệnh "bứng" ra rồi... Nhưng còn mấy nơi này vẫn còn đang uy nghiêm như "lăng mộ"

(http://vov.vn/Van-hoa/Bung-het-su-tu-da-kieu-Trung-Quoc-ra-khoi-dinh-chua/276087.vov)




Nghe đồn hai vị giám đốc hai nơi này đều là... nữ. Chị em ta thích ra oai quá ha?

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Số 94-2013: Bản chất ăn mày...!

ĂN MÀY…


Có gã ăn mày cả ngày chẳng kiếm được gì. Đói sắp… đứt, bèn sang nhà thằng Tàu tính xin tí cơm thừa canh cặn. Nhưng thấy thằng Tàu nham hiểu đểu giả lại chỉ là thứ giàu xổi. Có cái ao làng, mái nhà tranh nghèo khổ nó cũng toan cướp mất. Bèn chạy sang mấy thằng “cựu thù” năm xưa từng một thời khoe khoang "đánh thắng hai đế quốc to". Rồi toàn lủi vào cửa sau cầu cạnh sợ đám dân chúng nó chém chết. Gã tính chơi bài thỏa thuận ngầm… nhưng chỉ được thằng Mỹ nó thí cho mấy lời hứa xuông cho vui. Tưởng vớ được tí bơ thừa sữa cặn của bọn giãy chết, hý hửng mang về lều chia nhau cùng hưởng thụ… Ai biết đâu rằng thằng đó nó từng bắt chấy cho gã nên biết đầu gã có bao nhiêu thứ tóc. Nó chỉ hứa xuông, chỉ gật gù khen hay kiểu ngoại giao thôi… Bảo cứ yên trí đi… sắp… rồi…!?

Lịch sử thế giới bao năm từng tố bọn Mỹ chuyện ngồi lên đầu mấy thằng… Tý Sỉu mạt rệp. Nó chuyên bắt cá cả 10 tay. Nó từng ỉa ra cái trò lừa đảo tiểu nhân của bọn chuyện “ăn mày quá khứ”. Nó biết tỏng chúng mày vốn bản chất Chí Phèo, chuyên lừa đảo gian manh. Vừa mới “chiến lược” với thằng Tàu, lại “toàn diện” với thằng Mỹ. Có ngu nó cũng… đéo thèm tin.


Thôi thì về mà xơi tý bơ thừa sữa cặn của bọn Mỹ nó vừa thí cho đặng sống tạm qua ngày. Rồi bảo nhau cùng xem phim hoạt hình hay nhất của nước Nga mà chờ đi… Hi hi hi!

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Số 93-2013: Chiến lược và... toàn diện...?

CÔNG VĂN KHẨN…?

Ba X vào chầu báo cáo: Dạ thưa anh Đại. Theo tin từ Thông tấn xã… Phương Tây cho biết. Hiện  nước ta đã có hơn 500 doanh nghiệp FDI bỏ trốn, nợ tiền lương công nhân và tiến thuế TNDN cả tỷ đô la. Bọn chúng đều là công dân TQ… Theo tin mật từ Bộ An Ninh Quốc Gia thì chúng đều trốn qua cửa khẩu DongDang và Laocai. Dân ta có câu “nhập gia tùy tục”. Chúng hiện đang vi phạm pháp luật nước ta, cần bắt khẩn cấp về trị tội… nhằm truy thu thuế đảm bảo nguồn thu cho ngân sách nhà nước. Đồng thời góp phần bảo vệ quyền lợi của giai cấp công nhân, giai cấp lãnh đạo cách mạng XHCN của chúng ta…!

Đại Lú vung tay chỉ đạo: Lợi dụng quan hệ “hợp tác chiến lược toàn diện” trên tinh thần đồng chí anh em 4/16 vĩ đại mà chúng ta đã tiến hành lập nhiều "đường dây nóng" từ BCT đến các ban ngành từ TW đến địa phương… BCT nước ta đã đánh công văn kính gửi tới các đồng chí anh em bên đó. Nội dung nêu rõ: Đảng và nhà nước xứ Vịt Ngan van xin các đồng chí bên đó truy tìm tung tích các đồng chí… xù nợ bỏ chạy mất dép kia để… trị tội.

Ngay lập tức bên bạn 4/16 trả lời rằng: Trên tinh thần đồng chí anh em 4/16 vĩ đại… Chúng tôi sẽ quan tâm hiểu biết và chia sẻ những thiệt hại của các đồng chí. Được biết, bọn chúng học tập mấy trăm ngàn quan chức nước chúng tôi bỏ trốn, ẵm theo hàng trăm tỷ USD ra nước ngoài. Chúng tôi cho rằng bọn chúng hiện mang tiền trốn đi đâu đó chứ không về chính quốc. Nên các đồng chí yên tâm chờ đợi. Chắc chắn 50 năm nữa sẽ tìm được xác chúng, đưa về trình diện các đồng chí.

Anh Đạị cười tươi phán. Đúng là có “hợp tác chiến lược toàn diện” cũng có hơn. Các đồng chí ấy ra tay ngay tắp lự… Thôi ta cứ yên trí chờ kết quả…!?


Ủa… Đụ má xắp nhỏ. Có “hợp tác chiến lược toàn diện” cũng có khác. Có thế mới đẻ ra cái “Kế hoạch 50 năm” được chớ…!?


Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Số 92-2013: Bão số 7 tới, có gió rồi... Chém phát cho nó máu.

MẢ MẸ NÓ… MAY QUÁ!

Suốt từ sáng đến giờ, Lão ra bậu cửa ngồi hóng hớt chờ cơn bão số 7. Một cơn bão dữ dội nhất mà lão được nghe thấy trong đời. Mãi mà chẳng thấy nó đến. Bà bác sỹ bảo: Ông chờ làm gì nữa. Bão nó đổ vào bên các đồng chí Trung Quốc rồi… Lão buồn quá bèn lôi rượu ra uống. Chơi hết một lít mới nghe nỗi niềm nó… tàm tạm lắng xuống, bèn lên giường tính mơ gặp người yêu cũ.

Đang chập chờn liu riu… thì bà bác sỹ lay gọi, bảo: Ông có điện thoại nè.

Hù… bà nghe hộ đi. Bảo ổng phê rồi, mai gọi lại.

Bà bác sỹ gắt. Tôi bảo rồi nó không chịu, đòi gọi ông nghe điện thoại có việc gấp…

Lão Đồ tỉnh hẳn, lồm cồm bò dậy: A… lờ… lờ… ờ… ồn… ôn.

Tiếng thằng cháu họ Kim bên Triều Tiên oang oang trong máy. Lão ơi… cháu báo tin mừng với bác. Các chuyên gia bên nước cháu vừa chế được điện thoại di động rồi…

Hả… Thiệt không?

Dạ, thiệt trăm phần trăm đấy ạ. Mai mốt cháu gửi biếu bác một cái làm đồ chơi cho nó… khét đấy ạ.

Thằng cháu giỏi. Bên tao kế hoạch đề ra là đến năm… (Ủa bà mẹ nó đéo nhớ năm nào…) nước tao sẽ thành một nước “công nghiệp hóa, hiện đại hóa”. Vậy mà gần 30 năm qua vẫn chưa sản xuất nổi cái… kim khâu. Mày thế là siêu rồi cháu ạ. Hơn đứt bên nước tao rồi đấy.

Ha ha ha… Bác cứ giễu cháu. Nguyên tử cháu còn sản xuất được, cháu mang ra dọa cả thế giới. Cái loại điện thoại di động chỉ là muỗi…

Ừa… thằng cháu ngoan. Hồi nào rảnh việc, mày sang nước tao mày dạy mấy đám quan chức bên nước tao cái gì là “chủ nghĩa Ma-Le” với “lí tưởng CS” đi nha. Cho chúng nó sáng mắt ra mới được…

Dạ, bác cứ yên trí.  Sẽ có ngày cháu sang chơi. Cháu nổ còn gắt hơn lão Lú nhiều. Nhân thể mời bác đi chuyên cơ phát cho nó máu.

Ha ha ha… Thằng cháu có hiếu. Tao đang phê lòi ra đây. Chúc mừng cháu… Đợi cháu sang thăm nhá.

Dạ vâng. Kính bác ngủ ngon ạ…

Lão đặt mình xuống giường ngẫm nghĩ. Thế mà mấy “đồng chí đối lập” lại bảo “Hãy bịt mũi nghe thằng PGS-TS Đặng Văn Thanh nó… ẳng”. Mịa nó khen thằng Ủn anh hùng là trúng mẹ nó rồi. Bọn này đúng là phản động thật…

Lão Đồ liu riu chìm vào giấc ngủ. Lại mơ gặp cô Hằng Nga. Cổ bảo: Bác nói đúng. Cái thằng Cuội chính xác là giống gian manh lừa đảo, bố láo ăn cắp, bịp bợm đểu giả nhất quả đất thật… Tiếc cái súng đạn hàng họ của nó quá… phê. Nàng bật khóc…

Lão dỗ dành: Thôi có gì từ từ nói…

Từ từ làm sao đươc Lão ơi. Cháu… hự mẹ nó mấy tháng rồi!?

Thế thằng đó nó đâu?

Dạ, xong vụ cái là thằng mặt l... đó nó gió mất tăm rồi ạ…?



Mả mẹ nó. Cái xứ này đi đéo đâu cũng toàn gặp trò lừa đảo lưu manh đểu giả hết… May mà Lão chỉ ở nhà nấu rượu lậu thôi, nên cũng đỡ… Hù.


Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

Số 91-2013: Đấu tranh giai cấp...?


BẢN CHẤT GIAI CẤP.

Có bốn thằng dong thuyền buồn đi chơi biển. Bỗng đâu bão tố ập đến. Con thuyền vỡ vụn.

Tại một hoang đảo. Ba thằng tỉnh dậy hỏi nhau: Thằng Nga ngố nó đâu?

Không ai trả lời được câu hỏi này. Cả ba đều nghĩ thằng đó tiêu mẹ nó rồi. Nửa ngày sau, thằng Trung với thằng Việt đói quá bèn hè nhau tìm đồ ăn, nước uống… mãi chẳng có.

Thằng Mỹ, mày có gì ăn không?

Đệch mẹ nhà chúng mày. Trên cái đảo hoang toàn đá thế này thì… rêu còn đéo mọc nổi. Kiếm cây nhọn đâm cá mà ăn đỡ qua ngày được rồi. Gã chỉ tay xuống biển.

Thằng Trung trợn con mắt híp quát: Mày đừng dọa ông nhá. Ông hiện đang đứng thứ nhì thế giới.Chỉ thua mày có chút xíu thôi nhá.

Thằng Mỹ bập bập điếu xì-gà, phà khói vòng tròn, tay chỉ chỉ vào lưng quần: Tao có cái dây lưng làm bằng da thật đây. Cứ ngâm nở ra nhai tạm cũng cầm cự được dài dài. 

Thằng Trung nghĩ: Địt mẹ bọn giãy chết bao giờ cũng khôn. Mình cũng có dây lưng hẳn hoi, nhưng là đồ giả, đéo nhá được. Chỉ còn cách cướp của nó mới sống được. Thằng Trung kéo thằng Việt ra góc tối, thì thào: Mày có theo tao đi cướp không.

Cướp gì chứ?.

Cướp cái dây lưng của thằng Mỹ đó.

Thằng Việt xắn tay áo. Địt mẹ em vốn bản chất Chí Phèo. Em ôm bom ba càng quen rồi. Giờ em xông vào trước, anh theo sau. Hễ thấy nó lờ đờ là anh múc liền…?. 



Thằng Việt với thằng Trung sau một đêm tính kế cướp đồ. Giữa trưa hôm sau mới tỉnh giấc. Chẳng thấy thằng Mỹ đâu. Cả hai thằng vội vàng đi tìm. Chỉ thấy mảnh giấy vỏ bao thuốc Mỹ để tơ hơ trên mỏm đá, có hòn sỏi cuội chặn trên. Thằng Trung vớ vội lấy đọc: “Tàu không gian đến đón tao rồi. Chúng mày cứ ở lại cái hoang đảo đó mà “muôn năm” đi nhá. Tao đi đây…!”


Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

Số 90-2013: Chém gió cuối tuần.

TỚI SỐ RỒI…!

Ông Giời quát: Thằng Đại Lú kia. Mày lên đây làm gì chứ hử?

Dạ thưa, xưa giờ con chỉ biết cúc cung tận tụy, con trung thành với ní tưởng "Ma-le” do Thánh con để lại thôi ạ. Nên bao năm con đã rắp tâm con học đến bậc giáo mác… ý lộn… “giáo sư ní nuận” đấy ạ.

Thánh mày là thằng nào mà tao không biết dzậy chớ?.

Ngài không biết Thánh con cũng phải. Người chết chưa được chôn cất thì làm sao mà siêu thoát để đầu thai kiếp khác được chớ.

Ừa… Giờ ta mới hiểu tại sao Thánh nhà mày chết lâu vậy mà vẫn chưa có tên trong sổ tử. Nhưng hồi nó còn sống không dạy chúng mày phải giữ gìn đoàn kết nội bộ như con... mắt hột. Rồi bảo nhau chớ có tham nhũng, ăn cướp phá hoại… hả?

Da… có chứ ạ.

Thế sao chúng mày vưỡn…?

Dạ thưa Ông Giời trách mắng thì con xin nhận. Nhưng con cũng xin trình bày cho rõ ạ. Thật ra ngay từ thời Thánh con làm cuộc “cướp chính quyền” thì bản chất giai cấp vẫn như bọn con bây giờ.

Tao biết. Dân nó không tin, nó không xả thân, nó chịu ôm bom ba càng... thì mấy thằng mày làm sao "cướp chính quyền" được chứ. Sao bây giờ nó lại…

Thời Internet bây giờ chúng nó muốn tin chúng con cũng không được. Mấy vụ gian dối, lừa đảo, gian manh… cũ kĩ đó bị bóc tẩy hết rồi ạ.

Ua… Tao nghe mà đéo hiểu gì cả là sao?.

Dạ thưa Ông Giời. Đó chính là cái tinh túy của nền “ní nuận” thuộc môn phái chúng con. Nghe thì nó cứ quanh co lòng vòng rối rắm thế nó mới cao siêu chứ ạ.

Tao nghe hình như thứ này bị thày của chúng mày đem “xử lý rác thải” từ năm 1990 rồi cơ mà.

Dạ nhưng chúng con vẫn phải cố núp dưới… đũng quần của nó mà tồn tại ạ.

Vậy là sao?

Chúng con tự nhận là “vô sản”. Không túm lấy cái chỗ bốc mùi khai khai đó thì tìm đâu ra chính danh “XHCN” nữa ạ…?

Thế dân chúng nó cũng tin à?

Dạ… có số nó tin, có số nó không?

Đám còn chịu tin đó có bao nhiêu?

Dạ… trước kia thì tới 90%, nay thì chắc chẳng có mấy đứa còn tin nữa. Giờ chúng nó sợ nhiều hơn tin đấy ạ. Bởi thằng nào ngoe ngoe trái ý cái là chúng con đập chết ăn thịt ngay. Cái gì không thích thì… cấm tuốt.

Thế thì cơ đồ của chúng mày vững như bàn thạch rồi. Mày cứ tự do tự tại mà hưởng lộc đi.

Nhưng nói vậy mà không phải vậy ạ. Bản chất là cướp thì bọn cướp nào mà không tham tàn độc ác. Mấy chục năm qua chúng con chuyên bán đất, bán biển, bán tài nguyên đất nước để tự… làm giàu. Nên hiện giờ chúng con đã biến thành cả một bầy… giòi bọ chuyên đục khoét phá hoại đất nước. Nhưng cái đau nhất là chúng con đã không thể quản lý nổi quyền lực của mình nữa. Vì cái quyền lực chết tiệt đó mà chính chúng con đã phải tự đối đầu với đám dân chúng rồi ạ.


À… ông giời vuốt râu cười he he he: Vậy là chúng mày tới số rồi…!?


Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

Số 89-2013: Chém gió nhân ngày bão...?

PHỎNG VẤN… CỤ ĐA

Phóng viên “Báo Giai Cấp” làm cuộc phỏng vấn:

Thưa Cụ Đa. Cụ  ra đời từ bao giờ?

Tao cả mấy trăm tuổi rồi, nhớ gì được nữa chớ. Mày hỏi khó tao quá.

Rõ ràng cái bảng này có ghi “Nơi đây là nhân chứng lịch sử vĩ đại của chế độ XHCN tươi đẹp chúng ta. Nơi chứng kiến những sự kiện lịch sử lớn lao của...”

Cây đa thủng thẳng: Không sao, cả thế giới còn bị lừa nữa là mày. Tao chỉ là cây đa mọc giữa rừng. Cái tên riêng còn chẳng có. Người ta gán cho tao cái tên phải gió đó nhằm… Hừ… “nhân chứng lịch sử” cái mẹ gì chứ. Nếu đúng như chúng nó tuyên truyền. Thì tao đâu có bị trời đánh thối nát hết tim phổi lòng mề ruột gan, đến nỗi thân tàn ma dại… ra thế này. Hồi trước chúng nó đưa hàng trăm GS - TS đến… nghiên cứu, tính chi hàng tỷ để chữa. Nhưng ý trời không thể cãi. Trời đã đánh thì chắc phải chết, rõ chửa…


Vì sao trời đánh cụ vậy…?

Bởi tao là cây không thể nói được tiếng người. Chúng nó đứng dưới cái tán của tao rồi thi nhau chụp ảnh… lung tung. Rồi nó đem tao ra làm trò chơi chính trị. Trời đánh tao để cảnh cáo tội vào hùa với chúng nó làm điều ác. Lại còn xảo trá, lừa đảo dân nước bao nhiêu năm nay.

Cụ Đa ơi. Chúng thành đại gia cả rồi đấy.

Đại gì thì đại chớ. Trước sau gì chúng sẽ bị trời phạt cả lũ thôi, cứ chờ đó khác thấy. Không lâu nữa đâu…

Thưa cụ Đa nói nhỏ cho con biết là đến bao giờ chúng mới chết ạ.


Mày đi hỏi bọn Mỹ ấy. Thằng đó nó biết cả đấy…!?


Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Số 88-2013: Lão lại mộng mơ rồi.

TUỔI TRỜI…!?




Ngày ta gặp em lang thang trên phố.
Áo trắng chang nắng,
Tóc thề ngẩn ngơ.
Để ta về từng đêm mộng mơ…

Em về rực rỡ nắng hè.
Phượng chờ ai mà đến giờ vẫn đỏ.
Ta dừng lại ngoái nhìn con phố cũ.
Nhận ra điều kì diệu của tình yêu

Giờ ta một mình liêu xiêu,
Trôi về miền kí ức.
Ngỡ đâu về cuối đông rồi.
Tình xưa mong manh sương khói.
Ta ngồi đếm ngọn lá rơi.

Ai đã hiểu tình yêu muôn thủa?
Cũng chỉ là mộng mơ... thế thôi.


Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Số 87-2113: Buồn...!?

Buồn thế...!?

BẠN VĂN

Đã định bụng không viết về nó, một thằng bạn. Nó tuổi Nhâm Thìn. Ai cũng bào tuổi đó thằng nào cũng giỏi. Đa số các bạn nữ cùng học bảo thế khi đã vào tuổi 60.

Một ngày nó bỗng hiện ra trước cửa nhà Lão. Vai khoác túi, áo một mảnh, miệng cười cười bảo: Mày không nhận ra tao à…?

Tao nhận ra mày ngay khi vừa mở cửa.

Nó cười bảo. Tao đi cả mấy trăm cây, lại qua ba bốn lần đổi xe mới về đến đây.

Bữa đó tôi với nó nhậu trận tơi bời. Tôi kể: Tao gần 10 năm làm lính chiến trường. Đánh nhau chí tử mà chả được làm đến chức… sỹ. Mẹ nó… Cứ lên đến sỹ lại xuống hàng… binh.

Gã cười cười bảo: Tao biết tính mày. Đĩ hàng giành thế. Có lên quan rồi cũng gẫy cánh thôi…

Hồi đó chiến tranh, có đĩ thì… chơi khỉ rừng sao?

Tao không nói ý đó…!

Bộ trong cả đám bọn mình chỉ mỗi tao dính cái đó sao.

Gã hớp một ly, nhăn mặt: Tao đâu có nói mày.. Là nói cái tuổi tao với mày ấy chớ.

Ừa vậy đi. Tuổi đó thằng nào chả đĩ chớ.

Hồi đó tao yêu cái Dung chí chết. Nó cùng tuổi nhưng học giỏi nên vào khóa trước. Ngày yêu tao cứ như hai con rồng gặp nhau. Gặp cái là cuốn chặt…?

Mày bịa. Hai con rồng chả mấy đứa cuốn lấy nhau.

Mày đúng. Mãi sau này tao mới biết. Thì ra nó khai tăng tuổi đi học sớm… Nó sinh 53.

Ừa có thế chứ.

Năm hai với năm ba, con rồng cuốn con rắn. Họa may có chút tư tình. Nhưng tao ân hận lắm.

Tình yêu không có lỗi. Mày làm gì phải…

Gã ngắt lời: Là cũng tại tao mà Dung không thi đỗ đại học.

Ừa… mày nói cũng phải. Nghe nói sau này nó sống cực lắm… Thế bao năm mày lang bạt nơi đâu?

Ừa, tao ở Cao Bằng. Quê mẹ…

Hả… Mày vốn dân xuôi. Cớ sao lên tận đó mà ở làm đéo gì chớ.

Năm 1975 mày ở đâu.

Tao đang ở chiến trường. Hình như trên đường tiến vào Sài Gòn, đang tổng tấn công mà. Lúc đó họ bảo đi thì đi. Cũng chẳng biết liệu có hòa bình được không nữa. May mà…

Tao hồi đó đang viết cho báo tỉnh. Tao có bập bẹ làm thơ…

Hả… Chúc mừng mày, một thằng đĩ thõa, một thằng… nhà thơ.

Đâu có, là tao đang nói đến cái máu văn chương cơ. Ngày bọn mày nhập ngũ đi chiến trường. Lớp mình chẳng còn lấy một thằng con trai. Tao là con dòng cháu giống nên không phải đi trận, nghĩ mà ngượng… Rồi bỗng dưng tao được gọi đi học thiếu sinh quân ở bên Trung Quốc. Chả là tao…

Ừa, mày đúng là con dòng cháu giống. Cần phải gieo cấy, phải ươm, phải bón phân. Phải… hi hi hi.

Mày nói đểu. Tao đâu phải chỗ để bón phân. Tao là cái ngọn. Cái chỗ ra hoa, ra quả. Để người ta hái quả người ta ăn…

Mày đang ở thành phố. Về núi làm chi.

Hồi đó… Đôi mắt híp của nó chợt nhìn về nơi nào đó. Cái nhìn lạc lõng và mờ tối… Hồi đó, có một đàn anh bảo: Mày có tài đó. Nhưng chế độ ta không dùng những người như mày. Cái bài thơ mất dạy của mày ấy tuy nó chẳng rõ là chĩa vào ai, nhưng người ta cứ bảo nó đụng chạm. Bác Nam phó chủ tịch còn đưa bài thơ của mày ra tận tỉnh ủy. Họ đè nó ra vặt lông, chọc tiết rồi mổ bụng, xẻ thịt ra thịt, xương ra xương, lòng phèo phổi mỡ chài mỡ bụng đều phanh ra hết. Rồi họ kết luận: Bài thơ của mày nói xấu đảng. Thằng này phải đi tù mọt gông cho nó nhớ đời… Gã thở dài. Thế là tao thành phản động.

Phản động hả.

Tao lượn luôn lên tận Cao Bằng.

Ừa… mày về lần này có dự định gì không?

Mày nhắc tao mới nhớ. Tao học sư phạm khoa văn, đã lấy bằng Thạc sỹ văn chương. Tao theo nghiệp văn giống như là nòi giống sẵn có, một sự di truyền, kế thừa. Bố tao là một nhà báo cách mạng. Năm 1954, ông được cử vào Nam, với nhiệm vụ bí mật, nhằm luồn sâu leo cao…. Năm 1976, tao đi tìm ổng. Gặp ổng ở Đà Nẵng. Ổng nhà giàu, vợ tư sản. Tao hỏi: Ba giờ sống sao rồi.

Ừa, ba sống tốt. Mẹ con có khỏe không?

Mẹ con mất lâu rồi. Nhưng nhớ lần mẹ nói ba đi làm cách mạng. Ở quê lại đồn ba phản động chạy theo giặc… Cả họ nhà mẹ khổ lắm…

Ba biết. đây là nhiệm vụ bí mật. Ba không thanh minh được gì. Ba hiện giờ đang sống hạnh phúc, chẳng phải bàn. Ngày vào Nam, Ba vừa làm báo, vừa hoạt động bí mật. Nhưng thấy cuộc sống không giống như những lý thuyết mà ba được học. Ba rời Sài Gòn trốn về đây khi bị đàn áp. Ba lấy dì con và…

Chuyện đó cũng đã qua rồi, nhắc lại chẳng làm gì.

Ừa… cứ vậy đi con.

Gã quay mặt hất hàm: Ngày tao về Bấc. Ổng tao dúi vào túi tao một tập tiền dầy…

Mãi quên không hỏi. Mày còn công tác không?

Tao đang nghỉ chờ hưu. Làm việc bây giờ thấy đuối. Nhất là cái món vi tính. Mình tự học mà mãi không thành thạo. Chỉ biết mỗi soạn văn bản thôi. Tao về đợt này tính…

Tính gì?

Tính đăng tập thơ.

Vừa nói gã vừa lục túi đeo bên hông, đưa ra khoe nào bản giới thiệu lăng xê, nào giấy phép in, giấy phép phát hành… Gã phấn khởi bảo: In xong chắc chắn tao sẽ đề tặng mày một bản.

Ừa, vậy là mày có tác phẩm được đăng rồi.

Mai tao đi Hà Nội đăng kí với nhà in…

Nửa tháng sau gã trở lại. Tôi hỏi: Thế nào, in ấn đến đâu rồi. Gã cười cười không nói. Mày có rượu không, cho tao uống với, đang thèm bỏ mẹ đây…

Khi đã ngà ngà, gã ngẩng mặt nhìn lên trần nhà thở dài: Chúng nó đòi nhiều quá. Tao đéo có tiền đăng đâu…Gã đưa tôi cái USB bảo: Tao gửi mày lưu hộ trong máy tính. Tính tao đuểnh đoảng hay mất lắm…

Một năm sau, nó gọi điện hẹn sau tết tao về chơi. Trong bữa nhậu tôi bảo: Tao có đọc tập thơ “KHÁCH CỦA NÚI” của mày. Chỉ được mỗi bài “Trong Vắt” viết 1970 thôi.

Gã cười cười. Mày chớ có huyênh hoang. Tao cũng có đọc Blog của mày rồi. Có một bài tao thích.

Bài nào?

“Cái chổi”… Gã nghển cổ lên giọng đọc ngân nga: A...!...

Bỗng gã bật cười ha hả. giọng cợt nhả. Mày tính. Mịa… Thằng nào cũng lên TV cứ xoen xoét cái mồm ra. Nào là gia đình là hạt nhân cấu tạo nên cái phân tử là xã hội. Nếu nó cứ… “bầy nhầy bạc nhạc” như “CÁI CHỔI” của mày thế thì làm đéo gì có xã hội chủ nghĩa, nền văn minh nhất thời đại như bây giờ được chớ?… Ha ha ha… Mày vui thật. Gã chít một hớp rượu, khà mạnh rồi nói giọng líu ríu. Mày biết không. Chỉ vì cái bài thơ ngẫu hứng hồi mười tám đôi mươi ấy mà tao phải bỏ cả vợ con chạy thẳng lên Cao Bằng mới thoát.

Tao có đọc bài đó. Thời 70 mày viết được thế là nổi rồi. Họ sợ là đúng thôi. Cùng thời với “CỬA MỞ” của ông Việt Phương. Nghe bảo ông ta bị “cải tạo” mất mấy năm và bị… cấm viết. Có khi hồi đó lão ta già quá chạy không kịp nên...?

Đéo phải. Là ổng tin đảng. Tao biết vụ đó… Nhưng tao chỉ là mắt con muỗi, làm sao dám so với ông ấy chớ. Nhớ hồi đầu kháng chiến. Mẹ tao là con gái Tày. Năm ấy bà vừa 17, xinh nhất bản. Thấy bảo vào Pắc Bó phục vụ lãnh tụ cánh mạng…

Thế bố mẹ mày…

Bố mẹ tao được tổ chức cho cưới ngay sau đó…

Thế biết đâu…?

Đéo đâu. Gã cười cười. Mày đểu…!. Nếu tao mà có tý máu… lãnh tụ thì đâu có như bây giờ chớ…

Cũng chưa chắc đâu. Lãnh tụ có vĩ đại đến đâu cũng chỉ có một thời.

Nhưng tao nghi lắm. Mẹ tao chẳng kể gì nhiều về bố tao. Mỗi khi tao hỏi bà chỉ thở dài thôi.

Ừa. Tuy là thời tiền cách mạng, thời còn thô sơ, chỉ sống bằng lòng tin vào lãnh tụ, Cái chuyện vợ chồng đều do tổ chức sắp xếp cả. Cứ tắt đèn lên chõng tre tù mù “nhà ngói nhà tranh với nhau” mãi rồi cũng thành nghĩa vợ tình chồng. “Lý tưởng cách mạng” là chính mà. Ô… địt mẹ nó.

Nó chào tạm biệt tôi. Khoác cái túi vải to kềnh lên vai, bảo: Tao đi đây. Ra đường quốc lộ bắt xe khách đi Hà Nội. Rồi đón tàu ngủ đi Tây bắc… Nó hẹn: Sau tết năm tới tao về…

Năm Nhâm Thìn (2012) đã qua. Tết đến rồi tết đi. Giờ đã giữa năm Quý Tỵ (2013) rồi. Năm nay nó đã lỡ hẹn. Lão nhiều lần gọi vào số di động của nó nhưng không có ai bắt máy. Blog của nó thì đã ngừng hoạt động. Ừ nhỉ. Bọn Lão đã ngoài 60 cả rồi. Nhất là thằng trót sa đà vào nghiệp văn như nó. Biết đâu…?


2/8/2013