Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

Số 28-2013: Ôi... thương quá...!


CUỒNG TÍN…!?

Nhà Lão Đồ ở cạnh nhà ông Minh. Ông là bí thơ cụm dân phố. Vợ ông chết từ hồi bà còn trẻ, chỉ sinh cho ông được một đứa con trai tên Phương. Thằng Phương cũng là đoảng viên, năm nay ba mấy rồi mà vẫn chưa có vợ. Bố con ông Minh ở trong căn nhà lợp ngói tây lụp xụp, tường trát vôi cát, đã lở lói mốc thếch… Lão Đồ đi ăn sáng thường gặp thằng Phương. Nó vẫn chào hỏi Lão rất cẩn thận. Mỗi sáng nó chỉ ăn bát bún 10 ngàn. Có lần Lão hỏi: Này… Sao mày không chịu lấy vợ để có đứa nó nấu mỳ tôm mà ăn mỗi sáng. Khỏi ra hàng ăn tốn 10 ngàn cũng chả đến đâu… Bác thấy mày gầy gò ốm yếu quá… Bộ…?

Dạ thưa bác, cháu khỏe mà. Chỉ có bố cháu năm nay cũng yếu lắm rồi. Nhà chỉ có mỗi cái xe đạp cũ, vẫn dành để bố cháu đi họp trên phường. Cháu toàn đi bộ. Nhưng đi bộ cũng là để rèn luyện sức khỏe luôn thể, phải không bác.

Ừa, cháu nói cũng phải. Bác hàng ngày vẫn phải đi bộ để chữa bệnh nữa là…!?

Đang nửa đêm bỗng thằng Phương đập cửa nhà Lão bảo: Bác ơi. Bác sang coi bố cháu làm sao ý… Hu hu hu. Thằng Phương bật khóc.

Lão hối cô bác sỹ khoa sản hấp tấp chạy sang. Vào đến nơi thấy ông Minh vẫn nằm yên, thở đều. Lão lay tay ổng hỏi: Ông Minh ơi, ông thấy trong người thế nào…?

Dạ… em không sao. Nhưng nằm mơ rồi… em sợ quá!

Ông phải bình tĩnh lại đi. Mơ chỉ là do sức khỏe kém, có thể do có vấn đề về tim mạch đó. Người già như ông với tôi, cần cẩn thận hơn chứ…?

Dạ… em vẫn tỉnh đây mà. Nhưng em gặp giấc mơ đặc biệt lắm. Nó làm em sợ…

Ừa: Thế ông mơ cái gì, ông cứ kể ra đi. Tôi nghe đây…

Hào…. Ào… Em mệt quá.

Bà khám cho ổng coi có cần phải đi bệnh viện không. Bà bác sỹ khoa sản loay hoay do huyết áp, đo nhiệt độ một hồi phán: Bình thường…!?

Vậy ông thấy trong người thế nào.

Em không sao. Chỉ là em sợ quá đó thôi. Em muốn kể bác nghe cái giấc mơ của em.

Ừa… Vậy ông kể đi.

Em mơ vầy nè:

Dạ thưa anh Đại. Em theo đoảng hơn 40 năm. Em lập lời thề rằng em nhất định sẽ theo đoảng đến cùng… Nhưng…!?

Tao chỉ đạo mày rằng. Đoảng viên từ gần trăm năm nay chưa có đứa nào dám nói chữ “nhưng”. Mày dám nói đến chữ “nhưng” cũng có nghĩa là mày đã bị coi là “thoái hóa biến chất” rồi. Tao nhắc lại cho mày ghi nhớ nhá. Là đoảng viên, suốt đời không được nói chữ… “nhưng”. Rõ chửa?

Dù anh Đại có vu cho em tội gì thì vu. Chớ em vẫn trọn đời em tin đoảng, em theo đoảng. Em trung thành tuyệt đối với lí tưởng của đoảng… Nhưng…!!!???

Mày chết ở cái chữ “nhưng” đó con ơi. Tao nhắc lại. Đã làm cộng sảng thì không bao giờ được nói chữ “nhưng”. Mày cứ “tuyệt đối chấp hành nghiêm chỉnh nghị quyết” là mày ô kê rồi.

Dạ thưa anh tổng. Ô kê là cái giống gì vậy…!?

Thằng này ngu quá. Làm cộng sảng mà ngu như mày thì suốt đời chỉ làm được cái chức “lồng chí” của cộng sảng thôi.


                    (Vậy mà tớ biết nó là cái giống gì rồi đấy nhá...!)

Ủa… Em theo đoảng, trung thành với đoảng hơn 40 năm qua. Càng ngày em càng không  hiểu đoảng cộng sảng là cái chó gì sất…?. Lão có biết thì giảng giải cho em với. Em cắn rơm cắn cỏ em xin Lão mờ. Hu hu hu…?

Lão Hồ Đồ ngớ người ra: Ùa… Vậy là sao ta…?


Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

Số 27-2013: Mạo muội khi đã hạ quyết tâm... 3 lần.


THƯ NGỎ… !?

Kính gửi anh Tổng.

Ai em tuy là một thảo dân. Cũng có tấm lòng lo cho vận mệnh của đất nước, dân tộc. Từ nỗi quan tâm như thế, Ai em cũng có nhời kính gửi tới bác Tổng, chỉ xin được trình bày ý kiến nho nhỏ về vấn đề “truyền thông định hướng”. Chớ mấy năm nay, Ai em nghe đài VOV hàng ngày, coi VTV hàng ngày… mà vưỡn chả hiểu truyền thông định hướng tuyên truyền cái gì sất. Ý của Ai em là tin thì cứ đưa mà chả biết đưa cái gì?. Báo giấy thì toàn đăng tin cướp, giết, hiếp. Báo nói báo hình thì toàn đưa tin “đuổi hình bắt chữ, hãy chọn giá đúng (mà cứ chọn là toàn… sai)… Mà lâu rồi không thấy phát… “chiếc nón kì rượu”. Thi thoảng lại có tin dự án ABC cưỡng bức giải tỏa bị dân dùng cả âm binh để chống… âm binh. Rồi thì lại có tin chúng nó đưa đầu gấu để dẹp dân oan…

Hù… Nói tóm lại là Ai em chả hiểu gì sất. Vì vậy… Ai em xin được có ý kiến rằng: Bác Tổng cần quản lý chặt cho nhà chúng em cái “Truyền thông định hướng” để chúng Ai em còn muốn coi mấy… cái đó. Trăm lạy ngàn lạy anh tổng quan tâm đến đề nghị của chúng Ai em. Ai em hiểu rằng hàng nhiều chục năm nay được đảng tuyên truyền, giáo dục. Chúng Ai em nguyện một đời theo đảng. Chúng Ai em hàng ngày nghe tuyên truyền định hướng để hun đúc “tinh thần cách mạng vô sản”, để biến tư tưởng thành “hành động cách mạng cụ thể”… Mà cứ nghe hoài, nghe mãi rồi vẫn… chả hiểu gì sất.

Thế thì có mà… chán mớ cái sự đời.

Ới… anh tổng ơi. Cứu Ai em với. Chỉ có ý kiến rất bình thường vậy thôi. Cớ sao các đồng chí lại đưa trát mời Ai em lên phường làm việc là sao chớ. Ai em xin ghi âm cụ thể kẻo bác tổng lại bảo là Ai em nói… thiếu căn cứ. Nó nè:

Tại sao mày lại viết thư ngỏ. Tại sao mày quan tâm đến vận mệnh của đất nước dân tộc. Mày tham gia tổ chức phản động nào. Mày hoạt động chống phá bao lâu rồi.

Ai em bảo rằng: Tao dõng dạc giả nhời mày là tao theo “đảng phản động” của tao hơn 40 năm rồi. Mày khỏi hỏi mần răng cho nó mệt. Anh tổng thấy Ai em giả nhời thế có ngon không?

Sáng nay có thằng cháu lạ hoắc mở cửa hầm rồi ghé mặt vào bảo: Thằng già…!.  Mày về mà ôm con vợ già nhà mày đi. Từ giờ cấm được nói đến chữ “đảng” nữa nghe chửa?.

Ua… Bác Tổng ơi. Vậy là góp ý với đảng là… toi đời hử bác?. Vậy thì Ai em xin… chừa. Cả dòng họ năm đời nhà chúng Ai em cũng… xin chừa luôn. Có lẽ họ hàng nhà chúng Ai em bảo nhau lượn đi cho nước nó trong. Cứ loạng quạng trong cái đất này rồi trước sau gì cũng… ngủm củ tỏi với chúng nó. Ai em thì chân thành như thế mà còn bị… Thì bao nhiêu các bác kia còn… “hùng hổ” hơn nhà Ai em gấp bội, góp ý chân thành gấp bội… !?. Ai em nghĩ lộn rằng hình như có lẽ các bác ấy là dân… cá gỗ mất rồi.

Ghi chú: Ở xứ Ai em thì… “cá gỗ” được coi là… “chân gỗ”.  Ặc… !?

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Số 26-2013: Chưa tìm ra tựa đề...?


Chém gió 

RĂN DẠY THẰNG CHÚ EM 

Này thằng Phước, nghe ta hỏi.

Dạ Lão Đồ dạy gì em ạ.

Ta nghe nói mấy hồi ni chú mày đang nổi như lồn... Ý lộn… Ẹ ẹ… nổi như cồn là sao. Ta cũng là kẻ háo danh nên cũng rất thích nổi.. Chú có cách nào để ta cũng được nổi như chú mày không…!? 

Dạ em đâu dám. Thật ra em cũng chỉ là hạng văn dốt võ dát, loại “ngu lâu dốt bền khó đạo tạo” như chúng nó thôi. May mắn là em tìm được thằng đại ca dẫn vào đời, nên mới được…! 

Đại ca mày là thằng nào, mặt ngang mũi dọc nó ra răng mà hay quá ta. Mày giới thiệu ta được không. Ta cũng thích cái vụ nổi tiếng ni lắm. Ừa… dưng mờ ta nhớ mày chỉ có mỗi cái bằng đại học ngoại ngữ tiếng Anh. Đúng là có biết ngoại ngữ có hơn. Nhưng mày từ một thằng “ất ơ con gà mái mơ”, bỗng dưng một phát lên chức nghị là sao?.

Bác ơi, đó là “Đại biểu quốc hội” chớ không phải là… “chức nghị”.

Ta đéo cần biết cái gì là “Đại biểu quốc hội” hay cái gì là bọn… nghị sất. Mày có đi cùng trời cuối đất thì mày vẫn là thằng Phước… Ỉn em tao mừ. 

Bác có say không đó… Quốc Hội là “cơ quan quyền lực cao nhất của đảng. Đảng vẫn bảo nó thuộc về nhân dân…”. Nhưng bác luôn phải nhớ câu “Đảng lãnh đạo toàn diện tuyệt đối”. Đảng bảo là của nhân dân cho nó vui thế thôi. Nhưng là đảng giữ hộ, đảng cho ai thằng nấy được. 

Chú đừng có dạy anh. Vụ này anh thuộc lòng từ hồi vào học “lớp 3 trường làng” cơ. Ua… Đủ má sắp nhỏ. Nói loanh quanh nãy giờ mà mày vẫn đéo chỉ cho tao làm sao để được nổi tiếng đây chớ.

Nói nhỏ với bác chớ. Cái cỡ như em có phấn đấu 100 năm nữa cũng chưa nổi… cứt nữa là. May nhờ có “Đại ca X” dẫn lối đưa đường nên em mới được… ngon như bây giờ. Em hỏi thật nhá: Bác có đảng viên không?

Mày chiếu bí tao hả. Nhà tao tính đến giờ có 5 đời là địa chủ cường hào thì thằng nào nó cho vào đảng được chớ? 

Vậy thì bác vui lòng chấp nhận thương đau, chịu vui vẻ làm… nhân dân đi. 

Thằng Phước quay đi lẩm bẩm: Đúng là giai cấp địa chủ cường hào có khác. Nói ngang nói ngửa đéo đúng chủ trương đường lối gì sất. Mịa… Dưới chế độ XHCN tươi đẹp của chúng ta, cỡ như Lão đừng hòng mà ngoi lên nhá.  Chấp nhận thương đau đi cho nó lành. 

Này… Chú mày vừa lẩm bẩm cái gì thế. Ta chưa nói hết. Cho mày biết từ thời cụ cố, cụ tổ, rồi đến cụ nội… nhà tao, ba đời đều có công với cách mạng. Đều từng che chở, nuôi dạy nhiều đồng chí lãnh đạo cao cấp của đảng để dựng lên cái chế độ này. Vậy mà khi các cụ nhà tao đi chầu ông bà ông vải, chả thấy mấy thằng đó gửi lấy cái vòng hoa gọi là để… phúng viếng. Đủ má, lũ chúng nó toàn loại… “ăn cháo đái bát” không hà. Báu gì chớ…!?. Mày bi giờ bị mọi người chửi rủa thậm tệ thế. Mày rắp tâm mày theo chúng nó là mày trở thành thứ… ngoại tộc rồi. Nhắc cho mày nhớ. Dân tộc này tự hào có 4.000 năm lịch sử. Mày là lũ sinh sau đẻ muộn. Mày mần kiếu đó là đéo có được đâu nhá. Có phải “cái lũ ăn nhờ dân tộc rồi vạch ku đái luôn vào dân tộc” nó xui dại mày không? Tao thương hại mày quá. Thôi thì mày cứ chết đi càng sớm càng tốt, cho dân tộc này sớm được trở về với cội nguồn. 


Dạ… bác chửi em thậm tệ thế. Em… em…!? 

Ừa. Nếu mày tỉnh ra để biết đâu là quốc gia dân tộc. Biết đâu mày sẽ được dân tộc tha thứ cho những tội lỗi “cùng trời cuối đất” của chúng mày. Ua quên… Là tao nói “biết đâu” thôi. Chớ tội ác cùng mình như chúng mày thì trời tru đất diệt, có rửa bằng nước sông Hoàng Hà bên quan thày nhà chúng mày cũng chưa sạch nổi. Muốn tha thì tổ tiên nhà ta cũng còn phải… suy xét cái đã. Mày hãy nhớ đó nha. Sắp tới nơi rồi đó con!?.

Số 25-2013: "Ai em"... Xỉn bố nó gòi... Hức.


THƯ NGỎ….
(Nhân có tin mới về vụ Bau-xít tây nguyên)



Kính gửi bác Chi bác Ngọc… Dân ta có câu: “yêu cho roi cho vọt, ghét... cho rượu cho mồi”. Em nghĩ các bác là bậc tiền bối, có tâm với đất nước, có tầm với dân tộc. Luôn có lòng lo lắng cho vận mệnh của đảng. Các bác đúng là những người cộng sản chân chính. Em vô cùng kính chọng cái tâm cái tầm của các bác. Em nghĩ. Không phải chỉ có mình em đâu. Chắc là ở ngoài chợ kia, có ai đó cũng có tấm lòng như em thôi.

Nhìn lại mấy năm qua. Em đối chiếu và suy nghĩ nên thấy rõ rằng. Các bác thật sự yêu đảng và vì đảng. Còn hơn các đồng chí đang ra sức nổ, ra sức bao biện và “chịu trách nhiệm chính trị” xoen xoét trên ti vi kia mấy tầng mấy bậc. Rồi mới thèm để ý tới cái đám tự nhận “còn đảng còn mình”  mọi rợ kia. Em càng hiểu rõ tại sao đám đó được đảng ưu ái  đến thế…!?

Em cũng thay mặt cho vợ em, một đảng viên kì cựu có gần 40 năm tuổi đảng, xin gửi lời cám ơn các bác. Thôi thì lịch sử sẽ chiếu cố các bác bởi tấm lòng của những người CS chân chính. Nhưng thật là buồn vì các bác có tâm mà chẳng được “người ta” quan tâm. Vậy thì cái tâm của các bác đã bị gửi… nhầm chỗ rồi. Giống như thời cụ bành tổ Hùng Vương được bác Tố Hữu miêu tả là: “Nỏ thần cố ý trao tay giặc…”. Phải không các bác đáng kính?.

Thôi thi nhà em vốn thấp cổ bé họng, nhưng được các đồng chí phong cho cái danh hiệu… “ông chủ”. Em cũng thử lên gân lên cốt phát cho nó máu. Nhà em xin có nhời với các bác. Vở cũ màn đã hạ từ lâu. Có cố cũng chỉ vớt vát tí mỡ nổi mỡ phèo thôi.  Ở nước mẹ vĩ đại kia đã có tới hàng vạn quan chức bỏ chạy, ẵm theo hàng trăm tỉ đô la. Các bác có tiền thì cũng nên chạy đi, càng nhanh càng tốt. Kẻo bọn… chúng nó bắt chước các đồng chí ta hồi sau 1975 ở miền Nam thì có mà… hết đường vượt biên!?

Vài lời chân chọng gửi các bác. Cũng là lòng thành, em mong các bác được “vạn sự như ý”…!?

Em vốn chỉ là loại “chân đất mắt toét”. Lại tự xưng là “Hồ Đồ” thì tri thức thuộc loại … “không thèm chấp” rồi. Em lại đã chơi hơn ½ lít xị đế nữa. Chắc em sẽ còn loạn ngôn nổi điên không có chừng mực hơn cả nghị Phước ấy chứ. Người ta bảo “rựu vào nhời ra”. Mong các đồng chí bác không cố chấp. Thư đã cạn nhời, lòng còn mở ngỏ... “Trong lúc xỉn quắc cần câu, có gì sơ xuất, xin được lượng thứ…!?”

Ai em: “Lão Hồ Đồ”.

Ua... Pà mịa nó, “Ai em” là cái chó gì chứ?, dốt ngoại ngữ như Lão Hồ Đồ mà lại máu chơi sang, dám múa dìu qua mắt… trạng. Thiệt tình… !?

Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013

Số 24-2013: Tin nóng hổi vừa thổi vừa đọc...


BỊ GẠT RỒI…?

Nhớ hổi mấy năm trước, Yahoo tuyên bố rời khỏi… Một cuộc di tản lớn nhất thế kỉ ở xứ ta bắt đầu. Hàng vạn blogger tìm sang các trang mạng khác. “Multiply.com” là địa chỉ đến ngoạn mục nhất được chọn. Sự kiện đó là có thật.

Bắt đầu từ nửa cuối năm 2012. Bà con cư dân mạng ai cũng nhận được cái thông báo của “nhà mạng” Multiply rằng: Người ta sẽ đóng cửa Multiply vào ngày 1/11/2012. Thế là một làn sóng di tản lớn tương tự  lại nổ ra…

Nhưng với Mul thì có vẻ… không phải như bên Yahoo. Cư dân mạng vốn rất nhạy cảm thông tin. Cái thông báo bằng tiếng Anh của BQT nhà Mul đến giờ vẫn chưa có ai kiểm chứng tình chân thực của nó…?

Hôm nay là ngày 21/2/2013 rồi mà Multiply vẫn chẳng hề thay đổi hay biến động gì hết. Lão Đồ bất ngờ trở lại nhà cũ tại “laodochanh.multiply.com” thì thấy nhà cửa vẫn nguyên xi, tài sản vẫn được bảo quản đầy đủ chả mất thứ gì. Lạ hỉ…

Bạn nào còn nhà bên đó hãy trở về tìm lại tài sản của mình thử coi. Lão Đồ nghĩ. Multiply vẫn là sân chơi đầy thú vị, nhiều tiện ích hấp dẫn và đặc biệt là dễ sử dụng.

Biết đâu có bàn tay nào đó tạo ra cái thông báo “giời ơi” kia để nhắm vào sự nhạy cảm của bà con ta chăng. Họ đã thành công khi làng Mul đua nhau di tản. Nhưng họ thất bại sâu hơn bởi Blogger, Facebook, Opera…và nhiều trang mạng khác bỗng dưng đầy ắp cư dân mạng. Vậy là họ thất bại thảm hại rồi.

Hãy trở lại nhà của mình tại Multily thôi các bạn của Lão Hồ Đồ ơi.

Lão vừa dọn dẹp nhà xong. Bắt đầu treo bài từ 21/2/2013. Mong được gặp lại nhau nhé.

21/2/2013 – Lão Hồ Đồ

Số 23-2013:Chuyện trong nhà.


DƯ HAY THỪA?

Này bà nó ơi. Các đồng chí lãnh đạo ngành tư tưởng văn hóa TW vừa có sáng kiến thành lập tổ chức mới có tên “dư luận viên”. Trước mắt giao cho thành phố ta làm thí điểm. Theo kế hoạch sẽ nhân rộng ra cả nước, tạo thành làn sóng cách mạng văn hóa tư tưởng “quyết liệt” trong nay mai…

Ông già đời mà chưa thông tiếng mẹ đẻ. Thật ra đây là tiếng Việt 100%. Nhưng các đồng chí cố ý sáng tạo ra cái từ ghép đó cho nó thành… khó hiểu.

Là sao…?

Ông biết không. Tiếng ta nói “dư” có nghĩa là “thừa”.

Bà có lộn không thế?

Chính xác. Cả một hệ thống tuyên truyền định hướng tới hơn 700 tờ báo giấy, báo hình, báo nói... Lại có tới gần 70 năm bề dầy kinh nghiệm tuyên truyền định hướng. Lại hoàn toàn thấm nhuần tư tưởng chỉ đạo “4/16”… Ấy vậy mà chả định hướng được ai. Cái thứ 900 loại… “thừa luận viên” kia toàn một thứ “văn dốt võ dát”, bao năm bị tẩy não bằng bột giặt “Vì Dân”. Đầu thì to mà óc bằng hột đỗ thì định hướng được ai chớ. Vậy thì đâu có phải là sáng kiến, mà là… “tối mịt kiến” thì có.

Lão Đồ  nắm chặt bàn tay giơ ngón "to nhất ngắn nhất” thẳng lên, dứ dứ về phía trước giọng đầy phè sự kính trọng: Đồng chí vợ muôn năm… muôn năm… muôn năm… … ăm… ăm… ăm…!

Lão hé mắt nhìn trộm. Bà cựu "bác sỹ khoa sản" đang cười híp cả mắt…!

Ặc…! May quá bả đang lúc… cao hứng nên hỏng có giận. Hú vía.


Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

Số 22-2013: Truyện ngắn.


MÀY CÓ BIẾT TAO LÀ AI KHÔNG?



Anh Đại thả những bước dài ngạo nghễ, ngực ưỡn về phía trước, tay vung mạnh như đang duyệt binh. Anh luôn tự hào mình là người đi “giải phóng thế giới”. Bởi so với bàn dân thiên hạ, anh là người sáng giá nhất, khôn nhất trong bọn. Anh đảo mắt nhìn quanh. Ừ nhỉ. Mình bây giờ đã nắm quyền sinh quyền sát trong tay. Mình có quyền ban phát cho thiên hạ. Nghĩ là làm. Anh lần lượt đi thăm thú tất cả khu vườn, khu ao, khu nghĩa địa xung quanh cái hàng rào. Anh nhẩm tính việc chia chác. Sẽ chia cho thằng này nhiều nhất. Thằng kia được phần to, thằng kìa được phần nhỏ hơn. Cứ thế anh sắp đặt mọi chuyện. Anh nghĩ ngay đến chuyện phải xưng danh. Cả đêm vắt óc suy nghĩ, sáng hôm sau anh họp bọn đàn em lại tuyên bố thành lập… “Hội đồng chí”. Anh xung phong nhận chức hội trưởng. Toàn thể đám đàn em nhất trí hô vang “Muôn năm… muôn năm… muôn năm. Anh cười hoang dại phán rằng. Tất cả chúng ta đều được làm vua, theo thứ tự sẽ có vua to vua vừa rồi đến vua nhỏ. Bọn đồng chí “bần nông giai cấp” kia thì đông lắm, phải dạy chúng biết ta là giai cấp cầm quyền để chúng tin tưởng, chúng răm rắp nghe lời, chúng hầu hạ chúng ta tận tâm tận lực. Phải cho chúng nó vừa hy vọng vừa sợ hãi để chúng suốt đời theo ta, hầu hạ ta và chờ được ban phát bổng lộc. Còn cái đám bần cố nông ngu dốt kia chỉ cần tuyên truyền định hướng là chúng nó răm rắp nghe theo. Thằng nào ú ớ làm trái ý, quy ngay tội phản động, trừng trị đến nơi đến chốn. Ta phải phân hóa chúng, phải làm cho chúng sợ để cai trị. Xong xuôi, ta chỉ cần ngồi một chỗ và hưởng phú quý nữa thôi.

Thủa đó dân ta nghèo lắm. Ai cũng vì miếng cơm manh áo mà chấp nhận làm công cụ cho các tầng vua. Anh Đại đi đâu chỉ cần hỏi khẽ: Chúng mày có biết tao là ai không?. Tức thì cả đám bần dân đều hô vang “muôn năm… muôn năm… muôn năm”. Anh thấy mình bỗng dưng thành “mặt trời chân lý”. Anh hùng hồn tuyên bố: “Chúng mày sẽ được làm ông chủ. Nhưng muốn gì phải được tao cho phép…”

Một ngày kia, anh lại xuất hành. Vẫn trong tư thế hiên ngang như mấy chục năm về trước. Ô kìa lạ quá, chẳng có ai nhìn anh. Anh ngoắc thằng đệ lại hỏi: Sao vậy?

Thằng đệ chắp tay lễ phép: Dạ thưa Đại ca. Thời đại bây giờ “Tiền là tiên là phật, là sức bật lò xo. Là giấc mơ tuổi trẻ. Là sức khỏe tuổi già. Là thước đo lý tưởng...”. Ai cũng lo cho nồi cơm của nhà mình, chẳng còn ai để ý đến Đại ca đâu ạ. Anh Đại quay nhìn một vòng thoắt rùng mình vã mồ hôi. Một đám người đang nhìn anh với ánh mắt mang hình viên đạn. Anh Đại gắt: Thế sao không tuyên truyền giáo dục định hướng cho chúng hử?

Dạ em đã định hướng mấy chục năm nay rồi ạ. Lúc đầu chúng nó không nói gì, dần dần chúng theo nhau bỏ đi. Em hỏi tại sao…? Mấy thằng ngoái lại trừng mắt: “Theo chúng mày mấy chục năm qua. Chúng tao từ xác người biến thành xác ve mà vẫn nghèo đói ngu dốt lạc hậu nhất nhì thế giới. Tỉnh ra mới biết chúng mày chả cho chúng tao được cái gì sất. Chúng mày chiếm hết quyền lực, tài nguyên, chiếm dụng luôn cả lòng tin của chúng tao. Nếu mày là chúng tao, mày nghĩ sao?

Bây giờ chúng mày đã có “cơm ăn áo mặc, trẻ con được học hành” như mơ ước rồi cơ mà. So với thời trước đã là sướng quá rồi còn đòi gì nữa.

Tao không so với tao thời trước, mà so với thằng hàng xóm cơ. Ngày trước nó còn đến ăn xin nhà tao, bây giờ thì ngược lại. Bộ thế là lý tưởng, là vinh quang của chúng mày ban cho chúng tao sao?. Thôi chúng mày cứ về mà tự “muôn năm” với nhau đi.

Anh Đại chột dạ… Cả đêm hôm đó nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi tính mưu kế. Phải ra luật, phải dùng thủ đoạn quyết liệt hơn, cao siêu hơn, họa chăng…?

Anh Đại lại ra đường, vẫn cái tư thế vênh vang như đã từng vênh vang. Nhưng lạ thay mọi sự vẫn thế. Chẳng ai nhìn anh, chúng coi anh như người vô hình. Đã thế lại thêm rất nhiều ánh mắt hình viên đạn chĩa về phía anh. Hôm qua thằng đệ ruột vào báo cáo: Có nhiều bọn “đồng chí” cũng đã lặng lẽ rời khỏi. Bỏ mẹ rồi. Bấy lâu mình mải lo hưởng thụ, mải lo phè phỡn ăn chơi. Biết đâu sự thể lại ra đến thế này.

Anh Đại lại vắt óc cả đêm suy nghĩ mưu kế. Nhưng càng nghĩ càng thấy bế tắc, tương lai càng mù mịt. Anh thấy sợ. Sợ nhất là mất cái quyền, cái lộc mà anh đang nắm trong tay. Anh sợ đến mất ăn mất ngủ, dẫn đến suy nhược cơ thể, suy nhược thần kinh. Nhưng xưa nay mình là ông chủ, chỉ có mình là nhất, chẳng ai bằng. Nhưng cái đám bần dân bây giờ càng ngày càng phản trắc, càng bất trị, Chúng không đối đầu nhưng chúng chẳng thèm nghe, chẳng thèm theo nữa…!?

Anh lại ra đường, vẫn cái dáng vẻ cao ngạo đã ăn vào máu. Anh càng thấy mình trở nên cô đơn lạc lõng giữa biển người. Anh tức tối gầm lên: Chúng mày có biết tao là ai không?. Lạ chưa kìa, chẳng có ai đứng lại nghe anh quát. Mọi người vẫn lầm lũi lo cuộc sống của mình. Anh hốt hoảng quát: Mấy đứa bay đâu cả rồi?

Vài đứa đệ tử ruột vội chạy đến khom lưng vái: Dạ thưa Đại ca, chúng em có mặt ạ.

Chúng mày đông lắm cơ mà. Chỉ có vài thằng là sao?

Dạ không biết ạ?

Chết mẹ tao rồi. Cả cái “hội” lớn bằng nửa thế giới, giờ chỉ còn mấy mống này thôi ư. Hu hu hu…!?

Anh Đại chạy vội về nhà nằm vắt tay lên trán. Lại ngẫm nghĩ, lại tìm mưu kế…

Sáng sớm, anh lại ra đường. Lần này anh mặc quần áo đẹp. Nhìn anh bóng loáng từ đầu đến chân. Anh khoan thai ra trước miếu Thành Hoàng lớn tiếng: Chúng mày có biết tao là ai không?. Không có ai đáp lời. Anh mếu máo: Vậy là sao hả mày?.

Dạ… em đâu có biết ạ.

Mày không biết, tao không biết… thì ai biết đây hở trời…!?. Anh lại ngửa mặt lên trời quát lớn: Chúng mày biết tao là ai không?. Chỉ có tiếng ông… ông… ông.. vọng lại mỗi lúc một xa, rồi mất hút vào bao la trời đất.


Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

Số 21-2013: 86 năm một vòng tròn chế độ.

Ngày xưa dân ta đòi những quyền này từ bọn thực dân Pháp đô hộ nước ta. 




Giờ soi lại với bản "Kiến nghị 72" thì nội dung chẳng khác gì nhau. Vậy là lịch sử nước ta đã đi hết một vòng tròn, giờ quay về... chỗ cũ.

Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2013

Số 20-2013: Thằng chú ni nó... ngộ quá đí?


Chém gió

“NỔI TIẾNG…”.

Dạ… em chào Lão Ca ạ…!

Lão hốt hoảng ngó ngang. Ô… thì ra là thằng chú Phước. Nè… lần sau có chào Lão thì phải chạy ra đằng trước. Kẻo Lão yếu tim mà lăn đùng ra là chết bà mày đó nha con.

Dạ… em thấm nhuần rồi ạ.

Ừa… thế mày đi đâu mà giờ này lớ ngớ ở đây?

Bá cáo với Lão Ca, em ra họp quốc hội ạ…

À… ta về nghỉ lâu rồi nên mắc tính hay quên. Nhưng ta nghe bảo  chú mày vừa lên “Fay” viết bài chửi lão Cuốc là “tứ đại ngu…” phải không?

Dạ… em cú lão đó lâu rồi. Em kiếm cớ chửi lão ta phát cho nó… máu.

Cái đó ta biết. Dưng mờ chửi thì cũng thể hiện cái "văn hóa chửi" chút chớ?

Dạ… em bằng cấp đầy mình, em chửi thế là trúng cái “văn hóa” của em đấy ạ. Cần phát là em thượng cẳng chân hạ cẳng tay kiểu như mấy thằng nghị bên “U cờ rai na” kia ấy chớ.

Ta nhớ hồi năm ngoái chú đăng đàn chú khăng khăng bác bỏ đề nghị ra cái “luật biểu tình” của chú Ba. Bộ chú không biết sợ là gì sao?

Lão ơi, em chơi quả đó hơi bị khôn đấy ạ. Biết chắc anh Ba đề nghị cái vụ đó chỉ là đòn vọt, là chơi trò xiên đểu. Ở xứ ta mà cho ra nổi cái luật biểu tình thì em cứ là … đi lộn đầu xuống đất.

Ừa vụ đó xưa rồi. Nhưng mà chú mày uýnh nghị Cuốc thì ích gì. Ai cũng biết nghị Cuốc xưa nay có tí danh tiếng, dù chỉ là cái danh hão thôi. Nhưng lão ta chuyên nói lời hay ý đẹp, dễ được mọi người thông cảm. Chớ…?.

Dạ nhưng em cú lão lắm. Lão ta khôn quá đi.

Chú mày khen lão khôn là đúng thôi. Nhưng Lão khôn thật chớ đâu phải khôn đểu đâu…

Dạ… Lão đâu biết mần vụ chửi lão ta là em đạt được mấy mục đích cơ ạ. Ở xứ ta nếu muốn nổi tiếng thì ngoài cách đi quảng cáo tốn tiền, còn một cách gây “xì căng đan” nữa…

Thì mình đưa mẹ nó ra diễn đàn cuốc hội mà chơi thẳng mặt cho nó tởn luôn. Mần vậy mới đáng mặt trí thức tí.

Giờ thì em nổi tiếng như… cồn rồi đấy thôi.

Ừa… tao chịu mày rồi đó, Phước ạ. Dù sao thì lão Cuốc cũng còn chút tự trọng, tí liêm sỉ… Mày thì đứt mẹ nó dây thần kinh xấu hổ rồi. Bà mịa nó… tệ thật. Hù…!

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

Số 19-2013: Chém gió... nóng!


NỔ HỘT NHƯN...!

Thằng cháu họ Kim bên Triều Tiên gọi điện cho Lão than thở. Bác ơi cháu đang gặp hạn nặng đây nè. Cả thế giới nó hè nhau nó đe trừng phạt cháu.

Biết vậy mà sao mày lại cố tình cho nổ bom hột nhưn chứ hử?

Khổ quá… Đâu phải cháu muốn đâu.

Lần này chúng nó không thèm “đe” nữa đâu đấy nhá. Hột nhưn của mày, mày cho nổ là quyết định của mày. Mày không muốn ai bắt được chứ.

Thế mới nói. Hột nhưn để ở nước cháu, nhưng không phải của cháu.

Hả… Pà mịa… thằng này bị chập mạch rồi hả con?.

Cháu không chập. Cháu biết thừa tại sao nó bắt cháu cho nổ hột nhưn rồi.

Mày biết thì nói ra đi.

Dạ nhưng…

Còn nhưng cái gì?

Dạ là nó sinh sự với thằng Nhựt Bổn, thằng Mỹ, thằng Phi… chán ra rồi nhưng chỉ toàn đánh… võ mồm, chẳng dám nổ súng. Nó xui cháu cho nổ hột nhưn để khiêu khích.

Thôi… mày chó rồi cháu ạ. Bị thằng Tàu nó xuỵt húc đầu vào bụi rậm rồi. Chết bà mày đó cháu ơi…!

Dạ… bác ơi, cháu biết mần răng bi chừ?.

Tao có cách, chỉ sợ mày không dám chơi thôi.

Cách chi ạ…?

Mày cứ tố thẳng vào mặt thằng xui mày nổ hột nhưn đó ra. Chẳng đứa nào chấp thằng tép riu như mày đâu?

Dạ… hơi bị khó ạ. Dưng mờ nước cùng cũng phải chơi thôi bác ạ.

Ừa… Thằng cháu ngoan.

Ặc…!?


Thứ Hai, 11 tháng 2, 2013

Số 18-2013: Chém gió phát đầu năm mới Quý Tỵ...


TRỜI PHẠT…!

Đúng 0 giờ 3 phút điện thoại nhà Lão reo vang. Thẳng cháu họ Kim bên Triều Tiên giọng hốt hoảng. Ối giời ơi là giời. Lão ơi… Lão có nghe tin gì không?

Ta đang ngủ. Hồi tối chơi quả rượu có tên “Tỉnh Người”. Hiện đang mơ giấc mơ tình ái. Chuyện gì mà mày hốt hoảng vậy.

Dạ… cháu cũng đang mơ giấc mơ đẹp. Chả là con vợ cháu nó ở cữ được hơn tháng mới vừa khô hàng. Cháu tính mần cái năm mới. Bỗng dưng nhà cháu rung tít như bị trời đánh. Cháu đành ôm luôn cả vợ lẫn con lăn vội xuống hầm. Rồi gọi thằng Tổng tư lệnh hỏi: Có vụ gì…?. Dạ… thằng chó đó nó còn run hơn cả cháu ý.

Vậy hả, vậy là có chuyện lớn rồi đấy nha. Mày nói ngắn gọn coi. Là vụ gì…?

Dạ… lớn thiệt lớn luôn đó Lão ơi. Cứu cháu với…

Hả… Bình tĩnh… bình tĩnh. Mày phải bình tĩnh kể coi…

Dạ… Báo cáo Lão là có bom nguyên tử rơi. Theo ra đa của chúng cháu thì có tới ba thành phố lớn của Trung Quốc dính rồi. Dạ ba quả bom nguyên tử loại siêu cấp ạ, lớn gấp mấy ngàn lần quả ném xuống bọn Nhật ngày trước ạ. Cháu đang… run quá.

Mày sờ quần coi…?

Dạ… Lão hay thế… Sao Lão biết cháu bị… ướt quần vậy??

Là ta đoán. Nhưng bên ta đang giao thừa. Bên ta năm nay vẫn cấm đốt pháo 100%. Nhưng các quan đang nổ trên Ti vi còn to hơn pháo nổ cơ.

Dạ… theo tin ban đầu cháu được báo cáo là nghi ngờ bọn Mỹ nó đánh lén. Nhưng coi bộ thằng Mỹ chó ấy làm gì có loại bom đó chớ. Cháu kiểm điểm mấy thằng khác thì toán đám tép riu, không có cơ sở để nghi ngờ…

Vậy thì thằng nào vậy ha…

Cháu cũng không biết. Nhưng hiện tại thì Bắc Kinh, Thượng Hải và một thành phố lớn thứ ba Trung Quốc đã chỉ còn khói bụi thôi ạ. Hiện đã mất liên lạc toàn lãnh thổ Trung Quốc luôn ạ…

Hả… Chuyện này động trời rồi nha. Để ta gọi điện coi. Mày cũng liệu mà… lượn gấp đi kẻo không kịp đó.

Dạ… cháu đang trên chuyên cơ bay sang Mỹ rồi ạ.

Chúc mày thượng lộ bình an. Mày đi Mỹ là trúng bố nó rồi. Mày mà bén mảng  đến Trung Quốc là mày tàn mạng nghe con.

Dạ… Cháu biết rồi ạ.  

Thôi mày lượn đi.

Dạ… cháu chào Lão ạ…

Lão bấm số nhà cả Đại…. Chuông reo mấy lần chả có ai nghe. Nhà Tư Ếch rồi Ba Ếch cũng… rứa. Bực quá nhấn số nhà thằng chú Bá… Có người nhấc máy… Thằng Bá nó có nhà không?

Dạ thưa cụ là ai ạ.

Là bố chúng nó đây. Thằng Bá đâu rồi…

Dạ con không biết ạ, con chỉ là người làm nhà cụ Bá thôi ạ…

Thế nó có mang di động đi theo không?

Dạ… hình như là có đấy ạ. Cách đây mười lăm phút thấy ngài nghe điện xong thì hấp tấp đi ngay. Con chả biết gì sất ạ…

Lão Đồ nhanh tay nhấn số di động của thằng Bá: A lô… Thằng Bá hử. Mày đang ở đâu.

Lão ơi… em và cả Bộ Chăn Trâu nhà Ếch nhận được tin cái là lên chuyên cơ ngay ạ. Hiện bọn em đang bay ở trên biển.

Thế mày biết tin cái là mày chuồn ngay chả bảo gì tao sất. Địt mẹ chúng mày chỉ biết lo thân không hà. Đất nước với dân tộc chúng mày chẳng coi là cái chó gì sất…?…

Dạ không ạ, em phải làm theo chỉ đạo cả thôi, chứ vợ con em còn chả báo kịp mà… Chúng em phải lướt ngay cho kịp ạ. Còn đất nước với dân tộc hay đám… đồng chí đồng đảng thì cho chúng nó rơi luôn. Lão thông cảm cho em ạ.

Thông là thông cái thằng cụ nội nhà chúng mày…

Hù…

Bỗng reng… A lô… ai gọi vậy.

Dạ em ạ… 

Mày là thằng chết dẫm nào chứ hử. Bố đang cáu đây…

Dạ… em Thủ tướng xứ Đài anh em đây ợ…

Hả… Mày đang ở đâu?

Dạ em đang ở trên biển ạ. Em cũng chưa rõ tọa độ ạ. Dạ…

Tao đéo cần tọa độ. Có chuyện gì hử.

Dạ chuyện là thế này ạ. Lúc không giờ đêm 30 tết. Bọn Trung Quốc bị đánh bom nguyên tử siêu nặng tại ba thành phố lớn nhất nước… Hiện tại không thể liên lạc được với bọn chúng ạ.

Mày biết thằng nào đánh không?

Dạ Bọn Mỹ với bọn Nga ngố cả hai thằng đều có đồ chơi siêu hạng, nhưng chúng chưa thể cho ra lò cái loại bom mới này. Hiện em chưa biết của thằng nào ạ…
Ngọc Hoàng ngồi trên ngai rồng vuốt râu cười khà khà. Cho cái bọn Tàu chó này nếm mùi phát coi chúng ra sao. Pà mịa thằng này vừa mọc mũi đã xủi tăm ngay. Mày cứ tưởng trời bé tí sao. Cho mày biết lễ độ phát. Ngọc Hoàng vuốt râu phát nữa phán. Bãi trào. Ta về nhà nghỉ đã. Bà trời đang gọi. Đã đến giờ ta… nộp thuế rồi. Ta mà trốn thuế thì đến… Trời cũng xập luôn á…

Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2013

Số 17-2013: Chém gió cuối năm Nhâm Thìn.



30 TẾT VẪN ĐẮT… SÔ?

Sáng 30, đang bận dọn dẹp nhà cửa đón tết. Bỗng điện thoại reo. A lô…!

Dạ em tổng Ếch đây ạ…

Hả… thế tết nhất nhà chú đến đâu rồi.

Lão ca ơi… em có bao giờ phải lo tết đâu mà vẫn luôn thừa mứa ra đấy… Năm nào chúng nó cũng khuân xe lớn xe bé tới sân nhà em. Không nhận chúng nó bảo em… khoảnh. Mà nhận thì không biết để vào đâu cho hết. Mang cho thì lộ, đành đến đêm mang ra sông Hồng mà… phi tang bớt vậy. Lão ca thấy có khổ không cơ chứ?

Ua… Khỏe như chú thì ai chả thích được khổ. Chả bù cho Lão toàn hưởng tết tinh thần là chính thôi…

Ồi… Lão lại tỉa em rồi. Mười giờ đêm nay em làm bữa tất niên, em mời Lão ca nhậu ạ…

Hả… Ừa… để Lão báo cáo bà bác sỹ khoa sản coi sao đã…

Nhất định Lão ca đến đấy nhá.

Ừa… đã bảo đợi hỏi… Ua, bà mịa, chưa nói hết câu thằng này nó cúp cái rụp hà…
Reng…!

A  lô… Ai đấy…

Em… Tư Ếch đây ạ.

Mười giờ đêm nay em mời Lão đến nhậu bữa tất niên ạ.

Có ai không?

Dạ chỉ có vợ chông Tư em với Lão ca thôi ạ. Em mới được bọn nó biếu chai “Mao Đài 30” năm ạ… Lão ca tới là em khui liền…

Ừa… dzậy đi…
Reng…. A lô… Lão nghe đây.

Dạ… em Ba Ếch đây ạ. Mười giờ đêm nay em mần bữa tất niên, mời Lão ca tới nhậu ạ. Có món đặc sản bọn Tàu nó vừa biếu em hôm qua. Dạ… em muôn phần kính trọng long trọng, các loại trọng… mời Lão ca ạ. Sự có mặt của Lão ca là vinh dự của gia đình chúng em ạ…

Ừm… ừm…

Này bà nó. Một buổi sáng mà tới 3 thằng chú Ếch nó mời nhậu tất niên. Tôi có nên đi không?

Đi thì dễ, về thì khó…

Hả… Các chú nó thịnh tình quá, không đi thì nể… Thôi thì…

Đi thì dễ, về thì khó đấy.

Vậy là sao. Bộ bà cấm được tôi đi sao? Có gì thì phải nói rõ ra chớ.

Bộ ông này kém thông minh chậm tiền bộ từ hồi nào vậy. Mấy thằng chú nó mời đểu ông thì có. Đêm 30 tết ai cũng ở nhà đón giao thừa, cúng thổ công chúa đất, cúng tổ tiên nhà mình... ông quên rồi sao. Mà chúng nó mời ông xơi toàn hàng Tàu cả… Ông muốn tự sát hay muốn bỏ tôi mà đi vậy chớ. Mới hơn 50 mùa xuân… đời gái còn phơi phới ra thế này. Bộ ông tính theo chúng nó sang Tàu mà ở hay sao?…

Ừa nhể… Thì ra mấy thằng Ếch này tử tế đểu òi…

Có ai không, cho hỏi phát. Lão có nên đi nhậu với chúng nó không chớ? 

Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013

Số 16-2013: Câu chuyện cuối năm...


GIẤC MƠ

Lão già ngồi thu lu trên ghế xi măng ở công viên, mệt và đói. Thời buổi kinh tế thế giới suy trầm ảnh hưởng đến nước ta không chỉ từ vĩ mô mà đã chạm đến tận cái bụng của lão già này rồi. Từ sáng đến giờ trong bụng chỉ mỗi cái bắp ngô bà bán hàng rong dúi cho. Lão chơi luôn cả lõi mà vẫn đói quá, mệt quá... Lão ngả người xuống ghế. Giấc ngủ mệt mỏi ùa đến, dìu Lão vào giấc mơ… lạ.

Lão đang đứng ở chỗ lạ hoắc. Xung quanh đèn hoa rực rỡ. Các cơ quan đoàn thể xúm xít chen chân thành hàng dài ngoẵng phía trước.

Tiếng gã quân sư thì thào. Ngài tỉnh ngủ chưa ạ.

Tỉnh rồi. Đang đói dính cả ruột ra. Ngủ thế đéo nào ngon được chứ.

Vậy thì mời Tổng thống ăn tối ạ.

Hả… tao làm tổng thống hả?

Dạ chính vậy. Vừa mới bầu cử công khai toàn quốc sáng nay. Ngài đánh giập đầu đối thủ ngay từ phút đầu. Ngài giành được chiến thắng vẻ vang ạ.

Tao có…?

Lão bước vào nhà ăn rộng rãi. Đèn đước sáng trung. Khung cảnh rực rỡ như cung điện. Lão ngẩng cao đầu trong tiếng hô vang: Tổng thống muôn năm… muôn năm… muôn năm. Tổng thống sống mãi trong sự nghiệp cách mạng vĩ đại của chúng ta. Sống chiến đấu, học tập và làm việc theo gương đạo đức của tổng thống…!!!???

A… a… a… ô … ô… ơ.  o  o  o  o…!

Tổng thống hiên ngang bước lên, đĩnh đạc ngồi vào ghế.

Thằng kia. Mày tự xưng tên họ.

Dạ thưa ngài. Thần là Đại, họ Nguyễn, tục là Đại Lú ạ…

Ta biết mày lắm. Mịa đang yên đang lành mày ra nghị quyết. Mày đòi chỉnh đốn. Mày định xử lý ông hả. Mày chính là thằng đầu têu. Tội của mày to nhất trong đám. Đáng tru di cửu tộc..

Dạ thưa tổng thống. Ngài cũng từng là thành viên Tập đoàn Ếch mà ra. Ngài không nhớ thần từng cầm đầu bọn đó sao?.

Đủ má nó. Miếng ngon nhớ lâu đòn đau nhớ đời. Mịa… Mày định kỉ luật tao chứ gì. Nỗi đau đó làm sao quên được chớ. Đủ má… thằng này lú đến nỗi đéo mở được mắt ra. Cái bằng Giáo sư tiến sỹ ní nuận của mày chó nó tha mất rồi. Cái chỗ nó đẻ ra cái chủ thuyết của mày chúng nó đã vứt vào sọt rác từ hơn hai chục năm qua. Mày còn cố bám vào mày tuyên truyền bịp bợm lừa đảo, mày hòng lập lờ đặng kiếm cái chính danh… Từ nay tao cấm cái “tập đoàn Ếch” chúng mày hoạt động. Nếu chúng mày cố tình thì tao cho chúng mày ra “ngoài vòng pháp luật” luôn nhá… (Lão già chợt nhớ đến lời ngài En-xin bên Nga)

Thằng mặt choắt kia. Mày tên gì.

Dạ con tên Tư Rỗ ạ.

À… thì ra là mày. Mày toan tính mày kết bè kết đảng với bọn thằng Lú tính hạ bệ tao. Mày dám gọi tao là Ếch. Đủ má nó… Mịa tao đau nhất vụ đó đó.  Mày để cho chúng nó ỉa vào mặt tao chứ gì. Tội của mày cũng nặng lắm. Nhưng nghĩ tình đồng hương. Cho mày ra Đảo sống đến trọn đời. Sau này chết được chôn ở  nghĩa trang Gốc Dương. Nghe chửa?

Thằng kia tên gì…?

Dạ Bá ạ..

À thì ra là mày. Mày chính là thằng “chưa mọc mũi đã xủi tăm” đây mà. Mày cũng nổ chẳng kém đéo gì thằng Thăng. Mày định theo đóm ăn tàn mấy thằng kia hử. Nhưng mày chưa làm gì hại đến tao. Vả lại số mày chưa tận. Mày đã coi “Táo quân 2013” chưa. Thôi tao cho mày theo chân thằng Thắng Vẹo, mày hạ cánh luôn đi… Hãy về núi Ngũ Hành mà tu. Từ nay cấm được xuống núi… Bãi chầu… ầu… ầu… ờ…!

Bỗng ngài tổng thống xững người như chết cứng. Có tiêng hô vang: Thiên Hoàng đến… Ngài đột nhiên cứng hàm vội te tái chạy vội xuống sân quỳ mọp. Vạn tuế… vạn tuế… vạn vạn tuế…!?

Thằng thượng tướng cố vấn quỳ bên cạnh liếc ngang. Địt mẹ… Thằng này nó còn chó nhanh hơn cả mình. Tưởng khôn lắm cơ, vậy mà cũng phận làm chó cho bọn Tàu thôi. Chó nào chả là chó. Có gì mà oai chớ…?

Lão già bỗng choàng tỉnh dậy. Xung quanh vắng lặng. Không gian đầy ặc tiếng dế kêu. Lạnh… Mả mẹ nó lạnh quá… Ua… Thì ra là tết đã đến thật rồi. Ai cũng về nhà mình hết cả. Địt mẹ… Chúng nó vẫn còn cố tình cấm đốt pháo nữa, làm bố mày ngủ quên, đéo nhớ cả giờ đón giao thừa. Lão vớ cái gậy lẫm chẫm lần mò ra khỏi công viên. Lão đi về phía chợ. Hình như chợ chiều 30 tết mọi năm có khối thứ để ăn đỡ đói, đặng chờ năm mới. Hy vọng trong tương lai chế độ XHCN sẽ tươi đẹp… sẽ… 


nhất định sẽ... !?


Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

Số 15-2013: Chém gió


CẤP PHÉP...

Táo Ông lủi thủi bước vào nhà. Táo Bà hỏi: Hôm nay cả nhà mình phải về Trời báo cáo. Ông đi đâu mà giờ mới vác cái mặt bí xị về thế kia. Muộn phiên chầu, Ngọc Hoàng phạt là chết chắc đó...

Năm nay… khỏi chầu.

Hả... Ông không sợ. Nhưng tôi sợ... ?.

Chúng nó có “cấp phép” đéo đâu. Đi gì nổi chớ?.

À thì ra là thế... Cả cái tập đoàn quyền lực toàn diện triệt để mà đi sợ mấy anh nghệ sỹ hài...

Thế mới lạ. Trong cái thế giới này chả thấy ở đâu lại nhiều... sợ đến thế...?

Ặc...!